Bầu Trời Sao Kinh Hồn
-
Chương 13: Đưa về thống nhất
Triều Lập Tinh chấp nhận mua loại cây thuốc 1 năm tuổi, hắn mua mỗi loại 10 cây. Tuổi thuốc không đủ, hắn định dùng số lượng đối phó, qua loa với lão già Vũ.
Triều Lập Tinh về nhà khi đã gần 2 giờ chiều.
Buổi tối Triều Lập Tinh còn đi làm, hắn không định truyền tống tới trại thiếu nhi của lão Hồ vào ban đêm, hắn quyết định truyền tống vào lúc này.
Treo sẵn những bịch chứa các loại cây thuốc lên mình, Triều Lập Tinh chuẩn bị tinh thần truyền tống.
Và rồi… hắn đột nhiên nhận ra hắn không biết làm thế nào để truyền tống.
Cảm thấy Truyền Tống Trận được khắc trên cơ thể, muốn truyền tống hẳn là cần kích hoạt nó mới được. Hôm trước không biết lão Hồ khắc họa Truyền Tống Trận ở bộ phận nào, thế là Triều Lập Tinh dùng tay phải chọc vào khắp cả cơ thể.
Không xảy ra chuyện gì.
Triều Lập Tinh nghi hoặc, hắn tự hỏi hay là cần phải dùng lời nói để kích hoạt?
“Truyền tống.” - Triều Lập Tinh mở miệng nói.
“Truyền tống đến trại thiếu nhi.” - Triều Lập Tinh đổi cách nói.
“Trại thiếu nhi.”
“Vũ tiên sinh.”
“Tiên Quốc Hình Nguyên.”
“Lão già Vũ.”
“Hồ.”
“Cây thuốc.”
“…”
Một loạt các câu nói lần lượt bắn ra khỏi miệng Triều Lập Tinh. Kết quả là hắn vẫn đứng tại chỗ.
“Không nói ra miệng, phải chăng dùng suy nghĩ trong đầu?” - Triều Lập Tinh khó hiểu.
Nghĩ liền làm, Triều Lập Tinh lặp lại những lời nói bằng ý nghĩ trong đầu.
“Truyền tống.”
“Truyền tống đến trại thiếu nhi.”
“Trại thiếu nhi.”
“Vũ tiên sinh.”
“Chuyện gì?” - Âm thanh của Vũ tiên sinh vang lên trong đầu Triều Lập Tinh.
Triều Lập Tinh ngạc nhiên: “Vũ tiên sinh, ngài đang ở gần đây sao?”
Vũ tiên sinh lạnh giọng nói: “Bớt nói nhảm, có truyền tống đến trại thiếu nhi hay không?”
“Có.” - Triều Lập Tinh đáp lại ngắn gọn. Hắn còn đang ở giai đoạn cần nhờ lão già Vũ, hắn tự nhiên biết cụp đuôi làm người, không định chọc giận lão già khó ưa đó làm gì.
Đầu óc còn choáng váng, Triều Lập Tinh đã nghe được giọng nói khó ưa của lão già Vũ: “Lần sau cần truyền tống thì kêu gọi tên ta, còn không thì ngậm miệng. Muốn nói gì vào đây nói trực tiếp. Ngươi có biết mỗi lần truyền âm là tốn hao cỡ nào không?”
Triều Lập Tinh đương nhiên là không biết. Hắn đành ngậm miệng.
Vũ tiên sinh không để ý đến hắn, đưa tay chộp về những cái bịch mà Triều Lập Tinh dùng dây treo lên người. Mở ra xem xét, Vũ tiên sinh không nhịn được mắng: “Phế vật, thu thập có ba cây dược liệu còn làm không được.”
Nói xong, Vũ tiên sinh tiện tay vứt chúng nó sang một bên như vứt rác rưởi.
“Chuyện thứ nhất ngày hôm nay là ngươi phải tán công.”
“Tán công? Không thể nào!” - Triều Lập Tinh giận dữ, hắn lớn tiếng quát. Tu luyện lên Tẩy Tủy là cỡ nào gian nan, tốn biết bao nhiêu tài nguyên và công sức của hắn. Triều Lập Tinh hắn làm sao có thể tán công, trở về thành phàm nhân. Như thế có khác gì là giết hắn.
Vũ tiên sinh nhìn hắn, khinh bỉ: “Ngu xuẩn! Tán công thì ngươi mới có thể làm lại từ đầu. Làm lại từ đầu thì ngươi mới có thể đi xa hơn. Nhìn ngươi bây giờ đi, cả đời này đừng mơ đến Tụ Khí.”
Triều Lập Tinh thoáng tỉnh táo lại, một lão quái Nguyên Anh không hẳn là đang nói chuyện giật gân. Chính bản thân hắn cũng biết việc hoàn thành tẩy tủy là quá khó với mình. Thế nên hắn khiêm tốn hỏi: “Tiền bối, lời ấy là sao? Xin ngài chỉ giáo.”
Vũ tiên sinh không có trả lời Triều Lập Tinh, mà hỏi lại: “Bên ngoài tu vi cao nhất là gì? Từ lúc phàm nhân bắt đầu tu luyện đến nay đã bao nhiêu năm rồi? Dùng cái gì để tu luyện?”
Triều Lập Tinh đáp: “Bên ngoài tu vi cao nhất là Hóa Thần. Thời đại tu sĩ bắt đầu hơn 5000 năm trước. Tu sĩ thường dùng Tinh Thể, Tinh Dược tu luyện.”
Vũ tiên sinh cười lạnh: “Một đám phàm nhân ngu xuẩn lấy được truyền thừa không hoàn chỉnh. 5000 năm chỉ là Hóa Thần, phế vật. Càng ngu xuẩn hơn là dùng Tinh Thể, Kỳ để tu luyện. Ngu không gì bằng.”
Triều Lập Tinh không phản bác được. Hôm qua hắn cũng nghe nói trẻ em trong cái trại thiếu nhi này 100 tuổi đã đạt tới cảnh giới Hóa Thần, không đạt tới đều bị đuổi cổ.
“Nếu không muốn bước theo gót bọn ngu xuẩn ấy thì tán công đi.”
Triều Lập Tinh trở nên do dự, hắn cúi đầu trầm tư. Tu luyện lên Tẩy Tủy không dễ, không phải một sớm một chiều là đạt được. Nó là mồ hôi, công sức, cố gắng của hắn. Nói tán công từ bỏ công sức bấy lâu, hắn khó chấp nhận được.
Thở dài một hơi, hắn ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, nói: “Xin ngài giúp vãn bối tán công, vãn bối không biết làm thế nào để tán công.”
Lão già Vũ đáng chết này nói cho hắn lựa chọn, nhưng từ hành động cưỡng ép khắc họa Truyền Tống Trận ngày hôm qua, giờ này hắn còn tin tưởng lão ta mới có quỷ. Một là mở miệng chấp nhận, hai là hắn bị cưỡng ép hoàn thành. Thôi thì thuận nước đẩy thuyền, không cần chuốc họa vào thân.
“Dễ nói.”
Vũ tiên sinh đưa tay phải ra phía trước, hai ngón trỏ với giữa chỉa về phía trước, ba ngón khác gập lại thành nắm đấm. Ngay tức khắc, trong lúc còn chưa thấy Vũ tiên sinh bấm niệm pháp quyết, vô số tia sáng màu đỏ xuất hiện ở xung quanh, rồi hướng về tụ lại trước đỉnh đầu hai ngón trỏ và giữa của ông ta. Khi nơi tụ hội ấy trở nên đậm đặc, to bằng ngón cái, bắt đầu xoay tròn, thân hình Vũ tiên sinh đột ngột biến mất.
Triều Lập Tinh thấy hoa mắt trước sự biến mất của Vũ tiên sinh. Sau đó hắn cảm thấy có một lực đập mạnh vào huyệt Cưu Vĩ trước ngực.
“A…”
“A… a…”
Tiếng hét thảm của Triều Lập Tinh lần thứ hai xuất hiện trong vùng không gian này.
Lấy huyệt Cưu Vĩ làm trung tâm, luồng khí đỏ tản ra xung quanh như những gợn sóng. Những nơi gợn sóng đi qua, máu sôi trào, da thịt như bị bẻ gãy, nghiền nát. Cảm giác đau đớn khi da thịt bị nghiền nát làm Triều Lập Tinh hiểu công sức tẩy tủy bấy lâu như công dã tràng, theo làn nước trôi về biển đông.
Triều Lập Tinh không co giật như lần trước, trái lại lần này hắn không ngừng phun ra máu tươi.
Thời gian chậm chạp trôi qua, cơn đau rồi cũng giảm dần. Đến khi cơn đau đã dịu hơn, Triều Lập Tinh lồm cồm bò dậy. Thân hình của hắn lúc này trở nên gầy hẳn đi, như da bọc xương, trông rất kỳ dị.
Vũ tiên sinh nhìn thấy Triều Lập Tinh ngồi dậy, mở miệng nói: “Xong chuyện thứ nhất. Chuyện thứ hai là nói rõ ràng về mối quan hệ hợp tác của chúng ta. Trại thiếu nhi cần phát triển và mở rộng diện tích, nó sẽ hấp thu nguyên khí ở Biển Sao Trời. Việc hấp thu không ngừng nghỉ này sẽ hấp dẫn loài Kỳ đến gần. Một số con Kỳ sẽ lọt vào trong. Chuyện hợp tác của chúng ta rất đơn giản. Trại thiếu nhi giúp ngươi tăng thực lực lên, ngươi giúp chúng ta giải quyết những con Kỳ phiền toái. Giải quyết ở đây tốt nhất là giết sạch.”
Triều Lập Tinh dùng đôi chân run run đứng dậy, hỏi: “Hồ tiền bối, một số ở đây là bao nhiêu? Bao lâu phải giải quyết một lần? ”
Vũ tiên sinh nhìn Triều Lập Tinh, cười nhạt: “Ngươi có thể hiểu ta sẽ không bắt ngươi giải quyết đám phiền toái kia mỗi ngày. Mỗi ngày trại thiếu nhi sẽ mở rộng thêm một ít, không ai có thể biết được một ngày có bao nhiêu con lọt vào vùng mới đó. Đợi đến lúc phần đất mới này mở rộng xong, ngươi phải tới đó giải quyết. Số lượng hẳn là năm mươi con trở lên đi.”
Triều Lập Tinh tái mặt: “Tiền bối, thế có khác gì để vãn bối đi tự sát đâu. Vãn bối mà chết thì ai đến giúp tiền bối giải quyết bọn Kỳ phiền phức ấy.”
Vũ tiên sinh trấn an: “Đừng lo, phần mới mở rộng rất rộng, bọn Kỳ thường không tập trung một chỗ cùng nhau đâu. Kỳ cũng phân loài, khác loài sẽ có cạnh tranh, có thể là liên minh hoặc đối địch.”
“Tiền bối, phần mới mở rộng mất bao nhiêu thời gian?”
“Hừm, dựa theo tốc độ hấp thu nguyên khí hiện nay, có lẽ là khoảng hai tháng.” - Vũ tiên sinh cho ra đáp án.
Triều Lập Tinh há hốc mồm: “Nhanh như vậy?”
Hắn rất gấp: “Tiền bối, vãn bối có bắt đầu tu luyện lại từ đầu, hai tháng sau chưa hẳn đã tới Dẫn Khí. Ngài để một tu sĩ Cảm Khí đi giải quyết một đám Tinh Thú? Ngài muốn dồn vãn bối vào chỗ chết mới đúng.”
Vũ tiên sinh lườm hắn: “Gấp cái gì.”
Vũ tiên sinh đưa tay phải phất một cái, một tờ giấy từ trong vùng sương đen bay về phía ông ta. Vũ tiên sinh dễ dàng đưa tay chộp lấy, rồi ném về phía Triều Lập Tinh.
Triều Lập Tinh vội đưa tay đón lấy.
Tờ giấy này không nặng, mỏng và nhẹ như một trang giấy của phàm nhân. Tờ giấy màu vàng, không rõ do chất liệu gì làm thành. Chữ viết trên nó có màu lam, rất bắt mắt. Đầu trang giấy là dòng chữ: “Cảm Khí 5.3”, phía bên dưới là nội dung công pháp.
Triều Lập Tinh nhìn dòng chữ đầu trang, không biết phải nói gì mới hợp. Lần đầu tiên trong đời, hắn thấy công pháp có tên kiểu này. Nhìn số 5.3 phía sau, hắn không khỏi khó hiểu, tự hỏi chẳng lẽ công pháp cũng như trận pháp?
Vũ tiên sinh dường như biết được Triều Lập Tinh nghĩ gì, ông ta khinh thường: “Ngươi hiểu được cái cóc khô gì. Đại đạo cần đơn giản, dễ hiểu. Cái tên chỉ cần thể hiện đủ đặc điểm, loại hình là được, không cần phải màu mè vớ vẩn. Ngày xưa khi quốc chủ mới tu luyện, ngài duyệt qua mấy trăm nghìn bản công pháp. Nhìn mớ tên hỗn loạn, tác giả thích đặt gì thì đặt, không có thống nhất, ngài khịt mũi coi thường. Tên công pháp có lúc nghe có vẻ hấp dẫn, nhưng tác dụng của nó có khi chẳng bằng một cái công pháp có tên tầm thường. Sau này lên làm quốc chủ, quốc chủ hùng tài đại lược bắt đầu phân loại công pháp. Luận công pháp theo giai đoạn, đưa chúng về theo tên giai đoạn, dùng số phía sau để nói rõ công pháp mạnh, yếu. Tất cả thống nhất, rạch ròi, dễ hiểu, dễ tìm. Làm nên chuyện này đó là trí tuệ biết bao? Sau này không chỉ công pháp, trận pháp, Kỳ… đều được đưa về thống nhất như vậy.”
Triều Lập Tinh về nhà khi đã gần 2 giờ chiều.
Buổi tối Triều Lập Tinh còn đi làm, hắn không định truyền tống tới trại thiếu nhi của lão Hồ vào ban đêm, hắn quyết định truyền tống vào lúc này.
Treo sẵn những bịch chứa các loại cây thuốc lên mình, Triều Lập Tinh chuẩn bị tinh thần truyền tống.
Và rồi… hắn đột nhiên nhận ra hắn không biết làm thế nào để truyền tống.
Cảm thấy Truyền Tống Trận được khắc trên cơ thể, muốn truyền tống hẳn là cần kích hoạt nó mới được. Hôm trước không biết lão Hồ khắc họa Truyền Tống Trận ở bộ phận nào, thế là Triều Lập Tinh dùng tay phải chọc vào khắp cả cơ thể.
Không xảy ra chuyện gì.
Triều Lập Tinh nghi hoặc, hắn tự hỏi hay là cần phải dùng lời nói để kích hoạt?
“Truyền tống.” - Triều Lập Tinh mở miệng nói.
“Truyền tống đến trại thiếu nhi.” - Triều Lập Tinh đổi cách nói.
“Trại thiếu nhi.”
“Vũ tiên sinh.”
“Tiên Quốc Hình Nguyên.”
“Lão già Vũ.”
“Hồ.”
“Cây thuốc.”
“…”
Một loạt các câu nói lần lượt bắn ra khỏi miệng Triều Lập Tinh. Kết quả là hắn vẫn đứng tại chỗ.
“Không nói ra miệng, phải chăng dùng suy nghĩ trong đầu?” - Triều Lập Tinh khó hiểu.
Nghĩ liền làm, Triều Lập Tinh lặp lại những lời nói bằng ý nghĩ trong đầu.
“Truyền tống.”
“Truyền tống đến trại thiếu nhi.”
“Trại thiếu nhi.”
“Vũ tiên sinh.”
“Chuyện gì?” - Âm thanh của Vũ tiên sinh vang lên trong đầu Triều Lập Tinh.
Triều Lập Tinh ngạc nhiên: “Vũ tiên sinh, ngài đang ở gần đây sao?”
Vũ tiên sinh lạnh giọng nói: “Bớt nói nhảm, có truyền tống đến trại thiếu nhi hay không?”
“Có.” - Triều Lập Tinh đáp lại ngắn gọn. Hắn còn đang ở giai đoạn cần nhờ lão già Vũ, hắn tự nhiên biết cụp đuôi làm người, không định chọc giận lão già khó ưa đó làm gì.
Đầu óc còn choáng váng, Triều Lập Tinh đã nghe được giọng nói khó ưa của lão già Vũ: “Lần sau cần truyền tống thì kêu gọi tên ta, còn không thì ngậm miệng. Muốn nói gì vào đây nói trực tiếp. Ngươi có biết mỗi lần truyền âm là tốn hao cỡ nào không?”
Triều Lập Tinh đương nhiên là không biết. Hắn đành ngậm miệng.
Vũ tiên sinh không để ý đến hắn, đưa tay chộp về những cái bịch mà Triều Lập Tinh dùng dây treo lên người. Mở ra xem xét, Vũ tiên sinh không nhịn được mắng: “Phế vật, thu thập có ba cây dược liệu còn làm không được.”
Nói xong, Vũ tiên sinh tiện tay vứt chúng nó sang một bên như vứt rác rưởi.
“Chuyện thứ nhất ngày hôm nay là ngươi phải tán công.”
“Tán công? Không thể nào!” - Triều Lập Tinh giận dữ, hắn lớn tiếng quát. Tu luyện lên Tẩy Tủy là cỡ nào gian nan, tốn biết bao nhiêu tài nguyên và công sức của hắn. Triều Lập Tinh hắn làm sao có thể tán công, trở về thành phàm nhân. Như thế có khác gì là giết hắn.
Vũ tiên sinh nhìn hắn, khinh bỉ: “Ngu xuẩn! Tán công thì ngươi mới có thể làm lại từ đầu. Làm lại từ đầu thì ngươi mới có thể đi xa hơn. Nhìn ngươi bây giờ đi, cả đời này đừng mơ đến Tụ Khí.”
Triều Lập Tinh thoáng tỉnh táo lại, một lão quái Nguyên Anh không hẳn là đang nói chuyện giật gân. Chính bản thân hắn cũng biết việc hoàn thành tẩy tủy là quá khó với mình. Thế nên hắn khiêm tốn hỏi: “Tiền bối, lời ấy là sao? Xin ngài chỉ giáo.”
Vũ tiên sinh không có trả lời Triều Lập Tinh, mà hỏi lại: “Bên ngoài tu vi cao nhất là gì? Từ lúc phàm nhân bắt đầu tu luyện đến nay đã bao nhiêu năm rồi? Dùng cái gì để tu luyện?”
Triều Lập Tinh đáp: “Bên ngoài tu vi cao nhất là Hóa Thần. Thời đại tu sĩ bắt đầu hơn 5000 năm trước. Tu sĩ thường dùng Tinh Thể, Tinh Dược tu luyện.”
Vũ tiên sinh cười lạnh: “Một đám phàm nhân ngu xuẩn lấy được truyền thừa không hoàn chỉnh. 5000 năm chỉ là Hóa Thần, phế vật. Càng ngu xuẩn hơn là dùng Tinh Thể, Kỳ để tu luyện. Ngu không gì bằng.”
Triều Lập Tinh không phản bác được. Hôm qua hắn cũng nghe nói trẻ em trong cái trại thiếu nhi này 100 tuổi đã đạt tới cảnh giới Hóa Thần, không đạt tới đều bị đuổi cổ.
“Nếu không muốn bước theo gót bọn ngu xuẩn ấy thì tán công đi.”
Triều Lập Tinh trở nên do dự, hắn cúi đầu trầm tư. Tu luyện lên Tẩy Tủy không dễ, không phải một sớm một chiều là đạt được. Nó là mồ hôi, công sức, cố gắng của hắn. Nói tán công từ bỏ công sức bấy lâu, hắn khó chấp nhận được.
Thở dài một hơi, hắn ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, nói: “Xin ngài giúp vãn bối tán công, vãn bối không biết làm thế nào để tán công.”
Lão già Vũ đáng chết này nói cho hắn lựa chọn, nhưng từ hành động cưỡng ép khắc họa Truyền Tống Trận ngày hôm qua, giờ này hắn còn tin tưởng lão ta mới có quỷ. Một là mở miệng chấp nhận, hai là hắn bị cưỡng ép hoàn thành. Thôi thì thuận nước đẩy thuyền, không cần chuốc họa vào thân.
“Dễ nói.”
Vũ tiên sinh đưa tay phải ra phía trước, hai ngón trỏ với giữa chỉa về phía trước, ba ngón khác gập lại thành nắm đấm. Ngay tức khắc, trong lúc còn chưa thấy Vũ tiên sinh bấm niệm pháp quyết, vô số tia sáng màu đỏ xuất hiện ở xung quanh, rồi hướng về tụ lại trước đỉnh đầu hai ngón trỏ và giữa của ông ta. Khi nơi tụ hội ấy trở nên đậm đặc, to bằng ngón cái, bắt đầu xoay tròn, thân hình Vũ tiên sinh đột ngột biến mất.
Triều Lập Tinh thấy hoa mắt trước sự biến mất của Vũ tiên sinh. Sau đó hắn cảm thấy có một lực đập mạnh vào huyệt Cưu Vĩ trước ngực.
“A…”
“A… a…”
Tiếng hét thảm của Triều Lập Tinh lần thứ hai xuất hiện trong vùng không gian này.
Lấy huyệt Cưu Vĩ làm trung tâm, luồng khí đỏ tản ra xung quanh như những gợn sóng. Những nơi gợn sóng đi qua, máu sôi trào, da thịt như bị bẻ gãy, nghiền nát. Cảm giác đau đớn khi da thịt bị nghiền nát làm Triều Lập Tinh hiểu công sức tẩy tủy bấy lâu như công dã tràng, theo làn nước trôi về biển đông.
Triều Lập Tinh không co giật như lần trước, trái lại lần này hắn không ngừng phun ra máu tươi.
Thời gian chậm chạp trôi qua, cơn đau rồi cũng giảm dần. Đến khi cơn đau đã dịu hơn, Triều Lập Tinh lồm cồm bò dậy. Thân hình của hắn lúc này trở nên gầy hẳn đi, như da bọc xương, trông rất kỳ dị.
Vũ tiên sinh nhìn thấy Triều Lập Tinh ngồi dậy, mở miệng nói: “Xong chuyện thứ nhất. Chuyện thứ hai là nói rõ ràng về mối quan hệ hợp tác của chúng ta. Trại thiếu nhi cần phát triển và mở rộng diện tích, nó sẽ hấp thu nguyên khí ở Biển Sao Trời. Việc hấp thu không ngừng nghỉ này sẽ hấp dẫn loài Kỳ đến gần. Một số con Kỳ sẽ lọt vào trong. Chuyện hợp tác của chúng ta rất đơn giản. Trại thiếu nhi giúp ngươi tăng thực lực lên, ngươi giúp chúng ta giải quyết những con Kỳ phiền toái. Giải quyết ở đây tốt nhất là giết sạch.”
Triều Lập Tinh dùng đôi chân run run đứng dậy, hỏi: “Hồ tiền bối, một số ở đây là bao nhiêu? Bao lâu phải giải quyết một lần? ”
Vũ tiên sinh nhìn Triều Lập Tinh, cười nhạt: “Ngươi có thể hiểu ta sẽ không bắt ngươi giải quyết đám phiền toái kia mỗi ngày. Mỗi ngày trại thiếu nhi sẽ mở rộng thêm một ít, không ai có thể biết được một ngày có bao nhiêu con lọt vào vùng mới đó. Đợi đến lúc phần đất mới này mở rộng xong, ngươi phải tới đó giải quyết. Số lượng hẳn là năm mươi con trở lên đi.”
Triều Lập Tinh tái mặt: “Tiền bối, thế có khác gì để vãn bối đi tự sát đâu. Vãn bối mà chết thì ai đến giúp tiền bối giải quyết bọn Kỳ phiền phức ấy.”
Vũ tiên sinh trấn an: “Đừng lo, phần mới mở rộng rất rộng, bọn Kỳ thường không tập trung một chỗ cùng nhau đâu. Kỳ cũng phân loài, khác loài sẽ có cạnh tranh, có thể là liên minh hoặc đối địch.”
“Tiền bối, phần mới mở rộng mất bao nhiêu thời gian?”
“Hừm, dựa theo tốc độ hấp thu nguyên khí hiện nay, có lẽ là khoảng hai tháng.” - Vũ tiên sinh cho ra đáp án.
Triều Lập Tinh há hốc mồm: “Nhanh như vậy?”
Hắn rất gấp: “Tiền bối, vãn bối có bắt đầu tu luyện lại từ đầu, hai tháng sau chưa hẳn đã tới Dẫn Khí. Ngài để một tu sĩ Cảm Khí đi giải quyết một đám Tinh Thú? Ngài muốn dồn vãn bối vào chỗ chết mới đúng.”
Vũ tiên sinh lườm hắn: “Gấp cái gì.”
Vũ tiên sinh đưa tay phải phất một cái, một tờ giấy từ trong vùng sương đen bay về phía ông ta. Vũ tiên sinh dễ dàng đưa tay chộp lấy, rồi ném về phía Triều Lập Tinh.
Triều Lập Tinh vội đưa tay đón lấy.
Tờ giấy này không nặng, mỏng và nhẹ như một trang giấy của phàm nhân. Tờ giấy màu vàng, không rõ do chất liệu gì làm thành. Chữ viết trên nó có màu lam, rất bắt mắt. Đầu trang giấy là dòng chữ: “Cảm Khí 5.3”, phía bên dưới là nội dung công pháp.
Triều Lập Tinh nhìn dòng chữ đầu trang, không biết phải nói gì mới hợp. Lần đầu tiên trong đời, hắn thấy công pháp có tên kiểu này. Nhìn số 5.3 phía sau, hắn không khỏi khó hiểu, tự hỏi chẳng lẽ công pháp cũng như trận pháp?
Vũ tiên sinh dường như biết được Triều Lập Tinh nghĩ gì, ông ta khinh thường: “Ngươi hiểu được cái cóc khô gì. Đại đạo cần đơn giản, dễ hiểu. Cái tên chỉ cần thể hiện đủ đặc điểm, loại hình là được, không cần phải màu mè vớ vẩn. Ngày xưa khi quốc chủ mới tu luyện, ngài duyệt qua mấy trăm nghìn bản công pháp. Nhìn mớ tên hỗn loạn, tác giả thích đặt gì thì đặt, không có thống nhất, ngài khịt mũi coi thường. Tên công pháp có lúc nghe có vẻ hấp dẫn, nhưng tác dụng của nó có khi chẳng bằng một cái công pháp có tên tầm thường. Sau này lên làm quốc chủ, quốc chủ hùng tài đại lược bắt đầu phân loại công pháp. Luận công pháp theo giai đoạn, đưa chúng về theo tên giai đoạn, dùng số phía sau để nói rõ công pháp mạnh, yếu. Tất cả thống nhất, rạch ròi, dễ hiểu, dễ tìm. Làm nên chuyện này đó là trí tuệ biết bao? Sau này không chỉ công pháp, trận pháp, Kỳ… đều được đưa về thống nhất như vậy.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook