Bảy Điều Ước Của Tân Ma Vương
-
Chương 31: Phần III. Điều ước thứ ba.
Chương 31. Cổ tích trần gian, Thiên Đường trên Mặt Đất.
Dãy hàng lang dài dằng dặc ngập tràn ánh nắng. Mặt trời như ở ngay sát bên thôi chứ chẳng đâu xa, cùng với những đám mây trôi nổi bồng bềnh, thơ mộng.
Giữa khoảng không bao la vô tận này, nàng có thể là bất kì thứ gì.
Một cơn gió tự do tự tại, hay một hạt bụi lang thang phiêu lãng. Một đứa trẻ thích rong chơi la cà, hay một con chim sải cánh vút bay lên trời cao... Không, có lẽ sẽ còn cao hơn thế nữa, cao hơn cả bầu trời.
Phía trên bầu trời, dưới đáy lòng đất. Thậm chí cả tận cùng biển sâu. Đôi cánh của nàng chưa đủ dài và nàng chưa đủ vững vàng, nàng vẫn phải ở đây, trong cung điện nguy nga lộng lẫy nhưng lại êm đềm tẻ nhạt này.
Phải rồi... nếu là người đó thì bây giờ nhất định sẽ được nghe một câu chuyện cổ tích ~
Trong một tòa lâu đài ngự trị trên những đám mây tít tận cửu trùng thiên, có gia đình gồm một con quỷ, một kẻ bịa đặt, một gã mưu mô và một người yếu mềm sinh sống.
Kẻ bịa đặt nói dối như cuội, bất kể lời nào của hắn cũng không được tin: Hắn lừa tất cả mọi người. Gã mưu mô bụng đầy hiểm độc, y chỉ đơn giản thích ném đá giấu tay, lợi dụng người khác để đem lại lợi ích cho mình: Y coi mọi thứ như quân cờ của mình vậy. Người yếu mềm lại bạc nhược hơn cả: Gã biết mọi thứ, nhưng lại chẳng nói ra một lời.
Cuối cùng: là con quỷ.
Trong một gia đình hỗn độn như thế, dường như vẫn luôn tồn tại một con quỷ.
Ba bóng người từ đằng xa tiến đến, bước chân nhẹ tênh, cứ như thể không phải họ đang đi lên nền cẩm thạch mà đang dạo bước trên những đám mây vậy. Dãy hàng lang đột nhiên thu bé lại, tầm nhìn chỉ đủ để thu bọn họ vào trong mắt.
Câu chuyện cổ tích ấy, bắt đầu từ một gia đình nọ.
Họ có tất cả mọi thứ trong tay, và giấu giếm con quỷ trong căn hầm của mình.
-----------
Điện hoàng hôn như đang phát sáng dưới sắc đỏ của ánh chiều tà. Những bức tường như được gắn thêm một tầng vảy lấp lánh, phản quang xuống nền biển trầm lặng tạo thành những mảng màu ấm áp. Binh đoàn cua cá xếp thành hai hàng trên mặt nước, người hải giới vui vẻ đàn ca sáo nhị, tấu nên những khúc nhạc rộn ràng.
Có điều, dường như đang có một số người không tài nào nhập tâm nổi để thưởng thức bầu không khí nhộn nhịp xung quanh. Diêm Vương ngồi trên đám mây trắng dành riêng cho mình, mắt nhìn mũi, mũi nhìn ngực, ngực nhìn đùi, hoàn toàn cúi gằm mặt xuống chìm sâu vào dòng suy nghĩ miên man bất tận.
Bao gồm cả sự nhộn nhạo ẩn sâu dưới đáy lòng.
Ư... ư ư ư...
"Thật sự là không thể chịu đựng nổi!"
Tân Thế vốn đang trầm mặc đi bên cạnh thì bị giật mình bởi tiếng gắt gỏng bất thình lình của Diêm Vương. Trái tim còn đang đập liên hồi, nàng hoảng hốt quay sang, trợn mắt nhìn con người đang ở trên đám mây kia. "Sao.. sao vậy?"
"Làm như ta biết đó." Diêm Vương bực bội đáp.
Tân Thế lúng túng lấy tay gãi tai, sau đó gật gù, "Có nhiều chuyện quả đúng là nghĩ mãi cũng không thông."
Diêm Vương hừ một tiếng. Ngay khi cổng điện Hoàng Hôn đã ở trước mặt, đột nhiên nàng lại nói. "Bộ đồ rất hợp với ngươi."
Tân Thế ngạc nhiên, bước chân hơi chững lại. Song chỉ một giây thôi, nàng đã có thể mỉm cười bước tiếp. "Rồi, rồi. Cảm ơn, Diêm Vương."
Sau đó, cánh cổng rộng mở. Tiếng nhạc, tiếng hàn huyên, âm thanh của những dòng suối nước trở nên rõ ràng. Vài người đứng gần đó để ý thấy Diêm Vương thì nhanh chóng làm lễ. Diêm Vương cũng rời khỏi đám mây của mình, ánh mắt nàng chưa từng đặt lên bất kỳ ai. Tân Thế lẳng lặng bám theo sau, nụ cười khó mà dứt được.
"Đồ của Hải giới, đúng chứ?"
Chợt có người bắt chuyện với nàng. Tân Thế đưa mắt nhìn sang, ngay lập tức trông thấy một cô gái với búi tóc cao đen nhánh diện trang phục màu xanh bắt mắt với những ren váy xếp nhiều tầng, đôi mắt xếch cong lên khi nàng mỉm cười.
Khuôn mặt này chẳng hiểu sao lại gợi nhắc tới... - Tân Thế vừa thầm nhủ, vừa hơi nghiêng mặt nhìn Diêm Vương.
"Ngươi là?" Diêm Vương nhướng máy hỏi. Dường như nàng cũng cảm nhận được điều giống như Tân Thế đang nghĩ.
"Bẩm thưa Diêm Vương, thần là Mộc Tinh Chân Nhân, vừa mới nhậm chức được hơn trăm năm." Mộc Tinh Chân Nhân nhấc váy, nhún chào cung kính.
"Mộc Tinh Chân Nhân?" Diêm Vương cảm thấy như mình mới nghe qua cái tên này ở đâu rồi, nhất thời lại chẳng thể nhớ nổi. Vấn đề làm nàng lưu tâm ở đây chỉ có gương mặt kia, không hiểu sao nàng thấy rất khó chịu khi nhìn nó. "Ai đặt danh hiệu cho ngươi vậy?"
"Bẩm thưa, là Thủy Đế." Mộc Tinh Chân Nhân vẫn trả lời với vẻ nho nhã dễ chịu, đối lập hoàn toàn với một Diêm Vương gần như luôn cau có. "Ngài cũng là người đã giúp thần thành tinh."
"Thủy Đế? Hiếm thấy thật..." Diêm Vương lẩm bẩm, sau đó quay sang nói với Tân Thế, "Mọi việc ngày càng kì quái."
Tân Thế ngẫm nghĩ một chút mới gật đầu. Thật ra nàng chẳng biết phải đáp trả Diêm Vương thế nào. Mộc Tinh Chân Nhân kia như còn đang định nói gì thêm thì mọi người xung quanh đột nhiên ngừng chuyện trò khiến cho bầu không khí tĩnh lặng hẳn, vậy nên nàng cũng ngậm miệng, ngước mắt nhìn lên lễ đài pha lê ở cuối phòng. Phía trước lễ đài có một đài phun nước lớn phả đầy hơi sương, tỏa ra mùi hương thanh mát dễ chịu. Trên những bậc thang, Thủy Đế chậm rãi bước xuống, kề sát bên ngài, tay khoác tay là một nữ tử cũng diện trang phục Hải giới.
Đôi mắt cô gái ấy...
Tân Thế ngạc nhiên nhìn lên. Nàng bị mất con mắt trái.
"Đó là Ty Mệnh." Diêm Vương thì thầm bên tai Tân Thế. "Đúng là khó tin, cô ta lại có thể sánh vai bên Thủy Đế như bây giờ. Ta tự hỏi, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra giữa hai người bọn họ."
"Ta cũng tò mò." Tân Thế nhẹ giọng đáp. "Không biết vì sao."
"Cảm ơn tất cả mọi người vì đã có mặt trong bữa tiệc nhỏ này của ta." Thủy Đế ở trên cao bắt đầu cất tiếng nói, giọng điệu của ngài mang đầy vẻ uy nghiêm nhưng không đến mức khiến người khác phải kính sợ. Một vị thần hòa ái dễ gần chăng - Tân Thế thầm nhủ. "Ta rất vinh hạnh khi được đón tiếp mọi người. Hôm nay, vừa là sinh nhật theo Thiên lịch của ta, lại vừa là một ngày vô cùng quan trọng."
Nói đến đây, ngài mỉm cười, quay sang nhìn người đứng bên cạnh. Ty Mệnh dường như đang hơi ngại ngùng, kể cả khi nàng trông không hề như vậy song đôi mắt luôn đảo đã nói lên điều đó.
Rốt cuộc thì... vì sao nhỉ?
Tân Thế liếc nhìn người bên cạnh. Diêm Vương cũng đang ngửa mặt dõi theo Thủy Đế, vẻ mặt thờ ơ như chẳng hề quan tâm xem ngài định tuyên bố điều gì.
"Ta sẽ kết hôn."
Bầu không khí trở nên lắng đọng. Dường như chỉ còn mình Thủy Đế ở đây, điều khiến từng luồng thở nơi này.
"Với cô gái này."
Ngài nâng tay của Ty Mệnh, giữ nó trong lòng bàn tay mình.
Ta tự hỏi, rốt cuộc là bởi vì sao.
-------
Hít thở nặng nề. Gương mặt ả chứa đầy đau đớn, nhưng ả lại chẳng thể quằn quại để giảm bớt cơn đau. Tất cả những gì ả có thể làm chỉ là chịu đựng.
Ả phải tiếp tục chịu đựng.
Bởi vì con đường phía trước của ả chắc chắn sẽ trải đầy hoa, sau khi ả vượt qua khu rừng gai góc này.
"Ngươi ổn chứ?"
Một giọng nói vang lên, như ngay gần ả mà cũng như ở rất xa xôi.
"Sắp phá xong... sợi xích thứ hai..." Ả thở hắt ra, sau đó phì cười, "Cho ta thở một lát, mệt sắp chết rồi."
"Đau đến vậy sao? Mà ta cứ nghĩ những người như ngươi sẽ không biết đau là gì." Nàng lẩm bẩm, sau đó ả có thể nghe thấy tiếng nàng thở dài, kèm theo đó là tiếng quần áo sột soạt. "Chẳng có gì như trong tưởng tượng cả, có lẽ đó là lí do ta hụt hẫng đến như thế."
"Nếu mọi Đấng trên cao toàn năng như ngươi nghĩ thì có lẽ giờ ngươi đã chẳng ngồi đấy, tán nhảm hằng ngày với ta như thế này." Ả cảm thấy sắp hít thở không thông rồi. Âm thanh quanh tai đặc quánh lại, ả chẳng nghe thấy gì ngoài nhịp tim của mình nữa. Da thịt xoắn quít, quặn đau.
Sau một hồi, mọi thứ lại dịu đi một chút.
"Muốn nghe kể chuyện chứ?" Không biết đã qua bao lâu, ả lại cất giọng hỏi.
"Truyện cổ tích ư?"
"Ừ. Ta là một cô nàng kể chuyện cừ khôi đấy." Ả cười. Nàng suy nghĩ trong chốc lát rồi đồng ý. Dù sao bây giờ bọn họ cũng chẳng có nhiều việc để làm. "Truyện gì giờ nhỉ... Chuyện tình bi thương của vương hậu cõi mây phủ nhé?"
"Hả? Ý ngươi là Diêm Vương? Nàng biết yêu sao?"
"Ha ha, biết nói sao đây... Thôi thì bật mí với ngươi, mọi câu chuyện của ta đều là bịa đặt hết đấy. Chẳng cái nào là thật đâu."
"Gì cơ? Vậy mấy nay ngươi lừa ta à?" Nàng có vẻ ngạc nhiên trước việc này, ả tự hỏi vì sao.
"Ta chỉ lừa mình ngươi. Không phải ai cũng được ta kể chuyện cho nghe đâu... mà thực ra là có mình ngươi được nghe thôi. Ta chưa từng kể cho ai hết." Ả cảm thấy cơn đau hình như đang rút dần, lòng ả cũng trở nên khoai thai hơn.
"Kể cả trước khi bị nhốt dưới này, ngươi cũng... không kể cho ai nghe sao?" Nàng có vẻ đang vô cùng cẩn thận lựa lời. Hiếm khi thấy nàng như vậy, từ ngày gặp gỡ đến giờ, nàng chưa từng dè dặt với ả.
"Khi ấy... có nhiều thứ để làm hơn là kể cho nhau nghe những câu chuyện cổ tích." Ả trầm tư, "Có điều... ta đã kể ngươi nghe chưa, câu chuyện về một gia đình trên bầu trời?"
"Hình như là từng rồi... một gia đình giấu quỷ ở trong căn hầm của mình đúng chứ? Nhưng ngươi chỉ kể đến đó, sau đấy thì dừng. Ngươi bảo hết truyện rồi."
"Vẫn chưa hết đâu, chỉ là lúc đó ta không muốn kể tiếp thôi. Đó là một mẩu chuyện hỗn loạn. Giờ thì chẳng ai muốn nhớ về nó nữa, có lẽ là ngoại trừ ta."
"Ngươi muốn tiếp tục kể nó ư? Với ta ấy?"
"Muốn nghe chứ?"
"Đương nhiên."
"Vậy thì được." Ả gật gù, dẫu cho ả biết nàng sẽ không thể trông thấy hành động này của ả. "Ta sẽ kể cho ngươi nghe, toàn bộ câu chuyện."
Đây là câu chuyện về một gia đình, nơi có một tên bịa đặt, một kẻ mưu mô và một người yếu mềm.
Cùng một con quỷ trốn trong căn hầm của họ.
-----------------
Linh Ngụy: Hê hê, chương đầu tiên trong năm mới =))) Nếu như mọi việc theo đúng như tớ tính thì chắc mình đi được nửa chặng truyện rồi :D Mà kể cả có sai lệch thì tớ cũng sẽ ép cho nó thành sự thật =)))
Thời gian vừa rồi bận thi cử quá D:
Tân Thế diện đồ Hải giới thì trông thế nào ư :D
Giờ mới nhận ra mình vẽ Tân Thế nhiều nhất =))) Rồi mỗi phần một kiểu tóc nữa =))) Hí hí :D
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook