Bầu Trời Sao Rơi
35: Chị Đừng Hòng Ruồng Bỏ Tôi


Một tuần sau, sức khỏe Thanh Ca hồi phục hẳn, cô được cho xuất viện về nhà, trong căn phòng quen thuộc, cô luôn nhốt mình, cắm mặt nhìn ra khuôn cửa sổ bất kể là ngày hay đêm, mặc cho ai nói gì, làm gì cô cũng không mở miệng nói nửa lời.
Ngày ngày cô đều ám ảnh bởi đoạn kí ức kinh hoàng kia, mỗi lần nhớ đều khiến thân cô run rẩy, cảm giác tội lỗi đầy mình, bẩn thỉu vô cùng, càng làm cô muốn kết thúc cuộc đời.
Thế nhưng, cô chẳng bao giờ tự vẫn thành công, mỗi lần cô muốn chết Tử Quân luôn xuất hiện đúng lúc ngăn cản, dùng hết lời khuyên nhủ cô, tâm trạng cô mới bình tâm hơn một chút.
Về phần Trương Thiếu Kiên, kể từ ngày Thanh Ca bị làm hại, Tử Quân cho người ám sát hắn nhiều lần nhưng không thành công.
Hắn đột ngột tự thú, thừa nhận tội danh c.ưỡng hiếp, hành hung người khác nhằm lợi dụng pháp luật tránh né phía Tử Quân, khiến anh tạm thời không thể tiếp tục ra tay với hắn.
Trương Thiếu Kiên bị kết án chỉ có 1 năm tù giam, bị cắt chức, do bản thân từng là Thượng tướng, quen biết nhiều thế lực, lại là kẻ tầm cỡ, dễ dàng mua chuộc bản án được giảm nhẹ nhất, hắn vào tù cứ như đi nghỉ dưỡng, ung dung tự tại.
Tử Quân hay được tin vô cùng tức giận, không ngờ Trương Thiếu Kiên lại đi bước này, chấp nhận hủy hoại cái chức Thượng tướng để trốn tránh, anh bèn bố trí cho người trong trại giam xử lí hắn.
Tuy nhiên, một thời gian trôi qua mọi việc anh sắp xếp đều trở nên vô dụng, đúng như những lời Đào Hoa Âm từng nói, hắn không phải kẻ đơn giản, Tử Quân của hiện tại không có đủ khả năng hạ bệ hắn hoàn toàn.
Cứ như thế, Thanh Ca luôn sống trong những ngày ám ảnh, cô thức dậy lúc 5h30 sáng, đánh răng rửa mặt, tắm rửa thay quần áo vỏn vẹn đúng 1h, ăn sáng chỉ mất thêm 20 phút, sau đó cô lấy đồ nghề, vẽ vời các thứ, đến 11h30 thì ăn trưa tới 12h cô lại nằm ngủ trong 30 phút.
Tiếp tục thức dậy lúc 12h30, vẽ và lại vẽ, tận 6h tối cô mới thôi, tắm rửa sửa soạn ăn tối, đúng 8h cô lại ra ngoài sân nhìn lên bầu trời đêm, thời gian trôi mãi tới 10h tối cô sẽ đi ngủ.
Hành động của cô như một lập trình cài đặt sẵn qua mỗi phút mỗi giây, nhàn chán và không có lấy một sức sống nào, cả ngày cô đều dành cho việc vẽ vời, nhưng căn bản nó không thể làm tâm trạng cô khá hơn được.
Rất lâu, cô chưa có tiếng nói, gần như quên mất bản năng ngôn ngữ của một con người, cuộc sống của cô cứ như một con rối biết di chuyển kéo dài hơn nửa năm.
.....
* Cạch *

Cánh cửa đập vào trong, Tử Quân mang bộ dạng nhếch nhác ngã hết chỗ này đến chỗ khác, lê lết lại gần.

Mùi rượu bia nồng nặc bay khắp phòng, nhìn dáng vẻ ấy hôm nay có lẽ anh đã uống rất nhiều.
" Thanh Ca...!Thanh Ca...!" anh ngồi bịch xuống Sofa, hai chân vùng vẫy làm rơi đôi giày bẩn.
Anh tựa đầu nặng nề lên thành ghế, tiếng thở gấp gáp liên tục phát ra, gương mặt anh đỏ ửng, nóng bừng như lửa đốt, anh đưa cánh tay về phía Thanh Ca, gọi tên cô lần nữa.
" Thanh Ca...!" anh lảo đảo hai mắt, khuôn miệng có một chút khẽ cong.
Thanh Ca chậm rãi đứng dậy tiến tới gần chỗ Tử Quân, nhìn anh người ngợm bốc mùi, tay chân còn đang quơ quào chẳng khác gì tên bợm nhậu mà đôi mắt cô tối sầm, cô khom người nhặt đôi giày để gọn lại, vào phòng tắm chuẩn bị một thao nước ấm.
Rồi, cô quay trở lại cởi bỏ chiếc áo vest bên ngoài, tiếp đến là cà vạt, và vài cái cúc áo, để lộ thân hình tuyệt đẹp của một mĩ nam bên trong, hơi thở của Tử Quân càng lúc càng dồn dập hơn.
Tiếng * tí tách * của những giọt nước từ chiếc khăn đang vắt, Thanh Ca dùng nó lau từ cánh tay đến cổ cho Tử Quân, nơi nào trên người của anh đều nóng lên hừng hực.
Hai mắt anh vẫn lờ đờ nhìn Thanh Ca, không tự chủ được đưa tay giữ lấy cằm cô, lẩm bẩm.
" Thanh Ca...nửa năm rồi...đã nửa năm rồi...
Chị vẫn không chịu mở miệng nói chuyện sao ?
Rốt cuộc tôi còn phải làm gì thì chị mới trở lại như trước đây chứ ? "
Tử Quân vừa nói, không kiềm được uất ức, vừa rơi lệ vừa cười ngờ nghệch, từ ngày Thanh Ca gặp nạn, anh nổ lực tìm mọi cách làm cô vui nhưng tất cả đều vô nghĩa.
Bất kể dù anh có làm gì cô vẫn đưa ánh mắt u buồn đối diện với anh, kể cả những lúc anh làm trò điên khùng muốn chọc cô vui thì chỉ như một thằng hề diễn trò.

" Thanh Ca, đừng như vậy nữa có được không ?
Chuyện đó chúng ta đều không muốn xảy ra...làm ơn...quên nó đi ! " Tử Quân ôm lấy tay Thanh Ca, dù say nhưng đầu óc anh vẫn còn tỉnh táo, biết rất rõ mình đang nói những gì, cố dùng lời lẽ khuyên nhủ Thanh Ca.
Mà, cô đối mặt với lời cầu xin của Tử Quân, hiển nhiên dứt khoát đẩy anh sang một bên, nhiều tháng trôi qua như vậy nếu như có thể quên cô đã không tự biến mình thành một người câm.
Ánh mắt gắt gao cô nhìn anh không rời, đây không phải là lần đầu anh trở về nhà say mèm, một tháng qua đêm nào Tử Quân cũng như con ma men, luôn lải nhải những lời cầu xin, càng khiến cô thêm phần nặng nề đầu óc.
Cô nhìn anh, khó chịu mà đột ngột lên tiếng sau ngần ấy ngày im lặng.
" Tử Quân...
Trương Thiếu Kiên chỉ còn nửa năm sẽ được tại ngoại phải không ? "
Tử Quân nghe giọng cô, bất ngờ đến đứng hình, nụ cười trên môi anh hiện hữu chưa đến 2 giây lại vụt mất, câu nói đầu tiên sau khi cô chịu mở miệng lại hỏi về Trương Thiếu Kiên làm anh có phần không vui.
Anh gật đầu, thừa nhận câu hỏi của Thanh Ca, rồi lại nhanh tay ôm lấy cô, xoay đầu cô giống với trước đây, anh nhỏ giọng khuyên cô.

" Đừng lo Thanh Ca, tôi nhất định sẽ tìm cách xử lí hắn...tôi sẽ không để quá khứ lập lại lần nữa đâu...!"
" Bằng cách gì ? " Thanh Ca thờ ơ hỏi tiếp.
Tử Quân sững người ngay lập tức, sự thật dù anh có là một vị Tổng Tài cao cao tại thượng thì vẫn không thể triệt để tiêu diệt hoàn toàn Trương Thiếu Kiên.
So với tuổi đời, kinh nghiệm và thế lực anh vẫn còn thua cho hắn rất nhiều, ngay cả mẹ anh Đào Hoa Âm vẫn còn phải dè chừng hắn vài phần.

Thanh Ca sớm biết câu trả lời, cô nở nụ cười khổ, không hỏi nữa, lạnh lùng đẩy Tử Quân ra lần nữa, khi cô định rời đi, tay cô lại bị anh níu lấy, ngẩng mặt van xin cô.
" Chúng ta ra nước ngoài sống nhé ! "
" Cậu sợ rồi đúng không ? " Thanh Ca thở dài, xoay người, dùng hai tay nâng khuôn mặt Tử Quân lên.
Đôi mắt ánh sao dò xét tâm trí Tử Quân, cô nghiêng đầu, bình thản hỏi tiếp.
" Hắn sẽ còn quay lại tìm tôi, đúng chứ ?
Và...
Cậu của hiện tại không đủ sức bảo vệ tôi...có phải không ? "
" Thanh Ca...
Đúng là tôi của hiện tại vẫn còn chưa đủ lớn mạnh...
Nhưng, dù có hy sinh mạng sống tôi vẫn sẽ bảo vệ chị...
Nếu chị không muốn đi...!" Tử Quân đang cao giọng.
Thanh Ca bỗng quát lên.
" Đủ rồi...!"
Khiến, miệng của Tử Quân cứng đờ, cô thẳng thừng đẩy Tử Quân ngã, hằn giọng với anh.
" Đừng nói thêm nữa...xin hãy để tôi được yên...!" tâm trạng của cô rất bất ổn, không muốn nghe thêm lời nào, cô lạnh lùng quay gót bỏ mặc Tử Quân bên trong căn phòng vắng.
Tự mình chịu những nỗi đau kiềm nén trong lòng bấy lâu nay khiến tim Tử Quân đau đến khó thở, cảm giác giữa anh và Thanh Ca dần dần xa cách hơn, anh không cam tâm, bất lực ngồi xổm xuống nền nhà, vò đầu bứt tóc.
Khó lắm, anh mới có được cô, không thể nào vì bi kịch mà để mất cô, một phần chiếm hữu trong lòng anh nảy sinh lên ý định cưỡng ép, cầm tù cô, ép buộc cô phải trở về cuộc sống của trước đây.

Nhìn vào bức chân dung do chính Thanh Ca vẽ mà phẫn nộ càng tăng cao, anh đạp đổ chiếc bàn ngay phía trước, mảnh kính vỡ tan tành, anh hùng hổ ra ngoài bắt lấy một người hầu tra hỏi Thanh Ca đang ở đâu.
Khi biết được cô ở chỗ nào anh liền tìm đến đó, chẳng cần gõ cửa, dùng chân đạp mạnh vào trong, rồi lại đóng nó thật mạnh.

Anh loạng choạng bước tới gần, Thanh Ca thấy anh đang nổi nóng lại điềm nhiên mở miệng đuổi anh đi.
Tử Quân chẳng quan tâm, bước tới cường thế bắt lấy cổ tay cô, the thé giọng.
" Tôi không đi đâu cả...nửa năm rồi...Thanh Ca...đã nửa năm rồi...
Chúng ta vẫn chưa từng gần gũi với nhau dù chỉ một lần...
Tôi muốn chị...muốn chị...
Chúng ta sinh con đi...làm lại từ đầu...!"
Thanh Ca không đáp cũng không phản đối, đôi mắt u buồn khép chặt, từ lâu cô đã không còn màng tới thân xác mình, bây giờ Tử Quân có muốn phát tiết cô cũng không tránh né.
Mặc, anh đè cô xuống nền nhà lạnh lẽo, hôn lên môi cô, vị ngọt đã rất lâu mà anh không được nếm lại khiến anh mê đắm, mem say lại càng tăng lên sự thèm muốn trong anh.
Bên dưới thân anh, một người phụ nữ yêu kiều ngoan ngoãn, không phản kháng, dục vọng làm con người mất tự chủ, anh vồ lấy Thanh Ca như con hổ bị bỏ đói lâu ngày.
Căn phòng tràn ngập những âm thanh hoan ái, hình ảnh của hai người quấn chặt nhau mập mờ trong ánh đèn.

Chỉ một lúc sau, khi Tử Quân thỏa mãn, anh nằm bẹp lên người Thanh Ca, mặc kệ cả hai nằm dưới sàn, anh giữ chặt cô, rơi vào giấc mộng, miệng còn không quên lẩm bẩm.
" Thanh Ca...chị đừng hòng ruồng bỏ tôi...!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương