Bảy Năm Hôn Nhân
-
Chương 41: Chương 41:
Sở Hàm mơ thấy một giấc mộng. Trong giấc mộng, cô lại nhìn thấy ngày mà cô lần đầu gặp Tề Hạo. Cô ngồi trên mép của bể bơi, trông vào mặt trời chói mắt có chút buồn phiền. Tề Hạo lúc này đi đến, anh đưa một ly nước ép dưa hấu đến trước mặt cô. Anh mỉm cười với cô. Nụ cười đó, cùng với nước ép dưa hấu mát lạnh, cùng ngấm vào trong lòng Sở Hàm.
Dù rằng cuộc sống 7 năm hôn nhân, đã mài mòn cảm xúc mãnh liệt giữa cô và Tề Hạo. Nhưng nếu có thể quay lại lần nữa, cô nghĩ rằng cô vẫn cứ đắm chìm vào trong nụ cười của Tề Hạo.
Cô lại mơ thấy ngày mà Tề Hạo cầu hôn cô. Ngày hôm đó đúng lúc mưa nhỏ lất phất bay, bố mẹ cô lại vì một chút việc nhỏ mà cãi nhau rồi. Sở Hàm lòng dạ dối bời, liền gọi một cuộc điện thoại cho Tề Hạo. Vào lúc đó, đúng lúc thời gian tròn một năm hai người qua lại với nhau. Sở Hàm hỏi Tề Hạo: “Anh có đồng ý lấy em không?” Tề Hạo trong phút chốc không phản ứng kịp, anh có chút lúng ta lúng túng nhìn Sở Hàm. Sở Hàm lại hỏi Tề Hạo một lần nữa “Anh có đồng ý lấy em không?” Gia đình không hòa thuận, làm cho Sở Hàm đã quá mệt mỏi để ứng phó. Cô chỉ muốn nhanh chóng tìm một người để gả mình đi, thoát khỏi gia đình làm cho cô ngạt thở. Có thể là sự lặng im của Tề Hạo làm cho Sở Hàm không nắm chắc, hoặc là nghĩ đến sự tranh chấp không có bờ bến của gia đình, Sở Hàm trong phút chốc đỏ khóe mắt. Tề Hạo lúc này lại hì hì một tiếng cười lên. Anh nhìn Sở Hàm hỏi: “Em đang cầu hôn với anh sao?” Sở Hàm không hề trả lời, chỉ khó chịu quay đầu đi. “Anh mau nói đồng ý hay không đồng ý” Sở Hàm lại hỏi lại một lần nữa. Tề Hạo lúc này nhìn cô nói: “Làm gì có đạo lý bạn gái cầu hôn.” Anh đang nói , liền quỳ một gối xuống trước mặt Sở Hàm. Sở Hàm không nghĩ tới anh sẽ làm như vậy, trong phút chốc mở to mắt, Tề Hạo lúc này lại móc một chiếc nhẫn từ trong túi ra, anh nhìn cô vô cùng nghiêm túc nói: “Sở Hàm, em có đồng ý lấy anh không?” Sở Hàm khóc, nước mắt cô rơi ngay tại chỗ.
Kì thực Tề Hạo sớm đã biết, Sở Hàm lúc đó muốn gả ngay cho anh như thế, chỉ là muốn nhanh chóng thoái khỏi gia đình đã làm cho cô nghẹt thở. Anh biết rằng, bố mẹ cô sớm đã không còn tình cảm, việc họ vẫn chưa chia tay nhau chỉ bởi là vì Sở Hàm. Thế nhưng Sở Hàm không hề cần họ phải làm như thế vậy. Cô thà rằng để bọn họ chia tay sớm hơn một chút, cũng không muốn mỗi ngày đối mặt với sự cãi lộn không có hồi dứt của họ. Thế nhưng Tề Hạo vẫn nhận lời cô. Anh nhìn ra cô xem mình như một nơi trú ẩn. Thế nhưng anh vẫn đồng ý, anh yêu cô. Từ cái nhìn đầu tiên liền đi vào trong tim, không bao giờ vùng ra.
Sở Hàm lại mơ đến rất nhiều chuyện. Trong giấc mộng, cô hết lần này đến lần khác gọi tên của Tề Hạo. Nhưng trong hiện thực, có một đôi bàn tay từ đầu đến cuối nắm chặt lấy tay cô.
Trong mơ màng, cô cảm giác được sự lạnh buốt truyền đến từ khóe mắt. Đó là cảm giác nước mắt rơi xuống trên gối truyền đến.
Sở Hàm không muốn tỉnh lại từ giấc mộng. Thế nhưng có một âm thanh, lại kêu gào cô. Âm thanh đó từ xa tới gần, thân thương và quen thuộc như thế. Sở Hàm tạm thời có một chút không chắc chắn lắm, nhưng khi âm thanh đó lại một lần nữa vang lên, cô từ từ mở to mắt ra.
Khuôn mặt của Tề Hạo, liền ở trước mặt cô.
Anh vẫn như trước đây, không có một chút thay đổi nào.
Sở Hàm bất thình lình ngồi dậy từ giường. Cô không dám tin nhìn vào Tề Hạo, nhìn vào người đàn ông bên mình bao nhiêu năm. “Tề Hạo, anh không sao chứ? Anh không sao chứ, Tề Hạo.”
Cô hỏi liền hai lần, giống như lo sợ tất cả điều này chỉ là giấc mộng cô mơ thấy. Sau khi tỉnh giấc mộng, Tề Hạo không còn có thể còn giống như bây giờ ở bên cạnh cô.
Tề Hạo lúc này tiến lên phía trước ôm lấy cô. “Anh không sao, anh rất tốt, em không cần phải sợ hãi.” Anh ôm lấy Sở Hàm, từng câu từng câu nói.
Vào khoảnh khắc rơi xuống từ trên tầng thượng, nhân viên cứu hỏa phía dưới đã kịp thời mở túi khí an toàn ra. Cho nên vào thời khắc mà Tề Hạo rơi xuống, anh không hề rơi xuống đất mà rơi vào trên túi khí an toàn. Sự va chạm dữ đội mặc dù làm cho anh bị thương, nhưng lại giữ được an toàn tính mạnh cho anh.
Sở Hàm dựa vào trong lòng Tề Hạo, cô nghe thấy tiếng đập từ ngực anh truyền đến. Một cai, hai cái, chân thực như thế, rõ ràng như thế. Cô cuối cùng cũng an tâm trở lại. Cô biết rằng, Tề Hạo của cô vẫn ở đó, anh không rời xa cô, không rời xa tiểu Đậu Đinh.
Theo cái chết của Mạc Tiểu Bắc, tất cả sự việc chính thức đã ngã ngũ. Hà Hinh mặc dù mất đi đứa con, thế nhưng được cái sự tổn thương của cô phải chịu hoàn toàn không phải là không thể bù đắp. Suy cho cùng cô ấy vẫn còn trẻ, vẫn còn tương lai tươi đẹp chờ cô ở phía trước.
Tề Hạo nằm viện mấy ngày, anh nằm trên giường bệnh của bệnh viện, trông ra ánh nắng bên ngoài cửa sổ, đột nhiên nhặt lại phần dũng khí khi còn trẻ. Anh nghĩ, đã đến lúc anh vì khát vọng của mình mà dốc hết sức để giành lấy.
Hà Trường Lâm đ ến thăm anh, ông ấy cùng với Tề Hạo ngồi trên thảm cỏ của bệnh viện. Ông ấy bày tỏ sự xin lỗi đối với Tề Hạo. Ông ấy hi vọng Tề Hạo có thể quay trở lại công ty giúp ông ấy.
Hà Trường Lâm hỏi anh: “Cháu có phải vẫn đang trách cứ cậu?”
Tề Hạo lắc đầu, anh không hề trách cứ Hà Trường Lâm. Thời khắc đó đau lòng là thật, thế nhưng anh hoàn toàn không bởi vì thế mà oán giận ông ấy. Anh chỉ là, muốn vì bản thân, vì Sở Hàm, vì Đậu Định dốc sức để giành lấy một lần. Anh nhìn Hà Trường Lâm nói: “Cậu, cháu đã ở lưu lại ở công ty cậu 8 năm rồi. Bây giờ, cũng đã đến lúc nên vì khát vọng của mình mà nỗ lực một chút rồi.”
“Xin cậu hiểu cho cháu, cũng ủng hộ cháu.”
Ánh nắng mặt trời nhẹ nhàng trải dài trên thân thể anh. Tề Hạo thời khắc đó, nụ cười giống như một thiếu niên vừa mới tốt nghiệp.
Hà Trường Lâm không còn miễn cưỡng anh nữa. Ông ấy đã trói buộc khát vọng của anh lâu quá rồi. Cho nên lần này, ông ấy quyết định buông tay, không còn đánh gẫy đôi cánh muốn cất cánh bay cao của anh. Ông lấy tay vỗ nhẹ vào vai của Tề Hao: “Cậu tin tưởng cháu, cháu nhất định sẽ thành công.”
Tề Hạo cười, không còn nói gì nữa.
Một tuần sau, Tề Hạo xuất viện trở về nhà. Tề mẫu làm đầy một mâm cơm đê biểu thị chúc mừng. Sau bữa cơm tối, Tề mẫu liên tục kéo lấy tay của Tề Hạo dặn anh cần chú ý thế này cần chú ý thế kia. Tề phụ có một chút mất kiên nhẫn kéo lấy tay bà ấy đi khỏi. Trước khi đi, hai người còn không quên dắt theo Đậu Định đi cùng.
Tề phụ Tề mẫu vừa đi khỏi, Sở Hàm lập tức để Tề Hạo trở về phòng nghĩ ngơi. Cô sợ anh không thoải mái, còn có ý đặc biệt lấy thêm cho anh hai cái gối dựa.
Tề Hạo tựa vào trên gường, anh bị Sở Hàm làm cho có chút cười gượng không được. Anh nhìn Sở Hàm nói: “Anh làm gì mà cần nưng chiều như thế. Em làm thế này giống như anh là đứa trẻ mới sinh ra, ôm đi ôm đi.” Anh đang nói, liền đưa hai cái gối dựa ở sau lưng trả lại cho Sở Hàm.
“Làm sao lại không cần vậy?” Sở Hàm cau mày nói: “Anh từ trên cao như thế rơi xuống, dù cho có đệm đỡ lấy. Thế nhưng dù sao vẫn có vấn đề rồi, chú ý một chút vẫn hơn.” Sở Hàm đang nói, lại lấy hai cái gối dựa nhét vào sau người Tề Hạo.
Tề Hạo lại đấy cô ra: “Có thể có vấn đề gì? Nếu như thật sự có vấn đề, bác sỹ còn để anh xuất viện sao?”
Sở Hàm nói không được anh, chỉ có thể nhìn anh bằng nửa con mắt.
Tề Hạo vào lúc này lại sáp đến bên cạnh cô, anh nhìn Sở Hàm hà hơi một cái, trêu đùa nói: “Em an tâm, cho dù thật sự có vấn đề gì, c ái ấy tuyệt đối không có vấn đề gì đâu.”
Bộ dạng anh giả vờ như có việc gì, làm cho Sở Hàm không biết bản thân nên khóc hay nên cười. “Anh đừng có chọc em nữa.” Cô đẩy Tề Hạo một cái.
Tề Hạo lúc này lại che ngực lại, cau mày nói: “Đau”
Sở Hàm lập tức cuống cuống ghé đầu qua: “Làm sao thế làm sao thế? Đau ở chỗ nào?”
Tề Hạo lại đột nhiên dang tay ôm lấy cô. Sở Hàm không kịp phản ứng, phút chốc liền bị Tề Hạo đè người xuống.
Toàn bộ hơi thở của Tề Hạo hà lên khuôn mặt của cô, Sở Hàm phút chốc đỏ má. Cô nhìn Tề Hạo, ngập ngùng ấp úng nói: “Anh, anh muốn làm gì? Em nói với anh, anh vừa xuất viện, đừng có làm bừa à.”
“Em muốn anh làm bừa như thế nào?” Tề Hạo cười như không cười nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô hỏi.
Nói thì không nói thắng được anh. Sở Hàm luôn luôn biết đến đạo lý này, cho nên dứt khoát lựa chọn im lặng. Cô vùng vẫy muốn đứng lên khỏi giường, Tề Hạo lại càng đè chặt cô xuống hơn.
Cô đang muốn mở miệng nói điều gì đó, Tề Hạo lại càng áp sát mặt vào cô hơn nữa. “Em lúc trước không phải là luôn nói anh lực bất tòng tâm sao? Vậy bây giờ anh liền để em biết, anh suy cho cùng có phải là lực bất tòng tâm không?” Anh nói xong liền đè người xuống, hôn chặt một cái vào xương quai xanh của Sở Hàm.
Dường như bị sét đánh, toàn thân của Sở Hàm ớn lạnh. Cô dùng một chút lý trí cuối cùng nói: “Đợi. đợi một tí, không còn bao cao su nữa rồi.”
Tề Hạo líu ríu một tiếng, anh dường như không có một chút ý gì muốn dừng lại. “Cần gì phải có bao sao su. Mẹ anh nói đúng, đã đến lúc chúng ta cần sinh cho Đậu Đinh một đứa em trai hoặc là em gái rồi.”
Sở Hàm vốn mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, thời khắc này tất cả những chiếc cúc trên áo sơ mi đã bị Tề Hạo cởi ra hết.
Tề Hạo đột nhiên dừng lại động tác trong tay mình lại nhìn cô hỏi: “Em muốn một đứa con gái hay là con trai.”
Sở Hàm nghĩ cũng không nghĩ trực tiếp nói: “Đã có Đậu Đinh rồi, đương nhiên là muốn có một đứa con gái nữa rồi.”
Tề Hạo cười: “Vậy còn đợi gì nũa, chúng ta không nhanh chóng nỗ lực một chút?! Tề Hạo nói xong, liền dùng sức hôn lấy Sở Hàm.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook