Nghe giọng nói này, cả hai người đồng thời ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt dừng ở mấy người đàn ông đang hùng hùng hổ hổ đi tới.

Lôi cùng mấy đàn em mặt mày lạnh lẽo như băng xuất hiện ở tiệm cafe khiến cho không khí ở đây vốn dĩ đang rất ồn ào lập tức lặng ngắt như tờ, ông chủ đang bưng khay cafe cũng vội vội vàng vàng đứng nép vào một góc, mồ hôi lạnh vã ra đầy trán.

Ánh mắt Nam dừng ở vết săm lớn trên cánh tay đầy cơ bắp của Lôi, thấp giọng hỏi đầy khó tin: "Đây là... bạn trai của em?"

Sắc mặt An Nhã méo xệch, bất đắc dĩ trả lời: "Không phải"

"Là tôi".

Lần này, giọng nói trầm ấm vô cùng dễ nghe truyền đến khiến toàn bộ sự chú ý của mọi người trong tiệm cafe đột ngột chuyển hướng. An Nhã nghe thấy thanh âm quen thuộc này, trái tim bất giác trở nên hẫng mất một nhịp, sau đó cứ như bị ai xui khiến, ngẩng đầu vô thức tìm kiếm trong đám đông.

Bọn Lôi lập tức dạt sang hai bên nhường đường cho đại ca mình đi đến. Từ trong đám đông, một người đàn ông cao lớn có khuôn mặt vô cùng tuấn tú chậm rãi bước tới, trên người anh ta tồn tại một loại khí chất lạnh lẽo đầy cuốn hút khiến cho người khác nhìn một lần liền không thể dời mắt được, cũng làm cho tiệm cafe vừa trở nên lặng ngắt cũng đột nhiên xôn xao hẳn lên. Đây chính là phong cách điển hình cho sự xuất hiện của một đại nhân vật mà người ta vẫn thường hay nhắc đến, anh không phải là dạng lưu manh thông thường mà là đại ca xã hội đen chân chính - Dương Kiến Thành.

So về ngoại hình, mỗi người một vẻ, tạm thời không chấm ai hơn ai.

Tuy nhiên nếu chỉ tính riêng phong độ, Kiến Thành đã hơn hẳn Nam mười bậc.

Đám đàn em cùng ông chủ ở đây đồng loạt cúi đầu, cung kính gọi hai tiếng: "Anh Thành"

Kiến Thành gật đầu một cái rồi thản nhiên đi đến bên cạnh An Nhã, ngồi xuống đối diện với Nam, lịch sự giơ tay ra: "Chào"

Trước một người đàn ông ưu tú như vậy, hơn nữa thái độ của anh ta còn rất bình thản, đột nhiên Nam lại cảm thấy có chút mất tự tin: "À... xin chào"

An Nhã nãy giờ vẫn kinh ngạc đến nỗi hai mắt mở to không buồn chớp, dường như không tin người đàn ông vừa mới đến kia là Dương Kiến Thành. Kiến Thành mà cô biết trước giờ chỉ sùng bái một kiểu sơ mi đen, quần tây đen cơ mà. Sao hôm nay anh lại ăn mặc thế này?

"Tôi có nghe Nhã nhắc đến anh vài lần, cô ấy nói anh là bạn từ thủa nhỏ của cô ấy. Hôm nay mới được gặp mặt"

"Anh là bạn trai của Nhã?"

Kiến Thành hơi mỉm cười: "Đúng vậy". Nói rồi, anh quay sang nhìn An Nhã: "Làm gì mà nhìn anh chằm chằm như vậy?"

Cô cau mày giơ tay tháo chiếc kính anh đang đeo, nhẹ nhàng trả lời: "Nhìn xem anh có đúng là bạn trai em không?"

Hôm nay, Kiến Thành mặc một chiếc áo pull màu trắng cùng quần bò khỏe khoắn, mắt đeo kính mát đen, điệu bộ vô cùng tùy hứng. An Nhã vẫn biết xưa nay cơ thể anh rất đẹp rồi, mặc đồ đen cũng rất ngầu rồi, tuy nhiên lần đầu tiên thấy Kiến Thành ăn mặc thế này, cô mới biết rằng: hóa ra khái niệm người đẹp vì lụa chẳng đúng với anh một tẹo nào, bởi vì anh có mặc cái gì cũng vẫn đẹp không chê vào đâu được. Đẹp đến mức chỉ muốn ăn anh.

"Đổi cách ăn mặc chút thôi"

Khi kính chưa tháo thì nhìn ngầu khỏi nói, tháo kính ra rồi, hàng mi dài cùng đôi mắt sáng ngời hơn sao của anh rõ ràng lại càng khiến cho khuôn mặt vốn đã anh tuấn lại thêm mười phần mỹ cảm. Đám phụ nữ trong tiệm cafe chỉ có thể ôm ngực chửi thề trong lòng: Mẹ kiếp, ông trời sao ưu ái người này đến thế, đẹp trai chết tôi rồi!!!

Nhìn thấy gương mặt quen thuộc của người đàn ông mình yêu, hai má An Nhã bất giác lại đôt nhiên ửng đỏ: "Em còn tưởng anh là tín đồ sùng bái màu đen"

"Anh thích em hơn màu đen"

Đám đàn em đứng bên cạnh cố bịt miệng nhịn cười, mặt mày ai nấy đều trở nên vặn vẹo.

An Nhã không thèm chấp người nào đấy đang lên cơn ghen, cô ngoảnh đầu nhìn Nam, nét mặt đầy khó xử: "Xin lỗi, em ở thành phố B đã có bạn trai rồi. Anh ấy còn theo em tới tận đây"

Nhìn lên nhìn xuống, nhìn kiểu gì cũng thấy An Nhã và người đàn ông kia vô cùng tương xứng, hơn nữa, anh ta dù là đại ca xã hội đen nhưng cách cư xử vẫn vô cùng lịch sự, không hề giống với đám người trên trán viết hai chữ lưu manh chút nào. Rút cục, Nam đành phải miễn cưỡng mỉm cười trả lời: "Không sao. Dù không có duyên làm người yêu thì chúng ta vẫn là bạn bè tốt"

Có người nào đấy nghe thấy câu này, dạ dày dường như liền ăn phải một bát giấm chua: "Khi nào chúng tôi kết hôn, nhất định sẽ không quên mời anh". Kiến Thành hơi ngừng lại một lát, vẻ mặt đầy thản nhiên: "Bạn bè tốt"

"Được". Nam đứng dậy, giơ tay lần nữa về phía Kiến Thành: "Không làm phiền hai người nữa"

Kiến Thành cũng lịch sự bắt tay lại, chỉ là lực trên tay anh quá mạnh, khiến các khớp ngón tay của ai đó lập tức kêu răng rắc: "Có dịp cùng uống rượu"

Nam nghiến răng nghiến lợi: "Cảm ơn"

Trong khi hai người đàn ông bận rộn "chào hỏi" nhau với vẻ mặt đầy thâm thù đại hận thì phía bên ngoài cửa tiệm lại xuất hiện thêm một cuộc "chào hỏi" khác.

Diệp Linh ra ngoài nghe điện thoại trở về, vừa vào đến cửa đã vô tình va vào một người.

Chiếc điện thoại trong tay Kiệt trượt xuống rồi va chạm với nền vỉa hè, tạo thành mấy âm thanh leng keng, màn hình cũng theo đó vỡ toang.

"A. Xin lỗi"

Diệp Linh vội vội vàng vàng cúi xuống nhặt điện thoại, mấy mảnh thủy tinh từ kính cường lực bị vỡ vô tình đâm vào tay cô chảy máu. Kiệt nhìn thấy vậy ngay lập tức ngồi xổm xuống, giữ bàn tay cô lại:

"Đừng nhặt nữa, hỏng rồi"

"Xin lỗi anh, xin lỗi, tôi không cố ý"

Diệp Linh vừa ngẩng đầu lên liền chạm phải đôi mắt sâu không đáy của người đàn ông đối diện, bất giác, hai má bỗng nóng bừng lên.

"Là cô à?"

"À.. chào... chào anh"

"Sao anh lại ở đây?" - "Sao cô lại ở đây?"

Hai người không hẹn mà cùng đồng thời hỏi một câu khiến cho không biết ai nên trả lời ai trước, ai trả lời ai sau, đột nhiên không khí lại trở nên cực kỳ ngượng ngập.

Kiệt hơi gãi gãi đầu: "Tôi đi theo anh Thành"

"Tôi đi cùng Nhã"

Thêm một lần không hẹn mà cùng đồng thời trả lời. Lần này, cả khuôn mặt Diệp Linh đã đỏ như cà chua chín.

"Tôi làm hỏng điện thoại của anh rồi. Cái này... để tôi mang đến tiệm xem có sửa lại được không?"

"Không sao, điện thoại cũ rồi. Tôi cũng chuẩn bị thay cái mới"

"Thế sao được. Để tôi đem đi sửa cho"

"Không cần đâu". Kiệt ngừng lại một lát, vẻ mặt có phần hơi khó xử: "Nếu cô cảm thấy áy náy, hay là để lại số điện thoại đi"

"Dạ?". Diệp Linh tròn xoe mắt, không hiểu để lại số điện thoại làm gì.

"Tôi không sửa được, sẽ bắt đền cô sau"

Diệp Linh gật gù tỏ vẻ như đã hiểu, sau đó lấy từ trong túi xách ra một tờ giấy nhớ và một cây bút, cẩn thận viết lại số điện thoại của mình.

"Phải rồi, vết thương của anh khỏi chưa?"

"Cảm ơn, tôi khỏe rồi"

Cô đưa lại cho Kiệt mẩu giấy, mỉm cười ôn nhu: "Vậy là tốt rồi. Đây là số điện thoại của tôi, nếu anh không sửa được, thì liên lạc với tôi nhé"

"Ok"

***

Sau khi Nam rời khỏi tiệm cafe, Kiến Thành cúi xuống nhìn ly capuchino đã vơi đi một nửa của An Nhã, lạnh lùng nói:

"Về nhà vui nhỉ?"

Nghe giọng điệu sặc mùi ghen tuông của anh, An Nhã đành dịu giọng giải thích: "Em đi mua sắm, tình cờ gặp anh ấy. Phải rồi, hôm nay anh rảnh rỗi đến đây uống cafe à? Không phải lại muốn tìm đối tượng để tán tỉnh đấy chứ?"

"Anh không nhiều sức đến thế đâu"

Cô liếc qua mấy vẻ mặt ngập ngụa sùng bái của đám phụ nữ trong tiệm cafe: "Mấy cô gái kia có vẻ rất hâm mộ anh"

Kiến Thành chậm rãi nhặt kính mắt dưới bàn lên, kéo tay cô đứng dậy: "Một mình em, anh đủ mệt rồi".

Chỉ vài từ nhưng lại ngập tràn hàm ý, không những thế, ngữ khí của anh cũng đủ lớn để cho mấy chục cái tai trong tiệm Cafe Gió Đông này nghe thấy, không bỏ sót một ai. Thậm chí chủ quán nãy giờ sắc mặt vẫn trắng bệch, nghe xong câu này cũng tròn xoe mắt nhìn An Nhã bằng vẻ mặt không thể tin được.

Lúc này, không khí ở đây chia thành hai phe.

Một phe nghĩ: Đại ca xã hội đen sao lại thích người như thế được chứ?

Phe còn lại nghĩ: Cô gái như vậy sao lại yêu xã hội đen chứ?

Thế nhưng, vị đại ca nào đấy chẳng buồn bận tâm đến mấy vẻ mặt khác nhau trong tiệm cafe, cứ thế thản nhiên nắm tay An Nhã kéo đi.

Hai người một trước một sau rời khỏi quán cafe Gió Đông, đám đàn em lóc chóc theo sau, khi vừa ra tới cửa thì gặp Kiệt cùng Diệp Linh đứng ở đó.

Kiệt lúc này đang nhận tờ giấy nhớ màu vàng từ tay Diệp Linh, thấy hai người liền vội vội vàng vàng rút tay lại, giấu mảnh giấy ra sau lưng: "anh Thành, chị dâu"

Diệp Linh cúi đầu lí nhí nói: "Anh Thành"

Kiến Thành nhìn hai người họ bằng ánh mắt ngập tràn hàm ý, sau đó khẽ gật đầu chào lại.

"Không cần phải đi theo anh, các chú cứ về trước đi"

"Vâng, đại ca"

An Nhã ngoái đầu lại nhìn Diệp Linh, rồi lại nhìn vẻ mặt thường ngày vẫn cứng đơ của Kiệt bây giờ lại lộ rõ một chút lúng túng, giả vờ hắng giọng nói: "Linh, mình có việc đi trước nhé". Sau đó lại quay sang Kiệt: "Kiệt, giúp tôi đưa cô ấy về được không?"

"Vâng, tôi biết rồi, chị dâu"

***

Hôm nay thời tiết tốt nên vị đại ca sùng bái màu đen bỗng dưng nổi hứng đổi gu thẩm mỹ thì phải. Kiến Thành nhét An Nhã lên một chiếc Ferrari F60 mui trần màu đỏ, sau đó dẫm chân ga lái đi.

Gió thổi làm tung bay mái tóc dài của An Nhã, cô mỉm cười nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh, vui vẻ nói: "Anh thấy hai người đó có thể thành đôi được không?"

"Hai người nào?"

"Kiệt với Linh ấy"

"Anh thấy chúng ta là một đôi"

Cô lập tức bĩu môi: "Ai thèm làm một đôi với anh"

Kiến Thành hơi mỉm cười, nụ cười lấp lánh trong ánh nắng rực rỡ.

"Phải rồi, anh đưa em đi đâu vậy?"

"Ra ngoại ô. Sắp tới anh rất bận, muốn tranh thủ thời gian rảnh rỗi này đưa em đi một số nơi"

Thật ra, An Nhã đã không hề biết rằng, đây chính là quãng thời gian yên bình ngắn ngủi duy nhất mà hai người có được, sau này, dù là một phút, một giây, hay chỉ là một thoáng qua thôi... cô cũng không còn được nhìn thấy anh nữa.

Hóa ra, mười lăm năm dù sao cũng là quãng thời gian hữu hạn, còn chờ đợi trong tuyệt vọng mới là cảm giác đáng sợ hơn tất thảy mọi thứ trên đời, không có điểm dừng, cũng chẳng có ngày mai, đau thương là vô hạn!!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương