Bảy Thanh Hung Giản
-
Quyển 3 - Chương 10
Câu hỏi này cứ luẩn quẩn mãi trong lòng Viêm Hồng Sa.
Hôm sau vừa tỉnh dậy, cô đã túm Mộc Đại lại hỏi: “Đêm qua cô nói chuyện với tôi à?”
Mộc Đại trả lời, không tập trung lắm: “Không biết.”
Không biết? Viêm Hồng Sa nhủ thầm trong bụng: Chẳng lẽ là mình mơ thật? Mơ thật đến thế cơ à?
Có điều, chuyện này rất mau bị cô quẳng ra sau đầu – cô trông thấy mấy cái mũ hoa trúc Trát Ma tặng cho họ, thích thú vô cùng, đội lên hỏi Mộc Đại: “Cô thấy tôi trông có giống nữ hiệp không?”
Mộc Đại tựa vào khung cửa ăn bánh mì khô, nhỏ giọng đáp: “Giống.”
Sắc trời không đẹp lắm, trong không trung lất phất mưa bụi, lúc lớn, lúc bé, Trát Ma gọi cô vào nhà ăn, cô không vào, một mình gặm bánh mì.
Trước khi xuất phát, Trát Ma đưa một cái gùi trúc qua, Mộc Đại và Viêm Hồng Sa đeo balo hành lí, gùi trúc để lão Viêm đeo, bên trong có một con dao bầu, vài cây đuốc đầu quấn vải tẩm dầu.
Trát Ma dặn Mộc Đại: “Đường núi không dễ đi, đôi lúc bụi gai mọc đan vào nhau, cô phải chặt đi để mở đường. Nếu đi đêm thì đốt đuốc lên – có lửa, dã thú sẽ tránh ba người.”
Mộc Đại rợn hết cả người: “Có cả dã thú nữa à?”
Trát Ma nói: “Đương nhiên rồi, gấu chó, sói, trăn, không có dã thú, thợ săn biết săn cái gì?”
Trát Ma tiễn họ đi một đoạn, đó là một con đường bùn quanh co để lên núi, bùn nhão nhoét, bước một bước lại trượt một bước, họ phải nhặt cành cây làm gậy chống, cẩn thận đi từng bước ngắn, Viêm Hồng Sa cũng không xách xẻng lên vai nữa mà kéo đi, cứ đi được một bước là lại thở dài một hơi.
Lúc Trát Ma dừng chân, lại một lần nữa nhấn mạnh với Mộc Đại: “Này, mẹ tôi xem thật sự không chuẩn đâu.”
Mộc Đại nghe hắn nói, mắt đỏ lên, cảm thấy Trát Ma thật đáng ghét: Vất vả mãi mới quên được chuyện này đi, hắn lại nhắc cô nhớ lại.
Cô nghiến răng, bước nhanh mấy bước đuổi theo lão Viêm, vứt Trát Ma lại đó.
Trát Ma cảm thấy uể oải vô cùng, ngửa đầu lên nhìn ba người họ khó nhọc leo núi, ba người đều đội mũ hoa trúc, leo lên cao, trông như ba chấm đen nhỏ di động.
Trát Ma chợt nhảy dựng lên: Ấy! Sao hắn còn đứng đây làm gì, có chuyện quan trọng phải làm mà, đã nhận một trăm tệ của Mộc Đại rồi!
***
Vào núi rồi, mưa như càng lớn hơn, từng trận từng trận trút xuống, Mộc Đại cẩn thận để ý, phát hiện ra có đôi lúc không phải là trời mưa, mà là nước đọng trên tán cây nhỏ xuống, rả rích tí tách, từ sáng tới khuya cũng không rơi hết, đôi khi một có cái lá lớn nghiêng một cái, nước ào ào đổ xuống, mũ hoa trúc đội trên đầu cũng bị nước đập lệch.
Mộc Đại đeo balo lớn, bước từng bước, đỡ lão Viêm đi ở phía trước, Viêm Hồng Sa đi sau, kéo xẻng, cứ mấy bước lại oán thán một câu, có lần còn nức nở: “Trời ơi… Cả đời này tôi cũng không muốn đi đào bảo vật nữa…”
Cô nhấc chân lên cho Mộc Đại xem, cô đi giày leo núi cổ thấp, sình lầy quá sâu, tràn qua thành chảy cả vào giày, tất trắng cứ như ngâm trong canh bùn.
Lão Viêm lạnh lùng nói: “Con tưởng đào bảo vật là chuyện dễ dàng lắm à, hà một hơi, uống một ngụm rượu là đào được bảo vật? Là cầm được bộn tiền?”
Thấy chưa, làm lão Viêm giận rồi, Mộc Đại đánh mắt với Viêm Hồng Sa, ý bảo cô đừng nói nữa.
Viêm Hồng Sa ủ rũ, lúc sau lại nói: “Nội, ngồi xuống nghỉ một lát đi.”
Đường núi đúng là không dễ đi, lão Viêm đã có tuổi, nhanh mệt hơn họ, bèn dừng lại nghỉ chân một lát.
Lão Viêm cứ dừng lại là sẽ đeo chụp mắt lên, dáng vẻ như mắt mình quý giá lắm vậy.
Mộc Đại tìm chỗ ngồi xuống, cởi giày ra, cởi tất vắt một cái, toàn là nước bùn, cô bỏ tất bẩn vào túi, thay một đôi sạch khác, bên ngoài lại bọc thêm một lớp túi nylon rồi mới xỏ lại giày.
Tuy đi đường nghe cứ loạt xoạt, nhưng dù sao chân cũng thoải mái hơn phần nào.
Viêm Hồng Sa khen: “Mộc Đại, cô thông minh thật đấy.”
Cô học theo, cũng bọc một cái túi nylon vào chân. Mộc Đại cầm dao bầu, đi mấy bước ra đường, chọn một cây đại thụ, lột một mảng vỏ cây xuống, khắc lên chỗ thân cây vừa tróc vỏ một vệt thẳng đứng, đại biểu cho số 1.
Khắc xong, giơ tay lên vuốt ve, lại thổi thổi lên vết khắc, nghĩ: La Nhận nhất định sẽ nhìn thấy cái này.
Một lần nữa xuất phát, đi không được bao lâu thì gặp phải bụi gai, Mộc Đại cầm dao bầu đi phía trước mở đường, chém trái chặt phải, thật sự là mở một con đường thôi mà muốn gãy cả tay.
Cô cảm thấy công tác chuẩn bị còn chưa đầy đủ, nếu lão Viêm nói sớm điều kiện khắc nghiệt như vậy, cô đã trang bị kỹ lưỡng hơn rồi – có điều nghĩ lại, binh tới tướng ngăn, nước tới đất chặn, không có giày đi mưa, không phải có thể lấy túi nylon ra dùng sao.
Trên đường, cô lại nghĩ ra chiêu mới, cứ đi hai bước lại vung dao bầu chém một phát lên thân cây, không chém ra vết dao, mà lột xuống một mảng vỏ cây.
Viêm Hồng Sa ban đầu còn phàn nàn: “Mộc Đại, cô thừa tay đấy à!”
Nhưng sau đó, cô không nói gì nữa, bởi khi quay đầu lại nhìn con đường phía sau, vỏ cây tróc ra rụng trên đất, nhìn rất giống dấu chỉ đường thiên nhiên.
Chuyện này so với việc khắc chữ lên cây dễ dàng mà rõ rệt hơn nhiều.
Cứ như thế vừa đi vừa nghỉ, nghỉ rồi lại đi, đói thì ăn tạm chút lương khô, mất dần khái niệm thời gian, chân nhấc lên như nặng đến bảy tám cân.
Lúc trời sắp tối, Mộc Đại lại chợt cảm thấy quái lạ, hỏi Viêm Hồng Sa: “Sắp tối rồi hả?”
Viêm Hồng Sa lấy điện thoại ra xem giờ, nói: “Ừ, sắp tối rồi.”
Vừa cất điện thoại đi, sau một cái cây cách đó không xa, có một bóng đen vụt lướt qua, có thể là sói.
Da đầu Mộc Đại tên rần, vội lấy trong gùi ra một cây đuốc, đốt lên, ngọn lửa cháy bùng trong mưa, xung quanh như càng tối hơn.
Viêm Hồng Sa hỏi: “Nội, còn bao lâu nữa thế?”
Giọng cô run rẩy, không biết là thật sự có tiếng vọng lại hay là do trong lòng hoảng sợ.
Mắt lão Viêm đến tối không nhìn được rõ nữa, ậm ừ một câu: “Sắp tới rồi, đường này đi xuống núi, hai đứa nhìn xuống xem, có phải có một cái trại không?”
Mộc Đại trừng mắt nhìn: Tối đen, chẳng có gì cả.
Có điều cũng dễ hiểu, thôn Thất Cử không có điện, chỗ này chắc chắn càng không có.
Câu “sắp” của lão Viêm khiến cô phấn chấn hơn nhiều, nói với Viêm Hồng Sa: “Đi nhanh lên chút, tối mà có nước nóng, chúng ta có thể nấu mì ăn đó.”
Cả một ngày gặm bánh mì không, mì gói quả thật có sức hấp dẫn cực kì, Viêm Hồng Sa một tay đỡ lão Viêm, một tay kéo xẻng, phăm phăm bước đi.
“Mộc Đại, chúng ta còn có thể đập trứng vào mì làm trứng chần nữa đó.”
***
Hình như đúng thật là có một cái trại, trong bóng tối hiện lên những đường nét đậm màu hơn, Mộc Đại đưa đuốc cho Viêm Hồng Sa, lấy đèn pin ra soi sáng, chạy lên trước mở đường.
Đến chỗ đất phẳng, soi đèn pin ra bốn phía.
Đây là một khoảnh đất trũng trong khe núi, phần lớn là nhà gỗ lợp mái tranh, mái nhà đã sụp xuống từ lâu, có một nhà là nhà đá, hình dáng và cấu tạo rất giống nhà Trát Ma, tầng dưới trống không, bên cạnh có một thang gỗ thông lên tầng hai.
Ở giữa khoảnh đất trũng có một cái giếng.
Xung quanh lặng ngắt như tờ, cảm giác quá rợn người, Mộc Đại hô lên: “Có ai không?”
Tiếng vọng từ khắp nơi trong núi vọng lại, khiến cả người cô nổi hết cả da gà.
Viêm Hồng Sa đỡ lão Viêm lại gần, bất an nhìn một vòng, nói: “Nội, ở đây không có ai.”
Một cơn gió thổi qua, rừng cây trên núi nghiêng nghiêng ngả ngả, cứ như thể sâu trong cánh rừng tối mịt ấy có người đang ẩn nấp, Mộc Đại nắm chặt dao bầu trong tay, chỉ vào căn nhà đá, nói: “Hay là đêm nay ở đây đi, để tôi lên đó xem trước.”
Thực ra trong lòng cô cũng sợ, nhưng mình nếu đã là vệ sĩ thì đương nhiên chỉ có thể nhắm mắt nhắm mũi mà làm.
***
Mộc Đại leo lên thang gỗ, trên lầu có hai gian phòng, một gian là bếp, trong bếp có nồi nấu nước, bên tường xếp một chồng củi khô, ang nước chậu đồng thìa muỗng đều đủ cả; gian còn lại là phòng ngủ, trên sàn đặt mấy tấm ván giường, trên ván giường trải rơm rạ và da thú.
Không có gì bất thường, Mộc Đại thở phải một tiếng, giúp Viêm Hồng Sa đỡ lão Viêm lên.
Lão Viêm nói: “Trại chắc bị bỏ hoang rồi. Căn nhà này chắc giữ lại làm chỗ nghỉ tạm cho thợ săn, khi nào vào núi săn thú thì ở lại đây một hai đêm.”
***
Dù chỗ này đơn sơ nhưng có nơi để nghỉ ngơi là tốt lắm rồi, tâm trạng Mộc Đại và Viêm Hồng Sa sáng sủa hơn hẳn, cảm thấy chưa từng trải nghiệm thế này bao giờ, cũng rất thú vị.
Viêm Hồng Sa nói: “Cảm giác như đang sinh tồn nơi hoang dã ấy.”
Cả hai gian phòng đều có hốc cắm đuốc, hai cây đuốc đốt lên, cả căn nhà nhất thời sáng trưng.
Đun một nồi nước trước đã, ăn một bữa ngon lành, lại đun thêm nồi nữa, rửa chân, giặt quần áo rồi đánh một giấc.
Mộc Đại phân phó Viêm Hồng Sa vào bếp nhóm lửa, mình thì ra giếng lấy nước.
Xuống thang, đi thẳng tới giếng. Cái giếng này xây theo kiểu cũ, dùng ròng rọc thả thừng xuống, Mộc Đại xách thùng lấy nước ném xuống giếng.
Tõm một tiếng, hình như có nước, chỉ là lần đầu ném chưa chuẩn, kéo lên quá nhẹ, Mộc Đại nhẫn nhịn ném thùng xuống lần nữa, đợi thùng nước đong được kha khá rồi mới từ từ kéo lên.
Kéo lên, có thứ gì đó đen sì nổi lềnh bềnh trong thùng nước.
Mộc Đại bật đèn pin lên nhìn, sợ hết hồn lùi ra sau hai bước, lát sau mới vỗ ngực, tự nhủ không có gì, chỉ là một con búp bê vải mà thôi.
Lại rọi đèn pin vào thùng nước, đó là…
Là một Tảo Tình Nương may bằng vải, cũng không biết là đã ngâm trong nước bao lâu rồi, cả thân đều bốc mùi thối rữa, mắt là dùng chỉ đen thêu trên vải trắng, đường may lởm chởm, giống như một đường răng cưa đi lệch.
***
Cùng lúc đó, trong phòng lớn nhà Trát Ma, Tào Nghiêm Hoa ăn cháo khoai lang, gặm bánh ngô, trợn tròn mắt nghe Trát Ma kể chuyện nữ người rừng.
“Thật là đã…cưỡng hiếp một ông già hơn năm mươi?”
Trát Ma gật đầu nói: “Đúng thế, người trong trại nghe thấy ông ta kêu gào thảm thiết, bèn tụ tập người, dắt chó, xách theo đòn gánh, gậy gộc lên núi xem thì thấy quần áo đã bị xé sạch, người cũng đã chết.”
Tào Nghiêm Hoa trợn muốn lồi cả hai mắt ra: “Khẩu vị nặng thật, sao không kiếm trai trẻ mà lại tìm một ông già vậy?”
Trát Ma nói: “Con đường đó bình thường không có ai đi, ông già đó gánh hàng về, đi tắt qua lối đó, không may bị lạc.”
Tào Nghiêm Hoa truy vấn: “Vậy cậu có thấy tận mắt không?”
Trát Ma thành thật lắc đầu: “Không có, chỉ nghe người ta kể lại thôi.”
Tào Nghiêm Hoa tặc lưỡi hai tiếng, quay sang Một Vạn Ba: “Tam Tam, cậu có nguy cơ lắm đấy.”
Một Vạn Ba nhảy dựng lên như bị kim đâm: “Sao lại là tôi?”
Tào Nghiêm Hoa cười khan: “Sức chiến đấu của anh Tiểu La mạnh như vậy, chắc chắn không phải sợ người rừng. Tôi hiện giờ đang chăm chỉ khổ luyện, ít nhiều cũng biết vài miếng võ công. Có mỗi cậu là…”
Tào Nghiêm Hoa cảm khái lắc đầu, trong mắt cảm thông thì thôi lại còn lẫn thêm chút hả hê.
Một Vạn Ba thở gấp: “Ông Viêm còn có nguy cơ hơn tôi, ông ấy là ông già!”
La Nhận ngồi bên cạnh, nghe mà buồn cười, cũng không coi là thật: “Được rồi, nghỉ ngơi sớm một chút, mai còn phải đi tiếp.”
Lại hỏi Trát Ma có vải bạt không, đường núi không dễ đi, tiện nhất là lấy vải bạt may thành ống giày, buộc vào giày làm giày đi mưa.
Có súng săn không? Nếu trong trại có thợ săn, có thể mượn một khẩu không, mua cũng được.
Dao cũng cần, mỗi người một thanh, đuốc chắc chắn phải có, trong núi có dã thú, gậy chống phải vót ngay bây giờ, tốt nhất là vót nhọn đầu, lúc khẩn cấp còn có thể dùng để phòng thân.
Đồ đạc phải dọn lại lần nữa, cái gì không cần thiết thì gửi nhờ ở nhà Trát Ma, chỉ mang những thứ cần thiết nhất đi bao gồm nước, thuốc men, lương khô, quần áo gọn nhẹ nhất có thể.
Dặn dò xong xuôi, đứng dậy về phòng, Trát Ma đi ra theo, muốn nói lại thôi.
La Nhận khó hiểu: “Có chuyện gì à?”
Trát Ma ấp úng: “Cô gái tên Mộc Đại kia, là bạn gái anh à?”
La Nhận cười rộ: “Phải.”
Anh trêu chọc Trát Ma: “Sao thế, cậu nhìn trúng cô ấy à?”
Trát Ma hết hồn, hai tay xua loạn: “Không không không không không.”
La Nhận phì cười: “Đùa cậu thôi.”
Trát Ma xoa xoa tay, tiếp tục ấp úng: “Tối qua, mẹ tôi xem nhân duyên cho cô ấy.”
La Nhận sửng sốt.
Mẹ Trát Ma là bà mo nhân duyên, chuyện này trước đó họ đã biết rồi, bởi vì tối nay chỉ toàn khách nam nên bà mẹ ra chào họ xong thì về phòng luôn, không ngồi lại tiếp khách nữa.
La Nhận cảm thấy, chắc là kết quả xem không tốt, nếu không, Trát Ma đã chẳng trịnh trọng một mình tìm anh nói như vậy.
Quả nhiên, nghe đến “Mẹ tôi nói cô ấy và anh cuối cùng không ở bên nhau.”, lòng La Nhận trầm xuống.
Anh nói: “Cái này đâu phải lúc nào cũng chuẩn đâu.”
Trát Ma xấu hổ vô cùng, nói: “Đúng đúng, mẹ tôi bình thường xem cũng không chuẩn lắm. Nhưng mà, Mộc Đại có vẻ rất khổ sở, nói một hồi, cô ấy đã khóc mất rồi.”
Lòng La Nhận lại trầm xuống tiếp, cũng không biết nên nói gì, dừng một chút mới cười bảo: “Bạn gái tôi rất thích khóc nhè.”
Trát Ma chỉ ra sau La Nhận: “Cô ấy đứng đó khóc, tôi nói gì cô ấy cũng không để ý đến tôi. Sau nữa, sáng sớm tôi gọi cô ấy vào nhà ăn, cô ấy cũng không ăn, lúc tiễn cô ấy đi, cô ấy cũng không nói chuyện với tôi.”
Hắn xoa xoa tay, không biết nên xin lỗi thế nào.
La Nhận cười, nói: “Tôi biết rồi.”
Trát Ma đi rồi, La Nhận xoay người, nhìn vị trí trước mặt.
Thì ra tối qua, cô đã đứng ở đây, một thân một mình lau nước mắt, cái túi nhỏ lẻ loi, đêm qua chắc ngủ không ngon rồi, sáng nay lúc xuất phát, mắt chắc chắn là sưng húp phải không.
La Nhận hơi đau lòng.
Bạn gái, em đừng khóc, lời một bà già nói, sao có thể coi là thật chứ.
Hôm sau vừa tỉnh dậy, cô đã túm Mộc Đại lại hỏi: “Đêm qua cô nói chuyện với tôi à?”
Mộc Đại trả lời, không tập trung lắm: “Không biết.”
Không biết? Viêm Hồng Sa nhủ thầm trong bụng: Chẳng lẽ là mình mơ thật? Mơ thật đến thế cơ à?
Có điều, chuyện này rất mau bị cô quẳng ra sau đầu – cô trông thấy mấy cái mũ hoa trúc Trát Ma tặng cho họ, thích thú vô cùng, đội lên hỏi Mộc Đại: “Cô thấy tôi trông có giống nữ hiệp không?”
Mộc Đại tựa vào khung cửa ăn bánh mì khô, nhỏ giọng đáp: “Giống.”
Sắc trời không đẹp lắm, trong không trung lất phất mưa bụi, lúc lớn, lúc bé, Trát Ma gọi cô vào nhà ăn, cô không vào, một mình gặm bánh mì.
Trước khi xuất phát, Trát Ma đưa một cái gùi trúc qua, Mộc Đại và Viêm Hồng Sa đeo balo hành lí, gùi trúc để lão Viêm đeo, bên trong có một con dao bầu, vài cây đuốc đầu quấn vải tẩm dầu.
Trát Ma dặn Mộc Đại: “Đường núi không dễ đi, đôi lúc bụi gai mọc đan vào nhau, cô phải chặt đi để mở đường. Nếu đi đêm thì đốt đuốc lên – có lửa, dã thú sẽ tránh ba người.”
Mộc Đại rợn hết cả người: “Có cả dã thú nữa à?”
Trát Ma nói: “Đương nhiên rồi, gấu chó, sói, trăn, không có dã thú, thợ săn biết săn cái gì?”
Trát Ma tiễn họ đi một đoạn, đó là một con đường bùn quanh co để lên núi, bùn nhão nhoét, bước một bước lại trượt một bước, họ phải nhặt cành cây làm gậy chống, cẩn thận đi từng bước ngắn, Viêm Hồng Sa cũng không xách xẻng lên vai nữa mà kéo đi, cứ đi được một bước là lại thở dài một hơi.
Lúc Trát Ma dừng chân, lại một lần nữa nhấn mạnh với Mộc Đại: “Này, mẹ tôi xem thật sự không chuẩn đâu.”
Mộc Đại nghe hắn nói, mắt đỏ lên, cảm thấy Trát Ma thật đáng ghét: Vất vả mãi mới quên được chuyện này đi, hắn lại nhắc cô nhớ lại.
Cô nghiến răng, bước nhanh mấy bước đuổi theo lão Viêm, vứt Trát Ma lại đó.
Trát Ma cảm thấy uể oải vô cùng, ngửa đầu lên nhìn ba người họ khó nhọc leo núi, ba người đều đội mũ hoa trúc, leo lên cao, trông như ba chấm đen nhỏ di động.
Trát Ma chợt nhảy dựng lên: Ấy! Sao hắn còn đứng đây làm gì, có chuyện quan trọng phải làm mà, đã nhận một trăm tệ của Mộc Đại rồi!
***
Vào núi rồi, mưa như càng lớn hơn, từng trận từng trận trút xuống, Mộc Đại cẩn thận để ý, phát hiện ra có đôi lúc không phải là trời mưa, mà là nước đọng trên tán cây nhỏ xuống, rả rích tí tách, từ sáng tới khuya cũng không rơi hết, đôi khi một có cái lá lớn nghiêng một cái, nước ào ào đổ xuống, mũ hoa trúc đội trên đầu cũng bị nước đập lệch.
Mộc Đại đeo balo lớn, bước từng bước, đỡ lão Viêm đi ở phía trước, Viêm Hồng Sa đi sau, kéo xẻng, cứ mấy bước lại oán thán một câu, có lần còn nức nở: “Trời ơi… Cả đời này tôi cũng không muốn đi đào bảo vật nữa…”
Cô nhấc chân lên cho Mộc Đại xem, cô đi giày leo núi cổ thấp, sình lầy quá sâu, tràn qua thành chảy cả vào giày, tất trắng cứ như ngâm trong canh bùn.
Lão Viêm lạnh lùng nói: “Con tưởng đào bảo vật là chuyện dễ dàng lắm à, hà một hơi, uống một ngụm rượu là đào được bảo vật? Là cầm được bộn tiền?”
Thấy chưa, làm lão Viêm giận rồi, Mộc Đại đánh mắt với Viêm Hồng Sa, ý bảo cô đừng nói nữa.
Viêm Hồng Sa ủ rũ, lúc sau lại nói: “Nội, ngồi xuống nghỉ một lát đi.”
Đường núi đúng là không dễ đi, lão Viêm đã có tuổi, nhanh mệt hơn họ, bèn dừng lại nghỉ chân một lát.
Lão Viêm cứ dừng lại là sẽ đeo chụp mắt lên, dáng vẻ như mắt mình quý giá lắm vậy.
Mộc Đại tìm chỗ ngồi xuống, cởi giày ra, cởi tất vắt một cái, toàn là nước bùn, cô bỏ tất bẩn vào túi, thay một đôi sạch khác, bên ngoài lại bọc thêm một lớp túi nylon rồi mới xỏ lại giày.
Tuy đi đường nghe cứ loạt xoạt, nhưng dù sao chân cũng thoải mái hơn phần nào.
Viêm Hồng Sa khen: “Mộc Đại, cô thông minh thật đấy.”
Cô học theo, cũng bọc một cái túi nylon vào chân. Mộc Đại cầm dao bầu, đi mấy bước ra đường, chọn một cây đại thụ, lột một mảng vỏ cây xuống, khắc lên chỗ thân cây vừa tróc vỏ một vệt thẳng đứng, đại biểu cho số 1.
Khắc xong, giơ tay lên vuốt ve, lại thổi thổi lên vết khắc, nghĩ: La Nhận nhất định sẽ nhìn thấy cái này.
Một lần nữa xuất phát, đi không được bao lâu thì gặp phải bụi gai, Mộc Đại cầm dao bầu đi phía trước mở đường, chém trái chặt phải, thật sự là mở một con đường thôi mà muốn gãy cả tay.
Cô cảm thấy công tác chuẩn bị còn chưa đầy đủ, nếu lão Viêm nói sớm điều kiện khắc nghiệt như vậy, cô đã trang bị kỹ lưỡng hơn rồi – có điều nghĩ lại, binh tới tướng ngăn, nước tới đất chặn, không có giày đi mưa, không phải có thể lấy túi nylon ra dùng sao.
Trên đường, cô lại nghĩ ra chiêu mới, cứ đi hai bước lại vung dao bầu chém một phát lên thân cây, không chém ra vết dao, mà lột xuống một mảng vỏ cây.
Viêm Hồng Sa ban đầu còn phàn nàn: “Mộc Đại, cô thừa tay đấy à!”
Nhưng sau đó, cô không nói gì nữa, bởi khi quay đầu lại nhìn con đường phía sau, vỏ cây tróc ra rụng trên đất, nhìn rất giống dấu chỉ đường thiên nhiên.
Chuyện này so với việc khắc chữ lên cây dễ dàng mà rõ rệt hơn nhiều.
Cứ như thế vừa đi vừa nghỉ, nghỉ rồi lại đi, đói thì ăn tạm chút lương khô, mất dần khái niệm thời gian, chân nhấc lên như nặng đến bảy tám cân.
Lúc trời sắp tối, Mộc Đại lại chợt cảm thấy quái lạ, hỏi Viêm Hồng Sa: “Sắp tối rồi hả?”
Viêm Hồng Sa lấy điện thoại ra xem giờ, nói: “Ừ, sắp tối rồi.”
Vừa cất điện thoại đi, sau một cái cây cách đó không xa, có một bóng đen vụt lướt qua, có thể là sói.
Da đầu Mộc Đại tên rần, vội lấy trong gùi ra một cây đuốc, đốt lên, ngọn lửa cháy bùng trong mưa, xung quanh như càng tối hơn.
Viêm Hồng Sa hỏi: “Nội, còn bao lâu nữa thế?”
Giọng cô run rẩy, không biết là thật sự có tiếng vọng lại hay là do trong lòng hoảng sợ.
Mắt lão Viêm đến tối không nhìn được rõ nữa, ậm ừ một câu: “Sắp tới rồi, đường này đi xuống núi, hai đứa nhìn xuống xem, có phải có một cái trại không?”
Mộc Đại trừng mắt nhìn: Tối đen, chẳng có gì cả.
Có điều cũng dễ hiểu, thôn Thất Cử không có điện, chỗ này chắc chắn càng không có.
Câu “sắp” của lão Viêm khiến cô phấn chấn hơn nhiều, nói với Viêm Hồng Sa: “Đi nhanh lên chút, tối mà có nước nóng, chúng ta có thể nấu mì ăn đó.”
Cả một ngày gặm bánh mì không, mì gói quả thật có sức hấp dẫn cực kì, Viêm Hồng Sa một tay đỡ lão Viêm, một tay kéo xẻng, phăm phăm bước đi.
“Mộc Đại, chúng ta còn có thể đập trứng vào mì làm trứng chần nữa đó.”
***
Hình như đúng thật là có một cái trại, trong bóng tối hiện lên những đường nét đậm màu hơn, Mộc Đại đưa đuốc cho Viêm Hồng Sa, lấy đèn pin ra soi sáng, chạy lên trước mở đường.
Đến chỗ đất phẳng, soi đèn pin ra bốn phía.
Đây là một khoảnh đất trũng trong khe núi, phần lớn là nhà gỗ lợp mái tranh, mái nhà đã sụp xuống từ lâu, có một nhà là nhà đá, hình dáng và cấu tạo rất giống nhà Trát Ma, tầng dưới trống không, bên cạnh có một thang gỗ thông lên tầng hai.
Ở giữa khoảnh đất trũng có một cái giếng.
Xung quanh lặng ngắt như tờ, cảm giác quá rợn người, Mộc Đại hô lên: “Có ai không?”
Tiếng vọng từ khắp nơi trong núi vọng lại, khiến cả người cô nổi hết cả da gà.
Viêm Hồng Sa đỡ lão Viêm lại gần, bất an nhìn một vòng, nói: “Nội, ở đây không có ai.”
Một cơn gió thổi qua, rừng cây trên núi nghiêng nghiêng ngả ngả, cứ như thể sâu trong cánh rừng tối mịt ấy có người đang ẩn nấp, Mộc Đại nắm chặt dao bầu trong tay, chỉ vào căn nhà đá, nói: “Hay là đêm nay ở đây đi, để tôi lên đó xem trước.”
Thực ra trong lòng cô cũng sợ, nhưng mình nếu đã là vệ sĩ thì đương nhiên chỉ có thể nhắm mắt nhắm mũi mà làm.
***
Mộc Đại leo lên thang gỗ, trên lầu có hai gian phòng, một gian là bếp, trong bếp có nồi nấu nước, bên tường xếp một chồng củi khô, ang nước chậu đồng thìa muỗng đều đủ cả; gian còn lại là phòng ngủ, trên sàn đặt mấy tấm ván giường, trên ván giường trải rơm rạ và da thú.
Không có gì bất thường, Mộc Đại thở phải một tiếng, giúp Viêm Hồng Sa đỡ lão Viêm lên.
Lão Viêm nói: “Trại chắc bị bỏ hoang rồi. Căn nhà này chắc giữ lại làm chỗ nghỉ tạm cho thợ săn, khi nào vào núi săn thú thì ở lại đây một hai đêm.”
***
Dù chỗ này đơn sơ nhưng có nơi để nghỉ ngơi là tốt lắm rồi, tâm trạng Mộc Đại và Viêm Hồng Sa sáng sủa hơn hẳn, cảm thấy chưa từng trải nghiệm thế này bao giờ, cũng rất thú vị.
Viêm Hồng Sa nói: “Cảm giác như đang sinh tồn nơi hoang dã ấy.”
Cả hai gian phòng đều có hốc cắm đuốc, hai cây đuốc đốt lên, cả căn nhà nhất thời sáng trưng.
Đun một nồi nước trước đã, ăn một bữa ngon lành, lại đun thêm nồi nữa, rửa chân, giặt quần áo rồi đánh một giấc.
Mộc Đại phân phó Viêm Hồng Sa vào bếp nhóm lửa, mình thì ra giếng lấy nước.
Xuống thang, đi thẳng tới giếng. Cái giếng này xây theo kiểu cũ, dùng ròng rọc thả thừng xuống, Mộc Đại xách thùng lấy nước ném xuống giếng.
Tõm một tiếng, hình như có nước, chỉ là lần đầu ném chưa chuẩn, kéo lên quá nhẹ, Mộc Đại nhẫn nhịn ném thùng xuống lần nữa, đợi thùng nước đong được kha khá rồi mới từ từ kéo lên.
Kéo lên, có thứ gì đó đen sì nổi lềnh bềnh trong thùng nước.
Mộc Đại bật đèn pin lên nhìn, sợ hết hồn lùi ra sau hai bước, lát sau mới vỗ ngực, tự nhủ không có gì, chỉ là một con búp bê vải mà thôi.
Lại rọi đèn pin vào thùng nước, đó là…
Là một Tảo Tình Nương may bằng vải, cũng không biết là đã ngâm trong nước bao lâu rồi, cả thân đều bốc mùi thối rữa, mắt là dùng chỉ đen thêu trên vải trắng, đường may lởm chởm, giống như một đường răng cưa đi lệch.
***
Cùng lúc đó, trong phòng lớn nhà Trát Ma, Tào Nghiêm Hoa ăn cháo khoai lang, gặm bánh ngô, trợn tròn mắt nghe Trát Ma kể chuyện nữ người rừng.
“Thật là đã…cưỡng hiếp một ông già hơn năm mươi?”
Trát Ma gật đầu nói: “Đúng thế, người trong trại nghe thấy ông ta kêu gào thảm thiết, bèn tụ tập người, dắt chó, xách theo đòn gánh, gậy gộc lên núi xem thì thấy quần áo đã bị xé sạch, người cũng đã chết.”
Tào Nghiêm Hoa trợn muốn lồi cả hai mắt ra: “Khẩu vị nặng thật, sao không kiếm trai trẻ mà lại tìm một ông già vậy?”
Trát Ma nói: “Con đường đó bình thường không có ai đi, ông già đó gánh hàng về, đi tắt qua lối đó, không may bị lạc.”
Tào Nghiêm Hoa truy vấn: “Vậy cậu có thấy tận mắt không?”
Trát Ma thành thật lắc đầu: “Không có, chỉ nghe người ta kể lại thôi.”
Tào Nghiêm Hoa tặc lưỡi hai tiếng, quay sang Một Vạn Ba: “Tam Tam, cậu có nguy cơ lắm đấy.”
Một Vạn Ba nhảy dựng lên như bị kim đâm: “Sao lại là tôi?”
Tào Nghiêm Hoa cười khan: “Sức chiến đấu của anh Tiểu La mạnh như vậy, chắc chắn không phải sợ người rừng. Tôi hiện giờ đang chăm chỉ khổ luyện, ít nhiều cũng biết vài miếng võ công. Có mỗi cậu là…”
Tào Nghiêm Hoa cảm khái lắc đầu, trong mắt cảm thông thì thôi lại còn lẫn thêm chút hả hê.
Một Vạn Ba thở gấp: “Ông Viêm còn có nguy cơ hơn tôi, ông ấy là ông già!”
La Nhận ngồi bên cạnh, nghe mà buồn cười, cũng không coi là thật: “Được rồi, nghỉ ngơi sớm một chút, mai còn phải đi tiếp.”
Lại hỏi Trát Ma có vải bạt không, đường núi không dễ đi, tiện nhất là lấy vải bạt may thành ống giày, buộc vào giày làm giày đi mưa.
Có súng săn không? Nếu trong trại có thợ săn, có thể mượn một khẩu không, mua cũng được.
Dao cũng cần, mỗi người một thanh, đuốc chắc chắn phải có, trong núi có dã thú, gậy chống phải vót ngay bây giờ, tốt nhất là vót nhọn đầu, lúc khẩn cấp còn có thể dùng để phòng thân.
Đồ đạc phải dọn lại lần nữa, cái gì không cần thiết thì gửi nhờ ở nhà Trát Ma, chỉ mang những thứ cần thiết nhất đi bao gồm nước, thuốc men, lương khô, quần áo gọn nhẹ nhất có thể.
Dặn dò xong xuôi, đứng dậy về phòng, Trát Ma đi ra theo, muốn nói lại thôi.
La Nhận khó hiểu: “Có chuyện gì à?”
Trát Ma ấp úng: “Cô gái tên Mộc Đại kia, là bạn gái anh à?”
La Nhận cười rộ: “Phải.”
Anh trêu chọc Trát Ma: “Sao thế, cậu nhìn trúng cô ấy à?”
Trát Ma hết hồn, hai tay xua loạn: “Không không không không không.”
La Nhận phì cười: “Đùa cậu thôi.”
Trát Ma xoa xoa tay, tiếp tục ấp úng: “Tối qua, mẹ tôi xem nhân duyên cho cô ấy.”
La Nhận sửng sốt.
Mẹ Trát Ma là bà mo nhân duyên, chuyện này trước đó họ đã biết rồi, bởi vì tối nay chỉ toàn khách nam nên bà mẹ ra chào họ xong thì về phòng luôn, không ngồi lại tiếp khách nữa.
La Nhận cảm thấy, chắc là kết quả xem không tốt, nếu không, Trát Ma đã chẳng trịnh trọng một mình tìm anh nói như vậy.
Quả nhiên, nghe đến “Mẹ tôi nói cô ấy và anh cuối cùng không ở bên nhau.”, lòng La Nhận trầm xuống.
Anh nói: “Cái này đâu phải lúc nào cũng chuẩn đâu.”
Trát Ma xấu hổ vô cùng, nói: “Đúng đúng, mẹ tôi bình thường xem cũng không chuẩn lắm. Nhưng mà, Mộc Đại có vẻ rất khổ sở, nói một hồi, cô ấy đã khóc mất rồi.”
Lòng La Nhận lại trầm xuống tiếp, cũng không biết nên nói gì, dừng một chút mới cười bảo: “Bạn gái tôi rất thích khóc nhè.”
Trát Ma chỉ ra sau La Nhận: “Cô ấy đứng đó khóc, tôi nói gì cô ấy cũng không để ý đến tôi. Sau nữa, sáng sớm tôi gọi cô ấy vào nhà ăn, cô ấy cũng không ăn, lúc tiễn cô ấy đi, cô ấy cũng không nói chuyện với tôi.”
Hắn xoa xoa tay, không biết nên xin lỗi thế nào.
La Nhận cười, nói: “Tôi biết rồi.”
Trát Ma đi rồi, La Nhận xoay người, nhìn vị trí trước mặt.
Thì ra tối qua, cô đã đứng ở đây, một thân một mình lau nước mắt, cái túi nhỏ lẻ loi, đêm qua chắc ngủ không ngon rồi, sáng nay lúc xuất phát, mắt chắc chắn là sưng húp phải không.
La Nhận hơi đau lòng.
Bạn gái, em đừng khóc, lời một bà già nói, sao có thể coi là thật chứ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook