Tô Phá Nguyệt đưa đôi mắt long lanh nhìn hắn, mặc dù không hiểu "phu quân" là gì nhưng nàng có thể cảm nhận được ấm áp trong lời nói của hắn. Nàng bỗng nhìn thấy sâu thẳm trong đôi mắt hắn là ngọn lửa đang bùng cháy, tim nàng bỗng nhiên chậm mất vài nhịp.

Khoảnh khắc này đã khiến cho nàng đưa ra một quyết định đúng đắn đó chính là sẽ ở cùng với hắn, mặc dù không biết sẽ ở cùng hắn cho tới lúc nào nhưng lúc này nàng chỉ muốn ở cạnh hắn mà thôi, làm một cái đuôi nhỏ hằng ngày đi theo hắn.

Đỗ Nhạc nhìn tiểu hài tử đang ngây ra trong lòng bỗng có chút không biết nên làm thế nào, hắn là lần đầu tiên tỏ tình vậy mà lại quên mất đối phương chỉ là tiểu hài tử 10 tuổi, nhưng mà sắc mặt của nàng có thể coi là tỏ tình thành công hay không a?? Hắn thật rối!!!

Tô Phá Nguyệt nghiêng đầu nhìn hắn, sau khi đưa ra quyết định nàng nghĩ nàng cũng nên tìm hiểu thêm một chút về cái người gọi là " phu quân" này.

" Ngươi tên gì a."

Trên khuôn mặt hắn bỗng nhiên có thêm vài vệt đen, hắn biết nàng không có ký ức, chỉ là tiểu hài tử 10 tuổi ngây ngô chưa hiểu sự đời thậm chí có vài phần ngu ngơ, với mọi thứ trên thế gian chỉ có thể miêu tả bằng mấy từ " không thấu, không hiểu, không biết " nhưng mà, có thể hay không đừng trí nhớ kém đến như thế chứ, hắn chỉ vừa mới giới thiệu tên vài phút trước, là nàng không nghe thấy hay là cố tình không nghe a??

" Nhớ kỹ ta tên là Minh Nguyệt Nhan. Không cho phép nàng quên cái tên này."

Tô Phá Nguyệt dùng ánh mắt trịnh trọng pha lẫn ngây ngô nhìn hắn, lòng đặt quyết tâm sẽ không quên, không cho phép bản thân quên. Quyết tâm qua đi rất nhanh nàng lại bắt đầu lao vào cuộc tìm kiếm thông tin về " phu quân " của mình.

" Ngươi bao nhiêu tuổi?"

Lời vừa ra khỏi miệng liền khiến Nguyệt Nhan ngây cả người, hắn không biết phải trả lời với nàng thế nào, chẳng lẽ cứ thế mà khai rằng mình thật ra lớn hơn nàng đến mấy vạn tuổi sao? Hắn lại tiếp tục rối!!!

Thấy hắn không trả lời nàng nhào lên người hắn, hai tay nhỏ bé vòng ra sau cổ hắn, khuôn mặt tò mò khiến hắn sắp kiềm không nổi, giọng nói ngọt ngào lại vang lên:

" Sao ngươi không......"

Nàng còn chưa nói xong hắn đã vội vã chặn cái miệng nhỏ xinh lại, đương nhiên vật dùng để chặn chính là môi hắn, bởi vì e ngại nàng sẽ phản kháng nên hắn không làm quá dữ chỉ hôn nhẹ lên môi nàng mà thôi, tuy nhiên nụ hôn này lại có sức công phá đến kinh người, chặn đứng mọi lời nói trong miệng nàng thậm chí xoá luôn cả loạt câu hỏi còn nằm trong đầu nàng.

Tự hào nhìn thành quả của mình, hắn gian manh cười hỏi:

" Nàng còn muốn hỏi gì nữa không?"

Tô Phá Nguyệt nhìn chằm chắm vào đôi mắt có sức quyến rũ động lòng người của hắn, không tự chủ thốt ra lời:

" Ngươi làm gì a?"

Hắn đưa mắt nhìn xuống thân thể trơ trụi trong lòng, hai mặt híp lại, môi cong cong, giọng nói tà mị đáp trả:

" Đương nhiên là.....đi tắm!"

Đúng vậy, đi tắm để nước dập bớt lửa dục trong người hắn. Phải đi tắm, đi tắm!!!

*

Hai ngày nay, môn sinh ở Côn Lăng phái đã quá quen với tình cảnh một thân tử y tay nắm tay với một tiểu hài tử có đuôi bạc, hằng ngày cả hai đều đi dạo khắp nơi, mục đích phụ là để tiểu hồ ly quen dần với địa hình xung quanh còn mục đích chính là khoe người.

Chính xác, bạn không nhìn nhầm đâu, Nguyệt Nhan đã hào hứng tới mức hận không thể cho toàn bộ người ở Nam Thương biết tiểu thê tử mà bây giờ là tiểu đồ đệ của hắn đã cập bến thành công, sau vạn năm chờ đợi hắn rốt cuộc cũng chờ được nàng, nếu không mau mau để mọi người biết về nàng thì thật uổng cho mấy vạn năm qua.

Tô Phá Nguyệt mặc dù cũng có chút hào hứng nhưng không đến mức như thế, nàng nhìn quanh chỗ đã đi qua đi lại mấy lần cũng đã quen luôn rồi, thậm chí nàng còn nhớ được cả từng chi tiết trên con đường, nhớ đến mức không thể nhớ hơn được, nàng phát hiện ra mấy con đường này rất dễ nhớ a! Chỉ cần đi qua một lần là đã có thể nhớ kỹ.

Cũng không thể trách Nguyệt Nhan, hắn từ khi phát hiện ra nàng có trí nhớ kém cho tới giờ thì không dám rời nửa bước, sợ nàng sẽ bị lạc, sợ nàng vì tò mò mà đi lạc đến nơi nào đó không có hắn, sợ nàng quên mất hắn... Sợ rằng khi tỉnh dậy sẽ không thấy nàng đâu nữa. Cho nên hắn đã quyết trừ khi chết còn không hắn không rời nàng dù chỉ là nửa gang tay.

Đang trên đường đi Nguyệt Nhan bỗng nhiên dừng bước, đôi mắt hồ ly híp chặt, lông mày cũng nhíu lại, tay từ đang nắm tay nàng mà chuyển qua ôm hẳn nàng vào lòng, lý do hắn làm như vậy chỉ có thể là vì hắn đã xuất hiện!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương