Bầu Trời Đêm
-
Chương 78: Quỷ thần
Sở Tư đơn giản rửa mặt thu thập một chút, đi ra văn phòng bên ngoài. Thanh tiến trình hiển thị trên quang não đã đạt đến 99%, chỉ còn một lớp da mỏng cuối cùng là có thể chạm tới đỉnh.
Anh ra cửa, hỏi vài câu với cảnh vệ bên ngoài về tình hình chung, biết được mấy người Tề Nhĩ Đức · Phùng vẫn đang nghỉ ngơi, lại quay trở về văn phòng
Tát Ách · Dương vẫn còn ở trong phòng ngủ.
“Anh làm gì vậy?” Sở Tư lấy hai cái ly ra khỏi máy tiệt trùng, đổ nước rồi đi vào phòng ngủ, muốn xem Tát Ách · Dương đang cọ cái gì.
Kết quả là thấy đối phương đang đứng trước tủ thuốc gia dụng, nhìn qua hướng dẫn hai hộp thuốc trên tay.
Đối với một người quanh năm không dùng thuốc như Tát Ách · Dương, một khi tủ thuốc gia dụng được mở ra là đầy sách trời. Màu sắc rực rỡ không một cái quen thuộc, hắn nhướng mày lục lọi, đọc hướng dẫn từ trên xuống dưới rồi mới miễn cưỡng chọn một cái.
“Tìm thuốc à?” Sở Tư tựa vào cửa, vừa thấy cảnh này liền đứng thẳng người đi tới, “Anh xuất hiện tình trạng khác thường gì sao?
“Không sao cả, chọn tốt rồi.” Tát Ách · Dương vỗ vỗ hộp thuốc trên tay rồi đóng cửa tủ lại.
Sở Tư cụp mắt, hộp thuốc hắn đang cầm rất cần thiết cho các hộ gia đình, dùng để chữa các vết thương, viêm, cảm, sốt đơn giản, một số người có sức đề kháng yếu cũng sẽ uống một ít để dự phòng. Nói chung, nó có thể được coi là một loại thuốc chữa bách bệnh cơ bản, nhưng nó không thể giải quyết các vấn đề lớn.
Tát Ách · Dương nhìn chung có chút không bình thường, không phải bị chứng viêm đơn giản, ăn cái này hữu dụng sao?
Sở Tư có chút lo lắng, “Thuốc này hiệu quả không cao.”
“Không cần hiệu quả mạnh lắm.” Tát Ách · Dương nói xong liền mở hộp thuốc, từ bên trong bẻ ra một mảnh nhỏ, ném vào cốc nước trong tay Sở Tư.
Viên thuốc tan nhanh, tỏa ra vị đắng nhẹ. Sau đó…… Tát Ách · Dương duỗi tay lấy đi cái ly không có viên thuốc nào trong đó.
Sở Tư: “?”
Tát Ách · Dương nâng ly với anh, nhấp một ngụm nói: “Thân ái đột nhiên ân cần như vậy, tôi có chút thụ sủng nhược kinh.”
Biểu tình của anh chả có chút nào gọi là thụ sủng nhược kinh cả, Sở Tư thầm nghĩ. Nhưng anh đối với ly nước thuốc để lại trên tay càng thêm khó hiểu, “Anh cho tôi uống thuốc làm gì?”
“Uống đi.” Tát Ách · Dương chỉ vào ly nước nói: “Trước đó sờ thân thể rất nóng, cảm giác như sắp phát sốt”.
Sở Tư: “………………………………”
Trong chốc lát, trên mặt anh gần như không kéo dài biểu cảm, cái ly trong tay ngo ngoe rục rịch kêu gào muốn hất vào mặt Tát Ách · Dương để cho hắn tỉnh táo lại. Sở Tư nhìn hắn chằm chằm vài giây, sắc mặt trắng xanh mấy lần, cuối cùng vẫn khôi phục như thường, nói với giọng điệu bình tĩnh gần như bất chấp tất cả: “Tôi đề nghị lần sau anh nên chú ý đến bản thân, liền sẽ thấy mình còn nóng hơn tôi. Anh có muốn uống ly thuốc này để tĩnh tâm trước khi nói chuyện không?”
“Phải không…” Tát Ách · Dương thản nhiên đáp, dứt khoát cúi đầu dán trán của mình lên trán Sở Tư, sau đó đứng thẳng người nói: “Nhưng hiện tại thân nhiệt của tôi bình thường, còn anh thì hơi cao đó.”
Sở Tư ngửi được vị đắng, nhàn nhạt nói: “Đó là ảo giác của anh, tôi không cần, không uống thứ này.”
“Gần đây không nghỉ ngơi nhiều, nếu bị sốt sẽ bạo phát, rất khó chịu”, Tát Ách · Dương, thành viên chính của “Hiệp hội từ chối thừa nhận bệnh tật”, rất tích cực thuyết phục người khác, “Lỡ như lại khóc thì sao đây.”
Đánh rắm! Anh mẹ nó mới khóc.
“Rõ ràng là ——” Sở Tư dùng giáo dục cả đời áp chế mới không mắng ra, lời đến cửa miệng được một nửa thì dừng lại.
Tát Ách · Dương xiêu xiêu vẹo vẹo dựa vào tủ thuốc, xoay cái ly trong tay đợi anh nói xong, vẻ mặt cố ý, “Là cái gì?”
Sở Tư cùng hắn giằng co vài giây mới thu hồi tầm mắt, điều chỉnh biểu cảm, nói với giọng điệu công tác rập khuôn: “—— Phản ứng sinh lý bình thường.” Nói xong, anh uống cạn ly thuốc, mặt vô cảm nhét vào tay Tát Ách · Dương.
Tát Ách · Dương cười rất hài lòng.
Sở Tư quay người rời đi, đi tới cửa lại quay đầu nói với hắn, “Phải nói rằng, việc ấu trĩ của anh tôi xem thế là đủ rồi.”
“Cảm ơn vì lời khen.” Tát Ách · Dương lại nâng ly.
Mười phút sau, khi Tát Ách · Dương đứng ở bàn làm việc, thanh tiến trình của quang não vừa nhảy lên 100%, ngay sau đó chương trình được giải mã tự động chuyển đổi định dạng, hai văn kiện hiện ra.
Sở Tư trực tiếp kéo ra màn hình ba chiều lớn, phân hai văn kiện thành hai loại trái phải, một cái ở trước mặt anh, cái kia ở trước mặt Tát Ách · Dương.
Cái trước mặt anh nên được gọi là bản thảo nghiên cứu, cái ở trước mặt Tát Ách · Dương là bản ghi âm.
Sau khi mở bản dự thảo, Sở Tư giơ tay lên hai lần, nhìn sơ qua rồi cau mày, “Tôi cảm giác bản dự thảo này chưa hoàn chỉnh.”
Trái ngược với những gì anh tưởng tượng, không có quá nhiều sơ đồ kết cấu phức tạp khó hiểu hoặc sơ đồ thiết kế quân giới trong bản dự thảo này, bên trong chỉ có hai bản vẽ liên quan và nhiều hơn nữa là mô tả bằng văn bản, có vẻ như đang nói về một dự án thử nghiệm nào đó.
Sở dĩ Sở Tư cảm thấy nó không hoàn chỉnh, không chỉ là nó không có tiêu đề, mà câu đầu tiên khi bắt đầu cũng không phải là một câu hoàn chỉnh, trông giống như một cuốn nhật ký:
“Tôi đã đến căn cứ Hồng Phong, công tác chuẩn bị thiết bị sơ bộ đã hoàn tất, hiệu suất cao đạt yêu cầu. Nhưng rất tiếc chính là, xác suất thành công của thí nghiệm vẫn ở mức 0,0037%, đây chỉ là số liệu lý thuyết. So với lần trước đã tiến hành thất bại chúng ta có tổng kết, trên cơ sở này, một số sửa đổi đã được thực hiện đối với lô khoang thí nghiệm này, chủ yếu đối với một số chức năng của bộ điều chỉnh quy mô vi mô điều tiết khí, giá trị có thể chấp nhận được của khoang thí nghiệm về chuyển đổi năng lượng… “
Sở Tư khẽ mấp máy môi đọc đoạn đầu này, Tát Ách · Dương vốn đang tập trung vào tập tin âm thanh, đột nhiên quay đầu lại, “Đang niệm cái gì vậy?”
“Mở đầu bản dự thảo.” Sở Tư nói.
Trong nháy mắt kia, vẻ mặt Tát Ách · Dương có chút khó tả, liếc mắt nhìn mở đầu bản dự thảo, sau đó lướt nhanh xuống vài đoạn, liền thấy hình vẽ đầu tiên.
Hình vẽ mô tả bản vẽ thiết kế của một khoang thí nghiệm nào đó, trông hơi giống móc máy trị liệu của Sở Tư, nhưng cấu trúc bên trong phức tạp hơn nhiều và các cổng liên quan có kích thước gấp khoảng ba lần máy trị liệu.
Sự thay đổi nhỏ trong biểu cảm và đôi mắt của Tát Ách · Dương đều bị Sở Tư nhìn thấy, anh đột nhiên có dự cảm xấu trong lòng ——
Hướng mà bản dự thảo dẫn đến hơi khác so với những gì đã nghĩ trước đây, thay vào đó lại kéo theo một hướng khác mà anh không ngờ tới.
Lúc trước sở dĩ nghĩ đến việc sao chép bản thảo này là vì anh cảm thấy rằng khu chung cư của Tưởng Kỳ dường như quay ngược thời gian, bị kéo lùi lại rất nhiều năm trước, nhất định phải có mục đích.
Trước khi hành tinh này phát nổ, Sở Tư nhậm chức chấp hành trưởng quan văn phòng số 5 Tòa nhà An ninh đã hơn 5 năm, chỉ tính riêng vị trí này, thời gian tại vị của anh cũng xem như khá dài. Nhưng nhìn vào toàn bộ Liên minh chấp hành trưởng quan Tòa nhà An ninh, anh cũng là người trẻ tuổi nhất tại vị.
5 năm, trong thế giới tuổi thọ trung bình là 200 như hiện nay, chỉ là khoảng thời gian bắt đầu, đủ để anh ngồi vững ở vị trí này, nhưng không đủ để thâm nhập vào cơn bão chính trị bí mật cực cao, đặc biệt là sau khi trải qua một thời gian dài lên men, ăn sâu bén rễ, không biết tra những thứ đó từ đâu.
Anh từng cảm thấy lý do khiến thời gian của mình hỗn loạn, có vẻ như anh đang bị một số thế lực bí mật nhằm vào, có thể trong lúc vô tình chạm vào rìa cơn bão cũ năm xưa, cũng có thể bị một số thế lực coi như mục tiêu chuyển hướng sự chú ý.
Nói một cách tổng thể, cơn bão chính trị đã ăn sâu trong một thời gian dài là vấn đề giữa Quân bộ và Tổng Lĩnh Chính phủ, cũng như một số vấn đề nội bộ. Cho nên sau khi tỉnh lại, Sở Tư luôn có chút cảnh giác với hai bên đó.
Ngay cả khi lúc này bọn họ thoạt nhìn đang ở trên cùng một chiến tuyến.
Do đó, anh đoán bản dự thảo kia có thể liên quan đến Quân bộ, khả năng sẽ liên lụy tới Tổng Lĩnh Chính phủ, thậm chí có thể gián tiếp liên quan đến anh…
Nhưng trước mắt, bản dự thảo này liên quan… đến Tát Ách · Dương.
Căn cứ Hồng Phong, khoang thí nghiệm… và một mảng lớn các từ liên quan đến “Thời gian” quét qua trong nháy mắt, quá dễ dàng làm Sở Tư liên tưởng đến những cái mà Tát Ách · Dương đã đề cập trước đó.
Sở Tư lấy lại bình tĩnh, xem kỹ phần tường thuật lớn về thí nghiệm ở trên, mỗi khi đọc một đoạn, câu nói nhẹ nhàng bâng quơ kể về quá khứ của Tát Ách · Dương lại phủ thêm một tầng máu chảy đầm đìa.
Cái gọi là dự án thử nghiệm trong bản dự thảo là sử dụng công nghệ thời – không gian gần sáu chiều hoặc nhiều hơn vẫn còn trong giai đoạn lý thuyết vào thời điểm đó, để con người thoát khỏi những ràng buộc của thời gian trong các không gian hiện có, thực hiện trên một cá thể độc lập mà không tạo ra nghịch lý ngược dòng thời gian.
Vấn đề quan trọng nhất cần khắc phục là sự dao động năng lượng và vô số tác động do chúng gây ra.
Sau khi tìm được sự hỗ trợ về mặt lý thuyết, bắt đầu đưa các thí nghiệm vào các sinh vật sống. Theo từng bước, công nghệ khởi nghiệp sớm nhất đến từ Bạch Ngân Chi Thành, sau đó vì lý do chính trị, kết nối bị đứt đoạn, công nghệ độc lập bắt đầu được phát triển, mất gần 50 năm kể từ đó.
Cho đến khi bản thảo được viết, thí nghiệm cuối cùng chuyển từ động vật sang con người.
Để giảm thiểu sự dao động năng lượng và các tác động khác nhau, tất cả các đối tượng họ chọn đều là trẻ mồ côi, trong quá trình thử nghiệm, họ đã cố gắng cắt đứt mối liên hệ giữa những đứa trẻ đó với thế giới, để trở thành những cá thể biệt lập và không liên quan.
Nhưng các cá nhân độc lập không phải là mục tiêu cuối cùng của họ, bản dự thảo đề cập rằng mục tiêu cuối cùng của họ là lây lan từ các cá nhân đến một khu vực nhất định hoặc thậm chí toàn bộ hành tinh. Thậm chí còn đính kèm một sơ đồ ý tưởng sơ bộ.
Nhưng cả Sở Tư và Tát Ách · Dương đều không có tâm trạng để nghiên cứu kỹ sơ đồ, vì dưới sơ đồ có đề cập đến các kết quả thí nghiệm hiện có.
“Mặc dù khả năng 0,0037% có vẻ cực kỳ xa vời, nhưng chúng ta đã có một thí nghiệm thành công 71105 và 12 bán thành thể, được đánh số là…”
“Thật không may, do sự can thiệp của cựu Quân bộ, căn cứ thí nghiệm ở Cảng Phỉ Thúy đã bị phá hủy. 71105 đã biến mất vào đêm hôm đó, trong quá trình chuyển căn cứ, bán thành thể đã mất đi hơn một nửa……”
Sở Tư vô thức liếc nhìn cổ Tát Ách · Dương, và chính Tát Ách cũng chạm vào nó.
Đánh giá nội dung của đoạn này, Tát Ách · Dương hẳn là người thử nghiệm thành công 71105.
Đoạn cuối của bản dự thảo đề cập rằng điểm tiến bộ nhất của đối tượng thí nghiệm 71105 là tính năng theo dõi thời gian trên người hắn đã tiến triển từ kích hoạt thụ động sang điều khiển tự động. Các dao động năng lượng và hiệu ứng xếp tầng do cái chết cận kề tạo ra đã kích hoạt bộ khống chế, giảm tiến độ thời gian.
Theo một nghĩa nào đó, có thể được gọi là bất tử.
“Tôi muốn đổi tên mã của dự án thử nghiệm mới này thành ma quỷ.”
Cuối tài liệu, sắc mặt của Sở Tư và Tát Ách · Dương đều không được tốt lắm. Bọn họ nhìn nhau một lúc, rồi mở tệp âm thanh song song.
Sau khoảng trống ba mươi giây, một âm thanh lạ xuất hiện trong tệp âm thanh, như thể đang sử dụng một loại thiết bị thay đổi giọng nói nào đó, liên tục chỉ nói một câu ——
“Vĩnh sinh trở thành ma quỷ, cái chết trở thành thần thánh.”
Tác giả có lời muốn nói: Tập này hết rồi~
Dù sao thì các bạn cũng nên tiết kiệm cho tôi một chút mặt mũi, chiếc xe di động vô hình sẽ vẫn được sử dụng trong tương lai, đừng gây nguy hiểm cho sự tự tin của tôi → _ →
Anh ra cửa, hỏi vài câu với cảnh vệ bên ngoài về tình hình chung, biết được mấy người Tề Nhĩ Đức · Phùng vẫn đang nghỉ ngơi, lại quay trở về văn phòng
Tát Ách · Dương vẫn còn ở trong phòng ngủ.
“Anh làm gì vậy?” Sở Tư lấy hai cái ly ra khỏi máy tiệt trùng, đổ nước rồi đi vào phòng ngủ, muốn xem Tát Ách · Dương đang cọ cái gì.
Kết quả là thấy đối phương đang đứng trước tủ thuốc gia dụng, nhìn qua hướng dẫn hai hộp thuốc trên tay.
Đối với một người quanh năm không dùng thuốc như Tát Ách · Dương, một khi tủ thuốc gia dụng được mở ra là đầy sách trời. Màu sắc rực rỡ không một cái quen thuộc, hắn nhướng mày lục lọi, đọc hướng dẫn từ trên xuống dưới rồi mới miễn cưỡng chọn một cái.
“Tìm thuốc à?” Sở Tư tựa vào cửa, vừa thấy cảnh này liền đứng thẳng người đi tới, “Anh xuất hiện tình trạng khác thường gì sao?
“Không sao cả, chọn tốt rồi.” Tát Ách · Dương vỗ vỗ hộp thuốc trên tay rồi đóng cửa tủ lại.
Sở Tư cụp mắt, hộp thuốc hắn đang cầm rất cần thiết cho các hộ gia đình, dùng để chữa các vết thương, viêm, cảm, sốt đơn giản, một số người có sức đề kháng yếu cũng sẽ uống một ít để dự phòng. Nói chung, nó có thể được coi là một loại thuốc chữa bách bệnh cơ bản, nhưng nó không thể giải quyết các vấn đề lớn.
Tát Ách · Dương nhìn chung có chút không bình thường, không phải bị chứng viêm đơn giản, ăn cái này hữu dụng sao?
Sở Tư có chút lo lắng, “Thuốc này hiệu quả không cao.”
“Không cần hiệu quả mạnh lắm.” Tát Ách · Dương nói xong liền mở hộp thuốc, từ bên trong bẻ ra một mảnh nhỏ, ném vào cốc nước trong tay Sở Tư.
Viên thuốc tan nhanh, tỏa ra vị đắng nhẹ. Sau đó…… Tát Ách · Dương duỗi tay lấy đi cái ly không có viên thuốc nào trong đó.
Sở Tư: “?”
Tát Ách · Dương nâng ly với anh, nhấp một ngụm nói: “Thân ái đột nhiên ân cần như vậy, tôi có chút thụ sủng nhược kinh.”
Biểu tình của anh chả có chút nào gọi là thụ sủng nhược kinh cả, Sở Tư thầm nghĩ. Nhưng anh đối với ly nước thuốc để lại trên tay càng thêm khó hiểu, “Anh cho tôi uống thuốc làm gì?”
“Uống đi.” Tát Ách · Dương chỉ vào ly nước nói: “Trước đó sờ thân thể rất nóng, cảm giác như sắp phát sốt”.
Sở Tư: “………………………………”
Trong chốc lát, trên mặt anh gần như không kéo dài biểu cảm, cái ly trong tay ngo ngoe rục rịch kêu gào muốn hất vào mặt Tát Ách · Dương để cho hắn tỉnh táo lại. Sở Tư nhìn hắn chằm chằm vài giây, sắc mặt trắng xanh mấy lần, cuối cùng vẫn khôi phục như thường, nói với giọng điệu bình tĩnh gần như bất chấp tất cả: “Tôi đề nghị lần sau anh nên chú ý đến bản thân, liền sẽ thấy mình còn nóng hơn tôi. Anh có muốn uống ly thuốc này để tĩnh tâm trước khi nói chuyện không?”
“Phải không…” Tát Ách · Dương thản nhiên đáp, dứt khoát cúi đầu dán trán của mình lên trán Sở Tư, sau đó đứng thẳng người nói: “Nhưng hiện tại thân nhiệt của tôi bình thường, còn anh thì hơi cao đó.”
Sở Tư ngửi được vị đắng, nhàn nhạt nói: “Đó là ảo giác của anh, tôi không cần, không uống thứ này.”
“Gần đây không nghỉ ngơi nhiều, nếu bị sốt sẽ bạo phát, rất khó chịu”, Tát Ách · Dương, thành viên chính của “Hiệp hội từ chối thừa nhận bệnh tật”, rất tích cực thuyết phục người khác, “Lỡ như lại khóc thì sao đây.”
Đánh rắm! Anh mẹ nó mới khóc.
“Rõ ràng là ——” Sở Tư dùng giáo dục cả đời áp chế mới không mắng ra, lời đến cửa miệng được một nửa thì dừng lại.
Tát Ách · Dương xiêu xiêu vẹo vẹo dựa vào tủ thuốc, xoay cái ly trong tay đợi anh nói xong, vẻ mặt cố ý, “Là cái gì?”
Sở Tư cùng hắn giằng co vài giây mới thu hồi tầm mắt, điều chỉnh biểu cảm, nói với giọng điệu công tác rập khuôn: “—— Phản ứng sinh lý bình thường.” Nói xong, anh uống cạn ly thuốc, mặt vô cảm nhét vào tay Tát Ách · Dương.
Tát Ách · Dương cười rất hài lòng.
Sở Tư quay người rời đi, đi tới cửa lại quay đầu nói với hắn, “Phải nói rằng, việc ấu trĩ của anh tôi xem thế là đủ rồi.”
“Cảm ơn vì lời khen.” Tát Ách · Dương lại nâng ly.
Mười phút sau, khi Tát Ách · Dương đứng ở bàn làm việc, thanh tiến trình của quang não vừa nhảy lên 100%, ngay sau đó chương trình được giải mã tự động chuyển đổi định dạng, hai văn kiện hiện ra.
Sở Tư trực tiếp kéo ra màn hình ba chiều lớn, phân hai văn kiện thành hai loại trái phải, một cái ở trước mặt anh, cái kia ở trước mặt Tát Ách · Dương.
Cái trước mặt anh nên được gọi là bản thảo nghiên cứu, cái ở trước mặt Tát Ách · Dương là bản ghi âm.
Sau khi mở bản dự thảo, Sở Tư giơ tay lên hai lần, nhìn sơ qua rồi cau mày, “Tôi cảm giác bản dự thảo này chưa hoàn chỉnh.”
Trái ngược với những gì anh tưởng tượng, không có quá nhiều sơ đồ kết cấu phức tạp khó hiểu hoặc sơ đồ thiết kế quân giới trong bản dự thảo này, bên trong chỉ có hai bản vẽ liên quan và nhiều hơn nữa là mô tả bằng văn bản, có vẻ như đang nói về một dự án thử nghiệm nào đó.
Sở dĩ Sở Tư cảm thấy nó không hoàn chỉnh, không chỉ là nó không có tiêu đề, mà câu đầu tiên khi bắt đầu cũng không phải là một câu hoàn chỉnh, trông giống như một cuốn nhật ký:
“Tôi đã đến căn cứ Hồng Phong, công tác chuẩn bị thiết bị sơ bộ đã hoàn tất, hiệu suất cao đạt yêu cầu. Nhưng rất tiếc chính là, xác suất thành công của thí nghiệm vẫn ở mức 0,0037%, đây chỉ là số liệu lý thuyết. So với lần trước đã tiến hành thất bại chúng ta có tổng kết, trên cơ sở này, một số sửa đổi đã được thực hiện đối với lô khoang thí nghiệm này, chủ yếu đối với một số chức năng của bộ điều chỉnh quy mô vi mô điều tiết khí, giá trị có thể chấp nhận được của khoang thí nghiệm về chuyển đổi năng lượng… “
Sở Tư khẽ mấp máy môi đọc đoạn đầu này, Tát Ách · Dương vốn đang tập trung vào tập tin âm thanh, đột nhiên quay đầu lại, “Đang niệm cái gì vậy?”
“Mở đầu bản dự thảo.” Sở Tư nói.
Trong nháy mắt kia, vẻ mặt Tát Ách · Dương có chút khó tả, liếc mắt nhìn mở đầu bản dự thảo, sau đó lướt nhanh xuống vài đoạn, liền thấy hình vẽ đầu tiên.
Hình vẽ mô tả bản vẽ thiết kế của một khoang thí nghiệm nào đó, trông hơi giống móc máy trị liệu của Sở Tư, nhưng cấu trúc bên trong phức tạp hơn nhiều và các cổng liên quan có kích thước gấp khoảng ba lần máy trị liệu.
Sự thay đổi nhỏ trong biểu cảm và đôi mắt của Tát Ách · Dương đều bị Sở Tư nhìn thấy, anh đột nhiên có dự cảm xấu trong lòng ——
Hướng mà bản dự thảo dẫn đến hơi khác so với những gì đã nghĩ trước đây, thay vào đó lại kéo theo một hướng khác mà anh không ngờ tới.
Lúc trước sở dĩ nghĩ đến việc sao chép bản thảo này là vì anh cảm thấy rằng khu chung cư của Tưởng Kỳ dường như quay ngược thời gian, bị kéo lùi lại rất nhiều năm trước, nhất định phải có mục đích.
Trước khi hành tinh này phát nổ, Sở Tư nhậm chức chấp hành trưởng quan văn phòng số 5 Tòa nhà An ninh đã hơn 5 năm, chỉ tính riêng vị trí này, thời gian tại vị của anh cũng xem như khá dài. Nhưng nhìn vào toàn bộ Liên minh chấp hành trưởng quan Tòa nhà An ninh, anh cũng là người trẻ tuổi nhất tại vị.
5 năm, trong thế giới tuổi thọ trung bình là 200 như hiện nay, chỉ là khoảng thời gian bắt đầu, đủ để anh ngồi vững ở vị trí này, nhưng không đủ để thâm nhập vào cơn bão chính trị bí mật cực cao, đặc biệt là sau khi trải qua một thời gian dài lên men, ăn sâu bén rễ, không biết tra những thứ đó từ đâu.
Anh từng cảm thấy lý do khiến thời gian của mình hỗn loạn, có vẻ như anh đang bị một số thế lực bí mật nhằm vào, có thể trong lúc vô tình chạm vào rìa cơn bão cũ năm xưa, cũng có thể bị một số thế lực coi như mục tiêu chuyển hướng sự chú ý.
Nói một cách tổng thể, cơn bão chính trị đã ăn sâu trong một thời gian dài là vấn đề giữa Quân bộ và Tổng Lĩnh Chính phủ, cũng như một số vấn đề nội bộ. Cho nên sau khi tỉnh lại, Sở Tư luôn có chút cảnh giác với hai bên đó.
Ngay cả khi lúc này bọn họ thoạt nhìn đang ở trên cùng một chiến tuyến.
Do đó, anh đoán bản dự thảo kia có thể liên quan đến Quân bộ, khả năng sẽ liên lụy tới Tổng Lĩnh Chính phủ, thậm chí có thể gián tiếp liên quan đến anh…
Nhưng trước mắt, bản dự thảo này liên quan… đến Tát Ách · Dương.
Căn cứ Hồng Phong, khoang thí nghiệm… và một mảng lớn các từ liên quan đến “Thời gian” quét qua trong nháy mắt, quá dễ dàng làm Sở Tư liên tưởng đến những cái mà Tát Ách · Dương đã đề cập trước đó.
Sở Tư lấy lại bình tĩnh, xem kỹ phần tường thuật lớn về thí nghiệm ở trên, mỗi khi đọc một đoạn, câu nói nhẹ nhàng bâng quơ kể về quá khứ của Tát Ách · Dương lại phủ thêm một tầng máu chảy đầm đìa.
Cái gọi là dự án thử nghiệm trong bản dự thảo là sử dụng công nghệ thời – không gian gần sáu chiều hoặc nhiều hơn vẫn còn trong giai đoạn lý thuyết vào thời điểm đó, để con người thoát khỏi những ràng buộc của thời gian trong các không gian hiện có, thực hiện trên một cá thể độc lập mà không tạo ra nghịch lý ngược dòng thời gian.
Vấn đề quan trọng nhất cần khắc phục là sự dao động năng lượng và vô số tác động do chúng gây ra.
Sau khi tìm được sự hỗ trợ về mặt lý thuyết, bắt đầu đưa các thí nghiệm vào các sinh vật sống. Theo từng bước, công nghệ khởi nghiệp sớm nhất đến từ Bạch Ngân Chi Thành, sau đó vì lý do chính trị, kết nối bị đứt đoạn, công nghệ độc lập bắt đầu được phát triển, mất gần 50 năm kể từ đó.
Cho đến khi bản thảo được viết, thí nghiệm cuối cùng chuyển từ động vật sang con người.
Để giảm thiểu sự dao động năng lượng và các tác động khác nhau, tất cả các đối tượng họ chọn đều là trẻ mồ côi, trong quá trình thử nghiệm, họ đã cố gắng cắt đứt mối liên hệ giữa những đứa trẻ đó với thế giới, để trở thành những cá thể biệt lập và không liên quan.
Nhưng các cá nhân độc lập không phải là mục tiêu cuối cùng của họ, bản dự thảo đề cập rằng mục tiêu cuối cùng của họ là lây lan từ các cá nhân đến một khu vực nhất định hoặc thậm chí toàn bộ hành tinh. Thậm chí còn đính kèm một sơ đồ ý tưởng sơ bộ.
Nhưng cả Sở Tư và Tát Ách · Dương đều không có tâm trạng để nghiên cứu kỹ sơ đồ, vì dưới sơ đồ có đề cập đến các kết quả thí nghiệm hiện có.
“Mặc dù khả năng 0,0037% có vẻ cực kỳ xa vời, nhưng chúng ta đã có một thí nghiệm thành công 71105 và 12 bán thành thể, được đánh số là…”
“Thật không may, do sự can thiệp của cựu Quân bộ, căn cứ thí nghiệm ở Cảng Phỉ Thúy đã bị phá hủy. 71105 đã biến mất vào đêm hôm đó, trong quá trình chuyển căn cứ, bán thành thể đã mất đi hơn một nửa……”
Sở Tư vô thức liếc nhìn cổ Tát Ách · Dương, và chính Tát Ách cũng chạm vào nó.
Đánh giá nội dung của đoạn này, Tát Ách · Dương hẳn là người thử nghiệm thành công 71105.
Đoạn cuối của bản dự thảo đề cập rằng điểm tiến bộ nhất của đối tượng thí nghiệm 71105 là tính năng theo dõi thời gian trên người hắn đã tiến triển từ kích hoạt thụ động sang điều khiển tự động. Các dao động năng lượng và hiệu ứng xếp tầng do cái chết cận kề tạo ra đã kích hoạt bộ khống chế, giảm tiến độ thời gian.
Theo một nghĩa nào đó, có thể được gọi là bất tử.
“Tôi muốn đổi tên mã của dự án thử nghiệm mới này thành ma quỷ.”
Cuối tài liệu, sắc mặt của Sở Tư và Tát Ách · Dương đều không được tốt lắm. Bọn họ nhìn nhau một lúc, rồi mở tệp âm thanh song song.
Sau khoảng trống ba mươi giây, một âm thanh lạ xuất hiện trong tệp âm thanh, như thể đang sử dụng một loại thiết bị thay đổi giọng nói nào đó, liên tục chỉ nói một câu ——
“Vĩnh sinh trở thành ma quỷ, cái chết trở thành thần thánh.”
Tác giả có lời muốn nói: Tập này hết rồi~
Dù sao thì các bạn cũng nên tiết kiệm cho tôi một chút mặt mũi, chiếc xe di động vô hình sẽ vẫn được sử dụng trong tương lai, đừng gây nguy hiểm cho sự tự tin của tôi → _ →
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook