Bầu Trời Trong Trẻo
-
Chương 46: Tình Yêu Làm Cho Người Ta Trưởng Thành, Tình Yêu Cũng Làm Cho Người Ta Trẻ Lại
Ngồi xe máy chạy vội trên con đường đất, gió mùa hè mãnh liệt thổi qua, mái tóc bị gió lùa rối tung, những đồng ruộng ven đường và vô số đống lửa dọc đường đi bị bỏ lại phía sau, để lại đầy trời cát bụi, khung cảnh này trong cuộc đời hai mươi năm của Ninh Vũ tuyệt đối có thể coi là chưa từng được thấy.
Mới lạ, còn có hưng phấn. Gió thổi thực thoải mái, trong không khí còn mang theo hơi đất của mùa hè khô ráo cùng cỗ hơi thở như có như không của cây cối, thứ không khí đó tới rất vội vàng mà đi cũng nhanh chóng, Ninh Vũ cảm thấy ý nghĩ mình cũng theo đó có phần mờ mịt. Người lái xe phóng như gió, Lan hinh ngồi ở giữa, Ninh Vũ ngồi phía sau một tay ôm eo cô, một tay nắm phần tay cầm trên yên xe.
“Mỗi lần trở về chị đều ngồi xe máy à?” Ninh Vũ mở miệng hỏi. Gió liền lùa vào miệng nàng.
“Ừ.” Lan Hinh lớn tiếng trả lời: “Có điều hồi trung học cũng đi đường này, nhưng không đi xe mà đi bộ.”
Ninh Vũ không tiện hỏi, cũng không biết nên hỏi cái gì, xe máy chạy đã lâu, con đường này rất dài. Nàng ôm Lan Hinh, kéo cô tựa vào lòng mình, sau đó tựa đầu dính sát vào nhau.
Đến nơi, sau khi Ninh Vũ xuống xe còn cảm thấy có chút choáng váng, tựa hồ thân thể vẫn còn trên con đường dài đằng đẵng trở về nhà kia. Lan Hinh vỗ vỗ má nàng: “Ngồi xe lâu đến phát ngốc rồi à?”
Ninh Vũ thật sự ngây ngốc cười rộ lên, đưa tay xoa xoa gò má có chút căng cứng vì bị gió thổi: “Lại đây, Hinh, để em chụp cho chị một tấm.”
Ninh Vũ nói xong liền lấy máy ảnh từ trong ba lô ra.
Lan Hinh vừa cười vừa che: “Chụp gì mà chụp, có gì hay đâu mà chụp?”
Ninh Vũ lại liên tục lui về phía sau tìm kiếm góc độ: “Nhanh lên nhanh lên, dọc đường không để ý chụp hình thật sự đáng tiếc mà, đừng tránh né nữa, mau làm dáng đi.”
Lan Hinh không lay chuyển được ý định của nàng, đành đứng ở ven đường để Ninh Vũ chụp hai tấm.
Ninh Vũ như nhặt được bảo bối, lật qua lật lại xem: “Vẻ mặt hơi mất tự nhiên, nhưng vẫn đẹp, không tệ, Hinh của em xinh đẹp như thế, chỉ tuỳ tiện đứng cũng phong hoa tuyệt đại.”
“Cái gì mà phong hoa tuyệt đại, em lừa ai thế.” Lan Hinh cùng chồm tới xem. Hình quả thực không tệ, bản thân cô không có thói quen chụp ảnh, một khi ống kính máy ánh chĩa về phía mình, lập tức sẽ có phần tay chân luống cuống, cho nên mình trong ảnh thoạt nhìn có chút mất tự nhiên, bất quá góc độ Ninh Vũ chụp không tệ, con đường đất phía sau lưng cô kéo dài một đường, cuối cùng uyển chuyển biến mất ở bên sườn núi, cũng có một hương vị riêng biệt.
“Nói phong hoa tuyệt đại đúng thật có phần lừa dối, bất quá thật sự đẹp mà, rất tốt……” Ninh Vũ liên tục nói tốt, Lan Hinh cũng không biết nàng nói rất tốt rất tốt là làm sao.
Lan Hinh cầm hành lý lên: “Đi thôi, còn mấy con đường núi nữa, tiểu Duệ đã gọi cho tôi, nói sẽ ra đón, tôi không đồng ý. Lần này tự chúng ta về là được.”
“Vậy thì không còn gì tốt hơn.” Ninh Vũ chỉnh máy ảnh qua chế độ chụp ảnh động, đi phía sau Lan Hinh chụp hình cô.
“Em đừng làm thế nữa, tôi khó chịu lắm.” Lan Hinh đi được vài bước lại quay đầu, xoay người kêu dừng.
“Một tình yêu đẹp thì cần phải lưu trữ những kỷ niệm đẹp, chờ đến khi chúng ta già đi cũng có thể lấy ra xem mà.” Ninh Vũ hứng trí bừng bừng chụp. Lần đầu tiên cùng Lan Hinh về quê, đây là một kỷ niệm đáng giá, dù thế nào cũng phải chụp một ít.
Lan Hinh cười dịu dàng với máy ảnh, dĩ nhiên không phản đối, quay người tiếp tục chậm rãi đi. Có lẽ nên lưu giữ một chút gì đó mà mình lưu luyến. Quê hương mình, non xanh nước biếc, trên vách đá ẩm ướt một con thác nhỏ chậm rãi đổ xuống, tiếng chim chóc líu lo, còn có tiếng ve kêu không biết mỏi mệt, mình đã đi trên con đường núi này hơn mười năm, từng trải qua không ít niềm vui, từng có không ít phiền muộn, thậm chí còn từng chán ghét, mà hiện tại tất cả lại trở thành một cảm giác thân thiết hoài niệm quê nhà. Đương nhiên, còn có con người đơn thuần mà đáng yêu ở phía sau, làm cho tất cả mọi thứ tựa hồ trở nên càng thêm khác biệt,
“Hinh, nói gì đi.” Ninh Vũ đuổi theo Lan Hinh, vừa chụp vừa nói.
“Muốn tôi nói gì?” Lan Hinh hỏi.
“Tuỳ tiện nói gì đi, ví dụ như mỗi khi trở về đi trên con đường này chị nghĩ đến cái gì, hoặc là, kể cho em nghe về những chuyện trước đây của chị, tóm lại cái gì cũng được.” Thanh âm Ninh Vũ đầy vui vẻ.
“Được rồi, như vậy tuỳ tiện nói gì đó nhé.” Lan Hinh đem hành lý chuyển qua tay bên kia, con đường núi gập ghềnh này, không cánh nào kéo va li cả, chỉ có thể xách, cho nên ở thành phố dùng va li rất tiện, nhưng đi đường núi lại trở thành trói buộc.
“Để em cầm phụ cho.” Ninh Vũ đoạt lấy vali từ tay Lan Hinh, Lan Hinh muốn tránh, nhưng đường núi không rộng, không dám né, cho nên vẫn để Ninh Vũ giành được.
“Nặng quá, lại đây, chị cầm cái này đi, vừa đi vừa quay phim.” Ninh Vũ đưa máy ảnh cho Lan Hinh.
Lan Hinh đón lấy máy ảnh: “Đường núi không dễ đi, vali lại nặng, vẫn cứ để tôi xách cho, tôi đi đường núi quen rồi, có kinh nghiệm hơn em.”
Ninh Vũ xách hành lý, hơi nghiêng người, có phần tập tễnh đi về phía trước: “Không cần đâu. Chị đi con đường này nhiều năm như vậy, đủ vất vả rồi, sau này để em chăm sóc chị, sẽ không để chị phải chịu khổ nữa.”
Lan Hinh nghe những lời có chút trẻ con của Ninh Vũ, lòng ấm áp, giọng nói cũng nhu hoà không ít: “Vậy để tôi kể cho em vài chuyện.”
“Ừ, ghi âm lại, sau này em sẽ thường xuyên nghe.” Ninh Vũ thực vui vẻ.
“Từ khi tôi lên tiểu học là bắt đầu mỗi ngày đi con đường này.” Lan Hinh chậm rãi nói, vừa nhớ lại những tháng ngày đã chôn sâu trong ký ức: “Qua ngọn núi này là sẽ đến thôn có trường tiểu học. Khi đó tôi đi đôi giày vải mẹ làm, đôi giày đã dùng đến nỗi rách nát, hơn nữa còn dính cứng lớp lớp bùn đất, rất dày, đi vào cứng lắm. Mẹ tôi dùng dây thừng để làm thành đế giày, rất cẩn thận, đường may tinh mịn, như vậy có vẻ chịu mài mòn tốt, bất quá đến trời mưa bùn đất sẽ rã ra, cho nên khi đó mỗi khi trời mưa, tôi sẽ cởi giày, ôm trong tay, để chân trần đi trên con đường này. Khi đó tôi thích để chân trần, không thích bị gò bó, vũng nước gì đó cũng đều có thể tuỳ tiện giẫm.” Lan Hinh nói xong cười rộ lên.
“Không sợ trầy chân à?” Từ nhỏ Ninh Vũ đã không thích đi chân trần, cho nên không hiểu lắm.
“Đôi khi sẽ bị đá sỏi làm rách chân. Nhưng hình như chưa bao giờ tôi thấy sợ, mãi đến khi tôi lên trung học vẫn còn thích để chân trần, mẹ tôi còn chê cười, nói tôi lớn rồi hai bàn chân to quá, nhìn giày cao gót và giày da mà người khác đi nhưng mình lại đi không vừa, khi đó mới hối hận.”
“Vậy hiện tại chị có hối hận không? Em đã nói rồi mà, chị thấp hơn em, chân lại to như em. Bất quá chân to thật sự là do chuyện đó à?” Ninh Vũ có phần không tin nổi.
“Có gì mà phải hối hận. Đó là niềm vui duy nhất của tôi khi lớn.” Lạn Hinh cầm máy ảnh, chụp một gốc cây cổ thụ hình dáng độc đáo bám trên vách đá ven đường: “Lúc ấy bạn bè cùng tôi vào tiểu học, khi lên trung học, trừ em gái tôi thì cũng chỉ còn hai người, đến cấp ba cũng chỉ còn mỗi mình tôi và em gái, tất cả những người khác đều chưa đủ hai mươi đã kết hôn. HIện tại con cái của phần lớn bọn họ đã bắt đầu đến trường. Ừ….có lẽ ở trên xe buýt em đã nhìn thấy bà mẹ trẻ đó. Rất nhiều người trong số họ cũng không biết một người có thể sống độc lập mà tự do.”
“Thực hẳn phải cảm ơn ba mẹ vợ vĩ đại, kiên trì để chị học nhiều như thế.” Ninh Vũ cảm khái từ đáy lòng. Ở thành phố, sinh viên thực không tính là người đặc biệt, nhưng khi đến ngọn núi này, khi bạn tiếp xúc với hoàn cảnh thiếu thốn về vật chất và sự cằn cỗi trong tâm hồn, bạn mới có thể hiểu được đi học là chuyện cực kỳ không dễ dàng.
“Đúng vậy!” Lan Hinh cảm khái, sau đó quay đầu nhìn Ninh Vũ: “Cho nên, dù bọn họ nói chuyện có ngốc thế nào, kiến thức hẹp hòi đến đâu, tôi đều hy vọng em có thể tôn trọng họ, bởi vì sự vĩ đại của họ là một thứ cố chấp đơn thuần, một niềm tin mà họ dùng máu và nước mắt nuôi dưỡng nên. Tuy bọn họ không có văn hoá, nhưng lại càng vô tư và cao thượng hơn vô số người có học.”
“Chị lo em không vừa mắt ba mẹ chị sao?” Ninh Vũ hơi nhíu mày, chần chừ một chút vẫn mở miệng hỏi.
Lan Hinh dừng bước, nhìn Ninh Vũ cười: “Không lo, bởi vì em sẽ không như thế. Có điều tôi hy vọng em hiểu được sự vĩ đại của họ, bởi vì tôi hy vọng em có thể chấp nhận họ từ tận đáy lòng, tôn kính họ, yêu thương họ, mà không chỉ vì tôi nên mới chấp nhận họ.”
“Em thấy chị rất yêu cha mẹ mình, thế thì……nếu bọn họ phản đối hai chúng ta đến với nhau thì sao?” Khi Ninh Vũ nói những lời này thanh âm thật thấp, có phần do dự. Có lẽ không nên nói vậy.
Lan Hinh nắm tay Ninh Vũ, đặt vali của nàng qua ven đường, sau đó kéo Ninh Vũ ngồi xuống một tảng đá: “Chúng ta nghỉ ngơi một chút đi, trời mùa hè ban ngày dài, còn một lúc nữa mặt trời mới lặn, có thể đi từ từ.”
Ninh Vũ thuận theo ngồi xuống cạnh Lan Hinh. Vấn đề kia vừa hỏi ra miệng, nàng hơi hối hận, câu hỏi đó có vẻ phá hư không khí.
Lan Hinh một tay nắm bàn tay mà Ninh Vũ dùng xách hành lý, một tay xoa bóp giúp nàng: “Mệt phải không! Tôi đã đi theo con đường này ra khỏi ngọn núi. Đó là con đường giúp tôi đi ra thế giới bên ngoài.”
Ninh Vũ cảm thấy cánh tay tê rần, bất quá vẫn cắn răng nói không mệt.
“Vấn đề mà em vừa hỏi, thật ra tôi đã nghĩ rồi. Nếu để bọn họ biết tôi chuẩn bị cùng sống với một cô gái cả đời, khẳng định sẽ phản đối, bọn họ không thể nào chấp nhận, cũng không có khả năng chấp nhận. Tôi sẽ không vì họ mà từ bỏ hạnh phúc của mình, cũng không muốn vì hạnh phúc của mình mà tổn thương họ. Cho nên, tiểu Vũ, tôi nghĩ tôi phải nói cho em biết một điều, tôi không thể để em lấy thân phận bạn gái của tôi xuất hiện trước mặt họ. Hy vọng em có thể thông cảm.” Lan Hinh nắm tay Ninh Vũ đưa đến trước người mình, hơi cúi đầu, hôn lên tay nàng: “Đương nhiên, tôi cũng sẽ khiến bọn họ thất vọng, bởi vì tôi sẽ không làm theo ý họ mà kết hôn sinh con.”
Ninh Vũ tựa đầu vào vai Lan Hinh, thấp giọng cười rộ lên: “Em bỗng nhiên cảm thấy em là cô vợ nhỏ cả đời không được thấy ánh sáng.”
“Được rồi, cô vợ nhỏ của tôi, tôi sẽ bồi thường cho em gấp bội, được không?” Lan Hinh nghe ra ý trêu chọc trong giọng nói của Ninh Vũ, tâm tình cũng thoải mái lên.
“Chị mới là cô vợ nhỏ của em!” Ninh Vũ lập tức phát hiện mình tự đào hố chôn mình.
Lan Hinh thở dài một tiếng: “Cho dù có là vợ thì cũng là bà vợ già, sao lại là cô vợ nhỏ được? Tôi lớn hơn em năm tuổi đó.”
“Hơn năm tuổi thì cũng là cô vợ nhỏ!”
“Đến khi em phong nhã hào hoa, có lẽ tôi đã bắt đầu già đi. Em còn có thể yêu tôi như bây giờ không?” Lan Hinh hơi nhắm mắt lại, nhẹ giọng hỏi.
“Chị gặp em năm hai mươi tư tuổi, từ nay về sau trong lòng em chị vĩnh viễn hai mươi tư tuổi. Em có trái tim của chị, sẽ chẳng già đi đâu.” Ninh Vũ nghiêng đầu, hôn lên tóc Lan Hinh.
“Em có ma lực lớn đến vậy sao?”
“Tình yêu khiến người ta trưởng thành, tình yêu cũng làm cho người ta trẻ lại.”
Mới lạ, còn có hưng phấn. Gió thổi thực thoải mái, trong không khí còn mang theo hơi đất của mùa hè khô ráo cùng cỗ hơi thở như có như không của cây cối, thứ không khí đó tới rất vội vàng mà đi cũng nhanh chóng, Ninh Vũ cảm thấy ý nghĩ mình cũng theo đó có phần mờ mịt. Người lái xe phóng như gió, Lan hinh ngồi ở giữa, Ninh Vũ ngồi phía sau một tay ôm eo cô, một tay nắm phần tay cầm trên yên xe.
“Mỗi lần trở về chị đều ngồi xe máy à?” Ninh Vũ mở miệng hỏi. Gió liền lùa vào miệng nàng.
“Ừ.” Lan Hinh lớn tiếng trả lời: “Có điều hồi trung học cũng đi đường này, nhưng không đi xe mà đi bộ.”
Ninh Vũ không tiện hỏi, cũng không biết nên hỏi cái gì, xe máy chạy đã lâu, con đường này rất dài. Nàng ôm Lan Hinh, kéo cô tựa vào lòng mình, sau đó tựa đầu dính sát vào nhau.
Đến nơi, sau khi Ninh Vũ xuống xe còn cảm thấy có chút choáng váng, tựa hồ thân thể vẫn còn trên con đường dài đằng đẵng trở về nhà kia. Lan Hinh vỗ vỗ má nàng: “Ngồi xe lâu đến phát ngốc rồi à?”
Ninh Vũ thật sự ngây ngốc cười rộ lên, đưa tay xoa xoa gò má có chút căng cứng vì bị gió thổi: “Lại đây, Hinh, để em chụp cho chị một tấm.”
Ninh Vũ nói xong liền lấy máy ảnh từ trong ba lô ra.
Lan Hinh vừa cười vừa che: “Chụp gì mà chụp, có gì hay đâu mà chụp?”
Ninh Vũ lại liên tục lui về phía sau tìm kiếm góc độ: “Nhanh lên nhanh lên, dọc đường không để ý chụp hình thật sự đáng tiếc mà, đừng tránh né nữa, mau làm dáng đi.”
Lan Hinh không lay chuyển được ý định của nàng, đành đứng ở ven đường để Ninh Vũ chụp hai tấm.
Ninh Vũ như nhặt được bảo bối, lật qua lật lại xem: “Vẻ mặt hơi mất tự nhiên, nhưng vẫn đẹp, không tệ, Hinh của em xinh đẹp như thế, chỉ tuỳ tiện đứng cũng phong hoa tuyệt đại.”
“Cái gì mà phong hoa tuyệt đại, em lừa ai thế.” Lan Hinh cùng chồm tới xem. Hình quả thực không tệ, bản thân cô không có thói quen chụp ảnh, một khi ống kính máy ánh chĩa về phía mình, lập tức sẽ có phần tay chân luống cuống, cho nên mình trong ảnh thoạt nhìn có chút mất tự nhiên, bất quá góc độ Ninh Vũ chụp không tệ, con đường đất phía sau lưng cô kéo dài một đường, cuối cùng uyển chuyển biến mất ở bên sườn núi, cũng có một hương vị riêng biệt.
“Nói phong hoa tuyệt đại đúng thật có phần lừa dối, bất quá thật sự đẹp mà, rất tốt……” Ninh Vũ liên tục nói tốt, Lan Hinh cũng không biết nàng nói rất tốt rất tốt là làm sao.
Lan Hinh cầm hành lý lên: “Đi thôi, còn mấy con đường núi nữa, tiểu Duệ đã gọi cho tôi, nói sẽ ra đón, tôi không đồng ý. Lần này tự chúng ta về là được.”
“Vậy thì không còn gì tốt hơn.” Ninh Vũ chỉnh máy ảnh qua chế độ chụp ảnh động, đi phía sau Lan Hinh chụp hình cô.
“Em đừng làm thế nữa, tôi khó chịu lắm.” Lan Hinh đi được vài bước lại quay đầu, xoay người kêu dừng.
“Một tình yêu đẹp thì cần phải lưu trữ những kỷ niệm đẹp, chờ đến khi chúng ta già đi cũng có thể lấy ra xem mà.” Ninh Vũ hứng trí bừng bừng chụp. Lần đầu tiên cùng Lan Hinh về quê, đây là một kỷ niệm đáng giá, dù thế nào cũng phải chụp một ít.
Lan Hinh cười dịu dàng với máy ảnh, dĩ nhiên không phản đối, quay người tiếp tục chậm rãi đi. Có lẽ nên lưu giữ một chút gì đó mà mình lưu luyến. Quê hương mình, non xanh nước biếc, trên vách đá ẩm ướt một con thác nhỏ chậm rãi đổ xuống, tiếng chim chóc líu lo, còn có tiếng ve kêu không biết mỏi mệt, mình đã đi trên con đường núi này hơn mười năm, từng trải qua không ít niềm vui, từng có không ít phiền muộn, thậm chí còn từng chán ghét, mà hiện tại tất cả lại trở thành một cảm giác thân thiết hoài niệm quê nhà. Đương nhiên, còn có con người đơn thuần mà đáng yêu ở phía sau, làm cho tất cả mọi thứ tựa hồ trở nên càng thêm khác biệt,
“Hinh, nói gì đi.” Ninh Vũ đuổi theo Lan Hinh, vừa chụp vừa nói.
“Muốn tôi nói gì?” Lan Hinh hỏi.
“Tuỳ tiện nói gì đi, ví dụ như mỗi khi trở về đi trên con đường này chị nghĩ đến cái gì, hoặc là, kể cho em nghe về những chuyện trước đây của chị, tóm lại cái gì cũng được.” Thanh âm Ninh Vũ đầy vui vẻ.
“Được rồi, như vậy tuỳ tiện nói gì đó nhé.” Lan Hinh đem hành lý chuyển qua tay bên kia, con đường núi gập ghềnh này, không cánh nào kéo va li cả, chỉ có thể xách, cho nên ở thành phố dùng va li rất tiện, nhưng đi đường núi lại trở thành trói buộc.
“Để em cầm phụ cho.” Ninh Vũ đoạt lấy vali từ tay Lan Hinh, Lan Hinh muốn tránh, nhưng đường núi không rộng, không dám né, cho nên vẫn để Ninh Vũ giành được.
“Nặng quá, lại đây, chị cầm cái này đi, vừa đi vừa quay phim.” Ninh Vũ đưa máy ảnh cho Lan Hinh.
Lan Hinh đón lấy máy ảnh: “Đường núi không dễ đi, vali lại nặng, vẫn cứ để tôi xách cho, tôi đi đường núi quen rồi, có kinh nghiệm hơn em.”
Ninh Vũ xách hành lý, hơi nghiêng người, có phần tập tễnh đi về phía trước: “Không cần đâu. Chị đi con đường này nhiều năm như vậy, đủ vất vả rồi, sau này để em chăm sóc chị, sẽ không để chị phải chịu khổ nữa.”
Lan Hinh nghe những lời có chút trẻ con của Ninh Vũ, lòng ấm áp, giọng nói cũng nhu hoà không ít: “Vậy để tôi kể cho em vài chuyện.”
“Ừ, ghi âm lại, sau này em sẽ thường xuyên nghe.” Ninh Vũ thực vui vẻ.
“Từ khi tôi lên tiểu học là bắt đầu mỗi ngày đi con đường này.” Lan Hinh chậm rãi nói, vừa nhớ lại những tháng ngày đã chôn sâu trong ký ức: “Qua ngọn núi này là sẽ đến thôn có trường tiểu học. Khi đó tôi đi đôi giày vải mẹ làm, đôi giày đã dùng đến nỗi rách nát, hơn nữa còn dính cứng lớp lớp bùn đất, rất dày, đi vào cứng lắm. Mẹ tôi dùng dây thừng để làm thành đế giày, rất cẩn thận, đường may tinh mịn, như vậy có vẻ chịu mài mòn tốt, bất quá đến trời mưa bùn đất sẽ rã ra, cho nên khi đó mỗi khi trời mưa, tôi sẽ cởi giày, ôm trong tay, để chân trần đi trên con đường này. Khi đó tôi thích để chân trần, không thích bị gò bó, vũng nước gì đó cũng đều có thể tuỳ tiện giẫm.” Lan Hinh nói xong cười rộ lên.
“Không sợ trầy chân à?” Từ nhỏ Ninh Vũ đã không thích đi chân trần, cho nên không hiểu lắm.
“Đôi khi sẽ bị đá sỏi làm rách chân. Nhưng hình như chưa bao giờ tôi thấy sợ, mãi đến khi tôi lên trung học vẫn còn thích để chân trần, mẹ tôi còn chê cười, nói tôi lớn rồi hai bàn chân to quá, nhìn giày cao gót và giày da mà người khác đi nhưng mình lại đi không vừa, khi đó mới hối hận.”
“Vậy hiện tại chị có hối hận không? Em đã nói rồi mà, chị thấp hơn em, chân lại to như em. Bất quá chân to thật sự là do chuyện đó à?” Ninh Vũ có phần không tin nổi.
“Có gì mà phải hối hận. Đó là niềm vui duy nhất của tôi khi lớn.” Lạn Hinh cầm máy ảnh, chụp một gốc cây cổ thụ hình dáng độc đáo bám trên vách đá ven đường: “Lúc ấy bạn bè cùng tôi vào tiểu học, khi lên trung học, trừ em gái tôi thì cũng chỉ còn hai người, đến cấp ba cũng chỉ còn mỗi mình tôi và em gái, tất cả những người khác đều chưa đủ hai mươi đã kết hôn. HIện tại con cái của phần lớn bọn họ đã bắt đầu đến trường. Ừ….có lẽ ở trên xe buýt em đã nhìn thấy bà mẹ trẻ đó. Rất nhiều người trong số họ cũng không biết một người có thể sống độc lập mà tự do.”
“Thực hẳn phải cảm ơn ba mẹ vợ vĩ đại, kiên trì để chị học nhiều như thế.” Ninh Vũ cảm khái từ đáy lòng. Ở thành phố, sinh viên thực không tính là người đặc biệt, nhưng khi đến ngọn núi này, khi bạn tiếp xúc với hoàn cảnh thiếu thốn về vật chất và sự cằn cỗi trong tâm hồn, bạn mới có thể hiểu được đi học là chuyện cực kỳ không dễ dàng.
“Đúng vậy!” Lan Hinh cảm khái, sau đó quay đầu nhìn Ninh Vũ: “Cho nên, dù bọn họ nói chuyện có ngốc thế nào, kiến thức hẹp hòi đến đâu, tôi đều hy vọng em có thể tôn trọng họ, bởi vì sự vĩ đại của họ là một thứ cố chấp đơn thuần, một niềm tin mà họ dùng máu và nước mắt nuôi dưỡng nên. Tuy bọn họ không có văn hoá, nhưng lại càng vô tư và cao thượng hơn vô số người có học.”
“Chị lo em không vừa mắt ba mẹ chị sao?” Ninh Vũ hơi nhíu mày, chần chừ một chút vẫn mở miệng hỏi.
Lan Hinh dừng bước, nhìn Ninh Vũ cười: “Không lo, bởi vì em sẽ không như thế. Có điều tôi hy vọng em hiểu được sự vĩ đại của họ, bởi vì tôi hy vọng em có thể chấp nhận họ từ tận đáy lòng, tôn kính họ, yêu thương họ, mà không chỉ vì tôi nên mới chấp nhận họ.”
“Em thấy chị rất yêu cha mẹ mình, thế thì……nếu bọn họ phản đối hai chúng ta đến với nhau thì sao?” Khi Ninh Vũ nói những lời này thanh âm thật thấp, có phần do dự. Có lẽ không nên nói vậy.
Lan Hinh nắm tay Ninh Vũ, đặt vali của nàng qua ven đường, sau đó kéo Ninh Vũ ngồi xuống một tảng đá: “Chúng ta nghỉ ngơi một chút đi, trời mùa hè ban ngày dài, còn một lúc nữa mặt trời mới lặn, có thể đi từ từ.”
Ninh Vũ thuận theo ngồi xuống cạnh Lan Hinh. Vấn đề kia vừa hỏi ra miệng, nàng hơi hối hận, câu hỏi đó có vẻ phá hư không khí.
Lan Hinh một tay nắm bàn tay mà Ninh Vũ dùng xách hành lý, một tay xoa bóp giúp nàng: “Mệt phải không! Tôi đã đi theo con đường này ra khỏi ngọn núi. Đó là con đường giúp tôi đi ra thế giới bên ngoài.”
Ninh Vũ cảm thấy cánh tay tê rần, bất quá vẫn cắn răng nói không mệt.
“Vấn đề mà em vừa hỏi, thật ra tôi đã nghĩ rồi. Nếu để bọn họ biết tôi chuẩn bị cùng sống với một cô gái cả đời, khẳng định sẽ phản đối, bọn họ không thể nào chấp nhận, cũng không có khả năng chấp nhận. Tôi sẽ không vì họ mà từ bỏ hạnh phúc của mình, cũng không muốn vì hạnh phúc của mình mà tổn thương họ. Cho nên, tiểu Vũ, tôi nghĩ tôi phải nói cho em biết một điều, tôi không thể để em lấy thân phận bạn gái của tôi xuất hiện trước mặt họ. Hy vọng em có thể thông cảm.” Lan Hinh nắm tay Ninh Vũ đưa đến trước người mình, hơi cúi đầu, hôn lên tay nàng: “Đương nhiên, tôi cũng sẽ khiến bọn họ thất vọng, bởi vì tôi sẽ không làm theo ý họ mà kết hôn sinh con.”
Ninh Vũ tựa đầu vào vai Lan Hinh, thấp giọng cười rộ lên: “Em bỗng nhiên cảm thấy em là cô vợ nhỏ cả đời không được thấy ánh sáng.”
“Được rồi, cô vợ nhỏ của tôi, tôi sẽ bồi thường cho em gấp bội, được không?” Lan Hinh nghe ra ý trêu chọc trong giọng nói của Ninh Vũ, tâm tình cũng thoải mái lên.
“Chị mới là cô vợ nhỏ của em!” Ninh Vũ lập tức phát hiện mình tự đào hố chôn mình.
Lan Hinh thở dài một tiếng: “Cho dù có là vợ thì cũng là bà vợ già, sao lại là cô vợ nhỏ được? Tôi lớn hơn em năm tuổi đó.”
“Hơn năm tuổi thì cũng là cô vợ nhỏ!”
“Đến khi em phong nhã hào hoa, có lẽ tôi đã bắt đầu già đi. Em còn có thể yêu tôi như bây giờ không?” Lan Hinh hơi nhắm mắt lại, nhẹ giọng hỏi.
“Chị gặp em năm hai mươi tư tuổi, từ nay về sau trong lòng em chị vĩnh viễn hai mươi tư tuổi. Em có trái tim của chị, sẽ chẳng già đi đâu.” Ninh Vũ nghiêng đầu, hôn lên tóc Lan Hinh.
“Em có ma lực lớn đến vậy sao?”
“Tình yêu khiến người ta trưởng thành, tình yêu cũng làm cho người ta trẻ lại.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook