Bầu Trời Sao Của Thiên Kim Thật
Chương 32: Cố Duẫn Giải Cứu Ngân Hà


Trịnh Tây Tây gật đầu, cảm thấy ấm áp từ trong ra ngoài, ngay cả bến xe đổ nát này cũng trở nên vô cùng thuận mắt.
Cô vẫn có nhà, Trịnh Tây Tây nghĩ, tâm trạng của cô cũng vui sướng nhảy lên.
Cố Duẫn mở cửa xe, Trịnh Tây Tây quấn áo lông vũ lên xe.
Khi ra ngoài cô không ngờ lại ở bên ngoài lâu như vậy, hơn nữa trong nhà rất ấm, khi mặc quần áo cô cũng chọn một chiếc áo khoác khá đẹp nhưng lại không ấm.
Hôm qua vừa rơi tuyết, hôm nay là thời điểm tuyết tan, nhiệt độ ngoài trời lạnh hơn hôm qua, khi đứng đợi ở trạm xe buýt, cả người cô gần như đông cứng.
Trong xe bật điều hòa, Cố Duẫn ngồi vào ghế lái hỏi cô: “Còn lạnh không?”
Trịnh Tây Tây lắc đầu.
Cố Duẫn lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho Trịnh Hoài:〘 Ngày mai gặp ở võ quán.〙
Sau đó anh đặt điện thoại xuống, khởi động xe.
Trịnh Tây Tây trộm liếc mắt nhìn Cố Duẫn một cái, muốn nói gì đó nhưng cô lại không biết bắt đầu từ đâu.
“Anh ơi, không phải trưa anh có việc sao?” Suy nghĩ một lúc, Trịnh Tây Tây mở miệng.
Cô biết Cố Duẫn có chút việc muốn đi gặp cậu anh, buổi trưa chắc có lẽ sẽ ở lại nhà cậu anh ăn cơm.
“Cậu anh đi công tác rồi.” Cố Duẫn nói.
Lúc đó cậu Cố Duẫn nhận được một cuộc điện thoại, ông phải đi công tác gấp, không thể bàn bạc tiếp được, mợ anh bảo anh ở lại ăn trưa rồi về.
Quả thật anh cũng không vội về, nhưng sau khi chú Lâm nhận được điện thoại đã báo với anh một tiếng, anh dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng anh không hỏi, anh đang đợi Trịnh Tây Tây chủ động nói với anh.
“Em cãi nhau với ba.” Trịnh Tây Tây cúi đầu, do dự một lúc mới nói: “Sau này em không muốn về Trịnh gia nữa.”
Cô không phải người tùy tiện, cô có thể cảm nhận được người khác có thích mình hay không.
Trước đây cô từng cho rằng mình không quan tâm, ăn nhờ ở đậu lâu rồi cũng có thể thích nghi với cuộc sống như vậy, nhưng bây giờ cô không nghĩ như vậy nữa.
Cô muốn yêu ghét rõ ràng hơn một chút, cũng muốn tùy hứng hơn.
“Được, vậy không về nữa.” Cố Duẫn nói: “Từ nay về sau anh trai sẽ bảo vệ em… Ừm, đổi họ đi, gọi Cố Tây Tây?”
Trịnh Tây Tây dở khóc dở cười: “Đừng đổi họ, em vẫn muốn họ Trịnh.”
Ba cô qua đời vì tai nạn giao thông cũng họ Trịnh, cái tên này là do ba mẹ cô đặt, cô vẫn rất thích.
“Được rồi.” Cố Duẫn hơi tiếc nuối, nói.
Cố Duẫn lái xe về căn hộ chung cư gần Văn Đại.
Trịnh Tây Tây rất thích ngôi nhà này, dọn dẹp sửa sang mọi thứ từ trong ra ngoài vô cùng gọn gàng, ngăn nắp.

Cố Duẫn đến đây ở mấy lần, cảm thấy căn nhà nhỏ này hình như có không khí sinh hoạt hơn dinh thự Dục Minh nhiều, khi nào hai người cùng rảnh sẽ đến đây ở khá nhiều.
Sau khi Trịnh Tây Tây về phòng, cô đã đổi giày, điện thoại “ting” một tiếng, là người vừa thêm Wechat cách đây không lâu, Lương Dụ nhắn đến:〘Cô đang ở đâu? Sao tôi không gặp?〙
Trịnh Tây Tây không nói với anh ấy quá nhiều:〘Đi rồi.〙
Lương Dụ:〘 Sao lúc đi cô không gọi tôi? Quá không nghĩa khí.〙
Lương Dụ:〘Vậy tôi cũng đi đây, cô đi rồi tôi còn ở lại thì quá mất mặt… 〙
So với người lớn tính toán từng thứ nhỏ nhặt, thật ra Lương Dụ khá thú vị, nói chuyện khá thẳng thắn, Trịnh Tây Tây cầm điện thoại trả lời anh ấy.
Cố Duẫn đổi giày đi vào, thuận miệng hỏi: “Ai vậy?”
“Lương Dụ.” Trịnh Tây Tây ngoan ngoãn nói: “Hôm nay em mới quen.”
Cố Duẫn lập tức nhớ đến lời đồn của Trịnh gia và Lương gia.

Gần đây Trịnh gia và Lương gia thường xuyên liên lạc với nhau, nghe nói hai nhà đang có ý định hợp tác, còn có tin tức hai nhà muốn liên hôn.
Trước đây Cố Duẫn cũng không để chuyện này trong lòng.

Anh cho rằng nể mặt anh ba Trịnh có lẽ sẽ không đánh chủ ý lên Trịnh Tây Tây.

Không ngờ hôm nay Trịnh gia gọi Trịnh Tây Tây về, còn mời cả Lương Dụ.
Nói như vậy, hai người đã gặp nhau, thậm chí đã nói chuyện.
Bằng mắt thường có thể thấy sắc mặt Cố đại thiếu gia tối sầm lại, đồng thời trong lòng thầm ghi dấu ấn đậm nét với Trịnh gia.
“Không cần thân thiết với người Lương gia.” Cố Duẫn trầm giọng nói: “Ba người con trai Lương gia đều đào hoa, ông cả vì nhà gái vác bụng bầu đến cửa mới cưới, ông thứ hai chỉ hơn chứ không kém, còn Lương Dụ…”
Cố Duẫn “Hừ” một tiếng: “Nghe nói khi còn học cấp hai, cậu ta dẫn bạn gái nhỏ về gặp ba mẹ, sau đó bị ba mẹ đánh một trận rồi rời nhà trốn đi, đi ra ngoài cả một buổi trưa, buổi tối lại chạy về.”
Cố Duẫn không phải người thích để ý những lời đàm tiếu mà anh còn biết những việc này thì có thể thấy mấy người Lương gia này có bao nhiêu kỳ lạ.
Trịnh Tây Tây: “…”
Hóa ra Lương Dụ nói trốn nhà suýt chút nữa ở gầm cầu, có một câu chuyện như vậy.
Trịnh Tây Tây lập tức tỏ thái độ cô tuyệt đối sẽ không làm bạn với kẻ ngốc như vậy, lúc này vẻ mặt Cố Duẫn mới tốt lên.
Hôm nay là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ Tết Dương lịch, trận tuyết đầu tiên của năm đã rơi vào đêm qua, vòng bạn bè của mọi người rất tích cực.
Trịnh Tây Tây cũng nhận được một bức ảnh quảng cáo phim Tằng Ngữ gửi trên WeChat.
Sáng nay Tằng Ngữ đã đi xem phim với các cô gái phòng 503, tình cờ thấy một sự kiện trên trang web, quét mã QR và chia sẻ mã đó với bạn bè trên WeChat sẽ được nhận phiếu giảm giá 10 tệ tiền vé xem phim.

Mọi người quyết định bán đứng bạn bè để lấy phiếu giảm giá, Trịnh Tây Tây liên tiếp nhận được mấy tin nhắn kiểu này.
Trịnh Tây Tây đã nghe qua về bộ phim bọn Tằng Ngữ đi xem, chuyển thể từ một bộ tiểu thuyết.

Bộ tiểu thuyết đó đã từng là tác phẩm bán chạy nhất lúc bọn cô học cấp hai.

Trịnh Tây Tây chưa đọc nhưng cô đã nghe bạn học kể qua.
Cô lưu lại bức ảnh, liếc mắt nhìn Cố Duẫn.
Cố Duẫn đứng bên cửa sổ nói chuyện điện thoại với Tề Thịnh, bình thường anh ấy có vẻ không bình thường lắm nhưng khi đề cập đến công việc lại rất nghiêm túc, nói chuyện đâu vào đấy, tạo cho người ta cảm giác mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát.
Hai người nói chuyện một lúc rồi cúp máy, Trịnh Tây Tây nắm chặt điện thoại, đứng lên: “Anh ơi, chiều nay anh đi xem phim không?”
“Có một trang web đang tổ chức sự kiện, có phiếu giảm giá vé xem phim…” Dường như cô cảm thấy điều kiện này không thể đả động đến Cố Duẫn, cô đang định nói những điều hay về bộ phim thì Cố Duẫn hỏi trước: “Em muốn xem phim gì?”
Anh ngồi xuống sofa, nhấp vào trang web bán vé.
Trịnh Tây Tây ngồi xuống bên cạnh anh, nghiêng đầu nhìn qua.
Chỉ đến khi ngửi thấy mùi bạc hà dễ chịu trên quần áo anh, cô mới nhận ra mình đã ngồi gần anh quá, gần như sát vào nhau.

Cô vô thức ngẩng đầu lên, đối diện với cằm Cố Duẫn.
“Em gái?” Cố Duẫn hỏi, yết hầu theo lời anh nói mà lăn lên lăn xuống.
Trịnh Tây Tây đột nhiên hoàn hồn, mặt cô lập tức đỏ bừng.
“Cái này.” Cô chỉ vào bộ phim thanh xuân bọn Tằng Ngữ đi xem.
“Được.” Cố Duẫn đặt vé, hỏi: “Hai giờ được không?”
Rạp chiếu phim ở gần đó, đi bộ khoảng mười phút.
“Được.”
Cố Duẫn chọn một chỗ ngồi, lấy hai tấm vé xem phim điện ảnh.
Trịnh Tây Tây chưa bao giờ đến rạp chiếu phim, Cố Duẫn cũng rất hiếm khi đi vì nhà anh có rạp chiếu.
Hai người đi bộ tới rạp chiếu phim ở trung tâm thương mại, Trịnh Tây Tây mua một hộp bỏng ngô và hai ly nước.
Hôm nay là ngày nghỉ, rạp chiếu phim chật kín người, khi Cố Duẫn và Trịnh Tây Tây đi vào, vì giá trị nhan sắc cao nên hai người đã thu hút rất nhiều sự chú ý.
Trịnh Tây Tây đặt bỏng ngô giữa chỗ ngồi của hai người, mỗi người uống một ly.

“Anh trai, anh muốn uống cái nào?” Trịnh Tây Tây cầm hai ly đồ uống hỏi.
“Cái nào cũng được.”
“Vậy cho anh cái này.” Trịnh Tây Tây đưa cho anh ly bên phải.
Có ba cô gái ngồi bên trái Trịnh Tây Tây, bọn họ cùng nhau đến đây.
Cố Duẫn và Trịnh Tây Tây đi vào từ bên trái, phải đi qua ba người họ.
Trịnh Tây Tây uống một ngụm nước, cô gái bên cạnh chọc cô nhỏ giọng hỏi: “Người bên cạnh là anh trai cậu sao?”
“Ừm.” Trịnh Tây Tây kiên nhẫn nói.
“Anh ấy có bạn gái chưa?” Mắt cô gái sáng lên: “Tôi có thể thêm Wechat hai người không?”
“Anh trai tôi không có WeChat.” Trịnh Tây Tây không chớp mắt nói: “Tôi cũng không có, nhà quá nghèo nên chỉ có thể lướt mạng 2g.”
Nói xong, cô quay đầu, nghiêng đầu nhìn Cố Duẫn, tìm một lý do hợp lý cho hành vi của mình.
Cố Duẫn vẫn luôn không cho cô yêu đương, vậy cô sẽ gây rối cho anh, như vậy mới công bằng.
Đèn trong rạp tối dần, trên màn hình bắt đầu xuất hiện đoạn mở đầu của bộ phim, thuyết phục Trịnh Tây Tây yên tâm xem phim.
Đây là một bộ phim tình yêu thanh xuân.

Nam nữ chính gặp nhau trong trường, cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, sau đó vì gia đình mà chia xa, mãi sau này lúc đi làm thì gặp lại nhau, cuối cùng ở bên nhau.
Bộ phim rất đẹp, những chàng trai cô gái tuổi dậy thì, vô ưu vô lo, chỉ có hormone nhiệt huyết tuổi trẻ.
Nam chính trộm viết một lá thư kẹp vào sách bài tập của nữ chính.
Khi nhìn thấy điều này, Cố Duẫn đột nhiên nghĩ đến ba mẹ mình.
Anh từng cho rằng ba mẹ anh cặp vợ chồng yêu nhau nhất trên đời.

Khi anh mới bắt đầu biết đọc đọc chữ, có một lần anh đột nhập vào phòng làm việc của ba mình, tìm thấy một bức thư ba anh viết cho mẹ anh trong ngăn kéo ở phòng làm việc của ba anh.
Khi đó, anh chưa thể đọc hết các từ, nhưng từng nét chữ mà ba anh tự viết trên bức thư đó khiến anh lúc còn nhỏ cảm thấy đó là một điều rất lãng mạn.
Lúc đó, ba anh bước vào ôm anh ngồi lên đùi ông ta, cười kể cho anh nghe những chuyện vui khi ông ta theo đuổi mẹ anh, sau khi mẹ anh biết được, bà vừa cười vừa quở trách ông ta.
Lúc nhỏ Cố Duẫn từng cảm thấy anh có một gia đình hạnh phúc nhất thế giới.
Cuối cùng chính người ba anh từng yêu quý nhất đã tự tay phá hủy gia đình đó, gián tiếp hại chết mẹ anh, chẳng qua chỉ vì ông ta không quản được nửa thâ.n dưới của mình.
Khi còn nhỏ anh tin tưởng ông ta bao nhiêu, sau khi xảy ra chuyện đó thì anh có bấy nhiêu hận ông ta.
Người đàn ông dối trá này không ăn năn sau khi mẹ anh qua đời, ông ta đã tìm vài tình nhân hơi giống mẹ anh.
Cố Duẫn nhớ rõ ngày hôm đó, khi đó sức khỏe ông nội đã kém, ông cảm thấy không còn nhiều thời gian nữa, muốn cố gắng hàn gắn quan hệ của anh và ba, vì thế ông đã nhờ anh về lấy đồ giúp ông.
Cố Duẫn biết ý đồ của ông nội, anh ghét Cố Chính Vĩ, nhưng không đành lòng từ chối người già nằm trên giường bệnh nên anh rất khó chịu trở về.
Sau đó, trong căn phòng to như cái nhà giam kia, anh nhìn thấy hai cơ thể tr.ần truồng quấn quýt đè lên nhau.


Người phụ nữ kia có diện mạo năm phần giống mẹ anh, hơn nữa còn chỉnh dung nên giống đến bảy, tám phần.
Cố Duẫn cảm thấy ghê tởm từ tận đáy lòng.
Anh gần như chạy ra ngoài ngay lập tức, đỡ một cái cây ven đường nôn mửa, nôn ra mọi thứ trong dạ dày, sau đó nôn khan.
Quá kinh tởm.
Từ tâm lý đến s.inh lý của anh đều cảm thấy buồn nôn.
Phim vẫn đang chiếu, Cố Duẫn đứng dậy, Trịnh Tây Tây lập tức nhìn sang.
“Anh đi vệ sinh, em cứ xem tiếp đi.” Cố Duẫn nói.
Nói xong anh đi ra ngoài, đến phòng vệ sinh, một tay anh đỡ bồn rửa tay để giảm bớt cảm giác khó chịu kia.
Anh rửa tay một lần, sau đó lại rửa mặt, một lúc sau mới trở về.
Trịnh Tây Tây luôn chú ý tới Cố Duẫn, thấy anh đã trở về cô mới nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục xem phim.
Một lát sau, Trịnh Tây Tây cảm thấy vai mình bị đè, Cố Duẫn nhắm mắt lại, dựa vào vai cô hình như ngủ rồi.
Trịnh Tây Tây thấp hơn Cố Duẫn rất nhiều, cô ngồi thẳng người, sau đó lén lút nâng vai phải lên để Cố Duẫn dựa vào thoải mái hơn.
Phim vừa chiếu đến cảnh nam nữ chính lần đầu tiên cãi nhau, người xem cũng kích động theo, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng thảo luận.
Trịnh Tây Tây theo bản năng nhìn Cố Duẫn, sợ anh bị đánh thức, nhưng Cố Duẫn chỉ hơi cử động nhưng không tỉnh, Trịnh Tây Tây mới yên tâm.
Cô đột nhiên thấy hơi hối hận về lời đề nghị của mình, vất vả mãi mới được nghỉ phép, nhẽ ra cô phải để anh nghỉ ngơi thật tốt.
Lúc Cố Duẫn tỉnh lại, hầu như mọi người trong rạp đã rời đi, chỉ còn ba năm người ở cuối vẫn chưa rời đi.
“Xin lỗi.” Anh nhíu mày đứng dậy: “Là anh không tốt, ngủ quên mất.”
“Không sao cũng tại phim làm buồn ngủ.” Vai Trịnh Tây Tây hơi tê dại, cô không chút biến sắc hoạt động bả vai, cùng Cố Duẫn đi ra ngoài, trái lương tâm nói: “Tình tiết của bộ phim này quá nhạt nhẽo, âm nhạc cũng nhẹ nhàng chậm chạp, không thể trách người xem ngủ quên được.”
Cô dừng một chút lại nói: “Em cũng suýt ngủ quên.”
Cô vừa nói xong không lâu, những người cuối cùng trong rạp chiếu phim cũng đi ra: “Huhu hay quá, đúng là kiệt tác của phim thanh xuân, không hổ là bộ phim đạt 8 điểm.”
“Đúng vậy, lúc nam nữ chính gặp lại nhau, nước mắt của tớ đều không đáng giá nữa, quá khó khăn…”
“Tiết tấu cũng tốt, không bị kéo dài chút nào, cũng không có trà xanh, tớ có thể xem lại lần hai.”

Giọng bọn họ cũng không nhỏ, vừa đi vừa nói, đi ngay sau hai người.
Trịnh Tây Tây hơi xấu hổ nói: “Một nghìn người xem là một nghìn cảm nhận.

Dù sao em cảm thấy khá buồn ngủ.”
Cố Duẫn đột nhiên cười một tiếng, đầu tiên kìm nén âm lượng của mình, sau đó biến thành một tràng cười sảng khoái.
“Em gái.” Anh cười nhìn cô, trong mắt chợt lóe một tia sáng.
“Kiếp trước anh trai giải cứu ngân hà sao?” Anh nhìn cô nói: “Kiếp này được em gái bảo vệ như vậy.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương