Bẫy Sói
-
Chương 11: Cô gái tóc hung nâu đỏ
**
Tối đó khoảng tám giờ, bọn hắn có mặt tại tiệc sinh nhật gã Tuấn. Thấy bọn hắn gã cười tươi rói chào hỏi tíu ta ríu rít rồi nhanh chóng mời vào chuẩn bị nhập tiệc. Khác với sức tưởng tượng của hắn, quy mô sinh nhật lần này của hắn có vẻ nhỏ so với địa vị và mối quan hệ mà hắn có. Trong phòng thì ngoài tụi hắn ra thì có khoảng mười mấy người nữa độ tuổi tầm từ hắn trở lên.
Từ khi vào phòng thì hắn tỏ ra khá kiệm lời, một phong cách thường thấy ở hắn. Huy, Khánh thì sôi nổi hơn nên đang chém gió liên tù tì với những cánh mày râu vừa quen biết.
Thấy mọi người đã tới đông đủ, gã Tuấn đứng lên làm động tác chỉnh sửa cà vạt quen thuộc rồi bắt đầu hắng giọng “phát biểu cảm nghĩ”:
- Xin chào tất cả mọi người. Hôm nay tôi rất vui vì mọi người đã bỏ chút ít thời gian để tới chia vui nhân ngày sinh nhật lần thứ hai mươi chín của tôi. Tất cả mọi người trong này đều là những người bạn, người anh, người chị, người em mà tôi cực kì quý mến thế nên tôi hy vọng hôm nay chúng ta sẽ có một buổi tiệc thật vui vẻ, thật đáng nhớ.
Đến đây gã ngừng lại lướt mắt nhanh một lượt rồi bất ngờ chuyển hướng đề tài sang giới thiệu nhân vật:
- Trước khi nhập tiệc tôi xin phép được trân trọng giới thiệu với mọi người đây là… - Vừa nói gã vừa chìa cánh tay sáng phía bọn hắn.
- À chúng tôi là bạn của anh Tuấn, rất vui được làm quen với mọi người.
Biết lão Tuấn định nói gì nên hắn vội vàng cắt ngang câu nói của gã mà vội lái theo ý mình. Tất nhiên điều đó chẳng hay ho gì, nếu không muốn nói là bất lịch sự. Nhưng trong lúc này thực tình hắn chỉ muốn không khí được tự nhiên, muốn buổi sinh nhật gã được trọn vẹn hơn mà thôi. Và cũng lúc này hắn nhìn gã và như hiểu ý hắn, gã gật đầu nhẹ, kèm theo nụ cười tỏ vẻ biết ơn.
Rồi gã Tuấn cũng giới thiệu sơ qua những người còn lại trong phòng, chủ yếu là bạn đời thường, có cả người thân. Trong số đó, có một người ít nhiều gây cho hắn sự chú ý nhất định, đó chính là cô bé Trác Nguyên. Một cô gái khoanh tay ngồi im lặng như tờ với mái tóc dài hung nâu đỏ cùng đôi mắt đen nâu được che giấu khéo léo bởi hướng ánh sáng và vài sợi tóc mới nhìn tưởng chừng đặt không đúng chỗ, một hoạt cảnh trái ngược với không khí nơi đây, nơi mà mọi người đang sôi nổi hết mình với những cái loa hoạt động hết công suất.
Dường như không chỉ riêng hắn để ý có phần đặc biệt đến cô gái này, vì bên cạnh hắn, Khánh và Huy cũng đang tỏ ra dành sự ưu ái trong ánh nhìn của mình và đang gởi tới cô khi mà nhãn quan dù vô tình hay cố ý đều đậu lại trên khuôn mặt cô gái, và có thể hai “hồ thu bí ẩn” của cô nàng chính là điểm chết mà bộ xử lý tín hiệu hình ảnh của hai thằng bạn thân hắn đang bất lực trong việc kết nối với “máy chủ”.
Buổi tiệc sau đó diễn ra trong không khí vui vẻ, mọi người đều hết mình, chẳng có e dè hay ngượng ngập gì cả, trừ một người… tóc hung nâu đỏ.
Chẳng đợi tiệc tàn thì ba bọn hắn đánh tiếng với gã Tuấn để về trước. Vừa mới ra khỏi cửa thì hắn lại nhận được tin báo bên Đồng Tín có vài gã lạ hoắc lảng vảng trên địa bàn có vẻ khả nghi.
Nghĩ giờ cũng rảnh với lại chỗ đó cũng gần đây nên hắn dặn tụi đàn em cứ tiếp tục theo dõi rồi báo địa điểm để bọn hắn tới xem xét.
Trên chiếc Toyota “86”, Khánh dậm chân ga lướt nhanh dưới hàng ngàn ngọn đèn đường, đèn quán xá, đèn led rực rỡ sắc màu.
- Hình như tao đang yêu. - Đột ngột Khánh lên tiếng sau một lúc lặng im không nói tiếng nào.
Như quá đỗi bất ngờ hắn và Huy liền lên tiếng cùng lúc:
- Hả??? Mày đang yêu? Nhưng yêu ai mới được chứ?
- Trác Nguyên.
Hai đứa hắn lại có dịp đồng thanh tập hai:
- Trác Nguyên?
Sự ngỡ ngàng chưa ngồi ấm chỗ thì đã vội vàng nhích sang ghế bên cạnh để nhường vị trí cho sự thắc mắc của Huy sau đó:
- Đừng nói với tao mày bị sét ái tình nha.
- Chắc vậy.
Nãy trong phòng ngồi thấy mẹ gì đâu mà sao sét lại đánh cháy “cây củi” được nhể? - Huy ra vẻ châm chọc.
- Tao thấy rồi. - Khánh bình thản.
Ngừng một nhịp cậu bổ sung:
- Nãy đi “giải quyết nỗi buồn” tao thấy cô nàng đi ra từ nhà vệ sinh, một khuôn mặt tuyệt đẹp, một đôi mắt đen hút hồn.
- Còn gì nữa không? - Huy tò mò.
- Hết, chỉ vậy thôi.
- Vậy là mày nghĩ mày đang yêu?
- Ừ. Khánh gật đầu xác nhận.
Mắt vẫn nhìn về phía trước, Huy cười cười bảo:
- Bó tay, mày yêu cái kiểu gì nhanh thế. Nếu vậy chắc hơn ba tỉ con gái trên Trái đất này không đủ cho cuộc đời mày với sự nghiệp “yêu nháy mắt” quá.
- Thì tao có cảm giác lạ với cô ấy, nó cứ thế nào ấy. - Nét mặt Khánh vẫn đăm chiêu.
Huy cũng thật lòng, nhẹ giọng bảo:
- Mày nói thế cũng nói, đâu phải riêng mày, tao cũng có cảm giác đó với Trác Nguyên nè.
- Hả… mày cũng… vậy mà nãy giờ nói tao giỏi lắm. – Khánh quay ra sau trố mắt nhìn Huy.
- Hehe… chắc anh em mình bị một bông hoa bỏ bùa mê rồi.
- Nãy tao hỏi lão Tuấn về Trác nguyên thì lão chỉ trả lời qua loa, có vẻ lão giấu giấu diếm diếm điều gì đó. – Khánh lại bảo.
- Vậy à?
Huy đáp Khánh rồi quay sang phải hỏi hắn:
- À Phong, mày thì sao, có như tụi tao không?
- Tao có hệ miễn dịch đặc biệt rồi.
- Ừ cũng phải, thấy nhiều em thích mày ra mặt mà mày cứ bơ hoài. - Khánh gật gù vẻ đồng tình.
- Đúng vậy, nhiều khi tao cũng nghi ngờ về giới tính thật ẩn sâu bên trong con người nó lắm í, ha ha ha.
- Phải đấy, hôm nào nó ngủ bọn mình lấy đèn pin đè nó ra kiểm tra bí mật thầm kín của nó thử. Lỡ đâu phát hiện ra sự thật “chỉ những đàn ông mới đem lại hạnh phúc cho nhau” của nó thì sao, hahaha.
- Thôi không đùa nữa, phía trước kìa. - Ngay lúc đó, hắn liền ngắt lời thằng Huy khi phía trước xe là những kẻ lạ mặt đầu đội nón đen đang dán những tờ giấy gì đó vào những vách tường, trụ điện,… với dáng vẻ vội vàng, gấp gáp. Lúc đầu ý nghĩ “những kẻ dán tờ rơi” hiện ra trong phần dự đoán của bộ não nhưng nhanh chóng dòng suy nghĩ đó bị lung lay khi hắn liên tưởng đến những người làm công việc đó với các đặc thù thì thấy không giống.
- Để tao xuống coi xem sao. - Định xuống xe xem chuyện gì thì Khánh nó mở lời trước hắn.
Thấy vậy, hắn liền bảo:
- Ừ, sẵn tiện lấy một tờ giùm tao.
Lát sau, Khánh quay lại. Vừa mở cửa xe thì nó đã càu nhàu:
- Mẹ nó chứ.
- Gì thế? - Hắn và Huy cùng đồng thanh.
- Cái bọn phản động đây mà, xem đi. - Vừa nhăn mặt nó vừa đưa tờ giấy mới bóc ra về phía hắn.
Đón lấy mảnh giấy thì quả nhiên đúng như lời Khánh nói. Toàn bộ những câu, những chữ đều chẳng hay ho gì cả, tất cả mang một nội dung, phản động.
- Tưởng có chuyện gì chứ, hóa ra mấy thằng rỗi hơi.
Đánh mắt qua thằng Huy, hắn bảo:
- Thôi về.
Chiếc Toyota vừa quay đầu chạy theo hướng ngược lại con đường vừa mới in dấu bánh xe chưa kịp xóa thì hắn rút điện thoại ra gởi một tin nhắn ngắn gọn tới số 0168345XXX. Dòng chữ “Đã gởi thành công” vừa hiện lên màn hình thì tức khắc số đó được xóa bỏ khỏi mục nhật kí.
Trên đường về hẻm, hắn ngồi nhìn ra cửa kính ngắm đường phố. Những dãy nhà, hàng cây theo đó cứ chạy thụt lùi ra sau rồi biến mất trong phạm vi tầm mắt hoạt động. Cơn buồn ngủ lặng lẽ tràn đến thấm sâu vào mí mắt, đưa tâm thức hắn lạc vào giấc mơ không đầu không cuối.
Kít!!!
Cơ thể đang ở trạng thái thả lỏng hoàn toàn, trong khi tâm tự tạp niệm đã được “ccleaner ” loại ra khỏi bộ nhớ thì ý thức hắn bất ngờ bị gọi dậy theo một cách chẳng mấy dễ chịu. Theo đó cả thân người phía trên bị lực quán tính hút ngả về phía trước với việc gia tốc thay đổi đột ngột. Nheo nheo mí mắt, hắn quay sang Huy làu bàu:
- Gì vậy?
- Kia có phải Trác Nguyên không? – Cậu chẳng buồn trả lời thắc mắc của hắn mà lại chuyển hướng sang chủ đề khác.
“Trác Nguyên” - Chuỗi kí tự vừa được nhập vô vi xử lý não bộ bằng giọng nói thì đầu ra ngay lập tức cho biết kết quả với những hình ảnh của một cô gái tóc hung nâu.
Dù đã biết điều mà Huy vừa nói ra nhưng trong tình huống này cái miệng hắn theo quán tính vẫn hỏi lại:
- Ai cơ?
- Đúng rồi, Trác Nguyên kìa. - Khánh lúc này cũng reo lên.
Dõi theo hướng mắt của hai thằng bạn thì hắn thấy một cô gái đang lặng lẽ bước từng bước xa dần.
Bỗng từ đâu xuất hiện hai tên đen hôi to cao trước mặt cô. Tuy thế, mọi thứ đối với cô nàng lúc này dường như là vô hình khi mà sự va chạm một bên vai sau đó của cô với một trong hai gã đối diện cũng chẳng thể nào thu hút nổi sự quan tâm từ cô gái tóc nâu đỏ lạ lùng. Nhưng mọi chuyện đâu dừng lại ở đó, thấy bông hoa trôi vô tình giữa dòng chảy tĩnh lặng, hai tên chẳng có nét gì là lương thiện ấy liền cười một điệu cười nham nhở rồi tiến về phía Trác Nguyên. Hai tên bước đến nói gì đó với cô nhưng tuyệt nhiên môi cô vẫn chẳng buồn nhúc nhích.
Đến lúc này thì hắn định xuống xe bước tới xem tình hình như thế nào nhưng ngay lập tức một chiếc Camry mang biển số NS9- 999 tấp nhanh vào lề đường. Một người đàn ông tuổi tầm ngũ tuần bước ra rồi đi nhanh về phía Trác Nguyên. Vì ở khoảng cách hơi xa nên bọn hắn chẳng ai biết ông ta nói gì với hai tên kia, chỉ biết là tiếp theo đó một trong hai tên hùng hổ rút con dao bấm trong người ra đâm một nhát ngọt lịm ngay bụng người đàn ông ấy. Tới đây thì cánh cửa xe bất giác bị hắn đẩy mạnh ra. Bất ngờ thay cũng ngay lúc này, Huy đột nhiên kêu lên giọng thảng thốt:
- Là ông ấy.
Tối đó khoảng tám giờ, bọn hắn có mặt tại tiệc sinh nhật gã Tuấn. Thấy bọn hắn gã cười tươi rói chào hỏi tíu ta ríu rít rồi nhanh chóng mời vào chuẩn bị nhập tiệc. Khác với sức tưởng tượng của hắn, quy mô sinh nhật lần này của hắn có vẻ nhỏ so với địa vị và mối quan hệ mà hắn có. Trong phòng thì ngoài tụi hắn ra thì có khoảng mười mấy người nữa độ tuổi tầm từ hắn trở lên.
Từ khi vào phòng thì hắn tỏ ra khá kiệm lời, một phong cách thường thấy ở hắn. Huy, Khánh thì sôi nổi hơn nên đang chém gió liên tù tì với những cánh mày râu vừa quen biết.
Thấy mọi người đã tới đông đủ, gã Tuấn đứng lên làm động tác chỉnh sửa cà vạt quen thuộc rồi bắt đầu hắng giọng “phát biểu cảm nghĩ”:
- Xin chào tất cả mọi người. Hôm nay tôi rất vui vì mọi người đã bỏ chút ít thời gian để tới chia vui nhân ngày sinh nhật lần thứ hai mươi chín của tôi. Tất cả mọi người trong này đều là những người bạn, người anh, người chị, người em mà tôi cực kì quý mến thế nên tôi hy vọng hôm nay chúng ta sẽ có một buổi tiệc thật vui vẻ, thật đáng nhớ.
Đến đây gã ngừng lại lướt mắt nhanh một lượt rồi bất ngờ chuyển hướng đề tài sang giới thiệu nhân vật:
- Trước khi nhập tiệc tôi xin phép được trân trọng giới thiệu với mọi người đây là… - Vừa nói gã vừa chìa cánh tay sáng phía bọn hắn.
- À chúng tôi là bạn của anh Tuấn, rất vui được làm quen với mọi người.
Biết lão Tuấn định nói gì nên hắn vội vàng cắt ngang câu nói của gã mà vội lái theo ý mình. Tất nhiên điều đó chẳng hay ho gì, nếu không muốn nói là bất lịch sự. Nhưng trong lúc này thực tình hắn chỉ muốn không khí được tự nhiên, muốn buổi sinh nhật gã được trọn vẹn hơn mà thôi. Và cũng lúc này hắn nhìn gã và như hiểu ý hắn, gã gật đầu nhẹ, kèm theo nụ cười tỏ vẻ biết ơn.
Rồi gã Tuấn cũng giới thiệu sơ qua những người còn lại trong phòng, chủ yếu là bạn đời thường, có cả người thân. Trong số đó, có một người ít nhiều gây cho hắn sự chú ý nhất định, đó chính là cô bé Trác Nguyên. Một cô gái khoanh tay ngồi im lặng như tờ với mái tóc dài hung nâu đỏ cùng đôi mắt đen nâu được che giấu khéo léo bởi hướng ánh sáng và vài sợi tóc mới nhìn tưởng chừng đặt không đúng chỗ, một hoạt cảnh trái ngược với không khí nơi đây, nơi mà mọi người đang sôi nổi hết mình với những cái loa hoạt động hết công suất.
Dường như không chỉ riêng hắn để ý có phần đặc biệt đến cô gái này, vì bên cạnh hắn, Khánh và Huy cũng đang tỏ ra dành sự ưu ái trong ánh nhìn của mình và đang gởi tới cô khi mà nhãn quan dù vô tình hay cố ý đều đậu lại trên khuôn mặt cô gái, và có thể hai “hồ thu bí ẩn” của cô nàng chính là điểm chết mà bộ xử lý tín hiệu hình ảnh của hai thằng bạn thân hắn đang bất lực trong việc kết nối với “máy chủ”.
Buổi tiệc sau đó diễn ra trong không khí vui vẻ, mọi người đều hết mình, chẳng có e dè hay ngượng ngập gì cả, trừ một người… tóc hung nâu đỏ.
Chẳng đợi tiệc tàn thì ba bọn hắn đánh tiếng với gã Tuấn để về trước. Vừa mới ra khỏi cửa thì hắn lại nhận được tin báo bên Đồng Tín có vài gã lạ hoắc lảng vảng trên địa bàn có vẻ khả nghi.
Nghĩ giờ cũng rảnh với lại chỗ đó cũng gần đây nên hắn dặn tụi đàn em cứ tiếp tục theo dõi rồi báo địa điểm để bọn hắn tới xem xét.
Trên chiếc Toyota “86”, Khánh dậm chân ga lướt nhanh dưới hàng ngàn ngọn đèn đường, đèn quán xá, đèn led rực rỡ sắc màu.
- Hình như tao đang yêu. - Đột ngột Khánh lên tiếng sau một lúc lặng im không nói tiếng nào.
Như quá đỗi bất ngờ hắn và Huy liền lên tiếng cùng lúc:
- Hả??? Mày đang yêu? Nhưng yêu ai mới được chứ?
- Trác Nguyên.
Hai đứa hắn lại có dịp đồng thanh tập hai:
- Trác Nguyên?
Sự ngỡ ngàng chưa ngồi ấm chỗ thì đã vội vàng nhích sang ghế bên cạnh để nhường vị trí cho sự thắc mắc của Huy sau đó:
- Đừng nói với tao mày bị sét ái tình nha.
- Chắc vậy.
Nãy trong phòng ngồi thấy mẹ gì đâu mà sao sét lại đánh cháy “cây củi” được nhể? - Huy ra vẻ châm chọc.
- Tao thấy rồi. - Khánh bình thản.
Ngừng một nhịp cậu bổ sung:
- Nãy đi “giải quyết nỗi buồn” tao thấy cô nàng đi ra từ nhà vệ sinh, một khuôn mặt tuyệt đẹp, một đôi mắt đen hút hồn.
- Còn gì nữa không? - Huy tò mò.
- Hết, chỉ vậy thôi.
- Vậy là mày nghĩ mày đang yêu?
- Ừ. Khánh gật đầu xác nhận.
Mắt vẫn nhìn về phía trước, Huy cười cười bảo:
- Bó tay, mày yêu cái kiểu gì nhanh thế. Nếu vậy chắc hơn ba tỉ con gái trên Trái đất này không đủ cho cuộc đời mày với sự nghiệp “yêu nháy mắt” quá.
- Thì tao có cảm giác lạ với cô ấy, nó cứ thế nào ấy. - Nét mặt Khánh vẫn đăm chiêu.
Huy cũng thật lòng, nhẹ giọng bảo:
- Mày nói thế cũng nói, đâu phải riêng mày, tao cũng có cảm giác đó với Trác Nguyên nè.
- Hả… mày cũng… vậy mà nãy giờ nói tao giỏi lắm. – Khánh quay ra sau trố mắt nhìn Huy.
- Hehe… chắc anh em mình bị một bông hoa bỏ bùa mê rồi.
- Nãy tao hỏi lão Tuấn về Trác nguyên thì lão chỉ trả lời qua loa, có vẻ lão giấu giấu diếm diếm điều gì đó. – Khánh lại bảo.
- Vậy à?
Huy đáp Khánh rồi quay sang phải hỏi hắn:
- À Phong, mày thì sao, có như tụi tao không?
- Tao có hệ miễn dịch đặc biệt rồi.
- Ừ cũng phải, thấy nhiều em thích mày ra mặt mà mày cứ bơ hoài. - Khánh gật gù vẻ đồng tình.
- Đúng vậy, nhiều khi tao cũng nghi ngờ về giới tính thật ẩn sâu bên trong con người nó lắm í, ha ha ha.
- Phải đấy, hôm nào nó ngủ bọn mình lấy đèn pin đè nó ra kiểm tra bí mật thầm kín của nó thử. Lỡ đâu phát hiện ra sự thật “chỉ những đàn ông mới đem lại hạnh phúc cho nhau” của nó thì sao, hahaha.
- Thôi không đùa nữa, phía trước kìa. - Ngay lúc đó, hắn liền ngắt lời thằng Huy khi phía trước xe là những kẻ lạ mặt đầu đội nón đen đang dán những tờ giấy gì đó vào những vách tường, trụ điện,… với dáng vẻ vội vàng, gấp gáp. Lúc đầu ý nghĩ “những kẻ dán tờ rơi” hiện ra trong phần dự đoán của bộ não nhưng nhanh chóng dòng suy nghĩ đó bị lung lay khi hắn liên tưởng đến những người làm công việc đó với các đặc thù thì thấy không giống.
- Để tao xuống coi xem sao. - Định xuống xe xem chuyện gì thì Khánh nó mở lời trước hắn.
Thấy vậy, hắn liền bảo:
- Ừ, sẵn tiện lấy một tờ giùm tao.
Lát sau, Khánh quay lại. Vừa mở cửa xe thì nó đã càu nhàu:
- Mẹ nó chứ.
- Gì thế? - Hắn và Huy cùng đồng thanh.
- Cái bọn phản động đây mà, xem đi. - Vừa nhăn mặt nó vừa đưa tờ giấy mới bóc ra về phía hắn.
Đón lấy mảnh giấy thì quả nhiên đúng như lời Khánh nói. Toàn bộ những câu, những chữ đều chẳng hay ho gì cả, tất cả mang một nội dung, phản động.
- Tưởng có chuyện gì chứ, hóa ra mấy thằng rỗi hơi.
Đánh mắt qua thằng Huy, hắn bảo:
- Thôi về.
Chiếc Toyota vừa quay đầu chạy theo hướng ngược lại con đường vừa mới in dấu bánh xe chưa kịp xóa thì hắn rút điện thoại ra gởi một tin nhắn ngắn gọn tới số 0168345XXX. Dòng chữ “Đã gởi thành công” vừa hiện lên màn hình thì tức khắc số đó được xóa bỏ khỏi mục nhật kí.
Trên đường về hẻm, hắn ngồi nhìn ra cửa kính ngắm đường phố. Những dãy nhà, hàng cây theo đó cứ chạy thụt lùi ra sau rồi biến mất trong phạm vi tầm mắt hoạt động. Cơn buồn ngủ lặng lẽ tràn đến thấm sâu vào mí mắt, đưa tâm thức hắn lạc vào giấc mơ không đầu không cuối.
Kít!!!
Cơ thể đang ở trạng thái thả lỏng hoàn toàn, trong khi tâm tự tạp niệm đã được “ccleaner ” loại ra khỏi bộ nhớ thì ý thức hắn bất ngờ bị gọi dậy theo một cách chẳng mấy dễ chịu. Theo đó cả thân người phía trên bị lực quán tính hút ngả về phía trước với việc gia tốc thay đổi đột ngột. Nheo nheo mí mắt, hắn quay sang Huy làu bàu:
- Gì vậy?
- Kia có phải Trác Nguyên không? – Cậu chẳng buồn trả lời thắc mắc của hắn mà lại chuyển hướng sang chủ đề khác.
“Trác Nguyên” - Chuỗi kí tự vừa được nhập vô vi xử lý não bộ bằng giọng nói thì đầu ra ngay lập tức cho biết kết quả với những hình ảnh của một cô gái tóc hung nâu.
Dù đã biết điều mà Huy vừa nói ra nhưng trong tình huống này cái miệng hắn theo quán tính vẫn hỏi lại:
- Ai cơ?
- Đúng rồi, Trác Nguyên kìa. - Khánh lúc này cũng reo lên.
Dõi theo hướng mắt của hai thằng bạn thì hắn thấy một cô gái đang lặng lẽ bước từng bước xa dần.
Bỗng từ đâu xuất hiện hai tên đen hôi to cao trước mặt cô. Tuy thế, mọi thứ đối với cô nàng lúc này dường như là vô hình khi mà sự va chạm một bên vai sau đó của cô với một trong hai gã đối diện cũng chẳng thể nào thu hút nổi sự quan tâm từ cô gái tóc nâu đỏ lạ lùng. Nhưng mọi chuyện đâu dừng lại ở đó, thấy bông hoa trôi vô tình giữa dòng chảy tĩnh lặng, hai tên chẳng có nét gì là lương thiện ấy liền cười một điệu cười nham nhở rồi tiến về phía Trác Nguyên. Hai tên bước đến nói gì đó với cô nhưng tuyệt nhiên môi cô vẫn chẳng buồn nhúc nhích.
Đến lúc này thì hắn định xuống xe bước tới xem tình hình như thế nào nhưng ngay lập tức một chiếc Camry mang biển số NS9- 999 tấp nhanh vào lề đường. Một người đàn ông tuổi tầm ngũ tuần bước ra rồi đi nhanh về phía Trác Nguyên. Vì ở khoảng cách hơi xa nên bọn hắn chẳng ai biết ông ta nói gì với hai tên kia, chỉ biết là tiếp theo đó một trong hai tên hùng hổ rút con dao bấm trong người ra đâm một nhát ngọt lịm ngay bụng người đàn ông ấy. Tới đây thì cánh cửa xe bất giác bị hắn đẩy mạnh ra. Bất ngờ thay cũng ngay lúc này, Huy đột nhiên kêu lên giọng thảng thốt:
- Là ông ấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook