Bầu Trời Sao Của Thiên Kim Thật
-
Chương 30: Liên Hôn Với Lương Gia
Cố Duẫn cúp máy.
Trịnh Hoài đốt một điếu thuốc, cầm trên tay.
Thật ra Cố Duẫn nói đúng, trong lòng mỗi người đều có cán cân, cho dù anh ấy không muốn thừa nhận, nhưng cán cân của anh ấy nghiêng về Trịnh Nghi nhiều hơn.
Có lẽ không chỉ một mình anh ấy mà toàn bộ Trịnh gia đều như vậy, nên Trịnh Tây Tây không muốn về.
Anh ấy rít một hơi thuốc, ngoài cửa truyền đến tiếng động, anh ấy dập điếu thuốc, đi ra ngoài.
Giúp việc đang chuẩn bị mọi thứ ở bên ngoài.
Đúng lúc Trịnh phu nhân đi tới, Trịnh Hoài hỏi: “Trưa không phải cả nhà ăn cơm sao?”
Chỉ là bữa cơm gia đình thôi, không cần phô trương quá mức như vậy chứ.
“Mợ con sẽ đến, còn có Lương phu nhân.”
Ánh mắt bà ta lưu lại trên người con trai một lúc: “Con cũng đi thay quần áo đi, ăn mặc đàng hoàng chút.”
Trịnh Hoài cau mày.
Nếu biết trưa nay chỉ là một cuộc xã giao thì anh ấy sẽ không về.
Cách đây một thời gian, mẹ Trịnh nổi hứng đi học làm đồ gốm, mang mấy thứ xiêu xiêu vẹo vẹo về, ở đó còn quen biết với Lương phu nhân.
Hai người phụ nữ lập tức ăn ý, tình bạn nhanh chóng thân thiết, bây giờ bắt đầu gọi chị gọi em.
Hai người đều không ngốc, trong lòng cả hai đều biết rõ cái “tình bạn” này không phải chỉ đơn giản như vậy.
Ba Trịnh là người có dã tâm, gần đây ông ta muốn tham gia vào lĩnh vực thiết bị y tế nhưng không có cách.
Lương gia có nền tảng, có kỹ thuật và có quan hệ, cũng muốn mở rộng thị trường, muốn tìm người rót vốn, nhân tiện hợp tác chia sẻ rủi ro.
Nhưng Lương gia có thể chọn rất nhiều đối tác, không nhất thiết phải là Trịnh gia, cho nên Trịnh gia càng muốn gia nhập Lương gia, mà Lương gia muốn gia nhập con thuyền lớn Cố gia.
Nhất cử nhất động của Cố Duẫn từ khi anh về nước đều thu hút sự chú ý.
Chưa đầy nửa năm anh đã có được chỗ đứng vững chắc trong Cố Thị, Cố Chính Vĩ đã ngầm tiết lộ ý định về hưu trước mọi người, đến lúc đó toàn bộ Cố Thị đều là thiên hạ của Cố Duẫn.
Cố Duẫn có năng lực, có thủ đoạn lại càng quyết đoán, mạnh hơn Cố Chính Vĩ rất nhiều, hơn nữa đang tuổi trẻ, tiền đồ vô hạn, ai lại không muốn có quan hệ với anh.
Nhưng tính cách Cố Duẫn quả thật không tốt lắm.
Hầu hết mọi người trong giới kinh doanh đều tương đối khéo léo, mặc kệ trong lòng họ nghĩ gì nhưng ngoài mặt sẽ luôn mỉm cười.
Nhưng Cố Duẫn đã không nể mặt thì chính là không nể mặt, ngay cả bề ngoài cũng không cho.
Anh thích những người chăm chỉ, không biết anh đào những nhân tài dưới trướng từ đâu, cả đám tất cả đều là xương cứng, có vài người trong số họ EQ rất thấp, nhưng họ đều thật sự có tài.
Những người khác muốn níu kéo ánh mắt của họ cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Nhưng mọi người đều biết, quan hệ của Cố Duẫn và Trịnh Tây Tây rất không bình thường.
Thậm chí Cố Duẫn còn không nhận ba mình, nhưng anh lại mang Trịnh Tây Tây theo người, chăm sóc như em gái ruột.
Cũng có tin đồn, Cố Duẫn muốn chia cổ phần cho Trịnh Tây Tây, để cô có thể ăn hoa hồng của Cố Thị.
Lời đồn có đúng hay không thì chuyện Cố Duẫn coi trọng Trịnh Tây Tây là thật.
Lương phu nhân và Trịnh phu nhân thân thiết lui tới vì muốn tìm hiểu thêm một ít thông tin về phương diện này, nếu như có thể lợi dụng quan hệ với Trịnh gia mà tiếp cận Cố Duẫn thì quá tốt.
Lần này nghe nói Trịnh Tây Tây sẽ về bà ta lập tức nói muốn đến thăm hỏi.
Đặc biệt Lương phu nhân nhiều lần hỏi thăm, sau khi biết Cố Duẫn và Trịnh Tây Tây không phải quan hệ tình yêu mà anh thật sự coi cô là em gái thì bà ta lại có chút tâm tư khác.
Lần này đến Trịnh gia, bà ta cố ý mang theo cậu út đẹp trai nhất – Lương Dụ đến.
Trịnh Tây Tây lê lết ở nhà trước 10 giờ mới đến Trịnh gia.
Đêm qua tuyết rơi, mặc dù tuyết trên đường đã tan hết nhưng trong vườn vẫn còn nhiều chỗ chưa có người giẫm lên nên vẫn còn tuyết.
Khi Trịnh Tây Tây xuống xe, thấy đã có rất nhiều người đứng trong sân trước của Trịnh gia.
Hai đứa trẻ đang nghịch tuyết cạnh bồn hoa, Trịnh Nghi đang nói chuyện với một người phụ nữ trông hơi quen.
Hôm nay Trịnh Tây Tây mặc đồ rất có không khí Tết, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác màu đỏ, kiểu dáng hơi đáng yêu, hơi giống áo cánh dơi.
Áo trong là mẫu mới nhất bộ sưu tập mùa đông của D gia.
Da cô vốn đã rất trắng, trên nền đỏ, các nét trên khuôn mặt cô càng sáng hơn.
Trịnh Nghi đã lâu không gặp cô, nay đột nhiên gặp cô ấy ngây người nhìn trong giây lát.
Trịnh Tây Tây đi tới, lúc này Trịnh Nghi mới hơi ảo não mà hoàn hồn, giới thiệu với người bên cạnh: “Đây là chị cháu, Trịnh Tây Tây.”
Sau đó cô ấy nói với Trịnh Tây Tây: “Đây là mợ.”
Trịnh Tây Tây sửng sốt một chút, nói: “Chào mợ.”
Trịnh Tây Tây đột nhiên nhớ ra cô đã nhìn thấy bà ở đâu, là trong video.
Khi đó cô vừa về Trịnh gia, gia đình cậu đang cùng bà ngoại đi nghỉ dưỡng ở một hòn đảo nào đó.
Bà ngoại của Trịnh Tây đã 78 tuổi, cơ thể vẫn khoẻ mạnh, nhưng đầu óc hơi hồ đồ, không nhớ, bình thường nghĩ cái gì thì muốn cái đó, không thỏa mãn theo yêu cầu thì sẽ náo loạn.
Không biết trước ngày quốc khánh bà nghĩ đến chuyện gì mà thế nào cũng bắt đến một hòn đảo nào đó, đúng lúc cả nhà cậu cũng định đi du lịch nên bọn họ đi cùng nhau.
Sau khi Trịnh Tây Tây được đón về, cô đã gọi video ngắn với nhà cậu.
Nhưng bà ngoại không biết cô, bà dễ bị kích động khi nhìn thấy người lạ, đoạn video chỉ kéo dài trong một thời gian ngắn là kết thúc vì bà ngoại phát bệnh.
Sau khi Trịnh Tây Tây chào hỏi xong, mợ gọi một đứa bé đang chơi tuyết cạnh bồn hoa đến: “Diệu Diệu, lại đây, đây là Tây Tây, chị họ của con, mau chào chị đi.”
Một cô bé buộc tóc đuôi ngựa quay đầu lại, cầm quả cầu tuyết trên tay đi về phía mẹ mình: “Mẹ, cho mẹ này.”
“Đây là chị họ của con, chào chị đi.” Mợ nói.
Cô bé nhìn chằm chằm Trịnh Tây Tây một lúc, sau đó đột nhiên giả mặt quỷ: “Chị không phải chị họ của em, em chỉ có một chị họ, em ghét chị.”
Vừa nói, cô bé vừa đi tới nắm tay Trịnh Nghi kéo cô ấy đến bồn hoa: “Chị Nghi, em muốn đắp người tuyết, chị giúp em với.”
Mợ hơi xấu hổ, muốn nói gì đó, nhưng Trịnh Tây Tây nói: “Không sao.”
Chuyện có thích hay không này cứ coi là duyên phận đi, có rất nhiều người không thích cô, cũng có rất nhiều người cô không thích, cô sẽ không bận tâm so đo với một đứa trẻ.
Cô chào hỏi xong rồi bước vào nhà, chú Lý ra đón.
Cuối cùng Trịnh Tây Tây cũng nở một nụ cười.
Lần này trở về, ngoài lấy đồ, cô muốn về thăm chú Lý.
Mặc dù hai người ở chung không lâu nhưng cô có thể cảm nhận được lòng tốt của chú Lý với cô.
“Chú Lý, năm mới vui vẻ.” Trịnh Tây Tây lấy một cái túi trong tay đưa cho chú ấy: “Cháu tiện mua, hy vọng chú sẽ thích.”
“Cảm ơn, Tây Tây tiểu thư quá khách khí rồi.” Chú Lý vui vẻ nhận lấy chiếc túi, chú ấy rất vui khi có người nhớ đến mình.
Đặc biệt món quà này vừa nhìn là biết cô cố ý mua cho chú ấy.
Những ngày lễ Trịnh gia cũng phát lì xì cho giúp việc, nhưng nó hơi khác với món quà đặc biệt chuẩn bị cho chú ấy.
Chú Lý tiếp nhận chiếc áo khoác cô cởi ra, treo lên: “Phu nhân ở bên trong, còn có Lương phu nhân, phu nhân quen biết lúc học làm gốm, tiểu thiếu gia Lương gia cũng tới.”
Trịnh Tây Tây bước vào, mẹ cô đang ngồi nói chuyện với một người phụ nữ, người phụ nữ đó chắc là Lương phu nhân chú Lý nói.
Vừa vào trong, Trịnh phu nhân đứng dậy vẫy tay với Trịnh Tây Tây: “Tây Tây, con về rồi, mau lại đây.”
Trên mặt Trịnh phu nhân mang theo ý cười dịu dàng.
Bà ta thật sự cảm thấy số mình tốt, cuộc sống lúc đầu đang diễn ra tốt đẹp, nhưng bây giờ vì quan hệ của Trịnh Tây Tây và Cố Duẫn, những người đang chờ chế giễu bà ta vì ôm nhầm con đều phải tươi cười với bà ta.
Nhưng Trịnh Tây Tây không hay về nhà, bình thường bà ta cũng bận chăm sóc sắc đẹp và đi xã giao, chồng bà ta bận công việc, thỉnh thoảng bà ta sẽ đến công ty để duy trì cảm giác tồn tại, đề phòng chồng bà ta có tình nhân lừa dối bà ta nên đã lâu bà ta không gặp Trịnh Tây Tây.
“Dì là dì Lương của con.” Lương phu nhân cũng đứng lên, đi tới kéo tay Trịnh Tây Tây, cười nói: “Quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy, xinh đẹp quá.”
“Bà thật biết đẻ.” Lương phu nhân nói với Trịnh phu nhân: “Nếu tôi có một cô con gái xinh đẹp như này, buổi tối nằm mơ cũng có thể cười đến tỉnh.”
“Bà có ba đứa con trai đẹp trai như vậy, sao phải hâm mộ người khác.” Trịnh phu nhân và bà ta bắt đầu đưa đẩy qua lại.
Trịnh Tây Tây ngượng nghịu cười một chút.
Đây là lần đầu tiên cô gặp Lương phu nhân, cô cũng không quen thân mật với người lạ như vậy, thấy đối phương còn muốn đưa cho mình thứ gì đó, Trịnh Tây Tây tìm cớ chuồn đi: “Mẹ, mẹ có biết anh con ở đâu không? Con có việc phải tìm anh ấy.”
“Thằng bé đang chơi bóng với thiếu gia Lương gia, con cứ đi lên là sẽ nhìn thấy thằng bé.”
Lương phu nhân đang định nói chuyện thêm với Trịnh Tây Tây nhưng khi nghe nói cô sẽ đi gặp con trai mình, bà ta không ngăn cản, nhìn Trịnh Tây Tây đi lên.
Ban đầu Trịnh Tây Tây chỉ nghĩ trưa về ăn bữa cơm gia đình thôi, đến đây cô mới biết trong nhà có khách.
Hơn nữa vị Lương phu nhân này cũng quá nhiệt tình với cô rồi.
Đương nhiên cô biết vì sao, ngoại trừ Cố Duẫn ra thì cô không còn nguyên nhân khác.
Cô không muốn dính vào những chuyện này, càng không muốn có quan hệ với Cố Duẫn mà dính líu đến người ngoài.
Nói đến cùng, Cố Duẫn phải trả lại những thứ này.
Cô mím môi dưới, không vui đi lên tầng hai.
Trịnh Hoài và Lương tiểu thiếu gia đang chơi bi-a tại một bàn đánh bi-a ở tầng hai.
Bàn bi-a được đặt trong một chỗ trống ở tầng hai, Trịnh Tây Tây vừa đặt chân đến tầng hai đã nhìn thấy.
Hai người Trịnh Hoài cũng thấy cô, Trịnh Hoài vừa mới chọc xong một gậy, ngẩng đầu nhìn Trịnh Tây Tây, hỏi: “Em về rồi à, bên ngoài có lạnh không?”
Trịnh Tây Tây: “Vẫn ổn.”
Trịnh Hoài thật sự không tìm được đề tài để nói, bèn hỏi: “Em muốn chơi cùng không?”
“Em phải về phòng lấy chút đồ.” Cô xua tay: “Các anh cứ chơi đi.”
Cô đi dọc theo hành lang phía trước, rẽ trái vào phòng mình.
Trở về nhà làm cô lập tức có cảm giác trở về quá khứ.
Thậm chí cô còn hoảng hốt một lúc.
Cuộc sống của cô dường như được chia thành hai phần, một phần là những ngày ở cùng Cố Duẫn, cô là ánh nắng tươi sáng, bông hoa nở rộ, một phần là những ngày khác khiến cô cảm thấy ngột ngạt, không thở nổi.
Vừa mới về Trịnh gia một lúc, cô nhận ra cô nhớ anh.
Trịnh Tây Tây tìm sổ ghi chú của mình, để vào cặp.
Cô không muốn ra ngoài, vì thế cô lấy điện thoại ra, mở game để chơi.
Kỹ thuật chơi game của Trịnh Tây Tây đã tiến bộ hơn trước rất nhiều, ngay cả khi không có Cố Duẫn hộ tống bên cạnh, thỉnh thoảng cô vẫn có thể tự dựa vào bản thân mà thắng một trận.
Khi kết thúc trận đấu, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Trịnh Tây Tây đứng dậy đi ra..
Mở cửa, Lương thiếu gia gặp ở cửa cầu thang đang đứng bên ngoài: “Tôi vào có tiện không?”
Trịnh Tây Tây đứng ở cửa, không có ý định cho anh ấy vào: “Có chuyện gì sao?”
Đối phương có vẻ trạc tuổi Trịnh Tây Tây, có làn da đẹp, một đầu tóc đỏ rực, bên tai phải đeo một khuyên tai bạc.
“Thật ra cũng không có gì, tôi đến tiếp xúc với cô chút thôi.” Đối phương có vẻ quá thẳng thắn: “Chắc hẳn cô cũng biết, hai nhà chúng ta muốn hợp tác, vì ràng buộc hai nhà với nhau, liên hôn là cách tốt nhất.
Tôi vốn kiên quyết không đồng ý cách làm này…”
Anh ấy “Khụ” một tiếng, lại sờ lỗ tai mình: “Nhưng tôi là người nhan khống⁽¹⁾, tôi cảm thấy cô rất đẹp, chúng ta có thể thử tiếp xúc…”
⁽¹⁾ Nhan khống: Cuồng nhan ѕắc, ѕắc đẹp, kiểu người coi trọng cái đẹp, ᴠì ᴠẻ đẹp của đối phương mà đem lòng уêu.
Anh ấy còn chưa nói xong, cánh cửa “rầm” đóng sầm lại.
Chàng trai tóc đỏ nhanh chóng lùi lại, anh ấy sờ mũi, cảm thấy may mắn vì mình phản ứng nhanh.
Một lát sau, anh ấy tiếp tục gõ cửa: “Hay để tôi giới thiệu anh hai của tôi cho cô đi, tôi thích người dịu dàng một chút.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook