Bảy Năm Lại Bảy Năm
-
Chương 100
“Tuyết rơi rồi.” Là trận tuyết đầu tiên trong năm nay, An Nhiên ngồi trước cửa sổ, nhìn tuyết rơi lả tả bên ngoài.
“Mạc Ngôn, em muốn đi thăm Tiểu Mễ.” Từ lúc ra viện đến giờ cô vẫn chưa đi thăm mộ Tiểu mễ, cô cảm thấy mình không còn nhiều cơ hội nữa.
“Được, chúng ta đi thăm Tiểu Mễ “
An Nhiên ngồi xổm trước mộ Tiểu Mễ, vẫn như từ trước đến giờ, chậm rãi phủi những hạt tuyết đọng, nhẹ nhàng lau lên tấm hình cô gái trên bia: “Tiểu Mễ, tuyết rơi đó, cậu thấy không? Mười mấy năm rồi cậu một mình ở thế giới bên kia chắc buồn bã cô độc lắm, nhưng mà mình sớm sẽ gặp lại cậu thôi.”
Mạc Ngôn ngồi xổm xuống ôm lấy An Nhiên: “Em đang nói ngốc nghếch gì vậy, anh không cho phép, không cho phép, có nghe không.”
Sắc mặt An Nhiên ngày càng tái đi, mái tóc cũng càng lúc càng mỏng, nhưng cô vẫn giữ không cắt, vì cô nhớ rõ Mạc Ngôn đã từng nói thích nhìn cô với mái tóc dài, cho nên cô muốn dù chết, cũng phải giữ hình ảnh mà anh ấy yêu thích.
“Mạc Ngôn, cám ơn anh, đời này chuyện may mắn nhất của em chính là gặp được anh. Cho dù có chết bây giờ, em cũng không hối hận .”
“Không, anh sẽ không cho em chết, em hứa với anh đi, chúng ta sẽ cùng nhau sống đến trăm tuổi.”
“Thực xin lỗi, em e rằng em không thể thưc hiện được lời hứa đó.” Cô không sợ chết, cô chỉ sợ sẽ chết sau anh, sẽ không thể tuân thủ được lời hứa lúc còn sống.
An Nhiên tựa đầu vào vai Mạc Ngôn: “Anh hãy chăm sóc Ân Hữu thật tốt, em mong anh và con sống thật tốt. Hãy nói với con rằng em rất yêu nó.”
Mạc Ngôn lại rơi nước mắt: “Đừng nói vậy, đừng nói.”
“Hãy để em nói, sợ rằng không còn cơ hội nữa. Mạc Ngôn, em yêu anh, em rất yêu anh, yêu rất nhiều.” Sau đó, cô chậm rãi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói: “Em mệt rồi, em muốn đi ngủ .”
“Đừng ngủ, đừng ngủ, An Nhiên, xin em đó!” từ trong nghĩa trang, một người đàn ông ôm lấy một người phụ nữ gầy yếu chạy như điên.
Mọi người đứng ngoài cửa phòng cấp cứu, nhìn các vị y bác sĩ bên trong không ngừng làm việc.
“Sao lại như vậy, không phải chị ấy đã khỏe lại sao?” Hiểu Lộ vẫn không tin người nằm trên giường bệnh lại là An Nhiên.
Xa xa nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, Tina vội vàng chạy đến trước cửa phòng bệnh, nhìn mọi chuyện xảy ra trước mắt, không kiềm được lắc lắc đầu.
Mạc Ngôn gắt gao nhìn qua cửa kính, anh thấy mình quá bất lực, cô sắp chết, anh cũng không thể ở cạnh cô. Chính anh có bao nhiêu là tiền bạc, chính anh có bao nhiêu là quyền lực, mà cuối cùng vẫn phải trơ mắt nhìn người người phụ nữ mình yêu thương nhất rời xa, không thể làm bất cứ điều gì.
An Nhiên, xin em đừng đi, trên đời này chẳng lẽ không còn gì khiến em lưu luyến sao? Em sao có thể nhẫn tâm như vậy, cứ thế mà bỏ đi được sao
“Mạc Ngôn, em muốn đi thăm Tiểu Mễ.” Từ lúc ra viện đến giờ cô vẫn chưa đi thăm mộ Tiểu mễ, cô cảm thấy mình không còn nhiều cơ hội nữa.
“Được, chúng ta đi thăm Tiểu Mễ “
An Nhiên ngồi xổm trước mộ Tiểu Mễ, vẫn như từ trước đến giờ, chậm rãi phủi những hạt tuyết đọng, nhẹ nhàng lau lên tấm hình cô gái trên bia: “Tiểu Mễ, tuyết rơi đó, cậu thấy không? Mười mấy năm rồi cậu một mình ở thế giới bên kia chắc buồn bã cô độc lắm, nhưng mà mình sớm sẽ gặp lại cậu thôi.”
Mạc Ngôn ngồi xổm xuống ôm lấy An Nhiên: “Em đang nói ngốc nghếch gì vậy, anh không cho phép, không cho phép, có nghe không.”
Sắc mặt An Nhiên ngày càng tái đi, mái tóc cũng càng lúc càng mỏng, nhưng cô vẫn giữ không cắt, vì cô nhớ rõ Mạc Ngôn đã từng nói thích nhìn cô với mái tóc dài, cho nên cô muốn dù chết, cũng phải giữ hình ảnh mà anh ấy yêu thích.
“Mạc Ngôn, cám ơn anh, đời này chuyện may mắn nhất của em chính là gặp được anh. Cho dù có chết bây giờ, em cũng không hối hận .”
“Không, anh sẽ không cho em chết, em hứa với anh đi, chúng ta sẽ cùng nhau sống đến trăm tuổi.”
“Thực xin lỗi, em e rằng em không thể thưc hiện được lời hứa đó.” Cô không sợ chết, cô chỉ sợ sẽ chết sau anh, sẽ không thể tuân thủ được lời hứa lúc còn sống.
An Nhiên tựa đầu vào vai Mạc Ngôn: “Anh hãy chăm sóc Ân Hữu thật tốt, em mong anh và con sống thật tốt. Hãy nói với con rằng em rất yêu nó.”
Mạc Ngôn lại rơi nước mắt: “Đừng nói vậy, đừng nói.”
“Hãy để em nói, sợ rằng không còn cơ hội nữa. Mạc Ngôn, em yêu anh, em rất yêu anh, yêu rất nhiều.” Sau đó, cô chậm rãi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói: “Em mệt rồi, em muốn đi ngủ .”
“Đừng ngủ, đừng ngủ, An Nhiên, xin em đó!” từ trong nghĩa trang, một người đàn ông ôm lấy một người phụ nữ gầy yếu chạy như điên.
Mọi người đứng ngoài cửa phòng cấp cứu, nhìn các vị y bác sĩ bên trong không ngừng làm việc.
“Sao lại như vậy, không phải chị ấy đã khỏe lại sao?” Hiểu Lộ vẫn không tin người nằm trên giường bệnh lại là An Nhiên.
Xa xa nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, Tina vội vàng chạy đến trước cửa phòng bệnh, nhìn mọi chuyện xảy ra trước mắt, không kiềm được lắc lắc đầu.
Mạc Ngôn gắt gao nhìn qua cửa kính, anh thấy mình quá bất lực, cô sắp chết, anh cũng không thể ở cạnh cô. Chính anh có bao nhiêu là tiền bạc, chính anh có bao nhiêu là quyền lực, mà cuối cùng vẫn phải trơ mắt nhìn người người phụ nữ mình yêu thương nhất rời xa, không thể làm bất cứ điều gì.
An Nhiên, xin em đừng đi, trên đời này chẳng lẽ không còn gì khiến em lưu luyến sao? Em sao có thể nhẫn tâm như vậy, cứ thế mà bỏ đi được sao
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook