Bầu Trời Sao Kinh Hồn
-
Chương 22: Rất dễ dàng
Bộ phận thứ nhất của Động Tác Cơ Bản 4.2 chỉ có năm động tác. Nhưng Triều Lập Tinh mất hơn một giờ mới có thể nhớ kỹ trong đầu.
Khi Triều Lập Tinh luyện tập xong, Vũ tiên sinh nghiêm túc nói cho hắn biết rằng hắn hiện tại mới chỉ có nhớ kỹ động tác trong đầu, chứ thân thể của hắn chưa hoàn toàn phối hợp được. Đồng thời bảo hắn nên chăm chỉ rèn luyện, thân thể mới có thể từ từ thích ứng với động tác. Khi nào động tác vững vàng thì hãy nghĩ tới chuyện uống thuốc và tu luyện Tẩy Tủy 5.1.
……….
Lẳng lặng nằm trên sàn phòng ngủ như chó chết, năm động tác từ từ hiện lên trong đầu Triều Lập Tinh. Hiện giờ năm động tác đã khắc sâu trong đầu hắn.
Thở dài một hơi, Triều Lập Tinh chậm rãi ngồi dậy.
Đang định đứng lên, lông mày Triều Lập Tinh hơi nhíu lại. Mặc dù tinh thần bị lão già Vũ tàn phá, nó vẫn còn sung mãn, nhưng thân thể của hắn có chút ê ẩm và tê dại.
Triều Lập Tinh lập tức hiểu ra rằng trải qua vận động mạnh, thân thể của hắn chưa kịp lấy lại sức, nên hắn mới cảm thấy ê ẩm, tê dại.
Thân thể ê ẩm, tinh thần vẫn còn tốt, nó khiến cho Triều Lập Tinh cảm nhận càng rõ loại đau khổ ấy.
Triều Lập Tinh cười khổ một tiếng, cảm thấy thân thể của mình quả thực quá yếu kém. Nếu không phải hắn là tu sĩ Dẫn Khí, cơ thể hắn mạnh hơn người bình thường, có lẽ giờ này hắn đã nằm liệt trên mặt đất, không gượng dậy nổi.
Triều Lập Tinh hít sâu một hơi, theo tiềm thức đứng vững bằng một chân, một chân giơ thẳng lên trời, cả thân hình còn lại chúi xuống đất, hai tay chạm ngón chân cái. Giữ vững năm giây, thân hình hắn xoay lên, hai tay chạm vào ngón cái của chân phía trên. Năm giây tiếp theo, phần trên cơ thể hắn nằm ngang, lưng xoay kỳ dị, hai tay quấn một vòng vào hai chân.
Đột nhiên, Triều Lập Tinh cảm thấy cả cơ thể đau nhức. Triều Lập Tinh cố gắng giữ động tác kỳ dị được mười giây, rồi từ từ điều chỉnh cơ thể, chậm rãi ngồi bệt lên sàn.
Khác hẳn với những lần ở trong trại thiếu nhi, lần này Triều Lập Tinh cảm thấy rất mệt mỏi.
Vậy là hắn đành dừng lại nghỉ ngơi, đợi khỏe hơn một chút rồi bắt đầu tập luyện tiếp.
Nghỉ ngơi đến khi cơ thể khá hơn, Triều Lập Tinh bắt đầu thực hiện động tác thứ hai.
Thực hiện xong động tác thứ hai, hắn lại phải nghỉ ngơi. Không có cách, quá mệt mỏi và dày vò.
Triều Lập Tinh dày vò bản thân cả một buổi chiều.
Đến tối, hắn tiếp tục dày vò mình. Trong suy nghĩ của hắn, những động tác này khiến cơ thể hắn mệt mỏi, nhưng hắn còn chịu đựng được. Hắn thà chịu khó, chịu khổ để có thể nhanh chóng tu luyện lên giai đoạn Tẩy Tủy tiếp theo, còn hơn là như trước kia, mấy năm trôi qua mà tu vi không chút tiến bộ.
Tranh thủ lúc không có khách, mặc kệ ánh mắt hiếu kỳ của quản lý cửa tiệm, Triều Lập Tinh lại tập luyện bộ năm động tác.
Năm động tác của bộ phận thứ nhất là năm động tác cơ bản nhất. Triều Lập Tinh cảm thấy chỉ cần nắm vững, khổ luyện thêm một chút là hắn có thể dễ dàng đạt tiêu chuẩn.
Thực hiện chuỗi động tác đến tận gần giờ tan ca, Triều Lập Tinh lần đầu cảm thấy trên thân thể mình xuất hiện một cảm giác như bị điện giật. Loại cảm giác này phi thường kỳ diệu, giống như là có một dòng điện nhỏ không ngừng chạy qua từng cơ quan trong cơ thể.
Cảm giác điện giật đầy khó chịu làm con người ta khó có thể kiên trì tập luyện.
Nếu như đây là người khác, người đó có thể sẽ buông tha cho việc tập luyện dị thường và buồn tẻ. Nhưng Triều Lập Tinh không phải, mục đích của hắn vẫn luôn là nỗ lực tu luyện để tu vi nhanh chóng hơn Phúc bá. Thế là dù thân thể khó chịu, cả buổi sáng hắn vẫn cắn răng kiên trì tập luyện.
Dựa vào kinh nghiệm ít ỏi, Triều Lập Tinh biết bộ động tác này không đơn giản. Nghĩ thật kỹ, hắn dường như cảm thấy những động tác này sẽ mang lại thế giới mới cho hắn. Do vậy, hắn càng thêm nỗ lực.
Hơn 9 giờ sáng, Triều Lập Tinh cảm thấy thân thể mình không tốt lắm. Thân thể không chỉ ê ẩm, cảm giác điện giật lại càng thêm mạnh mẽ. Toàn thân của hắn không ngừng run rẩy, tựa như bất cứ lúc nào cũng sẽ biến dạng.
Đầu khẽ xoay, khóe mắt liếc mũi chân của chính mình, Triều Lập Tinh cắn chặt hàm răng. Giờ phút này hắn không còn sức lực để tập động tác kế tiếp. Hắn chỉ có thể dựa vào ý chí kiên trì của chính mình để giữ vững tư thế.
Từng giọt mồ hôi trên người Triều Lập Tinh lăn xuống, rất nhanh làm cả người hắn ướt sũng.
Dưới tình trạng này, tinh thần của Triều Lập Tinh tiêu hao cực nhanh. Vốn đã uể oải sau chiều và cả đêm qua, giờ này hắn giống như là hơn mười ngày mười đêm chưa được chợp mắt.
Cuối cùng, mắt Triều Lập Tinh hoa lên, toàn bộ ý thức tan rã. Hắn cứ như vậy mà ngã xuống nền phòng, vô tri vô giác ngủ thiếp đi.
……….
“Lập Tinh, tỉnh lại!”
Tiếng kêu quen thuộc kéo ý thức Triều Lập Tinh từ trong hôn mê ra ngoài. Triều Lập Tinh mở mắt, nhìn thấy ánh mắt tràn ngập lo lắng của Lữ Phúc.
“Lập Tinh, con làm sao vậy?”
Nằm trên giường, Triều Lập Tinh chỉ cảm thấy tinh thần mệt mỏi cực kỳ, tựa như chỉ cần ai chạm nhẹ một cái là hắn liền mê man.
“Phúc bá, con thấy rất mệt.” - Triều Lập Tinh miễn cưỡng cười nói: “Con muốn ngủ thêm một lát nữa.”
“Được.” - Lữ Phúc sờ trán Triều Lập Tinh.
Thấy nhiệt độ trán Triều Lập Tinh không cao, ông ta do dự một chút, nói: “Con nghỉ ngơi cho tốt, không cần phải tu luyện quá sức.”
Sắc mặt Triều Lập Tinh phi thường không tốt, Lữ Phúc nhìn qua liền biết chỉ là vận động quá độ, nên ông không có quá lo lắng.
Lữ Phúc rời khỏi phòng, Triều Lập Tinh nheo mắt lại, nhìn ra ngoài cửa sổ. Ở bên ngoài đó, ánh sáng chói chang của hành tinh đang tỏa ra một sức nóng hầm hập.
5 phút trôi qua, Triều Lập Tinh cảm thấy vẫn như cũ, tinh thần không có đầy đủ. Mắt hắn đảo bốn phía, rồi hắn thầm hô ba chữ “Vũ tiên sinh”.
Mắt hoa lên, Triều Lập Tinh thấy mình xuất hiện trong trại thiếu nhi đầy sắc xanh của cây cối.
Vừa tới nơi đây, Triều Lập Tinh cảm thấy tinh thần của mình đang tăng từ từ lên, dẫu rất chậm chạp. Mới rồi tinh thần của hắn còn sa sút, uể oải, giờ đã khá hơn nhiều.
“Tiền bối, thân thể vãn bối hiện tại thế nào?” - Triều Lập Tinh bắt đầu hối hận. Hôm qua hắn có nghe Vũ tiên sinh bảo tập luyện Động Tác Cơ Bản 4.2 cần uống thuốc. Nhưng mà khi tập nhiều lần lại không cảm thấy gì nguy hiểm, gan cả hắn càng ngày càng lớn. Rồi thì dẫn tới tình cảnh bây giờ.
“Rất tuyệt, thân thể của ngươi hiện tại đang ở trạng thái đỉnh cao, tinh thần của ngươi tổn hại một chút mà thôi.” - Vũ tiên sinh nhếch miệng nói ra.
Nhận ra cái điệu bộ khinh bỉ của lão già Vũ, Triều Lập Tinh cười khổ: “Tiền bối, có thể không đùa vãn bối sao?”
Vũ tiên sinh rót thêm một chén trà, phất tay đẩy nó bay tới môi Triều Lập Tinh, nói: “Uống đi rồi tính tiếp.”
Triều Lập Tinh không có nghĩ nhiều, đưa tay phải lên cầm lấy, làm một ngụm hết sạch.
Trà vào bụng, chỉ một phút sau Triều Lập Tinh đã cảm thấy tinh thần sung mãn, thân thể tràn đầy lực lượng.
Triều Lập Tinh vội vàng đứng dậy, khom người cảm ơn: “Tạ ơn tiền bối.”
Dù trong lòng đã có đáp án, hắn cũng không quên dò hỏi: “Không biết đây là trà gì mà tốt thế?”
Loại trà này rất tốt, nếu có thể dùng thường xuyên, hắn còn lo lắng gì việc tập luyện Động Tác Cơ Bản 4.2 sẽ bị gián đoạn như hôm nay nữa.
Vũ tiên sinh nở nụ cười như không cười, mang đầy ẩn ý: “Ngươi không cho rằng trồng thuốc ở đây sẽ tăng tuổi thọ và dược lực của thuốc, còn trồng cây thì không có tác dụng gì đó chứ?”
Triều Lập Tinh trầm ngâm, hắn không dám xác định. Đó chỉ là suy đoán chủ quan của hắn, dù sao hắn không phải chủ nhân nơi này, làm gì có thể chắc chắn điều gì.
Sau một hồi suy tư, Triều Lập Tinh nói: “Vãn bối thật không hiểu, mong tiền bối chỉ giáo.”
“A ha, ngươi không hiểu hay giả vờ không hiểu? Không phải vừa nãy ngươi nhìn về cây cối nơi đây với ánh mắt khác lạ hay sao?” - Vũ tiên sinh coi thường.
“Vãn bối đương nhiên có suy đoán, nhưng vãn bối không biết chắc. Bởi vậy vãn bối nào dám múa rìu qua mắt thợ.”
“Đừng già mồm, nó chính là như ngươi nghĩ.” - Vũ tiên sinh muốn dừng vấn đề này lại.
“Ta tin lão già ngươi mới lạ.” - Triều Lập Tinh thầm mắng.
Sau khi giả vờ trầm tư một lát, Triều Lập Tinh hỏi: “Không biết tiền bối có thể giúp đỡ vãn bối một chút không?”
Vũ tiên sinh chả khác nào con giun trong bụng Triều Lập Tinh, ông ta lại một lần nữa đánh sập tâm tư của hắn: “Không thể. Ta biết tên nhóc nhà ngươi nghĩ gì, nhưng là không thể.”
Triều Lập Tinh làm ra vẻ đáng thương: “Tiền bối, vãn bối chỉ muốn một chút, đủ cho vãn bối tập luyện Động Tác Cơ Bản 4.2 đến vững vàng để có thể bắt đầu tu luyện Tẩy Tủy mà thôi. Ngài giúp vãn bối, tu vi vãn bối mới có thể nhanh chóng tăng tiến, rồi mới có thể hỗ trợ cho trại thiếu nhi nhiều hơn. Hiện tại ngài không giúp vãn bối, hết thời gian một tháng, vãn bối bị đám Kỳ giết chết, tiền bối lại mất công tìm người hợp tác tiếp theo. Tiền bối lại đang ở Biển Sao Trời, vùng biển này bao la biết bao, muốn tìm người hợp tác đâu có dễ. Cho dù tìm được người hợp tác mới, người ta chưa hẳn đã biết điều như vãn bối.”
Vũ tiên sinh suy nghĩ một lúc mới nói: “Cho ngươi một ít không phải là không được. Nhưng cần thêm điều kiện.”
Triều Lập Tinh không hề suy tư, lập tức liền đáp ứng: “Vâng vâng, vãn bối đồng ý.”
Vũ tiên sinh cười: “Điều kiện gì cũng được, ngươi chắc chứ?”
“Vẫn là trong khả năng của vãn bối thôi.” - Triều Lập Tinh ngập ngừng.
Vũ tiên sinh cười đầy giảo hoạt: “Ta thân là tiền bối, làm sao có thể làm khó một vãn bối như ngươi cơ chứ. Yên tâm, việc này không khó khăn gì, với ngươi lại rất dễ dàng.”
Triều Lập Tinh đột ngột cảm thấy bất an, hắn ho khan: “Tiền bối, không biết đó là chuyện gì?”
Vũ tiên sinh bình thản nói ra: “Ta cần hạt giống của các loại dưa.”
Triều Lập Tinh giật mình, kêu lên: “Chuyện này không được, như thế khác gì ngài đẩy vãn bối vào chỗ chết.”
“Ha, ngươi chết có ảnh hưởng quái gì đến ta? Ngươi có nhận hay không?”
Triều Lập Tinh cắn răng đáp: “Nhận.”
Khi Triều Lập Tinh luyện tập xong, Vũ tiên sinh nghiêm túc nói cho hắn biết rằng hắn hiện tại mới chỉ có nhớ kỹ động tác trong đầu, chứ thân thể của hắn chưa hoàn toàn phối hợp được. Đồng thời bảo hắn nên chăm chỉ rèn luyện, thân thể mới có thể từ từ thích ứng với động tác. Khi nào động tác vững vàng thì hãy nghĩ tới chuyện uống thuốc và tu luyện Tẩy Tủy 5.1.
……….
Lẳng lặng nằm trên sàn phòng ngủ như chó chết, năm động tác từ từ hiện lên trong đầu Triều Lập Tinh. Hiện giờ năm động tác đã khắc sâu trong đầu hắn.
Thở dài một hơi, Triều Lập Tinh chậm rãi ngồi dậy.
Đang định đứng lên, lông mày Triều Lập Tinh hơi nhíu lại. Mặc dù tinh thần bị lão già Vũ tàn phá, nó vẫn còn sung mãn, nhưng thân thể của hắn có chút ê ẩm và tê dại.
Triều Lập Tinh lập tức hiểu ra rằng trải qua vận động mạnh, thân thể của hắn chưa kịp lấy lại sức, nên hắn mới cảm thấy ê ẩm, tê dại.
Thân thể ê ẩm, tinh thần vẫn còn tốt, nó khiến cho Triều Lập Tinh cảm nhận càng rõ loại đau khổ ấy.
Triều Lập Tinh cười khổ một tiếng, cảm thấy thân thể của mình quả thực quá yếu kém. Nếu không phải hắn là tu sĩ Dẫn Khí, cơ thể hắn mạnh hơn người bình thường, có lẽ giờ này hắn đã nằm liệt trên mặt đất, không gượng dậy nổi.
Triều Lập Tinh hít sâu một hơi, theo tiềm thức đứng vững bằng một chân, một chân giơ thẳng lên trời, cả thân hình còn lại chúi xuống đất, hai tay chạm ngón chân cái. Giữ vững năm giây, thân hình hắn xoay lên, hai tay chạm vào ngón cái của chân phía trên. Năm giây tiếp theo, phần trên cơ thể hắn nằm ngang, lưng xoay kỳ dị, hai tay quấn một vòng vào hai chân.
Đột nhiên, Triều Lập Tinh cảm thấy cả cơ thể đau nhức. Triều Lập Tinh cố gắng giữ động tác kỳ dị được mười giây, rồi từ từ điều chỉnh cơ thể, chậm rãi ngồi bệt lên sàn.
Khác hẳn với những lần ở trong trại thiếu nhi, lần này Triều Lập Tinh cảm thấy rất mệt mỏi.
Vậy là hắn đành dừng lại nghỉ ngơi, đợi khỏe hơn một chút rồi bắt đầu tập luyện tiếp.
Nghỉ ngơi đến khi cơ thể khá hơn, Triều Lập Tinh bắt đầu thực hiện động tác thứ hai.
Thực hiện xong động tác thứ hai, hắn lại phải nghỉ ngơi. Không có cách, quá mệt mỏi và dày vò.
Triều Lập Tinh dày vò bản thân cả một buổi chiều.
Đến tối, hắn tiếp tục dày vò mình. Trong suy nghĩ của hắn, những động tác này khiến cơ thể hắn mệt mỏi, nhưng hắn còn chịu đựng được. Hắn thà chịu khó, chịu khổ để có thể nhanh chóng tu luyện lên giai đoạn Tẩy Tủy tiếp theo, còn hơn là như trước kia, mấy năm trôi qua mà tu vi không chút tiến bộ.
Tranh thủ lúc không có khách, mặc kệ ánh mắt hiếu kỳ của quản lý cửa tiệm, Triều Lập Tinh lại tập luyện bộ năm động tác.
Năm động tác của bộ phận thứ nhất là năm động tác cơ bản nhất. Triều Lập Tinh cảm thấy chỉ cần nắm vững, khổ luyện thêm một chút là hắn có thể dễ dàng đạt tiêu chuẩn.
Thực hiện chuỗi động tác đến tận gần giờ tan ca, Triều Lập Tinh lần đầu cảm thấy trên thân thể mình xuất hiện một cảm giác như bị điện giật. Loại cảm giác này phi thường kỳ diệu, giống như là có một dòng điện nhỏ không ngừng chạy qua từng cơ quan trong cơ thể.
Cảm giác điện giật đầy khó chịu làm con người ta khó có thể kiên trì tập luyện.
Nếu như đây là người khác, người đó có thể sẽ buông tha cho việc tập luyện dị thường và buồn tẻ. Nhưng Triều Lập Tinh không phải, mục đích của hắn vẫn luôn là nỗ lực tu luyện để tu vi nhanh chóng hơn Phúc bá. Thế là dù thân thể khó chịu, cả buổi sáng hắn vẫn cắn răng kiên trì tập luyện.
Dựa vào kinh nghiệm ít ỏi, Triều Lập Tinh biết bộ động tác này không đơn giản. Nghĩ thật kỹ, hắn dường như cảm thấy những động tác này sẽ mang lại thế giới mới cho hắn. Do vậy, hắn càng thêm nỗ lực.
Hơn 9 giờ sáng, Triều Lập Tinh cảm thấy thân thể mình không tốt lắm. Thân thể không chỉ ê ẩm, cảm giác điện giật lại càng thêm mạnh mẽ. Toàn thân của hắn không ngừng run rẩy, tựa như bất cứ lúc nào cũng sẽ biến dạng.
Đầu khẽ xoay, khóe mắt liếc mũi chân của chính mình, Triều Lập Tinh cắn chặt hàm răng. Giờ phút này hắn không còn sức lực để tập động tác kế tiếp. Hắn chỉ có thể dựa vào ý chí kiên trì của chính mình để giữ vững tư thế.
Từng giọt mồ hôi trên người Triều Lập Tinh lăn xuống, rất nhanh làm cả người hắn ướt sũng.
Dưới tình trạng này, tinh thần của Triều Lập Tinh tiêu hao cực nhanh. Vốn đã uể oải sau chiều và cả đêm qua, giờ này hắn giống như là hơn mười ngày mười đêm chưa được chợp mắt.
Cuối cùng, mắt Triều Lập Tinh hoa lên, toàn bộ ý thức tan rã. Hắn cứ như vậy mà ngã xuống nền phòng, vô tri vô giác ngủ thiếp đi.
……….
“Lập Tinh, tỉnh lại!”
Tiếng kêu quen thuộc kéo ý thức Triều Lập Tinh từ trong hôn mê ra ngoài. Triều Lập Tinh mở mắt, nhìn thấy ánh mắt tràn ngập lo lắng của Lữ Phúc.
“Lập Tinh, con làm sao vậy?”
Nằm trên giường, Triều Lập Tinh chỉ cảm thấy tinh thần mệt mỏi cực kỳ, tựa như chỉ cần ai chạm nhẹ một cái là hắn liền mê man.
“Phúc bá, con thấy rất mệt.” - Triều Lập Tinh miễn cưỡng cười nói: “Con muốn ngủ thêm một lát nữa.”
“Được.” - Lữ Phúc sờ trán Triều Lập Tinh.
Thấy nhiệt độ trán Triều Lập Tinh không cao, ông ta do dự một chút, nói: “Con nghỉ ngơi cho tốt, không cần phải tu luyện quá sức.”
Sắc mặt Triều Lập Tinh phi thường không tốt, Lữ Phúc nhìn qua liền biết chỉ là vận động quá độ, nên ông không có quá lo lắng.
Lữ Phúc rời khỏi phòng, Triều Lập Tinh nheo mắt lại, nhìn ra ngoài cửa sổ. Ở bên ngoài đó, ánh sáng chói chang của hành tinh đang tỏa ra một sức nóng hầm hập.
5 phút trôi qua, Triều Lập Tinh cảm thấy vẫn như cũ, tinh thần không có đầy đủ. Mắt hắn đảo bốn phía, rồi hắn thầm hô ba chữ “Vũ tiên sinh”.
Mắt hoa lên, Triều Lập Tinh thấy mình xuất hiện trong trại thiếu nhi đầy sắc xanh của cây cối.
Vừa tới nơi đây, Triều Lập Tinh cảm thấy tinh thần của mình đang tăng từ từ lên, dẫu rất chậm chạp. Mới rồi tinh thần của hắn còn sa sút, uể oải, giờ đã khá hơn nhiều.
“Tiền bối, thân thể vãn bối hiện tại thế nào?” - Triều Lập Tinh bắt đầu hối hận. Hôm qua hắn có nghe Vũ tiên sinh bảo tập luyện Động Tác Cơ Bản 4.2 cần uống thuốc. Nhưng mà khi tập nhiều lần lại không cảm thấy gì nguy hiểm, gan cả hắn càng ngày càng lớn. Rồi thì dẫn tới tình cảnh bây giờ.
“Rất tuyệt, thân thể của ngươi hiện tại đang ở trạng thái đỉnh cao, tinh thần của ngươi tổn hại một chút mà thôi.” - Vũ tiên sinh nhếch miệng nói ra.
Nhận ra cái điệu bộ khinh bỉ của lão già Vũ, Triều Lập Tinh cười khổ: “Tiền bối, có thể không đùa vãn bối sao?”
Vũ tiên sinh rót thêm một chén trà, phất tay đẩy nó bay tới môi Triều Lập Tinh, nói: “Uống đi rồi tính tiếp.”
Triều Lập Tinh không có nghĩ nhiều, đưa tay phải lên cầm lấy, làm một ngụm hết sạch.
Trà vào bụng, chỉ một phút sau Triều Lập Tinh đã cảm thấy tinh thần sung mãn, thân thể tràn đầy lực lượng.
Triều Lập Tinh vội vàng đứng dậy, khom người cảm ơn: “Tạ ơn tiền bối.”
Dù trong lòng đã có đáp án, hắn cũng không quên dò hỏi: “Không biết đây là trà gì mà tốt thế?”
Loại trà này rất tốt, nếu có thể dùng thường xuyên, hắn còn lo lắng gì việc tập luyện Động Tác Cơ Bản 4.2 sẽ bị gián đoạn như hôm nay nữa.
Vũ tiên sinh nở nụ cười như không cười, mang đầy ẩn ý: “Ngươi không cho rằng trồng thuốc ở đây sẽ tăng tuổi thọ và dược lực của thuốc, còn trồng cây thì không có tác dụng gì đó chứ?”
Triều Lập Tinh trầm ngâm, hắn không dám xác định. Đó chỉ là suy đoán chủ quan của hắn, dù sao hắn không phải chủ nhân nơi này, làm gì có thể chắc chắn điều gì.
Sau một hồi suy tư, Triều Lập Tinh nói: “Vãn bối thật không hiểu, mong tiền bối chỉ giáo.”
“A ha, ngươi không hiểu hay giả vờ không hiểu? Không phải vừa nãy ngươi nhìn về cây cối nơi đây với ánh mắt khác lạ hay sao?” - Vũ tiên sinh coi thường.
“Vãn bối đương nhiên có suy đoán, nhưng vãn bối không biết chắc. Bởi vậy vãn bối nào dám múa rìu qua mắt thợ.”
“Đừng già mồm, nó chính là như ngươi nghĩ.” - Vũ tiên sinh muốn dừng vấn đề này lại.
“Ta tin lão già ngươi mới lạ.” - Triều Lập Tinh thầm mắng.
Sau khi giả vờ trầm tư một lát, Triều Lập Tinh hỏi: “Không biết tiền bối có thể giúp đỡ vãn bối một chút không?”
Vũ tiên sinh chả khác nào con giun trong bụng Triều Lập Tinh, ông ta lại một lần nữa đánh sập tâm tư của hắn: “Không thể. Ta biết tên nhóc nhà ngươi nghĩ gì, nhưng là không thể.”
Triều Lập Tinh làm ra vẻ đáng thương: “Tiền bối, vãn bối chỉ muốn một chút, đủ cho vãn bối tập luyện Động Tác Cơ Bản 4.2 đến vững vàng để có thể bắt đầu tu luyện Tẩy Tủy mà thôi. Ngài giúp vãn bối, tu vi vãn bối mới có thể nhanh chóng tăng tiến, rồi mới có thể hỗ trợ cho trại thiếu nhi nhiều hơn. Hiện tại ngài không giúp vãn bối, hết thời gian một tháng, vãn bối bị đám Kỳ giết chết, tiền bối lại mất công tìm người hợp tác tiếp theo. Tiền bối lại đang ở Biển Sao Trời, vùng biển này bao la biết bao, muốn tìm người hợp tác đâu có dễ. Cho dù tìm được người hợp tác mới, người ta chưa hẳn đã biết điều như vãn bối.”
Vũ tiên sinh suy nghĩ một lúc mới nói: “Cho ngươi một ít không phải là không được. Nhưng cần thêm điều kiện.”
Triều Lập Tinh không hề suy tư, lập tức liền đáp ứng: “Vâng vâng, vãn bối đồng ý.”
Vũ tiên sinh cười: “Điều kiện gì cũng được, ngươi chắc chứ?”
“Vẫn là trong khả năng của vãn bối thôi.” - Triều Lập Tinh ngập ngừng.
Vũ tiên sinh cười đầy giảo hoạt: “Ta thân là tiền bối, làm sao có thể làm khó một vãn bối như ngươi cơ chứ. Yên tâm, việc này không khó khăn gì, với ngươi lại rất dễ dàng.”
Triều Lập Tinh đột ngột cảm thấy bất an, hắn ho khan: “Tiền bối, không biết đó là chuyện gì?”
Vũ tiên sinh bình thản nói ra: “Ta cần hạt giống của các loại dưa.”
Triều Lập Tinh giật mình, kêu lên: “Chuyện này không được, như thế khác gì ngài đẩy vãn bối vào chỗ chết.”
“Ha, ngươi chết có ảnh hưởng quái gì đến ta? Ngươi có nhận hay không?”
Triều Lập Tinh cắn răng đáp: “Nhận.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook