An Nhiên cảm thấy bản thân đã mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ cô thấy mình lại trở về với thời tuổi trẻ hoa niên, cả ngày cùng Tiểu Mễ vua đùa. Khi đó mình luôn vui vẻ như vậy, như thể vĩnh viễn không có phiền não.

An Nhiên thử mở hai mắt, nhưng ánh sáng chói quá, làm cho cô không mở được mắt, lông mi khẽ chớp vài cái. Cô nghe thấy có tiếng người nói chuyện, không rõ là ai, có nam có nữ.

“A!” Hiểu Lộ đột nhiên kêu lên, bộ dáng rất kích động.

Nguyên Tịch trừng mắt nhìn Hiểu Lộ: “Cô nói nhỏ chút, đây là bệnh viện.”

Hiểu Lộ lắc lắc Mạc Ngôn, chỉ vào An Nhiên: “Chị, nháy mắt, nháy mắt.”

Mạc Ngôn vui mừng quay đầu, nhìn An Nhiên trên giường, nắm lấy bàn tay cô, nhỏ giọng kêu: “An Nhiên, An Nhiên.”

An Nhiên mơ hồ nghe thấy có người gọi cô, là giọng của Mạc Ngôn, chẳng lẽ lại là đang nằm mơ. Muốn mở miệng nói chuyện, lại không thể phát ra tiếng, An Nhiên sốt ruột mở to mắt, đập vào mắt là một hình bóng rất quen thuộc, nhìn chăm chú một lúc cô mới nhận rõ, đó chính là Mạc Ngôn.

Vì bộ dưỡng khí vẫn đang được úp trên miệng An Nhiên, khiến giọng nói cô quá nhỏ, mọi người không nghe rõ.

“An Nhiên, An Nhiên, anh đây, anh đây.” Lúc này trong lòng của Mạc Ngôn vô cùng hưng phấn, kích động.

“Nhanh đi, đi gọi Bác sĩ.”

“Đúng rồi, đúng rồi!” Tất cả mọi người đều quá hưng phấn, Ân Hạo vội chạy khỏi phòng bệnh: “Bác sĩ, bác sĩ!!!”

Bác sĩ sau một lát kiểm tra nói: “Đường tổng, Dư tiểu thư tạm thời không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, có điều thân thể quá suy yếu, nếu không tìm ra biện pháp chữa trị tận gốc, vẫn sẽ có lúc bị nguy hiểm.”

“Vậy hãy mau nghĩ biện pháp, tôi không cần biết dùng phương pháp gì, tôi muốn cô ấy sống.”

Nhóm chuyên gia y khoa gật đầu: “Chúng tôi sẽ làm hết sức .”

Gương mặt Mạc Ngôn lúc này đã trở nên dịu dàng, đi vào phòng bệnh, hoàn toàn không còn dấu hiệu nghiêm trọng lúc nãy.

An Nhiên nhìn cây cối ngoài cửa sổ, lúc này lá cây đã rụng hết, cảm thấy rất thê lương.

Mạc Ngôn đi đến chỗ cô, ôm cô vào lòng: “Bác sĩ nói em vừa tỉnh, cần nghỉ ngơi nhiều.”

Trong lòng An Nhiên thầm nghĩ, rốt cục anh ấy đã biết, cứ tưởng mình mong được lẳng lặng chết đi, không muốn khiến cho anh ấy lo lắng, cuối cùng vẫn không giấu được: “Em ngủ lâu lắm sao?”

“Ừ, rất dài, rất dài, anh còn tưởng em sẽ không tỉnh lại.”

An Nhiên nhìn người đàn ông ấy, đã rất gầy, cằm như dài ra, râu mọc lởm chởm: “Anh biết rồi sao?”

“Anh biết tất cả rồi, về sau anh sẽ không để em cô đơn một mình, mặc kệ đi đâu, anh đều đi cùng em.”

An Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ: “Mùa đông đến rồi, em muốn về nhà.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương