Bảy Năm
Chương 9: Mẹ kiếp

“Đoán xem em là ai?”

Giọng nói ngọt ngào truyền đến từ bên kia di động khiến Viên Trạch nổi hết cả da gà. Liếc mắt nhìn dãy số xa lạ lần nữa, quả thực cậu không hề có chút ấn tượng nào.

“Không đoán được.”

“Hứ, sao lại lạnh lùng vậy chứ, có điều em vẫn cứ thích bộ dạng này của anh.”

“…” Viên Trạch run lên, clgt, tôi lạnh lùng lúc nào, lại còn thích tôi? Bà chị à chị gọi lộn số phải không?

“Là em nè, Vương Giảo.”

“Thì ra là em!” Trong lòng Viên Trạch không nhịn được thầm mắng mẹ kiếp, một fan nữ thôi mà, ai nhớ cho nổi.

Vương Giảo là fan hâm mộ số một của ban nhạc Viên Trạch năm đó, gần như mỗi lần biểu diễn đều sẽ có mặt, còn thành lập cả fan club cho Viên Trạch, cực kỳ điên cuồng, cho nên Viên Trạch mới biết tới cô, quen biết cô, chắc cũng tính là bạn bè. Nhưng nói xem đã mấy năm trôi qua rồi đột nhiên nhận được một cú điện thoại thế này, cũng đâu phải bạn gái cũ, đoán được mới là có quỷ đó.

Hai người ôn chuyện một phen, dù sao Viên Trạch cũng chẳng thấy phiền, ai lại không thích có người hâm mộ chứ? Cuối cùng mỹ nữ này cũng chịu nói ra mục đích cú điện thoại, mời Viên Trạch đến dự tiệc sinh nhật của cô, bạn trai cô tổ chức, hơn nữa anh ta còn cực kỳ tò mò về thần tượng trước đây của bạn gái nên nói dù thế nào cũng muốn gặp một lần.

Đều là người trẻ tuổi, đến cùng chơi một chút thôi, yên tâm, bạn trai em khá tốt, tuyệt đối sẽ không làm gì anh đâu, haha, à đúng rồi, có thể đưa người thân theo cùng, cực kỳ hoan nghênh bạn trai gì đó nha, đám bọn em thật sự rất cởi mở.

Viên Trạch bụm mặt, còn không phải do mình hồi đó quá kiêu căng sao, lúc chưa có Bạch Trăn thì quen với tay ghita Quý Phong, khi biểu diễn quả thực… trắng trợn chẳng hề kiêng dè… Dù sao tuổi trẻ cũng không biết sợ, lại còn chơi rock and roll, quậy phá chỉ thiếu mỗi việc cắn thuốc.

Cuối cùng thực sự không ngăn nổi sự tấn công của mỹ nữ, Viên Trạch bất đắc dĩ đồng ý. Tham dự một buổi tiệc sinh nhật thôi, sẽ không có vấn đề gì đâu. Ừm, hơn nữa người ta còn nói bạn trai mình rất nice, nhất định không ăn dấm chua trả thù cậu, nếu còn không đến thì chính là lòng dạ hẹp hòi không nể mặt cô. Nhớ lại việc cô ấy đã từng ủng hộ mình thế nào, cậu cũng nên nể mặt mà đến đó.

Nhưng mà khi Viên Trạch nhìn thấy buổi tiệc sinh nhật rất bình thường trong truyền thuyết, nhìn thấy người bạn trai rất nice kia, trong lòng vẫn không nhịn được mắng to một tiếng, mẹ kiếp.

Đại sảnh buổi tiệc khoa trương, nhân vật nổi tiếng các giới, mà bạn trai Vương Giảo không ngờ lại là một chủ xí nghiệp thường xuyên xuất hiện trên tivi. Nice, quả nhiên rất nice, mấy người lắm tiền bên cạnh này…

May mà hôm nay cậu mặc chính trang, không ngu ngốc mặc T-shirt và quần bò tới.

Lúc tặng quà cho Vương Giảo, cô còn đứng đó cười khanh khách, Viên Trạch sao anh lại trở về vẻ bình thường thế này hả, em còn tưởng anh sẽ đóng một bộ đồ rách lỗ chỗ tới chứ.

Em nói vậy là giễu cợt hay là giễu cợt hay vẫn là giễu cợt anh hả?

Nghĩ rằng quà cũng đưa đến rồi, người cũng cho cô gặp rồi, muốn chào tạm biệt nhưng Vương Giảo mặc lễ phục bó sát người lại cứ níu lấy cổ Viên Trạch.

“Đi, chị đây dẫn cậu đi chơi.” Nói xong liền không cho Viên Trạch cơ hội từ chối, ôm lấy cổ cậu kéo vào trong.

Mặt Viên Trạch tái đi, bà chị à chị thế này… là uống bao nhiêu rồi hả… Sau đó cậu nhìn sắc mặt bạn trai người ta, rất tốt, thật sự không để ý chút nào, cũng đúng thôi, ai lại đi để ý một tên gay mật chứ.

Khi gặp đến vị minh tinh thứ ba, Viên Trạch vẫn còn mừng thầm vì Bạch Trăn đang kẹt ở trường quay phim. Một giây sau cậu đã nhìn thấy anh đang ôm eo Zira.

Trong nháy mắt đó Viên Trạch lập tức choáng váng, ngoại trừ trừng mắt ra thì chẳng làm được gì khác, vì sao anh lại ở đây? Anh về Thượng Hải? Về sao lại không nói với cậu?

Đương nhiên Bạch Trăn tuyệt đối không hề ít kinh hãi hơn Viên Trạch, sao cậu lại có thể xuất hiện ở đây!?

Ừm… Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên hai bọn họ chạm mặt ở “trường hợp công việc” theo lời Bạch Trăn thế này. Sau khi khiếp sợ thì Viên Trạch lập tức theo bản năng nhìn về phía bàn tay của anh đang đỡ lấy eo Zira… Đôi mắt Bạch Trăn cũng quét qua cánh tay đang ôm lấy cổ Viên Trạch của Vương Giảo.

Lúc thoáng lướt qua Vương Giảo lại còn gọi Bạch Trăn lại, hầy, càng lúng túng hơn.

“Úi trời, Bạch Trăn, khéo ghê –” Vương Giảo tóm lấy anh, “Giới thiệu với anh, Viên Trạch, đây coi như là bạn học của anh nhỉ, em tính toán ra thì hình như là cùng năm, đều là Thượng Hí nhưng khác hệ ha?”

* Thượng Hí: Học viện Hí kịch Thượng Hải

Vương Giảo quả thực không biết chuyện Bạch Trăn và Viên Trạch, cô cũng chẳng học cùng trường với bọn họ, chỉ đơn thuần là fan của Rush thôi. Sau khi Bạch Trăn cướp Viên Trạch từ tay Quý Phong, Quý Phong lập tức rời nhóm, Rush cũng tan rã, Vương Giảo không biết những chuyện sau này.

“Vậy sao? Chào cậu.” Bạch Trăn mỉm cười với Viên Trạch, xa lạ hời hợt.

Viên Trạch lúng túng đáp lại một câu chào cậu, dù sao cậu cũng đâu phải diễn viên, cho dù từng học biểu diễn cũng chẳng thể tùy cơ ứng biến nhanh như vậy, đầu óc hoàn toàn không phản ứng kịp, vẫn cứ trống rỗng.

“Anh ấy là giọng ca chính của Rush, ôiii, nhóm nhạc rock and roll nổi tiếng trường các anh hồi đó đó biết không? Thần tượng của em! Lúc đó mê hoặc em đến không kiềm chế được, hahaha…”

“Hồi đó tôi không hay đi pub, không rõ lắm.”

“Thật hả? Làm sao lại khiến cô mê đến thần hồn điên đảo?” Zira cũng hăng hái lên, níu lấy cánh tay Bạch Trăn hưng phấn hỏi Vương Giảo. Có lẽ là nhìn người bây giờ cô ta không thể nào hiểu được cậu làm sao mê hoặc Vương Giảo cho nổi. Dù sao với gương mặt vóc dáng và khí chất của Vương Giảo bây giờ, chính là điều không phải những minh tinh như bọn họ có thể so sánh được, người ta là cấp bậc thiếu phu nhân đó.

“Ừm, để tôi nghĩ xem phải hình dung thế nào…” Vương Giảo còn thật sự si mê đầy mặt bắt đầu nhớ lại, “Chính là lúc anh ấy ở trên sân khấu, cô sẽ đặc biệt muốn xông tới… liếm ảnh.”

“…” Đây là Viên Trạch.

“…” Đây là Bạch Trăn.

“…” Đây là Zira, tiện thể cô ta còn quét tầm mắt khắp thân thể Viên Trạch, giống như muốn xem xem loại dục vọng muốn liếm ấy xuất phát từ chỗ nào.

“Hahahaha, đừng nhìn nữa.” Vương Giảo túm Viên Trạch đi, “Có nhìn cũng vô dụng, anh ấy không có chút thú tính nào với phụ nữ đâu, nếu không trước đây tôi đã sớm…”

Viên Trạch sụp đổ, đại tiểu thư à, em đây cũng quá… mặc dù biết trong giới quý tộc mấy người hơi loạn nhưng đâu đến nỗi…

“Haiz, nói đến thì bạn trai của anh đâu, gọi đến cho bổn tiểu thư gặp đi.”

“Thật sự không có.” Viên Trạch còn sụp đổ vì một chuyện khác nữa, từ lúc gặp nhau tới giờ Vương Giảo cứ không ngừng bảo cậu dẫn bạn trai đến, giấu cục kít gì.

“Lừa quỷ hả, anh mà không có bạn trai thì cô đây chính là xử nữ.”

“…”

Nửa tiếng sau rốt cuộc Viên Trạch cũng cảm nhận được cái gì gọi là bị ép cung, giời ạ, mặc dù cậu không muốn che giấu nhưng cũng đâu cần phải khiến cho mọi người đều biết cậu thích đàn ông đâu.

Muốn tức giận, vậy mà sau khi nghe Vương Giảo nói một câu cuối cùng gần như nghiêm túc kia, cậu làm sao cũng không tức giận nổi nữa. Cô uống nhiều rồi, đó là điều đương nhiên, từ khi vừa mới gặp Viên Trạch đã biết cô uống không ít, sau đó còn lục tục uống thêm rất nhiều.

Vì vậy câu nói ấy cũng có thể xem như là lời say. Cô cứ nhìn Viên Trạch như vậy, sau đó thở dài, haiz, anh thật sự không biết lúc đó em thích anh đến mức nào đâu… Anh, mối tình đầu của em, haiz, sao anh lại thích đàn ông chứ… Nếu không bây giờ cũng không có chuyện với Thái Trác đâu.

Thái Trác chính là chủ xí nghiệp không còn trẻ kia.

Cho nên… nói cậu thích đàn ông khắp nơi, có lẽ cũng chỉ vì oán niệm của cô. Thôi, Viên Trạch là người lớn có độ lượng, không thèm chấp nữa, kỳ thực cũng không chấp nổi, trong vòng nửa tiếng này cậu đều không khống chế được chính mình, cứ nhìn sang Bạch Trăn.

Kết quả của việc nhìn sang chính là suýt chút nội thương. Diễn trò tuyên truyền cái gì, anh diễn thật là thuận buồm xuôi gió, làm bộ không biết cậu cũng diễn y như thiệt luôn.

Vất vả lắm mới thoát khỏi Vương đại tiểu thư, Viên Trạch đi tới quầy bar lấy cho mình một ly nước lọc. Móc di động ra, phát hiện có tin nhắn của Bạch Trăn.

Tin nhắn gởi tới hai mươi phút trước, chỉ có hai chữ, về đi.

Viên Trạch biết mình nở nụ cười. Cậu cũng không biết tại sao, không biết hai chữ kia kích thích mình chỗ nào, ngược lại trong nháy mắt đó cậu thật sự tức giận tới bật cười.

Ý nghĩ ra về vốn có cũng bị dập tắt, dựa vào đâu mà cậu phải biến mất? Cũng đâu phải anh mời tôi, nói đuổi là đuổi hả?

Lúc để di động xuống, một ly rượu đột nhiên xuất hiện trước mặt Viên Trạch. Một chàng người mẫu con lai không lớn tuổi lắm đưa ly về phía cậu, dùng ánh mắt ra hiệu cho Viên Trạch nhận lấy.

“Cảm ơn.” Cầm lấy ly, Viên Trạch nói.

Người kia ngồi xuống cạnh Viên Trạch, chạm ly với ly rượu cậu vừa cầm lấy, sau đó tự mình uống một hơi.

“Anh tên là Viên Trạch?”

Người ta đã cụng ly với cậu rồi, Viên Trạch cũng chỉ có thể lịch sự hớp một tý, “Ừm, cậu là…?”

“Em là Tukka, xin lỗi, em tương đối thẳng thắn, ừm… Anh chính là kiểu mà em thích, nghe nói anh chưa có bạn trai?” Nói xong liền nhìn thẳng vào đôi mắt cậu.

Viên Trạch sợ hết hồn, người này cũng quá trắng trợn rồi. Lại nhìn xung quanh một vòng, được lắm, mọi người đều đã uống không ít, sự thận trọng có lẽ cũng giống như áo khoác vậy, cởi hết, bên kia Zira còn ngồi lên đùi Bạch Trăn.

Thế này thật sự không giống như… anh không muốn, nhưng không bảo đảm là cô ta sẽ không làm chút gì đó… Đâu có chút không vui nào, nhìn qua thì cả hai bên đều rất tình nguyện lan truyền scandal lần này.

“Xin lỗi, tôi cũng tương đối thẳng thắn, tôi không thích cậu.” Thu tầm mắt lại, Viên Trạch từ chối người mẫu lai.

“Không thể.”

“Hả?” Viên Trạch điên rồi, vậy cũng được luôn?

“Anh có bạn trai đúng không, đừng giả bộ, nếu như thật sự không có thì ít nhất cũng sẽ quan sát người đến gần nhiều thêm một chút rồi mới từ chối, anh đây còn chẳng thèm liếc mắt nhìn kỹ tôi lần nào.”

“…” Hình như cũng có lý, ừm, theo Vương Giảo uống không ít, thực ra bây giờ Viên Trạch không được tỉnh táo lắm.

“Sao vậy? Bạn trai anh có thân phận không thể ra ngoài ánh sáng à?”

“Không phải… Chỉ là ảnh khá bận.” Bất đắc dĩ chỉ có thể nói vậy.

Ai ngờ một giây sau, cái tên Tukka này đột nhiên lại phất tay điên cuồng với Vương Giảo ngồi ở bàn đằng xa, vui vẻ gọi tới, “Haha, tôi thắng rồi, quả nhiên ảnh có bạn trai!”

Vì vậy Viên Trạch lại bị bao vây lần hai, thậm chí còn có thêm Zira cũng tò mò nhiều chuyện như Vương Giảo, không cần nói, đương nhiên Bạch Trăn cũng có mặt, hiển nhiên tiết mục thử nghiệm vừa nãy của Tukka anh đã sớm biết được giống như những người khác.

“Được rồi, đừng giấu giấu giếm giếm nữa, mau gọi tới đi, đừng ép em cướp di động của anh đó.”

Vào lúc thế này Viên Trạch có thể nổi giận sau đó phất tay áo rời đi, dù sao cậu và Vương Giảo cũng chẳng hề có bất cứ giao tình gì, khỏi lo quan hệ hai bên tan vỡ, cũng chẳng cần lo lắng việc sau đó, cậu đâu thuộc về cái giới này.

Tuy nhiên cậu vẫn náo loạn vài câu với các cô, cũng không biết là đang chờ cái gì, cái người cứ cho là sẽ giúp mình giải vây, cuối cùng vẫn cứ dùng dáng vẻ của một người lạ quan sát từ xa, thản nhiên nhìn tất cả mọi thứ.

“Rồi, tôi gọi điện cho ảnh hỏi thử một chút, được chưa?” Viên Trạch đúng là có chút tức giận trong đó, nói xong câu này liền thấy Bạch Trăn cứng đờ ra trong nháy mắt.

Ha, anh đang sợ cái gì sao?

Lúc lấy điện thoại ra, Viên Trạch biết rốt cuộc tầm mắt Bạch Trăn cũng nhìn thẳng về phía mình, có điều cậu lại dời tầm mắt, lựa chọn không thèm để ý.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương