Bảy Điều Ước Của Tân Ma Vương
Chương 54: Phần IV. Điều ước thứ tư.

Chương 54. Cuộc đời như ảo mộng, sinh mệnh tựa phù du.

Nàng có đang ở đây không

Trong thế giới hư ảo do ai đó tạo nên này?

Xin chào? Nàng nghe thấy chứ

Tiếng lòng của ta, giữa thế gian trống rỗng vô song này?

-------------------------------------------

Cuộc đời này vẫn luôn như một giấc mộng.

Ngài biết ngoài kia có bao người đang bị ràng buộc với sinh mệnh vô thường, gian truân vô luân, kiếp sống ngắn ngủi chồng chất yêu hận tình thù, dây mơ rễ má. Nhân loại yếu ớt, không thể được như thánh thần, họ nhìn lên thấy trời, cúi xuống thấy đất, trông ra xa sẽ là đại dương mênh mang cuồn cuộn sóng vỗ nối đuôi nhau xô vào bờ cát. Mây là bầu trời, bụi là mặt đất, cát lại là ranh giới với biển cả bao la, thế giới thu hẹp lại bên trong những bức tường, ngăn cách những mảnh đất, những vùng lãnh thổ, những vương quốc, những tộc người.


Bọn họ tồn tại như một lẽ thường tình, ai cũng cố gắng sống một cuộc đời không còn gì nuối tiếc khi buông xuôi trở về với Đất Mẹ dịu yên. Ai rồi cũng phải chết, họ chấp nhận điều đó bởi đấy là quy luật bất di bất dịch trên thế gian này.

Thế còn ngài? Những kẻ như ngài thì sao? Không chết, không mục tiêu, không có lấy nổi một thứ gọi là "cuộc đời" bởi chẳng thể biết được điểm kết của mình nằm ở phương nào. Thuở thơ ấu, ngài cứ nghĩ tìm được đường chân trời sẽ giải đáp thắc mắc của bản thân, nhưng không, đến tận khi lớn lên ngài vẫn chẳng thể biết nơi chốn mình muốn hướng tới là đâu.

Ta là ai? Ta sinh ra để làm gì?

Thủy Đế không tài nào biết được thần linh tồn tại để làm gì, cho đến ngày gặp được Ty Mệnh.

Ty Mệnh diệt trừ oán linh, cứu rỗi những linh hồn tội lỗi và cả bách tính phàm thường - việc mà chỉ với sức người thì bất khả thi. Lần đầu tiên, Thủy Đế cảm thấy hóa ra thần linh cũng thật sự hữu ích với nhân loại.


"Thủy Đế, vương hậu sắp cạn năng lượng rồi!"

Với thần, cạn kiệt thần lực đồng nghĩa với việc phải chết. Nhưng với những thánh thần cai quản cả một bờ cõi như Thủy Đế, Diêm Vương hay Thiên Hoàng, chết chẳng mang một ý nghĩa nào hết.

Vì nó vô nghĩa, cho nên đáng lẽ ra Ty Mệnh không cần phải hốt hoảng như vậy.

Vẻ sợ hãi sốt sắng của Ty Mệnh lại có thể ảnh hưởng đến Thủy Đế, làm cho nhịp đập trái tim ngài cũng trở nên vội vã hơn, nhắc nhở ngài rằng suy nghĩ của Ty Mệnh khác biệt hẳn những kẻ như ngài.

Nếu coi sinh mệnh tựa phù du, ngài sẽ chẳng thể học được cách trân trọng.

"Để ta." Ngài đỡ lấy Diêm Vương từ Ty Mệnh, truyền năng lượng của mình vào trong thân thể Diêm Vương. Có lẽ do cùng chung một dòng tộc, thần lực của hai người họ cộng hưởng với nhau một cách mạnh mẽ.


"Còn nàng ta?" Ty Mệnh khẽ hỏi, ánh mắt nàng hướng về phía...

Loài người.

Nhìn thế nào cũng ra đây là loài người.

Thủy Đế là vị thần gần gũi với nhân loại nhất, cho nên ngay từ lần đầu trông thấy tại Hải Điện, ngài đã nhận ra đối phương không phải thần, không phải quỷ, mà là người. Ngài cũng từng nghe qua về chuyện phàm nhân lén lút tu tiên luyện thần, thông báo đã gửi khắp tam giới, song có lẽ Diêm Vương vẫn chưa hề hay tin. Muội muội ngài đã ngủ quá lâu.

"Nàng ta chết rồi." Thủy Đế rũ mi. Trái tim đã bị bóp nát, tràn ra lục phủ ngũ tạng. Con người không thể sống sót.

Nhưng một bàn tay đột nhiên bắt lấy cổ tay ngài, siết chặt.

Diêm Vương vẫn bất tỉnh, nhưng có lẽ ý thức của nàng vẫn còn đấy. Muội muội của ngài đang ngăn ngài, muốn ngài cứu lấy con người.
Như vậy thật không giống muội muội của ngài.

*

* *

Diêm Vương mở mắt. Cơ thể nàng giờ như không còn thuộc về nàng nữa, cứng chẳng khác nào một khúc gỗ và nặng trịch như thể đang bị cả ngọn núi đè lên. Một nguồn năng lượng khác biệt đang cuộn trào trong nàng, làm nàng cảm giác lạ lẫm khó tả. Tiếng sóng biển, nhạc hòa ca, mùi vị mằn mặn cùng ánh hoàng hôn hắt lên mặt đá hoa cương phản chiếu màu của buồn bã.

Tất cả mọi thứ - mọi cảnh vật, mọi âm thanh, mọi suy nghĩ đều dội xuống tận đáy lòng nàng, làm nàng cảm thấy trống trải và u sầu.

Rồi giờ đây, nàng sẽ tiếp tục chỉ còn một mình. Trở về làm vương hậu, trở về với âm thế, trở về với nỗi cô đơn.

"Nàng đang buồn ư?"

Diêm Vương lẳng lặng quay sang.

Bên cạnh chiếc giường, nữ nhân ngồi trên ghế, hai tay ôm lấy đầu gối, để suối tóc được thỏa thuê ôm lấy bờ vai. Gương mặt đối phương dường như luôn trầm ngâm điều gì, lúc nào cũng có vẻ nghĩ ngợi mỗi khi nhìn về phía nàng. Nếu nàng hỏi "ngươi đang nghĩ gì? Ngươi bận tâm điều gì vậy?" thì liệu nàng có nhận được câu trả lời thật tâm hay không?
Có lẽ là không đâu. Nữ nhân ấy cất giấu đầy những bí mật.

"Ngươi đi rồi sao?" Vậy nên nàng chỉ hỏi những điều thật giản đơn. Những điều mà đối phương có thể đưa nàng đáp án.

Nhưng rồi vừa mới chớp mắt một cái, chiếc ghế đã trống không, chẳng còn một ai.

"Thứ ảo thuật đó chẳng tốt nếu lạm dụng đâu."

Diêm Vương nhìn thấy Thủy Đế. Thủy Đế dựa bên cửa, khoanh tay hướng tầm mắt ra bên ngoài ban công.

"Muội thấy được hiện tại muội mong muốn, tuy nhiên đó lại chẳng phải hiện thực. Ban đầu muội phân biệt được đâu thật, đâu giả. Về sau liệu có còn tỉnh táo được nữa không?" Thủy Đế nghiêng đầu nhìn nàng. "Có dám tự tin mình sẽ không lẫn lộn với chính ảo tưởng do mình tạo ra không?"

Diêm Vương thở dài.

Nàng chẳng còn thiết tha điều gì.

Thế nào cũng được.
"Quân sư của muội vẫn chưa chết, muội ủ dột như thế là quá sớm đấy."

Thế giới tĩnh lặng bên trong Diêm Vương như bừng sáng.

"Hả?" Nàng chỉ có thể sửng sốt bật thốt, nhất thời chưa dám tin vào tai mình.

"Chưa chết. Không cho chết, nên sẽ không chết được." Thủy Đế chậm rãi tiến đến bên giường, ngồi xuống chiếc ghế mới ban nãy Diêm Vương còn thấy Tân Thế ở đó. "Còn nếu muội muốn hỏi còn sống hay không thì ta khó có thể trả lời muội được."

Diêm Vương nhìn trừng trừng Thủy Đế.

"Thư Nhập Mộng." Cuối cùng nàng lầm bầm "Và Quan Băng."

Thủy Đế rũ mi mắt, ngài không hề phủ nhận phán đoán của Diêm Vương. Bởi Diêm Vương nói đúng. Thư Nhập Mộng là bảo vật Quân Thượng truyền riêng cho Ty Mệnh, cất giữ vô vàn những điều "nếu như" chưa từng có trong hàng ngàn sa số tiểu thế giới vô thực; còn Quan Băng...
Quan Băng là chiếc quan tài đưa ác quỷ của Thủy Đế tiến vào giấc mộng ngàn thu, không bao giờ có dấu hiệu thức tỉnh. Sở dĩ đưa thân xác phàm thường kia vào Quan Băng là để duy trì phần sinh mệnh vẫn còn sót lại bên trong, tuy tình huống ban đầu khá tuyệt vọng, song như Thủy Đế theo dõi suốt hai ngày qua, con người đó vẫn chưa hề từ trần.

Vậy nên ngài mới dùng đến Thư Nhập Mộng. Thư Nhập Mộng giúp nuôi dưỡng phần sinh mệnh còn sót lại đó trong thế giới của nàng ta, có điều...

Chưa từng có ai thức dậy khỏi Quan Băng hay Thư Nhập Mộng.

Nhưng đây đã là phương thức cuối cùng Thủy Đế có thể lựa chọn để cứu lấy đối phương. Đương nhiên, Diêm Vương hẳn sẽ nắm rõ tình hình hiện tại đã vô phương cứu ch_

"Ta sẽ Nhập Mộng."

Chợt Diêm Vương lên tiếng. Nàng thành công khiến Thủy Đế sửng sốt tới mức ngẩng đầu ngơ ngác nhìn nàng.
Tại sao? Tại sao phải làm đến mức ấy? Thủy Đế nhướng mày, gương mặt ôn hòa bao lâu duy trì của ngài rốt cuộc cũng đã xuất hiện vẻ thắc mắc xen lẫn khó chịu, "Không thể. Nếu muội cũng không thể tỉnh giấc, vậy không ai có thể đưa muội ra hết. Thư Nhập Mộng..." Ngài ngừng một chốc trước khi tiếp tục, "Thư Nhập Mộng là một trong những pháp thuật vĩ đại nhất của Mệnh Sinh, đến cả Ty Mệnh cũng chưa hiểu rõ về nó. Nếu muội bị kẹt vào trong thế giới giả tưởng của Thư Nhập Mộng, bọn ta ở bên ngoài cũng không biết phải làm sao nữa." Ngài cố gắng nói thật chậm rãi, ngài muốn muội muội bồng bột của mình hiểu được mức độ nguy hiểm của thử thách này.

Rõ ràng chẳng có lợi ích nào khi nỗ lực cứu nhân loại kia hết. Hơn nữa một kẻ tu tiên luyện thần, phản lại đạo trời như vậy càng nên để bị tan biến. Đó là một tội nhân của Thiên Đường, nàng ta xứng đáng bị xét xử tội chết.
"Ta đang dần hiểu." Diêm Vương không thể cựa quậy. Nàng dồn toàn bộ quyết tâm của mình qua đôi mắt hướng về phía Thủy Đế. Bên trong cặp đồng tử màu xám chất chứa cả sự cố chấp lẫn van nài, chúng quá thực, thực đến mức làm Thủy Đế phải kinh ngạc. "Ta đang dần hiểu. Cảm giác của các người, cảm giác của tất cả. Nếu giờ đánh mất Tân Thế, ta sẽ chẳng cảm thấy được điều gì nữa."

Ngài như trông thấy muội muội của mình đứng trước mặt, nhỏ hơn, tuy vẫn cứng đầu như thế nhưng nhỏ hơn nhiều lắm, hai tay siết chặt, giận dữ hét lên với ngài rằng, "mọi sinh mệnh đều không đáng giá bằng chúng ta". Thời điểm đó ngài từng căm hận đứa nhỏ đó khủng khiếp. Một đứa nhỏ kiêu căng, ngu dốt, nông cạn, một đứa nhỏ sinh ra ở đỉnh của thế giới nên không thể nào nhìn được mọi thứ xung quanh bởi mây mù chắn lối.
Đứa nhỏ là gia đình của ngài, song lại phá vỡ sự bình yên bên trong căn nhà ấy.

Đã nhiều năm trôi qua. Thủy Đế rũ mi.

"Ngươi là Diêm Vương. Nếu ngươi xảy ra mệnh hệ gì, ai sẽ cai quản âm giới, trông nom lũ quỷ sai?" Ngài nghiêm giọng mình lại. Dù bị lay động bởi những lời Diêm Vương vừa nói, ngài vẫn cảm thấy mình không nên sơ sài trong quyết định lần này. Lũ quỷ dưới cõi mây phủ nếu không có ai canh chừng thì sẽ làm loạn lên mất.

"Lúc trước ta ngủ đông dài như vậy, cũng không thấy chúng dám đả động làm gì." Diêm Vương trừng mắt lên với Thủy Đế.

"Đúng, là "ngươi không biết". Huống hồ, chí ít lúc đó ngươi vẫn còn ở âm thế. Ngươi nhìn ngươi của hiện tại xem, mang theo bản thể đi bừa đã đành, thậm chí còn để bị thương? Ngươi nghĩ xem quyền uy của ngươi, hình tượng của ngươi sẽ ném đi đâu nếu tin này lọt ra ngoài?" Thủy Đế càng nói càng giận, dù cho ngài cẩn thận không hề để lộ vẻ bực dọc ra ngoài.
"Thiên Hoàng còn thảm hơn cả ta nữa!" Diêm Vương gắt gỏng. "Nó thân tàn ma dại, lại còn dùng chút thần lực cuối cùng để hãm hại Tân Thế! Nếu ngươi không cho ta Nhập Mộng, ta nhất định sẽ tìm nó đánh cho rơi rụng ra khỏi cái ghế trên Thiên Cung cho mà xem!"

Giờ thậm chí còn có hình thức đe dọa như thế này? Thủy Đế sững sờ chốc lát trước khi vô thức buông ra một tiếng thở dài.

Sự cố chấp của Diêm Vương đang lay động ngài. Ngài... đột nhiên rất nhung nhớ vẻ nghịch ngợm của muội muội mình năm xưa. Đã quá lâu nàng không để lộ vẻ mặt đó ra với Thủy Đế, cũng đã quá lâu giữa bọn họ không có một cuộc đối thoại "bình thường" như thế này.

"Ngươi thật sự muốn đi? Thư Nhập Mộng hẳn sẽ chẳng phải một nơi dễ thở đâu. Còn tùy vào thế giới quan vị quân sư của ngươi, nhưng ngươi chắc chắn chứ? Quân sư của ngươi là một kẻ mà giờ đi đâu cũng sẽ bị ruồng rẫy, tam giới lục địa sẽ chẳng nơi nào chịu chứa chấp cô ta. Cô ta là một kẻ tha hương, một kẻ tội đồ, một kẻ sống dở chết dở, kể cả khi ngươi có cứu được cô ta đi chăng nữa, chúng ta cũng chẳng thể cam đoan cô ta có giữ được phần hồn của mình hay không." Thiên Hoàng ra tay rất tàn nhẫn. Tuy không biết lý do vì sao y phải vận đến cả pháp thuật tối thượng của mình ra, nhưng hiển nhiên người mà Diêm Vương muốn cứu là một người đáng phải chết.
Song ai sẽ là kẻ quyết định điều ấy? Con người và thánh thần, rốt cuộc bên nào cần đến bên nào hơn? Thủy Đế chẳng thể hiểu nổi mối liên kết của tất cả các vương quốc, cũng chẳng thể hiểu nổi sứ mệnh của bản thân mình.

Vậy nên ngài không muốn phán xét bất kỳ ai.

"Đó là người duy nhất níu kéo ta ở lại với sự sống này." Diêm Vương nhắm nghiền mắt. "Không phải tỷ, không phải Quân Thượng, không phải ai hết. Tân Thế là người duy nhất giúp ta cảm nhận được thật không tệ khi tồn tại trên thế gian. Ta thoát khỏi những cơn ác mộng dai dẳng, thoát khỏi bóng tối, thoát khỏi tuyệt vọng. Ta thoát khỏi nỗi dày vò với tỷ, thoát khỏi sự mặc cảm trước Thiên Hoàng, thoát khỏi cảm giác dằn vặt như thể ta đã khiến Quân Thượng mất hết toàn bộ niềm tin và tình yêu thương dành cho ta. Tỷ nói Tân Thế là một kẻ tha hương, một kẻ tội đồ, một kẻ sống dở chết dở thì bọn ta chẳng khác gì cá mè một lứa hết. Vậy nên dù cho không thể cứu được Tân Thế, chí ít..."
Một giọt nước mắt lăn từ khóe mắt Diêm Vương, rơi thẳng xuống đáy lòng Thủy Đế, làm ngài bỏng rát, làm ngài xót xa.

"Chí ít ngươi cũng không muốn hối hận." Ngài hoàn thiện nốt lời chưa nói hết của Diêm Vương.

Thật thần kỳ. Một thế gian vô song. Chỉ cần còn tiếp tục sống là còn tiếp tục được tận mắt chứng kiến những điều trước nay bản thân chưa từng ngờ tới.

Ngài là thần, mà cũng là cư dân của thế gian vô song này. Ngài là vương, mà cũng là quân.

Có lẽ ai cũng là tù binh của cảm xúc. Ai cũng vậy, kể cả muội muội ngài từng ngỡ máu lạnh cũng không hề ngoại trừ.

"Thư Nhập Mộng chứa vô vàn tiểu thế giới." Thủy Đế đưa tay, nắm lấy tay Diêm Vương. Diêm Vương mở mắt, ngơ ngác nhìn ngài, "Nếu có thể tìm thấy thế giới của Tân Thế, hãy vào đó và đánh thức cô ta dậy. Nhớ kỹ, không được nôn nóng, không được để ý thức giữa thật cùng giả của Tân Thế chấn động quá đột ngột, nếu không tất cả sẽ tan vỡ, mang theo cả tinh thần của cô ta xuống mồ. Mảnh linh hồn còn sót lại quá mức yếu ớt, nó sẽ không chịu đựng được rung chấn lớn đâu. Cách tốt nhất là khơi gợi ký ức của cô ta, để cô ta dần nhận ra đây chỉ là một giấc mộng. Phần còn lại... sẽ phụ thuộc cả vào muội gánh vác đấy, Diêm Diêm, muội muội của ta."
-----------------------

Linh Ngụy: Tui đã ấp ủ điều ước thứ tư từ lâu, nhưng giờ mới có cảm hứng và động lực (kèm theo cả chút vốn liếng thời gian ít ỏi) để viết =]]] Bắt đầu thôi! Một hành trình mới đang mở ra trước mắt! =]]] Tập trung vào tuyến tình cảm hơn nè :x =))))) Và rắc và đổ thêm thật nhiều drama máu chóa =))))))

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương