Chờ bóng Mai Chi khuất dạng ngoài ngõ, Hưng mới đứng lên bước tới ngồi cạnh Nguyệt Ánh, choàng tay ân cần âu yếm ôm cô vào lòng, dịu dàng nói nhỏ :- Em vẫn còn oán giận anh à ? Thôi mà, coi như anh xin lỗi em nhé Ánh.

Mình là vợ chồng cưới hỏi rõ ràng rồi còn gì.

Anh mưu kế như thế chỉ vì quá yêu em, thương nhau chín bỏ làm mười Ánh nhé.Ánh vẫn im lặng đến thẫn thờ và bất động.

Toàn thân cô như đã hóa thành đá giá buốt, lạnh băng trong vòng tay của Hưng.

Có lẽ nỗi đau quá lớn này đã biến cô thành con người hoàn toàn khác.Hưng van xin khẩn cầu :- Ánh, xoay lại nhìn anh nè.

Anh yêu em lắm, nói với anh vài lời đi em.Hưng đỡ lấy mặt Ánh trong đôi tay nâng niu chìu chuộng của mình, nhưng đổi lại là nét vô cảm trầm lặng đến mất hồn của cô.Ánh mắt cô cụp nhanh xuống cố nuốt bao suối lệ hận vào lòng cho nó chảy ngược vào tim, vẫn câm lặng như một cái xác, không hơn không kém.

Chưa bao giờ Ánh cảm thấy yêu đến thế những lời "móc họng" chửi mắng giận hờn của Thái Trung như lúc này.

Quanh cô đâu cũng tràn ngập hình bóng anh.Cho tới bây giờ khi thật sự vuột khỏi tầm tay mình tình yêu đó và tự tay mình đánh mất nó, Ánh mới tiếc nuối xót xa và cảm nhận hết tình yêu đầu đời cô dành cho Thái Trung nhiều hơn mình tưởng.Như không còn đủ kiên nhẫn được lâu dài hơn trước thái độ hờ hững lạnh lùng xa lánh ấy của Nguyệt Ánh, lòng kiêu hãnh của công tử giàu có nơi Khải Hưng bị chạm mạnh, tổn thương lẫn tự ái.

Anh mím môi cố nén cơn giận đang bốc cháy ngùn ngụt như thiêu đốt con tim, Hưng thẳng tay đến tàn nhẫn vung một cái tát "bốp" !Năm ngón tay thô bạo của Hưng in đỏ bầm lên khuôn mặt yêu kiều khả ái của Nguyệt Ánh.

Đôi mày cô chỉ nhíu sâu lại, rồi giãn ra nhìn trừng vào Hưng như muốn trút lên vạn lời nhục mạ.

Nhưng không, Ánh lại lặng lẽ đến thụ động.- Nói ! Nói lời gì đi !Hưng giận dữ và phẩn nộ hét lớn, hai bàn tay bóp mạnh vai NA :- Nói mau nếu không đừng có trách tôi đó.Ánh vẫn như kẻ câm điếc không hở môi lời nào.

Giận đến điên cuồng, Hưng thẳng tay xô mạnh đầu cô vào thành ghế và nghiền ngẫm :- Cô hận tôi lừa gạt để cưới chứ gì ? Được, đã thế thì cho ôm hận mà chết luôn.

Ngày nào cô còn hơi thở thì đừng hòng thằng Hưng này buông tha.

Trên đời này tôi chưa bao giờ chịu thua bất cứ người con gái nào dù ngang bướng gàn dở tới đâu đi nữa.

Muốn thì tôi sẽ chìu.

Cô cứ ở đấy mà tha hồ nhung nhớ thằng khốn nạn Thái Trung.

Nhưng không được tiếp ai cả, thậm chí không được ra khỏi cửa nhà này, thử coi tôi và cô ai là kẻ lớn gan hơn cho biết.Nói xong, Hưng hậm hực đi nhanh ra cửa và đóng vội lại, tra chìa vào khóa.Ánh giận dữ lên tiếng :- Hưng ! Anh không có quyền đối xử với tôi như thế.

Nếu còn chút ít lương tâm sót lại trong trái tim quỷ của anh thì hãy buông tha cho tôi đi.Hưng cười nhạt điểu cáng :- Cô chịu nói rồi à ? Tôi cứ ngỡ suốt đời này cô câm luôn rồi chứ.- Anh mở cửa ra đi.- Trừ khi cô chịu hứa với tôi một điều kiện.

Nếu không thì cứ ngồi mát ăn bát vàng.

Tôi sẽ cung phụng cô tới nơi, tới chốn...!để hưởng thụ thú vui cho riêng mình.

Cô nghĩ thế nào ha ?? Muốn làm vợ hay làm gái bao không hơn không kém hả ?- Anh...Ánh uất nghẹn cắn chặt bờ môi đến bật máu vì căm hận và vì sự ngu muội cả tin của bản thân mình.

Ngần ngừ do dự một thoáng, cô dịu giọng nói :- Được rồi anh vào đây đi, tôi sẽ làm theo yêu cầu của anh, nếu nó không vượt quá khả năng của tôi.Hưng đẩy mạnh cửa bước vào và vuốt má Nguyệt Ánh :- Chịu ngoan thì đâu có bị đòn hả em.

Nào đến đây ngồi cùng anh.Ánh cố dịu dàng từ tốn :- Đừng đụng tới tôi, làm ơn để tôi yên.

Thật ra anh còn muốn gì ở nơi tôi nữa chứ ?- Làm vợ anh đâu có thiệt thòi gì cho em ? Tại sao lúc nào trong đôi mắt đẹp này luôn chứa đầy thù hận ? Mọi sự đã lỡ làng rồi, giận hờn hay oán hận gì cũng chẳng có lợi lộc gì cho em cả.Ánh giận dữ :- Nhưng anh đã dùng thủ đoạn đê tiện hèn hạ để lừa gạt tôi.

Tôi vì anh mà giữ đúng lời hứa giúp anh, tại sao anh không vì tôi mà giữ tròn lời giao kết ? Thật sự trong lòng tôi bây giờ không có khái niệm gì rõ rệt ngoài nổi thất vọng đến ê chề vì bao tin yêu vào con người và cuộc sống vụn vỡ tan tành theo mây khói.Giọng NA đột nhiên nghẹn ngào tức tưởi :- Anh nỡ lòng bóp chết tình cảm trong trái tim tinh khôi lần đầu của tôi, còn đang tâm dẫm nát nó thành từng mãnh vụn.

Thì thử hỏi, nếu đổi lại là tôi, anh có dễ dàng chấp nhận nó không chứ ? Ít ra anh cũng phải cho tôi thời gian và cơ hội để quen dần mà cam tâm tình nguyện sống bình yên cuộc đời làm vợ anh.

Đằng này, anh dồn tôi vào bước đường cùng phải ôm hận đầy lòng khi phải chứng kiến một sự thật phũ phàng cay đắng, mà không người phụ nữ nào chấp nhận được.

Đó là sự thiếu chung thủy của đức ông chồng.

Cho nên, tình cảm dù hiếm hoi trong tôi dành cho anh, đã theo đó mà lụi tàn, không cách gì cứu vãn được đâu.Ánh nói một hơi dài như thể trút cạn tâm sự :- Bây giờ đây, có sống với anh trọn cuộc đời này, cũng chỉ là sự miễn cưỡng tạm bợ, không đem lại hạnh phúc cho ai cả.


Nếu có, cũng chỉ là khổ đau thù hận triền miên tôi và anh dành cho nhau thôi.

Khải Hưng, coi như tôi van xin anh lần nữa, tha được hãy tha cho tôi đi.

Thời gian dần dần phai nhạt tình yêu trong anh, tôi tin chắc là anh sẽ quên được tôi.

Còn tôi, tôi sẽ mang tình cảm cao đẹp của anh mãi mãi, dù đó chỉ là thứ tình bạn.

Tôi sẽ cố quên sự đối xử tệ bạc này, coi như là một sai lầm cho cả tôi lẫn anh.Hưng đập mạnh tay xuống bàn, trừng mắt nhìn xoáy vào NA đang đầy lệ thảm :- Thôi đủ rồi.- Hưng, anh đang muốn gì thế ?Ánh lùi dần và co rúm người vì run sợ :- Tôi van xin anh...- Nguyệt Ánh, em đẹp lắm, hãy ở lại đây với anh đi.- Không ! Không !Ánh vụt chạy nhanh nhưng không thoát khỏi đôi tay khỏe mạnh của Hưng.

Bản năng cứng cõi và không cam tâm bị sỉ nhục, đã thôi thúc NA làm điều gì đó để tự cứu lấy mình.Giữa lúc bất ngờ nhất, Ánh cắn thật mạnh vào tay Hưng, vòng tay được nới lỏng và cô nhỏm lên, lấy hết sức lực còn lại, tông một đạp nữa vào bụng người chồng bất đắc dĩ.

Hưng kêu rú lên thảm hại té bật, lộn nhào xuống gạch.

Bình tĩnh Ánh trùm luôn lên đầu Hưng cả một cái đống chăn màn và không để chậm trễ phút giây nào cho cơ hội quí giá thoát thân này, cô chạy nhanh ra khỏi cửa phòng ngủ, tiện tay khóa nó lại bên ngoài.Ánh mím môi lầm lũi bước nhanh ra khỏi nơi này, mà theo cô đó là địa ngục cuộc đời mình.- Ánh ! Lên xe đi !Ánh cau mày do dự :- Thu Hà...!là mày ư ?Hà thúc giục :- Lên đi, mọi chuyện sẽ nói sau.

Quan trọng là phải đi khỏi nơi đây càng sớm càng tốt.

Nhanh lên đi !- Ừ !Ánh gật mạnh đầu và ngồi lên chiếc xe đời mới để mặc Thu Hà phóng vụt đi với bờ môi mím chặt và những dòng nước mắt chảy dài xuống má xót xa tủi hận.Giọng Thu Hà khô khốc :- Nín đi, khóc chẳng giúp ít được gì cho ta và mày cả.

Cần thiết là phải rời xa nơi này.Ánh ngậm ngùi :- Tao muốn về nhà.- Không nên, sẽ rắc rối và phiền toái lắm cho Ngọc Lệ và Thái Trung.

Mình làm mình chịu, không nên liên lụy ai cả.

Vả lại điều mà tao sợ nhất là sự thương hại.

- Giọng Hà đanh lại nhưng nghe kỹ như có nước mắt - Tụi mình vốn là bạn, tao giận vì không ra tay cứu mày sớm hơn, để tên Khải Hưng thực hiện được ý đồ.

Thật ra, tao có nỗi khổ tâm riêng muốn tự mình lo liệu, ai dè lại hại luôn cả mày.

Bây giờ, mày hãy tin tao đi, đừng hỏi gì nữa, tới nơi thấy tiện tự tao sẽ nói tất cả.Hà tăng tốc độ, chiếc xe lao vút đi nuốt gọn khoảng đường thành phố, đẩy lui những căn nhà cao tầng để hướng thẳng ra bến xe Miền Đông và dừng lại.- Đây là vé tốc hành Đà Lạt, nếu tin tao thì mau lên xe.

Còn đây là địa chỉ và ít tiền bạc lộ phí.

Ba hôm nữa tao ra.

Nên nhớ đây là cuộc trốn chạy, dù mình không hề có tội gì cả, đừng vội liên lạc với ai, từ từ rồi sẽ tính sau.- Tao biết rồi.Ánh gật nhẹ đầu và nắm lấy tay bạn xúc động.

Cô nghẹn ngào không nói được lời nào.- Gia đình Khải Hưng giàu có lắm, hắn không dễ buông tha cho mày đâu.

Hãy bảo trọng và tự lo liệu.

Còn nữa, phải đề phòng Mai Chi, cái mụ độc ác ấy, vì tiền không từ nan thủ đoạn nào đâu.

Vả lại, nếu như tao không lầm, mụ ấy vốn có ân oán thù hận gì với bà Ngọc Lệ, nhưng tạm thời tao không rõ cớ sự cho lắm.

Thôi lên xe đi, sắp rời bến rồi đó.

Yên tâm nhé, mọi sự Ở đây để tao thu xếp cho.- Thu Hà, cám ơn mày.- Con khỉ, nói lời ấy, tao giận đó.Hà cười như mếu bởi dòng lệ đã đong đầy trong mắt.

Sự chia tay nào cũng bịn rịn, người đi kẻ ở.

Nhưng lần này, Ánh thấy tâm sự rối bời, cô chỉ biết làm theo lời Thu Hà như một cái máy không hơn không kém.Thái Trung âu sầu cố nén tiếng thở dài, ngồi ở ban công với cây đàn guita mà ánh mắt và tâm hồn đã rời xa anh đi hoang về nơi nào đó.

Hai lần yêu đều không trọn vẹn.

Hân Hân biệt tích, còn Nguyệt Ánh lại vội vã đi lấy chồng, khi lời yêu anh chưa kịp ngõ.


Cửa con tim vừa mở đã vội khép lại và mang thêm một vết thương đang ung mủ nhức buốt nhớ thương.Hình ảnh NA đâu đâu cũng đầy ắp trong mọi ngõ ngách của căn nhà này.

Cô đi rồi, như mang theo cả tiếng cười của cả Trung lẫn bà Ngọc Lệ.Hình như trong bà đang có nỗi u uất nào đó.

Sau những giờ làm việc ở công ty, bà cứ tự nhốt mình trong phòng riêng, với bao tiếng thở dài liên tục, dù cố nén nhưng Trung vẫn nhìn thấy qua đôi mắt mẹ.- Thái Trung ..

Trung ơi...Tiếng bà Lệ vang lên vội vã.- Con xuống ngay đây.Trung buông đàn, đi nhanh và cau mày chựng lại khi thấy Khải Hưng lẫn Mai Chi đang nạt nộ mẹ mình.- Nè ! Hai người làm gì thế ? Mau buông tay mẹ tôi ra.Trung quát lớn và phóng vội tới đẩy mạnh Hưng bắt té xuống ghế, rồi trừng mắt hỏi Mai Chi :- Ai cho phép cô hành hung mẹ tôi ? Thật ra trong mắt các người, có còn luật pháp không ? Tại sao dám ngang nhiên tuôn vào nhà vô cớ gây sự ?Trung đỡ lấy bà Ngọc Lệ :- Mẹ không sao chứ ? Sao mẹ không gọi bảo công an tới ?Hưng cười nửa miệng :- Công an à ? Có lẽ để tôi gọi là đúng hơn đó.

Gia đình các người toa rập nhau để "hôi của", Nguyệt Ánh nhận lời làm vợ tôi chỉ mới tuần lễ đã trốn biệt tăm mất dạng.

Nói đi, thật ra các người giấu cô ta ở đâu ? Sau khi cô ta cho tôi uống say mèm, rồi đánh cắp toàn bộ tài sản.Bà Lệ cáu gắt :- Nè, cậu đủ rồi đó.

Đừng vu oan cho NA, con bé không hề làm thế bao giờ.

Thật ra tôi cũng đang muốn hỏi là cậu đã làm gì nó từ ngày cưới tới hôm nay.Mai Chi xen vào, dài giọng trịch thượng :- Bà hỏi Khải Hưng, Hưng hỏi ai đây ? Đúng là cả nhà cùng thích cướp của thiên hạ.

Chả trách thiên hạ nói : "cây nào quả đó".

Ngày xưa chẳng phải bà lợi dụng lòng tốt của mẹ tôi để chiếm lấy cha tôi và tài sản à ? Bây giờ tới phiên con gái bà học đòi cách thức làm giàu giống mẹ nó thì cũng đâu có gì là lạ.- Cô ..- Gì chứ, bộ tôi nói sai sao ? Hay bà chối và cho rằng Nguyệt Ánh không phải là con ruột mình ? Chẳng lẽ nó là đứa con oan từ đất nẻ chui lên ?Bà Lệ run giọng vì giận :- Cô im đi.

Cô không được quyền ăn nói như thế với tôi.

Thật sự cô là ai chứ ? Thái Trung, mời họ về dùm mẹ.Mai Chi cười khảy :- Bà sợ tôi ở lại nói rõ sự thật về mình à ? Giấy thì không gói được lửa.

Cho nên việc bà làm ngày xưa, sớm hay muộn gì cũng phải phơi bày trước ánh sáng bình mình.

Thái Trung, bà này thật sự không phải là mẹ ruột anh đâu.

Con đẻ của bà ấy chính là Nguyệt Ánh đó.- Cô nói bậy.Bà Lệ ngồi phịch xuống ghế ôm lấy ngực thở hắt ra.Mai Chi giận dữ :- Con bà là loại gian xảo, lọc lừa...!là loại cáo đội lớp thượng lưu, là ngụy quân tử ..

Bà hạ màn đi, lột mặt nạ của vai diễn mình đi là vừa.

Bà âm mưu thủ đoạn hại mẹ tôi, cướp tài sản, sống trên nhung lụa vàng son trong khi mẹ con tôi lê la đầu đường xó chợ.

Bà nỡ tâm ném con mình vào đời, mặc tình nó sống chết rồi nhân từ bỏ đó nuôi con thiên hạ.

Bà cao tay ấn như thế, chả trách mọi người đều lầm.

Thật ra bà đã dư biết Hân Hân là con ai và tôi nữa.

Thử hỏi lương tâm bà để đâu khi họ kết thành duyên nợ vợ chồng ? Bà là mụ phù thủy, là con quỷ đội lớp người.- Cô ..

cô ..Bà Lệ thở dốc, ôm lấy ngực, hổn hển theo từng nhịp đập dồn của con tim vốn từ lâu bệnh nặng.

Nét mặt bà tái xanh nhợt nhạt.

Không bỏ lỡ cơ hội, Mai Chi tấn công tới tấp :- Bà biết không, mưu đồ bà thất bại thảm hại rồi.

Bà gán ép Thái Trung cho Hân Hân và cũng chính tay bà cắt đứt tình yêu son sắt đó.

Bà độc ác hơn tất cả.

Hân Hân tức tưởi chết và tôi, tôi đây quyết đòi lại công bằng cho chị ấy.- Cô nói ..Bà Lệ chỉ nói được bấy nhiêu đó đã bị ngất đi.- Mẹ ..


mẹ Ơi...Trung hốt hoảng đỡ lấy bà và quắc đôi mắt đỏ ngầu giận dữ nhìn Mai Chi gằn giọng nói :- Tóm lại, tôi mặc kệ cô là ai, mặc kệ lời lẽ kia có phải sự thật hay không, đều không quan trọng.

Tôi chỉ muốn các người mau cút xéo khỏi nơi này, nếu không đừng có trách.Hưng thách thức :- Anh nghĩ sẽ làm gì được tôi ? Thân phận anh còn chưa rõ, lấy tư cách gì mà quát tháo ?Trung không nói gì thêm sau khi lục túi nhỏ những giọt thuốc trợ tim cho mẹ, rồi bật dậy :- Các người muốn gì hả ? Mẹ tôi có mệnh hệ nào, thằng này không tha đâu, liều đó.

Còn cô Mai Chi, cô tưởng đặt chuyện thế này thế nọ là tôi tin à ?- Bởi vậy mới nói anh là đứa con bất hiếu nhất ở thế gian này đấy.Mai Chi giận dữ ném vào mặt Thái Trung một xấp giấy đã ố vàng theo dòng thời gian :- Hãy mở to mắt ra mà đọc đi, để tường tận thân phận của mình.

Khải Hưng ! Chúng ta về được rồi, mặc kệ họ lo liệu.

Chuyện gì anh muốn cứ làm tới đi.

Cần giúp chi, em luôn sẵn sàng.Hưng nịnh nhẹ :- Mai Chi, bao giờ em cũng là người đáng yêu nhất.- Cám ơn.Chi liếc xéo về phía Thái Trung để dò tìm phản ứng nơi nét mặt anh, sau khi đọc những gì ghi rõ ràng trên đó.- Người dưng nước lã còn chịu nhận ra tấm lòng của em là như thế nào, chỉ đáng tiếc anh là tình thâm ruột thịt lại quay lưng ngoảnh mặt làm ngơ chối bỏ.Cô cố ý thở hắt ra :- Thôi thì đành vậy chứ biết làm sao bây giờ hở mẹ.

Tội nghiệp cho người nơi suối vàng, tưởng sinh được con trai để nối dõi tông đường và lo trọn vẹn bề hiếu đạo.

Ai dè, anh của con thà thờ phụng kính trọng kẻ thù của g/d, kẻ tội phạm gây tan nát mái ấm và chia sẻ tình mẹ, cha mình, chứ không thèm nhận mẹ.

Ôi mẹ của con ơi, thương cảm làm sao chịu được đây ?Mai Chi bật khóc than kể sướt mướt không thua gì một diễn viên chuyên đóng vai bi trên sân khấu.Trong khi đó nét mặt của Thái Trung tái dần theo những gì anh mới nhận được.

Đôi mắt tối sầm cau lại với bao nếp nhăn hằn sâu trên vầng trán đã lấm tấm những giọt mồ hôi vì cái sự thật không ngờ này.

Thời gian lắng đọng khá lâu, chừng như đã lấy lại sự bình tĩnh cho tâm hồn, anh ngẩn lên từ tốn nhìn Mai Chi và mấp máy đôi môi hỏi nhỏ :- Cô ..

thật sự là em tôi ?Chi cố tạo giọng nói thật xúc động của thâm tình ruột thịt :- Phải ! Còn chịu tin hay không thì tùy ở anh.- Mai Chi, xin cô đừng dối gạt tôi nhe.Trung dừng lại, cố nén xúc động đang ùa nhanh về tràn ngập cõi lòng :- Chúng mình thật sự là anh em ruột ư ?Vòng tay Thái Trung rộng mở, rồi bước nhanh tới.- Anh ..

anh Hai !Chi ùa vào gục mặt trên vai Trung cô thổn thức tức tưởi.

Cuối cùng rồi những giọt nước mắt hiếm hoi ấy cũng trào ra được và lăn dài xuống má.

Lòng Thái Trung ngập ngời sung sướng và trân trọng biết bao nhiêu thâm tình thiêng liêng này.

Còn Mai Chi và Khải Hưng cũng lén trao cho nhau cái nhìn đắc ý, vui mừng cũng không kém Thái Trung.- Anh Hai, bà ấy tỉnh lại rồi kìa.Chi rời vai Trung, khi thấy bà Ngọc Lệ khe khẽ trở mình.

Bà Lệ thều thào gọi :- Thái Trung, làm ơn cho mẹ ..

ly nước.Chi ngăn lại khi thấy Trung dợm bước làm theo yêu cầu vừa rồi :- Anh Hai, xin đừng.

Hãy để mụ ta tự sinh tự diệt đi.Trung áy náy :- Nhưng ..

như thế...-Tại anh không biết chứ khi còn trẻ chính bà ấy đã lợi dụng tình cảm thương người và tấm lòng nhân hậu độ lượng của mẹ mình mà có cơ hội độc chiếm ba, phá nát gia cang nhà mình.Bà Lệ gắng gượng :- Tôi không có.

Không phải thế đâu.

Mai Chi, cô không được quyền nói oan cho tôi.- Vậy bà xác định đi, Thái Trung chẳng phải là con ruột bà, đúng không ?- Điều này thì ..- Bà đừng chối cãi đó.

Tôi biết tất cả rồi.

- Trung cố từ tốn nhưng sao âm giọng vẫn có cái gì đó bứt rứt khó chịu - Nếu bà muốn còn lưu lại trong lòng tôi chút ít tình cảm kính trọng, thì mau nói ra sự thật đi.

Tại sao tôi phải thọ Ơn nuôi dưỡng của bà ? Và mẹ tôi, mẹ tôi lý do gì phải nhờ vả tình cảm vay mượn để nuôi con mình.

Hai mươi mấy năm nay, tôi đã lớn lên và được nuôi sống bằng thứ tình thương hại còn sót lại chút ít lương tâm trong trái tim quỷ dữ của bà à ?- Thái Trung, xin hãy nghe mẹ nói...!Đừng vội tin lời Mai Chi để tự đào hố ngăn cách tình cảm mẹ con mình.- Tôi không tin ai cả.

Đây là những thứ chứng minh cụ thể thân phận của tôi.

Tôi thật sự không phải con của bà, đúng chứ ?Trung ném nhẹ những thứ Mai Chi đưa lên bàn, ngay trước mặt bà Ngọc Lệ.Run rẩy cầm lấy, nước mắt bà chan hòa lệ thảm, đọc lướt qua trong nhạt nhòa rồi nhẹ gật đầu nói nhỏ, như thể tự nói với chính mình hơn là để mọi người cùng nghe :- Vâng ! Trà Giang ơi, em biết sẽ có ngày này mà.Trung gằn giọng hỏi với nỗi lòng không che giấu được :- Như thế là đúng rồi chứ ? Thật sự tôi là con nuôi của bà ? Và chính bà đã cướp hạnh phúc của mẹ tôi ?Bà Lệ khóc ngất đau khổ dày vò cấu xé :- Thái Trung, mẹ xin con.

Lỗi này thật không phải do mẹ cố ý tạo ra đâu.Mai Chi xen vào lớn tiếng :- Vậy là lỗi của ai ? Mấy mươi năm rồi còn gì, người có chết cũng đã thành tro bụi, tại sao bà cứ mãi tránh né chứ ? Bà không dám nói ra sự thật, thì để tôi nói.

Thái Trung ! Anh mau theo em về với mẹ đi.- Mẹ ư ?- Phải, hiện giờ mẹ đang mỏi mòn trông đợi con trai mình đó.

Đi anh !- Nhưng khi nãy, chẳng phải chính em đã nói mẹ tụi mình chết rồi sao ? - Trung cau mày ngờ vực - Hay em có giấu anh điều gì ?Mai Chi vội khỏa lấp :- Làm gì có chuyện đó chứ ? Em nói là cha kìa, ông đã chết tức tưởi không minh bạch để cho bà này có cơ hội độc chiếm gia tài nhà mình, bỏ lại em và mẹ lạc lõng bơ vơ đầu đường xó chợ, mãi cho tới hôm nay em mới có ngày gặp lại anh.

Mẹ sẽ rất vui khi nhận lại chính núm ruột của mình.

Thái Trung, anh biết không, mẹ vì nhớ thương anh mà đã khóc rất nhiều, khóc trong đau đớn triền miên đến nỗi đôi mắt đã bị lòa đi.- Trời ơi, em nói thiệt sao ?- Làm sao em dám đem mẹ ra để gạt anh chứ ?Hưng lên tiếng :- Phải đó, thật ra tôi gặp Mai Chi và mẹ anh trong tình cảnh đau lòng thương tâm lắm.

Ba năm về trước, họ rất thê thảm.- Vậy bây giờ mẹ Ở đâu hả Chi ?Hưng nói tỉnh bơ :- Tôi có căn nhà ở Phú Nhuận, cho họ Ở nhờ mấy năm nay.


Điều quan trọng bây giờ anh cần làm là đòi lại công bằng cho mẹ mình để bà được trở về nhà của chồng mà hưởng phước ở tuổi xế chiều.- Khải Hưng nói phải đó anh Hai.

Đây là tờ kết hôn ngày xưa của ba mẹ và khai sinh hợp pháp của anh em mình.

Anh xem đi.- Được rồi, họ bất nghĩa thì đừng trách anh vô tình.

- Trung mím môi nhìn xoáy vào bà Ngọc Lệ - Bà còn gì để nói với tôi nữa không ?- Thái Trung, mẹ mong con bình tâm để nghe ta nói.- Sự thật quá rõ ràng rồi còn gì nữa.

Bây giờ đây, điều tôi muốn nghe là lý do thế nào mẹ tôi phải tủi buồn ra đi trôi nổi thôi.

Theo tôi, tốt hơn hết là bà nên nói lên sự thật, đừng che giấu gì cả.

Mẹ tôi còn sống thì sớm muộn gì mọi chuyện cũng phơi bày ra ánh sáng, chừng đó bà đừng trách sao bạc nghĩa vô ơn.- Anh Hai ! Đừng hỏi bà ta nữa, mau theo em về hỏi mẹ đi.- Phải, theo tôi anh nên đoàn tụ với mẹ mình trước, mọi sự sẽ tính tới sau.

Công lý lúc nào cũng thắng mà lo gì.

Vả lại giấy tờ hợp pháp hai người có thì sợ chi không đòi lại được gia tài.

Điều cần làm và quan trọng bây giờ là anh nên điều tra lại tài khoản ngân hàng lẫn bất động sản của công ty, để họ không có cơ hội tẩu tán, rồi mạnh dạn mướn luật sư làm tới nơi tới chốn.

Có như thế mẹ anh mới vui lòng.- Tôi nhất định sẽ làm.

Còn bà, mong rằng bà nên suy nghĩ lại và tự giác giao hết qua tay tôi đi.Thái Trung hung hăng nói và nhìn xoáy vào bà Ngọc Lệ không chút tình mẹ con.

Nước mắt bà tuôn nhanh, đau lòng khôn siết.

Bởi vì bà vốn yêu thương Thái Trung không kém thâm tình ruột thịt như chính mình mang nặng đẻ đau.

Nỗi đau lòng làm bà nghẹn ngào tức tưởi, bà giận Thái Trung thì ít, nhưng tự giận mình thì nhiều.

Tại sao bao lâu nay bà không sớm nói rõ ràng cùng nó chứ ? Để đến bây giờ, có muốn nói cũng không còn kịp nữa.

Vả lại bà thật sự không biết được Mai Chi có phải là em ruột ngày nào của Thái Trung không.

Thì thử hỏi làm sao bà dám mở lời tự biện giải cho mình.Sự im lặng của bà càng khiến cho Thái Trung tin tưởng lời Mai Chi hơn.

Trong lòng anh bây giờ mang một tâm trạng rối bời mù đặc như đang độc hành giữa trời đêm u tối, chẳng còn đủ đầu óc sáng suốt để phân tích sự việc thật giả thế nào.

Có lẽ nó xảy ra đột ngột quá mà Trung chưa bao giờ dám nghĩ tới.Người mẹ mà từ bấy lâu nay anh tôn thờ sùng bái với tình mẫu tử thiêng liêng cao đẹp, chỉ vài phút ngắn ngủi, mọi thứ đã đảo ngược lên.

Hình tượng của người mẹ kính yêu hoàn toàn đã sụp đổ trong lòng anh.

Từ tôn kính biến nhanh thành thù hận, từ cao đẹp trở thành đê tiện hèn hạ.Trời ơi ! Trung muốn gào to lên hay mạnh tay đập phá một cái gì đó cho tan tành vỡ vụn, để nỗi đau, nỗi ấm ức trong anh được vơi bớt phần nào.

Nhưng Trung không tài nào làm được.

Anh ôm lấy đầu lảo đảo đau khổ và rồi thình lình hét lớn :- Tôi căm thù bà, tại sao...!tại sao bà không nói lời gì đó tự biện hộ đi.

Để ít ra trong lòng tôi còn chút hy vọng nào.

Im lặng tức là đồng nghĩa với sự nhận tội.

Bà ác lắm...!ác lắm.Những lời nói sau cùng từ miệng Thái Trung thoát ra như một lời rên ảo não của kẻ sụp đổ bao tin yêu cuộc sống để rồi anh dùng tay vuốt lấy mặt như tự trấn tĩnh mình và lùa mạnh những ngón tay làm rối tung mái tóc một cách bức rức khổ sở lẫn đau đớn cùng cực đang cấu xé tâm tư.

Nước mắt con trai lăn dài dù cố nén.

Chưa bao giờ Thái Trung cảm thấy mình yếu đuối đến như thế.

Và thình lình anh quay phắt đi lầm lũi ra cửa, như chạy trốn sự thật.Bà Lệ rên rỉ :- Thái Trung...!con ơi...- Thôi ! Tôi van xin bà, làm ơn để tôi yên, đừng nói gì nữa cả.Trung gào lên và tuôn như bay ra cửa.

Bà Lệ nấc lên và té xỉu trở lại ghế.

Hình như Khải Hưng và Mai chi chờ đợi có ngày ấy thôi co.

Họ nhìn nhau và gật đầu ưng ý..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương