Mai Chi đảo mắt nhìn quanh, rồi từ từ mở ví luồng vào hai cửa cổng nặng nề, phân chia cách biệt với cái ồn ào huyên náo của phố thị và ngôi biệt thự một tờ giấy gấp đôi chẳng biết viết gì trong đó và chậm chạp quay bước.Chợt tiếng xe con đổ xịch lại, ánh mắt bà Ngọc Lệ cau có đến tối sầm.

Nhưng cửa xe mở sẵn từ lúc nào, giọng bà đanh gọn :- Hân Hân ! Mời lên xe.Mai Chi giật thót người :- Bà...- Cô không qua được mắt tôi đâu.

Mau lên xe đi, chúng ta sẽ thương lượng.- Tôi không hiểu bà muốn gì và gọi ai ?- Tôi nói chuyện và gọi ai, cô biết rõ hơn cả mà.

Làm mặt lạ chi cho tốn phí thời gian chứ ? Tôi lập lại lần nữa, cô chịu lên xe không thì nói.

Bướng bỉnh quá không hay đâu.Ngần ngừ một chút, Mai Chi chui tọt vào xe và đóng cửa lại.Bà Lệ điềm tĩnh ra lệnh :- Bác tài, cho xe chạy ra ngoại ô nhé !- Bà muốn đưa tôi đi đâu ?- Về nơi cô ở đó.- Bà...Bà Lệ mai mỉa :- Gì hả Hân Hân ? Chẳng phải bao lâu nay cô rình mò để được tiếp cận với con trai tôi à ? Cô giỏi lắm đó, thay hình đổi dạng rất đáo để, mà nếu không quan sát kỹ, có lẽ tôi không tài nào nhận ra.

Bây giờ nhìn cô, thật hoàn toàn khác xa ba năm trước.

Một cô gái thành thị đúng mức, còn có thể đi hơi lố nữa là khác.Mai Chi khoanh tròn đôi tay trước ngực, như thách thức :- Bà nói thế là ý gì đây ? Ván bài này đã bị lật ngữa, tôi không nghĩ mình sẽ thua dù ở nước cuối cùng.Giọng bà Ngọc Lệ đanh lại nghiêm khắc nhìn xoáy vào Mai Chi :- Cái đó tùy cô.

Nhưng buổi gặp hôm nay tôi muốn được biết cô thật sự muốn gì nào ? Cây muốn lặng mà gió không chịu để yên.

Cuộc đời luôn bão tố xót xa cô mới chịu à ? Gần cả đời làm người, có lẽ điều tôi hối hận nhất là cứu vớt bảo bọc cô đó.

Chẳng biết cô là loại người gì, lương tâm để đâu mà luôn lấy oán trả ân.Mai Chi cướp lời vỗ mạnh tay xuống nệm xe gọi lớn :- Bà đủ rồi.

Cho xe dừng lại ngay đi.

Tôi không thể tiếp tục nghe bà kể lể dài dòng nữa.

Con trai bà là loại tồi tệ khi con ong đã tỏ đường đi lối về và bà là người vô liêm sĩ.

Miệng nam mô di đà nhưng lòng dạ thì chất chứa đầy gươm giao.

Một lời để bà rõ, Hân Hân này sẽ đeo mang cừu hận đến hơi thở cuối cùng.Bà Lệ tái mặt :- Cô...- Còn nữa, tuy bây giờ tôi không còn yêu con trai bà, nhưng cũng chẳng dễ dàng gì buông tha.

Trừ khi bà chịu chấp nhận cho tôi một điều kiện.Trầm ngâm khá lâu, cuối cùng rồi bà Ngọc Lệ cũng thở hắt ra miễn cưỡng gật đầu :- Được tôi sẵn lòng nghe rồi, điều kiện gì cô cứ nói.- Tôi muốn con trai mình có cha.

Và bà phải nhìn nhận nó danh chánh ngôn thuận.Bà Lệ nóng nảy gạt ngang :- Không thể được.

Nó không phải là giọt máu của Thái Trung.- Bà...- Nếu muốn thiên hạ không biết, trừ khi cô đừng làm bậy, tự sỉ vả đọa đầy tâm thần mình.

Chuyện gì tôi cũng có thể chấp nhận được, trừ vấn đề này.

Tôi bằng lòng cưới gái làng chơi để làm vợ con trai mình.

Nhưng nhất định không thể tha thứ cho cô với bao việc bỉ ổi, có chồng còn lấy trai, làm nhục luôn cả dòng họ nhà tôi.Chừng như vụ việc xưa trở về ngay trước mắt, bà Ngọc Lệ thở dốc từng hơi giận dữ ứ nghẹn lòng.

Còn Hân Hân thật bình thản cười cay độc.

Đôi mắt long lên nhiều tia lửa thù hận :- Nếu đã thế thì coi như tôi với bà không còn gì để nói cả.

Buô/i thương lượng hôm nay chấm hết.

Làm ơn dừng xe lại đi.

Tôi muốn xuống và rất mong bà không hối hận với sự quyết định dứt khoát vội vàng này.Bà Lệ ngẩn cao mặt :- Không phải cô đang có ý dọa tôi chứ Hân Hân ? Thường thường tôi đã không thua bất cứ ai cả, chẳng lý nào thúc thủ trước cô sao ? Thật ra cho tới bây giờ tôi mới chợt hiểu là sự bệnh hoạn thương cảm của cô ngày xưa...!ba năm trước chỉ là sự gian trá xảo quyệt lọc lừa, là màn kịch tồi.Hân Hân bật cười :- Bà nói rất đúng.

Nhưng dù sao cũng đã làm mẹ con bà điêu đứng.

Bà kịp hối cũng muộn rồi đó.Bà Lệ cố nén giận :- Bác tài dừng xe lại đi cho cô ta xuống.- Bà hận tức quá phải không ? Xin lỗi nha - Hân Hân cười nửa miệng, mở cửa xe bước xuống - Cám ơn bà đã có thành ý cho tôi biết cảm giác êm ái thế nào khi đi xe du lịch đời mới.

Bởi vậy bà cũng đừng nên oán trách tôi khi có tâm địa thích làm giàu và hưởng thụ, mặc dù không phải công sức mình tạo ra.

Nhưng được như thế thì càng thích lắm đó.

Bà về nhé ..

mẹ chồng.

"Bay".Hân Hân mạnh tay đóng sầm cửa xe rồi bước đi từ tốn thản nhiên như không có chuyện gì.

Bỏ lại sau lưng là cơn giận đầy ắp trong lòng bà Ngọc Lệ.

Bà đau cho mình thì ít, mà hối hận xót xa cho con trai mình thì nhiều.Có lẽ kiếp trước bà vụng đường tu, cho nên bây giờ phải trả, mà còn liên lụy tới con trai mình.

Thật ra bà đâu đã làm gì nên tội chứ ? Có chăng là lòng thương đặt không đúng chỗ mới gây tai họa mãi cho đến tận bây giờ.

Bà thở dài liên tục đầy phiền muộn âu lo.Chiếc xe con theo lệnh bà quay ngược trở về thành phố.

Cơn mưa từ đâu đó ập xuống với bao mây đen vây kín bầu trời, mang theo những sấm chớp đến ghê gớm.Cau nhẹ đôi mày khi thấy dáng ngồi co ướt sũng của Nguyệt Ánh, nàng cố thu nhỏ người run rẩy với làn mưa gió dầy đặt, đang tâm quất mạnh những lằn roi nước vào mặt, bà Lệ mở rộng cửa xe giục :- Ánh ! Mau lên xe đi con !- Dạ ! - Ánh run rẩy vì lạnh.Bà Lệ gắt gỏng :- Sao không gọi cửa vào nhà ? Ngồi ngoài mưa, bộ muốn chết cóng à ? Con và Thái Trung đã xảy ra chuyện gì nữa vậy ?Ánh cố nén giận, khỏa lấp cho bà Lệ yên tâm :- Dạ...!đâu có.

Có lẽ chuông cửa nhà mình bi hư nên con gọi mãi không ai mở cả.- Chẳng lý nào.

- Bà Lệ quay nhìn bác tài xế - Chú nhấn còi xe đi.

Mưa gió kiểu này gọi chắc Thái Trung không nghe đâu.

Nè Ánh, lấy áo khoác của mẹ mặc vào cho đỡ lạnh đi con.- Dạ khỏi, con không sao đâu.- Coi kìa, môi miệng tái xanh run rẩy lạ thế mà còn nói không sao.

Nè ! Cầm lấy mặc vào.Ánh cố kiềm chế hai hàm răng đang va vào nhau vì lạnh.

Cũng là lúc chiếc xe từ từ lăn bánh vào biệt thự.Ánh cơ hồ không còn tài nào giữ vững được đôi chân mình, nhưng trước ánh mắt hả hê bỡn cợt đến khó ưa của Thái Trung thì cô cắn chặt bờ môi, không thèm nói lời nào đi thẳng về phòng mình.Trung nhìn theo cười nửa miệng.

Hình như đang rất đắc ý vì trả đũa được món nợ bị chơi khẩm tuần trước mà Nguyệt Ánh bày biểu cùng nhóm bạn.Bà Lệ khó chịu nhìn anh hỏi :- Thái Trung ! Có phải con cố ý không ? Con trai thù vặt như thế xấu lắm.

Vả lại cái trò này sẽ làm cho Nguyệt Ánh bị cảm lạnh mất.

Thật là quá đáng.

Mẹ không nghĩ mình có thằng con thế này, mẹ quá thất vọng về con đó.- Nhưng con thật sự không chịu nổi con bé này.

Tuần rồi...!Mà thôi không nói nữa.Thái Trung bỏ đi thẳng lên lầu, lòng cũng cảm thấy áy náy về việc mình làm.

Nhưng thật lòng còn giận trong lòng anh chưa tan để có thể xóa bỏ hiềm khích giữa hai người.Ngoài trời mưa đã tạnh.

Trời quang đãng hẳn, Trung thở hắt ra bước tới khung cửa sổ, vén rộng màn.

Chợt có tiếng gỏ cửa nhẹ.

Trung gắt gỏng :- Ai đó ?- Mẹ đây !- Con không gài khóa, mẹ vào đi.Bước vào nhìn con trai, cố nén tiếng thở dài :- Sao rồi, con chuẩn bị sẵn tâm lý phụ việc mẹ chưa ?- Dạ rồi.- Thế chiều nay đi nhé ?- Vâng !Bà Lệ cau mày:- Xem ra con còn miễn cưỡng lắm đó.

Không hài lòng à ?- Không ! Phần con không có gì cả.

Chỉ không hiểu nổi mẹ thôi.- Ý con là ..- Hân Hân ngày xưa ngoan hiền, lễ phép là thế, mà không làm cho mẹ hài lòng.

Còn Nguyệt Ánh...- Nè ! Mẹ không muốn con so sánh kiểu đó.

Mỗi đứa một vẻ, chẳng ai giống ai cả.

Tóm lại người cũng năm bảy loại.

Con gái thì càng khó so bì hơn.

Mẹ biết, ba năm nay rồi, con không thể quên được Hân Hân.


Nhưng làm người phải biết thực tế một chút.

Cái gì quên được cứ quên con ạ.

Vả lại khi con về, mẹ có thương lượng là không muốn nghe nhắc tới tên Hân Hân nữa.

Nhất là ở trong nhà này.Thái Trung thở dài dù cố nén.

Cái cảm giác khó chịu luôn đeo bám lấy anh.

Nhất là sự cưng chiều hết mực của bà Ngọc Lệ đối với Nguyệt Ánh, mà ngày xưa Hân Hân của anh không được hưởng nên mới làm lỡ nợ, vô duyên.

Để rồi một lần to tiếng cãi cọ, Hân đã ra đi luôn từ dạo đó cho dù Trung đã hết lòng tìm kiếm đến gót mỏi chân mòn, mà vẫn hoài âm vô vọng.Thật ra Trung đâu biết rằng, người mẹ thân yêu của mình còn xót xa đau khổ hơn khi phải bưng bít một sự thật phũ phàng, để cho con trai mình vơi nhẹ nỗi đau.

Để rồi mẹ và con cùng trở mặt và khó khăn lắm họ mới được như ngày nay.Bà Lệ khẽ khàng gọi nhỏ :- Trung này.- Chuyện gì ạ ?- Con thật sự không thể đối xử trìu mến hơn được với Nguyệt Ánh sao ? Hay là con vẫn luôn hờn oán mẹ ?Trung khó khăn tìm cách diễn đạt:- Xin hãy hiểu cho con.

Quả thật, tính tình cô ấy không thể dung hòa được với con.

Thật ra nếu có thể xin mẹ đừng bao giờ nhắc lại chuyện này.

Có lẽ suốt cuộc đời này con không thể yêu ai ngoài Hân Hân đâu.- Sâu nặng đến thế ư ?- Vâng !Bà Lệ cau mày buông thỏng đôi tay.

Vầng trán chợt hằn những vết nhăn của thời gian.

Ở bà, hình như lòng cương nghị và chịu đựng là bền bỉ vững vàng nhất.Bà muốn nói tất cả, tất cả cùng con trai.

Nhưng trời ơi, bà sợ lắm một ngày mà mọi việc phơi bày, vĩnh viễn bà sẽ mất đi sự tôn kính ấy của Thái Trung.

Bởi vì hơn ai hết bà hiểu rất rõ vị trí đứng của mình trong trái tim con.

Bà khóc, khóc thật nhiều cho một nỗi đau mà không thể tìm lời bày giải và tâm sự.Đêm từng đêm, ngày từng ngày, bà nuốt ngược dòng lệ đắng vào lòng cầu nguyện cho mọi thứ sẽ qua đi và tìm được lãng quên.

Nhưng không, càng cố quên thì lòng dạ bà càng nhớ.

Nó như một vết nhức khoét sâu vào tâm tư đến nhức buốt.Trung lo âu hỏi, khi bắt gặp nỗi đau trên mặt mẹ :- Mẹ ..

mẹ không sao chứ ? Hình như, mẹ còn dấu con điều gì đó thì phải ?Bà Lệ đứng lên khỏa lấp :- Không đâu.

Mẹ phải đến công ty ngay đây.- Thôi mẹ Ở nhà đi.

Con đến đó chiều nay cho.

Chắc không có việc gì quan trọng đâu.

Ở nhà bấy lâu nay cũng đủ lắm rồi, ngồi không hoài con thấy tù túng quá.Bà Lệ ngần ngừ một thoáng, rồi nhẹ gật đầu :- Cũng được, nếu có gì khó khăn thì điện thoại về cho mẹ nhé.- Vâng ! Mẹ yên tâm đi !Trung cúi xuống mang giày, rồi tự ngắm mình trong gương :- Con đi mẹ nhé !- Ừ ! Nhớ không nên uống rượu lúc tan sở đó.

À phải ! Dạo này trời hay mưa lắm, đừng đi xe gắn máy con ạ.- Con không quen đi xe du lịch đâu.Trung bước ra cửa, thì cũng là lúc Nguyệt Ánh chạy đâm sầm tới.- Điên rồi à ? Chạy đi đâu mà nhắm mắt, nhắm mũi thế ? - Trung cau có - Con gái gì chưa đi đã chạy, đúng là vô duyên.Ánh chẩu môi :- Kệ tôi ! Cái mặt lúc nào cũng như bánh bao chiều bán ế ấy.

Nhìn là khó ưa rồi.- Quỷ tha ma bắt cái miệng lưỡi của cô đi.

Trên đời này có đui mới rước của nợ là cô về.Tiếng Nguyệt Ánh cao vút :- Nè, là tại anh nói đó nha.

Cầu trời cho sau này tôi sẽ là vợ của anh để bỏ ghét.

Đàn ông con trai gì thiếu tế nhị, mất lịch sự.Trung xẵng giọng :- Đỡ hơn loại con gái khó ưa.Nói xong anh sửa lại tề chỉnh cái áo vest, lẩm bẩm trù :- Tưởng phen này ít lắm là bị bệnh vài ba tuần lễ cho đáng đời trả treo.

Ai dè, khỏe hơn là ..

là...- "Trâu" chứ gì ? - Ánh dài giọng và cười nửa miệng - Còn đỡ hơn anh bị bệnh hiện tại mà không biết.- Cô đủ rồi đó.

Tôi bệnh gì chứ ? Không nói được thì đừng có trách.- Dĩ nhiên có bệnh tôi mới nói chứ.- Cô là bác sĩ à ?- Tương lai thôi.- Tưởng gì...!nghe mà lợm giọng.

Mau tránh ra để tôi đi.- Đường rộng như vậy bộ đi không lọt sao ? Hèn nào tụi nó nói anh sắp bị bệnh "B.P" đó, liệu lo dần đi là vừa.Ánh quày quả bỏ đi, nhưng đã bị Thái Trung chặn lối.- Anh muốn gì đây ?- Bệnh "B.P" là thứ quỷ quái gì mà cô gáng cho tôi hả ?- B.P là B.P thôi.

Anh mắc bệnh sao không tự biết, hỏi tôi làm gì.- Đúng là tào lao.

Đồ điên khùng.Thái Trung đâm gắt gỏng vì cái tính chọc phá quá quắc của Nguyệt Ánh.

Nhưng thật lòng mà nói, vắng cô, anh cũng cảm thấy thiêu thiếu gì đó.

Cho nên dù rất bực tức nhưng chưa bao giờ anh nghĩ sẽ đuổi Nguyệt Ánh rời khỏi nhà mình.

Và hình như thâm tâm Trung cũng cảm thấy vui vui với những lời cay độc, chua hơn dấm của Nguyệt Ánh.Nhíu sâu mày, Trung cảm thấy quá khó chịu khi thấy ở một quán giải khát ven đường, Nguyệt Ánh cùng nhóm bạn chụm đầu vào nhau cười nói ồn ào.Xốn xang nhất là khoảng cách quá ngắn của Ánh và Khải Hưng, cái cậu con trai thường xuyên tới nhà đưa rước.

Cố tảng lờ bỏ qua nhưng lòng Trung vẫn thấy thế nào ấy.

Rất khó chịu.

Một cảm giác khó phân tích rõ ràng cụ thể.- Ánh - Trung gọi lớn - Tan học rồi sao không về ?- Anh về trước đi, lát tôi về sau.Ánh thản nhiên nói, rồi thản nhiên cười vui với nhóm bạn.

Hình như không còn quan tâm tới sự có mặt của Thái Trung.

Hậm hực Trung thô bạo bước nhanh vào, kéo mạnh tay Nguyệt Ánh :- Tôi biểu cô mau đứng lên rồi về nghe chưa ?Ánh nhăn nhó :- Nè ! Anh làm gì vậy ? Tôi đau quá, mau buông tay ra đi.- Không ! Trừ khi cô theo tôi về.

Con gái gì đứng đâu ngồi đó.

Từ sáng tới tối chỉ mỗi việc ăn diện và cặp bè cặp bạn.

Cô không ngại, nhưng tôi ngứa mắt lắm.

Thật ra kiếp trước mẹ con tôi nợ cô nhiều lắm hay sao mà bây giờ trả mãi vẫn không hết.- Anh...Ánh vừa giận vừa tức đến nỗi nước mắt trào ra, khiến cho Thái Trung chợt nhận thấy sự quá đáng của mình.

Anh vội vàng buông tay Nguyệt Ánh ra.Trinh "sầu" phật ý, cô quắt mắt khó chịu nhìn anh rồi bốp chát nói :- Hỏi thật nha, anh ghen phải không ?- Cô...- Gì chứ ? Thật quá đáng ! - Đôi mắt đẹp của Trinh liếc xéo Thái Trung sắc hơn dao - Làm cái gì cũng vừa vừa phải phải thôi chứ.Trung gắt gỏng :- Cô biết gì về chuyện nhà tôi.

Đúng là quá nhiều chuyện.Trinh chanh chua dài giọng:- Đỡ hơn kẻ mất lịch sự.

Làm con trai tế nhị một chút phải dễ coi hơn không.

Dù gì cũng để tụi này ăn xong ly kem giải khát khi tan học cái đã.

Khó khăn quá ai mà chịu đói cho nổi.Hạnh xen vào :- Dạ phải đó anh Trung ơi.

Hôm nay tụi em liên hoan nhẹ, mừng kỳ thi qua đi tốt đẹp mà.

Làm ơn ga lăng một chút cho tụi em nhờ.- Xí ! Năn nỉ ỉ ôi chi cho mệt.

- Trình Phương hất ngược mái tóc tém trước trán qua một bên.

- Tân giám đốc gì hắc ám ghê.

Chắc công ty anh chẳng có nữ công nhân nào thèm vào làm.- Nè ! Trình Phương nói vậy coi bộ sẽ làm anh Trung tức lên đó.

Anh này ..

- Hà xô ghế đứng lên, thân thiện dỗ dành, giọng con nhỏ ngọt như đường phèn - Bỏ qua cho mấy đứa đó nhé.

Em biết anh Trung lịch sự, đào hoa và phong nhã nữa.

Hay thế này đi, nói suông tụi nó không chịu tin tưởng đâu.


Lời nói đi đôi với thực tế và hành động nhé.- Hà muốn gì ?Trung dịu giọng, có lẽ hơi miễn cưỡng rút lui cơn thịnh nộ vì sợ sức ép có phần đông phái nữ nơi này.

Vả lại nơi đây cũng không phải là nhà riêng, cau mày, nhăn mặt quá cũng hơi kỳ.Hà vui vẻ :- Ghế nè anh Trung, ngồi xuống đi hãy nói tiếp.

À phải ! Anh uống chút gì cho mát nhé.- Cũng được.Trung lườm lườm nhìn Nguyệt Ánh và thản nhiên kéo ghế xen giữa cô với Khải Hưng.- Chị Ơi, làm ơn cho giám đốc tụi em ly cà phê đá nhé.Hà gọi lớn và háy nhẹ đôi mắt tinh nghịch, như ngầm ra hiệu với tụi bạn.Cả bọn chỉ biết im lặng chờ đợi Thu Hà dở "kẹo bạch nha" cho Thái Trung ăn và nhất định sẽ dính răng.

Bởi vì họ đâu còn lạ chi cái tính đáo để này của nhỏ Thu Hà chứ.Chờ cho Trung uống xong ngụm cà phê đã, Hà mới từ tốn nói :- Nguyệt Ánh nó sợ anh Trung lắm, lỗi là do tụi em kéo níu lại thôi.

Coi như em thay mặt bọn nó xin lỗi anh.Trung thở hắt ra :- Có gì đâu.

Tại tính anh cũng nổi nóng thất thường quá.Hà cười khì :- Vậy thì huề.

Mình trở lại vấn đề anh Trung nhe.- Ừ ! Nói đi, Thu Hà cần gì ở anh ?- Nhưng anh chịu hứa em mới nói.Trung nhăn mặt :- Em chưa nói, anh biết gì đâu để hứa chứ.Hà do dự đan những ngón tay thon dài vào nhau, hấp háy đôi mắt tinh nghịch, rồi chợt hạ giọng thì thầm :- Thật ra...!Khải Hưng yêu tha thiết Nguyệt Ánh đó.Ánh nhảy nhỏm cáu thật đau vào đùi Thu Hà.

Trong khi đó đôi mắt Thái Trung tối sầm lại nhìn thẳng vào Hưng.- Nhà Khải Hưng giàu lắm, chầu kem này anh ta bao tụi em.Trung cau có :- Chuyện này đâu có liên quan tới anh.

Nguyệt Ánh lớn rồi, có người yêu là việc bình thường thôi.Thu Hà cao giọng :- Là tự anh nói đó nha.

Nhưng em thấy khác đó.

Dường như anh nói một đàng làm một nẻo.

Ví dụ như thái độ của anh ban nãy, em thấy hơi...!lạ.- Làm gì có chứ.- Vậy tức là anh không cản trở ?- Ừ !- Qúa hay đấy.

Khải Hưng ! Sao không mau đứng lên ra mắt anh hai đi.- Em chào anh.Hưng lí nhí vì thật sự quá đột ngột.- Không ! Chẳng cần thiết đâu.Trung xô ghế đứng lên.

Tự nhiên trong lòng anh ách nổi giận.

Trong khi đó Ánh cúi thấp mặt, lẫn tránh cái nhìn như có lửa ấy.Trinh Phương vỗ nhẹ vai người bạn trai chung trường :- Khải Hưng, can đảm lên nào.

Đừng sợ, tụi này ủng hộ hai người đó.- Phải ! Nhân cơ hội cậu hôn luôn đi.

Nhờ anh Trung về nhà nói lại với cô Ngọc Lệ cho rồi.

- Hạnh hùa vào - Còn mi nữa Nguyệt Anh, công khai nhé, để sau này dễ ăn, dễ nói, dễ đi chơi.

Tao nghĩ anh Trung ga lăng lắm.

Lý nào cản trở ? Tụi mình thi xong, sắp ra trường hết rồi, cưới xin là điều tốt đó.- Nè ! Im lặng tức là đồng ý đó nha.

- Trinh sầu nói lớn - Tình trong như đã...!mặt ngoài còn e làm gì chứ ?- Tao...Ánh bối rối không phải vì ánh mắt của Khải Hưng, mà là tối sầm của Thái Trung.

Cô định nói điều gì đó nhưng chưa kịp mở miệng thì giọng Trung lại khô khốc vô tình vang lên :- Giấy thì không gọi được lửa, cô nên nhận, e dè làm gì.

Vả lại cô lớn rồi, nên tìm chỗ nương thân, chẳng lý nào tôi và mẹ, lột da sống đời để bảo bọc.

Thôi thế này nhé, Khải Hưng, xin chúc mừng.Trung xòe tay chờ đợi.

Đôi bàn tay đàn ông bắt lấy nhau.

Nhưng hình như có cái gì đó không thật lòng thân thiện cho lắm ở Thái Trung.Hưng cười tươi rạng rỡ :- Anh Trung, xin cám ơn anh.

Mong rằng những ngày tới em sẽ nhận được sự hổ trợ của anh để có đủ can đảm bước qua chướng ngại vật và khoảng cách mà Ánh cố tạo ra.Hưng nhìn quanh nhóm "ngũ long" nói thật to và giõng dạc :- Còn nữa, bây giờ đây Khải Hưng xin tuyên bố là sẽ chạy đua với thời gian để dành thế chủ động.

Bằng tất cả chân tình con tim chờ đợi và khao khát, nhất định sẽ chinh phục được con tim Nguyệt Ánh.- A ..

Hoan hô.Bọn con gái hét toáng lên với những cái vỗ tay thật to.

Tiếng Trinh Phương cất lên lấn át :- Các bạn nhìn xem, Khải Hưng hôm nay oai ra phết, yên hùng y như vị bạch mã hoàng tử vậy.Trinh sầu đồng tình :- Phải ! Tụi bây chắc hẳn không quên lời tao đã nói rằng sẽ cò một ngày anh chàng Khải Hưng tỏ tình bởi vì làm sao giết được người trong mộng chứ khi mà bóng dáng nàng Kiều cứ theo mãi Thúc Sinh.Cả bọn lại nhao nhao, tiếng cười xen lẫn chọc phá.

Nguyệt Ánh thẹn đến đỏ cả mặt, nhưng không biết phải nói gì.

Bởi Thu Hà luôn bấm tay vào mạn sườn non của cô đầy uy hiếp.Còn Thái Trung chẳng hiểu lòng dạ như thế nào mà chỉ thấy anh cau mày khó chịu hậm hực dù đã cố nén.Kiều Hạnh nói to :- Khải Hưng ơi, gọi thêm kem chiêu đãi nhiệt tình đi chứ bạn.

Tụi này đã hoàn thành nhiệm vụ Hưng giao rồi đó.

Còn nữa nha, xin mọi người hãy hướng ánh mắt nhìn về tay phải đi...Nơi chị chủ quán bước nhanh tới trao vào tay Nguyệt Ánh 18 nụ hồng đỏ thắm.- Chị Ơi...!là của ai đây ạ ? - Ánh lúng túng.Hưng ấp úng :- Của Khải Hưng đấy.

Chúc mừng Ánh thật tươi trẻ, hồn nhiên và yêu đời trong ngày lễ tình yêu này.Hà ngã vào người Trinh Phương :- Ối trời ạ, tao xỉu vì ganh tị chết đi được.

Ngọt ngào quá.

Tình yêu, tình yêu vạn tuế.

Ông tơ bà nguyệt ơi, cho con xin.

Xin mỗi một tình yêu.

Cho ai cũng vậy, cho con, con cám ơn.Hà pha trò tiếu lâm làm cả nhóm lại thêm trận cười nữa ..

đến ngã lăn ôm bụng.Bà Ngọc Lệ vò nát tờ giấy trong tay, rồi ném mạnh vào sọt rác.

Lòng bà cứ ức nghẹn, giận dữ.- Nói đi, cô muốn gì ?Hân Hân chéo đôi chân thon dài kiêu sa, cười nửa miệng thách thức :- Muốn gì ư ? Bà biết rồi kia mà, tôi không dư calo lập lại hoài đâu.- Tức là cô ép tôi ?- Nếu phải thì sao ? Thật ra bà có mất mát gì cho cam, để đến nỗi đau lòng xót dạ.

Người thua thiệt là tôi nè.

Coi như đây là lần cuối cùng tôi ngồi lại để thương lượng đó.

Rất mong bà hiểu dùm cho.- Nhưng Thái Trung nó đã hết yêu cô rồi.Hân Hân nhún vai:- Thế à ? Như thế lại càng hay đấy.

Bởi vì như bà biết đó, từ lâu rồi, xưa cũng thế, chưa bao giờ tôi nói mình yêu con trai bà cả.

Bây giờ cũng vậy thôi.- Vậy thật ra cô chỉ vì tiền ?Hân Hân trơ trơ gật mạnh đầu :- Phải !- Thôi được ! Cô muốn bao nhiêu ?Hân nói nhanh không do dự :- Tât cả ! Mọi thứ trong tay bà.- Hừ ! Nếu thế sao không đi ăn cướp chứ.

Cô nghĩ mình là ai ?Hân đập mạnh tay xuống bàn hằn học rít giọng :- Vậy còn bà, bà nghĩ mình đủ quyền hạn và tư cách để ngồi ăn bát vàng mãi à ? Tôi báo để bà rõ ràng quá đủ cho lòng kiên nhẫn của tôi rồi.

Ngày hôm nay nếu bà không đồng ý, thì ngay ngày mai tôi đưa ra ánh sáng một cuộc tình bỉ ổi đốn mạt, mà người đàn bà luôn có bộ mặt chính chuyên đức hạnh bị lột mặt nạ.- Cô...!cô dám à ?- Bà nghĩ ai cấm và cản được tôi nào ?Bà Lệ ngồi phịch xuống ghế, ôm lấy mặt.

Bởi vì bà thật sự không thể nào ngờ cái bí mật cuộc đời mình tưởng đã bị tro bụi theo thời gian làm nấm mồ vùi chôn tất cả, nào ngờ Hân Hân đang tâm dày xéo, bới móc lại một cách tàn nhẫn khốn nạn.- Hân Hân, thật ra cô là ai ?- Bây giờ bà mới muốn biết rõ thân thế của tôi, chỉ e là quá muộn rồi đó.

Ở đời theo luật bù trừ, có vay phải trả.

Nhất là món nợ tình yêu tranh đoạt.

Chính bà là kẻ đang tâm vì danh lợi đã cướp ba tôi, phá nát gia cang người bạn gái thân yêu là mẹ tôi.Giọng Hân Hân chợt ức nghẹn với những dòng lệ hằn tuôn nhanh xuống má, để rồi cô nuốt ực nó trở vào lòng, mím môi tiếp :- Thử hỏi giữa tôi với bà, ai đê hèn hơn.

Không sai, ba năm trước chính tôi lợi dụng lòng thương của bà, nhưng suy cho cùng, chính bà dạy bảo tôi điều đó.- Hân Hân ..

nói như thế cô tức là...Bà Ngọc Lệ run rẩy, đôi môi nhợt nhạt khổ đau, theo theo như người sắp chết đuối.

Nước mắt bi thương tuôn dài, làm ướt đẫm đôi má.


Nghẹn ngào bà tiếp :- Thật ra tôi có nổi khổ tâm.- Hừ ! Ai cũng đổ thừa cho hoàn cảnh cả.

Nếu bà không có ý đồ, thì sao ra nông nổi hôm nay.

Tóm lại những gì mẹ tôi mất về tay bà, thì hôm nay tôi đòi lại.

Cái gia tài này dù với danh nghĩa gì tôi cũng phải là người thừa hưởng.- Nếu biết vị trí của mình rõ ràng là được thế, tại sao khi xưa cô lại bỏ ra đi ?- Lúc ấy tôi nông nổi và chưa thật sự hiểu tường tận, oan ức trong mâu thuẫn giữa bà và mẹ mình.- Vậy tức là...- Chưa bao giờ tôi yêu con trai bà.

Và đứa bé ấy cũng không thể là giọt máu của Thái Trung.- Nỗi thù hận, oán hờn trong lòng cô to lớn đến phải hy sinh cuộc đời sao ?- Phải !Hân Hân đi từng bước tiến tới nơi bà Ngọc Lệ ngồi.

Cử chỉ và thái độ cô như một vị quan tòa sắp kêu án tù :- Nếu hôm nay bà không dễ dàng chấp nhận, có lẽ buộc lòng mẹ tôi phải đến.- Mẹ cô ? Chị ấy còn sống sao ? Không đâu, chẳng lý nào lại thế.

Tôi...!tôi không tin.- Lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó thoát đó.

Còn tin hay không tùy ở bà.

Bây giờ bà tính sao ?- Tôi muốn gặp mẹ cô.- Mẹ tôi không đồng ý tiếp bà.- Sao cô biết ?- Ồ...!thì tôi chắc chắn là như vậy.

Bởi bà với mẹ tôi là oan gia, đã thù hận thì không thể ngồi lại với không khí hòa thuận êm ấm được.

Cho nên, những gì tôi nói đều là ý kiến của mẹ mình.- Thật ra, có nhiều việc mà cô chưa rõ hết uẩn khúc trong đó.Bà Lệ u phiền, vầng trán cau lại đầy trăn trở.

Đôi mắt đăm chiêu như muốn ngược dòng thời gian để tìm về quá khứ.

Khá lâu mới từ tốn nói, nhưng chất giọng bà lại quá nghiêm trang :- Có một điều mà tôi tin tưởng chắc chắn cô nhất định không thể là con ruột chị Trà Giang.- Bà...Bà Lệ nhìn thẳng vào mặt Hân Hân :- Xin hãy lắng nghe tôi nói xong đã.

Bởi vì khi chị em tôi thân quen, lúc ấy Trà Giang đã không còn có thể sinh nở được.

Vì chuyện đó cho nên...Bà ngậm ngùi bỏ lửng câu nói.- Bây giờ tôi rất muốn gặp lại chị ấy giáp mặt rồi mọi yêu cầu của cô tôi đều thực hiện cả.- Nhưng nếu tôi từ chối lời bà đề nghị ?Giọng bà Lệ dứt khoát và quyết liệt :- Thì cô đừng hòng sờ tay được vào tài sản tôi hiện đang giữ chủ quyền.

Cuộc đời làm người của tôi xót xa nhất là việc chị Trà Giang bỏ ra đi biền biệt bao nhiêu năm.

Cô nên về nói lại với chị ấy, tôi tha thiết mong ngày trùng phùng sum họp.- Tức là bà đã quyết định ?Hân Hân giận dữ.

Đôi mắt cô long lên với bao tia lửa giận hờn nham hiểm.

Nhưng nhất thời không biết phải làm gì hơn.

Vừa lúc đó Nguyệt Ánh bước vào, cúi thấp đầu lễ phép chào bà Ngọc Lệ :- Thưa mẹ con mới về.

Xin chào chị.- Cám ơn.Hân Hân chuyển cái tức qua Nguyệt Ánh chóng vánh.

Đôi mắt soi mói diễu cợt và bốp chát lên tiếng :- Xem ra cô ung dung tự tại quá hén.

Cũng phải thôi, loại chùm gởi nào mà chẳng thế, toàn đeo bám và hút nhựa của đại thụ.

Nhưng tôi báo để cô lo liệu lần, sẽ không được bao lâu nữa đâu.Nói xong Hân Hân hậm hực đi ra cửa mà không buồn lên tiếng chào ai cả.

Đôi giày cao gót nện mạnh dưới nền nhà một cách cố ý.- Con theo ra khóa cổng lại đi Ánh.- Dạ !- Nhớ không nên cãi vả với loại người đó nghe chưa ?- Vâng ! Con biết rồi.Ánh chậm chạp đi, để giữ khoảng cách khá xa với Hân Hân.

Chờ bóng cô khuất sau dãy phố mới kéo nhẹ cửa cổng lại.

Chưa kịp khép thì Thái Trung trờ tới.Hai đôi mắt giao nhau như xa lạ lẫn khó chịu.

Lầm lũi Trung tắt máy xe, dẫn vào nhà.- Mẹ tôi ngủ chưa ?Đáp lại lời hỏi của anh là sự im lặng, như thể chẳng có tác dụng gì.- Nè ! Cô điếc rồi à ? Tại sao tôi hỏi mà không trả lời chứ ? Bộ khi dễ thằng này à ?Ánh chanh chua cự :- Ai biết anh hỏi tôi mà trả lời chứ.

Con người ta sinh ra và lớn lên đều có tên tuổi.

Tự nhiên anh nói, hỏi khơi khơi, tôi tưởng anh hỏi gió và nói với cây.- Cô...- Bộ tôi nói không đúng à ?Ánh bỏ đi lần về phía trước, như cố ý phô trương đôi chân thon dài trắng ngần trong bộ đầm màu đen điểm hoa hồng duyên dáng mà cô vừa được bà Ngọc Lệ mua cho.

Đây là lần đầu tiên cô mặc chiếc áo này.Phải công nhận là nó rất hợp với vóc dáng và màu da của Nguyệt Ánh.

Nhưng Thái Trung lại khó chịu, thay vì khen.

Bởi vì bên tai anh, lời Khải Hưng tỏ tình cùng Nguyệt Ánh vẫn còn rõ ràng như mới hôm qua.

Nó xoáy mạnh vào lòng anh đến bức rứt khó chấp nhận.- Nguyệt Ánh ! Cô lại đi chơi với Khải Hưng mới về đến phải không ? Cái kiểu này thì thật sự khó chấp nhận đó.

Ra trường rồi phải tự lo liệu và tìm kiếm một cái nghề để nuôi thân đi là vừa.- Không dám phiền anh quan tâm - Ánh quay lại nghiêng một bên đầu, nheo một bên mắt - Tôi đã nhận việc được cả tuần nay rồi.- Vậy...!sao cô không nói gì với tôi cả.

Nhưng làm ở đâu và làm gì mới được ?- Tại sao tôi phải cho anh biết chứ ? Anh đã chẳng phải biểu tôi tự lo liệu để khỏi làm phiền toái và vướng bận mình à ? Tôi xin phép mẹ rồi, hết tháng này là tôi dọn ra ở trọ.Trung hấp tấp nói nhanh :- Không được ! Tôi không đồng ý.

Con gái ở trọ phức tạp lắm.- Anh mặc kệ tôi đi.- Nhưng cô làm gì mới được ?- Làm...!- Ánh mím môi im lặng.- Nói đi, làm gì ?- Làm...!thư ký riêng cho Khải Hưng.Trung cảm thấy bị xúc phạm lẫn giận dữ :- Cô...!Thật quá đáng.

Tóm lại một câu là không đi làm đâu cả nghe chưa ?- Nè ! Anh nói lộn hay tôi nghe lầm vậy ? Tại sao tôi phải nghe theo lời của anh chứ ? Còn nữa, mẹ đã cho rồi và rất đồng ý về chuyện này.- Nhưng tôi không cho.- Vậy anh nói đi, anh lấy quyền hạn hoặc tư cách gì ?Ánh trợn tròn đôi mắt nhung đen nhìn thẳng vào Thái Trung thật sự chờ đợi một lời nói nào đó.Còn Trung, anh cũng không rõ tại sao mình lại khó chịu đến thế này.

Chuyện Nguyệt Ánh đi làm ở đâu là tùy cô ấy quyết định kia mà.

Cớ sao lại giận dữ hậm hực và dường như có cảm giác bị coi thường lẫn tự ái nữa chứ ?Khá lâu không thấy Thái Trung nói gì thêm, Ánh quay mặt, cố nén tiếng thở dài vừa thoát khỏi bờ môi.

Lòng chợt buồn giận vu vơ.- Đứng lại nói cho rõ đi.

- Trung gọi lớn.- Có gì để nói nữa chứ ?- Tôi muốn cô nói rõ coi bệnh B.P của tôi là loại gì hả ? Bộ Ánh sợ Ở chung nhà bị lây nên mới vội vã dọn đi phải không ?- Ơ thì...Ánh phì cười nhưng cố nén bởi vì cô đã quên từ lâu chứng bệnh bịa đặt ấy.

Giờ Thái Trung hỏi lại, nhất là nhìn nét mặt anh, nó thế nào ấy, hơi ngao ngán đến dễ thương.

Có lẽ hiện tại anh ta ức lắm và nếu thật sự là thế thì Ánh sẽ làm theo chiến lược này.

Một kiểu thử lòng độc chiêu mà nhóm bạn soạn thảo và đạo diễn.Giọng Thái Trung chợt kẻ cả :- Nói xem nào, B.P là gì chứ cô bé ?Ánh phản đối :- Anh hông được kêu tôi bằng cô bé hoài đó.

Nên nhớ tôi đã đi làm rồi.- Nhưng tôi thích gọi như thế.- Tôi không cho.Trung tỉnh bơ nói :- Cũng cứ gọi.- Anh...Trung hấp háy đôi mắt :- Gì chứ cô bé ? Trừ khi "bé" chịu giải thích B.P là gì thì thôi.

Nếu không cái biệt hiệu bí mật này sẽ ỏm tỏi ở nhóm ngũ long lắm đó, và tôi không tin là Khải Hưng cũng sẽ không biết.

Để coi chừng đó ai sẽ xấu hổ cho.- Anh nhát tôi à, tôi cóc sợ.Trung đắc ý :- Thật không, đừng hối hận nhe.

Dám gọi Tuyết Trinh là "Trinh sầu" "Trâu sình", còn mình là gì nhỉ ? - Mặt Trung ngẩn cao chế giễu - Là...!cái gì ta...!Ồ "Búp bê lửa".- Anh...Ánh giận dỗi dậm chân xuống đất, hai má ửng đỏ vì xấu hổ.

Bởi vì cô thật sự không ngờ Thái Trung dò tìm được tên còn bé của mình.Trung nháy nhẹ mắt :- Sao rồi chịu nói chưa ? B.P là cái gì ?Ánh nhăn mặt cô nhịn cười rồi vội vã đi, ném lại sau lưng sự bật mí :- Là bệnh...!"béo phì" đó.- Trời ạ...Trung kêu lên rồi cũng vội vã nhìn lại mình mà nhẹ lắc đầu, lòng cảm thấy vui vui.

Có một chút gì đó thân thiện.- Ánh ơi, mình đi ăn tối nhe.

- Hưng nhỏ giọng mời - Tháng lương đầu tiên Hưng khao.Ánh do dự :- Còn tụi nó thì sao ?"Trâu sình" nhào ra với xiêm y rực rỡ và nụ cười tươi như tết :- Bao luôn chứ sao !- Chỉ có mỗi mình Trinh à ? Không đủ mặt sẽ mất vui đấy.- Đồng ý ! Nhưng quan trọng phải coi cái túi của Khải Hưng có chịu nổi không rồi mới tính.Trinh nheo nheo mắt tinh nghịch bá vai anh hỏi :- Hưng nè, chuẩn bị tinh thần ứng chiến chưa ?Hưng cười vỗ vào cái ví đã móc ra cầm tay từ lúc nào :- Tất nhiên rồi.

Muốn coi hông, chỉ sợ Trinh chói mắt thôi.Trinh cười lớn :- Ghê ta ! Phen này không rủ sạch túi Hưng thì không về.

Kìa Ánh, sao còn ngồi đó ?Ánh nhìn đồng hồ :- Vẫn chưa hết giờ, ra khỏi công ty sớm quá tao ngại lắm.- Lo gì, mày được tân giám đốc lại là con trai duy nhất của chủ nhân công ty mời mà.

Có người chống mũi, sợ gì nữa chứ.- Tao vẫn thấy thế nào đó...!kỳ kỳ làm sao ấy.

Thôi, để khi khác đi.- Con khỉ.

- Trinh nhăn mặt rồi quay qua khều nhẹ vai Hưng nói - Nhiệt tình một chút đi, khờ khạo như Hưng có ngày huýt gió không kêu đó.Hưng gãi nhẹ đầu :- Nguyệt Ánh, mình đi nhe ? Từ chối, anh buồn lắm.

Vả lại lỡ hẹn với nhóm ngũ long rồi...- Phải đó, nếu mi không đi, coi như tụi tao sẽ mang hết kem đến nhà bắt bồi thường.- Bộ có chuyện như thế sao ?Trinh chanh chua xỉa sói Nguyệt Ánh, như thế là hai kẻ thù không đội chung trời :- Đương nhiên.

Nếu mày không đi, tụi tao sẽ phanh phui chuyện xấu của mi trước bàn dân thiên hạ.

Đưa lên truyền thanh phát ngày ba buổi để đầu làng cuối xóm cũng nghe.

Thử xem mi còn mặt mũi nào dám ăn cháo đá bát không?Ánh đập mạnh tay lên vai Trinh :- Trời ạ, nói gì ghê vậy chứ con quỷ.

Nói y chang như tao là loại bỏ xó ấy.

Thôi được, đi thì đi, có gì Hưng chịu đó.Hưng cười rạng rỡ :- Ừ ! Chuyện này Ánh khỏi lo.Cả ba ra khỏi cổng, Trinh nhanh miệng nói lớn :- Để xe Ánh ở lại công ty đi, lên ngồi sau cho Hưng làm bác tài.Ánh cau mày :- Thế tao đi với mày không được à ?- Dĩ nhiên là không rồi, bởi vì lát nữa tao còn đón bạch mã hoàng tử của mình nữa.

Ngu sao đèo theo bạn gái sau lưng.- Con này, dạo gần đây khó ưa quá chừng.- Kệ tao ! - Trinh nheo mắt cười và thúc giục - Nổ máy đi Hưng.Hưng cũng háy nhẹ mắt với Trinh :- Xong từ lâu rồi.

Chỉ chờ Ánh ngồi lên là vọt liền.

Hôm nay phải làm người hùng xa lộ thôi.

Tâm trạng đang phơi phới mà Trinh.Trinh dài giọng :- Nhìn là biết rồi, cần chi quảng cáo.

Hơn nữa, nói nhiều đâm ra mất ý nghĩa đấy.Ánh xen vào và vỗ nhẹ lưng Hưng thân thiện hỏi :- Thôi cho xin.

Xong rồi, Hưng cho xe chạy đi.- Tao đi trước nhé.Trinh chồm tới.


Chiếc Max II lao vụt đi để lại sau lưng làn khói mỏng.

Ánh rùn vai, nói nhỏ với Khải Hưng :- Công nhận Trinh sầu chạy xe ngầu thật !- Còn phải nói.

- Hưng thừa nhận rồi chuyển đề tài - Đi chơi không xin phép trước, chắc thế nào Ánh cũng bị mẹ la?- Chắc là không đâu.

Ánh sẽ giải thích với mẹ sau.Ánh miễn cưỡng trả lời, vì không muốn mích lòng với Khải Hưng.

Dù thật sự không thể yêu nhưng thâm tâm cô luôn xem trọng cái tình bạn cao thượng thuần túy này.Bởi vì, vốn mang trọng ân nghĩa đối với bà Ngọc Lệ, cho nên hết kiếp này Nguyệt Ánh đã tự hứa với lòng là phải cố trả cho xong.Chiếc xe dừng lại ở sân nhà Thu Hà.

Hưng nói lớn :- Tới nơi rồi đấy Ánh.- Ủa, sao lại ở đây hả Hưng ?- Không đây thì là đâu ?Từ bụi cây, một giọng nói ồm ồm, bán nam lẫn bán nữ, phát ra làm Nguyệt Ánh cau mày nhìn sững vào nơi đó.

Cũng là lúc cái hình thù quái gở chậm chạp tiến đến nơi cô và Khải Hưng đứng.Ánh kêu lên :- Ôi ! Con gấu chó ! Là đứa nào vậy Hưng ?Hưng cũng ngạc nhiên không kém :- Anh đâu biết.

Nè ! các người định bày trò gì đây ?- Đưa hai kẻ đang yêu, mà đến trễ, tới bên kia thế giới để tự do du hí.Câu nói của ai đó vừa cất lên thì lố nhố bao nhiêu là hình nộm được hóa trang rất công phu, tủa ra vây quanh lấy cả hai vào giữa.

Ánh đèn nhợt nhạt tối âm u, không đủ sức soi rọi bóng dáng nhân dạng ai cả, huống gì họ đều trùm kín đầu.Hưng hỏi nhỏ :- Tính sao đây Ánh ?- Ai biết, bộ tụi nó không nói gì với Hưng hả ?- Không ! Chỉ nói tập trung tại nhà Thu Hà thôi.Ánh thẩn thờ :- Vậy thì tiêu đời rồi, phen này coi như cầm chắc là bị phạt.- Đủ rồi ! - Giọng con gái the thé vang lên - Không được rù rì to nhỏ.

Hai người biết luật quá rồi, giờ nhận dạng, gọi tên bè bạn đi là vừa.

Nếu không sẽ bị lãnh phạt đó.Ánh cao giọng :- Phạt thì phạt, nhưng tụi này không phục đâu.

Tự nhiên dở trò, ai mà chuẩn bị sẵn tâm lý để chơi chứ.- Không được cãi.Con gấu đen hét lớn và vươn 10 ngón tay có móng nhọn chụp vào người Nguyệt Ánh.

Thình lình và bất ngờ, Ánh tụt lùi nhanh để rồi loạng choạng chực té khi sơ ý vấp vào hòn đá khá lớn ở đế giày.- Ý coi chừng.Hưng vội vã mở rộng vòng tay và Ánh nằm gọn trong đó.

Hai khuôn mặt lẫn bốn đôi mắt kề cận giao nhau thật tình tứ.

Ở đâu đó ánh sáng của máy chụp ảnh lóe nhanh lên, những kiểu hình ưng ý nhiều góc độ mà cả nhóm không một ai để ý tới.

Nhưng nếu nhìn kỹ thì có lẽ ánh mắt Thu Hà trong lớp con thỏ trắng là hài lòng đắc ý.- Thôi chứ, quá đủ rồi hai anh chị ạ.

Đừng coi bàn dân thiên hạ Ở đây như loài thảo mộc không hơn không kém chứ.

Nè ! Làm ơn buông ra đi, tay trong tay, mắt trong mắt thế này, ai chịu thấu, ganh tị đây nè.Giọng Kiều Hạnh ồm ồm như bà lão nhưng đầy chọc phá.

Rồi xoay người tinh quái vẫy vẫy cái đuôi dài đang mang trên người lốp sói xám, làm cả bọn cười to trong khi Nguyệt Ánh thẹn đỏ cả mặt.

Nhớ nhìn quanh về phía Hưng để rồi vô tình chạm nhằm ánh mắt anh lung linh tha thiết trong đêm.

Lúng túng Ánh quay nhanh, rồi chỉ vào lốp tề thiên nói lớn :- Đây chắc chắn là Trinh Phương.Miệng nói, tay NA lột nhanh những chùm lông khỉ, que vàng được Phương hóa trang.- Nhỏ Ánh tài thiệt ! "Mô phật", Đường tam tạng xin kính chào thí chủ.Ánh che miệng cố nín cười, đưa những ngón tay cấu vào giữa mặt, cố ý cho lớp thầy tu lộ ra rồi nói lớn :- Nhất định là Thu Hà.- Ừ chính là tao đây.

- Hà đột nhiên nổi cáu liệng mạnh cái mũ Đường Tăng vào xó tối - Không thèm chơi nữa, bấy nhiêu đó đủ rồi.- Ủa...!ủa ..

sao kỳ vậy ta ?Trinh sau cùng chui tốt ra từ con gấu, kẻ đó là Kiều Hạnh.

Rồi lần lượt, tất cả các vị khách có quen lẫn lạ, đều cởi bỏ lớp hóa trang, trở về với y phục của mình.Đứng cạnh Nguyệt Ánh và Khải Hưng trong lớp Satang, từ khi lột bỏ mặt nạ để lộ khuôn mặt chính của mình đã làm Nguyệt Ánh thảng thốt kêu lên :- Thái Trung ! Anh cũng tới ư ?Trung cộc lốc đáp :- Phải ! Tôi là khách được mời.- Còn tôi nữa.Giọng người con gái cất lên và bước ra từ vùng tối tới chỗ sáng.- Chị ..

chị Mai Chi ?Ánh thật sự ngạc nhiên lẫn lo lắng nhìn quanh về phía Thái Trung.

Vừa kịp nhận đôi mày anh cau lại tối sầm, bực bội.Hà bước tới nói lớn :- Vậy khỏi giới thiệu nhe.

Mọi người đều đã quen biết nhau từ trước rồi chứ.

Vậy mời vào cùng nhập tiệc đi.Ánh nhìn quanh lúng túng :- Nhưng là tiệc gì ?Hưng cười nhẹ :- Sinh nhật Thu hà đó.

An tâm đi, anh đã lo sẵn phần quà mừng rồi.Ánh có vẻ suy tư :- Không lý nào đâu.

Theo em biết nó phải vào tháng sáu mà.

Hạnh ơi, mi nghĩ tao nhớ có sai không vậy ?Hà dài giọng :- Thôi mà bà chị.

Tháng này hay tháng sau gì cũng được, có gì để đáng thắc mắc chứ.

Tóm lại một câu, là nhập tiệc trước đi, tao sẽ tuyên bố lý do sau.

À, phải rồi anh Trung ơi, thật ra em muốn nhờ anh một việc.Trung lên tiếng :- Hà nói đi, nếu không vượt quá khả năng, anh nhất định sẽ làm.- Vậy anh cùng Hà cắt bánh sinh nhật được hôn ?Hà cười thật tươi và thản nhiên ôm lấy cánh tay Thái Trung thật tình tứ.

Thái độ và cử chỉ đó đúng là một bất ngờ lớn đối với nhóm ngũ long.

Cả bọn hằn học nhìn Thu Hà và rồi len lén nhìn qua Nguyệt Ánh để dò tìm phản ứng.

Bởi vì trong bọn đâu ai còn lạ chi việc của hai người này.Trinh Phuong thì thào vào tai Trinh sầu, hỏi nhỏ :- Sao có chuyện này ?Trinh nhún vai :- Tao không biết.

Có lẽ họ kết mô đen với nhau rồi.Hạnh xen vào :- Tao nghĩ một phía Thu Hà thôi.

Nhìn thử vẻ miễn cưỡng khó chịu của anh Trung thì biết.

Còn nữa, cái bà Mai Chi này ở đâu ra vậy ?- Hạnh hỏi Trinh, Trinh hỏi ai ? Thôi lo vào đi.

Rù rì hoài, con quỷ Thu Hà liếc đấy.

Dạo này nó kỳ kỳ thế nào ấy, không còn được như ngày xưa đâu.

Hình như nó đã thay đổi.Trinh Phương e dè nhận xét :- Nhất là buổi tiệc này, sang trọng vẻ vời quá không cân xứng với cuộc sống và kinh tế của g/d Thu Hà.Hạnh gạt ngang :- Thôi đi bà.

Ở đời này, một bước phất lên mấy hồi chứ.

Nghe đâu Hà đã tìm được người bảo trợ rồi.

Giàu xụ lắm.- Ai hả, có ở đây không ? Nếu thế thì tại sao còn muốn cua Thái Trung của Nguyệt Ánh.

Nhìn nó tao nổi gai ốc rồi, hết hứng thú nhập tiệc.Trinh đề nghị :- Hay ba tụi mình sẵn còn ở ngoài sân, rút êm có trật tự cho rồi.

Tao thấy không khí có cái gì đó bắt đầu khó thở.

Tuy không có phản ứng gì, nhưng Nguyệt Ánh chắc cũng khó xử lắm.Hà gọi lớn :- Nè ba con quỷ, đứng ngoài này nói lén gì tao vậy ?Trinh Phương cười cười :- Đâu có, bộ em tôi có tịch nên rục rịch à ?Hà tỏ vẻ phật ý :- Phương nói vậy nghe được sao ? Hai mi đang ganh tị dùm Nguyệt Ánh ?Phương cố nén cơn giận :- Tao ..

tao đùa thôi.

Không vui thì xin lỗi, đâu cần phải trở giọng khó chịu với bạn bè như thế chứ.

Hạnh, Trinh ! tao về trước đây.Nói xong, Phuong đẩy xe ra cổng.Hà nói theo với vẻ gì đó bất cần :- Thích thì ở lại, không thì thôi.

Không mợ thì chợ cũng đông !Hạnh bấm tay Tuyết Trinh tỏ ý không vui.

Cả hai thật sự ngạc nhiên vô cùng trước lời nói lẫn thái độ của Thu Hà.

Nhất là lối cư xử này chưa từng xảy ra với nhóm ngũ long.Hình như đã có sẵn ý đồ từ trước, Thu Hà thản nhiên đứng nhìn Trinh Phương bỏ ra về, rồi quay lại nhìn Hạnh cùng Tuyết Trinh, hất đầu hỏi :- Còn hai mi, nhập tiệc hay cũng về ?Trinh sầu cau có hỏi lại :- Hà muốn sao ? Tụi này dễ lắm.

Ai tôn trọng thì ở lại chơi, công bằng không...!- Trinh nhún vai với cái cười nửa miệng cao ngạo - Thật sự mà nói, dạo này Thu Hà khác xa quá trời.

Chẳng còn như ngày xưa.- Dĩ nhiên, bởi vì tao không muốn lạc hậu.Hạnh xen vào :- Cho nên Hà đang đi và dự đinh đi trước thời đại sao ?- Tao chưa hiểu ý hai tụi mày.

Tóm lại, chuyện tao làm tao biết, có thế thôi.

Còn là bạn thì vào nhà.Trinh gay gắt :- Bằng không về chứ gì ? Thật tao không ngờ và chẳng thể hiểu nổi.Hà nhún vai bất cần :- Đôi lúc tao còn không hiểu mình, huống gì là tụi bây.

Làm người nhìn xa một chút, tao nghĩ sẽ tốt hơn.Hạnh bực bội :- Nếu đã vậy, có lẽ tao về thôi.

Ở lại với không khí kém vui thì chẳng tốt đẹp gì cho lắm.- Đợi tí, tao vào gọi Nguyệt Ánh.Trinh dợm bước nhưng Thu Hà đã lớn giọng ngăn :- Đừng quấy rầy Nguyệt Ánh, nó không liên quan với vấn đề này.- Hà nói vậy mà nghe được à ?- Chẳng phải sao ? Hai đứa lo gì chứ ? Bên cạnh NA dầu gì vẫn còn Khải Hưng.

Vả lại nó đâu còn nhỏ gì cho cam mà cần "bảo mẫu".Hạnh giận dữ :- Mi...- Thôi bỏ đi.

- Trinh sầu thở hắt ra cố nén rồi không nói gì thêm, lôi tay Kiều Hạnh - Có lẽ Thu Hà nói đúng đó.

Tụi mình về đi, tới nhà Trinh Phương.- Vậy tao khỏi tiễn nhé.

Cám ơn vì đã có hai phần quà.Giọng Thu Hà phũ phàng như cố ý chối bỏ một tình bạn dài lâu của cả nhóm ngũ long, thật sự điều đó làm cho Hạnh đau lòng và không tài nào chấp nhận được.Chờ bóng hai bạn quay đi, khuất dần, Thu Hà mới khẽ thở dài.- Xong chưa ? - Hân Hân bước tới đè tay lên vai Hà hỏi nhỏ - Tụi nó về hết rồi à ?- Ừ !- Thì làm tới đi.Thu Hà cau mày :- Nhưng ..- Hà đừng quên mình sắp có số tiền lớn để trị bệnh cho mẹ ư ? Nếu làm tốt công việc, chị nhất định sẽ đền bù thiệt thòi cho em xứng đáng.

Tình bạn là cao đẹp nhưng tình thiêng liêng từ mẫu thì tôn kính hơn nhiều.

Đừng nói làm chị không nhắc để em nhớ đó.Hà cúi thấp mặt, đáp nhỏ :- Em biết rồi.

Em đã làm y như lời chị bày biểu rồi còn gì.- Bởi vậy mới đáng khen.

Nè chị tặng riêng cho Thu Hà vài trăm để dành bỏ túi xài riêng, chịu chưa em cưng ?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương