Bảy Năm
-
Chương 25: Tiền đặt cược
“Tôi không nhìn thấy một cặp tình nhân yêu nhau 7 năm, chỉ thấy một fan hâm mộ si mê nhìn thần tượng mà thôi.” Hạ Thiên bước tới chỗ Viên Trạch còn đang đỏ mặt.
“?” Viên Trạch vẫn chưa bình tĩnh lại từ sự hưng phấn ban nãy, ngơ ngác nhìn Hạ Thiên.
“Hai người thật sự đang yêu nhau ư? Đây chính tương lai em muốn? Xin lỗi, tôi không nghĩ là em sẽ hạnh phúc. Tôi có chút chuyện phải về Nightwish, liên lạc với em sau.” Nói xong liền vươn tay giữ lấy đầu Viên Trạch, hôn lên trán cậu rồi lướt qua mở cửa ra ngoài.
Nhìn cánh cửa đóng lại, Viên Trạch vẫn không hiểu mô tê gì, đưa tay sờ sờ trán, đầu đầy dấu chấm hỏi.
Sau khi rời khỏi nhà Viên Trạch, Hạ Thiên không vội vã đón xe về Nightwish mà châm điếu thuốc.
Đây là một loại cảm giác thật vi diệu, Hạ Thiên biết, cái người tên Viên Trạch này đối với hắn mà nói, là rất đặc biệt. Hơn nữa cái loại đặc biệt này trong lúc bất tri bất giác đã càng ngày càng biến chất.
Đó là cảm giác thế nào nhỉ, ban đầu Hạ Thiên chỉ cảm thấy Viên Trạch là một khách hàng chất lượng cao, là kiểu dễ đối phó lại còn không keo kiệt, rất dễ lừa gạt. Khách hàng như vậy tất cả mọi người đều sẽ vui lòng tiếp đón nhiều lần. Sau đó hai người ngẫu nhiên gặp lại mấy lần, thứ duyên phận kỳ lạ kia đương nhiên Hạ Thiên sẽ không tin, nhưng luôn có thể gặp trúng người ngày, ít nhiều cũng khiến cậu trong lòng hắn càng đặc biệt hơn khách hàng chất lượng cao một chút… Sau đó nữa, là từ khi nào hắn sản sinh ra dục vọng sinh lý với cậu? Không không, trước cả điều này, từ khi nào hắn đối với cậu đều là có cầu tất ứng? Cho dù có đang bận hay không, chỉ cần cậu cần tới thì hắn luôn giành thời gian lập tức thỏa mãn cậu… Rốt cuộc là từ lúc nào đã biến thành như vậy? Nếu nói là vì muốn trả nhân tình, Hạ Thiên sẽ khịt mũi coi thường, chưa kể chính hắn cũng chẳng phải người tốt bụng gì, cái loại khách hàng tùy tiện lừa gạt cho qua như vậy nói dối hai câu là xong không phải ư? Bởi vậy… khi đó cậu cũng đã rất đặc biệt rồi, trong lòng hắn…
Lại sau đó nữa, chính là sản sinh dục vọng với cậu, muốn đè cậu, do dục vọng tác động chứ không phải vì giao dịch tiền bạc. Đồng thời lúc ở cùng với cậu cũng không muốn thu tiền, thậm chí còn muốn thanh toán cho cậu, giống như bao người hẹn hò bình thường khác.
Chính là vì quan tâm tới một người cho nên mới có thể nhớ kỹ vài chuyện cá nhân liên quan tới người đó.
Đó là lúc Hạ Thiên bị Viên Trạch kéo đi nghe cậu tập, ông chủ pub đã từng hàn huyên với Hạ Thiên vài câu.
“Cậu là bạn trai cậu ấy?” Lúc đưa bắp rang cho Hạ Thiên, ông chủ thuận miệng hỏi một câu.
“Không phải, sao thế?” Hạ Thiên có hơi bất ngờ, kiểu này là Viên Trạch đã sớm công khai?
“Không phải à…” Bộ dạng ông chủ có hơi tiếc nuối, “Tôi thật sự tò mò bạn trai cậu ấy là hạng người gì.”
“Ồ? Tại sao?”
“Cậu không biết đâu, tên nhóc đó đã từng là giọng ca chính trong ban nhạc hot nhất cái pub này, bao nhiêu trai gái rít gào vì cậu ấy, chỉ cần có bọn họ biểu diễn thì tôi đều sẽ cảm thấy chỗ nhỏ bé này bị bầy người đạp nát, haha…”
“Nhưng cậu ấy lại vì bạn trai mà bỏ rơi ban nhạc? Cho nên anh mới tò mò đó là kiểu đàn ông thế nào?”
“À, không phải… Nói sao đây, cậu ấy không chơi nhạc nữa là rất bình thường… Với cái tính ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới của cậu ấy, ngày hôm nay hát trong ban nhạc, ngày mai khùng điên cởi sạch bôi thuốc màu dạo phố, hôm sau nữa lại làm chân chạy đạo cụ giúp việc trong đoàn phim, tóm lại chính là cái gì cũng muốn thử, cái gì cũng không kiên nhẫn được lâu, ban nhạc cũng chỉ tập hợp mấy tháng là tan rã, dường như mỗi một thứ cứ làm cho thoải mái thì sẽ không tiếc nuối, sau đó lập tức bị những thứ khác hấp dẫn.”
“E rằng tình yêu thì không như vậy.”
“Sao lại không phải?” Ông chủ tiếp lời rất nhanh, bật ra khỏi miệng mới ý thức được mình giống như đang nói xấu Viên Trạch, lúng túng vò tóc, “Dù sao cũng là cậu ấy nói, chú ý tới một tia lửa, củi khô lửa bốc, nhân sinh khổ đoản, đương nhiên cái gì cũng phải thử qua một chút, nếu không… sẽ rất đáng tiếc.”
“Ha, thật khó tưởng tượng…” Không trách Hạ Thiên không tưởng tượng nổi, thực sự người hắn hình dung ra khác quá xa so với Viên Trạch mà hắn biết.
“Cho nên tôi mới tò mò đó, rốt cuộc bạn trai cậu ấy là ai mà có thể làm cho cậu ấy như biến thành người khác. Nhất định Viên Trạch phải rất yêu người đó…”
“…”
“Đúng rồi, cậu quen biết bạn trai cậu ấy chứ?”
“Không quen biết.”
Sau đó ông chủ liền ngượng ngùng bỏ đi, đoạn đối thoại kia Hạ Thiên vẫn nhớ rất kỹ, vốn cho rằng lịch sử hào nhoáng của Viên Trạch mà cậu nói ra trong lúc say đều là phóng đại, thì ra thật sự là nhân vật tiếng tăm trong trường.
Hạ Thiên không biết bộ dạng trước đây của Viên Trạch là thế nào, nhưng chuyện cậu rất yêu người đàn ông kia thì thật sự đúng là vậy. Dù sao cũng chẳng có mấy ai, không cần biết là nam hay nữ, đang lúc tức giận và say mèm, lại còn trong một tình huống đầy cám dỗ xung quanh như vậy mà còn có thể nói ra câu “Tôi phải về nhà”.
Đối với Viên Trạch mà nói, cho dù người ấy có làm thật nhiều chuyện khiến cậu tức giận, trong thâm tâm cậu vĩnh viễn vẫn sẽ tha thứ cho người ấy.
Cho nên sau khi nhìn thấy cậu quên mình nhào vào lòng người kia, hắn mới có thể giơ ly rượu lên chúc phúc cho bọn họ. Thật sự không có gì, bọn họ rất yêu nhau, rất tốt, nhưng chuyện đó chẳng hề xung đột với việc hắn muốn theo đuổi Viên Trạch, muốn trải qua một đêm nồng nàn với cậu.
Cậu có bạn trai của cậu, hắn cũng có khách hàng của hắn, thỉnh thoảng bọn họ lại hẹn nhau vài lần, đẹp đẽ biết bao.
Không cần thảo luận vấn đề tam quan với Hạ Thiên, vô nghĩa.
Nhưng mà tất cả những thứ này, vào hôm nay, lại biến chất lần nữa.
Một kẻ tới nhà cũng không vào được, một người đến cách liên lạc với đối phương cũng không có, bọn họ thật sự là một đôi rất yêu nhau rất hạnh phúc? Kể chuyện cười quốc tế gì thế.
Đặc biệt là màn cuối cùng, khi Hạ Thiên tận mắt thấy Viên Trạch vì Bạch Trăn mà lộ ra vẻ mặt kia, trong lòng hắn có thứ gì đó nổ tung lên. Hắn ghen tỵ, tại sao người đàn ông mang đến nhiều đau khổ cho cậu như vậy lại dễ dàng khiến cậu lộ ra vẻ mặt này? Trong nháy mắt đó, trong đầu Hạ Thiên xuất hiện một loại dục vọng mới.
Hắn muốn độc chiếm người này.
Hắn không muốn Viên Trạch lại bị cái tên kia đùa bỡn tới xoay vòng, đây không phải yêu đương, tuy rằng bản thân Hạ Thiên cũng chưa từng trải qua quá trình yêu đương nhưng hắn đã làm cố vấn tình ái tới mấy năm, tình huống nào mà chưa gặp qua. Kiểu như bọn họ, tương lai chỉ có thể càng ngày càng đau khổ, mãi tới khi một bên mất hết kiên nhẫn, không còn cảm giác, chính là chia tay.
Đâu đâu cũng có lỗ hổng, nhưng mà quan trọng nhất vẫn là, trái tim Viên Trạch có thể chứa đựng thêm ai khác nữa hay không.
Hạ Thiên dụi thuốc, vươn tay vẫy taxi, chui vào.
Vừa vào Nightwish Hạ Thiên đã bị Hắc ca gọi tới văn phòng ngay. Cú điện thoại ban nãy, Hắc ca cũng phải mất vài giây mới phản ứng lại được, sau đó cả người đều không ổn lắm.
Ngày hôm qua gã nhận được điện thoại của La Sâm, nhận lời nhờ vả của y bảo Hạ Thiên cách xa một khách hàng tên là Viên Trạch một chút, tốt nhất là đừng qua lại với người đó nữa. Nguyên nhân tại sao trong đó, sao Hắc ca có thể không hiểu được, mọi người đều lăn lộn trong cái giới này, cho nên gã liền vỗ ngực đảm bảo với y, nhất định sẽ không để cho Hạ Thiên tiếp xúc với Viên Trạch nữa.
Một khách hàng mà thôi, có lý nào Hạ Thiên lại không tha, nếu như là tổn thất về tiền bạc thì đương nhiên gã sẽ bồi thường cho hắn. Trong suy nghĩ của Hắc ca, Hạ Thiên là một ngưu lang cao cấp không cần “□□”*, biết đúng mực lại rất được hoan nghênh, chưa đến mức là bảo vật trấn quán nhưng nhất định phải có tên trong ba vị trí đầu.
* Trong raw là vậy, tui cũng không biết chữ gì.
Một kẻ lăn lộn lâu như vậy đương nhiên sẽ hiểu được đạo lý, biết rằng có những người là không thể chạm vào, dù cho chính đối phương có chủ động yêu cầu hắn tới tiếp khách.
Ai ngờ, gọi điện qua lại đâm thẳng vào đinh, bên ngoài cái đinh còn không thèm bọc một lớp bọt biển nào.
Ý của Hạ Thiên rất đơn giản, Viên Trạch không phải khách hàng của hắn, nếu như Hắc ca anh muốn can thiệp vào cuộc sống riêng tư của tôi, tôi từ chức.
Đây là… uy hiếp trắng trợn mà!
Mà Hắc ca cũng sợ Hạ Thiên thật sự từ chức, vậy thì Nightwish sẽ thiếu một cái máy kiếm tiền đó, muốn bồi dưỡng một ngưu lang hoàn mỹ xuất sắc như hắn đâu phải chuyện dễ dàng gì, cho nên trước tiên phải xoa dịu hắn rồi giả bộ ngớ ngẩn với La Sâm cũng được.
Vì vậy sau khi gọi Hạ Thiên vào văn phòng, Hắc ca lặng thinh không hề đề cập tới chuyện của Viên Trạch mà chỉ khen ngợi công việc gần đây của hắn một phen, cũng tỏ vẻ rằng mình rất hài lòng với Hạ Thiên, bảo hắn không ngừng cố gắng.
Hạ Thiên chỉ cười cười, cười tới mức cả người Hắc ca đều không thoải mái, luôn cảm thấy tên này muốn làm gì đó.
“Liên quan tới chuyện nhắc tới vừa nãy trong điện thoại,” Hạ Thiên cũng không quanh co, nhìn thẳng vào Hắc ca, “Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, tôi muốn từ chức.”
“Vừa nãy là chuyện gì, cậu không cần phải giận hờn mà từ chức đâu? Làm việc quá não có vấn đề hả?” Hắc ca cũng không giả vờ nữa mà sừng sộ lên, chỉ trích nhìn Hạ Thiên.
“Đây không phải giận hờn, chỉ là tôi không muốn làm nữa. Xin lỗi Hắc ca, tôi đã yêu một người, sợ là không còn cách nào phát sinh quan hệ với những người khác nữa.” Hạ Thiên đáp rất bình tĩnh.
Hắc ca nhìn Hạ Thiên trọn một phút rồi mới thở dài, “Cậu nghiêm túc?”
Hạ Thiên gật đầu.
“Được rồi, tôi thả cậu đi.”
“Cảm ơn.” Lời cảm ơn này thật sự mang theo lòng biết ơn. Hạ Thiên không phải người mới, hắn biết quy củ của cái nghề này, vốn không phải là nơi nói đến là đến nói đi là đi.
Nói xong Hạ Thiên liền đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Hạ Thiên, tôi vẫn cho cậu là một người thông minh lý trí, biết phải làm sao mới là tốt nhất.” Dù sao giọng điệu của Hắc ca cũng hơi có chút tiếc hận.
“Phải không?” Hạ Thiên quay đầu lại mỉm cười, “Theo tôi biết, tôi chính là tên cờ bạc không cần biết kết quả, cho dù vận may không tốt thì cũng phải chơi tới khi mất hết vốn liếng mới thôi, còn lần này… biết đâu sẽ nhận được hồi báo không tưởng tượng nổi.”
“Lỡ đâu tới cuối cùng lại thua không còn sót lại chút gì?”
“Có sao đâu? Cũng không phải không chịu thua nổi.”
Không nói gì thêm, Hạ Thiên rời khỏi văn phòng.
“?” Viên Trạch vẫn chưa bình tĩnh lại từ sự hưng phấn ban nãy, ngơ ngác nhìn Hạ Thiên.
“Hai người thật sự đang yêu nhau ư? Đây chính tương lai em muốn? Xin lỗi, tôi không nghĩ là em sẽ hạnh phúc. Tôi có chút chuyện phải về Nightwish, liên lạc với em sau.” Nói xong liền vươn tay giữ lấy đầu Viên Trạch, hôn lên trán cậu rồi lướt qua mở cửa ra ngoài.
Nhìn cánh cửa đóng lại, Viên Trạch vẫn không hiểu mô tê gì, đưa tay sờ sờ trán, đầu đầy dấu chấm hỏi.
Sau khi rời khỏi nhà Viên Trạch, Hạ Thiên không vội vã đón xe về Nightwish mà châm điếu thuốc.
Đây là một loại cảm giác thật vi diệu, Hạ Thiên biết, cái người tên Viên Trạch này đối với hắn mà nói, là rất đặc biệt. Hơn nữa cái loại đặc biệt này trong lúc bất tri bất giác đã càng ngày càng biến chất.
Đó là cảm giác thế nào nhỉ, ban đầu Hạ Thiên chỉ cảm thấy Viên Trạch là một khách hàng chất lượng cao, là kiểu dễ đối phó lại còn không keo kiệt, rất dễ lừa gạt. Khách hàng như vậy tất cả mọi người đều sẽ vui lòng tiếp đón nhiều lần. Sau đó hai người ngẫu nhiên gặp lại mấy lần, thứ duyên phận kỳ lạ kia đương nhiên Hạ Thiên sẽ không tin, nhưng luôn có thể gặp trúng người ngày, ít nhiều cũng khiến cậu trong lòng hắn càng đặc biệt hơn khách hàng chất lượng cao một chút… Sau đó nữa, là từ khi nào hắn sản sinh ra dục vọng sinh lý với cậu? Không không, trước cả điều này, từ khi nào hắn đối với cậu đều là có cầu tất ứng? Cho dù có đang bận hay không, chỉ cần cậu cần tới thì hắn luôn giành thời gian lập tức thỏa mãn cậu… Rốt cuộc là từ lúc nào đã biến thành như vậy? Nếu nói là vì muốn trả nhân tình, Hạ Thiên sẽ khịt mũi coi thường, chưa kể chính hắn cũng chẳng phải người tốt bụng gì, cái loại khách hàng tùy tiện lừa gạt cho qua như vậy nói dối hai câu là xong không phải ư? Bởi vậy… khi đó cậu cũng đã rất đặc biệt rồi, trong lòng hắn…
Lại sau đó nữa, chính là sản sinh dục vọng với cậu, muốn đè cậu, do dục vọng tác động chứ không phải vì giao dịch tiền bạc. Đồng thời lúc ở cùng với cậu cũng không muốn thu tiền, thậm chí còn muốn thanh toán cho cậu, giống như bao người hẹn hò bình thường khác.
Chính là vì quan tâm tới một người cho nên mới có thể nhớ kỹ vài chuyện cá nhân liên quan tới người đó.
Đó là lúc Hạ Thiên bị Viên Trạch kéo đi nghe cậu tập, ông chủ pub đã từng hàn huyên với Hạ Thiên vài câu.
“Cậu là bạn trai cậu ấy?” Lúc đưa bắp rang cho Hạ Thiên, ông chủ thuận miệng hỏi một câu.
“Không phải, sao thế?” Hạ Thiên có hơi bất ngờ, kiểu này là Viên Trạch đã sớm công khai?
“Không phải à…” Bộ dạng ông chủ có hơi tiếc nuối, “Tôi thật sự tò mò bạn trai cậu ấy là hạng người gì.”
“Ồ? Tại sao?”
“Cậu không biết đâu, tên nhóc đó đã từng là giọng ca chính trong ban nhạc hot nhất cái pub này, bao nhiêu trai gái rít gào vì cậu ấy, chỉ cần có bọn họ biểu diễn thì tôi đều sẽ cảm thấy chỗ nhỏ bé này bị bầy người đạp nát, haha…”
“Nhưng cậu ấy lại vì bạn trai mà bỏ rơi ban nhạc? Cho nên anh mới tò mò đó là kiểu đàn ông thế nào?”
“À, không phải… Nói sao đây, cậu ấy không chơi nhạc nữa là rất bình thường… Với cái tính ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới của cậu ấy, ngày hôm nay hát trong ban nhạc, ngày mai khùng điên cởi sạch bôi thuốc màu dạo phố, hôm sau nữa lại làm chân chạy đạo cụ giúp việc trong đoàn phim, tóm lại chính là cái gì cũng muốn thử, cái gì cũng không kiên nhẫn được lâu, ban nhạc cũng chỉ tập hợp mấy tháng là tan rã, dường như mỗi một thứ cứ làm cho thoải mái thì sẽ không tiếc nuối, sau đó lập tức bị những thứ khác hấp dẫn.”
“E rằng tình yêu thì không như vậy.”
“Sao lại không phải?” Ông chủ tiếp lời rất nhanh, bật ra khỏi miệng mới ý thức được mình giống như đang nói xấu Viên Trạch, lúng túng vò tóc, “Dù sao cũng là cậu ấy nói, chú ý tới một tia lửa, củi khô lửa bốc, nhân sinh khổ đoản, đương nhiên cái gì cũng phải thử qua một chút, nếu không… sẽ rất đáng tiếc.”
“Ha, thật khó tưởng tượng…” Không trách Hạ Thiên không tưởng tượng nổi, thực sự người hắn hình dung ra khác quá xa so với Viên Trạch mà hắn biết.
“Cho nên tôi mới tò mò đó, rốt cuộc bạn trai cậu ấy là ai mà có thể làm cho cậu ấy như biến thành người khác. Nhất định Viên Trạch phải rất yêu người đó…”
“…”
“Đúng rồi, cậu quen biết bạn trai cậu ấy chứ?”
“Không quen biết.”
Sau đó ông chủ liền ngượng ngùng bỏ đi, đoạn đối thoại kia Hạ Thiên vẫn nhớ rất kỹ, vốn cho rằng lịch sử hào nhoáng của Viên Trạch mà cậu nói ra trong lúc say đều là phóng đại, thì ra thật sự là nhân vật tiếng tăm trong trường.
Hạ Thiên không biết bộ dạng trước đây của Viên Trạch là thế nào, nhưng chuyện cậu rất yêu người đàn ông kia thì thật sự đúng là vậy. Dù sao cũng chẳng có mấy ai, không cần biết là nam hay nữ, đang lúc tức giận và say mèm, lại còn trong một tình huống đầy cám dỗ xung quanh như vậy mà còn có thể nói ra câu “Tôi phải về nhà”.
Đối với Viên Trạch mà nói, cho dù người ấy có làm thật nhiều chuyện khiến cậu tức giận, trong thâm tâm cậu vĩnh viễn vẫn sẽ tha thứ cho người ấy.
Cho nên sau khi nhìn thấy cậu quên mình nhào vào lòng người kia, hắn mới có thể giơ ly rượu lên chúc phúc cho bọn họ. Thật sự không có gì, bọn họ rất yêu nhau, rất tốt, nhưng chuyện đó chẳng hề xung đột với việc hắn muốn theo đuổi Viên Trạch, muốn trải qua một đêm nồng nàn với cậu.
Cậu có bạn trai của cậu, hắn cũng có khách hàng của hắn, thỉnh thoảng bọn họ lại hẹn nhau vài lần, đẹp đẽ biết bao.
Không cần thảo luận vấn đề tam quan với Hạ Thiên, vô nghĩa.
Nhưng mà tất cả những thứ này, vào hôm nay, lại biến chất lần nữa.
Một kẻ tới nhà cũng không vào được, một người đến cách liên lạc với đối phương cũng không có, bọn họ thật sự là một đôi rất yêu nhau rất hạnh phúc? Kể chuyện cười quốc tế gì thế.
Đặc biệt là màn cuối cùng, khi Hạ Thiên tận mắt thấy Viên Trạch vì Bạch Trăn mà lộ ra vẻ mặt kia, trong lòng hắn có thứ gì đó nổ tung lên. Hắn ghen tỵ, tại sao người đàn ông mang đến nhiều đau khổ cho cậu như vậy lại dễ dàng khiến cậu lộ ra vẻ mặt này? Trong nháy mắt đó, trong đầu Hạ Thiên xuất hiện một loại dục vọng mới.
Hắn muốn độc chiếm người này.
Hắn không muốn Viên Trạch lại bị cái tên kia đùa bỡn tới xoay vòng, đây không phải yêu đương, tuy rằng bản thân Hạ Thiên cũng chưa từng trải qua quá trình yêu đương nhưng hắn đã làm cố vấn tình ái tới mấy năm, tình huống nào mà chưa gặp qua. Kiểu như bọn họ, tương lai chỉ có thể càng ngày càng đau khổ, mãi tới khi một bên mất hết kiên nhẫn, không còn cảm giác, chính là chia tay.
Đâu đâu cũng có lỗ hổng, nhưng mà quan trọng nhất vẫn là, trái tim Viên Trạch có thể chứa đựng thêm ai khác nữa hay không.
Hạ Thiên dụi thuốc, vươn tay vẫy taxi, chui vào.
Vừa vào Nightwish Hạ Thiên đã bị Hắc ca gọi tới văn phòng ngay. Cú điện thoại ban nãy, Hắc ca cũng phải mất vài giây mới phản ứng lại được, sau đó cả người đều không ổn lắm.
Ngày hôm qua gã nhận được điện thoại của La Sâm, nhận lời nhờ vả của y bảo Hạ Thiên cách xa một khách hàng tên là Viên Trạch một chút, tốt nhất là đừng qua lại với người đó nữa. Nguyên nhân tại sao trong đó, sao Hắc ca có thể không hiểu được, mọi người đều lăn lộn trong cái giới này, cho nên gã liền vỗ ngực đảm bảo với y, nhất định sẽ không để cho Hạ Thiên tiếp xúc với Viên Trạch nữa.
Một khách hàng mà thôi, có lý nào Hạ Thiên lại không tha, nếu như là tổn thất về tiền bạc thì đương nhiên gã sẽ bồi thường cho hắn. Trong suy nghĩ của Hắc ca, Hạ Thiên là một ngưu lang cao cấp không cần “□□”*, biết đúng mực lại rất được hoan nghênh, chưa đến mức là bảo vật trấn quán nhưng nhất định phải có tên trong ba vị trí đầu.
* Trong raw là vậy, tui cũng không biết chữ gì.
Một kẻ lăn lộn lâu như vậy đương nhiên sẽ hiểu được đạo lý, biết rằng có những người là không thể chạm vào, dù cho chính đối phương có chủ động yêu cầu hắn tới tiếp khách.
Ai ngờ, gọi điện qua lại đâm thẳng vào đinh, bên ngoài cái đinh còn không thèm bọc một lớp bọt biển nào.
Ý của Hạ Thiên rất đơn giản, Viên Trạch không phải khách hàng của hắn, nếu như Hắc ca anh muốn can thiệp vào cuộc sống riêng tư của tôi, tôi từ chức.
Đây là… uy hiếp trắng trợn mà!
Mà Hắc ca cũng sợ Hạ Thiên thật sự từ chức, vậy thì Nightwish sẽ thiếu một cái máy kiếm tiền đó, muốn bồi dưỡng một ngưu lang hoàn mỹ xuất sắc như hắn đâu phải chuyện dễ dàng gì, cho nên trước tiên phải xoa dịu hắn rồi giả bộ ngớ ngẩn với La Sâm cũng được.
Vì vậy sau khi gọi Hạ Thiên vào văn phòng, Hắc ca lặng thinh không hề đề cập tới chuyện của Viên Trạch mà chỉ khen ngợi công việc gần đây của hắn một phen, cũng tỏ vẻ rằng mình rất hài lòng với Hạ Thiên, bảo hắn không ngừng cố gắng.
Hạ Thiên chỉ cười cười, cười tới mức cả người Hắc ca đều không thoải mái, luôn cảm thấy tên này muốn làm gì đó.
“Liên quan tới chuyện nhắc tới vừa nãy trong điện thoại,” Hạ Thiên cũng không quanh co, nhìn thẳng vào Hắc ca, “Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, tôi muốn từ chức.”
“Vừa nãy là chuyện gì, cậu không cần phải giận hờn mà từ chức đâu? Làm việc quá não có vấn đề hả?” Hắc ca cũng không giả vờ nữa mà sừng sộ lên, chỉ trích nhìn Hạ Thiên.
“Đây không phải giận hờn, chỉ là tôi không muốn làm nữa. Xin lỗi Hắc ca, tôi đã yêu một người, sợ là không còn cách nào phát sinh quan hệ với những người khác nữa.” Hạ Thiên đáp rất bình tĩnh.
Hắc ca nhìn Hạ Thiên trọn một phút rồi mới thở dài, “Cậu nghiêm túc?”
Hạ Thiên gật đầu.
“Được rồi, tôi thả cậu đi.”
“Cảm ơn.” Lời cảm ơn này thật sự mang theo lòng biết ơn. Hạ Thiên không phải người mới, hắn biết quy củ của cái nghề này, vốn không phải là nơi nói đến là đến nói đi là đi.
Nói xong Hạ Thiên liền đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Hạ Thiên, tôi vẫn cho cậu là một người thông minh lý trí, biết phải làm sao mới là tốt nhất.” Dù sao giọng điệu của Hắc ca cũng hơi có chút tiếc hận.
“Phải không?” Hạ Thiên quay đầu lại mỉm cười, “Theo tôi biết, tôi chính là tên cờ bạc không cần biết kết quả, cho dù vận may không tốt thì cũng phải chơi tới khi mất hết vốn liếng mới thôi, còn lần này… biết đâu sẽ nhận được hồi báo không tưởng tượng nổi.”
“Lỡ đâu tới cuối cùng lại thua không còn sót lại chút gì?”
“Có sao đâu? Cũng không phải không chịu thua nổi.”
Không nói gì thêm, Hạ Thiên rời khỏi văn phòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook