Bảy Ngày Kết Hôn Ngắn Ngủi: Mẹ Yêu Đừng Trốn
-
Chương 163
Thuốc tê hết tác dụng, thật lâu sau Nhạc Nhạc mới tỉnh lại.
Nó tỉnh lại thì Tử Khê đang mỉm cười nhìn nó, nó khổ sở nhắm mắt lại, nó không có quên mình từ bên ngoài nghe được một chuyện đáng sợ, tàn nhẫn khiến nó hận mình không nên có mặt trên đời này.
"Nhạc Nhạc, con tỉnh có đau ở đâu không, đừng ngại nói cho A Tử." Cô cố gắng khiến mình không lộ ra biểu tình bi thương, cố gắng khiến mình cười. Nhạc Nhạc nằm cái cổ và tay đều bị cố định, nó vẫn còn không biết bản thân mất đi một thứ trọng yếu cỡ nào.
Nhạc Nhạc quay mặt đi, lần đầu tiên nó không muốn nhìn thấy A Tử như vậy, không muốn đối mặt với chuyện đáng sợ như vậy.
"Nhạc Nhạc con hãy nghe ba nói!" Ngồi ở bên kia, Lâu Tử Hoán nhẹ giọng nói, "Chuyện ngày hôm nay ông nội nói, đều không phải sự thực, ba và A Tử cũng không có quan hệ anh em."
Nhạc Nhạc sợ hãi quay đầu nhìn Lâu Tử Hoán, không dám tin tưởng mà nhìn hắn. Nó cũng mong muốn ông nội nói đều không phải sự thực, nó là con của người bình thường, mà không phải như ông nội kia nói, như vậy rất kinh khủng.
"Nhạc Nhạc, con ngẫm lại nếu như ba và A Tử là anh em ruột, làm sao sẽ có con bình thường thông minh như thế. Nếu như, nếu con không tin ta có thể đem báo cáo giám định quan hệ giữa ba và A Tử cho con coi, ba và mẹ con thực sự không phải anh em ruột." Lâu Tử Hoán nhìn nó vẫn còn hoài nghi, sờ đầu của nó, khẳng định nói với nó.
Bình thường Nhạc Nhạc đối với lời nói của Lâu Tử Hoán rất tin tưởng, không nghi ngờ gì. Ba cũng nói rất đúng, nếu như A Tử và ba ba là anh em ruột, vậy vì sao nó sẽ khỏe mạnh như thế ? Trong sách không phải nói quan hệ huyết thống sinh con sẽ không khỏe mạnh sao.
"A Tử, ba nói đúng là thật sao?" A Tử không có lừa gạt nó, chỉ cần mẹ nói không phải vậy, chắc chắn là không phải.
Tử Khê không cho phép mình chần chờ, cô lập tức nói: "Ba nói chính là thực sự, ngày hôm nay, ông nội hiểu lầm rồi. Nhạc Nhạc con là một người bình thường!" Cô nói mà lòng chua xót muốn rơi lệ. Cô chưa từng lừa gạt Nhạc Nhạc, nói dối Nhạc Nhạc đối với cô mà nói đó là điều thống khổ cỡ nào, thế nhưng so với khiến Nhạc Nhạc đối mặt chuyện tàn khốc như vậy, cô tình nguyện nói dối Nhạc Nhạc.
Nhạc Nhạc an tâm nở nụ cười, cũng trầm tĩnh lại, giây tiếp theo mày của nó nhăn lại: "A Tử, chân trái của con đau quá!"
Nghe xong lời này, lòng Tử Khê và Lâu Tử Hoán đều chua xót, Tử Khê nỗ lực cười: "Nhạc Nhạc, con mới làm xong giải phẫu đương nhiên sẽ có chút đau mà."
"Nhạc Nhạc con rất kiên cường, chút đau ấy đối với con mà nói không tính là cái gì đúng hay không?" thân thể Lâu Tử Hoán hơi run. Bác sĩ có nói qua bệnh nhân khi mất đi chân, trong thời gian ngắn vẫn cảm giác được chân tồn tại, thậm chí thân thể cũng sẽ có cảm giác đau.
Nhạc Nhạc không muốn khiến Tử Khê và Lâu Tử Hoán lo lắng, cho dù đau đến toát ra mồ hôi lạnh nó vẫn là nở nụ cười.
"Nhạc Nhạc, con mệt rồi, con ngủ một chút đi." Tử Khê xoa đầu nó, cố gắng cầm nước mắt nói.
Nhạc Nhạc rất mệt mỏi, nó cố gượng nhìn Tử Khê và Lâu Tử Hoán: "Ba và A Tử, xin lỗi, Nhạc Nhạc khiến hai người lo lắng rồi!"
Tử Khê hầu như muốn khóc lớn, đến bây giờ Nhạc Nhạc vẫn còn lo lắng cho bọn họ, còn xin lỗi họ, phải xin lỗi chính là cô, người làm sai chính là cô mới đúng!
Nhạc Nhạc đang ngủ thật trầm, Tử Khê khóc không còn sức lực mà Lâu Tử Hoán cố cũng không hơn cô, ngồi ở một bên đờ ra.
Đến nửa đêm, Tử Khê đang ngủ ở trong lòng Lâu Tử Hoán.
"A Tử, chân, chân con, chân con, chân!" Nhạc Nhạc đột nhiên kêu to lên khóc, rất kịch liệt.
Tử Khê và Lâu Tử Hoán đều giật mình tỉnh giấc. Nhạc Nhạc đang nằm khóc, Tử Khê và Lâu Tử Hoán vội vàng chạy đến: "Nhạc Nhạc đừng sợ A Tử ở đây."
"A Tử, A Tử!" Nhạc Nhạc khóc rất thương tâm, vất vả lắm mới tỉnh táo lại: "A Tử con mơ một giấc mộng thật đáng sợ. Trong mộng, con thấy mình không còn chân, con tìm không được chân của mình. A Tử, con rất sợ, con không biết mình nên làm cái gì bây giờ."
Tử Khê và Lâu Tử Hoán biến sắc, Tử Khê cầm tay nó, xoa cái trán của nó: "Nhạc Nhạc, đừng sợ A Tử ở chỗ này nha! Cho dù con mất đi chân, A Tử có thể làm chân của con cả đời cũng không rời khỏi con."
"Nhạc Nhạc, có ba ở bên cạnh con." Lâu Tử Hoán dù cho có kiên cường mấy nhưng nhìn Nhạc Nhạc như vậy, lòng chua xót, cũng đau lòng. Nhạc Nhạc còn không biết bản thân đã không có chân, nếu như chờ nó phát giác mình đã không có chân, không biết nó sẽ thành bộ dáng gì nữa!
Nhạc Nhạc lúc này mới nở nụ cười: "Con có A Tử và ba, con một chút cũng không sợ. A Tử, ba hai người đi ngủ đi, con không sao rồi.
Lòng Tử Khê chua xót, vừa muốn khóc thế nhưng cô không thể khóc trước mặt Nhạc Nhạc. "Con ngủ trước đi, chúng ta nhìn con ngủ."
Nhạc Nhạc gật đầu muốn ngủ, chỉ chốc lát sau lại mở mắt ra nhìn Tử Khê và Lâu Tử Hoán: "A Tử, chân của con bị thương không phải rất nghiêm trọng đi! Có thể khỏe được không ?
"Nhạc Nhạc, chân của con tốt" Lâu Tử Hoán nhìn nó cười "Ngoan, mau ngủ đi!"
Nhạc Nhạc tin Lâu Tử Hoán nói nhắm mắt lại ngủ.
Dằn vặt vậy cũng khiến Lâu Tử Hoán và cô kiệt sức. Lâu Tử Hoán ôm cô quay về sô pha. Nước mắt Tử Khê chỉ không ngừng rơi xuống, Lâu Tử Hoán cũng không nói gì. Hắn biết rõ thử thách vẫn còn ở phía sau.
Chưa tới nửa giờ, Tử Khê lại nghe Nhạc Nhạc gọi cô.
Tử Khê vội vàng chạy đến, Nhạc Nhạc áy náy nhìn cô: "A Tử, con muốn đi WC"
Thân thể Tử Khê cứng ngắc. Nếu như nó muốn đi WC, Nhạc Nhạc chắc sẽ phát hiện nó không còn chân trái.
Lâu Tử Hoán kỳ thực đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi, hắn nói với Nhạc Nhạc: "Nhạc Nhạc để ba ba bại hoại ôm con đi có được hay không?"
Nhạc Nhạc thật không muốn nhưng vẫn gật đầu. Nhạc Nhạc đã truyền dịch xong, Lâu Tử Hoán trực tiếp ôm lấy nó đi đến WC, còn Tử Khê dè dặt đi theo ở phía sau.
Nhạc Nhạc cũng không có chú ý nhiều lắm, cho đến khi ngồi ở trên bồn cầu và giải quyết xong muốn thử tự mình đứng lên, nó thấy bên chân trái trống trơn chỉ có ống quần, nó ngẩn người, nó nghĩ mình nhìn lầm rồi, nó cẩn thận sờ sờ, thực sự trống trơn chỉ có vải vóc, chân của nó không còn nữa.
"Nhạc Nhạc con đã xong chưa ?"Tử Khê gõ cửa vừa mở cửa ra đã thấy nét mặt Nhạc Nhạc ngỡ ngàng, cô nhìn đến tay nó đặt ở ống quần trống trơn nơi chân trái, giờ khắc này không khí như ngưng đọng khiến cô ngừng thở, máu cũng như đông lại.
"A Tử, chân của con đi nơi nào?" Nhạc Nhạc mờ mịt hỏi cô, như thể chỉ cần hỏi cô là có thể đem chân của nó tìm trở về.
"Nhạc Nhạc, trước tiên con bình tĩnh một chút." Tử Khê ngồi xổm ở trước mặt nó: "Chân của con bị thương rất nặng không thể dùng nữa! Bất quá không sao, chờ con bình phục rồi sau một thời gian có thể làm cho con một cái chân khác, đến lúc đó con có thể tự mình bước đi."
Lâu Tử Hoán cũng đã nhận ra bất thường, đây là điều hắn đã dự liệu, chuyện sớm muộn gì hắn cũng phải đối mặt, hắn tiến đến thì Nhạc Nhạc cũng ngẩng đầu hỏi hắn: "Ba, vì sao chân của con không thấy?"
Lâu Tử Hoán tiến lên vài bước ôm lấy nó, cười nói với nó: "Nhạc Nhạc không phải sợ, ba đáp ứng con nhất định sẽ giúp con tìm chân trở về."
« Vì sao, vì sao không thấy, thế nào lúc này lại mất ? » Mặt Nhạc Nhạc đầy nước mắt không có mục đích hỏi hắn.
"Đó là ảo giác, sau một thời gian thì sẽ ổn" Lâu Tử Hoán đặt Nhạc Nhạc nằm xuống. "Nhạc Nhạc không phải sợ, ba ở đây."
« Chân của con có phải sau này cũng không có nữa hay không? Bây giờ Nhạc Nhạc có phải không thể bước đi như các bạn khác, tự mình đi học ? »
"Sẽ không, Nhạc Nhạc." Tử Khê cầm tay nó, khóc lớn, liều mạng lắc đầu "A Tử ở đây, A Tử sẽ là chân của con mà!"
"Vì sao chân con lại không có?" Nhạc Nhạc không tài nào chấp nhận được hiện thực là nó mất đi chân. "A Tử, chân của con lúc buổi chiều vẫn còn trên người con nha! Vì sao thoáng cái sẽ không còn nữa, chân con đi nơi nào. A Tử, mẹ giúp con tìm trở về có được hay không, con không muốn không có chân!"
"Nhạc Nhạc!" Tử Khê không khống chế được thống khổ của mình. Nhạc Nhạc là bảo bối của cô, vì sao lại bị khổ, tất cả là lỗi của cô, cô tình nguyện mất đi là mình chứ không phải là nó. "Nhạc Nhạc, xin lỗi, A Tử xin lỗi con."
"Nhạc Nhạc con hãy nghe ba nói, Nhạc Nhạc!" Lâu Tử Hoán đang sờ mặt của nó, liên tục lặp lại lời nói bên tai nó. "Nhạc Nhạc, con rất kiên cường phải không? Ba sẽ mời bác sĩ tốt nhất. Hãy tin ba, ba và A Tử sẽ luôn bên con. Con nhất định có thể sinh hoạt, bước đi như người bình thường, đừng sợ Nhạc Nhạc không phải sợ."
Nhạc Nhạc căn bản là không thể bình tĩnh, nó rõ ràng là cảm giác được chân vẫn còn nha, vì sao lại không có đây! "Con không cần, con muốn chân của con. A Tử, con muốn chân của con, chân con vì sao lại không có, vì sao?"
Lâu Tử Hoán lại lần nữa chảy nước mắt, hắn ôm lấy con gái, liên tục nói thầm vào tai nó,muốn làm nó bình tĩnh. Mỗi một câu chất vấn của Nhạc Nhạc giống như một đao đâm chảy máu trong tim hắn.
Tử Khê khóc không thành tiếng, cô hi vọng người mất đi chân là mình, cô rất mong muốn làm cho cô đau thay Nhạc Nhạc, chịu hết thảy cho Nhạc Nhạc.
Lâu Tử Hoán ấn chuông nơi đầu giường. Bác sĩ lập tức chạy tới, Nhạc Nhạc rất kích động, trên người nó vẫn còn có những vết thương khác, lại vừa mới làm giải phẫu xong, nên Lâu Tử Hoán lo lắng sẽ động tới những vết thương khác, đành để bác sĩ giúp nó chích thuốc an thần, nó mới bắt đầu ngủ trong nước mắt.
Tử Khê cuộn mình trên sô pha, mắt mở to trước sau không hề ngủ. Lâu Tử Hoán mới ra khỏi phòng bệnh, Thạch Nam vẫn luôn chờ ở cửa, thấy vẻ mặt mệt mỏi của ông chủ, nói: "Lâu thiếu, tôi đưa ngài trở lại nghỉ ngơi trước!"
Lâu Tử Hoán khoát tay: "Cậu trở lại nghỉ ngơi đi! Chuyện công ty, cậu và Tiêu Tề chú ý nhiều một chút. Hai ngày này, tôi tạm thời không trở về công ty."
Thạch Nam không nỡ nhìn ông chủ như vậy: "Tôi vẫn ở đây để chiếu cố đi. Chờ một lát, trời sáng chút, tôi đi mua bữa sáng."
"Không cần!" Lâu Tử Hoán khoát tay, "Cậu trở lại trông chừng công ty, có chuyện gì gọi điện thoại."
Thạch Nam không thể làm gì khác hơn là gật đầu nhìn ông chủ, rồi mới rời khỏi.
Lâu Tử Hoán trở lại phòng bệnh. Tử Khê nằm yên tĩnh nhìn như đang ngủ, khóe mắt cô đọng đầy nước mắt. Hắn đem cô ôm vào trong lòng, cô lập tức dựa vào trong lòng hắn. Hắn hôn nhẹ, vỗ về lưng cô, muốn cho cô ngủ một chút, bởi vì ngay lập tức họ còn phải đối đầu với một trận chiến.
Nó tỉnh lại thì Tử Khê đang mỉm cười nhìn nó, nó khổ sở nhắm mắt lại, nó không có quên mình từ bên ngoài nghe được một chuyện đáng sợ, tàn nhẫn khiến nó hận mình không nên có mặt trên đời này.
"Nhạc Nhạc, con tỉnh có đau ở đâu không, đừng ngại nói cho A Tử." Cô cố gắng khiến mình không lộ ra biểu tình bi thương, cố gắng khiến mình cười. Nhạc Nhạc nằm cái cổ và tay đều bị cố định, nó vẫn còn không biết bản thân mất đi một thứ trọng yếu cỡ nào.
Nhạc Nhạc quay mặt đi, lần đầu tiên nó không muốn nhìn thấy A Tử như vậy, không muốn đối mặt với chuyện đáng sợ như vậy.
"Nhạc Nhạc con hãy nghe ba nói!" Ngồi ở bên kia, Lâu Tử Hoán nhẹ giọng nói, "Chuyện ngày hôm nay ông nội nói, đều không phải sự thực, ba và A Tử cũng không có quan hệ anh em."
Nhạc Nhạc sợ hãi quay đầu nhìn Lâu Tử Hoán, không dám tin tưởng mà nhìn hắn. Nó cũng mong muốn ông nội nói đều không phải sự thực, nó là con của người bình thường, mà không phải như ông nội kia nói, như vậy rất kinh khủng.
"Nhạc Nhạc, con ngẫm lại nếu như ba và A Tử là anh em ruột, làm sao sẽ có con bình thường thông minh như thế. Nếu như, nếu con không tin ta có thể đem báo cáo giám định quan hệ giữa ba và A Tử cho con coi, ba và mẹ con thực sự không phải anh em ruột." Lâu Tử Hoán nhìn nó vẫn còn hoài nghi, sờ đầu của nó, khẳng định nói với nó.
Bình thường Nhạc Nhạc đối với lời nói của Lâu Tử Hoán rất tin tưởng, không nghi ngờ gì. Ba cũng nói rất đúng, nếu như A Tử và ba ba là anh em ruột, vậy vì sao nó sẽ khỏe mạnh như thế ? Trong sách không phải nói quan hệ huyết thống sinh con sẽ không khỏe mạnh sao.
"A Tử, ba nói đúng là thật sao?" A Tử không có lừa gạt nó, chỉ cần mẹ nói không phải vậy, chắc chắn là không phải.
Tử Khê không cho phép mình chần chờ, cô lập tức nói: "Ba nói chính là thực sự, ngày hôm nay, ông nội hiểu lầm rồi. Nhạc Nhạc con là một người bình thường!" Cô nói mà lòng chua xót muốn rơi lệ. Cô chưa từng lừa gạt Nhạc Nhạc, nói dối Nhạc Nhạc đối với cô mà nói đó là điều thống khổ cỡ nào, thế nhưng so với khiến Nhạc Nhạc đối mặt chuyện tàn khốc như vậy, cô tình nguyện nói dối Nhạc Nhạc.
Nhạc Nhạc an tâm nở nụ cười, cũng trầm tĩnh lại, giây tiếp theo mày của nó nhăn lại: "A Tử, chân trái của con đau quá!"
Nghe xong lời này, lòng Tử Khê và Lâu Tử Hoán đều chua xót, Tử Khê nỗ lực cười: "Nhạc Nhạc, con mới làm xong giải phẫu đương nhiên sẽ có chút đau mà."
"Nhạc Nhạc con rất kiên cường, chút đau ấy đối với con mà nói không tính là cái gì đúng hay không?" thân thể Lâu Tử Hoán hơi run. Bác sĩ có nói qua bệnh nhân khi mất đi chân, trong thời gian ngắn vẫn cảm giác được chân tồn tại, thậm chí thân thể cũng sẽ có cảm giác đau.
Nhạc Nhạc không muốn khiến Tử Khê và Lâu Tử Hoán lo lắng, cho dù đau đến toát ra mồ hôi lạnh nó vẫn là nở nụ cười.
"Nhạc Nhạc, con mệt rồi, con ngủ một chút đi." Tử Khê xoa đầu nó, cố gắng cầm nước mắt nói.
Nhạc Nhạc rất mệt mỏi, nó cố gượng nhìn Tử Khê và Lâu Tử Hoán: "Ba và A Tử, xin lỗi, Nhạc Nhạc khiến hai người lo lắng rồi!"
Tử Khê hầu như muốn khóc lớn, đến bây giờ Nhạc Nhạc vẫn còn lo lắng cho bọn họ, còn xin lỗi họ, phải xin lỗi chính là cô, người làm sai chính là cô mới đúng!
Nhạc Nhạc đang ngủ thật trầm, Tử Khê khóc không còn sức lực mà Lâu Tử Hoán cố cũng không hơn cô, ngồi ở một bên đờ ra.
Đến nửa đêm, Tử Khê đang ngủ ở trong lòng Lâu Tử Hoán.
"A Tử, chân, chân con, chân con, chân!" Nhạc Nhạc đột nhiên kêu to lên khóc, rất kịch liệt.
Tử Khê và Lâu Tử Hoán đều giật mình tỉnh giấc. Nhạc Nhạc đang nằm khóc, Tử Khê và Lâu Tử Hoán vội vàng chạy đến: "Nhạc Nhạc đừng sợ A Tử ở đây."
"A Tử, A Tử!" Nhạc Nhạc khóc rất thương tâm, vất vả lắm mới tỉnh táo lại: "A Tử con mơ một giấc mộng thật đáng sợ. Trong mộng, con thấy mình không còn chân, con tìm không được chân của mình. A Tử, con rất sợ, con không biết mình nên làm cái gì bây giờ."
Tử Khê và Lâu Tử Hoán biến sắc, Tử Khê cầm tay nó, xoa cái trán của nó: "Nhạc Nhạc, đừng sợ A Tử ở chỗ này nha! Cho dù con mất đi chân, A Tử có thể làm chân của con cả đời cũng không rời khỏi con."
"Nhạc Nhạc, có ba ở bên cạnh con." Lâu Tử Hoán dù cho có kiên cường mấy nhưng nhìn Nhạc Nhạc như vậy, lòng chua xót, cũng đau lòng. Nhạc Nhạc còn không biết bản thân đã không có chân, nếu như chờ nó phát giác mình đã không có chân, không biết nó sẽ thành bộ dáng gì nữa!
Nhạc Nhạc lúc này mới nở nụ cười: "Con có A Tử và ba, con một chút cũng không sợ. A Tử, ba hai người đi ngủ đi, con không sao rồi.
Lòng Tử Khê chua xót, vừa muốn khóc thế nhưng cô không thể khóc trước mặt Nhạc Nhạc. "Con ngủ trước đi, chúng ta nhìn con ngủ."
Nhạc Nhạc gật đầu muốn ngủ, chỉ chốc lát sau lại mở mắt ra nhìn Tử Khê và Lâu Tử Hoán: "A Tử, chân của con bị thương không phải rất nghiêm trọng đi! Có thể khỏe được không ?
"Nhạc Nhạc, chân của con tốt" Lâu Tử Hoán nhìn nó cười "Ngoan, mau ngủ đi!"
Nhạc Nhạc tin Lâu Tử Hoán nói nhắm mắt lại ngủ.
Dằn vặt vậy cũng khiến Lâu Tử Hoán và cô kiệt sức. Lâu Tử Hoán ôm cô quay về sô pha. Nước mắt Tử Khê chỉ không ngừng rơi xuống, Lâu Tử Hoán cũng không nói gì. Hắn biết rõ thử thách vẫn còn ở phía sau.
Chưa tới nửa giờ, Tử Khê lại nghe Nhạc Nhạc gọi cô.
Tử Khê vội vàng chạy đến, Nhạc Nhạc áy náy nhìn cô: "A Tử, con muốn đi WC"
Thân thể Tử Khê cứng ngắc. Nếu như nó muốn đi WC, Nhạc Nhạc chắc sẽ phát hiện nó không còn chân trái.
Lâu Tử Hoán kỳ thực đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi, hắn nói với Nhạc Nhạc: "Nhạc Nhạc để ba ba bại hoại ôm con đi có được hay không?"
Nhạc Nhạc thật không muốn nhưng vẫn gật đầu. Nhạc Nhạc đã truyền dịch xong, Lâu Tử Hoán trực tiếp ôm lấy nó đi đến WC, còn Tử Khê dè dặt đi theo ở phía sau.
Nhạc Nhạc cũng không có chú ý nhiều lắm, cho đến khi ngồi ở trên bồn cầu và giải quyết xong muốn thử tự mình đứng lên, nó thấy bên chân trái trống trơn chỉ có ống quần, nó ngẩn người, nó nghĩ mình nhìn lầm rồi, nó cẩn thận sờ sờ, thực sự trống trơn chỉ có vải vóc, chân của nó không còn nữa.
"Nhạc Nhạc con đã xong chưa ?"Tử Khê gõ cửa vừa mở cửa ra đã thấy nét mặt Nhạc Nhạc ngỡ ngàng, cô nhìn đến tay nó đặt ở ống quần trống trơn nơi chân trái, giờ khắc này không khí như ngưng đọng khiến cô ngừng thở, máu cũng như đông lại.
"A Tử, chân của con đi nơi nào?" Nhạc Nhạc mờ mịt hỏi cô, như thể chỉ cần hỏi cô là có thể đem chân của nó tìm trở về.
"Nhạc Nhạc, trước tiên con bình tĩnh một chút." Tử Khê ngồi xổm ở trước mặt nó: "Chân của con bị thương rất nặng không thể dùng nữa! Bất quá không sao, chờ con bình phục rồi sau một thời gian có thể làm cho con một cái chân khác, đến lúc đó con có thể tự mình bước đi."
Lâu Tử Hoán cũng đã nhận ra bất thường, đây là điều hắn đã dự liệu, chuyện sớm muộn gì hắn cũng phải đối mặt, hắn tiến đến thì Nhạc Nhạc cũng ngẩng đầu hỏi hắn: "Ba, vì sao chân của con không thấy?"
Lâu Tử Hoán tiến lên vài bước ôm lấy nó, cười nói với nó: "Nhạc Nhạc không phải sợ, ba đáp ứng con nhất định sẽ giúp con tìm chân trở về."
« Vì sao, vì sao không thấy, thế nào lúc này lại mất ? » Mặt Nhạc Nhạc đầy nước mắt không có mục đích hỏi hắn.
"Đó là ảo giác, sau một thời gian thì sẽ ổn" Lâu Tử Hoán đặt Nhạc Nhạc nằm xuống. "Nhạc Nhạc không phải sợ, ba ở đây."
« Chân của con có phải sau này cũng không có nữa hay không? Bây giờ Nhạc Nhạc có phải không thể bước đi như các bạn khác, tự mình đi học ? »
"Sẽ không, Nhạc Nhạc." Tử Khê cầm tay nó, khóc lớn, liều mạng lắc đầu "A Tử ở đây, A Tử sẽ là chân của con mà!"
"Vì sao chân con lại không có?" Nhạc Nhạc không tài nào chấp nhận được hiện thực là nó mất đi chân. "A Tử, chân của con lúc buổi chiều vẫn còn trên người con nha! Vì sao thoáng cái sẽ không còn nữa, chân con đi nơi nào. A Tử, mẹ giúp con tìm trở về có được hay không, con không muốn không có chân!"
"Nhạc Nhạc!" Tử Khê không khống chế được thống khổ của mình. Nhạc Nhạc là bảo bối của cô, vì sao lại bị khổ, tất cả là lỗi của cô, cô tình nguyện mất đi là mình chứ không phải là nó. "Nhạc Nhạc, xin lỗi, A Tử xin lỗi con."
"Nhạc Nhạc con hãy nghe ba nói, Nhạc Nhạc!" Lâu Tử Hoán đang sờ mặt của nó, liên tục lặp lại lời nói bên tai nó. "Nhạc Nhạc, con rất kiên cường phải không? Ba sẽ mời bác sĩ tốt nhất. Hãy tin ba, ba và A Tử sẽ luôn bên con. Con nhất định có thể sinh hoạt, bước đi như người bình thường, đừng sợ Nhạc Nhạc không phải sợ."
Nhạc Nhạc căn bản là không thể bình tĩnh, nó rõ ràng là cảm giác được chân vẫn còn nha, vì sao lại không có đây! "Con không cần, con muốn chân của con. A Tử, con muốn chân của con, chân con vì sao lại không có, vì sao?"
Lâu Tử Hoán lại lần nữa chảy nước mắt, hắn ôm lấy con gái, liên tục nói thầm vào tai nó,muốn làm nó bình tĩnh. Mỗi một câu chất vấn của Nhạc Nhạc giống như một đao đâm chảy máu trong tim hắn.
Tử Khê khóc không thành tiếng, cô hi vọng người mất đi chân là mình, cô rất mong muốn làm cho cô đau thay Nhạc Nhạc, chịu hết thảy cho Nhạc Nhạc.
Lâu Tử Hoán ấn chuông nơi đầu giường. Bác sĩ lập tức chạy tới, Nhạc Nhạc rất kích động, trên người nó vẫn còn có những vết thương khác, lại vừa mới làm giải phẫu xong, nên Lâu Tử Hoán lo lắng sẽ động tới những vết thương khác, đành để bác sĩ giúp nó chích thuốc an thần, nó mới bắt đầu ngủ trong nước mắt.
Tử Khê cuộn mình trên sô pha, mắt mở to trước sau không hề ngủ. Lâu Tử Hoán mới ra khỏi phòng bệnh, Thạch Nam vẫn luôn chờ ở cửa, thấy vẻ mặt mệt mỏi của ông chủ, nói: "Lâu thiếu, tôi đưa ngài trở lại nghỉ ngơi trước!"
Lâu Tử Hoán khoát tay: "Cậu trở lại nghỉ ngơi đi! Chuyện công ty, cậu và Tiêu Tề chú ý nhiều một chút. Hai ngày này, tôi tạm thời không trở về công ty."
Thạch Nam không nỡ nhìn ông chủ như vậy: "Tôi vẫn ở đây để chiếu cố đi. Chờ một lát, trời sáng chút, tôi đi mua bữa sáng."
"Không cần!" Lâu Tử Hoán khoát tay, "Cậu trở lại trông chừng công ty, có chuyện gì gọi điện thoại."
Thạch Nam không thể làm gì khác hơn là gật đầu nhìn ông chủ, rồi mới rời khỏi.
Lâu Tử Hoán trở lại phòng bệnh. Tử Khê nằm yên tĩnh nhìn như đang ngủ, khóe mắt cô đọng đầy nước mắt. Hắn đem cô ôm vào trong lòng, cô lập tức dựa vào trong lòng hắn. Hắn hôn nhẹ, vỗ về lưng cô, muốn cho cô ngủ một chút, bởi vì ngay lập tức họ còn phải đối đầu với một trận chiến.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook