Bảy Năm Không Oán Không Hối 1 - Tình Yêu Là Cố Chấp 2
-
Quyển 1 - Chương 11: Bắt Cóc (2)
"Tôi không có nhiều kiên nhẫn đâu. Một là cậu giao lô hàng đó cho tôi, hai là cô gái này phải chết. Đương nhiên, trước khi cô ta chết, tôi sẽ ném ả cho lũ đàn em thay phiên nhau hưởng thụ"
Lần này, Dương Kiến Thành dập thuốc, đứng dậy.
An Nhã nãy giờ đang cúi gằm mặt, nghe thấy tiếng bước chân anh ta, trái tim lại kịch liệt chấn động. Người đàn ông này, rút cục là anh cứu cô hay không cứu cô, tại sao lại mâu thuẫn đến như vậy?
Kiến Thành lãnh khốc từng bước tiến lại phía Adonis, đám vệ sĩ của ông ta lập tức giương súng, đồng loạt nhắm về phía Dương Kiến Thành.
"Dương Kiến Thành, đây là địa bàn của tôi, cậu dám làm gì?". Andonis mặc dù có vệ sĩ đứng bảo vệ bên cạnh, lại đông người như vậy cho nên mới dám cứng miệng, tuy nhiên, tâm can ông ta đã thực sự run rẩy dữ dội. Cái người đàn ông kia, dù anh ta không hề mở miệng đe dọa hay cầm bất cứ loại vũ khí gì trên tay, nhưng chỉ riêng khí chất lạnh lẽo nguy hiểm xuất phát từ bản thân anh ta thôi, cũng đủ bức người khác đến tim đập chân run rồi.
Kiến Thành tỏ ra như không thèm quan tâm, sắc mặt từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi, vẫn thản nhiên bước về phía Adonis.
"Nếu cậu còn dám bước thêm một bước, tôi không đảm bảo sẽ giữ lại mạng sống cho cô ta đâu".
Andonis vừa nói vừa liếc về phía sau, tên vệ sĩ đứng bên cạnh An Nhã liền giơ con dao rạch một đường từ cổ cô xuống dưới vai, một dòng máu đỏ từ cần cổ trắng như tuyết chảy xuống dưới ngực áo, lọt vào khe hở giữa áo lót của An Nhã. Mồm miệng cô bị băng keo bịt chặt, lại bị đau đớn dội đến như vậy, không thể hét lên được, chỉ có khuôn mặt giàn giụa nước mắt.
Vậy mà Dương Kiến Thành vẫn không thèm nhìn cô một lần, sắc mặt vẫn không biến đổi. Đôi chân dài kia đương nhiên cũng không ngừng lại.
"Nổ súng". Adonis dường như không thể chịu đựng thêm sự nguy hiểm của anh ta, đột nhiên gầm lên.
Lần này, Kiến Thành dừng lại
"Adonis, ngoài đại ca của Hồng Dã ra, chưa một ai dám ra điều kiện với tôi".
Anh ta vừa nói dứt câu, cửa lớn đột ngột bị mở ra, Kiệt lôi một người đàn ông máu me nhầy nhụa bước vào, sau đó đem vứt mạnh xuống đất.
Adonis nhìn thấy con trai của mình bị đánh đến mức không còn nhận ra được hình hài đang nằm thở thoi thóp dưới đất, hai hốc mắt liền đỏ ngầu gầm lên: "Dương Kiến Thành, cậu dám?"
"Tại sao tôi không dám?". Kiến Thành ung dung đút hai tay vào túi quần, thản nhiên trả lời: "Tôi cho ông hai lựa chọn, một là đem lô vũ khí đó bán cho tôi, đổi lại con trai của ông. Hai là chúng ta cùng chết. Ông nên nhớ, ông có người thân, còn tôi thì chẳng có gì. Cuộc mua bán này, tôi cùng lắm là mất mạng, còn ông thì mất sạch".
Adonis giận đến run người. Ông ta liếc nhìn An Nhã mình đầy máu me dưới sàn rồi lại nhìn con trai mình. Nếu cô ta đúng là người phụ nữ của Dương Kiến Thành, trong điều kiện của anh ta nhất định phải kèm cả cô ta mới đúng. Thế nhưng Kiến Thành từ đầu đến cuối đều không thèm liếc cô ta lấy một cái, cô ta bị thương cũng không quan tâm đến sống chết thế nào. Có lẽ ông ta mất công sang tận Việt Nam một chuyến nhưng lại nhặt được đồ phế vật rồi.
Dương Kiến Thành quả thực không thích phụ nữ.
Anh ta trước giờ nổi tiếng trong xã hội đen bởi vì bản lĩnh và sự lạnh lùng tàn nhẫn khó ai bì được. Sở dĩ Kiến Thành còn trẻ như vậy mà đã có thể vang danh khắp giới, cũng bởi vì không có nhược điểm, không có thứ gì có thể uy hiếp anh ta.
Người trong xã hội đen không thể không hiểu một đạo lý: đã dấn thân vào con đường này, nhược điểm chính là chỗ chết. Adonis có gia đình, có con trai, lô vũ khí lần này anh ta trả một triệu đô cũng không hẳn để cho ông ta thiệt.
Adonis suy nghĩ một lát, sau đó mới nghiến răng nói: "Được. Cậu đã mất công lặn lội đến đây, làm sao tôi có thể không bán. Trước tiên, hãy trả con trai của tôi cho tôi đã".
Kiến Thành nhếch môi cười nhạt, Lôi cầm điện thoại đặt lên bàn, màn hình hiển thị giao dịch đang chuyển khoản 1 triệu USD từ tài khoản của Kiến Thành vào tài khoản của Adonis. Nửa phút sau, điện thoại của Adonis báo tin nhắn đến, là tin nhắn đã nhận được thành công 1 triệu USD.
"Adonis, tôi đã có thành ý trước. Bây giờ, phải xem thành ý của ông".
Adonis kiểm tra lại tài khoản một lượt, sau khi xác nhận tiền đã chuyển vào túi mình, liền giả lả tươi cười thâm độc: "Được. Chờ tôi gọi một cuộc điện thoại".
"Người của chúng tôi đã chờ sẵn ở cửa kho vũ khí. Cứ trực tiếp đưa hàng ra ngoài là được".
Adonis há hốc miệng kinh ngạc, không thể tưởng tượng ra nổi Dương Kiến Thành có thể làm đến mức này. Kho vũ khí của ông ta giấu ở một nơi rất an toàn, lại ít người biết đến, vậy mà anh ta không những có thể tìm thấy, còn vượt được hàng loạt phòng tuyến bảo vệ, nhàn nhã cho người chờ sẵn ở cửa kho. Người đàn ông này, quả thật không thể xem thường.
"Được". Nói rồi, ông ta gọi một cuộc điện thoại. Nội dung đưa hàng ra bên ngoài cho đoàn xe đã chờ sẵn.
Sau khi cúp máy, Adonis nói: "Xong rồi, thả con trai tôi ra được rồi chứ?"
"Hẹn gặp lại ở sân bay".
Dứt lời, Kiến Thành xoay người rời đi, Kiệt và Lôi cũng đem con trai của ông ta đi cùng. Adonis hận đến nỗi nghiến răng kèn kẹt, lần này ông ta bỏ công sức ra giăng một mẻ lưới, cuối cùng không những không câu được cá, còn bị mất cần, chỉ hận không thể băm Dương Kiến Thành thành từng mảnh ném cho chó ăn.
Anh ta chỉ đem theo vài người vào tận hang ổ của ông ta, còn cướp vũ khí một cách trắng trợn và nhẹ nhàng như vậy, Adonis đủ hiểu, ông ta chơi không lại Dương Kiến Thành.
Adonis vừa định châm điếu xì gà, chợt nhìn thấy An Nhã đang bê bết máu ngồi bệt dưới đất, rồi lại nhìn bóng dáng Kiến Thành ngạo nghễ rời đi, lửa giận trong đầu liền bốc lên: "Mẹ nó, giết con đàn bà đó cho tao".
Lưỡi dao sáng loáng mạnh mẽ hạ xuống, An Nhã cố dồn hết chút sức lực cuối cùng vùng vẫy né tránh, rút cục tên vệ sĩ đâm trượt vào bả vai cô. Máu từ vai chảy xuống, hòa cùng máu từ cổ, nhỏ tong tong xuống sàn.
An Nhã nước mắt giàn giụa, đau đớn cực điểm, chỉ có thể phát ra mấy tiếng "Ư"..."Ư" tuyệt vọng.
Tên vệ sĩ có lẽ giết người nhiều thành quen, thế nên mặt mày không biến sắc, vẫn tiếp tục hạ lưỡi dao thứ hai xuống, lần này là nhắm thẳng vào tim của An Nhã.
An Nhã cả người bị tên vệ sĩ đè lên, giữ chặt không thể vùng vẫy, chỉ có thể mở to mắt đợi chờ cái chết. Cô là con gái duy nhất của ba mẹ, cô ở thành phố A sống một cuộc đời yên bình, anh trai cô đã chết rồi, không lẽ đến cả cô cũng phải chết dưới tay xã hội đen như vậy?
An Nhã chỉ có thể gào thét tuyệt vọng trong lòng: Dương Kiến Thành, tôi hận anh... hận anh...
Dao lạnh lùng hạ xuống, An Nhã bất lực nhắm mắt. Không ngờ khi con dao sắp chạm đến ngực áo của An Nhã thì đột nhiên có một luồng gió bất thình lình từ đâu thổi tới, sau đó cô cảm thấy như có thứ gì đang nhỏ tong tong xuống ngực mình. Đã đâm chưa? Tại sao cô không thấy đau?
An Nhã gần như ngay lập tức mở mắt, Dương Kiến Thành một tay bẻ cổ tên vệ sĩ, tay còn lại nắm lưỡi dao trên ngực cô, máu từ bàn tay anh chảy xuống ròng ròng, chảy ướt đẫm cả một mảng áo của An Nhã.
"Mẹ kiếp".
Kiến Thành chửi thề một tiếng, sau đó buông dao ra, nhanh như chớp rút súng bắn xối xả về phía cửa lớn, thành công ép vệ sĩ bên ngoài của Adonis không thể xông vào.
Lúc này, An Nhã mới phát hiện ra, Kiệt đã cầm súng dí lên gáy Adonis từ khi nào, còn Lôi thì đã dọn dẹp đám vệ sĩ đứng trong phòng xong xuôi. Khoảng thời gian hành động chỉ chừng chưa đầy một phút, vậy mà chỉ ba người bọn họ đã đảo ngược hoàn toàn cục diện, biến bọn Adonis trở thành lũ phế vật.
Kiệt dí mạnh súng vào gáy Adonis, lạnh lẽo nói: "Bảo vệ sĩ của ông cút hết ra ngoài".
Adonis mặt mày xám ngoét, vội vội vàng vàng hét lên: "Mau cút, cút hết ra ngoài"
"Đại ca, chúng ta đi thôi". Lôi cầm súng hướng ra cửa, quay đầu lại nói với Kiến Thành.
Kiến Thành liếc mắt về phía An Nhã, anh ta hiểu ý, buông súng đi đến chỗ An Nhã, bế cô lên, máu từ người An Nhã vẫn chảy ròng ròng, chảy ướt đẫm chiếc váy cô đang mặc.
Ba người bọn họ đem theo cả An Nhã, Adonis và con trai hắn lên một chiếc xe quân dụng, đám vệ sĩ đứng bên ngoài thấy đại ca mình bị uy hiếp như vậy cũng không dám làm bừa, đành chia nhau lên xe đi theo sau xe của Kiến Thành.
Khi ra khỏi địa phận của Adonis, đến một cây cầu, Kiệt đột nhiên tăng tốc khiến mấy chiếc xe kia không kịp đuổi theo, khi xe của Kiến Thành vừa chạm tới đầu bên kia, cây cầu liền phát nổ. Mấy chiếc xe đang đi đến giữa cầu bị sức ép của quả bom dội đến, bay vọt lên không trung rồi bốc cháy dữ dội, rơi xuống sông chìm nghỉm.
Adonis thấy cảnh tượng này không khỏi đen mặt, ông ta gầm lên: "Dương Kiến Thành".
Kiến Thành ngồi ở ghế trước, không thèm quay đầu lại nhìn ông ta, chỉ có một họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào ấn đường của Adonis.
"Nói nhiều".
Anh ta vừa dứt lời, một viên đạn từ nòng súng bay đi, Adonis chết không nhắm mắt. Kiệt và Lôi đồng thời kinh ngạc nhìn Kiến Thành, sở dĩ bọn họ tưởng chỉ cần dọa ông ta một lần là được, khi đến được sân bay rồi sẽ thả cha con Adonis đi. Ông ta là người cung cấp vũ khí cho không ít bang phái ở Châu Lục, mối quan hệ không tệ, giết ông ta rồi nhất định bọn họ sẽ có thêm không ít kẻ thù. Dương Kiến Thành đương nhiên biết rõ điều này, tại sao anh ta còn quyết định nổ súng?
"Đại ca, anh giết ông ta, sau này chúng ta kiểu gì cũng gặp rắc rối". Lôi không nhịn được, liền thu hết can đảm hỏi Kiến Thành.
"Chúng ta từng gặp ít rắc rối?"
Hai người ngồi trong xe lập tức ngậm miệng.
Xe đi vòng vèo vào một cánh rừng rồi dừng lại. Ba người bọn họ đi bộ vào một ngôi nhà bằng gỗ nằm giữa cánh rừng, mở cửa xuống tầng hầm lần trước. An Nhã vì bị mất nhiều máu nên đã mê man từ lúc rời khỏi biệt khu của Adonis. Lúc trên xe, Lôi đã tạm thời cầm máu giúp cô, tuy nhiên vết thương cần được xử lý triệt để. Bọn họ lại không thể tìm đến bác sĩ, cho đên phải tìm một chỗ an toàn tìm cách giải quyết.
Hình như, Dương Kiến Thành xưa nay không thích phụ nữ, bây giờ lại không nỡ để một cô gái chết.
Vì điều này mà Kiệt chỉ có thể thở dài. Sự bất an trong lòng ngày một tăng lên.
Khi xuống đến tầng hầm, Lôi đặt An Nhã lên bàn, vừa định mở áo của An Nhã ra để tiện xử lý vết thương thì Kiến Thành đột nhiên lên tiếng:
"Dừng lại".
Bàn tay Lôi vừa đặt lên áo An Nhã, lập tức khựng lại: "Đại ca, vết thương này cần xử lý, nếu không cô ta sẽ chết vì mất máu".
"Lấy hộp thuốc lại đây"
Kiệt và Lôi đồng thời nhìn nhau, miệng há to không sao khép lại được. Xưa nay bọn họ đâm chém bị thương không biết bao nhiêu lần, lần nào cũng đều tự mình xử lý, trường hợp nặng quá mới phải bắt cóc một bác sĩ đến điều trị cho mình. Đối với Kiến Thành mà nói, xưa nay anh ta một là tự mình khâu vết thương, hai là người khác cung kính khâu cho anh ta, chưa từng có tiền lệ đại ca của bọn họ xử lý vết thương cho người khác.
Vậy mà hôm nay, anh ta không những vì cô gái kia mà tay không đoạt dao, còn đích thân xử lý vết thương cho cô ta.
Đại ca của bọn họ, hình như có vấn đề rồi.
"Đại ca...anh...để em... xử lý vết thương ở bàn tay của anh đã".
Lúc này, vết thương trên bàn tay của Kiến Thành vẫn đang nhỏ máu tong tong, vậy mà mặt mày anh ta vẫn không biến sắc, dường như không thèm quan tâm đến những vết thương nhỏ như vậy.
Kiến Thành gật gật đầu. Lúc Lôi nâng bàn tay anh ta lên mới phát hiện ra vết thương toác miệng, lòi cả xương trắng, lúc đổ cồn để sát trùng chắc chắn đau đến thấu tim gan. Tuy nhiên, điều làm Lôi kính phục nhất đó là sắc mặt của đại ca mình, từ đầu đến cuối Kiến Thành vẫn dửng dưng như không, thậm chí lông mày cũng không thèm nhíu lại lấy một lần. Dường như anh ta không hề biết đau.
Sau khi băng xong xuôi, Kiến Thành đứng dậy, ôm An Nhã bước vào gian phòng bên cạnh. Trước khi đi còn buông lại cho hai người họ một câu:
"Định vị hành trình của Dương, khi nào ra khỏi địa phận Thái Lan, thông báo với tôi".
***
Lời tác giả: Mọi người đọc xong xin đừng tiếc 1 like, 1 comment cho người viết truyện. Bởi vì để hàng ngày đúng 9h tối có thể post truyện, tác giả đã phải bỏ ra rất nhiều công sức, chất xám, thời gian và đôi khi phải gác lại công việc sang một bên để tập trung viết truyện.
Cho dù sét đánh mưa giông hay ốm đau quặt quẹo vẫn ra truyện đều đều, thế nên mọi người đọc xong có thể uống chén trà, thong thả bình luận đôi dòng cho bạn Hổ có thêm động lực ngày mai tiếp tục viết truyện được không?
Lần này, Dương Kiến Thành dập thuốc, đứng dậy.
An Nhã nãy giờ đang cúi gằm mặt, nghe thấy tiếng bước chân anh ta, trái tim lại kịch liệt chấn động. Người đàn ông này, rút cục là anh cứu cô hay không cứu cô, tại sao lại mâu thuẫn đến như vậy?
Kiến Thành lãnh khốc từng bước tiến lại phía Adonis, đám vệ sĩ của ông ta lập tức giương súng, đồng loạt nhắm về phía Dương Kiến Thành.
"Dương Kiến Thành, đây là địa bàn của tôi, cậu dám làm gì?". Andonis mặc dù có vệ sĩ đứng bảo vệ bên cạnh, lại đông người như vậy cho nên mới dám cứng miệng, tuy nhiên, tâm can ông ta đã thực sự run rẩy dữ dội. Cái người đàn ông kia, dù anh ta không hề mở miệng đe dọa hay cầm bất cứ loại vũ khí gì trên tay, nhưng chỉ riêng khí chất lạnh lẽo nguy hiểm xuất phát từ bản thân anh ta thôi, cũng đủ bức người khác đến tim đập chân run rồi.
Kiến Thành tỏ ra như không thèm quan tâm, sắc mặt từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi, vẫn thản nhiên bước về phía Adonis.
"Nếu cậu còn dám bước thêm một bước, tôi không đảm bảo sẽ giữ lại mạng sống cho cô ta đâu".
Andonis vừa nói vừa liếc về phía sau, tên vệ sĩ đứng bên cạnh An Nhã liền giơ con dao rạch một đường từ cổ cô xuống dưới vai, một dòng máu đỏ từ cần cổ trắng như tuyết chảy xuống dưới ngực áo, lọt vào khe hở giữa áo lót của An Nhã. Mồm miệng cô bị băng keo bịt chặt, lại bị đau đớn dội đến như vậy, không thể hét lên được, chỉ có khuôn mặt giàn giụa nước mắt.
Vậy mà Dương Kiến Thành vẫn không thèm nhìn cô một lần, sắc mặt vẫn không biến đổi. Đôi chân dài kia đương nhiên cũng không ngừng lại.
"Nổ súng". Adonis dường như không thể chịu đựng thêm sự nguy hiểm của anh ta, đột nhiên gầm lên.
Lần này, Kiến Thành dừng lại
"Adonis, ngoài đại ca của Hồng Dã ra, chưa một ai dám ra điều kiện với tôi".
Anh ta vừa nói dứt câu, cửa lớn đột ngột bị mở ra, Kiệt lôi một người đàn ông máu me nhầy nhụa bước vào, sau đó đem vứt mạnh xuống đất.
Adonis nhìn thấy con trai của mình bị đánh đến mức không còn nhận ra được hình hài đang nằm thở thoi thóp dưới đất, hai hốc mắt liền đỏ ngầu gầm lên: "Dương Kiến Thành, cậu dám?"
"Tại sao tôi không dám?". Kiến Thành ung dung đút hai tay vào túi quần, thản nhiên trả lời: "Tôi cho ông hai lựa chọn, một là đem lô vũ khí đó bán cho tôi, đổi lại con trai của ông. Hai là chúng ta cùng chết. Ông nên nhớ, ông có người thân, còn tôi thì chẳng có gì. Cuộc mua bán này, tôi cùng lắm là mất mạng, còn ông thì mất sạch".
Adonis giận đến run người. Ông ta liếc nhìn An Nhã mình đầy máu me dưới sàn rồi lại nhìn con trai mình. Nếu cô ta đúng là người phụ nữ của Dương Kiến Thành, trong điều kiện của anh ta nhất định phải kèm cả cô ta mới đúng. Thế nhưng Kiến Thành từ đầu đến cuối đều không thèm liếc cô ta lấy một cái, cô ta bị thương cũng không quan tâm đến sống chết thế nào. Có lẽ ông ta mất công sang tận Việt Nam một chuyến nhưng lại nhặt được đồ phế vật rồi.
Dương Kiến Thành quả thực không thích phụ nữ.
Anh ta trước giờ nổi tiếng trong xã hội đen bởi vì bản lĩnh và sự lạnh lùng tàn nhẫn khó ai bì được. Sở dĩ Kiến Thành còn trẻ như vậy mà đã có thể vang danh khắp giới, cũng bởi vì không có nhược điểm, không có thứ gì có thể uy hiếp anh ta.
Người trong xã hội đen không thể không hiểu một đạo lý: đã dấn thân vào con đường này, nhược điểm chính là chỗ chết. Adonis có gia đình, có con trai, lô vũ khí lần này anh ta trả một triệu đô cũng không hẳn để cho ông ta thiệt.
Adonis suy nghĩ một lát, sau đó mới nghiến răng nói: "Được. Cậu đã mất công lặn lội đến đây, làm sao tôi có thể không bán. Trước tiên, hãy trả con trai của tôi cho tôi đã".
Kiến Thành nhếch môi cười nhạt, Lôi cầm điện thoại đặt lên bàn, màn hình hiển thị giao dịch đang chuyển khoản 1 triệu USD từ tài khoản của Kiến Thành vào tài khoản của Adonis. Nửa phút sau, điện thoại của Adonis báo tin nhắn đến, là tin nhắn đã nhận được thành công 1 triệu USD.
"Adonis, tôi đã có thành ý trước. Bây giờ, phải xem thành ý của ông".
Adonis kiểm tra lại tài khoản một lượt, sau khi xác nhận tiền đã chuyển vào túi mình, liền giả lả tươi cười thâm độc: "Được. Chờ tôi gọi một cuộc điện thoại".
"Người của chúng tôi đã chờ sẵn ở cửa kho vũ khí. Cứ trực tiếp đưa hàng ra ngoài là được".
Adonis há hốc miệng kinh ngạc, không thể tưởng tượng ra nổi Dương Kiến Thành có thể làm đến mức này. Kho vũ khí của ông ta giấu ở một nơi rất an toàn, lại ít người biết đến, vậy mà anh ta không những có thể tìm thấy, còn vượt được hàng loạt phòng tuyến bảo vệ, nhàn nhã cho người chờ sẵn ở cửa kho. Người đàn ông này, quả thật không thể xem thường.
"Được". Nói rồi, ông ta gọi một cuộc điện thoại. Nội dung đưa hàng ra bên ngoài cho đoàn xe đã chờ sẵn.
Sau khi cúp máy, Adonis nói: "Xong rồi, thả con trai tôi ra được rồi chứ?"
"Hẹn gặp lại ở sân bay".
Dứt lời, Kiến Thành xoay người rời đi, Kiệt và Lôi cũng đem con trai của ông ta đi cùng. Adonis hận đến nỗi nghiến răng kèn kẹt, lần này ông ta bỏ công sức ra giăng một mẻ lưới, cuối cùng không những không câu được cá, còn bị mất cần, chỉ hận không thể băm Dương Kiến Thành thành từng mảnh ném cho chó ăn.
Anh ta chỉ đem theo vài người vào tận hang ổ của ông ta, còn cướp vũ khí một cách trắng trợn và nhẹ nhàng như vậy, Adonis đủ hiểu, ông ta chơi không lại Dương Kiến Thành.
Adonis vừa định châm điếu xì gà, chợt nhìn thấy An Nhã đang bê bết máu ngồi bệt dưới đất, rồi lại nhìn bóng dáng Kiến Thành ngạo nghễ rời đi, lửa giận trong đầu liền bốc lên: "Mẹ nó, giết con đàn bà đó cho tao".
Lưỡi dao sáng loáng mạnh mẽ hạ xuống, An Nhã cố dồn hết chút sức lực cuối cùng vùng vẫy né tránh, rút cục tên vệ sĩ đâm trượt vào bả vai cô. Máu từ vai chảy xuống, hòa cùng máu từ cổ, nhỏ tong tong xuống sàn.
An Nhã nước mắt giàn giụa, đau đớn cực điểm, chỉ có thể phát ra mấy tiếng "Ư"..."Ư" tuyệt vọng.
Tên vệ sĩ có lẽ giết người nhiều thành quen, thế nên mặt mày không biến sắc, vẫn tiếp tục hạ lưỡi dao thứ hai xuống, lần này là nhắm thẳng vào tim của An Nhã.
An Nhã cả người bị tên vệ sĩ đè lên, giữ chặt không thể vùng vẫy, chỉ có thể mở to mắt đợi chờ cái chết. Cô là con gái duy nhất của ba mẹ, cô ở thành phố A sống một cuộc đời yên bình, anh trai cô đã chết rồi, không lẽ đến cả cô cũng phải chết dưới tay xã hội đen như vậy?
An Nhã chỉ có thể gào thét tuyệt vọng trong lòng: Dương Kiến Thành, tôi hận anh... hận anh...
Dao lạnh lùng hạ xuống, An Nhã bất lực nhắm mắt. Không ngờ khi con dao sắp chạm đến ngực áo của An Nhã thì đột nhiên có một luồng gió bất thình lình từ đâu thổi tới, sau đó cô cảm thấy như có thứ gì đang nhỏ tong tong xuống ngực mình. Đã đâm chưa? Tại sao cô không thấy đau?
An Nhã gần như ngay lập tức mở mắt, Dương Kiến Thành một tay bẻ cổ tên vệ sĩ, tay còn lại nắm lưỡi dao trên ngực cô, máu từ bàn tay anh chảy xuống ròng ròng, chảy ướt đẫm cả một mảng áo của An Nhã.
"Mẹ kiếp".
Kiến Thành chửi thề một tiếng, sau đó buông dao ra, nhanh như chớp rút súng bắn xối xả về phía cửa lớn, thành công ép vệ sĩ bên ngoài của Adonis không thể xông vào.
Lúc này, An Nhã mới phát hiện ra, Kiệt đã cầm súng dí lên gáy Adonis từ khi nào, còn Lôi thì đã dọn dẹp đám vệ sĩ đứng trong phòng xong xuôi. Khoảng thời gian hành động chỉ chừng chưa đầy một phút, vậy mà chỉ ba người bọn họ đã đảo ngược hoàn toàn cục diện, biến bọn Adonis trở thành lũ phế vật.
Kiệt dí mạnh súng vào gáy Adonis, lạnh lẽo nói: "Bảo vệ sĩ của ông cút hết ra ngoài".
Adonis mặt mày xám ngoét, vội vội vàng vàng hét lên: "Mau cút, cút hết ra ngoài"
"Đại ca, chúng ta đi thôi". Lôi cầm súng hướng ra cửa, quay đầu lại nói với Kiến Thành.
Kiến Thành liếc mắt về phía An Nhã, anh ta hiểu ý, buông súng đi đến chỗ An Nhã, bế cô lên, máu từ người An Nhã vẫn chảy ròng ròng, chảy ướt đẫm chiếc váy cô đang mặc.
Ba người bọn họ đem theo cả An Nhã, Adonis và con trai hắn lên một chiếc xe quân dụng, đám vệ sĩ đứng bên ngoài thấy đại ca mình bị uy hiếp như vậy cũng không dám làm bừa, đành chia nhau lên xe đi theo sau xe của Kiến Thành.
Khi ra khỏi địa phận của Adonis, đến một cây cầu, Kiệt đột nhiên tăng tốc khiến mấy chiếc xe kia không kịp đuổi theo, khi xe của Kiến Thành vừa chạm tới đầu bên kia, cây cầu liền phát nổ. Mấy chiếc xe đang đi đến giữa cầu bị sức ép của quả bom dội đến, bay vọt lên không trung rồi bốc cháy dữ dội, rơi xuống sông chìm nghỉm.
Adonis thấy cảnh tượng này không khỏi đen mặt, ông ta gầm lên: "Dương Kiến Thành".
Kiến Thành ngồi ở ghế trước, không thèm quay đầu lại nhìn ông ta, chỉ có một họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào ấn đường của Adonis.
"Nói nhiều".
Anh ta vừa dứt lời, một viên đạn từ nòng súng bay đi, Adonis chết không nhắm mắt. Kiệt và Lôi đồng thời kinh ngạc nhìn Kiến Thành, sở dĩ bọn họ tưởng chỉ cần dọa ông ta một lần là được, khi đến được sân bay rồi sẽ thả cha con Adonis đi. Ông ta là người cung cấp vũ khí cho không ít bang phái ở Châu Lục, mối quan hệ không tệ, giết ông ta rồi nhất định bọn họ sẽ có thêm không ít kẻ thù. Dương Kiến Thành đương nhiên biết rõ điều này, tại sao anh ta còn quyết định nổ súng?
"Đại ca, anh giết ông ta, sau này chúng ta kiểu gì cũng gặp rắc rối". Lôi không nhịn được, liền thu hết can đảm hỏi Kiến Thành.
"Chúng ta từng gặp ít rắc rối?"
Hai người ngồi trong xe lập tức ngậm miệng.
Xe đi vòng vèo vào một cánh rừng rồi dừng lại. Ba người bọn họ đi bộ vào một ngôi nhà bằng gỗ nằm giữa cánh rừng, mở cửa xuống tầng hầm lần trước. An Nhã vì bị mất nhiều máu nên đã mê man từ lúc rời khỏi biệt khu của Adonis. Lúc trên xe, Lôi đã tạm thời cầm máu giúp cô, tuy nhiên vết thương cần được xử lý triệt để. Bọn họ lại không thể tìm đến bác sĩ, cho đên phải tìm một chỗ an toàn tìm cách giải quyết.
Hình như, Dương Kiến Thành xưa nay không thích phụ nữ, bây giờ lại không nỡ để một cô gái chết.
Vì điều này mà Kiệt chỉ có thể thở dài. Sự bất an trong lòng ngày một tăng lên.
Khi xuống đến tầng hầm, Lôi đặt An Nhã lên bàn, vừa định mở áo của An Nhã ra để tiện xử lý vết thương thì Kiến Thành đột nhiên lên tiếng:
"Dừng lại".
Bàn tay Lôi vừa đặt lên áo An Nhã, lập tức khựng lại: "Đại ca, vết thương này cần xử lý, nếu không cô ta sẽ chết vì mất máu".
"Lấy hộp thuốc lại đây"
Kiệt và Lôi đồng thời nhìn nhau, miệng há to không sao khép lại được. Xưa nay bọn họ đâm chém bị thương không biết bao nhiêu lần, lần nào cũng đều tự mình xử lý, trường hợp nặng quá mới phải bắt cóc một bác sĩ đến điều trị cho mình. Đối với Kiến Thành mà nói, xưa nay anh ta một là tự mình khâu vết thương, hai là người khác cung kính khâu cho anh ta, chưa từng có tiền lệ đại ca của bọn họ xử lý vết thương cho người khác.
Vậy mà hôm nay, anh ta không những vì cô gái kia mà tay không đoạt dao, còn đích thân xử lý vết thương cho cô ta.
Đại ca của bọn họ, hình như có vấn đề rồi.
"Đại ca...anh...để em... xử lý vết thương ở bàn tay của anh đã".
Lúc này, vết thương trên bàn tay của Kiến Thành vẫn đang nhỏ máu tong tong, vậy mà mặt mày anh ta vẫn không biến sắc, dường như không thèm quan tâm đến những vết thương nhỏ như vậy.
Kiến Thành gật gật đầu. Lúc Lôi nâng bàn tay anh ta lên mới phát hiện ra vết thương toác miệng, lòi cả xương trắng, lúc đổ cồn để sát trùng chắc chắn đau đến thấu tim gan. Tuy nhiên, điều làm Lôi kính phục nhất đó là sắc mặt của đại ca mình, từ đầu đến cuối Kiến Thành vẫn dửng dưng như không, thậm chí lông mày cũng không thèm nhíu lại lấy một lần. Dường như anh ta không hề biết đau.
Sau khi băng xong xuôi, Kiến Thành đứng dậy, ôm An Nhã bước vào gian phòng bên cạnh. Trước khi đi còn buông lại cho hai người họ một câu:
"Định vị hành trình của Dương, khi nào ra khỏi địa phận Thái Lan, thông báo với tôi".
***
Lời tác giả: Mọi người đọc xong xin đừng tiếc 1 like, 1 comment cho người viết truyện. Bởi vì để hàng ngày đúng 9h tối có thể post truyện, tác giả đã phải bỏ ra rất nhiều công sức, chất xám, thời gian và đôi khi phải gác lại công việc sang một bên để tập trung viết truyện.
Cho dù sét đánh mưa giông hay ốm đau quặt quẹo vẫn ra truyện đều đều, thế nên mọi người đọc xong có thể uống chén trà, thong thả bình luận đôi dòng cho bạn Hổ có thêm động lực ngày mai tiếp tục viết truyện được không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook