Bảy Năm Không Oán Không Hối 1 - Tình Yêu Là Cố Chấp 2
-
Quyển 1 - Chương 13: Xem Mắt
Trực thăng dừng nghỉ bơm nhiên liệu một lần rồi lại tiếp tục lên đường quay về thành phố A.
An Nhã từ đầu tới cuối đều nằm ngủ ngoan trong lòng Kiến Thành, chỉ thỉnh thoảng khẽ cựa quậy một chút, còn tiện tay túm lấy vạt áo sơ mi của anh, dụi dụi đầu vào đó.
Kiến Thành xưa nay không thích phụ nữ, thế nhưng hiện tại trong lòng anh lại không có một chút nào bài xích cô gái này cả, thậm chí trong đầu còn bỗng dưng có một suy nghĩ: Nếu An Nhã cứ ngoan ngoãn như vậy, đoạn đường trở về thành phố A dài thêm một chút cũng không vấn đề gì.
Ngay từ đầu, An Nhã trước mặt bao nhiêu người từ chối anh, anh chẳng qua chỉ là muốn giỡn chơi một chút, cũng không có cảm giác gì đặc biệt. Sau này chứng kiến cô trải qua bao nhiêu chuyện, dù sợ hãi cực điểm cũng không ầm ỹ hay náo loạn gì, chỉ im lặng cắn răng chịu đựng tất cả. Khi đó Kiến Thành đã nghĩ: người con gái này tuy bề ngoài rất mảnh mai yếu đuối nhưng nội tâm lại rất mạnh mẽ kiên cường, khác hẳn tất cả những phụ nữ trước đây anh từng biết. Phụ nữ có thể đứng bên cạnh một người luôn sống trên đầu súng lưỡi dao như anh, phải thật sự có bản lĩnh.
Bản lĩnh này, anh đã nhìn thấy trên người An Nhã, cũng chính vì thế mà rút cục anh đã bị thu hút bởi cô. Lần này, Kiến Thành đến tận hang ổ của Adonis, thực ra mục đích cũng không chỉ có mình lô vũ khí đạn dược.
Kiệt ngoảnh đầu nhìn Kiến Thành đang vuốt ve cô gái nằm trong lòng, liền cảm thấy khó tin không sao thích nghi được. Chưa bao giờ anh ta thấy đại ca mình đối xử với ai dịu dàng đến thế, ngay cả khi cô ta có thể hại chết mình, Kiến Thành vẫn nhân nhượng buông tay, tha cho An Nhã hết lần này đến lần khác. Anh ta rút cục chỉ có thể thở dài, hồng nhan đúng là họa thủy.
Cũng khó trách, trong lòng Kiệt và các anh em trong giới, ai ai cũng đều coi Dương Kiến Thành là thần thánh, một lòng tôn sùng. Người đàn ông ấy bản lĩnh hơn người, có cốt cách khí phách, cách đối xử với anh em dưới trướng cũng khiến họ một lòng nể phục. Vốn tưởng Kiến Thành tàn nhẫn máu lạnh, vô dục vô cầu, lại càng không có nhược điểm, rút cục đến hôm nay đại ca họ tôn thờ lại động tâm vì một người phụ nữ. Anh ta lại cảm thấy có chút không cam lòng.
***
Khi An Nhã tỉnh lại, cô thấy mình đang nằm trên một chiếc Taxi.
Taxi? An Nhã bật dậy, phía bên ngoài cửa kính xe lướt qua mấy bảng hiệu quen thuộc bằng tiếng Việt Nam, đây cũng là đường phố ở thành phố A, chẳng lẽ cô đã về đến thành phố A rồi?
Nhưng mà Dương Kiến Thành đâu?
"Cô gái, tỉnh rồi à?"
Nghe bác tài xế nói vậy, An Nhã mới giật mình: "Bác ơi, sao cháu lại ở đây?"
"Có người cho tôi tiền, bảo tôi đưa cô đi lòng vòng khắp thành phố, cho đến khi nào cô tỉnh lại thì thôi"
An Nhã hơi nhíu mày, còn chưa kịp nghĩ thêm gì đã thấy phía trước có mấy người cảnh sát giao thông chặn xe của họ lại. Người tài xế xuất trình giấy tờ, sau đó một người cảnh sát đi tới thân xe, nghiêng đầu nhìn qua cửa kính thấy An Nhã ngồi trong đó. Anh ta hơi kinh ngạc, sau đó vội vàng thông báo qua bộ đàm: "Báo cáo, tìm thấy một người rất giống cô Nhã".
Tình hình khẩn trương thế này, không cần nói thì An Nhã cũng đoán được, có lẽ ba cô đã vận dụng mối quan hệ để lục tung cả thành phố A này để tìm cô rồi. An Nhã đã mất tích hơn ba ngày, một người bình thường mất tích 48h là có thể báo án được rồi, huống hồ cô lại là con gái duy nhất của chủ tịch thành phố, làm sao có chuyện ba cô khoanh tay đứng nhìn như vậy?
Mười phút sau, một đoàn xe nữa tới nơi, mẹ của An Nhã từ trong xe chạy ra, nhìn thấy cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi nam liền lao đến ôm chầm lấy cô, cả khuôn mặt đẫm lệ: "Nhã, con đã đi đâu? Mẹ tưởng không còn được gặp con nữa".
"Mẹ... con...". An Nhã chỉ kịp nói đến đây, đột nhiên hai mắt tối sầm lại, sau đó ngất đi, không còn biết trời trăng gì nữa.
Khi tỉnh dậy lần thứ hai, An Nhã thấy mình đang ở trong bệnh viện. Ba đứng ở cửa sổ hút thuốc, mẹ Hoài thấy cô mở mắt liền sốt sắng lên tiếng: "Con tỉnh rồi? Có đói không? Mẹ đút cho con ăn nhé"
An Nhã cảm thấy cả người mềm nhũn vô lực, chỉ có thể yếu ớt nói: "Mẹ, con muốn ăn cháo sườn".
"Được, mẹ bảo thím Duyên nấu cháo sườn".
An Nhã nằm trong bệnh viện mấy ngày, bác sĩ nói vết thương trên vai cô mặc dù đã được khử trùng và khâu lại, tuy nhiên do mùa nóng đổ nhiều mồ hôi nên đã nhiễm trùng, cơ thể lẫn tinh thần của cô cũng phải chịu đựng áp lực quá mức cho nên cần phải tĩnh dưỡng thêm vài ngày.
Ba mẹ cô sau khi nhìn thấy mấy vết thương trên người con mình, liền không giấu nổi tức giận:
"Nhã, con nói đi, là ai đã bắt cóc con?"
"Ba, con không biết, bọn chúng bịt mặt"
"Vậy ai đã gây ra vết thương cho con? Con bị đâm bằng dao đấy, con có nhìn thấy mặt không? Có biết chỗ đó là chỗ nào không?"
An Nhã lắc đầu nguầy nguậy: "Con không biết"
"Con đừng nói, ngay cả người đã khâu vết thương trên người con, con cũng không biết".
An Nhã có chút chua xót trong lòng, cô không thể nói ra Dương Kiến Thành, lại càng không thể nói vì anh ta mà cô mới bị thương như vậy. Ba cô làm chính trị, anh ta là xã hội đen, ba cô không thể đụng đến anh ta, cô cũng không muốn anh ta đụng đến ba cô. Mọi chuyện đã qua rồi, bây giờ chỉ muốn quên hết đi mà sống, vậy thôi.
Kiều Đức Viên dập thuốc: "Cho dù con không nói, ba sẽ điều tra ra thằng đó. Nhất định đem nó nhốt mọt gông trong tù"
"Ba, không phải họ đã thả con rồi sao? Đừng truy cứu nữa được không?"
"Nhã, khi con trở về đã mặc áo sơ mi của ai? Con và thằng đó có mối quan hệ như thế nào? Tại sao bọn chúng đã bắt cóc con rồi lại thả con? Con ra sức bảo vệ nó để được cái gì? Con đã quên anh trai con đã chết thế nào rồi sao?"
Từng câu hỏi của ba xoáy sâu vào lòng An Nhã. Cô mặc dù đã từng hận Kiến Thành, hận xã hội đen, anh ta cũng đã giết nhiều người như vậy, tất nhiên cô không dưới một lần muốn anh ta vào tù. Kiến Thành vào tù rồi, không phải cô sẽ không phải sợ anh ta liên lụy mình nữa sao?
Thế nhưng, thế lực của Kiến Thành to lớn cỡ nào, An Nhã không thể hiểu rõ nhưng cô biết chắc chắn không hề nhỏ. Nói không chừng, cả ba cô cũng không làm được gì anh ta, ngược lại, Kiến Thành còn có thể làm khó dễ ba cô. Hơn nữa, anh ta lại từng cứu cô.
An Nhã cắn môi, rút cục vẫn lựa chọn im lặng.
Kiều Đức Viên thở dài: "Con nghỉ ngơi đi. Ba mẹ đã chọn được một người đàn ông tốt cho con, mau khỏe lại rồi sớm đi gặp mặt người ta"
"Ba... con..."
"Còn nữa, mau xin nghỉ việc ở công ty đó đi. Ba đã biết chuyện Giám đốc công ty đó ép con phải tiếp đối tác bằng cách nào rồi. Con yên tâm, ba nhất định cũng sẽ không tha cho hắn".
Sau khi ba đi rồi, An Nhã mệt mỏi gục đầu xuống gối. Cô đang sống một cuộc đời bình yên, bỗng dưng Dương Kiến Thành từ đâu xuất hiện, làm đảo lộn hoàn toàn cuộc sống của cô, hại cô không những ra không nỗi này, còn không được tự do làm một công việc như mình mong muốn nữa.
Dương Kiến Thành chết tiệt, tôi hận anh, hận anh...
***
Một tuần sau đó, An Nhã xuất viện. Ba mẹ cô không quan tâm đến việc cô có đồng ý xem mặt hay không, ngay lập tức sắp xếp cho cô gặp mặt một người đàn ông, nghe nói anh ta là con trai của một viên chức nào đó làm trong bộ công an, cũng là bạn của ba cô.
An Nhã cảm thấy ba mẹ đã mất đi anh trai, gần đây lại buồn lòng vì chuyện của cô nhiều như vậy cho nên mới miễn cưỡng đồng ý gặp mặt. Hai người hẹn gặp ở một tiệm cafe, An Nhã đã nghỉ việc ở công ty cũ cho nên có thời gian đến sớm hơn một chút.
Một lát sau, một người đàn ông ăn mặc quần âu, sơ mi lịch sự bước vào. Dáng người anh ta vừa phải, nước da hơi trắng, mái tóc màu nâu nhạt được chải chuốt gọn gàng.
"Xin chào, em là Nhã phải không?"
"Vâng, mời ngồi".
Anh ta kéo ghế ngồi xuống, ôn hòa giới thiệu: "Anh là Nam, xin lỗi đã đến muộn. Em đợi lâu chưa?"
An Nhã nhìn người đàn ông này, bất giác lại nhớ đến lần gặp gỡ Kiến Thành ở quán Bar lúc trước, khi đó anh mặt mày không biểu lộ ra cảm xúc gì, chỉ đứng dậy bình thản giới thiệu: "Tôi là Dương Kiến Thành". Trực tiếp xưng cả họ cả tên, ngữ khí vô cùng bá đạo.
"Em cũng vừa mới đến thôi. Anh uống gì?".
Nam vẫy vẫy tay với người phục vụ, gọi một ly cafe đen đá.
"Ngày trước anh đã gặp em một lần, khi đó em mới chỉ bảy tuổi. Không ngờ bây giờ gặp lại, em đã xinh đẹp hơn xưa rất nhiều rồi".
An Nhã có hơi ngạc nhiên, mỉm cười hỏi lại: "Thật sao? Sao em chẳng nhớ gì cả. Khi đó không phải anh nhát gan hơn, không dám gặp em đấy chứ?"
"Đâu có, lúc đó em không thèm nhìn anh. Sau này, anh đi du học rồi làm việc ở Đức mấy năm, bây giờ có thể quay về nước, cuối cùng em đã thèm nhìn đến anh rồi".
An Nhã ngẫm nghĩ một lát rồi dường như chợt nhớ ra điều gì, ánh mắt cô đột nhiên trở nên lấp lánh: "Anh... có phải là người năm đó đã cho em một chiếc huy hiệu hình Pikachu không?"
"Em vẫn còn nhớ sao?". Mắt Nam cũng sáng rực lên không kém An Nhã.
"Nhớ chứ, đến bây giờ em vẫn còn giữ nó mà. Hóa ra là anh à?"
"Ừ. Là anh"
Người đàn ông này nói chuyện rất lịch sự, từng điệu bộ cử chỉ cũng rất nhã nhặn ôn hòa, chứng tỏ anh ta từ nhỏ đã được giáo dục rất tốt. Ba mẹ cô xưa nay luôn coi trọng người có học thức, có trình độ, có lẽ cũng vì thế mà mới chấm Nam đầu tiên.
Vậy còn Dương Kiến Thành thì sao? Anh ta là xã hội đen, lạnh lùng tàn nhẫn, giết người không chớp mắt. Ba mẹ cô chắc chắn không bao giờ chấp nhận kiểu người như vậy.
Nghĩ đến đây, An Nhã bỗng dưng lại cảm thấy mình điên rồi. Tại sao lúc này lại nhớ đến anh ta chứ. Anh ta có thế nào cũng không liên quan đến cô, vết thương trên vai còn chưa lành sẹo, sao cô còn muốn dây dưa với anh ta.
An Nhã gượng cười, không kìm được mà nhẹ nhàng hỏi: "Tên đầy đủ của anh là gì?"
"Nguyễn Thành Nam".
Cũng có một chữ Thành!!!
Nam nhẹ nhàng đặt ly cafe xuống bàn, dịu dàng nói thêm: "Anh biết tên đầy đủ của em là Kiều An Nhã"
"Thật ra em cảm thấy chưa muốn có bạn trai lắm". Cô có chút khó xử: "Cũng không phải là em chê anh..."
Nam mỉm cười ngắt lời: "Nhã, anh hiểu. Em là một cô gái tốt. Ngay từ lúc anh mười ba tuổi, đã cảm thấy em rất đáng yêu. Cá nhân anh cũng cảm thấy chuyện hai bên ba mẹ sắp xếp như thế này cũng không thoải mái lắm, hay là em cứ cho anh một cơ hội, để cho anh từ từ tìm hiểu em, có được không?"
An Nhã khẽ gật đầu. Cô cũng đã trưởng thành rồi, ba mẹ hiện tại chỉ còn có một người con duy nhất là cô, thật sự, cô không muốn ba mẹ phải lo lắng cho mình thêm nữa.
Hai người ngồi trong tiệm cafe trò chuyện rất lâu, Nam nói hiện tại anh mới trở về nước, thành lập một công ty riêng. Tuy công ty quy mô còn nhỏ, lại mới đi vào hoạt động nên chưa có danh tiếng gì, tuy nhiên An Nhã cảm thấy Nam thực sự là một người có năng lực, lại đối nhân xử thế rất tốt, sau này công ty đó sẽ phát triển không tệ.
An Nhã vốn định đi taxi trở về, tuy nhiên Nam cứ nhất định muốn đưa cô về nhà cho nên An Nhã phải miễn cưỡng đồng ý. Khi vừa rời khỏi tiệm cafe, cô vô tình nhìn sang bên đường đối diện, bỗng dưng lại thấy bóng lưng quen thuộc của một người.
Mấy chiếc xe đen bóng từ từ dừng ở nhà hàng đối diện bên kia đường, một đám người mặc vest đen, kính đen bước xuống. Kiến Thành bước xuống cuối cùng, trên người anh vẫn mặc sơ mi đen, quần tây đen, mái tóc ngắn cũng màu đen khẽ lay động theo làn gió.
An Nhã nghe loáng thoáng tiếng mấy người cung kính cúi đầu nói: "Anh Thành".
Kiến Thành gật gật đầu, bóng dáng cao lớn nổi bật giữa một đám người, cốt cách lẫn khí chất phi phàm không thể lẫn lộn đi đâu được. Anh ta bước vài bước, sau đó dường như chợt nhớ ra cái gì, đôi chân dài đột nhiên khựng lại. Kiến Thành chậm rãi ngoái đầu nhìn qua phía con đường, tầm mắt rơi trên người An Nhã.
Cô đang ngơ ngẩn nhìn anh ở bên này đường, rút cục vì bất ngờ mà không kịp né tránh, thành ra bốn mắt nhìn nhau, người này nhìn người kia, ở giữa hai người là một con đường đông đúc xe cộ qua lại.
Dương Kiến Thành!!!
***
Lời tác giả: Hôm nay tớ viết đoạn dài rồi, mai cả nước nghỉ nên tớ cũng nghỉ nha. Hẹn gặp lại mọi người vào thứ năm nhé!!!
An Nhã từ đầu tới cuối đều nằm ngủ ngoan trong lòng Kiến Thành, chỉ thỉnh thoảng khẽ cựa quậy một chút, còn tiện tay túm lấy vạt áo sơ mi của anh, dụi dụi đầu vào đó.
Kiến Thành xưa nay không thích phụ nữ, thế nhưng hiện tại trong lòng anh lại không có một chút nào bài xích cô gái này cả, thậm chí trong đầu còn bỗng dưng có một suy nghĩ: Nếu An Nhã cứ ngoan ngoãn như vậy, đoạn đường trở về thành phố A dài thêm một chút cũng không vấn đề gì.
Ngay từ đầu, An Nhã trước mặt bao nhiêu người từ chối anh, anh chẳng qua chỉ là muốn giỡn chơi một chút, cũng không có cảm giác gì đặc biệt. Sau này chứng kiến cô trải qua bao nhiêu chuyện, dù sợ hãi cực điểm cũng không ầm ỹ hay náo loạn gì, chỉ im lặng cắn răng chịu đựng tất cả. Khi đó Kiến Thành đã nghĩ: người con gái này tuy bề ngoài rất mảnh mai yếu đuối nhưng nội tâm lại rất mạnh mẽ kiên cường, khác hẳn tất cả những phụ nữ trước đây anh từng biết. Phụ nữ có thể đứng bên cạnh một người luôn sống trên đầu súng lưỡi dao như anh, phải thật sự có bản lĩnh.
Bản lĩnh này, anh đã nhìn thấy trên người An Nhã, cũng chính vì thế mà rút cục anh đã bị thu hút bởi cô. Lần này, Kiến Thành đến tận hang ổ của Adonis, thực ra mục đích cũng không chỉ có mình lô vũ khí đạn dược.
Kiệt ngoảnh đầu nhìn Kiến Thành đang vuốt ve cô gái nằm trong lòng, liền cảm thấy khó tin không sao thích nghi được. Chưa bao giờ anh ta thấy đại ca mình đối xử với ai dịu dàng đến thế, ngay cả khi cô ta có thể hại chết mình, Kiến Thành vẫn nhân nhượng buông tay, tha cho An Nhã hết lần này đến lần khác. Anh ta rút cục chỉ có thể thở dài, hồng nhan đúng là họa thủy.
Cũng khó trách, trong lòng Kiệt và các anh em trong giới, ai ai cũng đều coi Dương Kiến Thành là thần thánh, một lòng tôn sùng. Người đàn ông ấy bản lĩnh hơn người, có cốt cách khí phách, cách đối xử với anh em dưới trướng cũng khiến họ một lòng nể phục. Vốn tưởng Kiến Thành tàn nhẫn máu lạnh, vô dục vô cầu, lại càng không có nhược điểm, rút cục đến hôm nay đại ca họ tôn thờ lại động tâm vì một người phụ nữ. Anh ta lại cảm thấy có chút không cam lòng.
***
Khi An Nhã tỉnh lại, cô thấy mình đang nằm trên một chiếc Taxi.
Taxi? An Nhã bật dậy, phía bên ngoài cửa kính xe lướt qua mấy bảng hiệu quen thuộc bằng tiếng Việt Nam, đây cũng là đường phố ở thành phố A, chẳng lẽ cô đã về đến thành phố A rồi?
Nhưng mà Dương Kiến Thành đâu?
"Cô gái, tỉnh rồi à?"
Nghe bác tài xế nói vậy, An Nhã mới giật mình: "Bác ơi, sao cháu lại ở đây?"
"Có người cho tôi tiền, bảo tôi đưa cô đi lòng vòng khắp thành phố, cho đến khi nào cô tỉnh lại thì thôi"
An Nhã hơi nhíu mày, còn chưa kịp nghĩ thêm gì đã thấy phía trước có mấy người cảnh sát giao thông chặn xe của họ lại. Người tài xế xuất trình giấy tờ, sau đó một người cảnh sát đi tới thân xe, nghiêng đầu nhìn qua cửa kính thấy An Nhã ngồi trong đó. Anh ta hơi kinh ngạc, sau đó vội vàng thông báo qua bộ đàm: "Báo cáo, tìm thấy một người rất giống cô Nhã".
Tình hình khẩn trương thế này, không cần nói thì An Nhã cũng đoán được, có lẽ ba cô đã vận dụng mối quan hệ để lục tung cả thành phố A này để tìm cô rồi. An Nhã đã mất tích hơn ba ngày, một người bình thường mất tích 48h là có thể báo án được rồi, huống hồ cô lại là con gái duy nhất của chủ tịch thành phố, làm sao có chuyện ba cô khoanh tay đứng nhìn như vậy?
Mười phút sau, một đoàn xe nữa tới nơi, mẹ của An Nhã từ trong xe chạy ra, nhìn thấy cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi nam liền lao đến ôm chầm lấy cô, cả khuôn mặt đẫm lệ: "Nhã, con đã đi đâu? Mẹ tưởng không còn được gặp con nữa".
"Mẹ... con...". An Nhã chỉ kịp nói đến đây, đột nhiên hai mắt tối sầm lại, sau đó ngất đi, không còn biết trời trăng gì nữa.
Khi tỉnh dậy lần thứ hai, An Nhã thấy mình đang ở trong bệnh viện. Ba đứng ở cửa sổ hút thuốc, mẹ Hoài thấy cô mở mắt liền sốt sắng lên tiếng: "Con tỉnh rồi? Có đói không? Mẹ đút cho con ăn nhé"
An Nhã cảm thấy cả người mềm nhũn vô lực, chỉ có thể yếu ớt nói: "Mẹ, con muốn ăn cháo sườn".
"Được, mẹ bảo thím Duyên nấu cháo sườn".
An Nhã nằm trong bệnh viện mấy ngày, bác sĩ nói vết thương trên vai cô mặc dù đã được khử trùng và khâu lại, tuy nhiên do mùa nóng đổ nhiều mồ hôi nên đã nhiễm trùng, cơ thể lẫn tinh thần của cô cũng phải chịu đựng áp lực quá mức cho nên cần phải tĩnh dưỡng thêm vài ngày.
Ba mẹ cô sau khi nhìn thấy mấy vết thương trên người con mình, liền không giấu nổi tức giận:
"Nhã, con nói đi, là ai đã bắt cóc con?"
"Ba, con không biết, bọn chúng bịt mặt"
"Vậy ai đã gây ra vết thương cho con? Con bị đâm bằng dao đấy, con có nhìn thấy mặt không? Có biết chỗ đó là chỗ nào không?"
An Nhã lắc đầu nguầy nguậy: "Con không biết"
"Con đừng nói, ngay cả người đã khâu vết thương trên người con, con cũng không biết".
An Nhã có chút chua xót trong lòng, cô không thể nói ra Dương Kiến Thành, lại càng không thể nói vì anh ta mà cô mới bị thương như vậy. Ba cô làm chính trị, anh ta là xã hội đen, ba cô không thể đụng đến anh ta, cô cũng không muốn anh ta đụng đến ba cô. Mọi chuyện đã qua rồi, bây giờ chỉ muốn quên hết đi mà sống, vậy thôi.
Kiều Đức Viên dập thuốc: "Cho dù con không nói, ba sẽ điều tra ra thằng đó. Nhất định đem nó nhốt mọt gông trong tù"
"Ba, không phải họ đã thả con rồi sao? Đừng truy cứu nữa được không?"
"Nhã, khi con trở về đã mặc áo sơ mi của ai? Con và thằng đó có mối quan hệ như thế nào? Tại sao bọn chúng đã bắt cóc con rồi lại thả con? Con ra sức bảo vệ nó để được cái gì? Con đã quên anh trai con đã chết thế nào rồi sao?"
Từng câu hỏi của ba xoáy sâu vào lòng An Nhã. Cô mặc dù đã từng hận Kiến Thành, hận xã hội đen, anh ta cũng đã giết nhiều người như vậy, tất nhiên cô không dưới một lần muốn anh ta vào tù. Kiến Thành vào tù rồi, không phải cô sẽ không phải sợ anh ta liên lụy mình nữa sao?
Thế nhưng, thế lực của Kiến Thành to lớn cỡ nào, An Nhã không thể hiểu rõ nhưng cô biết chắc chắn không hề nhỏ. Nói không chừng, cả ba cô cũng không làm được gì anh ta, ngược lại, Kiến Thành còn có thể làm khó dễ ba cô. Hơn nữa, anh ta lại từng cứu cô.
An Nhã cắn môi, rút cục vẫn lựa chọn im lặng.
Kiều Đức Viên thở dài: "Con nghỉ ngơi đi. Ba mẹ đã chọn được một người đàn ông tốt cho con, mau khỏe lại rồi sớm đi gặp mặt người ta"
"Ba... con..."
"Còn nữa, mau xin nghỉ việc ở công ty đó đi. Ba đã biết chuyện Giám đốc công ty đó ép con phải tiếp đối tác bằng cách nào rồi. Con yên tâm, ba nhất định cũng sẽ không tha cho hắn".
Sau khi ba đi rồi, An Nhã mệt mỏi gục đầu xuống gối. Cô đang sống một cuộc đời bình yên, bỗng dưng Dương Kiến Thành từ đâu xuất hiện, làm đảo lộn hoàn toàn cuộc sống của cô, hại cô không những ra không nỗi này, còn không được tự do làm một công việc như mình mong muốn nữa.
Dương Kiến Thành chết tiệt, tôi hận anh, hận anh...
***
Một tuần sau đó, An Nhã xuất viện. Ba mẹ cô không quan tâm đến việc cô có đồng ý xem mặt hay không, ngay lập tức sắp xếp cho cô gặp mặt một người đàn ông, nghe nói anh ta là con trai của một viên chức nào đó làm trong bộ công an, cũng là bạn của ba cô.
An Nhã cảm thấy ba mẹ đã mất đi anh trai, gần đây lại buồn lòng vì chuyện của cô nhiều như vậy cho nên mới miễn cưỡng đồng ý gặp mặt. Hai người hẹn gặp ở một tiệm cafe, An Nhã đã nghỉ việc ở công ty cũ cho nên có thời gian đến sớm hơn một chút.
Một lát sau, một người đàn ông ăn mặc quần âu, sơ mi lịch sự bước vào. Dáng người anh ta vừa phải, nước da hơi trắng, mái tóc màu nâu nhạt được chải chuốt gọn gàng.
"Xin chào, em là Nhã phải không?"
"Vâng, mời ngồi".
Anh ta kéo ghế ngồi xuống, ôn hòa giới thiệu: "Anh là Nam, xin lỗi đã đến muộn. Em đợi lâu chưa?"
An Nhã nhìn người đàn ông này, bất giác lại nhớ đến lần gặp gỡ Kiến Thành ở quán Bar lúc trước, khi đó anh mặt mày không biểu lộ ra cảm xúc gì, chỉ đứng dậy bình thản giới thiệu: "Tôi là Dương Kiến Thành". Trực tiếp xưng cả họ cả tên, ngữ khí vô cùng bá đạo.
"Em cũng vừa mới đến thôi. Anh uống gì?".
Nam vẫy vẫy tay với người phục vụ, gọi một ly cafe đen đá.
"Ngày trước anh đã gặp em một lần, khi đó em mới chỉ bảy tuổi. Không ngờ bây giờ gặp lại, em đã xinh đẹp hơn xưa rất nhiều rồi".
An Nhã có hơi ngạc nhiên, mỉm cười hỏi lại: "Thật sao? Sao em chẳng nhớ gì cả. Khi đó không phải anh nhát gan hơn, không dám gặp em đấy chứ?"
"Đâu có, lúc đó em không thèm nhìn anh. Sau này, anh đi du học rồi làm việc ở Đức mấy năm, bây giờ có thể quay về nước, cuối cùng em đã thèm nhìn đến anh rồi".
An Nhã ngẫm nghĩ một lát rồi dường như chợt nhớ ra điều gì, ánh mắt cô đột nhiên trở nên lấp lánh: "Anh... có phải là người năm đó đã cho em một chiếc huy hiệu hình Pikachu không?"
"Em vẫn còn nhớ sao?". Mắt Nam cũng sáng rực lên không kém An Nhã.
"Nhớ chứ, đến bây giờ em vẫn còn giữ nó mà. Hóa ra là anh à?"
"Ừ. Là anh"
Người đàn ông này nói chuyện rất lịch sự, từng điệu bộ cử chỉ cũng rất nhã nhặn ôn hòa, chứng tỏ anh ta từ nhỏ đã được giáo dục rất tốt. Ba mẹ cô xưa nay luôn coi trọng người có học thức, có trình độ, có lẽ cũng vì thế mà mới chấm Nam đầu tiên.
Vậy còn Dương Kiến Thành thì sao? Anh ta là xã hội đen, lạnh lùng tàn nhẫn, giết người không chớp mắt. Ba mẹ cô chắc chắn không bao giờ chấp nhận kiểu người như vậy.
Nghĩ đến đây, An Nhã bỗng dưng lại cảm thấy mình điên rồi. Tại sao lúc này lại nhớ đến anh ta chứ. Anh ta có thế nào cũng không liên quan đến cô, vết thương trên vai còn chưa lành sẹo, sao cô còn muốn dây dưa với anh ta.
An Nhã gượng cười, không kìm được mà nhẹ nhàng hỏi: "Tên đầy đủ của anh là gì?"
"Nguyễn Thành Nam".
Cũng có một chữ Thành!!!
Nam nhẹ nhàng đặt ly cafe xuống bàn, dịu dàng nói thêm: "Anh biết tên đầy đủ của em là Kiều An Nhã"
"Thật ra em cảm thấy chưa muốn có bạn trai lắm". Cô có chút khó xử: "Cũng không phải là em chê anh..."
Nam mỉm cười ngắt lời: "Nhã, anh hiểu. Em là một cô gái tốt. Ngay từ lúc anh mười ba tuổi, đã cảm thấy em rất đáng yêu. Cá nhân anh cũng cảm thấy chuyện hai bên ba mẹ sắp xếp như thế này cũng không thoải mái lắm, hay là em cứ cho anh một cơ hội, để cho anh từ từ tìm hiểu em, có được không?"
An Nhã khẽ gật đầu. Cô cũng đã trưởng thành rồi, ba mẹ hiện tại chỉ còn có một người con duy nhất là cô, thật sự, cô không muốn ba mẹ phải lo lắng cho mình thêm nữa.
Hai người ngồi trong tiệm cafe trò chuyện rất lâu, Nam nói hiện tại anh mới trở về nước, thành lập một công ty riêng. Tuy công ty quy mô còn nhỏ, lại mới đi vào hoạt động nên chưa có danh tiếng gì, tuy nhiên An Nhã cảm thấy Nam thực sự là một người có năng lực, lại đối nhân xử thế rất tốt, sau này công ty đó sẽ phát triển không tệ.
An Nhã vốn định đi taxi trở về, tuy nhiên Nam cứ nhất định muốn đưa cô về nhà cho nên An Nhã phải miễn cưỡng đồng ý. Khi vừa rời khỏi tiệm cafe, cô vô tình nhìn sang bên đường đối diện, bỗng dưng lại thấy bóng lưng quen thuộc của một người.
Mấy chiếc xe đen bóng từ từ dừng ở nhà hàng đối diện bên kia đường, một đám người mặc vest đen, kính đen bước xuống. Kiến Thành bước xuống cuối cùng, trên người anh vẫn mặc sơ mi đen, quần tây đen, mái tóc ngắn cũng màu đen khẽ lay động theo làn gió.
An Nhã nghe loáng thoáng tiếng mấy người cung kính cúi đầu nói: "Anh Thành".
Kiến Thành gật gật đầu, bóng dáng cao lớn nổi bật giữa một đám người, cốt cách lẫn khí chất phi phàm không thể lẫn lộn đi đâu được. Anh ta bước vài bước, sau đó dường như chợt nhớ ra cái gì, đôi chân dài đột nhiên khựng lại. Kiến Thành chậm rãi ngoái đầu nhìn qua phía con đường, tầm mắt rơi trên người An Nhã.
Cô đang ngơ ngẩn nhìn anh ở bên này đường, rút cục vì bất ngờ mà không kịp né tránh, thành ra bốn mắt nhìn nhau, người này nhìn người kia, ở giữa hai người là một con đường đông đúc xe cộ qua lại.
Dương Kiến Thành!!!
***
Lời tác giả: Hôm nay tớ viết đoạn dài rồi, mai cả nước nghỉ nên tớ cũng nghỉ nha. Hẹn gặp lại mọi người vào thứ năm nhé!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook