Bầu Trời Sao Kinh Hồn
-
Chương 1: Biển Sao Trời
Ba nước phân Tốn là Triều, Hậu, Lê. Thanh niên Triều Quốc có được một quân vương trị quốc tân tấn: Triều Văn Hầu. Triều Quốc tây có Hậu, bắc có Nguyễn, đông có Lê, vị trí trung tâm, dễ công khó thủ. Hoàn cảnh u hoài, lý tưởng và ý chí vĩ đại khiến cho Triều Văn Hầu trở thành quốc vương, thi hành biến hóa cường quốc sớm nhất. Triều Quốc thực hiện ra mỗi ngày mỗi tiến lên, đời sống thịnh vượng.
Thành Vạn Tượng nằm ở biên thùy phía bắc Triều Quốc, giáp giới nước Ba Chi. Nơi đây chịu sự nhiễu loạn của người Ba Chi, từ những cuộc xung đột giữa người dân hai nước, đến những trận chiến nhỏ giữa hai bên. Để quân hùng tướng mãnh, ngày 5 tháng 3 năm 498, thành chủ thành Vạn Tượng là Triệu Huyền Tử đã đưa ra chính sách mới để cổ vũ cho bá tính luyện võ, nhằm khiến cho người Ba Chi phải run sợ.
Cùng ngày chính sách mới được đưa ra, cả thành Vạn Tượng xôn xao, bàn tán. Hưởng lợi lớn nhất từ chính sách này, các trường học trong thành cũng vui mừng khôn xiết.
Tại trường cơ sở Thành Quý, đâu đâu cũng có thể nghe thấy những tốp năm, tốp ba học sinh trò chuyện với nhau, phấn khởi không thôi. Thế nhưng vật hợp theo loài, người chọn bạn mà chơi, có loại người này thì ắt sẽ có loại người kia, trong số những học sinh không quan tâm gì đến chính sách mới, có một người vùi đầu ngủ say, gần như tách khỏi xã hội. Hắn là Triều Lập Tinh.
Triều Lập Tinh năm nay mười lăm tuổi, cao khoảng một mét sáu, dáng bình thường, khuôn mặt khá tròn. Hình dáng của Triều Lập Tinh là dáng người phổ thông, không có gì quá đặc biệt. Triều Lập Tinh không cha không mẹ, sống cùng với một người cao tuổi mà hắn vẫn hay gọi là Phúc bá. Hơn hai năm trước, Triều Lập Tinh tuy không phải thông minh nhất, nhưng cũng được cho là sáng sủa, có tài. Tuy nhiên, sau một ngày nọ, Triều Lập Tinh mỗi lần lên lớp liền là cái bộ dạng ngủ say giấc này. Nếu không phải dù thành tích của hắn giảm xuống, nhưng vẫn còn ở mức trung bình, có lẽ hắn đã bị giáo viên chủ nhiệm mắng ba ngày ba đêm, mắng đến độ hắn không còn đủ tỉnh táo mà nhớ đường về nhà.
Kể ra thì người giáo viên chủ nhiệm này còn có tâm huyết, thương yêu học trò. Từ lúc ban đầu khi Triều Lập Tinh sa sút học hành, người giáo viên chủ nhiệm không ít lần khuyên lơn, cũng tìm hiểu nguyên nhân rồi tìm lời thuyết phục. Song qua nhiều lần không thành công, dưới sự cố chấp đến mức không nói lý của Triều Lập Tinh, vị giáo viên chủ nhiệm đành thở dài, rồi từ đó mặc kệ hắn.
Cuối giờ chiều, khi tiết học cuối cùng của ngày hôm nay kết thúc, người bạn ngồi chung bàn với Triều Lập Tinh tiến hành công việc hằng ngày của mình: kêu Triều Lập Tinh dậy.
“Lập Tinh, mau dậy thôi, hết giờ rồi.” - Vừa nói, Nguyễn Quang Tiến vừa dùng bàn tay phải lay lay người Triều Lập Tinh. Đôi bàn tay chai sạn, lại đủ lực của Nguyễn Quang Tiến rất nhanh đã làm cho con sâu ngủ nọ tỉnh giấc.
Triều Lập Tinh mở ra đôi mắt mông lung, nhìn về người bạn tóc ngắn, khuôn mặt góc cạnh, có thân hình rắn chắc của mình, lầu bầu nói: “Tiến, hết giờ rồi à?”
“Ừ.” - Nguyễn Quang Tiến trả lời.
Triều Lập Tinh gật đầu đáp lại, đưa tay phải ra sau, nhấc chiếc cặp sách lên vai, rồi cùng Nguyễn Quang Tiến bước ra khỏi bàn.
Hơn mười lăm phút sau, Triều Lập Tinh đi vào một ngõ hẻm 342 trong thành phố, rảo bước về nhà. Đi tới cổng, trong ánh chiều tà, Triều Lập Tinh thấy Phúc bá của hắn thảnh thơi ngồi ở cạnh chiếc bàn tròn trước sân, chậm rãi hút thuốc.
“Hôm nay Phúc bá không đi bán hàng sao?”
Nghe Triều Lập Tinh cất tiếng hỏi, Lữ Phúc điềm nhiên nói: “Không, hôm nay nghỉ một ngày.”
Lữ Phúc là một người đàn ông có thân hình cao lớn, tướng mạo hiền lành, có một vết sẹo nhỏ dài chừng ba milimet trên má trái. Nhiều người hàng xóm không biết quê quán Lữ Phúc ở đâu, chỉ biết chừng hai mươi năm trước, Lữ Phúc dọn đến nơi này, khi đó Lữ Phúc đã có vết sẹo kia. Năm năm sau, họ thấy Lữ Phúc ôm về một đứa bé trai trong tả lót, nói rằng tình cờ nhặt được. Từ độ ấy, ngôi nhà giản dị của người đàn ông có tên Lữ Phúc mới có thêm một chút sức sống.
Lữ Phúc là một thương nhân mua bán nhỏ, chuyên mua đi bán lại Tinh Thú để kiếm sống qua ngày. Thông thường ban ngày Lữ Phúc rất ít khi ở nhà, mà ở trong tiệm nhỏ của ông ta ở gần bến thuyền tại cổng bắc thành Vạn Tượng. Trong lúc mưu sinh, qua nhiều lần xung đột với xã hội đen, cũng như người giao dịch, hàng xóm đều biết Lữ Phúc có tu vi Trúc Cơ. Còn vấn đề Lữ Phúc đang ở Trúc Cơ giai đoạn nào thì không ai rõ.
Ngoài vết sẹo trên má và tu vi, điểm đặc biệt khác của Lữ Phúc là mái tóc lấm tấm bạc của ông ta. Chỉ nhìn mái tóc ngả bạc tự nhiên ấy, ai ai đều hiểu rằng tuổi thọ của Lữ Phúc dần đi đến cuối. Từng có nhiều người bạn thân quen khuyên Lữ Phúc nên ra Biển Trời Sao, tìm kiếm tinh hoa kéo dài tuổi thọ, hoặc tăng cao tu vi. Tuy nhiên, cứ mỗi lần như thế, Lữ Phúc lại xua tay và lắc đầu. Chuyện này lặp lại nhiều lần, làm cho những người bạn của Lữ Phúc nhất trí cho rằng Lữ Phúc đã không còn tinh thần mạo hiểm và chiến đấu, chỉ muốn an nhàn sống qua quãng đời còn lại. Bởi thế, sau này không còn ai nhắc đến việc khuyên Lữ Phúc nữa.
Trả lời xong một câu, Lữ Phúc rít thuốc một hơi dài, rồi vứt cái tàn thuốc đi, ngoái đầu nhìn lại thân ảnh đang lại gần sau lưng mình: “Tiểu tử, hôm nay học vẫn tốt chứ? Nghe bảo thành chủ mới ra chính sách mới, học sinh trong trường phản ứng thế nào?”
“Phúc bá, người cũng biết mà, con làm gì có thời gian để ý đến những chuyện đó.” - Triều Lập Tinh dùng đôi tay nhỏ của mình xoa bóp hai vai người thu dưỡng hắn, nhẹ nhàng và đều đều.
Lữ Phúc hiển nhiên hiểu được Triều Lập Tinh có ý gì. Chủ nhiệm lớp đã từng nhiều lần gọi ông ta lên nói chuyện về Triều Lập Tinh. Ông ta cũng như vị chủ nhiệm đáng kính đó, đã từng khuyên Triều Lập Tinh không biết bao nhiêu lần. Rồi cũng như vị chủ nhiệm lớp Triều Lập Tinh, ông ta gác cờ trắng xin thua, để mặc Triều Lập Tinh thích làm gì thì làm.
Sau một hồi nói chuyện, Triều Lập Tinh đi vào trong nhà, cất cặp sách rồi đi ngủ.
Khoảng 8 giờ đêm, sau khi dọn dẹp xong bàn ăn, Triều Lập Tinh chào Lữ Phúc một tiếng, rồi đi ra khỏi nhà. Lữ Phúc ngồi trong nhà nhìn ra, lắc nhẹ đầu, nhìn chằm chằm vào thân hình ấy, không nói lời nào.
Triều Lập Tinh bước từng bước một tiến về nơi làm việc ban đêm của hắn. Thảnh thơi đi trên đường, trong tòa thành biên thùy có trị an tốt đẹp này, Triều Lập Tinh không hề lo lắng hay e sợ gì. Chính vì thế, chân vẫn bước, nhưng một phần tâm trí của hắn đã rời xa chốn này. Hắn đang miên man suy nghĩ về việc gì đó, cho nên đôi mắt không còn linh động, hay thỉnh thoảng chớp chớp.
Mãi cho đến khi nghe tiếng ồn ào, náo nhiệt ở đằng trước, đôi mắt của Triều Lập Tinh mới linh động trở lại. Triều Lập Tinh thu hồi tâm tư, nhanh chân đi về phương hướng ồn ào kia.
Khoảng một, hai phút sau, Triều Lập Tinh đi đến một khu chợ đêm trong thành. Ở các thành thị, những khu chợ đêm như thế này thường chỉ phục vụ cho tu sĩ là chính. Mà bởi vì vậy, giá bán buôn, cũng như tiền làm công ở những nơi này đều thuộc dạng nhất nhì Triều Quốc.
Tu sĩ Triều Quốc ban ngày kết nhóm hoặc độc hành khám phá và săn giết Tinh Thú ở Biển Trời Sao. Trước khi trời tối, hầu hết tu sĩ đều trở về, mang theo chiến lợi phẩm của mình. Tiếp đó, họ sử dụng hoặc mang đi bán để đổi lấy tài nguyên cần thiết cho bản thân. Để đáp ứng như cầu của họ, khi ấy những khu chợ đêm như thế này mới xuất hiện. Đương nhiên không phải ai cũng sẽ trở về sau một chuyến hành trình, đã có không biết bao nhiêu người vĩnh viễn lưu lại mạng sống ở Bầu Trời Sao.
Vũ trụ bao la vô hạn, chưa từng có người có thể đi hết phần cuối. Trong vũ trụ có những nơi, mảnh đất mà Tinh Thú không thể đặt chân đến, chúng được gọi là hành tinh. Những hành tinh này tự chủ tỏa sáng trong mười hai giờ, mà tắt sáng trong mười hai giờ. Mười hai giờ tỏa sáng đồng loạt của các hành tinh được gọi là ban ngày, mười hai giờ tắt sáng được gọi là ban đêm. Riêng các hành tinh mới tạo thành và các hành tinh sắp chết thì khoảng thời gian tỏa sáng và tắt sáng mới có sự chênh lệch.
Bầu Trời Sao, Biển Trời Sao, Biển Sao Trời… là tên gọi chung của phần không gian giữa các hành tinh, nơi mà Tinh Thú thống trị hoàn toàn. Khi các hành tinh tỏa sáng, vùng Biển Sao Trời nông và gần nó sẽ có màu lam. Vùng Biển Sao Trời sâu hơn và xa nó sẽ là một màu xanh lam đậm dần, rồi là một màu đen đặc quánh. Dựa vào độ nông sâu và màu xanh của vùng Biển Sao Trời, người ta chia nó thành các cấp độ khác nhau, gọi là Tinh Trường cấp 1 tới cấp 7 và cấp Vô.
Tu sĩ Luyện Khí trở xuống có thể thăm dò vùng Tinh Trường cấp 1, Trúc Cơ cấp 2 trở xuống, Kim Đan cấp 3 và 4 trở xuống…
Triều Lập Tinh đi tới một cửa tiệm có bảng tên là Hồng Sơn, chào hỏi và bắt đầu thay ca cho người làm công đó. Triều Lập Tinh ngáp ngắn ngáp dài đi tới quầy trong tiệm, ngồi trên ghế chờ đợi vị khách hàng đầu tiên trong ca của mình.
Làm nhân viên trong một tiệm nhỏ nơi chợ đêm là một công việc nhàm chán, nhưng đòi hỏi kiến thức uyên thâm. Nhàm chán vì mỗi ngày chỉ việc ngồi đó và chờ đợi khách hàng tới, bắt đầu ra giá, cò kè mặc cả để được lợi ích tối đa, rồi tiến hành giao dịch. Cần kiến thức uyên thâm là vì Tinh Thú có vô số loài, cũng có nhiều loài khác nhau lại có bề ngoài và đặc điểm giống đến hơn chín mươi phần trăm, cho nên nếu như không có kiến thức, chỉ mỗi việc mua bán Tinh Thú thôi là đã làm không nổi, chớ nói chi là còn buôn bán Tinh Dược nữa.
Thành Vạn Tượng nằm ở biên thùy phía bắc Triều Quốc, giáp giới nước Ba Chi. Nơi đây chịu sự nhiễu loạn của người Ba Chi, từ những cuộc xung đột giữa người dân hai nước, đến những trận chiến nhỏ giữa hai bên. Để quân hùng tướng mãnh, ngày 5 tháng 3 năm 498, thành chủ thành Vạn Tượng là Triệu Huyền Tử đã đưa ra chính sách mới để cổ vũ cho bá tính luyện võ, nhằm khiến cho người Ba Chi phải run sợ.
Cùng ngày chính sách mới được đưa ra, cả thành Vạn Tượng xôn xao, bàn tán. Hưởng lợi lớn nhất từ chính sách này, các trường học trong thành cũng vui mừng khôn xiết.
Tại trường cơ sở Thành Quý, đâu đâu cũng có thể nghe thấy những tốp năm, tốp ba học sinh trò chuyện với nhau, phấn khởi không thôi. Thế nhưng vật hợp theo loài, người chọn bạn mà chơi, có loại người này thì ắt sẽ có loại người kia, trong số những học sinh không quan tâm gì đến chính sách mới, có một người vùi đầu ngủ say, gần như tách khỏi xã hội. Hắn là Triều Lập Tinh.
Triều Lập Tinh năm nay mười lăm tuổi, cao khoảng một mét sáu, dáng bình thường, khuôn mặt khá tròn. Hình dáng của Triều Lập Tinh là dáng người phổ thông, không có gì quá đặc biệt. Triều Lập Tinh không cha không mẹ, sống cùng với một người cao tuổi mà hắn vẫn hay gọi là Phúc bá. Hơn hai năm trước, Triều Lập Tinh tuy không phải thông minh nhất, nhưng cũng được cho là sáng sủa, có tài. Tuy nhiên, sau một ngày nọ, Triều Lập Tinh mỗi lần lên lớp liền là cái bộ dạng ngủ say giấc này. Nếu không phải dù thành tích của hắn giảm xuống, nhưng vẫn còn ở mức trung bình, có lẽ hắn đã bị giáo viên chủ nhiệm mắng ba ngày ba đêm, mắng đến độ hắn không còn đủ tỉnh táo mà nhớ đường về nhà.
Kể ra thì người giáo viên chủ nhiệm này còn có tâm huyết, thương yêu học trò. Từ lúc ban đầu khi Triều Lập Tinh sa sút học hành, người giáo viên chủ nhiệm không ít lần khuyên lơn, cũng tìm hiểu nguyên nhân rồi tìm lời thuyết phục. Song qua nhiều lần không thành công, dưới sự cố chấp đến mức không nói lý của Triều Lập Tinh, vị giáo viên chủ nhiệm đành thở dài, rồi từ đó mặc kệ hắn.
Cuối giờ chiều, khi tiết học cuối cùng của ngày hôm nay kết thúc, người bạn ngồi chung bàn với Triều Lập Tinh tiến hành công việc hằng ngày của mình: kêu Triều Lập Tinh dậy.
“Lập Tinh, mau dậy thôi, hết giờ rồi.” - Vừa nói, Nguyễn Quang Tiến vừa dùng bàn tay phải lay lay người Triều Lập Tinh. Đôi bàn tay chai sạn, lại đủ lực của Nguyễn Quang Tiến rất nhanh đã làm cho con sâu ngủ nọ tỉnh giấc.
Triều Lập Tinh mở ra đôi mắt mông lung, nhìn về người bạn tóc ngắn, khuôn mặt góc cạnh, có thân hình rắn chắc của mình, lầu bầu nói: “Tiến, hết giờ rồi à?”
“Ừ.” - Nguyễn Quang Tiến trả lời.
Triều Lập Tinh gật đầu đáp lại, đưa tay phải ra sau, nhấc chiếc cặp sách lên vai, rồi cùng Nguyễn Quang Tiến bước ra khỏi bàn.
Hơn mười lăm phút sau, Triều Lập Tinh đi vào một ngõ hẻm 342 trong thành phố, rảo bước về nhà. Đi tới cổng, trong ánh chiều tà, Triều Lập Tinh thấy Phúc bá của hắn thảnh thơi ngồi ở cạnh chiếc bàn tròn trước sân, chậm rãi hút thuốc.
“Hôm nay Phúc bá không đi bán hàng sao?”
Nghe Triều Lập Tinh cất tiếng hỏi, Lữ Phúc điềm nhiên nói: “Không, hôm nay nghỉ một ngày.”
Lữ Phúc là một người đàn ông có thân hình cao lớn, tướng mạo hiền lành, có một vết sẹo nhỏ dài chừng ba milimet trên má trái. Nhiều người hàng xóm không biết quê quán Lữ Phúc ở đâu, chỉ biết chừng hai mươi năm trước, Lữ Phúc dọn đến nơi này, khi đó Lữ Phúc đã có vết sẹo kia. Năm năm sau, họ thấy Lữ Phúc ôm về một đứa bé trai trong tả lót, nói rằng tình cờ nhặt được. Từ độ ấy, ngôi nhà giản dị của người đàn ông có tên Lữ Phúc mới có thêm một chút sức sống.
Lữ Phúc là một thương nhân mua bán nhỏ, chuyên mua đi bán lại Tinh Thú để kiếm sống qua ngày. Thông thường ban ngày Lữ Phúc rất ít khi ở nhà, mà ở trong tiệm nhỏ của ông ta ở gần bến thuyền tại cổng bắc thành Vạn Tượng. Trong lúc mưu sinh, qua nhiều lần xung đột với xã hội đen, cũng như người giao dịch, hàng xóm đều biết Lữ Phúc có tu vi Trúc Cơ. Còn vấn đề Lữ Phúc đang ở Trúc Cơ giai đoạn nào thì không ai rõ.
Ngoài vết sẹo trên má và tu vi, điểm đặc biệt khác của Lữ Phúc là mái tóc lấm tấm bạc của ông ta. Chỉ nhìn mái tóc ngả bạc tự nhiên ấy, ai ai đều hiểu rằng tuổi thọ của Lữ Phúc dần đi đến cuối. Từng có nhiều người bạn thân quen khuyên Lữ Phúc nên ra Biển Trời Sao, tìm kiếm tinh hoa kéo dài tuổi thọ, hoặc tăng cao tu vi. Tuy nhiên, cứ mỗi lần như thế, Lữ Phúc lại xua tay và lắc đầu. Chuyện này lặp lại nhiều lần, làm cho những người bạn của Lữ Phúc nhất trí cho rằng Lữ Phúc đã không còn tinh thần mạo hiểm và chiến đấu, chỉ muốn an nhàn sống qua quãng đời còn lại. Bởi thế, sau này không còn ai nhắc đến việc khuyên Lữ Phúc nữa.
Trả lời xong một câu, Lữ Phúc rít thuốc một hơi dài, rồi vứt cái tàn thuốc đi, ngoái đầu nhìn lại thân ảnh đang lại gần sau lưng mình: “Tiểu tử, hôm nay học vẫn tốt chứ? Nghe bảo thành chủ mới ra chính sách mới, học sinh trong trường phản ứng thế nào?”
“Phúc bá, người cũng biết mà, con làm gì có thời gian để ý đến những chuyện đó.” - Triều Lập Tinh dùng đôi tay nhỏ của mình xoa bóp hai vai người thu dưỡng hắn, nhẹ nhàng và đều đều.
Lữ Phúc hiển nhiên hiểu được Triều Lập Tinh có ý gì. Chủ nhiệm lớp đã từng nhiều lần gọi ông ta lên nói chuyện về Triều Lập Tinh. Ông ta cũng như vị chủ nhiệm đáng kính đó, đã từng khuyên Triều Lập Tinh không biết bao nhiêu lần. Rồi cũng như vị chủ nhiệm lớp Triều Lập Tinh, ông ta gác cờ trắng xin thua, để mặc Triều Lập Tinh thích làm gì thì làm.
Sau một hồi nói chuyện, Triều Lập Tinh đi vào trong nhà, cất cặp sách rồi đi ngủ.
Khoảng 8 giờ đêm, sau khi dọn dẹp xong bàn ăn, Triều Lập Tinh chào Lữ Phúc một tiếng, rồi đi ra khỏi nhà. Lữ Phúc ngồi trong nhà nhìn ra, lắc nhẹ đầu, nhìn chằm chằm vào thân hình ấy, không nói lời nào.
Triều Lập Tinh bước từng bước một tiến về nơi làm việc ban đêm của hắn. Thảnh thơi đi trên đường, trong tòa thành biên thùy có trị an tốt đẹp này, Triều Lập Tinh không hề lo lắng hay e sợ gì. Chính vì thế, chân vẫn bước, nhưng một phần tâm trí của hắn đã rời xa chốn này. Hắn đang miên man suy nghĩ về việc gì đó, cho nên đôi mắt không còn linh động, hay thỉnh thoảng chớp chớp.
Mãi cho đến khi nghe tiếng ồn ào, náo nhiệt ở đằng trước, đôi mắt của Triều Lập Tinh mới linh động trở lại. Triều Lập Tinh thu hồi tâm tư, nhanh chân đi về phương hướng ồn ào kia.
Khoảng một, hai phút sau, Triều Lập Tinh đi đến một khu chợ đêm trong thành. Ở các thành thị, những khu chợ đêm như thế này thường chỉ phục vụ cho tu sĩ là chính. Mà bởi vì vậy, giá bán buôn, cũng như tiền làm công ở những nơi này đều thuộc dạng nhất nhì Triều Quốc.
Tu sĩ Triều Quốc ban ngày kết nhóm hoặc độc hành khám phá và săn giết Tinh Thú ở Biển Trời Sao. Trước khi trời tối, hầu hết tu sĩ đều trở về, mang theo chiến lợi phẩm của mình. Tiếp đó, họ sử dụng hoặc mang đi bán để đổi lấy tài nguyên cần thiết cho bản thân. Để đáp ứng như cầu của họ, khi ấy những khu chợ đêm như thế này mới xuất hiện. Đương nhiên không phải ai cũng sẽ trở về sau một chuyến hành trình, đã có không biết bao nhiêu người vĩnh viễn lưu lại mạng sống ở Bầu Trời Sao.
Vũ trụ bao la vô hạn, chưa từng có người có thể đi hết phần cuối. Trong vũ trụ có những nơi, mảnh đất mà Tinh Thú không thể đặt chân đến, chúng được gọi là hành tinh. Những hành tinh này tự chủ tỏa sáng trong mười hai giờ, mà tắt sáng trong mười hai giờ. Mười hai giờ tỏa sáng đồng loạt của các hành tinh được gọi là ban ngày, mười hai giờ tắt sáng được gọi là ban đêm. Riêng các hành tinh mới tạo thành và các hành tinh sắp chết thì khoảng thời gian tỏa sáng và tắt sáng mới có sự chênh lệch.
Bầu Trời Sao, Biển Trời Sao, Biển Sao Trời… là tên gọi chung của phần không gian giữa các hành tinh, nơi mà Tinh Thú thống trị hoàn toàn. Khi các hành tinh tỏa sáng, vùng Biển Sao Trời nông và gần nó sẽ có màu lam. Vùng Biển Sao Trời sâu hơn và xa nó sẽ là một màu xanh lam đậm dần, rồi là một màu đen đặc quánh. Dựa vào độ nông sâu và màu xanh của vùng Biển Sao Trời, người ta chia nó thành các cấp độ khác nhau, gọi là Tinh Trường cấp 1 tới cấp 7 và cấp Vô.
Tu sĩ Luyện Khí trở xuống có thể thăm dò vùng Tinh Trường cấp 1, Trúc Cơ cấp 2 trở xuống, Kim Đan cấp 3 và 4 trở xuống…
Triều Lập Tinh đi tới một cửa tiệm có bảng tên là Hồng Sơn, chào hỏi và bắt đầu thay ca cho người làm công đó. Triều Lập Tinh ngáp ngắn ngáp dài đi tới quầy trong tiệm, ngồi trên ghế chờ đợi vị khách hàng đầu tiên trong ca của mình.
Làm nhân viên trong một tiệm nhỏ nơi chợ đêm là một công việc nhàm chán, nhưng đòi hỏi kiến thức uyên thâm. Nhàm chán vì mỗi ngày chỉ việc ngồi đó và chờ đợi khách hàng tới, bắt đầu ra giá, cò kè mặc cả để được lợi ích tối đa, rồi tiến hành giao dịch. Cần kiến thức uyên thâm là vì Tinh Thú có vô số loài, cũng có nhiều loài khác nhau lại có bề ngoài và đặc điểm giống đến hơn chín mươi phần trăm, cho nên nếu như không có kiến thức, chỉ mỗi việc mua bán Tinh Thú thôi là đã làm không nổi, chớ nói chi là còn buôn bán Tinh Dược nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook