Bảy Viễn Thủ Lĩnh Bình Xuyên
-
Chương 31
Tàu Thanh Vân đã bị liên quân Chi đội 4 -Chi đội 9 phục kích tại Vàm Sác đúng theo kế hoạch của Mười Trí.
Tàu đến Vàm Sác vào xế chiều. Bán đội trinh sát của Hai Bạc đồng loạt leo lên tầng trên nổ súng tấn công.
Tên quan hai thủ súng đại bác 20 ly đang nằm trong ca bin với con bồ người Việt toi mạng ngay sau loạt đạn đầu. Hai tên thủ trung liên F.M cũng bị diệt gọn. Do bị bất ngờ, tiểu đội lính Miên trên tàu buông súng đầu hàng.
Hai Bạc chỉ huy tài công cặp sát mé rừng, cứ tới một cái rạch nhỏ là cho một ghe chài tấp vô để bộ đội và dân chúng thu chiến lợi phẩm.
Gạo chứa cả kho. Trâu, bò, heo quá nhiều, phải giăng dây giữ ngoài đồng, những món mà Bảy Viễn khoái nhất là xa xỉ phẩm..
Riêng Mười Trí thì toại nguyện: chiếm khẩu cà nông 20 ly và hai trung liên F.M. Còn gạo, heo, bò... Mười Trí giao Bảy Viễn chia đều cho các chi đội trong Liên khu Bình Xuyên và tiếp tế một phần cho bộ đội địa phương Gò Công đóng nhờ trên đất Lý Nhơn.
Trở về Quân khu Ðông Thành, anh Mười kể chuyện thuyết phục Bảy Viễn cho mượn bãi Vàm Sác.
Thoạt tiên Bảy Viễn giẫy nẩy:
- Không được! Không được? Lâu nay mình thỏa thuận ngầm với Tây. Anh không đánh tôi, tôi không đánh anh. Nay anh đánh tàu Thanh Vân của nó trên đất tôi thì anh hạ i tôi rồi!
Sáu Hoàng gật gù nghĩ thầm:
- Tình báo ta không sai. Rõ ràng Bảy Viễn "đi đêm" với Tây.
Anh hỏi:
- Anh Mười nói thế nào mà Bảy Viễn chịu liên quân?
Tôi nói:
- Mầy cứ đổ cho tao - Mười Trí - đánh mà không cho mầy biết. Chớ biết thì đời nào mầy chịu! Với Tây, nói vậy là xong. Còn với ta thì cái lợi lớn lắm. Lâu nay Chi đội 9 không có chiến công nào. Nay có chiến thắng Vàm Sác, chiếm trọn tàu Thanh Vân có đại bác 20 ly, lại thêm hai chục ghe chài gạo, heo, bò, chia nhau ăn cả năm không hết.
Sáu Hoàng bắt tay khen ngợi anh Mười đã thực hiện "kế mọn" của mình mà không hề hay biết.
Vài ngày sau, tình báo cho biết Trung tá savani gần như chết điếng trước việc Bảy Viễn vi phạm thỏa ước án binh bất động.
Lập tức quân đội Pháp tổ chức hành quân cấp tốc vô Rừng Sác để chiếm lại tàu Thanh Vân và giải thoát cho số hành khách bị bắt làm con tin.
Riêng Lâm Ngọc Ðường, Maurice Thiên bị Savani đập bàn sỉ vả:
- Tại sao hai ông không kèm sát Bảy Viễn để nó nuốt lời hứa với tôi? Ðúng là quân trộm cướp, không thể tin tưởng được!
Hai quân sư của Bảy Viễn đều lải nhải theo lập luận của Mười Trí:
- Ðây là hành động đơn phương của Mười Trí, chỉ huy Chi đội 4. Chúng mượn bãi Vàm Sác làm đia điểm phục kích. Bảy Viễn không hề hay biết, nói gì chuyện liên quân? Xin trung tá bớt giận để chúng tôi uốn nắn Bảy Viễn, không để xảy ra những chuyện đáng tiếc như vậy.
Giữa lúc đó, Hai Dậu, Trưởng ban Văn nghệ Chi dội 9, nhận được một kịch bản của Năm Tài trao cho.
- Ðây là vở kịch anh Tư Sang và tôi viết để Tết này diễn cho anh em xem giải buồn. Anh Hai xem trước rồi phân vai cho các diễn viên.
Hai Dậu là thầy đờn, không rành về kịch nhưng ông Năm giao thì phải nhận. "Trên ông Bảy, dưới ông Năm".
Hai Dậu đọc đi đọc lại năm lần bảy lượt vở kịch, vẫn không hiểu nó hay ở chỗ nào.
Anh ta lén trao kịch bản cho Tám Tâm là Phó văn phòng Chi đội 9.
Ðọc xong, Tám Tâm hỏi ngược lại Hai Dậu:
- Anh là Trưởng ban Văn nghệ chi đội. Anh nghĩ thế nào về vở kịch này?
Hai Dậu lắc đầu:
- Tôi không hiểu gì hết? Mình là bộ đội Cụ Hồ mà vở kịch này lại ca ngợi Cựu hoàng Bảo Ðại.
Tám Tâm cười bí hiểm:
- Anh Hai tính sao? Diễn hay không diễn?
Hai Dậu thở ra:
- Ông Năm ra lệnh Tết này phải diễn cho anh em xem giải trí. Tôi thấy khó quá?
Tám Tâm nói lấp lửng:
- Diễn cũng khó mà không diễn cũng khó. Tùy anh chọn lựa.
Hai Dậu suy tư khá lâu:
- Diễn thì được lòng ông Năm, nhưng... sợ sai phạm đường lối Việt Minh. Hay hơn hết là "dục hưỡn cầu mưu ".
Tám Tâm bắt tay Hai Dậu:
- Hay! Khen anh Hai tìm được diệu kế "án binh bất động".
Năm Tài gặp Hai Dậu mỗi ngày và thúc hối dàn dựng vở kịch. Hai Dậu đề nghị giao cho Sáu Hiếu, người thân tín của Bảy Viễn vừa được đưa lên thay Hai Dậu.
Ông Năm giao vở kịch này cho anh Sáu Hiếu thì hơn. Tôi nay chỉ là trưởng tổ nhạc. Nói thật, về kịch, tôi kém lắm.
Năm Tài cau mày:
- Sáu Hiếu mà biết cái đách gì về nghệ thuật? Ông Bảy đặt nó lên để kiểm soát mấy anh. Tôi đã tín nhiệm anh. Anh không được "bán cái" cho người khác.
Năm Tài bực lắm, hăm he liền miệng, nhưng vở kịch không diễn được. Hắn ta đâu biết nhờ vở kịch đó mà ta biết được Bảy Viễn ngả theo Cựu hoàng Bảo Ðại.
Tàu đến Vàm Sác vào xế chiều. Bán đội trinh sát của Hai Bạc đồng loạt leo lên tầng trên nổ súng tấn công.
Tên quan hai thủ súng đại bác 20 ly đang nằm trong ca bin với con bồ người Việt toi mạng ngay sau loạt đạn đầu. Hai tên thủ trung liên F.M cũng bị diệt gọn. Do bị bất ngờ, tiểu đội lính Miên trên tàu buông súng đầu hàng.
Hai Bạc chỉ huy tài công cặp sát mé rừng, cứ tới một cái rạch nhỏ là cho một ghe chài tấp vô để bộ đội và dân chúng thu chiến lợi phẩm.
Gạo chứa cả kho. Trâu, bò, heo quá nhiều, phải giăng dây giữ ngoài đồng, những món mà Bảy Viễn khoái nhất là xa xỉ phẩm..
Riêng Mười Trí thì toại nguyện: chiếm khẩu cà nông 20 ly và hai trung liên F.M. Còn gạo, heo, bò... Mười Trí giao Bảy Viễn chia đều cho các chi đội trong Liên khu Bình Xuyên và tiếp tế một phần cho bộ đội địa phương Gò Công đóng nhờ trên đất Lý Nhơn.
Trở về Quân khu Ðông Thành, anh Mười kể chuyện thuyết phục Bảy Viễn cho mượn bãi Vàm Sác.
Thoạt tiên Bảy Viễn giẫy nẩy:
- Không được! Không được? Lâu nay mình thỏa thuận ngầm với Tây. Anh không đánh tôi, tôi không đánh anh. Nay anh đánh tàu Thanh Vân của nó trên đất tôi thì anh hạ i tôi rồi!
Sáu Hoàng gật gù nghĩ thầm:
- Tình báo ta không sai. Rõ ràng Bảy Viễn "đi đêm" với Tây.
Anh hỏi:
- Anh Mười nói thế nào mà Bảy Viễn chịu liên quân?
Tôi nói:
- Mầy cứ đổ cho tao - Mười Trí - đánh mà không cho mầy biết. Chớ biết thì đời nào mầy chịu! Với Tây, nói vậy là xong. Còn với ta thì cái lợi lớn lắm. Lâu nay Chi đội 9 không có chiến công nào. Nay có chiến thắng Vàm Sác, chiếm trọn tàu Thanh Vân có đại bác 20 ly, lại thêm hai chục ghe chài gạo, heo, bò, chia nhau ăn cả năm không hết.
Sáu Hoàng bắt tay khen ngợi anh Mười đã thực hiện "kế mọn" của mình mà không hề hay biết.
Vài ngày sau, tình báo cho biết Trung tá savani gần như chết điếng trước việc Bảy Viễn vi phạm thỏa ước án binh bất động.
Lập tức quân đội Pháp tổ chức hành quân cấp tốc vô Rừng Sác để chiếm lại tàu Thanh Vân và giải thoát cho số hành khách bị bắt làm con tin.
Riêng Lâm Ngọc Ðường, Maurice Thiên bị Savani đập bàn sỉ vả:
- Tại sao hai ông không kèm sát Bảy Viễn để nó nuốt lời hứa với tôi? Ðúng là quân trộm cướp, không thể tin tưởng được!
Hai quân sư của Bảy Viễn đều lải nhải theo lập luận của Mười Trí:
- Ðây là hành động đơn phương của Mười Trí, chỉ huy Chi đội 4. Chúng mượn bãi Vàm Sác làm đia điểm phục kích. Bảy Viễn không hề hay biết, nói gì chuyện liên quân? Xin trung tá bớt giận để chúng tôi uốn nắn Bảy Viễn, không để xảy ra những chuyện đáng tiếc như vậy.
Giữa lúc đó, Hai Dậu, Trưởng ban Văn nghệ Chi dội 9, nhận được một kịch bản của Năm Tài trao cho.
- Ðây là vở kịch anh Tư Sang và tôi viết để Tết này diễn cho anh em xem giải buồn. Anh Hai xem trước rồi phân vai cho các diễn viên.
Hai Dậu là thầy đờn, không rành về kịch nhưng ông Năm giao thì phải nhận. "Trên ông Bảy, dưới ông Năm".
Hai Dậu đọc đi đọc lại năm lần bảy lượt vở kịch, vẫn không hiểu nó hay ở chỗ nào.
Anh ta lén trao kịch bản cho Tám Tâm là Phó văn phòng Chi đội 9.
Ðọc xong, Tám Tâm hỏi ngược lại Hai Dậu:
- Anh là Trưởng ban Văn nghệ chi đội. Anh nghĩ thế nào về vở kịch này?
Hai Dậu lắc đầu:
- Tôi không hiểu gì hết? Mình là bộ đội Cụ Hồ mà vở kịch này lại ca ngợi Cựu hoàng Bảo Ðại.
Tám Tâm cười bí hiểm:
- Anh Hai tính sao? Diễn hay không diễn?
Hai Dậu thở ra:
- Ông Năm ra lệnh Tết này phải diễn cho anh em xem giải trí. Tôi thấy khó quá?
Tám Tâm nói lấp lửng:
- Diễn cũng khó mà không diễn cũng khó. Tùy anh chọn lựa.
Hai Dậu suy tư khá lâu:
- Diễn thì được lòng ông Năm, nhưng... sợ sai phạm đường lối Việt Minh. Hay hơn hết là "dục hưỡn cầu mưu ".
Tám Tâm bắt tay Hai Dậu:
- Hay! Khen anh Hai tìm được diệu kế "án binh bất động".
Năm Tài gặp Hai Dậu mỗi ngày và thúc hối dàn dựng vở kịch. Hai Dậu đề nghị giao cho Sáu Hiếu, người thân tín của Bảy Viễn vừa được đưa lên thay Hai Dậu.
Ông Năm giao vở kịch này cho anh Sáu Hiếu thì hơn. Tôi nay chỉ là trưởng tổ nhạc. Nói thật, về kịch, tôi kém lắm.
Năm Tài cau mày:
- Sáu Hiếu mà biết cái đách gì về nghệ thuật? Ông Bảy đặt nó lên để kiểm soát mấy anh. Tôi đã tín nhiệm anh. Anh không được "bán cái" cho người khác.
Năm Tài bực lắm, hăm he liền miệng, nhưng vở kịch không diễn được. Hắn ta đâu biết nhờ vở kịch đó mà ta biết được Bảy Viễn ngả theo Cựu hoàng Bảo Ðại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook