Bầu Trời Đêm
-
Chương 70: Tẩy não
Trước khi vào Bạch Lang Hạm, Sở Tư đã sử dụng chất định hình da dùng một lần để ngụy trang cho khuôn mặt của Tát Ách. Loại này thường được dùng cho vết thương hơn, đôi khi được những người như Sở Tư lợi dụng để lừa người.
Bởi vì nó được sử dụng cho vết thương, các thành phần của chất tạo hình da có một ít dược tính, thời gian khoảng 24 giờ, thỉnh thoảng có sai sót, nhưng kết quả cuối cùng được hấp thụ bởi da vết thương, vô hại và có thể đẩy nhanh quá trình chữa lành vết thương.
Trước mắt, sau khi trải qua đếm ngược, bắt cóc Thiệu đội trưởng, tìm đến Bệnh viện quân đội Bạch Ưng, hù dọa Thiệu đội trưởng, gỡ lỗi máy móc của Sở Tư, đánh bay Thiệu đội trưởng, lại ngủ một giấc dài, làm vài việc sáng mù mắt Thiệu đội trưởng, v.v. Hiệu quả lâu dài của chất định hình da dùng một lần không may đã kết thúc.
Tát Ách · Dương mặc dù không có vết thương trên mặt, nhưng vẫn hấp thu ngụy trang một cách hoàn hảo, hơn nữa lúc ngủ còn dụi vào vai Sở Tư, thậm chí còn sót lại thứ gì đó đều bị hắn dụi sạch sẽ.
Nói tóm lại, Tát Ách · Dương đang ngồi trên giường bệnh bây giờ mang nét nguyên bản, giống hệt như bức ảnh truy nã mười bảy năm trên Tòa nhà An ninh.
Thiệu Hành chỉ sững sờ trong hai giây, đã phản ứng lại người này là ai!
Thiệu Hành trợn tròn mắt kêu lên, “Ngươi là —— Ngươi —— Ngươi thật không ngờ!!”
Giọng nói đứt quãng từ đầu đến cuối, anh ta không thốt ra được một lời nào mạch lạc, làm người nghe nhịn không được có chút thương cảm.
Nhưng mà anh ta có phản ứng lại cũng vô ích, trước một người như Tát Ách · Dương, chỉ một cái sững sờ 0,1 giây đều là trí mạng. Anh ta vừa định gọi tên người kia với giọng điệu đứt quãng, trong giây tiếp theo, cả người đã bị đè lên thành giường, hai tay khóa lại phía sau.
Tên khốn Tát Ách · Dương trời sinh đã không biết viết chữ xấu xa như thế nào, đã kéo dây đeo máy dinh dưỡng ở cổ tay, đơn giản khóa hai tay và bàn chân Thiệu Hành gập lại sau lưng, kết cấu vô cùng cứng rắn làm Thiệu Hành hoàn toàn không thể cử động cổ tay.
Đó vẫn chưa đủ, tên khốn này còn nắm lấy điều khiển từ xa và điều chỉnh ống da mà máy dinh dưỡng kéo dài.
Ống da có khả năng chống mài mòn và chống cắt, cứng như một sợi dây leo núi, dưới sự điều khiển của Tát Ách · Dương, nó ngắn lại cực kỳ nhanh chóng, đồng thời trực tiếp giữ dây đeo tay và chân Thiệu Hành, treo anh ta lên.
Thiệu Hành: “Thời gian của tôi——”
Tiếng “Oa” còn chưa phát ra, Tát Ách · Dương đã mở tủ đầu giường, lấy một quả bóng mát xa y tế cổ vừa phải, nhét thẳng vào miệng Thiệu Hành.
Thiệu Hành: “…”
Đầu dò bên trong vòng đeo tay đã phát hiện nhiệt độ và nhịp đập của cơ thể người, một số phát hiện tự động, mắc vào cổ tay và mắt cá chân của anh ta, sau đó xui xẻo là máy dinh dưỡng cũng sáng đèn đỏ nhắc nhở —— Gói dưỡng chất cuối cùng đã dùng hết, đã đến lúc phải đổi gói khác.
Tát Ách · Dương đóng ngăn tủ đầu giường, điều chỉnh nó bằng điều khiển từ xa, điều chỉnh hàng gói dinh dưỡng thứ hai, bấm OK, dây đeo cổ tay tận tình chuyển chất dinh dưỡng cho Thiệu Hành.
Điều này thực sự khiến người ta tức giận đến mức tức ngực, lại mạc danh có ý tứ trêu chọc.
Đôi mắt Thiệu Hành cụp xuống, anh ta dùng ánh mắt biểu đạt “Ngươi mẹ nó có bệnh à?!” để lên án.
Tát Ách · Dương nhét tay vào túi, thưởng thức tư thế của anh ta, ném điều khiển về phía giường, ngồi xuống bên cạnh Sở Tư, ôm hai tay duỗi thẳng chân dài, hướng Thiệu Hành vừa nhấc cằm, nói: “Anh bình tĩnh trước đi.”
Thiệu Hành rít gào: “Tôi rất bình tĩnh!!!”Nhưng mà thứ mà anh ta xuất ra là một đống tiếng ậm ừ nghẹn khuất.
Tát Ách · Dương dùng ngón tay cái chỉ vào anh ta, quay đầu nói với Sở Tư: “Hay là đi, trưởng quan, tiểu bạch kiểm này khi nhìn thấy tôi vẫn xù lông như trước đây ha.”
Sở Tư: “…”
Thành thật mà nói, biểu hiện của Sở Tư lúc này rất phức tạp. Chỉ nhìn loạt hành động vừa rồi của Tát Ách · Dương, trong mắt những người quen biết hắn chẳng hạn như chính Sở Tư, đây là kết quả hạ thủ lưu tình, không, hạ thủ lưu tình không đủ để diễn tả, vừa rồi đặt trên người Tát Ách · Dương, chắc cũng ở mức “Đùa ngươi chơi”. Nhưng trong mắt người bình thường, loại dễ như trở bàn tay đem người chế phục còn tiện thể diễn chơi, khác gì có ý khiêu khích đâu.
Đặc biệt là sau khi bị Tát Ách · Dương nhắc nhở, Thiệu Hành cuối cùng cũng phản ứng, trọng tâm không phải tại sao Dương Tạc tiên sinh đột nhiên trở thành hung danh lan xa Tát Ách · Dương, mà là Sở Tư! Tát Ách · Dương ngay tại chỗ thay đổi khuôn mặt, Sở Tư lại một chút ý muốn bắt hắn cũng không có, vừa rồi nghe được ý tứ của lời nói, xem ra anh đã sớm biết rồi!
Nhớ đến lời của Sở Tư khi họ vừa bước lên Bạch Lang Hạm: “Vị Dương tiên sinh này là đồng lõa của tôi.”
Đúng thật là con mẹ nó đồng lõa.
Thiệu Hành ngây ra như phỗng, cảm giác tam quan của mình đều trời sụp đất nứt.
Sở Tư tức giận vỗ vỗ Tát Ách · Dương, ý bảo hắn né sang một bên, anh đi vòng qua ngồi trên mép giường đối diện với Thiệu Hành. Anh dường như không hề hoảng loạn vì danh tính Tát Ách · Dương đã bị bại lộ, thậm chí sau khi ngồi xuống, còn sửa sửa áo sơmi nhăn nhúm, lại xắn tay áo đến khuỷu tay, lúc này mới ngước mắt lên nhìn Thiệu Hành: “Để tôi giới thiệu lại lần nữa.”
Anh xòe lòng bàn tay sang bên phải, “Vị Dương tiên sinh này, tên là do tôi nói bừa, hắn tên Tát Ách, anh cũng biết hắn rồi.”
Thiệu Hành: Tôi không quen biết!! Ai mẹ nó biết chứ! ! Tôi gặp hắn trên lệnh truy nã! !
Nhưng mà……. miệng anh ta bị nhét chặt, nghẹn điên không thể hét lên.
Sở Tư lại hướng anh ta đè xuống bàn tay: “Đừng ậm ừ, rõ ràng là cảm xúc không giúp ích được gì cho anh trong hoàn cảnh hiện tại, không bằng bình tĩnh một chút, chúng ta vui vẻ tâm sự.”
Thiệu Hành trừng mắt, liếc nhìn quả cầu mát xa nhét trong miệng, sắp tụ thành mắt gà chọi, sinh động biểu lộ cảm xúc cùng ý tứ: Tôi mẹ nó nhét thứ này rồi còn nói chuyện phiếm cái rắm!
Sở Tư cũng nghĩ tới quả cầu mát xa, giọng nói dừng lại một chút, thản nhiên nói: “Tôi đơn phương cùng anh nói chuyện phiếm.”
“…”
Thiệu Hành sắp ói ra máu.
“Trước hết, tôi hy vọng đội trưởng Thiệu anh hiểu một chút về tiền đề.” Sở Tư nói: “Phán quyết thời hạn thi hành án của vị Tát Ách · Dương tiên sinh này anh hẳn là có biết.”
Thiệu Hành mắt trợn trắng: Người trên toàn cầu đều biết!
“Mọi người đều biết, thời hạn thi hành án của Tát Ách · Dương tiên sinh dài bằng thọ mệnh của hành tinh.” Sở Tư dừng một chút, lại nói tiếp, “Như vậy, bây giờ hành tinh đã vỡ ra và tan rã rồi, xin hỏi lý luận thời hạn thi hành án của Tát Ách · Dương tiên sinh còn lại bao nhiêu?”
Thiệu Hành: “…………………………”
Anh ta dường như đặt một dấu chấm hỏi trên trán, nhưng thực sự chỉ có thể nhận được một câu trả lời —— Hành tinh đã nổ tung, thời hạn thi hành án còn lại của Tát Ách · Dương là số không.
“Thời hạn thi hành án của hắn đã hết hạn, theo lý thuyết, hắn không còn là tù nhân Thái Không Giam Ngục nữa.” Sở Tư bình tĩnh nói, “Vậy thân phận hiện tại của Dương tiên sinh là một thường dân, một thường dân bình thường.”
Thiệu Hành: Trời ơi, dân thường bình thường cái quần què, đã bao giờ thấy dân thường treo đội trưởng lực lượng an ninh lên đánh chưa? Hả?
“Đừng trừng mắt, đội trưởng Thiệu, mặc dù câu trả lời này có thể ảnh hưởng một chút đến tâm lý của anh, nhưng về mặt lý thuyết là như vậy. Mà dựa theo quy định, anh nên trả lời như thế nào về yêu cầu tị nạn từ dân thường bình thường đến Quân bộ, Tổng Lĩnh Chính phủ và Tòa nhà An ninh đây? Nói cho tôi biết đi.” Sở Tư bình tĩnh nói.
Thiệu Hành: “…”
“Vì đội trưởng Thiệu không tiện nói bây giờ, nên tôi sẽ nói thay anh —— Yêu cầu phải được chấp thuận vô điều kiện và mức độ bảo vệ cao nhất nên được đưa ra trên cơ sở tôn trọng dân ý. Nếu tôi nói sai từ nào thì cho phép anh hừ một tiếng.”
Thiệu Hành: “…”
Sở Tư nhướng mày: “Cho nên,Tát Ách · Dương tiên sinh, với tư cách là một công dân bình thường, yêu cầu được Bạch Lang Hạm che chở, giống như những người sống trong khu sinh hoạt, có vấn đề gì không?”
Sở trưởng quan thiện giải nhân ý cho đội trưởng Thiệu Hành hai giây để suy nghĩ và phản ứng, sau đó săn sóc mà thay anh ta trả lời: “Không có.”
Thiệu Hành: “…”
“Tôi biết đôi khi giải quyết một số vấn đề, rất khó để hoàn toàn khách quan và công bằng mà không có bất kỳ định kiến chủ quan nào. Suy cho cùng, chúng ta đều là con người, là người thì sẽ có sở thích và sở ghét. Coi như anh đã xem ảnh của Tát Ách · Dương tiên sinh, rất khó để bình tĩnh hành xử theo quy định, nhưng không thể không tuân theo, loại cảm xúc không thiện chí này có thể ảnh hưởng đến tiến độ bình thường của các nhiệm vụ khác, cho nên tôi đã điều chỉnh một chút ngoại hình của Dương tiên sinh đây, xem như chiếu cố cảm xúc của các vị.”
Sở trưởng quan suy nghĩ một chút sau khi nói ra đoạn dài này, mới nói thêm, “Tôi cảm thấy cách làm này có thể coi như là săn sóc, anh nghĩ thế nào?”
Thiệu Hành: “…”
Không còn lời nào để nói.
Sở trưởng quan rất giỏi ngụy biện chuyện sai trái như thật, khiến người ta nghĩ đi nghĩ lại, nhưng không tìm ra lời nào có thể phản bác được, đành chấp nhận số phận.
Chỉ là sẽ… Có chút ủy khuất không nói ra được.
Biểu cảm thay đổi của đội trưởng Thiệu đã giải thích đầy đủ tâm trạng này, nhưng Sở trưởng quan vẫn như cũ không buông tha anh ta ——
“Hơn nữa, tôi kiến nghị anh nên gạt bỏ thân phận của ‘Tát Ách · Dương’ sang một bên, chỉ đơn giản nhớ lại biểu hiện của vị tiên sinh này trên Bạch Lang Hạm. Nếu tôi nhớ không nhầm, các vị hình như đã nói ‘Dương tiên sinh rất bình tĩnh và nghiêm túc’ thì phải.”
Thiệu Hành nhắm mắt yên lặng, cảm thấy chuyện cũ quả thực nghĩ lại mà kinh: Kỳ thực trước đó, anh cũng cảm thấy mình rất mù quáng…
Sở trưởng quan tiếp tục: “Để giảm bớt nguy hiểm giả tưởng tiềm ẩn cho các vị, tôi thậm chí còn đưa Tát Ách · Dương vào văn phòng mình, tôi nghĩ việc này cũng được coi là săn sóc chứ. Tát Ách · Dương ở Bạch Lang Hạm có làm chuyện gì khác người sao? Không có phải không.”
Thiệu Hành đột nhiên mở mắt ra, dùng ánh mắt ủy khuất lên án trừng Sở Tư: “…”
Sở Tư: “…”
Ôm cánh tay thưởng thức nửa ngày đương sự Tát Ách · Dương tiên sinh cuối cùng cũng lựa thời cơ thích hợp lên tiếng nhắc nhở Sở Tư: “À, bắt cóc tiểu bạch kiểm này có tính không?”
Sở Tư liếc hắn một cái: “Anh câm miệng.”
Tát Ách · Dương đưa tay bắt chéo trước miệng.
Vẻ mặt Thiệu Hành lại đột nhiên có chút không nói nên lời, nhìn chằm chằm Tát Ách · Dương một hồi, tựa hồ không ngờ Tát Ách · Dương trong truyền thuyết lại nghe lời như vậy!
“Nếu tôi đoán không sai, anh có lẽ đang nghĩ, ‘Một ngày nào đó, Tát Ách · Dương được lệnh phải câm miệng, không tức giận, không động thủ’ …” Sở Tư nhìn vào mắt Thiệu Hành, giễu cợt. “Vậy tôi đây kiến nghị anh cũng nên suy nghĩ một chút, Tát Ách · Dương còn giúp toàn bộ đội cứu hộ làm bản đồ sao Long Trụ, giúp tìm cha anh, bác sĩ Thiệu, bị anh cưỡng chế gắn máy dinh dưỡng không có biểu hiện phản kháng nào, tất nhiên, hắn đã cứu mạng tôi ”.
Sở Tư không nhìn Tát Ách · Dương, vẫn luôn ngồi nhìn thẳng vào mắt Thiệu Hành, không nhanh không chậm nói, dường như cho Thiệu Hành thời gian nhớ lại những chuyện này. Khi vẻ mặt Thiệu Hành cuối cùng cũng dịu đi, anh lại nói: “Không biết anh nghĩ thế nào, ít nhất tôi rất cảm động.”
Sau khi nói xong, anh hướng chỗ Thiệu Hành xòe tay ra, “Được rồi, bây giờ hãy nói cho tôi biết lựa chọn của anh đi, chọn có thêm một người trợ giúp trong cùng một trận doanh, hay chọn đi hù chết mấy ông già Tề Nhĩ Đức · Phùng đây.”
Đội trưởng Thiệu bị tẩy não hoàn toàn, im lặng một lúc nói, “Uuuuuuu”
Sở Tư: “…”
Anh duỗi tay lấy bóng mát xa trong miệng Thiệu Hành ra, ném qua một bên, chống cằm nói: “Thôi, nói lại đi, vừa rồi không nghe rõ.”
Nghe được tiếng liền mẹ nó có quỷ!
Thiệu Hành trong lòng phỉ nhổ, nhưng cuối cùng vẫn mang vẻ mặt răng đau nói: “Tôi bất đắc dĩ chọn anh trước vậy.”
“Tốt lắm.” Sở Tư gật đầu nói với Tát Ách · Dương: “Để đội trưởng Thiệu xuống đi, tôi sang bên cạnh xin ông già thêm chút chất tạo hình da nhân tạo. Mấy lão kia lớn tuổi rồi, không chịu nổi bị dọa, tạm thời để bọn họ sống hai ngày yên ả đã”.
Nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài, lão Thiệu không còn ở văn phòng nữa, có lẽ được Thiệu Hành chuyển sang Bạch Lang Hạm. Qua cửa sổ của hành lang, có thể nhìn thấy những ngọn đèn khác nhau được thắp sáng lần lượt bên ngoài, tạo thành một đường chỉ dẫn mỏng và dày đặc, chỉ dẫn đi từ mọi chỗ trong thành phố đến nơi ẩn náu dưới lòng đất.
Loại cảnh vật bị xem nhẹ được chiếu sáng quá tốt, trong bầu trời tối đen vô tận, luôn có thể khiến người ta cảm thấy thoải mái và bình tĩnh, giống như hy vọng càng ngày càng gần.
Và nếu không có Tát Ách · Dương, anh có thể sẽ tạm biệt khung cảnh này…
Bởi vì nó được sử dụng cho vết thương, các thành phần của chất tạo hình da có một ít dược tính, thời gian khoảng 24 giờ, thỉnh thoảng có sai sót, nhưng kết quả cuối cùng được hấp thụ bởi da vết thương, vô hại và có thể đẩy nhanh quá trình chữa lành vết thương.
Trước mắt, sau khi trải qua đếm ngược, bắt cóc Thiệu đội trưởng, tìm đến Bệnh viện quân đội Bạch Ưng, hù dọa Thiệu đội trưởng, gỡ lỗi máy móc của Sở Tư, đánh bay Thiệu đội trưởng, lại ngủ một giấc dài, làm vài việc sáng mù mắt Thiệu đội trưởng, v.v. Hiệu quả lâu dài của chất định hình da dùng một lần không may đã kết thúc.
Tát Ách · Dương mặc dù không có vết thương trên mặt, nhưng vẫn hấp thu ngụy trang một cách hoàn hảo, hơn nữa lúc ngủ còn dụi vào vai Sở Tư, thậm chí còn sót lại thứ gì đó đều bị hắn dụi sạch sẽ.
Nói tóm lại, Tát Ách · Dương đang ngồi trên giường bệnh bây giờ mang nét nguyên bản, giống hệt như bức ảnh truy nã mười bảy năm trên Tòa nhà An ninh.
Thiệu Hành chỉ sững sờ trong hai giây, đã phản ứng lại người này là ai!
Thiệu Hành trợn tròn mắt kêu lên, “Ngươi là —— Ngươi —— Ngươi thật không ngờ!!”
Giọng nói đứt quãng từ đầu đến cuối, anh ta không thốt ra được một lời nào mạch lạc, làm người nghe nhịn không được có chút thương cảm.
Nhưng mà anh ta có phản ứng lại cũng vô ích, trước một người như Tát Ách · Dương, chỉ một cái sững sờ 0,1 giây đều là trí mạng. Anh ta vừa định gọi tên người kia với giọng điệu đứt quãng, trong giây tiếp theo, cả người đã bị đè lên thành giường, hai tay khóa lại phía sau.
Tên khốn Tát Ách · Dương trời sinh đã không biết viết chữ xấu xa như thế nào, đã kéo dây đeo máy dinh dưỡng ở cổ tay, đơn giản khóa hai tay và bàn chân Thiệu Hành gập lại sau lưng, kết cấu vô cùng cứng rắn làm Thiệu Hành hoàn toàn không thể cử động cổ tay.
Đó vẫn chưa đủ, tên khốn này còn nắm lấy điều khiển từ xa và điều chỉnh ống da mà máy dinh dưỡng kéo dài.
Ống da có khả năng chống mài mòn và chống cắt, cứng như một sợi dây leo núi, dưới sự điều khiển của Tát Ách · Dương, nó ngắn lại cực kỳ nhanh chóng, đồng thời trực tiếp giữ dây đeo tay và chân Thiệu Hành, treo anh ta lên.
Thiệu Hành: “Thời gian của tôi——”
Tiếng “Oa” còn chưa phát ra, Tát Ách · Dương đã mở tủ đầu giường, lấy một quả bóng mát xa y tế cổ vừa phải, nhét thẳng vào miệng Thiệu Hành.
Thiệu Hành: “…”
Đầu dò bên trong vòng đeo tay đã phát hiện nhiệt độ và nhịp đập của cơ thể người, một số phát hiện tự động, mắc vào cổ tay và mắt cá chân của anh ta, sau đó xui xẻo là máy dinh dưỡng cũng sáng đèn đỏ nhắc nhở —— Gói dưỡng chất cuối cùng đã dùng hết, đã đến lúc phải đổi gói khác.
Tát Ách · Dương đóng ngăn tủ đầu giường, điều chỉnh nó bằng điều khiển từ xa, điều chỉnh hàng gói dinh dưỡng thứ hai, bấm OK, dây đeo cổ tay tận tình chuyển chất dinh dưỡng cho Thiệu Hành.
Điều này thực sự khiến người ta tức giận đến mức tức ngực, lại mạc danh có ý tứ trêu chọc.
Đôi mắt Thiệu Hành cụp xuống, anh ta dùng ánh mắt biểu đạt “Ngươi mẹ nó có bệnh à?!” để lên án.
Tát Ách · Dương nhét tay vào túi, thưởng thức tư thế của anh ta, ném điều khiển về phía giường, ngồi xuống bên cạnh Sở Tư, ôm hai tay duỗi thẳng chân dài, hướng Thiệu Hành vừa nhấc cằm, nói: “Anh bình tĩnh trước đi.”
Thiệu Hành rít gào: “Tôi rất bình tĩnh!!!”Nhưng mà thứ mà anh ta xuất ra là một đống tiếng ậm ừ nghẹn khuất.
Tát Ách · Dương dùng ngón tay cái chỉ vào anh ta, quay đầu nói với Sở Tư: “Hay là đi, trưởng quan, tiểu bạch kiểm này khi nhìn thấy tôi vẫn xù lông như trước đây ha.”
Sở Tư: “…”
Thành thật mà nói, biểu hiện của Sở Tư lúc này rất phức tạp. Chỉ nhìn loạt hành động vừa rồi của Tát Ách · Dương, trong mắt những người quen biết hắn chẳng hạn như chính Sở Tư, đây là kết quả hạ thủ lưu tình, không, hạ thủ lưu tình không đủ để diễn tả, vừa rồi đặt trên người Tát Ách · Dương, chắc cũng ở mức “Đùa ngươi chơi”. Nhưng trong mắt người bình thường, loại dễ như trở bàn tay đem người chế phục còn tiện thể diễn chơi, khác gì có ý khiêu khích đâu.
Đặc biệt là sau khi bị Tát Ách · Dương nhắc nhở, Thiệu Hành cuối cùng cũng phản ứng, trọng tâm không phải tại sao Dương Tạc tiên sinh đột nhiên trở thành hung danh lan xa Tát Ách · Dương, mà là Sở Tư! Tát Ách · Dương ngay tại chỗ thay đổi khuôn mặt, Sở Tư lại một chút ý muốn bắt hắn cũng không có, vừa rồi nghe được ý tứ của lời nói, xem ra anh đã sớm biết rồi!
Nhớ đến lời của Sở Tư khi họ vừa bước lên Bạch Lang Hạm: “Vị Dương tiên sinh này là đồng lõa của tôi.”
Đúng thật là con mẹ nó đồng lõa.
Thiệu Hành ngây ra như phỗng, cảm giác tam quan của mình đều trời sụp đất nứt.
Sở Tư tức giận vỗ vỗ Tát Ách · Dương, ý bảo hắn né sang một bên, anh đi vòng qua ngồi trên mép giường đối diện với Thiệu Hành. Anh dường như không hề hoảng loạn vì danh tính Tát Ách · Dương đã bị bại lộ, thậm chí sau khi ngồi xuống, còn sửa sửa áo sơmi nhăn nhúm, lại xắn tay áo đến khuỷu tay, lúc này mới ngước mắt lên nhìn Thiệu Hành: “Để tôi giới thiệu lại lần nữa.”
Anh xòe lòng bàn tay sang bên phải, “Vị Dương tiên sinh này, tên là do tôi nói bừa, hắn tên Tát Ách, anh cũng biết hắn rồi.”
Thiệu Hành: Tôi không quen biết!! Ai mẹ nó biết chứ! ! Tôi gặp hắn trên lệnh truy nã! !
Nhưng mà……. miệng anh ta bị nhét chặt, nghẹn điên không thể hét lên.
Sở Tư lại hướng anh ta đè xuống bàn tay: “Đừng ậm ừ, rõ ràng là cảm xúc không giúp ích được gì cho anh trong hoàn cảnh hiện tại, không bằng bình tĩnh một chút, chúng ta vui vẻ tâm sự.”
Thiệu Hành trừng mắt, liếc nhìn quả cầu mát xa nhét trong miệng, sắp tụ thành mắt gà chọi, sinh động biểu lộ cảm xúc cùng ý tứ: Tôi mẹ nó nhét thứ này rồi còn nói chuyện phiếm cái rắm!
Sở Tư cũng nghĩ tới quả cầu mát xa, giọng nói dừng lại một chút, thản nhiên nói: “Tôi đơn phương cùng anh nói chuyện phiếm.”
“…”
Thiệu Hành sắp ói ra máu.
“Trước hết, tôi hy vọng đội trưởng Thiệu anh hiểu một chút về tiền đề.” Sở Tư nói: “Phán quyết thời hạn thi hành án của vị Tát Ách · Dương tiên sinh này anh hẳn là có biết.”
Thiệu Hành mắt trợn trắng: Người trên toàn cầu đều biết!
“Mọi người đều biết, thời hạn thi hành án của Tát Ách · Dương tiên sinh dài bằng thọ mệnh của hành tinh.” Sở Tư dừng một chút, lại nói tiếp, “Như vậy, bây giờ hành tinh đã vỡ ra và tan rã rồi, xin hỏi lý luận thời hạn thi hành án của Tát Ách · Dương tiên sinh còn lại bao nhiêu?”
Thiệu Hành: “…………………………”
Anh ta dường như đặt một dấu chấm hỏi trên trán, nhưng thực sự chỉ có thể nhận được một câu trả lời —— Hành tinh đã nổ tung, thời hạn thi hành án còn lại của Tát Ách · Dương là số không.
“Thời hạn thi hành án của hắn đã hết hạn, theo lý thuyết, hắn không còn là tù nhân Thái Không Giam Ngục nữa.” Sở Tư bình tĩnh nói, “Vậy thân phận hiện tại của Dương tiên sinh là một thường dân, một thường dân bình thường.”
Thiệu Hành: Trời ơi, dân thường bình thường cái quần què, đã bao giờ thấy dân thường treo đội trưởng lực lượng an ninh lên đánh chưa? Hả?
“Đừng trừng mắt, đội trưởng Thiệu, mặc dù câu trả lời này có thể ảnh hưởng một chút đến tâm lý của anh, nhưng về mặt lý thuyết là như vậy. Mà dựa theo quy định, anh nên trả lời như thế nào về yêu cầu tị nạn từ dân thường bình thường đến Quân bộ, Tổng Lĩnh Chính phủ và Tòa nhà An ninh đây? Nói cho tôi biết đi.” Sở Tư bình tĩnh nói.
Thiệu Hành: “…”
“Vì đội trưởng Thiệu không tiện nói bây giờ, nên tôi sẽ nói thay anh —— Yêu cầu phải được chấp thuận vô điều kiện và mức độ bảo vệ cao nhất nên được đưa ra trên cơ sở tôn trọng dân ý. Nếu tôi nói sai từ nào thì cho phép anh hừ một tiếng.”
Thiệu Hành: “…”
Sở Tư nhướng mày: “Cho nên,Tát Ách · Dương tiên sinh, với tư cách là một công dân bình thường, yêu cầu được Bạch Lang Hạm che chở, giống như những người sống trong khu sinh hoạt, có vấn đề gì không?”
Sở trưởng quan thiện giải nhân ý cho đội trưởng Thiệu Hành hai giây để suy nghĩ và phản ứng, sau đó săn sóc mà thay anh ta trả lời: “Không có.”
Thiệu Hành: “…”
“Tôi biết đôi khi giải quyết một số vấn đề, rất khó để hoàn toàn khách quan và công bằng mà không có bất kỳ định kiến chủ quan nào. Suy cho cùng, chúng ta đều là con người, là người thì sẽ có sở thích và sở ghét. Coi như anh đã xem ảnh của Tát Ách · Dương tiên sinh, rất khó để bình tĩnh hành xử theo quy định, nhưng không thể không tuân theo, loại cảm xúc không thiện chí này có thể ảnh hưởng đến tiến độ bình thường của các nhiệm vụ khác, cho nên tôi đã điều chỉnh một chút ngoại hình của Dương tiên sinh đây, xem như chiếu cố cảm xúc của các vị.”
Sở trưởng quan suy nghĩ một chút sau khi nói ra đoạn dài này, mới nói thêm, “Tôi cảm thấy cách làm này có thể coi như là săn sóc, anh nghĩ thế nào?”
Thiệu Hành: “…”
Không còn lời nào để nói.
Sở trưởng quan rất giỏi ngụy biện chuyện sai trái như thật, khiến người ta nghĩ đi nghĩ lại, nhưng không tìm ra lời nào có thể phản bác được, đành chấp nhận số phận.
Chỉ là sẽ… Có chút ủy khuất không nói ra được.
Biểu cảm thay đổi của đội trưởng Thiệu đã giải thích đầy đủ tâm trạng này, nhưng Sở trưởng quan vẫn như cũ không buông tha anh ta ——
“Hơn nữa, tôi kiến nghị anh nên gạt bỏ thân phận của ‘Tát Ách · Dương’ sang một bên, chỉ đơn giản nhớ lại biểu hiện của vị tiên sinh này trên Bạch Lang Hạm. Nếu tôi nhớ không nhầm, các vị hình như đã nói ‘Dương tiên sinh rất bình tĩnh và nghiêm túc’ thì phải.”
Thiệu Hành nhắm mắt yên lặng, cảm thấy chuyện cũ quả thực nghĩ lại mà kinh: Kỳ thực trước đó, anh cũng cảm thấy mình rất mù quáng…
Sở trưởng quan tiếp tục: “Để giảm bớt nguy hiểm giả tưởng tiềm ẩn cho các vị, tôi thậm chí còn đưa Tát Ách · Dương vào văn phòng mình, tôi nghĩ việc này cũng được coi là săn sóc chứ. Tát Ách · Dương ở Bạch Lang Hạm có làm chuyện gì khác người sao? Không có phải không.”
Thiệu Hành đột nhiên mở mắt ra, dùng ánh mắt ủy khuất lên án trừng Sở Tư: “…”
Sở Tư: “…”
Ôm cánh tay thưởng thức nửa ngày đương sự Tát Ách · Dương tiên sinh cuối cùng cũng lựa thời cơ thích hợp lên tiếng nhắc nhở Sở Tư: “À, bắt cóc tiểu bạch kiểm này có tính không?”
Sở Tư liếc hắn một cái: “Anh câm miệng.”
Tát Ách · Dương đưa tay bắt chéo trước miệng.
Vẻ mặt Thiệu Hành lại đột nhiên có chút không nói nên lời, nhìn chằm chằm Tát Ách · Dương một hồi, tựa hồ không ngờ Tát Ách · Dương trong truyền thuyết lại nghe lời như vậy!
“Nếu tôi đoán không sai, anh có lẽ đang nghĩ, ‘Một ngày nào đó, Tát Ách · Dương được lệnh phải câm miệng, không tức giận, không động thủ’ …” Sở Tư nhìn vào mắt Thiệu Hành, giễu cợt. “Vậy tôi đây kiến nghị anh cũng nên suy nghĩ một chút, Tát Ách · Dương còn giúp toàn bộ đội cứu hộ làm bản đồ sao Long Trụ, giúp tìm cha anh, bác sĩ Thiệu, bị anh cưỡng chế gắn máy dinh dưỡng không có biểu hiện phản kháng nào, tất nhiên, hắn đã cứu mạng tôi ”.
Sở Tư không nhìn Tát Ách · Dương, vẫn luôn ngồi nhìn thẳng vào mắt Thiệu Hành, không nhanh không chậm nói, dường như cho Thiệu Hành thời gian nhớ lại những chuyện này. Khi vẻ mặt Thiệu Hành cuối cùng cũng dịu đi, anh lại nói: “Không biết anh nghĩ thế nào, ít nhất tôi rất cảm động.”
Sau khi nói xong, anh hướng chỗ Thiệu Hành xòe tay ra, “Được rồi, bây giờ hãy nói cho tôi biết lựa chọn của anh đi, chọn có thêm một người trợ giúp trong cùng một trận doanh, hay chọn đi hù chết mấy ông già Tề Nhĩ Đức · Phùng đây.”
Đội trưởng Thiệu bị tẩy não hoàn toàn, im lặng một lúc nói, “Uuuuuuu”
Sở Tư: “…”
Anh duỗi tay lấy bóng mát xa trong miệng Thiệu Hành ra, ném qua một bên, chống cằm nói: “Thôi, nói lại đi, vừa rồi không nghe rõ.”
Nghe được tiếng liền mẹ nó có quỷ!
Thiệu Hành trong lòng phỉ nhổ, nhưng cuối cùng vẫn mang vẻ mặt răng đau nói: “Tôi bất đắc dĩ chọn anh trước vậy.”
“Tốt lắm.” Sở Tư gật đầu nói với Tát Ách · Dương: “Để đội trưởng Thiệu xuống đi, tôi sang bên cạnh xin ông già thêm chút chất tạo hình da nhân tạo. Mấy lão kia lớn tuổi rồi, không chịu nổi bị dọa, tạm thời để bọn họ sống hai ngày yên ả đã”.
Nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài, lão Thiệu không còn ở văn phòng nữa, có lẽ được Thiệu Hành chuyển sang Bạch Lang Hạm. Qua cửa sổ của hành lang, có thể nhìn thấy những ngọn đèn khác nhau được thắp sáng lần lượt bên ngoài, tạo thành một đường chỉ dẫn mỏng và dày đặc, chỉ dẫn đi từ mọi chỗ trong thành phố đến nơi ẩn náu dưới lòng đất.
Loại cảnh vật bị xem nhẹ được chiếu sáng quá tốt, trong bầu trời tối đen vô tận, luôn có thể khiến người ta cảm thấy thoải mái và bình tĩnh, giống như hy vọng càng ngày càng gần.
Và nếu không có Tát Ách · Dương, anh có thể sẽ tạm biệt khung cảnh này…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook