Bầu Trời Trong Trẻo
-
Chương 69: Đàm Phán Không Có Kết Quả
“Nhưng cô là phụ nữ.” Ninh Hoà nói.
Ông rút một điếu thuốc ra châm, không hề trưng cầu sự đồng ý của Lan Hinh. Cô gái ở trước mặt mình đã không bao giờ còn là cô bé cẩn thận dè chừng, có chút sợ hãi rụt rè năm năm trước nữa. Phần tình nghĩa cô nợ mình, vốn lẽ khi tính sang chuyện này thì sẽ trở thành một hàng rào khiến cô sợ hãi khi đối mặt với mình, nhưng hiện tại cô lại đem rào chắn đó đặt ngay trước mặt hai người, cô thản nhiên thừa nhận hết thảy, hơn nữa đem chuyện mình từng giúp cô đẩy lên tới một độ cao khiến người ta không thể nặng lời trách móc. Tuy mình cũng chưa từng nghĩ muốn nhận được bất cứ đền đáp gì từ cô, nhưng khi cô nói ra những lời đó, vẫn khiến mình hiểu được cô là một người có lòng biết ơn, đồng dạng cũng gần như ngăn chặn mình muốn mở lời dùng ân tình đổi lấy sự buông tay của cô.
Hiện tại, lòng biết ơn này lại trở thành tấm bia cho tình yêu trong miệng cô, thành một phần biện giải.
Nếu không bởi sự vĩ đại của tình yêu, sao có thể lay chuyển mà xích mích với ân tình. Đây là ý tứ của Lan Hinh. Sự thản nhiên của cô khiến ông giật mình, mà logic của cô lại kín đáo đến thế, thậm chí lời ăn tiếng nói của cô đều khiến người ta khó có thể cãi lại.
Nhưng cô lại là một người phụ nữ, đây là lời thật lòng của Ninh Hoà.
Đây là một sự thực không cách nào thay đổi.
Cho dù cô nó thể lay động một Ninh Hoà thân là một người làm ăn, nhưng không có cách nào nói đủ để lay động một Ninh Hoà làm một người cha. Bởi vì việc kinh doanh còn có thể mạo hiểm, nhưng đối với con gái của mình, Ninh Hoà tuyệt đối không mạo hiểm.
Lan Hinh nói: “Tôi nghĩ tình yêu không liên quan với giới tính. Chỉ cần yêu nhau là có thể hạnh phúc.”
“Từ khi nào cô cũng trở nên ngây thơ như tiểu Vũ vậy?” Ninh Hoà phà một ngụm khói: “Chỉ cần yêu nhau là có thể hạnh phúc, vậy chỉ giới hạn xa nhất là khi hai người đóng cửa phòng, không tiếp xúc với thế giới bên ngoài.”
Lan Hinh còn chưa kịp nói, Ninh Hoà đã tiếp tục mở miệng: “Để hai người ở bên nhau, tôi sẽ đau lòng khổ sở, nghĩ chắc hắn cha mẹ cô cũng sẽ phản đối. Hai người đều phải lăn lộn trong cái vòng xã hội này, không thể tồn tại một mình. Người thân của hai người đều phản đối đều đau khổ, như thế liệu hai người có hạnh phúc không? Sau này khi người xung quanh biết quan hệ của hai người cũng sẽ dùng ánh mắt khác thường mà đối xử, bọn họ sẽ chỉ trỏ, không thèm nói chuyện với cô và nó, sếp của hai người sẽ coi thường, thậm chí có thể sẽ gây khó dễ. Tôi không biết những việc đó có thể khiến cô và nó hạnh phúc không. Cái gọi là tình yêu của hai người không thể sống dưới ánh mặt trời, là thứ tình yêu ẩn trong bóng tối. Tôi không biết làm sao cô và nó có thể hạnh phúc. Lan Hinh, vì sao tôi không bàn bạc với tiểu Vũ mà tới trò chuyện cùng cô, cô có biết không?”
Lan Hinh gật gật đầu, những lời tấn công dồn dập đó của Ninh Hoà khiến cô cảm thấy có chút khó có thể hô hấp.
“Đúng, bởi vì cô chín chắn trưởng thành hơn con bé nhiều lắm. Tôi biết nếu đàm phán với con bé thì sẽ không có kết quả, nó không thể hiểu cũng sẽ không đồng ý. Sự phản đối của tôi chỉ có thể làm tổn thương tình cảm cha con. Nhưng cô lại khác. Cô đã từng trải qua cái nhìn của người khác, trải qua cảm giác bị mọi người cô lập, cô đã trải qua sự thống khổ mà vật chất đem lại, cô cũng trải qua sự chờ mong cùng ỷ lại mà gia đình cô đối với cô. Trên người cô, mọi thứ đều càng thêm khắc sâu. Cho nên, cô cũng càng nên hiểu rõ chuyện tình cảm cũng không chỉ cần duy nhất tình cảm. Tôi hy vọng tiểu Vũ hạnh phúc, cũng hy vọng cô hạnh phúc.” Ninh Hoà chậm rãi nói, sau đó hút thuốc, sương khói khiến nét mặt ông mơ hồ. Lan Hinh không nhìn rõ được vẻ mặt ông.
“Có lẽ tình yêu sẽ mang đến thống khổ, nhưng nếu buông tha cho tình yêu, tất nhiên sẽ mang đến tuyệt vọng.” Lan Hinh cười yếu ớt. Bài thi về tình yêu, trang thứ nhất đã mở ra. Dù có gian nan đến đâu, hiện tại dù thế nào cũng đã mở ra rồi, không phải sao?
Ninh Hoà yên lặng nhìn Lan Hinh, một lát sau mới mở miệng: “Tình yêu là từng đoạn từng đoạn. Rời đi cũng không phải tuyệt vọng mà chỉ là đau khổ, chẳng qua dù đau khổ bao nhiêu rồi cũng sẽ qua. Thời gian sẽ làm mọi thứ trở nên phai nhạt. Một sự bắt đầu mới luôn chờ đợi hai người ở cách đó không xa.”
Lan Hinh không tiếp lời Ninh Hoà, mà nâng tay xem thời gian, đây là đồng hồ của Ninh Vũ. Cô nhàn nhạt nói: “Đã trễ rồi, tiểu Vũ đang chờ tôi. Buổi chiều tôi còn hai môn thi.”
Quan điểm đều bị gạt qua, nói chuyện tiếp như thế cũng không có kết quả.
“Trốn tránh không thể giải quyết được vấn đề.” Ninh Hoà có chút nổi giận. Đây không nên là thái độ mà Lan Hinh nên dùng để nói với mình.
“Chú Ninh, tôi nghĩ tôi không thể thuyết phục ngài, mà ngài cũng không thể thuyết phục được tôi. Điểm này ngay từ ban đầu thật ra chúng ta đều hiểu. Bởi vì chúng ta đứng ở lập trường bất đồng. Tôi muốn bảo hộ tình yêu của mình, mà ngại lại muốn bảo vệ con gái của ngài. Tuy rằng mục đích của chúng ta giống nhau, đều muốn em ấy được hạnh phúc, nhưng cái nhìn của chúng ta lại hoàn toàn khác biệt. Có nói thêm gì nữa cũng sẽ không có kết quả. Đây không phải trốn tránh, mà là chấm dứt cuộc đối thoại không có kết quả về một vấn đề.” Lan Hinh ôn hoà nói. Đối mặt với Ninh Hoà, cô không thể vội vàng xao động, cũng không thể đối chọi gay gắt.
“Thời gian sẽ chứng minh là tôi đúng, nhưng tôi hy vọng cô có thể cho tiểu Vũ một không gian.” Ninh Hoà dụi tắt điếu thuốc, đầu mẩu thuốc lá bị ông hung hăng ấn vào gạt tàn, đã bị biến dạng.
“Có ý gì?”
“Có cô ở bên, tiểu Vũ vĩnh viễn cũng không có cơ hội tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cũng vĩnh viễn không có quyền lợi lựa chọn. Tôi đã nuôi lớn con bé từ nhỏ, tôi hiểu con bé hơn bất kỳ ai. Tình yêu hẳn là lựa chọn mà không phải chiếm lấy. Cô ở bên cạnh con bé, con bé vốn không có cơ hội để để ý đến người khác, ai thích hợp với nó, nó căn bản không thể nhận ra.”
Lan Hinh nhìn Ninh Hoà, chờ ông nói tiếp.
“Bỏ tiệm cơm kia. Tôi sẽ tìm người thu mua, cho cô một cái giá vừa lòng. Cô có thể giống năm năm trước bắt đầu một cuộc sống mới. Cô có thể đến công ty của tôi làm, trở lại chuyên môn của mình. Mà tiểu Vũ, hẳn nên đi làm việc mà nó nên làm.” Ninh Hoà nói.
“Ngài muốn tôi rời khỏi em ấy?” Lan Hinh hỏi.
“Đúng vậy. Thời gian sẽ chứng minh hết thảy, để hai người tách ra, một sự bắt đầu mới sẽ chờ đón. Con bé gặp cô khi tình cảm của nó ngây thơ nhất, những gì cô trải qua vô cùng phong phú, bình tĩnh lại thông minh. Mà khi cô mỏi mệt cô đơn lại gặp được nó, con bé đơn thuần mà chấp nhất, khiến cô có thể thoải mái đối mặt. Hai người gặp nhau vào thời điểm thích hợp, cho nên có cảm tình, nhưng đây cũng không phải tình yêu. Con bé có lẽ cần một phần tình cảm giống như tình thương của mẹ, mà cô cần là một chỗ dựa cho lòng mình. Đó cũng không phải chuyện không phải người kia thì không thể. Lan Hinh, tôi không muốn thảo luận về suy nghĩ trong lòng cô, những gì tôi đã trải qua còn vượt xa những gì cô và con bé đã nếm trải cộng lại. Có lẽ hai người không thể hiểu được, nhưng sự thật chính là như vậy.”
“Ngài không hiểu tôi, cũng không hiểu em ấy.” Lan Hinh nói. Cô đứng lên, đi đến quầy trả tiền, sau đó nói với Ninh Hoà: “Tôi phải đi rồi. Nếu ngài không ngại thì đến tiệm của tôi ăn cơm đi. Tiểu Vũ ở đó.”
“Không phải cô không nên trốn tránh vấn đề này sao?” Ninh Hoà có chút tàn khốc nói.
“Có lẽ không phải tôi đang trốn tránh, mà là ngài đang trốn tránh, ngài đang trốn tránh sự thực là con gái ngài và tôi ở bên nhau.” Lan Hinh vừa nói vừa nhìn đồng hồ, sau đó đi về phía cửa.
“Nếu cô là một người đàn ông!” Ninh Hoà nói một nửa, đã cùng Lan Hinh đi ra khỏi tiệm trà.
Lan Hinh dừng bước, xoay người nói với Ninh Hoà: “Ngài cho rằng, một người đàn ông liền nhất định có thể mang đến hạnh phúc cho em ấy sao? Như lời ngài nói, thời gian sẽ chứng minh tất cả. Vậy thì mong ngài cũng cho chúng tôi một ít thời gian, để tôi và em ấy có thể chứng minh cho ngài thấy, chúng tôi ở bên nhau rất tốt, rất hạnh phúc.”
“Con bé là đứa con gái duy nhất của tôi, là tính mệnh của tôi!” Sự bình tĩnh của Ninh Hoà đã bị phá vỡ, thanh âm khi ông nói bị nâng cao không ít.
Lan Hinh lẳng lặng nhìn Ninh Hoà: “Muốn thế nào thì ngài mới bằng lòng tin tưởng tôi?”
“Rời khỏi con bé, để nó đi du học, nếu chờ nó trở lại vẫn như cũ lựa chọn cô, mà cô cũng vẫn chờ con bé như cũ, vậy tôi không còn lời nào để nói.” Thanh âm của Ninh Hoà dĩ nhiên có chút run run. Người đàn ông từ trước tới giờ có thể khống chế đại cục, đã không thể giữ bình tĩnh khi đối mặt với chuyện của con gái mình.
“Như thế cũng không khó.” Lan Hinh mỉm cười. Kỳ thật để Ninh Vũ đi du học tuy cô không nỡ, nhưng xét về mặt phát triển cá nhân của Ninh Vũ thì cũng là con đường tốt nhất.
“Điều kiện tiên quyết là hai người không thể liên lạc với nhau.” Ninh Hoà ý thức được mình luống cuống, ông chỉnh lại cảm xúc của mình, lại rút điếu thuốc ra châm: “Nếu muốn dùng thời gian để chứng minh hết thảy, vậy hai người hẳn cũng đủ kiên định. Nếu không thì đừng hy vọng nhận được sự chấp thuận của tôi.”
Lan Hinh nhìn Ninh Hoà, sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời. Một cảm giác chua xót khó có thể thành lời dâng tràn, cô cười cười: “Tôi không thể quyết định thay cho tiểu Vũ chuyện gì cả.”
“Nhưng cô có thể giúp con bé quyết định.” Ninh Hoà không thể không thừa nhận, lời mình nói tiểu Vũ sẽ không nghe nữa, muốn để tiểu Vũ một mình ra nước ngoài, muốn để con bé không còn liên lạc với Lan Hinh thì cũng chỉ Lan Hinh mới có thể làm được.
“Vì sao tôi phải làm như vậy?” Lan Hinh cười khổ. Muốn cô để người mình yêu rời xa mình, rời khỏi phạm vi cảm giác của mình, thời gian mấy năm trời không biết nàng sẽ thế nào, không thể biết nàng đang làm gì, không thể biết nàng có nhớ mình không.
Đó là sự thống khổ thế nào, thật khó có thể tưởng tượng được.
“Bởi vì cô cần cho tôi một lời giải thích, cũng cần một lời giải thích cho người mẹ đã mất của con bé.” Thanh âm của Ninh Hoà dội vào màng nhĩ của Lan Hinh, ông nói không lớn, nhưng lại khiến tai cô đau đớn.
Lan Hinh không nói gì, di động lại vang lên.
Lan Hinh lấy di động ra nghe, là Ninh Vũ.
“Thi xong rồi phải không? Sao còn chưa về? Đầu bếp đã làm xong đồ ăn rồi. Thi thế nào, mau trở về ăn cơm đi.” Ninh Vũ ở bên kia vui vẻ cười.
“Ừ, thi xong rồi, cũng được. Nói đầu bếp làm thêm hai món đi, chú Ninh đến đây.” Giọng nói của Lan Hinh vẫn ôn nhu như cũ.
“Ba em? Ông ấy đến? Sao không gọi cho em? Thật là.” Bên kia điện thoại Ninh Vũ rất kinh ngạc.
“Gặp chị trước để tìm hiểu tình hình của em.” Lan Hinh vừa nói, vừa đưa tay đón một chiếc taxi, sau đó mở cửa sau cho Ninh Hoà, rồi mình cũng ngồi xuống ghế trước.
“Ba em…..Không gây khó dễ cho chị chứ……” Ninh Vũ nhớ tới chuyện của mình và Lan Hinh đã nói cho ba biết, lần này ba lại trực tiếp tìm đến Lan hinh, trong lòng cũng thấp thỏm không yên.
“Không, chỉ hàn huyên tán gẫu thôi. Được rồi, chị và ba em lên xe rồi, một lát nữa trở về sẽ nói sau.” Lan Hinh đã chấm dứt cuộc gọi, nói địa chỉ cho tài xế biết.
“Ý cô là cô đồng ý sao?” Một người ở ghế trước, một người ngồi sau, vốn không tiện nói chuyện, nhưng Ninh Hoà lại có chút không rõ ý tứ của Lan Hinh.
“Tôi cần nói chuyện với tiểu Vũ.” Lan Hinh nói.
Ông rút một điếu thuốc ra châm, không hề trưng cầu sự đồng ý của Lan Hinh. Cô gái ở trước mặt mình đã không bao giờ còn là cô bé cẩn thận dè chừng, có chút sợ hãi rụt rè năm năm trước nữa. Phần tình nghĩa cô nợ mình, vốn lẽ khi tính sang chuyện này thì sẽ trở thành một hàng rào khiến cô sợ hãi khi đối mặt với mình, nhưng hiện tại cô lại đem rào chắn đó đặt ngay trước mặt hai người, cô thản nhiên thừa nhận hết thảy, hơn nữa đem chuyện mình từng giúp cô đẩy lên tới một độ cao khiến người ta không thể nặng lời trách móc. Tuy mình cũng chưa từng nghĩ muốn nhận được bất cứ đền đáp gì từ cô, nhưng khi cô nói ra những lời đó, vẫn khiến mình hiểu được cô là một người có lòng biết ơn, đồng dạng cũng gần như ngăn chặn mình muốn mở lời dùng ân tình đổi lấy sự buông tay của cô.
Hiện tại, lòng biết ơn này lại trở thành tấm bia cho tình yêu trong miệng cô, thành một phần biện giải.
Nếu không bởi sự vĩ đại của tình yêu, sao có thể lay chuyển mà xích mích với ân tình. Đây là ý tứ của Lan Hinh. Sự thản nhiên của cô khiến ông giật mình, mà logic của cô lại kín đáo đến thế, thậm chí lời ăn tiếng nói của cô đều khiến người ta khó có thể cãi lại.
Nhưng cô lại là một người phụ nữ, đây là lời thật lòng của Ninh Hoà.
Đây là một sự thực không cách nào thay đổi.
Cho dù cô nó thể lay động một Ninh Hoà thân là một người làm ăn, nhưng không có cách nào nói đủ để lay động một Ninh Hoà làm một người cha. Bởi vì việc kinh doanh còn có thể mạo hiểm, nhưng đối với con gái của mình, Ninh Hoà tuyệt đối không mạo hiểm.
Lan Hinh nói: “Tôi nghĩ tình yêu không liên quan với giới tính. Chỉ cần yêu nhau là có thể hạnh phúc.”
“Từ khi nào cô cũng trở nên ngây thơ như tiểu Vũ vậy?” Ninh Hoà phà một ngụm khói: “Chỉ cần yêu nhau là có thể hạnh phúc, vậy chỉ giới hạn xa nhất là khi hai người đóng cửa phòng, không tiếp xúc với thế giới bên ngoài.”
Lan Hinh còn chưa kịp nói, Ninh Hoà đã tiếp tục mở miệng: “Để hai người ở bên nhau, tôi sẽ đau lòng khổ sở, nghĩ chắc hắn cha mẹ cô cũng sẽ phản đối. Hai người đều phải lăn lộn trong cái vòng xã hội này, không thể tồn tại một mình. Người thân của hai người đều phản đối đều đau khổ, như thế liệu hai người có hạnh phúc không? Sau này khi người xung quanh biết quan hệ của hai người cũng sẽ dùng ánh mắt khác thường mà đối xử, bọn họ sẽ chỉ trỏ, không thèm nói chuyện với cô và nó, sếp của hai người sẽ coi thường, thậm chí có thể sẽ gây khó dễ. Tôi không biết những việc đó có thể khiến cô và nó hạnh phúc không. Cái gọi là tình yêu của hai người không thể sống dưới ánh mặt trời, là thứ tình yêu ẩn trong bóng tối. Tôi không biết làm sao cô và nó có thể hạnh phúc. Lan Hinh, vì sao tôi không bàn bạc với tiểu Vũ mà tới trò chuyện cùng cô, cô có biết không?”
Lan Hinh gật gật đầu, những lời tấn công dồn dập đó của Ninh Hoà khiến cô cảm thấy có chút khó có thể hô hấp.
“Đúng, bởi vì cô chín chắn trưởng thành hơn con bé nhiều lắm. Tôi biết nếu đàm phán với con bé thì sẽ không có kết quả, nó không thể hiểu cũng sẽ không đồng ý. Sự phản đối của tôi chỉ có thể làm tổn thương tình cảm cha con. Nhưng cô lại khác. Cô đã từng trải qua cái nhìn của người khác, trải qua cảm giác bị mọi người cô lập, cô đã trải qua sự thống khổ mà vật chất đem lại, cô cũng trải qua sự chờ mong cùng ỷ lại mà gia đình cô đối với cô. Trên người cô, mọi thứ đều càng thêm khắc sâu. Cho nên, cô cũng càng nên hiểu rõ chuyện tình cảm cũng không chỉ cần duy nhất tình cảm. Tôi hy vọng tiểu Vũ hạnh phúc, cũng hy vọng cô hạnh phúc.” Ninh Hoà chậm rãi nói, sau đó hút thuốc, sương khói khiến nét mặt ông mơ hồ. Lan Hinh không nhìn rõ được vẻ mặt ông.
“Có lẽ tình yêu sẽ mang đến thống khổ, nhưng nếu buông tha cho tình yêu, tất nhiên sẽ mang đến tuyệt vọng.” Lan Hinh cười yếu ớt. Bài thi về tình yêu, trang thứ nhất đã mở ra. Dù có gian nan đến đâu, hiện tại dù thế nào cũng đã mở ra rồi, không phải sao?
Ninh Hoà yên lặng nhìn Lan Hinh, một lát sau mới mở miệng: “Tình yêu là từng đoạn từng đoạn. Rời đi cũng không phải tuyệt vọng mà chỉ là đau khổ, chẳng qua dù đau khổ bao nhiêu rồi cũng sẽ qua. Thời gian sẽ làm mọi thứ trở nên phai nhạt. Một sự bắt đầu mới luôn chờ đợi hai người ở cách đó không xa.”
Lan Hinh không tiếp lời Ninh Hoà, mà nâng tay xem thời gian, đây là đồng hồ của Ninh Vũ. Cô nhàn nhạt nói: “Đã trễ rồi, tiểu Vũ đang chờ tôi. Buổi chiều tôi còn hai môn thi.”
Quan điểm đều bị gạt qua, nói chuyện tiếp như thế cũng không có kết quả.
“Trốn tránh không thể giải quyết được vấn đề.” Ninh Hoà có chút nổi giận. Đây không nên là thái độ mà Lan Hinh nên dùng để nói với mình.
“Chú Ninh, tôi nghĩ tôi không thể thuyết phục ngài, mà ngài cũng không thể thuyết phục được tôi. Điểm này ngay từ ban đầu thật ra chúng ta đều hiểu. Bởi vì chúng ta đứng ở lập trường bất đồng. Tôi muốn bảo hộ tình yêu của mình, mà ngại lại muốn bảo vệ con gái của ngài. Tuy rằng mục đích của chúng ta giống nhau, đều muốn em ấy được hạnh phúc, nhưng cái nhìn của chúng ta lại hoàn toàn khác biệt. Có nói thêm gì nữa cũng sẽ không có kết quả. Đây không phải trốn tránh, mà là chấm dứt cuộc đối thoại không có kết quả về một vấn đề.” Lan Hinh ôn hoà nói. Đối mặt với Ninh Hoà, cô không thể vội vàng xao động, cũng không thể đối chọi gay gắt.
“Thời gian sẽ chứng minh là tôi đúng, nhưng tôi hy vọng cô có thể cho tiểu Vũ một không gian.” Ninh Hoà dụi tắt điếu thuốc, đầu mẩu thuốc lá bị ông hung hăng ấn vào gạt tàn, đã bị biến dạng.
“Có ý gì?”
“Có cô ở bên, tiểu Vũ vĩnh viễn cũng không có cơ hội tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cũng vĩnh viễn không có quyền lợi lựa chọn. Tôi đã nuôi lớn con bé từ nhỏ, tôi hiểu con bé hơn bất kỳ ai. Tình yêu hẳn là lựa chọn mà không phải chiếm lấy. Cô ở bên cạnh con bé, con bé vốn không có cơ hội để để ý đến người khác, ai thích hợp với nó, nó căn bản không thể nhận ra.”
Lan Hinh nhìn Ninh Hoà, chờ ông nói tiếp.
“Bỏ tiệm cơm kia. Tôi sẽ tìm người thu mua, cho cô một cái giá vừa lòng. Cô có thể giống năm năm trước bắt đầu một cuộc sống mới. Cô có thể đến công ty của tôi làm, trở lại chuyên môn của mình. Mà tiểu Vũ, hẳn nên đi làm việc mà nó nên làm.” Ninh Hoà nói.
“Ngài muốn tôi rời khỏi em ấy?” Lan Hinh hỏi.
“Đúng vậy. Thời gian sẽ chứng minh hết thảy, để hai người tách ra, một sự bắt đầu mới sẽ chờ đón. Con bé gặp cô khi tình cảm của nó ngây thơ nhất, những gì cô trải qua vô cùng phong phú, bình tĩnh lại thông minh. Mà khi cô mỏi mệt cô đơn lại gặp được nó, con bé đơn thuần mà chấp nhất, khiến cô có thể thoải mái đối mặt. Hai người gặp nhau vào thời điểm thích hợp, cho nên có cảm tình, nhưng đây cũng không phải tình yêu. Con bé có lẽ cần một phần tình cảm giống như tình thương của mẹ, mà cô cần là một chỗ dựa cho lòng mình. Đó cũng không phải chuyện không phải người kia thì không thể. Lan Hinh, tôi không muốn thảo luận về suy nghĩ trong lòng cô, những gì tôi đã trải qua còn vượt xa những gì cô và con bé đã nếm trải cộng lại. Có lẽ hai người không thể hiểu được, nhưng sự thật chính là như vậy.”
“Ngài không hiểu tôi, cũng không hiểu em ấy.” Lan Hinh nói. Cô đứng lên, đi đến quầy trả tiền, sau đó nói với Ninh Hoà: “Tôi phải đi rồi. Nếu ngài không ngại thì đến tiệm của tôi ăn cơm đi. Tiểu Vũ ở đó.”
“Không phải cô không nên trốn tránh vấn đề này sao?” Ninh Hoà có chút tàn khốc nói.
“Có lẽ không phải tôi đang trốn tránh, mà là ngài đang trốn tránh, ngài đang trốn tránh sự thực là con gái ngài và tôi ở bên nhau.” Lan Hinh vừa nói vừa nhìn đồng hồ, sau đó đi về phía cửa.
“Nếu cô là một người đàn ông!” Ninh Hoà nói một nửa, đã cùng Lan Hinh đi ra khỏi tiệm trà.
Lan Hinh dừng bước, xoay người nói với Ninh Hoà: “Ngài cho rằng, một người đàn ông liền nhất định có thể mang đến hạnh phúc cho em ấy sao? Như lời ngài nói, thời gian sẽ chứng minh tất cả. Vậy thì mong ngài cũng cho chúng tôi một ít thời gian, để tôi và em ấy có thể chứng minh cho ngài thấy, chúng tôi ở bên nhau rất tốt, rất hạnh phúc.”
“Con bé là đứa con gái duy nhất của tôi, là tính mệnh của tôi!” Sự bình tĩnh của Ninh Hoà đã bị phá vỡ, thanh âm khi ông nói bị nâng cao không ít.
Lan Hinh lẳng lặng nhìn Ninh Hoà: “Muốn thế nào thì ngài mới bằng lòng tin tưởng tôi?”
“Rời khỏi con bé, để nó đi du học, nếu chờ nó trở lại vẫn như cũ lựa chọn cô, mà cô cũng vẫn chờ con bé như cũ, vậy tôi không còn lời nào để nói.” Thanh âm của Ninh Hoà dĩ nhiên có chút run run. Người đàn ông từ trước tới giờ có thể khống chế đại cục, đã không thể giữ bình tĩnh khi đối mặt với chuyện của con gái mình.
“Như thế cũng không khó.” Lan Hinh mỉm cười. Kỳ thật để Ninh Vũ đi du học tuy cô không nỡ, nhưng xét về mặt phát triển cá nhân của Ninh Vũ thì cũng là con đường tốt nhất.
“Điều kiện tiên quyết là hai người không thể liên lạc với nhau.” Ninh Hoà ý thức được mình luống cuống, ông chỉnh lại cảm xúc của mình, lại rút điếu thuốc ra châm: “Nếu muốn dùng thời gian để chứng minh hết thảy, vậy hai người hẳn cũng đủ kiên định. Nếu không thì đừng hy vọng nhận được sự chấp thuận của tôi.”
Lan Hinh nhìn Ninh Hoà, sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời. Một cảm giác chua xót khó có thể thành lời dâng tràn, cô cười cười: “Tôi không thể quyết định thay cho tiểu Vũ chuyện gì cả.”
“Nhưng cô có thể giúp con bé quyết định.” Ninh Hoà không thể không thừa nhận, lời mình nói tiểu Vũ sẽ không nghe nữa, muốn để tiểu Vũ một mình ra nước ngoài, muốn để con bé không còn liên lạc với Lan Hinh thì cũng chỉ Lan Hinh mới có thể làm được.
“Vì sao tôi phải làm như vậy?” Lan Hinh cười khổ. Muốn cô để người mình yêu rời xa mình, rời khỏi phạm vi cảm giác của mình, thời gian mấy năm trời không biết nàng sẽ thế nào, không thể biết nàng đang làm gì, không thể biết nàng có nhớ mình không.
Đó là sự thống khổ thế nào, thật khó có thể tưởng tượng được.
“Bởi vì cô cần cho tôi một lời giải thích, cũng cần một lời giải thích cho người mẹ đã mất của con bé.” Thanh âm của Ninh Hoà dội vào màng nhĩ của Lan Hinh, ông nói không lớn, nhưng lại khiến tai cô đau đớn.
Lan Hinh không nói gì, di động lại vang lên.
Lan Hinh lấy di động ra nghe, là Ninh Vũ.
“Thi xong rồi phải không? Sao còn chưa về? Đầu bếp đã làm xong đồ ăn rồi. Thi thế nào, mau trở về ăn cơm đi.” Ninh Vũ ở bên kia vui vẻ cười.
“Ừ, thi xong rồi, cũng được. Nói đầu bếp làm thêm hai món đi, chú Ninh đến đây.” Giọng nói của Lan Hinh vẫn ôn nhu như cũ.
“Ba em? Ông ấy đến? Sao không gọi cho em? Thật là.” Bên kia điện thoại Ninh Vũ rất kinh ngạc.
“Gặp chị trước để tìm hiểu tình hình của em.” Lan Hinh vừa nói, vừa đưa tay đón một chiếc taxi, sau đó mở cửa sau cho Ninh Hoà, rồi mình cũng ngồi xuống ghế trước.
“Ba em…..Không gây khó dễ cho chị chứ……” Ninh Vũ nhớ tới chuyện của mình và Lan Hinh đã nói cho ba biết, lần này ba lại trực tiếp tìm đến Lan hinh, trong lòng cũng thấp thỏm không yên.
“Không, chỉ hàn huyên tán gẫu thôi. Được rồi, chị và ba em lên xe rồi, một lát nữa trở về sẽ nói sau.” Lan Hinh đã chấm dứt cuộc gọi, nói địa chỉ cho tài xế biết.
“Ý cô là cô đồng ý sao?” Một người ở ghế trước, một người ngồi sau, vốn không tiện nói chuyện, nhưng Ninh Hoà lại có chút không rõ ý tứ của Lan Hinh.
“Tôi cần nói chuyện với tiểu Vũ.” Lan Hinh nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook