Bầu Trời Sao Kinh Hồn
-
Chương 32: Trận pháp trên phù lục
Đồng Tiến Nam sau khi kiểm tra một hồi, đột nhiên ý thức được sự thất thố của mình. Ông ta nhận ra mình đã để cho đối phương thấy được sự khát khao của mình.
Có điều, lúc này ông ta cũng bất chấp những cái này. Vật trước mắt sớm đã hấp dẫn cả đầu óc ông ta. Chỉ cần vật ấy thực là loại dược dịch cực phẩm như ông ta tưởng tượng, vậy thì dù tốn bao nhiêu đi chăng nữa, ông ta nhất định phải lưu nó lại tiệm Vạn Khí. Về sau, nó có thể xem như trân bảo của tiệm, nó sẽ mang lại cho tiệm mối lợi bất tận.
Điều duy nhất làm khó Đồng Tiến Nam là ông ta cũng chỉ nghe tiếng về dược dịch cực phẩm này, chứ chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy vật thật. Thế nên ông ta không có cách nào khẳng định chắc chắn rằng nó là dược dịch từ việc luyện đan cực phẩm.
“Người đâu!”
Sau khi kiểm tra nửa ngày, Đồng Tiến Nam hô một tiếng, gọi một nhân viên từ dưới lầu lên.
“Đi mời Kính tiền bối tới, hãy nói nơi này có kiện trân phẩm cần ngài ấy xem xét một chút.” - Đồng Tiến Nam trịnh trọng ra lệnh.
Sau đó thừa dịp thời gian trống này, Đồng Tiến Nam cùng Triều Lập Tinh bắt đầu tán gẫu hết sức ăn ý, nhưng cũng tránh mà không nói tới dược dịch. Trong lúc nhất thời, dường như dược dịch trong hộp đều đã bị hai người họ quên mất.
Thời gian không lâu sau, một lão già tóc xám trắng được gã nhân viên dẫn tới. Lão già tóc xám trắng đi từng bước lên lầu, bước chân hết sức chậm chạp.
Đồng Tiến Nam vừa thấy, bật người cung kính tiến lên nghênh đón, rồi nhường chỗ ngồi này cho lão già tóc xám trắng. Đồng Tiến Nam thì đứng ở một bên. Xem ra vị Kính tiền bối này là một người đức cao vọng trọng.
Triều Lập Tinh đã nhìn ra vị lão già tóc xám trắng này và Đồng Tiến Nam giống nhau, họ đều là phàm nhân, không có chút dòng nguyên khí như tu sĩ.
“Tiến Nam, ngươi gọi lão già sắp xuống lỗ như ta tới chẳng lẽ là vì còn có vật gì khiến cho ngươi cũng không cách nào đánh giá, phân biệt hay sao?" - Lão già hơi cúi người thở hổn hển mấy hơi, mới cao ngạo nói ra.
“Kính lão, làm phiền ngài xem vật này được không? Vãn bối mặc dù cảm thấy hình như là dược dịch cực phẩm, nhưng trong lòng rất không chắc chắn, cũng hy vọng Kính lão thẩm định lại giùm.” - Đồng Tiến Nam dùng ngôn từ khiêm tốn nói, sau đó đưa hộp gấm qua.
“Dược dịch cực phẩm?” - Kính lão nghe Đồng Tiến Nam nói, có chút khó tin, song vẫn nhận lấy hộp gấm.
“Mời ngài xem xét thật kĩ xem có phải thật sự là dược dịch cực phẩm hay không?” - Đồng Tiến Nam cố gắng đè nén hưng phấn trong lòng, giọng điệu có chút dồn dập.
Lão già tóc xám trắng cũng không nói gì thêm, mà là nheo mắt, chăm chú nhìn hình dạng, màu sắc, thậm chí từng cái bọt bóng nhỏ trong cái hũ trong suốt. Sau đó, ông ta nhấc cái hũ trong hộp lên ngửi, rồi đưa tay chạm khẽ vào mép hũ, xong lại đưa tay lên môi, liếm một cái.
Hũ trà sen này được làm từ loại nhị sen mà Vũ tiên sinh cung cấp, nó đương nhiên không phải là dược dịch cực phẩm gì. Trong lòng Triều Lập Tinh tự nhiên có chút lo sợ, nhưng nhớ đến lời bảo đảm của lão già Vũ, hắn yên tâm lại. Triều Lập Tinh ngồi một bên, ánh mắt từ đầu tới cuối đều bình tĩnh, coi như không nhìn thấy những cử động của lão già tóc xám trắng. Điều hắn lo lắng lúc này là vấn đề nên mặc cả thế nào với tiệm Vạn Khí.
Đồng Tiến Nam thì lại trái ngược với Triều Lập Tinh, ông ta nhìn không chớp mắt vào nhất cử nhất động của lão già tóc xám trắng. Thái độ hiện giờ của Đồng Tiến Nam khác hẳn với phong độ gặp chuyện gì thì đều không rung động như lúc đầu gặp Triều Lập Tinh. Thời điểm này, trên mặt Đồng Tiến Nam tràn ngập sự mong chờ, khuôn mặt ông ta tràn đầy phức tạp, hồi hộp, lo lắng.
Qua một quãng thời gian, cuối cùng Kính lão nhẹ nhàng đặt cái hộp lên bàn. Tiếp đó, lão già tóc xám trắng này dùng tay phải mân mê chòm râu, nhắm mắt trầm tư một lát. Khi mở mắt ra, Kính lão dùng giọng điệu cực kỳ chắc chắn và tỉnh táo nói: “Chúc mừng quản lý, đây đích thực là dược dịch cực phẩm, không giả được. Nó còn là loại mới được thu thập không bao lâu, hẳn là đan dược cực phẩm kia được luyện khoảng một, hai tuần trước. Dược lực của dược dịch chưa hao tổn chút nào, điểm ấy lão phu có thể cam đoan!”
Đồng Tiến Nam nghe Kính lão nói thế, trên mặt mừng rỡ, sau đó cung kính tiễn lão già tóc xám trắng này xuống cầu thang. Kế đến, ông ta cầm lấy cái hộp chứa hũ trà sen, vẻ mặt vui mừng khôn tả, nhìn đi nhìn lại mấy lần.
“Quản lý Nam, hai người chúng ta nên nói về việc giao dịch chứ.” - Triều Lập Tinh thấy đối phương có vẻ đã quên mất chủ nhân hộp gỗ còn ngồi ở một bên, không nhịn được buông lời nhắc nhở một câu.
“Ồ… ồ! Tại hạ thật hồ đồ, mong rằng Tinh huynh thứ lỗi!” - Đồng Tiến Nam hơi sững sờ, lúc này mới nhớ ra hũ dược dịch này còn chưa thuộc về tiệm Vạn Khí, da mặt ông ta không khỏi hơi đỏ lên.
“Ha ha, việc này không có gì! Có điều các hạ định giao dịch như thế nào? Quản lý Nam yêu thích vật ấy như thế, chắc hẳn sẽ không để cho tại hạ thất vọng chứ!” - Triều Lập Tinh khẽ cười rồi nói, có chút lấn ép đối phương.
Thần sắc của Đồng Tiến Nam đã khôi phục bình thường, ông ta cầm vật trong tay đặt lại trên bàn, rồi mới nói: “Tinh huynh đã có thể lấy ra dược dịch cực phẩm, nói vậy cũng không phải tu sĩ bình thường. Ta đây cũng không cần dùng đạo buôn bán ép giá huynh đài nữa, mà sẽ nói cho huynh đài một cái giá công bằng!”
Đồng Tiến Nam nói tới đây, hơi suy nghĩ một chút, rồi dùng giọng điệu rất thành khẩn nói tiếp: “Dược dịch này có thể đổi lấy hai kiện bảo vật bất kỳ trong ba cái hộp gấm ta đã cho Tinh huynh xem qua, hoặc là đổi lấy món đồ trong cái hộp gấm cuối cùng. Nếu như Tinh huynh cảm thấy không ổn, vậy tiệm Vạn Khí cũng có thể mua lại dược dịch kia bằng Tinh Thể, số Tinh Thể này nhất định sẽ làm cho huynh đài hài lòng tuyệt đối. Tinh huynh, ý huynh thế nào?”
Triều Lập Tinh cảm nhận được thành ý trong lời nói của đối phương. Sau khi suy đi tính lại trong lòng vài lần, cũng hiểu được giá này coi như hợp lý, không vượt quá giá sàn do bản thân đặt ra. Nghĩ nghĩ, hắn cũng đã có bảy, tám phần đáp ứng. Nhưng mà nếu đã tới nước này, hắn vẫn muốn xem xem vật nằm trong cái hộp gấm cuối cùng kia là gì.
Đồng Tiến Nam không chờ cho Triều Lập Tinh mở miệng, đã rảo bước tới cái bàn trà, mở nắp hộp gấm cuối cùng, rồi đẩy đến trước mặt Triều Lập Tinh, mỉm cười và nói: “Đồ vật trong chiếc hộp này là bảo vật tốt nhất của tiệm Vạn Khí. Huynh đài có thể nhìn xem xem bản thân mình có nhận biết hay không.”
Lòng Triều Lập Tinh nổi lên hiếu kỳ, ánh mắt hắn hướng về bên trong hộp. Hắn nhìn vào, quan sát thật kĩ. Sau đó, hắn nhất thời trở nên trợn mắt há hốc mồm. Không ngờ bên trong hộp gấm lại đặt một tấm phù lục, mặt trên phù lục có vẽ một đường vân màu vàng dài loằng ngoằng, đường vân hình lục giác làm chính, nhiều đường vân xung quanh làm phụ. Những đường vân này sáng lên ánh sáng vàng nhạt. Ánh sáng vàng cứ không ngừng lập lòe, trông rất sống động.
Sau khi nhìn rõ vật ấy, tâm tư Triều Lập Tinh chuyển động không ngừng, lập tức liên tưởng tới trận pháp được lão già Vũ khắc họa trên người mình. Trận pháp được khắc họa này bình thường không hiện, chỉ khi nào lão già Vũ phát động, nó mới xuất hiện, bao lấy cả người Triều Lập Tinh, truyền tống hắn đến trại thiếu nhi.
“Trận pháp?” - Triều Lập Tinh hít một hơi thật sâu, mở miệng hỏi với giọng điệu không chắc chắn lắm.
Vẻ mặt Đồng Tiến Nam thoáng hiện nét ngạc nhiên, ông ta kinh ngạc nói ra: “Thực không nghĩ tới việc Tinh huynh có thể nhận ra vật ấy! Theo lý mà nói, bảo vật này hẳn là có rất ít tu sĩ biết tới mới phải. Kiến thức của huynh đài thực sâu rộng, tại hạ bội phục!”
Triều Lập Tinh sau khi nghe xong, cười khổ vài tiếng, tiếp đó lắc đầu, thở dài nói: “Các hạ quá xem trọng Tinh mỗ rồi, tại hạ cũng chỉ nghe vài lời về loại trận pháp này mà thôi, chứ không hiểu biết được gì nhiều. Quản lý Nam đã có thể đưa ra vật ấy, vậy chắc hẳn là hiểu rõ về nó chứ, xin hãy chỉ giáo.”
Những lời này của Triều Lập Tinh là lời nói thật lòng, hắn định nhân cơ hội tìm hiểu về loại trận pháp này. Hắn không quá tin lão già Vũ, nên hắn cần phải mưu tính cho tương lai.
Đồng Tiến Nam nhìn Triều Lập Tinh với vẻ ngoài ý muốn. Cảm thấy chuyện này không phải cần giữ bí mật gì, chỉ là ít người biết mà thôi, cũng không đáng vì thế mà phải đắc tội vị khách hàng lớn trước mắt, nên ông ta liền đáp ứng phi thường sảng khoái, cũng giảng giải hết thảy những gì có liên quan đến trận pháp khắc họa trên vật phẩm.
Trận pháp khắc họa trên vật phẩm có lai lịch lớn, là do tu sĩ Kim Đan trở lên dùng tài nguyên quý giá khắc họa lên một vật phẩm bền chắc.
Nó là do tu sĩ có cảnh giới cao dung nhập hạch tâm trận pháp vào vật phẩm đặc chế, mang theo hơn chín phần mười uy lực và công năng của trận pháp. Loại trận pháp này mang theo người cực kỳ tiện lợi. Nó được kích hoạt dễ dàng, không tốn nhiều thời gian và nguyên khí. Thế nên nó có thể giúp tu sĩ sở hữu nghịch chuyển thành bại của một cuộc chiến sinh tử.
Loại trận pháp này phi thường đặc thù, tu sĩ Kim Đan trở lên, lại hiểu rõ trận pháp mới có thể làm ra được, nhưng bất kỳ tu sĩ ở cảnh giới nào cũng có thể sử dụng được. Cho dù là tu sĩ Cảm Khí, chỉ cần học được thao tác, rất dễ dàng mở ra trận pháp ẩn chứa bên trong vật phẩm.
Tuy nhiên, tu sĩ Luyện Khí chưa thuế biến hoàn toàn, nguyên khí không đủ sung túc, sử dụng loại trận pháp này chỉ có thể phát huy ra khoảng 20% uy lực của nó. So sánh với các loại linh khí đứng đầu, có lẽ uy lực cũng không cao hơn bao nhiêu.
Có điều, lúc này ông ta cũng bất chấp những cái này. Vật trước mắt sớm đã hấp dẫn cả đầu óc ông ta. Chỉ cần vật ấy thực là loại dược dịch cực phẩm như ông ta tưởng tượng, vậy thì dù tốn bao nhiêu đi chăng nữa, ông ta nhất định phải lưu nó lại tiệm Vạn Khí. Về sau, nó có thể xem như trân bảo của tiệm, nó sẽ mang lại cho tiệm mối lợi bất tận.
Điều duy nhất làm khó Đồng Tiến Nam là ông ta cũng chỉ nghe tiếng về dược dịch cực phẩm này, chứ chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy vật thật. Thế nên ông ta không có cách nào khẳng định chắc chắn rằng nó là dược dịch từ việc luyện đan cực phẩm.
“Người đâu!”
Sau khi kiểm tra nửa ngày, Đồng Tiến Nam hô một tiếng, gọi một nhân viên từ dưới lầu lên.
“Đi mời Kính tiền bối tới, hãy nói nơi này có kiện trân phẩm cần ngài ấy xem xét một chút.” - Đồng Tiến Nam trịnh trọng ra lệnh.
Sau đó thừa dịp thời gian trống này, Đồng Tiến Nam cùng Triều Lập Tinh bắt đầu tán gẫu hết sức ăn ý, nhưng cũng tránh mà không nói tới dược dịch. Trong lúc nhất thời, dường như dược dịch trong hộp đều đã bị hai người họ quên mất.
Thời gian không lâu sau, một lão già tóc xám trắng được gã nhân viên dẫn tới. Lão già tóc xám trắng đi từng bước lên lầu, bước chân hết sức chậm chạp.
Đồng Tiến Nam vừa thấy, bật người cung kính tiến lên nghênh đón, rồi nhường chỗ ngồi này cho lão già tóc xám trắng. Đồng Tiến Nam thì đứng ở một bên. Xem ra vị Kính tiền bối này là một người đức cao vọng trọng.
Triều Lập Tinh đã nhìn ra vị lão già tóc xám trắng này và Đồng Tiến Nam giống nhau, họ đều là phàm nhân, không có chút dòng nguyên khí như tu sĩ.
“Tiến Nam, ngươi gọi lão già sắp xuống lỗ như ta tới chẳng lẽ là vì còn có vật gì khiến cho ngươi cũng không cách nào đánh giá, phân biệt hay sao?" - Lão già hơi cúi người thở hổn hển mấy hơi, mới cao ngạo nói ra.
“Kính lão, làm phiền ngài xem vật này được không? Vãn bối mặc dù cảm thấy hình như là dược dịch cực phẩm, nhưng trong lòng rất không chắc chắn, cũng hy vọng Kính lão thẩm định lại giùm.” - Đồng Tiến Nam dùng ngôn từ khiêm tốn nói, sau đó đưa hộp gấm qua.
“Dược dịch cực phẩm?” - Kính lão nghe Đồng Tiến Nam nói, có chút khó tin, song vẫn nhận lấy hộp gấm.
“Mời ngài xem xét thật kĩ xem có phải thật sự là dược dịch cực phẩm hay không?” - Đồng Tiến Nam cố gắng đè nén hưng phấn trong lòng, giọng điệu có chút dồn dập.
Lão già tóc xám trắng cũng không nói gì thêm, mà là nheo mắt, chăm chú nhìn hình dạng, màu sắc, thậm chí từng cái bọt bóng nhỏ trong cái hũ trong suốt. Sau đó, ông ta nhấc cái hũ trong hộp lên ngửi, rồi đưa tay chạm khẽ vào mép hũ, xong lại đưa tay lên môi, liếm một cái.
Hũ trà sen này được làm từ loại nhị sen mà Vũ tiên sinh cung cấp, nó đương nhiên không phải là dược dịch cực phẩm gì. Trong lòng Triều Lập Tinh tự nhiên có chút lo sợ, nhưng nhớ đến lời bảo đảm của lão già Vũ, hắn yên tâm lại. Triều Lập Tinh ngồi một bên, ánh mắt từ đầu tới cuối đều bình tĩnh, coi như không nhìn thấy những cử động của lão già tóc xám trắng. Điều hắn lo lắng lúc này là vấn đề nên mặc cả thế nào với tiệm Vạn Khí.
Đồng Tiến Nam thì lại trái ngược với Triều Lập Tinh, ông ta nhìn không chớp mắt vào nhất cử nhất động của lão già tóc xám trắng. Thái độ hiện giờ của Đồng Tiến Nam khác hẳn với phong độ gặp chuyện gì thì đều không rung động như lúc đầu gặp Triều Lập Tinh. Thời điểm này, trên mặt Đồng Tiến Nam tràn ngập sự mong chờ, khuôn mặt ông ta tràn đầy phức tạp, hồi hộp, lo lắng.
Qua một quãng thời gian, cuối cùng Kính lão nhẹ nhàng đặt cái hộp lên bàn. Tiếp đó, lão già tóc xám trắng này dùng tay phải mân mê chòm râu, nhắm mắt trầm tư một lát. Khi mở mắt ra, Kính lão dùng giọng điệu cực kỳ chắc chắn và tỉnh táo nói: “Chúc mừng quản lý, đây đích thực là dược dịch cực phẩm, không giả được. Nó còn là loại mới được thu thập không bao lâu, hẳn là đan dược cực phẩm kia được luyện khoảng một, hai tuần trước. Dược lực của dược dịch chưa hao tổn chút nào, điểm ấy lão phu có thể cam đoan!”
Đồng Tiến Nam nghe Kính lão nói thế, trên mặt mừng rỡ, sau đó cung kính tiễn lão già tóc xám trắng này xuống cầu thang. Kế đến, ông ta cầm lấy cái hộp chứa hũ trà sen, vẻ mặt vui mừng khôn tả, nhìn đi nhìn lại mấy lần.
“Quản lý Nam, hai người chúng ta nên nói về việc giao dịch chứ.” - Triều Lập Tinh thấy đối phương có vẻ đã quên mất chủ nhân hộp gỗ còn ngồi ở một bên, không nhịn được buông lời nhắc nhở một câu.
“Ồ… ồ! Tại hạ thật hồ đồ, mong rằng Tinh huynh thứ lỗi!” - Đồng Tiến Nam hơi sững sờ, lúc này mới nhớ ra hũ dược dịch này còn chưa thuộc về tiệm Vạn Khí, da mặt ông ta không khỏi hơi đỏ lên.
“Ha ha, việc này không có gì! Có điều các hạ định giao dịch như thế nào? Quản lý Nam yêu thích vật ấy như thế, chắc hẳn sẽ không để cho tại hạ thất vọng chứ!” - Triều Lập Tinh khẽ cười rồi nói, có chút lấn ép đối phương.
Thần sắc của Đồng Tiến Nam đã khôi phục bình thường, ông ta cầm vật trong tay đặt lại trên bàn, rồi mới nói: “Tinh huynh đã có thể lấy ra dược dịch cực phẩm, nói vậy cũng không phải tu sĩ bình thường. Ta đây cũng không cần dùng đạo buôn bán ép giá huynh đài nữa, mà sẽ nói cho huynh đài một cái giá công bằng!”
Đồng Tiến Nam nói tới đây, hơi suy nghĩ một chút, rồi dùng giọng điệu rất thành khẩn nói tiếp: “Dược dịch này có thể đổi lấy hai kiện bảo vật bất kỳ trong ba cái hộp gấm ta đã cho Tinh huynh xem qua, hoặc là đổi lấy món đồ trong cái hộp gấm cuối cùng. Nếu như Tinh huynh cảm thấy không ổn, vậy tiệm Vạn Khí cũng có thể mua lại dược dịch kia bằng Tinh Thể, số Tinh Thể này nhất định sẽ làm cho huynh đài hài lòng tuyệt đối. Tinh huynh, ý huynh thế nào?”
Triều Lập Tinh cảm nhận được thành ý trong lời nói của đối phương. Sau khi suy đi tính lại trong lòng vài lần, cũng hiểu được giá này coi như hợp lý, không vượt quá giá sàn do bản thân đặt ra. Nghĩ nghĩ, hắn cũng đã có bảy, tám phần đáp ứng. Nhưng mà nếu đã tới nước này, hắn vẫn muốn xem xem vật nằm trong cái hộp gấm cuối cùng kia là gì.
Đồng Tiến Nam không chờ cho Triều Lập Tinh mở miệng, đã rảo bước tới cái bàn trà, mở nắp hộp gấm cuối cùng, rồi đẩy đến trước mặt Triều Lập Tinh, mỉm cười và nói: “Đồ vật trong chiếc hộp này là bảo vật tốt nhất của tiệm Vạn Khí. Huynh đài có thể nhìn xem xem bản thân mình có nhận biết hay không.”
Lòng Triều Lập Tinh nổi lên hiếu kỳ, ánh mắt hắn hướng về bên trong hộp. Hắn nhìn vào, quan sát thật kĩ. Sau đó, hắn nhất thời trở nên trợn mắt há hốc mồm. Không ngờ bên trong hộp gấm lại đặt một tấm phù lục, mặt trên phù lục có vẽ một đường vân màu vàng dài loằng ngoằng, đường vân hình lục giác làm chính, nhiều đường vân xung quanh làm phụ. Những đường vân này sáng lên ánh sáng vàng nhạt. Ánh sáng vàng cứ không ngừng lập lòe, trông rất sống động.
Sau khi nhìn rõ vật ấy, tâm tư Triều Lập Tinh chuyển động không ngừng, lập tức liên tưởng tới trận pháp được lão già Vũ khắc họa trên người mình. Trận pháp được khắc họa này bình thường không hiện, chỉ khi nào lão già Vũ phát động, nó mới xuất hiện, bao lấy cả người Triều Lập Tinh, truyền tống hắn đến trại thiếu nhi.
“Trận pháp?” - Triều Lập Tinh hít một hơi thật sâu, mở miệng hỏi với giọng điệu không chắc chắn lắm.
Vẻ mặt Đồng Tiến Nam thoáng hiện nét ngạc nhiên, ông ta kinh ngạc nói ra: “Thực không nghĩ tới việc Tinh huynh có thể nhận ra vật ấy! Theo lý mà nói, bảo vật này hẳn là có rất ít tu sĩ biết tới mới phải. Kiến thức của huynh đài thực sâu rộng, tại hạ bội phục!”
Triều Lập Tinh sau khi nghe xong, cười khổ vài tiếng, tiếp đó lắc đầu, thở dài nói: “Các hạ quá xem trọng Tinh mỗ rồi, tại hạ cũng chỉ nghe vài lời về loại trận pháp này mà thôi, chứ không hiểu biết được gì nhiều. Quản lý Nam đã có thể đưa ra vật ấy, vậy chắc hẳn là hiểu rõ về nó chứ, xin hãy chỉ giáo.”
Những lời này của Triều Lập Tinh là lời nói thật lòng, hắn định nhân cơ hội tìm hiểu về loại trận pháp này. Hắn không quá tin lão già Vũ, nên hắn cần phải mưu tính cho tương lai.
Đồng Tiến Nam nhìn Triều Lập Tinh với vẻ ngoài ý muốn. Cảm thấy chuyện này không phải cần giữ bí mật gì, chỉ là ít người biết mà thôi, cũng không đáng vì thế mà phải đắc tội vị khách hàng lớn trước mắt, nên ông ta liền đáp ứng phi thường sảng khoái, cũng giảng giải hết thảy những gì có liên quan đến trận pháp khắc họa trên vật phẩm.
Trận pháp khắc họa trên vật phẩm có lai lịch lớn, là do tu sĩ Kim Đan trở lên dùng tài nguyên quý giá khắc họa lên một vật phẩm bền chắc.
Nó là do tu sĩ có cảnh giới cao dung nhập hạch tâm trận pháp vào vật phẩm đặc chế, mang theo hơn chín phần mười uy lực và công năng của trận pháp. Loại trận pháp này mang theo người cực kỳ tiện lợi. Nó được kích hoạt dễ dàng, không tốn nhiều thời gian và nguyên khí. Thế nên nó có thể giúp tu sĩ sở hữu nghịch chuyển thành bại của một cuộc chiến sinh tử.
Loại trận pháp này phi thường đặc thù, tu sĩ Kim Đan trở lên, lại hiểu rõ trận pháp mới có thể làm ra được, nhưng bất kỳ tu sĩ ở cảnh giới nào cũng có thể sử dụng được. Cho dù là tu sĩ Cảm Khí, chỉ cần học được thao tác, rất dễ dàng mở ra trận pháp ẩn chứa bên trong vật phẩm.
Tuy nhiên, tu sĩ Luyện Khí chưa thuế biến hoàn toàn, nguyên khí không đủ sung túc, sử dụng loại trận pháp này chỉ có thể phát huy ra khoảng 20% uy lực của nó. So sánh với các loại linh khí đứng đầu, có lẽ uy lực cũng không cao hơn bao nhiêu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook