Bầu Trời Sao Kinh Hồn
-
Chương 26: Không mua
Ngay khi nắm đấm của Lâm Văn Phi sắp đụng tới chóp mũi Triều Lập Tinh, mắt thấy cái mũi sẽ bị nắm đấm kia đấm cho tung tóe máu, một cánh tay thon dài chuẩn xác gọn gàng khóa chặt cánh tay mạnh mẽ của Lâm Văn Phi.
Lâm Văn Phi ngay tức khắc cảm thấy tay mình giống như bị một cái kìm sắt kẹp lấy, lạnh lẽo mà cứng ngắc.
Từng cơn đau nhức theo cánh tay truyền ra khắp toàn thân, Lâm Văn Phi còn chưa kịp giãy giụa, đột nhiên lại cảm thấy có một cánh tay nắm lấy bên hông của mình.
Cánh tay nắm hông gã gồng lên, ném gã về phía hai tên đàn em.
Triều Lập Tinh với dáng người gầy gò đã ném Lâm Văn Phi ra phía hàng lang.
Tất cả mọi người đều trợn to mắt nhìn thân thể khổng lổ của Lâm Văn Phi bay xẹt qua.
Mộng Thiên lần thứ hai ở nơi đó há hốc mồm.
Cần bao nhiêu sức mạnh mới có thể ném một tên cao to một mét chín, khung người vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn bay đi như vậy.
Toàn bộ xe công cộng lúc này yên lặng đến mức chỉ có nghe tiếng ruồi đập cánh, thời gian như ngừng lại tại lúc này.
Một tiếng bồng vang lên cực kỳ vang. Thân người to lớn của Lâm Văn Phi xẹt qua trên không trung hơn hai mét, nặng nề nện lên sàn xe, khiến thùng xe cũng chấn động một chút.
Mọi người lúc này mới run lên, như vừa tỉnh giấc mộng. Họ nhìn Lâm Văn Phi đang rên rỉ, cố gắng bò dậy trên mặt sàn, rồi lại dùng ánh mắt sợ hãi khó tin nổi nhìn Triều Lập Tinh thản nhiên như không, nhã nhặn nho nhã như trước.
Người này nhìn thư sinh nho nhã, chẳng lẽ là tu sĩ? Làm sao không cảm nhận được dòng khí xung quanh cơ thể người này?
Trạm tiếp theo vừa đến, ba tên lưu manh nhanh chóng dìu nhau rời đi, ba người họ không dám nói năng gì thêm.
Thật ra cũng không trách ba người họ hay mọi người trong xe công cộng có mắt không tròng. Triều Lập Tinh tẩy tủy đúng nghĩa, không phải rèn da thịt bên ngoài như trước kia, cho nên quanh người hắn sẽ không có cái dòng khí nào để nhận biết tu vi.
Từ lúc tán công, Triều Lập Tinh hắn không có để ý người xung quanh nghĩ gì, chỉ cắm đầu tu luyện là chính. Thời gian tu luyện lại của Triều Lập Tinh quá ngắn, bạn học và người thân không ai sẽ nghĩ hắn đã tu luyện tới Tẩy Tủy như trước. Đơn giản là từ Cảm Khí rồi đến Dẫn Khí, trong vòng 21 ngày, họ chỉ cảm thấy nhờ kinh nghiệm tu luyện trước kia, tốc độ tu luyện của Triều Lập Tinh mới nhanh như thế. Còn chỉ dùng 21 ngày mà lên Tẩy Tủy thì không ai sẽ tin, bởi Dẫn Khí là một cửa ải ngốn nhiều thời gian, không phải chỉ nhờ kinh nghiệm là có thể đẩy nhanh tốc độ tu luyện.
Đưa mắt nhìn ba tên lưu manh xuống xe, Triều Lập Tinh tiếp tục cầm sách lên, nghiêm túc đọc, không xem chuyện vừa rồi có gì đáng kể.
……….
Khoảng 2 giờ chiều, Triều Lập Tinh đến cửa tiệm của Lữ Phúc.
Triều Lập Tinh bước nhanh đến sau quầy. Lúc này ở trước quầy cũng đã có không ít người đứng, trong quầy là Lữ Phúc, còn lại là hai người tu sĩ đứng bên ngoài. Trong đó cũng có một người thoạt nhìn khí thế bất phàm, không biết có phải là đệ tử của môn phái tu chân nào trên đảo Long Nguyên hay không. Dù sao đây là trấn nhỏ duy nhất trong khu vực Bắc 25, bên ngoài là Tinh Trường rộng lớn, nên nơi đây thỉnh thoảng sẽ có vài đệ tử của các môn phái trên đảo đến thí luyện, hoặc tìm mua gì đó mang về.
Lữ Phúc giờ phút này đang đứng bên quầy, cách đó còn có một nam tử. Thấy Triều Lập Tinh, Lữ Phúc cười cười, thấp giọng nói: “Lập Tinh, vị khách nhân này muốn bán một mảnh san hô Ba Quy, ngươi giúp ta xem thử? Ta qua trò chuyện với vị khách còn lại.”
Triều Lập Tinh cười cười, nói: “Vâng.”
Nghe Lữ Phúc nói, ở bên cạnh lại truyền tới thanh âm có chút tức giận: “Có lầm hay không, chủ tiệm ngài làm ăn như thế nào mà bây giờ lại cử một đứa nhóc tới giám định Tinh Dược, ngài bị bệnh à?”
Triều Lập Tinh quay đầu nhìn sang, thấy người nói chuyện chính là nam nhân đứng đối diện với Lữ Phúc, là một người trung niên, quần áo bình thường, khóe mắt giữa lông mày đã có chút nếp nhăn. Nhìn người này giống như là một tán tu thất bại nhiều năm. Giờ phút này trên mặt người này có mấy phần tức giận, trợn mắt nhìn hai người Triều Lập Tinh.
Lữ Phúc đã làm mười mấy năm ở đây, kinh nghiệm đối phó với những tán tu như thế này cũng rất phong phú. Ông ta cũng không để trong lòng lời tức giận của vị khách, ông khẽ mỉm cười: “Khách nhân không nên tức giận, ngươi đừng nhìn tuổi của Lập Tinh hắn không lớn lắm, nó làm việc ở chợ đêm cũng được hai năm rồi. Không nói những thứ khác, tên nhóc này không thiếu kiến thức về những thứ Tinh Dược Luyện Khí đâu. Lại nói, nó làm ở chợ đêm lớn nhất thành Vạn Tượng, chắc hẳn ánh mắt nó sẽ không sai.”
Sau khi vị tán tu kia nghe lời nói này, vẻ giận dữ trên mặt có hơi giảm bớt, song trên mặt vẫn còn mấy phần nghi ngờ. Người này nhìn Triều Lập Tinh từ trên xuống dưới, hiển nhiên cũng không tin lời của Lữ Phúc hoàn toàn.
Triều Lập Tinh cũng không để ý tới ánh mắt hoài nghi của vị tán tu, hắn nói: “Tiền bối, Tinh Dược đâu?”
Tán tu kia chần chừ một chút, cau mày, rốt cuộc vẫn có chút không tình nguyện lấy ra một cái hộp gỗ từ trong ngực. Người tán tu cẩn thận đặt nhẹ nhàng ở trên bàn phẳng trước quầy, nói: “Ngươi nhìn đi.”
Sau khi nói xong, tựa hồ người tán tu lại nghĩ tới cái gì, gấp gáp dặn dò một câu: “Tiểu hài tử nhìn thôi, đừng có sờ loạn, bằng không đánh mất nguyên khí trong Tinh Dược hay làm hư bảo vật này của ta, ta tuyệt đối không bỏ qua cho các ngươi!”
Triều Lập Tinh liếc nhìn người tán tu trung niên kia, cười đáp ứng. Sau đó, hắn lấy hộp gỗ lại gần, cũng không nhấc khỏi mặt bàn, để im trên đó. Đầu tiên hắn dùng tay nhẹ nhàng sờ lên trên bề mặt hộp gỗ. Sau một hồi trầm ngâm, hắn rút tấm vải bọc bên ngoài ra, rồi mở cái hộp gỗ.
Hộp gỗ dần mở ra, một luồng hương thơm nhàn nhạt ở trong hộp gỗ bay ra. Dưới ánh mắt của hai người họ, chỉ thấy bên trong hộp gỗ có mấy nếp tơ lụa màu xanh, ở chính giữa là cành san hô nhỏ màu tím, tỏa ra màu sắc âm trầm. Bề ngoài nó mượt mà, đôi lúc lóe ra một tia đỏ, xem qua cũng có mấy phần là bảo vật.
Ánh mắt Triều Lập Tinh sáng ngời, cẩn thận đánh giá một phen, cũng cố ý không chạm tay vào cành san hô. Hắn chăm chú nhìn mà không nói gì, tựa hồ có chút đăm chiêu.
Tâm tình của người tán tu trung niên kia có chút vội vàng, trong chốc lát liền gấp gáp nói: “Thế nào, san hô Ba Quy của ta là thật. Chính ta trải qua cửu tử nhất sinh ở Biển Sao Trời mới hái được nó. Nhìn vào giá trị của nó, ít nhất cũng giá trị bằng mười... Không, chí ít cũng có thể bán được mười lăm Tinh Thể 1.0.”
Triều Lập Tinh trầm mặc một lúc, đưa lại hộp gỗ tới trước mặt vị tán tu.
Người tán tu trung niên ngơ ngác một quãng thời gian ngắn, rồi ngạc nhiên hỏi: “Làm sao vậy?”
Triều Lập Tinh cười cười, nói: “Tiền bối, thật xin lỗi, cửa tiệm của chúng ta không mua đồ vật này.”
Sắc mặt của tán tu trung niên chìm xuống.
Không đợi hắn nổi giận mắng chửi, Triều Lập Tinh đã mở miệng nói: “Bởi vì... vật ở trong hộp này không phải là san hô Ba Quy, mà là một loại san hô lai giữa Ba Quy và loài san hô thông thường. Nó tên là san hô Ba Quy Lai Thường. Không có bất kỳ nguyên khí nào ẩn chứa ở trong nó, vì vậy bất kể là cho tu sĩ tu hành, hay dùng để luyện đan chế thuốc, cũng đều không dùng được.”
Trung niên nam tử kia ngơ ngác một chút, rồi sắc mặt đại biến, đôi mắt trợn trừng, trong đó ẩn chứa một vài tia máu, lộ ra mấy phần gian ác, hung dữ nói: “Tiểu tử hỗn xược, ngươi đang nói hươu nói vượn, có tin ta làm thịt ngươi hay không!”
Sắc mặt Triều Lập Tinh không thay đổi, đứng im ở đó.
Lữ Phúc đứng ở một bên quầy nghe vậy, sắc mặt cũng thay đổi, thần sắc trên mặt bỗng chốc lạnh lẽo, thản nhiên nói: “Khách nhân, xin hãy phát ngôn cẩn thận, tôi mở cửa làm ăn, dĩ hòa vi quý. Cửa tiệm này lại là sản nghiệp của Vô Cực Môn, cũng không dễ dàng bị ức hiếp tùy tiện như vậy.”
Khi ba chữ Vô Cực Môn lọt vào tai, cả người tán tu trung niên kia chấn động, vẻ hung dữ đã tiêu tán hơn một nửa. Dẫu vậy, trên mặt người này hãy còn mấy phần phẫn nộ và không cam lòng.
Trong giới tu đạo hiện nay, tu sĩ trong tu chân giới mà không có môn phái, tán tu bình thường cùng đệ tử của môn phái có sự chênh lệch cực lớn về địa vị. Dù rằng số lượng tán tu rất nhiều, nhưng ngoại trừ một vài tán tu thuộc loại kì nhân dị sĩ, phần lớn bọn họ là những nhân vật xếp cuối trong giới tu chân. Bọn họ trăm ngàn lần không dám trêu chọc môn phái thành danh trong giới tu chân.
Riêng bàn về thực lực, môn phái có thể tồn tại được trong giới tu chân tranh giành khốc liệt, thực lực không thể khinh thường. Huống hồ là Vô Cực Môn có danh tiếng hiển hách trên đảo Long Nguyên. Dù rằng nó vẫn không thể so sánh được với năm nước hùng mạnh, nhưng so với những tán tu ở tầng thấp nhất giới tu chân, nó vẫn là một tồn tại to lớn vô cùng, tùy tiện duỗi một đầu ngón tay cũng có thể bóp chết bọn họ.
Triều Lập Tinh cười cười, cũng không để ý tới vẻ biến sắc của tán tu này. Làm ở chợ đêm hai năm, cũng phụ Phúc bá trông tiệm được hai mươi mấy lần, hắn không nhớ rõ mình đã thấy cảnh tượng như thế này bao nhiêu lần rồi. Hắn chỉ cười nhạt, nhìn vị tán tu trung niên nam tử mà nói: “Nếu tiền bối không tin vãn bối, vãn bối xin hỏi ngài nói đây là san hô Ba Quy, vậy ngài nhận ra nó bằng cách nào?”
Lâm Văn Phi ngay tức khắc cảm thấy tay mình giống như bị một cái kìm sắt kẹp lấy, lạnh lẽo mà cứng ngắc.
Từng cơn đau nhức theo cánh tay truyền ra khắp toàn thân, Lâm Văn Phi còn chưa kịp giãy giụa, đột nhiên lại cảm thấy có một cánh tay nắm lấy bên hông của mình.
Cánh tay nắm hông gã gồng lên, ném gã về phía hai tên đàn em.
Triều Lập Tinh với dáng người gầy gò đã ném Lâm Văn Phi ra phía hàng lang.
Tất cả mọi người đều trợn to mắt nhìn thân thể khổng lổ của Lâm Văn Phi bay xẹt qua.
Mộng Thiên lần thứ hai ở nơi đó há hốc mồm.
Cần bao nhiêu sức mạnh mới có thể ném một tên cao to một mét chín, khung người vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn bay đi như vậy.
Toàn bộ xe công cộng lúc này yên lặng đến mức chỉ có nghe tiếng ruồi đập cánh, thời gian như ngừng lại tại lúc này.
Một tiếng bồng vang lên cực kỳ vang. Thân người to lớn của Lâm Văn Phi xẹt qua trên không trung hơn hai mét, nặng nề nện lên sàn xe, khiến thùng xe cũng chấn động một chút.
Mọi người lúc này mới run lên, như vừa tỉnh giấc mộng. Họ nhìn Lâm Văn Phi đang rên rỉ, cố gắng bò dậy trên mặt sàn, rồi lại dùng ánh mắt sợ hãi khó tin nổi nhìn Triều Lập Tinh thản nhiên như không, nhã nhặn nho nhã như trước.
Người này nhìn thư sinh nho nhã, chẳng lẽ là tu sĩ? Làm sao không cảm nhận được dòng khí xung quanh cơ thể người này?
Trạm tiếp theo vừa đến, ba tên lưu manh nhanh chóng dìu nhau rời đi, ba người họ không dám nói năng gì thêm.
Thật ra cũng không trách ba người họ hay mọi người trong xe công cộng có mắt không tròng. Triều Lập Tinh tẩy tủy đúng nghĩa, không phải rèn da thịt bên ngoài như trước kia, cho nên quanh người hắn sẽ không có cái dòng khí nào để nhận biết tu vi.
Từ lúc tán công, Triều Lập Tinh hắn không có để ý người xung quanh nghĩ gì, chỉ cắm đầu tu luyện là chính. Thời gian tu luyện lại của Triều Lập Tinh quá ngắn, bạn học và người thân không ai sẽ nghĩ hắn đã tu luyện tới Tẩy Tủy như trước. Đơn giản là từ Cảm Khí rồi đến Dẫn Khí, trong vòng 21 ngày, họ chỉ cảm thấy nhờ kinh nghiệm tu luyện trước kia, tốc độ tu luyện của Triều Lập Tinh mới nhanh như thế. Còn chỉ dùng 21 ngày mà lên Tẩy Tủy thì không ai sẽ tin, bởi Dẫn Khí là một cửa ải ngốn nhiều thời gian, không phải chỉ nhờ kinh nghiệm là có thể đẩy nhanh tốc độ tu luyện.
Đưa mắt nhìn ba tên lưu manh xuống xe, Triều Lập Tinh tiếp tục cầm sách lên, nghiêm túc đọc, không xem chuyện vừa rồi có gì đáng kể.
……….
Khoảng 2 giờ chiều, Triều Lập Tinh đến cửa tiệm của Lữ Phúc.
Triều Lập Tinh bước nhanh đến sau quầy. Lúc này ở trước quầy cũng đã có không ít người đứng, trong quầy là Lữ Phúc, còn lại là hai người tu sĩ đứng bên ngoài. Trong đó cũng có một người thoạt nhìn khí thế bất phàm, không biết có phải là đệ tử của môn phái tu chân nào trên đảo Long Nguyên hay không. Dù sao đây là trấn nhỏ duy nhất trong khu vực Bắc 25, bên ngoài là Tinh Trường rộng lớn, nên nơi đây thỉnh thoảng sẽ có vài đệ tử của các môn phái trên đảo đến thí luyện, hoặc tìm mua gì đó mang về.
Lữ Phúc giờ phút này đang đứng bên quầy, cách đó còn có một nam tử. Thấy Triều Lập Tinh, Lữ Phúc cười cười, thấp giọng nói: “Lập Tinh, vị khách nhân này muốn bán một mảnh san hô Ba Quy, ngươi giúp ta xem thử? Ta qua trò chuyện với vị khách còn lại.”
Triều Lập Tinh cười cười, nói: “Vâng.”
Nghe Lữ Phúc nói, ở bên cạnh lại truyền tới thanh âm có chút tức giận: “Có lầm hay không, chủ tiệm ngài làm ăn như thế nào mà bây giờ lại cử một đứa nhóc tới giám định Tinh Dược, ngài bị bệnh à?”
Triều Lập Tinh quay đầu nhìn sang, thấy người nói chuyện chính là nam nhân đứng đối diện với Lữ Phúc, là một người trung niên, quần áo bình thường, khóe mắt giữa lông mày đã có chút nếp nhăn. Nhìn người này giống như là một tán tu thất bại nhiều năm. Giờ phút này trên mặt người này có mấy phần tức giận, trợn mắt nhìn hai người Triều Lập Tinh.
Lữ Phúc đã làm mười mấy năm ở đây, kinh nghiệm đối phó với những tán tu như thế này cũng rất phong phú. Ông ta cũng không để trong lòng lời tức giận của vị khách, ông khẽ mỉm cười: “Khách nhân không nên tức giận, ngươi đừng nhìn tuổi của Lập Tinh hắn không lớn lắm, nó làm việc ở chợ đêm cũng được hai năm rồi. Không nói những thứ khác, tên nhóc này không thiếu kiến thức về những thứ Tinh Dược Luyện Khí đâu. Lại nói, nó làm ở chợ đêm lớn nhất thành Vạn Tượng, chắc hẳn ánh mắt nó sẽ không sai.”
Sau khi vị tán tu kia nghe lời nói này, vẻ giận dữ trên mặt có hơi giảm bớt, song trên mặt vẫn còn mấy phần nghi ngờ. Người này nhìn Triều Lập Tinh từ trên xuống dưới, hiển nhiên cũng không tin lời của Lữ Phúc hoàn toàn.
Triều Lập Tinh cũng không để ý tới ánh mắt hoài nghi của vị tán tu, hắn nói: “Tiền bối, Tinh Dược đâu?”
Tán tu kia chần chừ một chút, cau mày, rốt cuộc vẫn có chút không tình nguyện lấy ra một cái hộp gỗ từ trong ngực. Người tán tu cẩn thận đặt nhẹ nhàng ở trên bàn phẳng trước quầy, nói: “Ngươi nhìn đi.”
Sau khi nói xong, tựa hồ người tán tu lại nghĩ tới cái gì, gấp gáp dặn dò một câu: “Tiểu hài tử nhìn thôi, đừng có sờ loạn, bằng không đánh mất nguyên khí trong Tinh Dược hay làm hư bảo vật này của ta, ta tuyệt đối không bỏ qua cho các ngươi!”
Triều Lập Tinh liếc nhìn người tán tu trung niên kia, cười đáp ứng. Sau đó, hắn lấy hộp gỗ lại gần, cũng không nhấc khỏi mặt bàn, để im trên đó. Đầu tiên hắn dùng tay nhẹ nhàng sờ lên trên bề mặt hộp gỗ. Sau một hồi trầm ngâm, hắn rút tấm vải bọc bên ngoài ra, rồi mở cái hộp gỗ.
Hộp gỗ dần mở ra, một luồng hương thơm nhàn nhạt ở trong hộp gỗ bay ra. Dưới ánh mắt của hai người họ, chỉ thấy bên trong hộp gỗ có mấy nếp tơ lụa màu xanh, ở chính giữa là cành san hô nhỏ màu tím, tỏa ra màu sắc âm trầm. Bề ngoài nó mượt mà, đôi lúc lóe ra một tia đỏ, xem qua cũng có mấy phần là bảo vật.
Ánh mắt Triều Lập Tinh sáng ngời, cẩn thận đánh giá một phen, cũng cố ý không chạm tay vào cành san hô. Hắn chăm chú nhìn mà không nói gì, tựa hồ có chút đăm chiêu.
Tâm tình của người tán tu trung niên kia có chút vội vàng, trong chốc lát liền gấp gáp nói: “Thế nào, san hô Ba Quy của ta là thật. Chính ta trải qua cửu tử nhất sinh ở Biển Sao Trời mới hái được nó. Nhìn vào giá trị của nó, ít nhất cũng giá trị bằng mười... Không, chí ít cũng có thể bán được mười lăm Tinh Thể 1.0.”
Triều Lập Tinh trầm mặc một lúc, đưa lại hộp gỗ tới trước mặt vị tán tu.
Người tán tu trung niên ngơ ngác một quãng thời gian ngắn, rồi ngạc nhiên hỏi: “Làm sao vậy?”
Triều Lập Tinh cười cười, nói: “Tiền bối, thật xin lỗi, cửa tiệm của chúng ta không mua đồ vật này.”
Sắc mặt của tán tu trung niên chìm xuống.
Không đợi hắn nổi giận mắng chửi, Triều Lập Tinh đã mở miệng nói: “Bởi vì... vật ở trong hộp này không phải là san hô Ba Quy, mà là một loại san hô lai giữa Ba Quy và loài san hô thông thường. Nó tên là san hô Ba Quy Lai Thường. Không có bất kỳ nguyên khí nào ẩn chứa ở trong nó, vì vậy bất kể là cho tu sĩ tu hành, hay dùng để luyện đan chế thuốc, cũng đều không dùng được.”
Trung niên nam tử kia ngơ ngác một chút, rồi sắc mặt đại biến, đôi mắt trợn trừng, trong đó ẩn chứa một vài tia máu, lộ ra mấy phần gian ác, hung dữ nói: “Tiểu tử hỗn xược, ngươi đang nói hươu nói vượn, có tin ta làm thịt ngươi hay không!”
Sắc mặt Triều Lập Tinh không thay đổi, đứng im ở đó.
Lữ Phúc đứng ở một bên quầy nghe vậy, sắc mặt cũng thay đổi, thần sắc trên mặt bỗng chốc lạnh lẽo, thản nhiên nói: “Khách nhân, xin hãy phát ngôn cẩn thận, tôi mở cửa làm ăn, dĩ hòa vi quý. Cửa tiệm này lại là sản nghiệp của Vô Cực Môn, cũng không dễ dàng bị ức hiếp tùy tiện như vậy.”
Khi ba chữ Vô Cực Môn lọt vào tai, cả người tán tu trung niên kia chấn động, vẻ hung dữ đã tiêu tán hơn một nửa. Dẫu vậy, trên mặt người này hãy còn mấy phần phẫn nộ và không cam lòng.
Trong giới tu đạo hiện nay, tu sĩ trong tu chân giới mà không có môn phái, tán tu bình thường cùng đệ tử của môn phái có sự chênh lệch cực lớn về địa vị. Dù rằng số lượng tán tu rất nhiều, nhưng ngoại trừ một vài tán tu thuộc loại kì nhân dị sĩ, phần lớn bọn họ là những nhân vật xếp cuối trong giới tu chân. Bọn họ trăm ngàn lần không dám trêu chọc môn phái thành danh trong giới tu chân.
Riêng bàn về thực lực, môn phái có thể tồn tại được trong giới tu chân tranh giành khốc liệt, thực lực không thể khinh thường. Huống hồ là Vô Cực Môn có danh tiếng hiển hách trên đảo Long Nguyên. Dù rằng nó vẫn không thể so sánh được với năm nước hùng mạnh, nhưng so với những tán tu ở tầng thấp nhất giới tu chân, nó vẫn là một tồn tại to lớn vô cùng, tùy tiện duỗi một đầu ngón tay cũng có thể bóp chết bọn họ.
Triều Lập Tinh cười cười, cũng không để ý tới vẻ biến sắc của tán tu này. Làm ở chợ đêm hai năm, cũng phụ Phúc bá trông tiệm được hai mươi mấy lần, hắn không nhớ rõ mình đã thấy cảnh tượng như thế này bao nhiêu lần rồi. Hắn chỉ cười nhạt, nhìn vị tán tu trung niên nam tử mà nói: “Nếu tiền bối không tin vãn bối, vãn bối xin hỏi ngài nói đây là san hô Ba Quy, vậy ngài nhận ra nó bằng cách nào?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook