Trung trầm tư bên điếu thuốc luôn đỏ rực với bao nhớ nhung đến se thắt cõi lòng.

Người con gái anh yêu lúc ẩn lúc hiện, lúc gần lúc xa.

Thật sự Trung cũng không biết cô ấy ở đâu, làm nghề gì.- Anh Trung !- Ủa ! Nguyệt Ánh ! Có chuyện gì vậy ? Khuya rồi chưa ngủ sao ?- Dạ chưa.Ánh tần ngần khá lâu, mới chìa tờ giấy gấp đôi về phía Thái Trung :- Có cô gái lạ nhờ em đưa cho anh đấy.- Cô ấy đâu rồi ?Trung hỏi vội và chồm người khỏi ban công nhìn xuống lòng đường phố đã thưa người, để rồi gọi to :- Hân Hân, Hân ơi...Bỏ mặc Nguyệt Ánh trơ người đứng đó, Trung chạy như bay ra khỏi nhà, để rồi ngơ ngác nhìn quanh tìm kiếm trong tuyệt vọng.Bóng dáng Hân Hân như cánh chim đơn lẻ vùng bay xa khỏi tầm nhìn của anh.- Hân ơi, giờ này em ở đâu ? Xin đừng đùa nữa, ra đi em.

Coi như anh thua rồi, anh nhớ em lắm...Trung lẩm bẩm như nói để mình nghe.

Chợt nhớ lá thư vừa nhận, anh mở ra đọc nhanh ngay ở dưới ngọn đèn đường vàng nhạt về khuya.

Vẫn dòng chữ thon thả yếu đuối ấy, vẫn giọng văn trêu chọc phá phách ngày nào.- Nè !Tiếng con gái vang lên khiến Trung giật mình quay phắt lại :- Cô là ai vậy ?- Tôi là Mai Chi.- Mai Chi ?- Ừ !- Sao thấy quen quen.Trung nhíu sâu đôi mày, cố lục tìm trong trí nhớ hình ảnh này, nhưng không tài nào nhớ được.- Tôi đói bụng quá, muốn xin anh ít tiền.

- Mai Chi xòe tay chờ đợi - Anh đừng từ chối nhé.- Nhưng tôi thật sự không có tiền thật đó.

- Trung bỏ đi nhanh.Chi dậm chân :- Gì kỳ vậy.

Anh giàu lắm mà.

Nỡ lòng nào nhìn tôi đói chứ.

Hân Hân ơi, chị bỏ hắn, có chồng khác là phải lắm rồi.

Đàn ông con trai gì quá keo kiệt, chỉ mấy xu lẻ cũng không cho kẻ đói khát.Chi nhằn nhèo kể lể, lẩm bẩm than vãn phía sau lưng Thái Trung, anh đều bỏ ngoài tai.

Rồi chợt giật mình quay phắt lại khi nghe hai tiếng Hân Hân thoát ra.

Cũng là lúc Mai Chi ngồi trên chiếc môtô lao vụt mất dạng, bỏ lại sau lưng làn khói mỏng tan nhanh vào đêm đen sâu thẳm.- Cô ơi...!cô...Trung đuổi theo nhưng đã muộn.

Anh buồn bã đếm bước mặc sương khuya ướt đẫm mái tóc.- Anh Trung ! - Nguyệt Ánh gọi nhỏ - Theo em về nghỉ đi.Trung nổi cáu :- Mặc kệ tôi.

Làm ơn đừng quấy rầy tôi được không ? Tôi đang cần yên tĩnh một mình.

Tôi rất sợ đàn bà con gái mấy người.

Hãy buông tha cho tôi.

Cái thứ miệng lưỡi trơn tru, nói một đường làm một nẻo.

Yêu người này, rồi kề vai áp mặt người kia.Ánh trợn mắt nhìn Thái Trung cũng nổi giận không kém :- Đủ rồi đó ông trời con ạ.

Đừng có giận cá chém thớt đấy.

Nói ra giọng điệu là biết ngay kẻ thất tình, bị "bồ đá".- Cô im đi.Ánh trề môi và dài giọng chế giễu :- Không ! Anh sợ tôi nói trúng tim đen mình hả ? Thoạt nhìn, dù đứng xa hàng cây số, vẫn nghe rõ mùi "bại trận".

Nửa đêm như tên khùng, tuôn ngay ra phố.

Hân ơi, Hân...!nghe sao đau khổ và thống thiết bi ai đến thế nào ấy.

Không hiểu tại sao ở cõi đời này có loại con trai khờ khạo si mê đến cuồng dại vì một chữ tình như thế không biết nữa.Trung gầm lên :- Cô có chịu nín không thì bảo ?- Miệng tôi, tôi nói.- Nhưng tôi không muốn nghe.- Thì anh đi chỗ khác.- Cô còn điên hơn tôi nữa.Trung giận dữ bỏ đi như chạy.- Á ..

á...Ánh chợt thét lên và ngồi phịch xuống lề đường ôm cái chân.Trung lo âu quay trở lại :- Chuyện gì vậy ? Đưa tôi xem nào.Ánh bướng bỉnh :- Không ! Mặc kệ tôi !- Cô bị sao vậy ? Nè buông tay ra coi.Trung dành lấy bàn tay nhỏ nhắn của Ánh, chăm chú nhìn thật kỹ, để cố tìm chỗ bị đau :- Ủa...!có thấy gì đâu.Ánh thản nhiên đứng lên và cười nụ :- Ờ...!thì ai nói đau khi nào chứ.- Cô thật quá đáng.- Không biết ai à ?- Nè, cô chịu nhịn tôi một tiếng được không ?- Dĩ nhiên là không rồi.

Tại sao phải chịu lép vế về phía mình chứ, khi tôi có lòng tốt mà người ta không nhận.

Nói thật nhé, tôi buộc lòng thân thiện với anh là vì nể lời mẹ đấy, không thì có cho cũng chẳng thèm.


Con trai mà bị bồ đá thì bỏ rồi.Nói xong Ánh đi nhanh về cổng rào vào nhà.- Anh vào không thì nói để tôi khóa cửa.

Hay thích leo rào ?Trung cáu gắt :- Không vào.- Được ! Đừng hối hận đó.Ánh thản nhiên khép nhanh cổng rào.Trung chạy vội tới càu nhàu :- Nè đợi đã.

Quỷ tha ma bắt cô cho rồi.

Con gái gì chanh chua khó ưa quá trời.

Cô muốn tôi ngủ bụi à ?- Đúng là vô duyên thế này hèn nào bị con gái cho leo cây thoa mỡ.

- Ánh lẩm bẩm chửi lại - Cái loại hàng dỏm bày đặt đóng "mác zin" thấy chướng mắt.- Cô nói ai vậy hả ?- Người nào có tịch rụt rịch.Ánh bước nhanh vào nhà.

Vừa tới cửa thềm thì kêu rú lên lần nữa.Nhưng do bị đánh lừa lần trước Thái Trung vẫn thản nhiên bỏ đi thẳng cho đến khi anh nghe tiếng "phịch" nặng nề từ phía thân người Nguyệt Ánh ngã vật xuống đất, mới hốt hoảng chạy vội trở ra.

Hấp tấp vội vã đỡ xốc lấy cô, run sợ gọi :- Ánh...!Nguyệt Ánh...!Cô bị gì nữa đây.Bế xốc lên Trung gọi lớn :- Mẹ Ơi ..

mẹ...!mẹ Ơi...Bà Lệ tuôn ra khỏi phòng ngủ :- Chuyện gì vậy ? Ủa, Nguyệt Ánh sao thế này hả Trung ?- Con không biết.

Tự nhiên cô ta bị ngã đó.

Mẹ xoa dầu đi.- Con không sao.Ánh thều thào nói nhưng nét mặt vẫn còn kinh hoàng sợ hãi, lấm lét nhìn Thái Trung lí nhí :- Cám ơn anh.

Xin lỗi đã làm phiền giấc ngủ của mẹ.- Nào có gì đâu chứ.

À phải, khuya rồi thế hai đứa đi ra phố à ?Ánh cúi thấp mặt :- Dạ không.

Con mở cửa cho anh Trung vào.

Mẹ vào ngủ lại đi, con thật sự không có gì đáng lo đâu.

Chỉ tại...!- Cô bỏ lửng câu nói - Con về phòng ngủ đây.Chờ Nguyệt Ánh khuất vào thế giới thu hẹp của riêng mình, Trung nhìn mẹ hỏi nhỏ :- Cô ấy bị tim hả mẹ ?- Đâu có.- Sao tự nhiên bị ngất ?- Con hỏi mẹ, mẹ hỏi ai đây ? Thật sự con không chọc phá gì nó phải không ?Trung hơi phật ý nhìn bà Ngọc Lệ :- Mẹ không tin con trai mình à ? Chuyện của con, cô ta luôn xía vào.

Nói một trả đũa mười, khó ưa muốn chết, có cho con cũng không thèm.

Tự nhiên ngã cái đùng.

Hổng biết thiệt hay giả bộ nữa.

Báo hại, nặng muốn ngất theo cô ta luôn.

Con gái gì mập quá trời, quá đất.

Cái ngữ người ngợm khó nhìn thế ấy...!có mà ở giá tới già, chết làm ma cô đơn luôn, chứ ai thèm cưới.Nghe con trai chê bai một hơi dài bà Ngọc Lệ chỉ nhẹ lắc đầu cười :- Con đó, lo cho thân mình kìa.

Ở đó mà chê Nguyệt Ánh.

Tướng mạo con gái như thế là cân đối đó.

Xấu thế nào được chứ.- Con thấy xấu, chẳng đẹp chút nào.Bà Lệ chợt nghiêm giọng :- Vậy chứ con Mai Chi ?- Mai Chi nào, con đâu có biết.- Muốn giấu mẹ à ? Nói thật đi.

Mẹ sẽ không trách cứ gì con đâu.- Cũng là Mai Chi - Trung bực dọc bỏ đứng lên - Thật ra cô ta là ai chứ.

Muốn gì ở con ?- Con hỏi mẹ, mẹ hỏi ai đây ? Tóm lại cô ta đến đây nói với mẹ là có thai cùng con đó.- Không có...!làm gì có chuyện như thế.

Trong lòng con, ngoài Hân Hân ra, con chưa hề yêu ai cả.Giọng Thái Trung chợt ngậm ngùi, chua xót, bởi bao kỷ niệm vẫn còn đầy ắp trong tim.

Nhất là hình bóng cố nhân vẫn không hề phai nhạt, cho dù thời gian đã khá lâu.


Thở hơi ra như cố trút bớt tâm tư phiền muộn, Trung khẽ khàng nói thêm :- Trên đời này, đáng sợ nhất là lòng dạ đàn bà.

Một lần yêu, con đau khổ chua cay quá nhiều rồi.

Giờ vết thương chưa lành miệng thì làm gì có chuyện như cô Mai Chi nào đó nói chứ ?- Chẳng lẽ cô ta dám mạo nhận ?Bà Lệ đăm chiêu với bao tiếng thở dài cố dấu :- Thôi, con vào ngủ đi.

Khuya lắm rồi đó.- Vâng !Trung đứng lên ngần ngừ một chút, muốn nói điều gì đó.

Nhưng lại thôi.Trở về phòng, nằm vật xuống lấy tay làm gối, anh nhìn sững trần nhà để nghe nỗi nhớ nhung đầy ắp thấm dần vào tận cùng da thịt.

Hình bóng một Hân Hân quê mùa chân chất đầy mộc mạc đơn sơ chợt ùa về như mới hôm qua.- Hân Hân ơi, em ở đâu ?Trung muốn gào to, thét lớn để mong ước một lần gặp lại người thương, cho dù ngang trái phũ phàng cũng mặc hay bão tố cuộc đời cũng cam.

Hân Hân, Hân ơi, anh yêu em.

Tại sao, tại sao nỡ lòng làm người tình phụ mà vui duyên mới chứ ?Thái Trung suy tư, vất vả, lăn qua lộn lại, nhưng rồi giấc ngủ muộn màng cũng đến vào lúc ngoài đêm trời bắt đầu hừng sáng.Thức dậy trời đã qua đỉnh đầu, vỗ nhẹ tay lên vầng trán, Trung lầm lũi đi vội xuống cầu thang, chợt cau mày nhíu mặt, khi một hàng chữ khá to rõ ràng đập vào mắt ở ngay bờ tường đối diện "ghét, con trai mất lịch sự, thiếu tế nhị, khó ưa" kế đó là câu thơ đầy ngụ ý châm chọc chê bai."Tình cho không biếu khôngÂu sầu cho lắm cũng không được gìNgười đâu mắt mũi bì xìKhó ưa muốn chết làm gì được yêu"Thái Trung nghe mặt mình nóng bừng vì giận, vì xúc phạm.

Anh lủi nhanh ra vườn hét toáng lên :- Nguyệt Ánh ! Ánh ! Cô mau ra đây.

Đúng là con gái khó ưa, tò mò và nhiều chuyện...!lại vô duyên nữa.- Đủ rồi đó, tại sao lại chửi tôi ?Ánh cáu gắt và tiện tay ném luôn những trái mận đang ở gần nhất xuống người Thái Trung, bởi vì cô đang trèo trên cành.- Cô đủ rồi thì có.Trung né độ tứ phía nhưng cũng không tài nào tránh kịp, một số dù rất ít đã rơi trúng vào mắt vào vai đau điếng, làm cho cơn giận của anh càng điên hơn.Nhịn đau Thái Trung chạy vội tới gốc mận, chụp ngay cành, nơi Ánh đang ngồi vắt vẻo, rung mạnh đến nỗi trái và lá rớt tả tơi.

Còn Ánh thì bấu thật chặt, hét to:- Có ngon thì đốn luôn cây đi.- Cô thách tôi đấy à ?- Ừ ! Chết có lẽ đỡ khổ hơn sống chung nhà với người ngợm như anh.

Đàn ông con trai gì toàn nói lén sau lưng phụ nữ.

Chê bai đủ điều, cầu trời khẩn phật cho sau này anh gặp một nàng "Chung Vô Diệm" như Tề vương ấy.Vừa nói Ánh vừa tranh thủ trèo nhanh xuống, lợi dụng thời cơ mà Trung ngừng tay rung cây để thở.Phủi hai tay vào nhau, cô nhìn anh với ánh mắt sắc như dao, ghét bỏ ra mặt chẳng nói thêm lời nào đi vội vào nhà.- Cô đứng lại.

- Trung hét lớn.- Anh muốn gì ?- Thật quá đáng.

Tôi không muốn thấy mặt cô ở nhà mình nữa.Ánh dài giọng :- Cái gì ? Tôi nghe lộn hay anh nói lầm vậy chứ ? Muốn đuổi tôi đi à ? Xí...!Anh cố mà mời đi, còn lâu tôi mới đi khỏi đây.- Cô...- Một không đi, hai cũng không đi.Ánh nói xong quày quả bỏ đi nhanh, tay xách túi mận đong đưa, như cố ý trêu tức thêm cơn giận trong lòng Thái Trung.

Giọng cô chợt reo lên đầy vui mừng :- Ủa anh Hưng ! Mới đến hả ?Hưng cũng cười rạng rỡ :- Phải ! Thế mẹ không có nhà à ?- Mẹ em đến công ty rồi.

À phải, mời anh vào nhà.- Được, cám ơn Ánh.Hưng hướng ánh mắt về phía Thái Trung hỏi nhỏ :- Ai thế Ánh ?Ánh đảo nhanh rồi ác ý nói lớn, cố tình cho Trung nghe được :- Tên anh ta lâ Trung, người mẹ mới mướn về làm vườn đó.

Mình vào nhà đi.Trung thật ức lòng, nhưng không lý lại chạy đuổi theo gây sự với Nguyệt Ánh hoài thì mất mặt con trai quá nên đành ngậm bồ hòn làm ngọt, cố nuốt ực cơn giận mà đi vội ra cửa sau.Lòng dặn lòng chờ đợi một ngày phục hận.

Nguyệt Ánh, cô hãy chờ đấy !Đang ngủ, Thái Trung phải bật dậy cau mày khó chịu vì tiếng cười nói chích chòe của con gái vang lên làm náo động cả một góc vườn.

Anh kéo nhanh màn cửa sổ nhìn xuống, những tà áo trắng chao nghiêng các cô gái nhảy nhót cấu véo, hét la.

Nhưng rõ nhất vẫn là âm giọng khó ưa của Nguyệt Ánh trỗi lên như "trống đồng" cổ đại :- Trinh "Trinh sầu".- Ê, không được gọi biệt danh nha.

Ta ghét cái tên khó ưa này lắm đó.Ánh cười khì :- Nhưng ta lại thích.

Trinh Sầu hay "Trâu sình" gì cũng thích cả.- Mi.Trinh bật dậy, chồm nhanh tới cấu những ngón tay nhọn về phía Ánh.Ánh né người, chọc phá tiếp :- Xí hụt...!liu liu...!mắc cỡ.Ánh mắt nheo nheo đầy tinh nghịch, núp sau thân cây mận, vẫy tay gọi :- Ngon thì lại gần đây đi.

"Bản cô nương" đâu có sợ, hỡi "Trinh sầu" "Trâu sình".- Được, hãy xem đây !Trinh hét lớn, đưa 10 ngón tay quấu xuống về phía Nguyệt Ánh, cất giọng rên rỉ, than oán nói :- Hỡi con bé kia, hôm nay là ngày tận số của ngươi rồi.

Hết tuổi thọ Ở thế gian.

Mau theo ta về âm phủ đi và đây, "Âm hồn chưởng" mau thử lấy.Rồi bất ngờ Trinh ném về phía Nguyệt Ánh một vật gì đó, rất nhỏ mà Thái Trung không tài nào nhìn ra được, bởi khoảng cách khá xa, lại từ trên cao nhìn xuống.Chỉ thấy Ánh xanh xám mặt mũi, hét toáng lên, chạy được vài ba bước chân là té ngay xuống, ngã vật ra đất bất tỉnh.Tuyết Trinh cười to tưởng Nguyệt Ánh giả vờ.

Cô nhào tới và thật sự hoảng hốt khi thấy thân thể Ánh mềm nhũn lẫn giá lạnh.- Ánh...!Ánh ơi ..


Sao vậy chứ ? Tỉnh lại đi, đừng làm tao sợ đó.Trinh xốc đầu Nguyệt Ánh ôm vào lòng và òa khóc.

Cả nhóm chụm lại nhao nhao.- Đem nó vào nhà đi, coi chừng bị cảm rồi đó.

Còn các bà nữa, nới rộng ra một chút cho có không khí coi.

Bu như kiến thế này chắc ngộp thở luôn quá.Thu Hà đẩy mạnh vai các bạn, rồi nạt nhỏ Tuyết Trinh :- Mày làm ơn đi, nín khóc cho tao nhờ.- Còn cô nữa cũng tránh ra luôn.Thái Trung xen tới nói lớn và lườm nhìn các nhỏ như đối thủ, cất giọng đàn anh chê trách :- Con gái nhà ai không biết, tụ tập cả bọn, làm như nhà hoang chết chủ không bằng.

Chẳng biết phải đi học hay quậy phá nữa.

Không chịu để ai nghỉ ngơi.- Anh...Trinh sừng sộ, nhưng chưa kịp phản ứng gì thì Nguyệt Ánh từ từ chủ động và nhỏm nhanh dậy hỏi :- Chuyện gì vậy chứ ?Trung cau có :- Chịu tỉnh rồi à ? Chẳng biết thiệt hay giả nữa, hở là xỉu.

Nè ! Nói thiệt đi, cô đang diễn kịch hay đóng tuồng vậy ? Làm ơn biết điều một chút, giải tán dùm "chùm nhà lá" này cho.

Í ới chích chòe náo động cả xóm.

Cô tưởng mình là ai đây ? Đừng quên còn có tôi ở đây nè, rõ chưa ?Nguyệt Ánh đứng lên mím môi liếc nhìn Thái Trung có một nửa đôi mắt.Trung gầm gừ lặp lại :- Tôi nói cô có nghe không ?- Nghe rồi, ông kẹ !Ánh dài giọng :- Tôi sợ lắm đó.Cô rút cổ hơi tiếu làm cả bọn con gái cười to, tạo thành âm thanh hòa tấu một bản nhạc hài hước trêu chọc mỗi một anh con trai.Tiếng cười con gái xúm xít vây quanh, rúc rích, hì hì, cứ thản nhiên công kích tối đa vào thành lũy cứng cỏi qua giọng nói khó ưa của Thái Trung, làm anh đột nhiên bối rối đến lúng túng, tay chân cảm thấy thừa thải vì không biết phải làm gì với vòng cuồng tỏa bủa vây bằng những tiếng cười vàng ngọc đến "siêu thùng đổ nước" của bao giai nhân của đám ngũ quỷ bạn Nguyệt Ánh."Nhóm ngũ long công chúa" hình như đang ở tư thế tác chiến nên không để cho Thái Trung kịp trấn tĩnh tinh thần.Tuyết Trinh là con bé táo tợn và nghịch ngợm nhất nhóm.

Háy nhẹ mắt với Thu Hà, cả hai bước tới mỗi cô một bên tay Trung.

Thản nhiên như "ruồi" vòng tay kiều nữ choàng qua lưng anh, êm ả đến nỗi Thái Trung sởn "da gà" trân mình chịu trận như pho tượng đá, bởi vì sự việc đã nằm ngoài tầm dự đoán của anh.- Ôi, Ánh ơi !Trinh sầu cất giọng ranh ma, yểu điệu thục nữ eo éo :- Anh trai mi đáng yêu đến lạ lùng.

Đẹp, khỏe mạnh, con nhà giàu lại học giỏi nữa, sao bị "bồ đá" đến nỗi thất tình nằm cô đơn mãi thì kể cũng lạ đó.

Uổng phí quá trời.

Thôi thế này đi, tao tình nguyện đăng ký và quản lý, chịu thiệt thòi một chút để làm chị dâu mi chịu không Nguyệt Ánh ?Thu Hà ôm lấy vai Thái Trung thật tình :- Dĩ nhiên là không được rồi.

Tao xí phần trước mà Trinh.

Chỗ bạn bè nhường tao đi.Rồi Hà nũng nịu nheo nhẻo :- Anh ơi ! Thương ai cũng vậy, thương dùm em, cám ơn.

Ôi chu choa ơi, cái mặt đáng ghét quá trời.Cử chỉ và điệu bộ ẻo lả hài hước của Thu Hà lại tạo thêm một trận cười nghiêng ngữa.Năm cô gái cứ tha hồ vây lấy mỗi một mình Thái Trung.

Kẻ kéo qua, người kéo lại.Trung sá dài chào thua :- Thôi ạ ! Tôi xin các cô.

Làm ơn tha cho tôi đi.Trinh đỏng đảnh :- Tại sao chứ ? Em đẹp lắm đó.

Nè, anh nhìn kỹ đi.

Tướng mạo của hoa hậu thể thao đấy nhé.

Còn đôi mắt nữa nè, sóng sánh ánh hồ đó, mơ mộng và đa tình lắm anh ạ."Buổi đầu gặp anh, tinh tú quay cuồnglòng em đã giá băng, chợt ngập tràn bao tia nắng ấm "Trinh ẹo ẹo, nhún nhún theo tiếng ca khá hay của mình, tấn công tới tấp Thái Trung làm cả bọn cười đến nỗi muốn bò luôn xuống đất.

Hàm mỏi nhừ, những cái răng muốn rớt ra mà vẫn còn cười.Thái Trung cơ hồ chịu hết thấu cái trò quỷ quái của năm cô gái.

Anh tập trung tinh thần vào đôi chân, lấy lại dũng khí vào đôi tay, thô bạo hất mạnh Tuyết Trinh ra xa mình :- Cô tránh ra đi.

Con gái gì...- Đáng yêu quá phải không anh ?Trinh cười thật đẹp, để lún sâu cái đồng tiền duyên dáng ở má phải :- Em yêu anh, đâu nào phải là cái tội, nỡ lòng nào rẻ khinh chối bỏ chứ.

Ôi Trung ơi, con tim này, em nguyện dâng trọn cho anh.

"Đừng xa em đêm nay" anh à.- Trời ơi là trời.Trung hét lớn vò đầu bức tai, ngồi phịch xuống băng đá.

Anh lẩm bẩm cau có :- Thật đáng ghét.- Anh - Trinh sấn tới lần nữa, nhưng Thu Hà đã kịp can lại, háy mắt nói nhỏ - Để tao tiếp tục cho.- OK !Trinh quay về nơi mình ngồi.

Tiếng cười tạm ngưng.

Thái Trung khoan khoái ngẩn lên thì Thu Hà đã ỏng ẹo bước tới :- Anh Trung ơi, đừng có nhìn ai cả nhé.

Nhìn mỗi mình em thôi nè.- Tới nữa rồi.

Đủ rồi đó.

- Trung gắt gỏng - Các cô bắt đầu làm tôi bu(.c và chán ghét tới tận cổ rồi đó.Hà nũng nịu :- Em mặc kệ.


Ghét ai thì ghét, miễn đừng ghét em.Kiều Hạnh xen vào :- Phải đó, Thu Hà tròn như hột mít, dễ thương lắm.

Anh Trung nhìn xem, bước Hà đi như thùng phi chuyển động, miệng Hà cười như cầu bắc Cần Thơ đó.Cả bọn lại ào lên nữa những tiếng cười.

Còn Nguyệt Ánh thì ngồi nhịp chân hài lòng ra mặt.

Cô ngẩng cao nhìn Thái Trung thích thú, ánh mắt thì nửa cười chế giễu, nửa thương hại.

Bởi vì tình thế hiện tại của anh hoàn toàn bị vây khốn trong vòng cuồng tỏa của các kiều nữ.

Đi thì bị kéo lại, ngồi thì cũng không yên thân.

Trung chỉ còn biết lắc đầu thở dài, tự thương cho thân mình và cũng tự trách, chạy xuống đây làm gì để rước họa vào thân.- Sao hả các cô, tôi đi được rồi chứ ? - Trung đứng lên - Giỡn bao nhiêu đó chắc đủ rồi đấy.

Còn Nguyệt Ánh, cô giỏi lắm.Ánh ngẩng cao đầu :- Gì chứ ? Ai giỏi hơn không được thôi.- Được rồi, cô hãy chờ đi.Trung ném cho Ánh và nhóm con gái một cái nhìn khó chịu để rồi bước nhanh vào nhà.Anh đi như chạy lên bậc tam cấp, đầu cúi gằm xuống lầm lũi, để cố nén cơn giận đang âm ỉ cháy.

Chẳng hiểu vô tình hay cố ý mà đúng lúc đó nhỏ Trinh Phương cũng chạy vội ra, trên tay mang cả một khay nước cocktai với năm ly đầy.Cả hai va vào nhau, Thái Trung bật ra, tụt lui xuống nền gạch sân và lãnh đủ luôn món nước cocktai ấy đổ ụp xuống.Toàn thân anh, từ đầu tới chân nhuộm đầy một màu vàng đặc quánh, nhất là khuôn mặt.

Đưa tay lau nhanh, vô tình đôi mắt Trung hé ra giận dữ nhìn trừng Trinh Phương như thể muốn ăn tươi nuốt sống.Cô bé từ sợ hãi đến bật cười vì không tài nào chế ngự nỗi khi đối diện với anh.

Cả nhóm cùng ồ lên, bao tiếng cười lại cất xa, tươi trẻ lẫn hồn nhiên và phá phách.- Đủ rồi, im ngay đi ! Các cô thật quá đáng.Ánh chẩu môi :- Ai biểu dữ quá làm gì.

Thôi tụi mi ơi "stop" là vừa rồi, giải tán đi nhé.

Cáu giận rồi.- Ừ ! Về về.Trinh nói lớn, như cố ý đuổi theo để Thái Trung nghe được :- Ánh ơi, nhớ để phần tao xí nhé.

Thoạt nhìn lần đầu tiên, tao kết moden rồi.

Chắc đêm nay về nằm mơ quá.Hà vỗ nhẹ vai bạn :- Thôi đi con quỷ.

Nhìn mặt con Ánh kìa, méo xẹo đó, không tới lượt tao với mày đâu.

"Trinh sầu", Về ! Nhìn phía sau hoài coi chừng té bây giờ.Trinh Phương hét lớn :- Nè ! Tao đề nghị Nguyệt Ánh nên cất kỹ kỹ đi.

- Rồi đột nhiên Trinh Phương thì thầm vào tai Ánh - Đẹp trai có hạng đó.

Xem ra không đến nỗi nào khó ưa lắm đâu.

Vả lại tụi mình cũng chẳng quậy cho anh ta một bữa ra trò là gì.

Mai mốt chắc không dám ăn hiếp Ánh nữa rồi.- Tất nhiên phải có kết quả ấy thôi.Hạnh gật gù hài lòng, cả nhóm đi lần ra cổng.- Ê Ánh ! - Trinh gọi - Bộ mày sợ thằn lằn hả ?- Ừ !- Trời ơi, tao đâu có biết mày sợ đến nổi té xỉu.

Xin lỗi nha.

À phải ! Thế anh Trung có biết hay không ?Phương bĩu môi :- Đời nào Ánh dám hé răng.

Kẻ thù không đội chung trời mà.

Biết yếu điểm thì khổ lắm.

Ráng giữ bí mật nha.Ánh cười khì :- Biết rồi mấy chị.

Thôi nổ máy xe đi rồi về, muộn quá đấy.

Coi chừng bị đòn đó.Hạnh liếc dài Nguyệt Ánh :- Các mi có nghe không vậy.

Mình giúp Ánh còn bị trù về bị đòn, đúng là khó ưa.- Không nói tào lao hoài.

Bye nha.Hà lên tay ga vọt về trước, theo sau là Trinh và Hạnh.Chờ cho các bạn hòa lẫn vào dòng người ngược xuôi của đường phố, Nguyệt Ánh mới bước về phòng.

Chẳng biết trong lòng đang nghĩ gì, chỉ thấy cô cười.

Nụ cười thật đẹp như đóa hoa hàm tiếu, e ấp nở ..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương