Bầu Trời Đầy Sao
-
Quyển 2 - Chương 22
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đàn em này…” Điền Ái ngập ngừng hỏi, “Không phải em cũng thế chứ?”
“Chắc là em…không phải đi,” Tiết Hựu Ca xoa xoa mũi, “có điều em không có quan điểm kỳ lạ gì về cái này đâu.”
Đàn em này thoạt trông thật ngây thơ, chắc là chưa từng yêu đương, Điền Ái càng có hứng thú với cậu, chỉ là lúc này cô có việc quan trọng hơn cần làm.
Cô đã mua chuộc trước người phục vụ ở Mew, dẫn Tiết Hựu Ca vào sau cánh gà, phục vụ lén thả họ qua: “Chị Tiểu Ái, họ đang ở trong, lát nữa đừng nói là em làm đấy nhé.”
“Biết rồi.” Điền Ái dẫn đàn em vào, cánh gà không lớn, rất dễ trông thấy Turbo đang ngồi trong phòng uống nước, cô đang muốn gọi thì bị bảo vệ kéo ra: “Hai người! Không được đi vào đây đâu! Mau đi ra.”
Trước kia thường xuyên có fan nữ lén chạy vào, giờ công tác bảo vệ cũng được siết chặt hơn.
Vừa hay Lâm Thời Mậu rời sân khấu đi vào, bắt gặp hai người họ: “Không sao, không cần dữ thế.” Anh liếc nhìn hai fan trước mặt, một nam một nữ, quen thuộc kí tên rồi đưa bưu thiếp cho họ, “Có điều đây là cánh gà nơi bọn anh luyện tập, lần sau đừng lén chạy vào nữa nhé.”
Điền Ái há miệng, nhưng mắt lại liếc nhìn căn phòng ở phía sau.
Lâm Thời Mậu nhận ra, chẳng ngạc nhiên chút nào: “Các em là fan của Turbo?”
Điền Ái gật đầu: “Vâng vâng, em cực thích anh ấy.”
“Turbo không gặp fan đâu.”
Bảo vệ mời hai người ra ngoài.
“Haiz.” Điền Ái và Tiết Hựu Ca rời khỏi Mew, thở dài, “Không ngờ đến tận đây chặn rồi, mà vẫn chẳng tiếp cận được Turbo.”
“Chẳng phải anh ấy là sinh viên đại học T hay sao?” Tiết Hựu Ca có chút khó hiểu, đi về hướng trường học, “Vậy chắc chắn phải ở ký túc xá, tìm bạn cùng phòng của ảnh thì sao? Trường mình lớn thế này, hỏi thăm mấy người thảo nào cũng có người quen.”
“Anh ấy không ở trong trường.”
“Vậy chắc chắn anh ấy phải lên lớp chứ, mình có thể chặn anh ấy ở lớp học?”
“Vô dụng thôi, tuần trước chúng ta có cử một bạn nữ chuyên môn đợi anh ấy tan học đi qua, mà Turbo đi nhanh quá, cô ấy không đuổi kịp. Hơn nữa giờ anh ấy năm ba rồi, tiết học ít, một tuần chỉ có mấy tiết thôi.”
“Vậy thì, sao nhà xuất bản trường mình không tự đi phỏng vấn anh ấy?”
“Họ ấy à, bởi vì tập san này là chúng ta hợp tác với nhà xuất bản, ảnh là chúng ta chụp, còn nội dung họ lo, tiền lời từ tập san cũng chia chúng ta một nửa.”
Nếu đã muốn sinh lời, vậy thì nội dung tập san nhất định phải là thứ mà các sinh viên có hứng thú, trước kia đã xuất bản tập san nữ thần, kỳ này là tập san nam thần.
Điền Ái cũng chẳng phải hứng thú với chút tiền lời, mà dù có thì cũng là sung công quỹ. Chỉ là nhiệm vụ này đã nhận rồi, cứ phải không xử lý xong khiến cô chạnh lòng mà thôi.
“Thôi vậy, đàn em Tiểu Ca này, sáng mai em rảnh không, đi chụp ảnh đi?”
Ế?
“Rảnh!”
“Em muốn chụp loại hình nào?”
Tiết Hựu Ca nói mình thế nào cũng được: “Xem đàn chị có ý kiến gì không.”
“Chị có một studio ở Môn Đầu Câu, thế này đi, 8h sáng mai chúng ta gặp nhau ở cửa nam, chị đưa em qua, xem em mặc gì đẹp nhất.”
Trở về phòng, Tiết Hựu Ca vẫn còn hơi choáng váng, sao mà dễ dàng tìm được thợ ảnh miễn phí vậy cà? Thậm chí tới studio cũng không cần bỏ tiền thuê luôn…
Sáng sớm hôm sau, Tiết Hựu Ca đợi ở cổng trường được hai phút thì một chiếc Coupé đậu trước mặt cậu.
Tuy Tiết Hựu Ca nói không hứng thú với xe cộ, nhưng lúc tìm hiểu về cổ phiếu cũng từng nghiên cứu ngành xe hơi, cổ phiếu trong tay cậu hiện tại có một nửa là Tesla.
Mà xe đàn chị Điền Ái lái, cậu cũng nhận ra là Porsche Panamera.
Khuôn mặt đeo kính râm của Điền Ái lộ ra từ cửa sổ xe đang mở: “Đàn em, lên xe đi.”
Cả một đường Điền Ái đều nói chuyện với cậu, còn mở nhạc của Scorpio, hỏi cậu: “Bình thường em thích nghe gì?”
“Hồi trước em thích nghe nhạc phim anime, J-rock, giờ thì nghe nhạc điện tử,” cậu không quá thạo nhạc, chỉ nói, “kiểu mấy bài hát bốc bốc trên mạng ý.”
“Ò, chị biết em thích thể loại nào rồi.” Điền Ái dùng điện thoại kết nối bluetooth tìm loại bài hát cậu thích, hỏi” “Có phải kiểu này không.” Tiết Hựu Ca nói phải phải, chính là loại này.
Lúc dừng đèn đỏ, ánh mắt Điền Ái xuyên qua kính râm nhìn cậu.
Đàn em này có một khuôn mặt có thể debut làm idol, tóc hồng đã hơi phai màu, lộ ra màu bạch kim, thậm chí đã mọc ra chân tóc đen, nhưng dù là vậy thì cũng chẳng ảnh hưởng tới nhan sắc xuất chúng của cậu.
“Đột nhiên chị rất tò mò, em tóc đen trông như thế nào?”
“Chờ tóc đen mọc ra, em sẽ cắt phần tóc đã tẩy. Chà, qua chừng hai tháng chắc là sẽ được thấy đó.”
“Trong điện thoại em không có ảnh à?”
“Không có, trước kia em không thích chụp ảnh, lúc em tốt nghiệp cấp ba, cũng là hai tháng trước, mới là lần đầu tiên đến triển lãm anime cosplay…”
Cậu chuyện trò với đàn chị rất vui vẻ, cũng không biết có phải do EQ của Điền Ái cao không, mà cả hơn một tiếng đồng hồ đi đường, hai người cứ nói chuyện mãi, cô ấy không để không khí trong xe lắng xuống một chút nào.
Phòng nhiếp ảnh của Điền Ái thật ra là một tiểu viện, với đình viện theo phong cách Nhật Bản rộng chừng 7-80 mét vuông. Bên trong được chia thành mấy gian, một gian là chụp Hán phục, một gian chụp đồ Nhật, còn có phong cách retro, cyberpunk, thậm chí còn có một studio chuyên chụp ảnh dưới nước.
Bình thường kinh doanh ở đây rất ổn, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Điền Ái nói: “Trừ chụp sáng tạo thì gần như chị không đến đây, thuê người qua giúp chị quản lý.” Cô giở cho Tiết Hựu Ca xem vài bức ảnh với phong cách khác nhau, “Em thích kiểu nào?”
“Kiểu này đẹp nè.”
“Kiểu này cũng đẹp…”
“Sao giờ đàn chị, em không chọn được.”
Điền Ái thầm chửi một câu ‘mẹ’ trong lòng.
Sao mà cậu ấy đáng yêu thế.
Cô ngày càng nghi ngờ cậu bé này là gay rồi.
“Vậy em chụp yukata đi, nam sinh thông thường sẽ không chụp ra được khí chất của yukata, nhưng chị nghĩ em có thể. Tất nhiên nếu là tóc đen thì càng đẹp nữa, có điều chuyện này cũng dễ không ấy mà, hậu kỳ sửa cho em là xong rồi.”
Loại yukata Nhật Bản tương tự váy này, con trai mặc sẽ có cảm giác rất sexy, nhất là hình ảnh một chân lộ ra khỏi vạt áo, giống như tiểu thịt tươi này mà mặc thì Điền Ái tưởng tượng thôi cũng biết chụp ra sẽ thu hút người ta thế nào.
Đây là lần đầu tiên Tiết Hựu Ca mặc loại trang phục này, cậu thay trang phục do trợ lý studio đưa cho trong phòng thay đồ, mang guốc đi ra ngoài, toàn bộ người ở trước studio đều quay đầu nhìn cậu, bao gồm cả thợ ảnh và người mẫu đến thuê studio.
Bộ yukata này là do Điền Ái chọn, chỉ nhìn qua thì có thể nói là một kiểu dáng rất bình thường, thậm chí là cổ hủ với nền màu xanh nước biển, cổ áo khá bảo thủ, mơ hồ có thể nhìn thấy xương quanh xanh trắng như ngọc, dưới tà áo chỉ lộ ra một mắt cá chân nhỏ.
Điền Ái sắp không thể khống chế được lòng ham muốn với cái đẹp của mình nữa rồi, ai cũng yêu cái đẹp, cô cũng chẳng ngoại lệ, chỉ là đàn em tính cách quá tốt, lịch sử tình trường cũng sạch sẽ, lúc nào chuyện cười hai mắt cong cong, cô không nỡ xuống tay.
“Em muốn chụp ngoại cảnh hay nội cảnh trước?”
“Sao cũng được ạ.”
Trợ lý lấy một cái quạt mo cho cậu làm đạo cụ.
Dưới ánh nắng, mái tóc hồng của Tiết Hựu Ca hoàn toàn chuyển sang màu bạch kim, dưới ống kính máy ảnh cậu càng cho người ta ảo giác rằng mình sắp bốc cháy thành bọt, Điền Ái vô cùng kinh ngạc với cảm giác trước ống kính của cậu.
Kiếm được người mẫu xịn thế này mà không mất tiền, quá đáng giá.
“Chụp được chừng hơn nghìn tấm rồi, tối chị sẽ gửi ảnh gốc cho em, em tự chọn nhé, thích tấm nào thì nhặt ra gửi chị, dùng lightroom chỉnh màu chút là được.”
Nhìn từ máy ảnh DSLR, shot ảnh này thật sự rất được, đình viện phong cách Nhật Bản này của Điền Ái được thiết kế rất đẹp, nếu không biết mà chỉ xem ảnh thì còn tưởng đây là Nhật Bản thật.
“Cảm ơn đàn chị, vậy những ảnh này em tự up có được không?”
“Vòng bạn bè thì tất nhiên là được.”
“Weibo…thì sao ạ?” Cậu dè dặt hỏi.
“Là ảnh của em mà, tùy ý,” Điền Ái cười bảo, “weibo của em là gì, chị follow em.”
Có lẽ là bởi chụp được ảnh ưng ý, Điền Ái cứ như uống doping vậy, sau khi Tiết Hựu Ca gửi ảnh cho cô xong, liền chỉnh sửa 4-50 tấm ảnh ngay trong đêm, ngày hôm sau lại sửa thêm mấy tấm nữa, ghép chín tấm thành một: “Vẫn còn một số ảnh raw nữa cũng rất đẹp, về chị chỉnh màu rồi gửi em.”
“Cảm ơn đàn chị!! Cảm ơn ạ!!!”
Tiết Hựu Ca gửi một meme quay tròn cho cô.
“Không có gì, shot ảnh này chị chụp cũng rất vui.”
Tiết Hựu Ca gửi ảnh cho Tôn Văn Hạo xem: “Hao Tử, mày thấy mấy ảnh này thế nào?”
“** má!!”
Tôn Văn Hạo: “Mày kiếm đại thần ở đâu đấy, kỹ thuật trâu bò vãi chưởng!!”
Cả shot ảnh tỏa ra hương vị của thời đại Showa với tông màu lạnh, độ bão hòa hơi thấp.
Hơn nữa chẳng biết cô ấy làm thế nào, lại chỉnh được tóc hồng của Tiết Hựu Ca thành màu vàng, thoạt trông trong shot ảnh này, cậu giống như một tinh linh vậy. Có vài bức ảnh Điền Ái còn cố ý bảo cậu để hé vạt áo, chỉ hở xương quai xanh, để lộ ra khí chất buông thả lười biếng, thậm chí là gợi cảm vô số tội.
“Là đàn chị trong câu lạc bộ bọn tao, chị ấy là phó chủ tịch, hình như chị ấy đỉnh của chóp lắm… Studio mòn bọn tao chụp đó là chị ấy mở đấy.”
“Số mày may vãi chưởng! Ôm chân phú bà đi, phú bà còn là thợ ảnh siêu đỉnh nữa chứ, hời rồi hời rồi…”
Tôn Văn Hạo nói: “Chút nữa tao chọn giờ rồi up cho mày, lại tăng fan nữa rồi, shot ảnh này bổ mắt thật sự, nói thật đó!!”
Đến tối, Tôn Văn Hạo báo cáo thành tích: “Vừa đăng được một tiếng, mày xem, đây đều là khen mày đó.”
Tiết Hựu Ca lướt xuống, cũng cảm thấy rất vui, nói muốn mời đàn chị ăn cơm, Tôn Văn Hạo bảo: “À? Tiểu Ca, đàn chị phú bà của mày có xinh không?”
“Tao cũng không để ý, hình như khá xinh, làm sao…”
“Có bạn trai chưa?”
“Sao tao biết được.”
Tôn Văn Hạo: “Tao thấy chị đó cống hiến thế này, chắc chắn là thích mày rồi, mời người ta ăn cơm mà nếu như chỉ có hai người thì cũng không hay lắm. Chi bằng mày giúp đỡ người ta, trả lại ân tình.’
“Tao giúp gì được…”
“À tao nghĩ ra rồi!”
Tiết Hựu Ca gặp Điền Ái nói chuyện xong, Điền Ái bảo: “Ở đây chị có thời khóa biểu của Turbo, ý kiến lên lớp ảnh học, ngồi cạnh ảnh của em khá là được… Trong giờ học ảnh cũng không chạy được, một tiết học hai tiếng chắc là có thể xin add wechat nhỉ, chỉ cần add được wechat đã, còn lại chúng ta nói sau.”
TIết Hựu Ca: “Phải không!! Em cũng thấy đó là biện pháp tốt.”
“Cơ mà nhé, tóc của em là vấn đề đấy…”
Tóc hồng của cậu đơn giản là đèn đường trong đêm đen, trừ phi giảng viên bị mù rồi mới không chú ý đến.
Tiết Hựu Ca vội trả lời: “Không sao đâu chị, em có tóc giả, để em tìm một bộ màu đen. Chị cứ gửi thời khóa biểu cho em là được, đảm bảo với chị sẽ đâu vào đấy!!”
Tiết Hựu Ca thấy tối nay anh ấy có tiết kinh tế học vĩ mô.
Vị đại thần Turbo này cùng học viện với cậu, có điều là khoa kinh tế hàng xóm thôi.
Tiết Hựu Ca cấp tốc gọi điện cho Tôn Văn Hạo: “Hao Tử ơi, chỗ mày có tóc giả đen không? Hoặc là màu tối cũng được, chút nữa lên lớp tao đội.”
“Mày cần gấp lắm à? Để tao tìm, tao nhớ là có mà…”
“Giờ tao qua lấy nhé.”
Cậu quét một chiếc xe đạp (*), đạp từ đại học T sang đại học Y.
(*) Ở Trung Quốc có hệ thống xe đạp cho thuê, người dùng chỉ cần quét mã thanh toán QR là có thể sử dụng.
Tuy hai trường cách nhau không xa, nhưng trong làng đại học này thì có thể nói là một trời một vực. Đại học T là đại học hàng đầu trong nước, còn đại học Y tuy thuộc dự án 211 nhưng so với đại học T thì thua kém rất rất nhiều.
Tiết Hựu Ca đạp xe đến ngoài trường cậu ta, Hao Tử tay cầm một túi đựng đồ, trong túi có một bộ tóc giả màu đen được chải chuốt cẩn thận.
“Việc gì mà gấp gáp thế?”
“Về rồi kể với mày.”
Tôn Văn Hạo còn chưa kịp nói với cậu tóc giả này giống kiểu của Kotaro Katsura (*) thì Tôn Văn Hạo đã đạp xe đi rồi.
(*) Kotaro Katsura
Về ký túc xá, Tiết Hựu Ca đi tắm, lúc ra mở túi đồ mới thấy là tóc dài.
“Hao Tử…mày, sao lại là tóc dài.”
“Mày đi nhanh quá, tao chưa kịp nói luôn, đây là hồi trước tao cos Kotaro Katsura mua đó, còn chưa đội đâu, mà đầu tao to quá nên đội lên trông như ông lão giả gái… Tao đang định bảo hay là mày mang qua tiệm tóc cắt bớt đi thì mày đã chạy mất rồi.”
Bốn người bạn cùng phòng, hai người đi chơi, một đang ở thư viện.
Một mình Tiết Hựu Ca trong ký túc xá, đội tóc giả lên. Đội vài lần là có kinh nghiệm, lại thêm đầu cậu nhỏ, đội lên cũng chẳng giống tóc giả chút nào.
Tiết Hựu Ca soi gương, cảm thấy kỳ quặc quá, trước giờ cậu chưa từng để tóc dài thế này, phần đuôi tóc xõa xuống gần đến ngực. Vào lúc cậu đang tìm kéo khắp ký túc xá, tính cắt ngắn tóc đi thì cửa ký túc xá mở ra.
Bạn cùng phòng mở cửa, thấy trong ký túc xá có một cô gái tóc dài, đột ngột đóng sập cửa lại.
Hắn ngẩng đầu nhìn số phòng.
511.
Đúng mà nhỉ.
Hắn gõ cửa.
Tiết Hựu Ca mở cửa: “… Anh Khiếu.”
Anh Khiếu là người lớn tuổi nhất trong ký túc xá bọn họ, vừa vào ký túc xá ngày đầu tiên, mấy người đã dựa theo tuổi tác mà phân chia thứ tự, anh Khiếu là anh cả.
Ánh mắt kinh hãi của anh Khiếu dán chặt vào mặt cậu, sau đó nhìn tóc cậu, hai từ ‘huynh đệ’ này làm sao cũng chẳng thể nói ra miệng.
“À…à thì,” hắn nói chuyện cũng không tự chủ nhẹ nhàng hơn, “út à, tóc em…”
“Giả đó.” Tiết Hựu Ca thoải mái giải thích, “Em muốn vào lớp này, sợ giảng viên chú ý đến em nên kiếm bộ tóc đen. Kỳ quặc lắm phải không?”
“Không kỳ quặc, chỉ là…” Hắn biết em út ký túc xá rất đẹp trai, cũng biết sau lưng các nữ sinh gọi Tiết Hựu Ca là ‘ánh sáng khoa tài chính’.
Nhưng không ngờ em út đội tóc giả…thế mà lại có thể đẹp đến mức độ này.
“Khá đẹp đó, ừm.” Hắn vò đầu bứt tai.
“Liệu có bị nhầm thành con gái không?”
“Không đâu… Em cao thế này, lại có yết hầu, em lại còn có lông chân… À không đúng, em chẳng có mấy cọng lông chân, có điều cũng không giống con gái lắm đâu, nếu nhìn từ đằng sau thì hơi hơi còn nhìn từ trước thì không.”
Tiết Hựu Ca mặc một bộ quần áo bóng rổ rộng rãi màu trắng ra ngoài. Cậu không chơi bóng, quần áo là do Hà Tiểu Yêu săn sale ở trung tâm thương mại, sau lưng còn in số 19.
Lúc ra khỏi ký túc xá, không ngừng có người quay lại nhìn cậu, Tiết Hựu Ca thậm chí còn nghe thấy có người nói: “ĐM, sao lại có mỹ nữ vào ký túc xá bọn mình thế này, sao mà cô ấy vào được nhỉ…”
“Sao mỹ nữ này còn cao hơn tôi.”
Tiết Hựu Ca gần như muốn quay đầu lại trả lời một cách cộc cằn: “Mày thấy mỹ nữ nào size giày 42 chưa? Ông đây moi ra còn to hơn mày đấy tin không!”
Tiết Hựu Ca tìm đến giảng đường bậc thang trước, ngồi phía sau quan sát. Có điều cậu đã thấy mặt Turbo một lần hồi tuần trước, biết anh trông thế nào, cũng biết anh có một hình xăm cánh tay màu đen.
Giảng đường đã kín một nửa, phần lớn sinh viên đều vào rồi, Tiết Hựu Ca ngồi ở sau nhìn về trước, nhanh chóng chú ý tới một nam sinh có hình xăm màu đen trên bắp tay, cậu sải bước đi đến cạnh người đàn ông xăm trổ này.
Sợ đối phương chạy mất, chờ khoảng hai phút, Tiết Hựu Ca vờ vịt dùng một cuốn kinh tế vĩ mô che mặt, cho tới khi chuông vào lớp vang lên, giảng viên đi vào rồi thì cậu mới thấp giọng gọi anh: “Nè, đàn anh ơi.”
Anh xăm trổ ở bên cúi đầu nhìn em gái xinh đẹp này.
Từ khi nào mà khoa bọn họ có một cô gái xinh đẹp thế này.
Á rung động rung động.
Cô gái cố ý đè thấp giọng, nghe không quá ngọt ngào nhưng rất dịu dàng: “Chào đàn anh ạ… Chúng mình add wechat được không?”
“À… Được chứ.” Anh xăm trổ nhanh tay móc điện thoại ra.
Lúc này Tiết Hựu Ca mới nhìn rõ mặt mũi người ta.
Cảm thấy hơi sai sai.
Hình như Turbo rất đẹp trai mà nhỉ, anh này tuy không xấu, nhưng cũng không đẹp đến thế.
“Anh là Turbo ạ?”
Anh xăm trổ: “…”
Tiết Hựu Ca mắt trông biểu tình của người ta, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi đàn anh ạ, hình như em nhận nhầm người rồi!”
“Không sao… Đàn em này, em cố ý theo Turbo lên lớp à?”
“Vâng, em có một buổi phỏng vấn cần tìm anh ấy.”
“À à, phỏng vấn hả… Vậy thì đừng nóng, anh giúp em tìm cậu ta.” Anh xăm trổ ngẩng đầu nhìn quanh phòng học, rất nhanh đã tìm thấy, khe khẽ nói với đàn em, “Cậu ta ngồi ở hàng cuối cùng, em tìm bên trái, người đội mũ hổ NY màu đen ấy.”
Tiết Hựu Ca quay đầu lại nhìn, nhanh chóng tìm thấy anh ấy, mơ hồ có thể nhìn thấy khuôn mặt dưới vành nón, quả đúng là tay trống của ban nhạc mà tối đó cậu thấy… Nhưng mà không đúng nha, sao không có hình xăm?
Anh xăm trổ có vẻ như hiểu được nghi ngờ của cậu, giải thích trong tiếng giảng bài của giảng viên: “Hình xăm đó của cậu ta là dán, căn bản không có ngầu như em tưởng đâu, còn của anh là thật này, xăm được mấy năm rồi.”
Anh xăm trổ vén bắp tay màu đen để lên bàn.
Tiết Hựu Ca nhìn nhìn, gật đầu: “Vâng vâng, rất ngầu.”
“Hi hi, cũng thường thôi…” Anh xăm trổ cười ngượng ngùng, cầm điện thoại lên mở mã QR ra, “Vậy đàn em này, wechat…chúng mình vẫn add chứ?”
Tiết Hựu Ca đơ người một giây, tiếp đó cả tiếng nói: “Anh hai à, em là con trai đó.”
Anh xăm trổ tức thì kinh hoảng: “…”
Hắn cẩn thận nhìn lại, đàn em mà hắn tưởng là con gái này, hình như là nam thật. Trừ tóc ra thì không còn gì khác là giống, bộ ngực ‘màn hình phẳng’, yết hầu lộ khá rõ, lại còn cả quần áo và giày bóng rổ…
ĐM, hình như đây mẹ nó là con trai thật.
Tiết Hựu Ca không ngừng nhìn về sau.
Nghĩ cách làm sao để nhẹ nhàng ngồi qua đó, ngồi cạnh Turbo.
Chỉ là cậu và đại thần Turbo cách nhau ba hàng ghế, xa quá trời quá đất… Tiết Hựu Ca đưa mắt nhìn giảng viên đức đáng kính đang giảng bài trên bục, cũng không dám hấp tấp.
Nhưng Tiết Hựu Ca vẫn nhìn chằm chằm anh, tính toán lát nữa tan học sẽ chặn đường, tuyệt đối không để cho anh có cơ hội chạy thoát.
Trình Dự chẳng nghe giảng, tay nghịch bút chì, mắt nhìn vào iPad. Gần đây họ muộn ra album mới, nhưng vẫn chưa xác định được chủ đề, anh đang xây dựng giai điệu trong đầu.
Ánh nhìn đến từ phía trước anh cũng có thể cảm giác được, nhưng Trình Dự đã quen rồi, chỉ đè thấp vành mũ xuống chứ cũng chẳng quan tâm.
Chỉ có điều ánh mắt đó dính chặt vào người anh, năm lần bảy lượt quay đầu lại nhìn, Trình Dự bị nhìn tới phiền, bèn ngẩng đầu lền trừng người ta.
Đó là một cô gái với tóc đen dài, tóc mái xõa ra. Ánh mắt hai người vừa hay chạm nhau giữa không trung. Ngay giây phút đó, máu trong người Trình Dự bắt đầu sôi sục, khí lạnh trong ánh mắt cũng bốc hơi, bút trong tay rơi trên bàn.
Trình Dự nhìn chằm chằm người ta, cho tới khi cô gái đó có vẻ hơi ngại ngùng, giơ tay vẫn vẫy với anh, nói ‘hi’.
HẾT CHƯƠNG 22
“Đàn em này…” Điền Ái ngập ngừng hỏi, “Không phải em cũng thế chứ?”
“Chắc là em…không phải đi,” Tiết Hựu Ca xoa xoa mũi, “có điều em không có quan điểm kỳ lạ gì về cái này đâu.”
Đàn em này thoạt trông thật ngây thơ, chắc là chưa từng yêu đương, Điền Ái càng có hứng thú với cậu, chỉ là lúc này cô có việc quan trọng hơn cần làm.
Cô đã mua chuộc trước người phục vụ ở Mew, dẫn Tiết Hựu Ca vào sau cánh gà, phục vụ lén thả họ qua: “Chị Tiểu Ái, họ đang ở trong, lát nữa đừng nói là em làm đấy nhé.”
“Biết rồi.” Điền Ái dẫn đàn em vào, cánh gà không lớn, rất dễ trông thấy Turbo đang ngồi trong phòng uống nước, cô đang muốn gọi thì bị bảo vệ kéo ra: “Hai người! Không được đi vào đây đâu! Mau đi ra.”
Trước kia thường xuyên có fan nữ lén chạy vào, giờ công tác bảo vệ cũng được siết chặt hơn.
Vừa hay Lâm Thời Mậu rời sân khấu đi vào, bắt gặp hai người họ: “Không sao, không cần dữ thế.” Anh liếc nhìn hai fan trước mặt, một nam một nữ, quen thuộc kí tên rồi đưa bưu thiếp cho họ, “Có điều đây là cánh gà nơi bọn anh luyện tập, lần sau đừng lén chạy vào nữa nhé.”
Điền Ái há miệng, nhưng mắt lại liếc nhìn căn phòng ở phía sau.
Lâm Thời Mậu nhận ra, chẳng ngạc nhiên chút nào: “Các em là fan của Turbo?”
Điền Ái gật đầu: “Vâng vâng, em cực thích anh ấy.”
“Turbo không gặp fan đâu.”
Bảo vệ mời hai người ra ngoài.
“Haiz.” Điền Ái và Tiết Hựu Ca rời khỏi Mew, thở dài, “Không ngờ đến tận đây chặn rồi, mà vẫn chẳng tiếp cận được Turbo.”
“Chẳng phải anh ấy là sinh viên đại học T hay sao?” Tiết Hựu Ca có chút khó hiểu, đi về hướng trường học, “Vậy chắc chắn phải ở ký túc xá, tìm bạn cùng phòng của ảnh thì sao? Trường mình lớn thế này, hỏi thăm mấy người thảo nào cũng có người quen.”
“Anh ấy không ở trong trường.”
“Vậy chắc chắn anh ấy phải lên lớp chứ, mình có thể chặn anh ấy ở lớp học?”
“Vô dụng thôi, tuần trước chúng ta có cử một bạn nữ chuyên môn đợi anh ấy tan học đi qua, mà Turbo đi nhanh quá, cô ấy không đuổi kịp. Hơn nữa giờ anh ấy năm ba rồi, tiết học ít, một tuần chỉ có mấy tiết thôi.”
“Vậy thì, sao nhà xuất bản trường mình không tự đi phỏng vấn anh ấy?”
“Họ ấy à, bởi vì tập san này là chúng ta hợp tác với nhà xuất bản, ảnh là chúng ta chụp, còn nội dung họ lo, tiền lời từ tập san cũng chia chúng ta một nửa.”
Nếu đã muốn sinh lời, vậy thì nội dung tập san nhất định phải là thứ mà các sinh viên có hứng thú, trước kia đã xuất bản tập san nữ thần, kỳ này là tập san nam thần.
Điền Ái cũng chẳng phải hứng thú với chút tiền lời, mà dù có thì cũng là sung công quỹ. Chỉ là nhiệm vụ này đã nhận rồi, cứ phải không xử lý xong khiến cô chạnh lòng mà thôi.
“Thôi vậy, đàn em Tiểu Ca này, sáng mai em rảnh không, đi chụp ảnh đi?”
Ế?
“Rảnh!”
“Em muốn chụp loại hình nào?”
Tiết Hựu Ca nói mình thế nào cũng được: “Xem đàn chị có ý kiến gì không.”
“Chị có một studio ở Môn Đầu Câu, thế này đi, 8h sáng mai chúng ta gặp nhau ở cửa nam, chị đưa em qua, xem em mặc gì đẹp nhất.”
Trở về phòng, Tiết Hựu Ca vẫn còn hơi choáng váng, sao mà dễ dàng tìm được thợ ảnh miễn phí vậy cà? Thậm chí tới studio cũng không cần bỏ tiền thuê luôn…
Sáng sớm hôm sau, Tiết Hựu Ca đợi ở cổng trường được hai phút thì một chiếc Coupé đậu trước mặt cậu.
Tuy Tiết Hựu Ca nói không hứng thú với xe cộ, nhưng lúc tìm hiểu về cổ phiếu cũng từng nghiên cứu ngành xe hơi, cổ phiếu trong tay cậu hiện tại có một nửa là Tesla.
Mà xe đàn chị Điền Ái lái, cậu cũng nhận ra là Porsche Panamera.
Khuôn mặt đeo kính râm của Điền Ái lộ ra từ cửa sổ xe đang mở: “Đàn em, lên xe đi.”
Cả một đường Điền Ái đều nói chuyện với cậu, còn mở nhạc của Scorpio, hỏi cậu: “Bình thường em thích nghe gì?”
“Hồi trước em thích nghe nhạc phim anime, J-rock, giờ thì nghe nhạc điện tử,” cậu không quá thạo nhạc, chỉ nói, “kiểu mấy bài hát bốc bốc trên mạng ý.”
“Ò, chị biết em thích thể loại nào rồi.” Điền Ái dùng điện thoại kết nối bluetooth tìm loại bài hát cậu thích, hỏi” “Có phải kiểu này không.” Tiết Hựu Ca nói phải phải, chính là loại này.
Lúc dừng đèn đỏ, ánh mắt Điền Ái xuyên qua kính râm nhìn cậu.
Đàn em này có một khuôn mặt có thể debut làm idol, tóc hồng đã hơi phai màu, lộ ra màu bạch kim, thậm chí đã mọc ra chân tóc đen, nhưng dù là vậy thì cũng chẳng ảnh hưởng tới nhan sắc xuất chúng của cậu.
“Đột nhiên chị rất tò mò, em tóc đen trông như thế nào?”
“Chờ tóc đen mọc ra, em sẽ cắt phần tóc đã tẩy. Chà, qua chừng hai tháng chắc là sẽ được thấy đó.”
“Trong điện thoại em không có ảnh à?”
“Không có, trước kia em không thích chụp ảnh, lúc em tốt nghiệp cấp ba, cũng là hai tháng trước, mới là lần đầu tiên đến triển lãm anime cosplay…”
Cậu chuyện trò với đàn chị rất vui vẻ, cũng không biết có phải do EQ của Điền Ái cao không, mà cả hơn một tiếng đồng hồ đi đường, hai người cứ nói chuyện mãi, cô ấy không để không khí trong xe lắng xuống một chút nào.
Phòng nhiếp ảnh của Điền Ái thật ra là một tiểu viện, với đình viện theo phong cách Nhật Bản rộng chừng 7-80 mét vuông. Bên trong được chia thành mấy gian, một gian là chụp Hán phục, một gian chụp đồ Nhật, còn có phong cách retro, cyberpunk, thậm chí còn có một studio chuyên chụp ảnh dưới nước.
Bình thường kinh doanh ở đây rất ổn, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Điền Ái nói: “Trừ chụp sáng tạo thì gần như chị không đến đây, thuê người qua giúp chị quản lý.” Cô giở cho Tiết Hựu Ca xem vài bức ảnh với phong cách khác nhau, “Em thích kiểu nào?”
“Kiểu này đẹp nè.”
“Kiểu này cũng đẹp…”
“Sao giờ đàn chị, em không chọn được.”
Điền Ái thầm chửi một câu ‘mẹ’ trong lòng.
Sao mà cậu ấy đáng yêu thế.
Cô ngày càng nghi ngờ cậu bé này là gay rồi.
“Vậy em chụp yukata đi, nam sinh thông thường sẽ không chụp ra được khí chất của yukata, nhưng chị nghĩ em có thể. Tất nhiên nếu là tóc đen thì càng đẹp nữa, có điều chuyện này cũng dễ không ấy mà, hậu kỳ sửa cho em là xong rồi.”
Loại yukata Nhật Bản tương tự váy này, con trai mặc sẽ có cảm giác rất sexy, nhất là hình ảnh một chân lộ ra khỏi vạt áo, giống như tiểu thịt tươi này mà mặc thì Điền Ái tưởng tượng thôi cũng biết chụp ra sẽ thu hút người ta thế nào.
Đây là lần đầu tiên Tiết Hựu Ca mặc loại trang phục này, cậu thay trang phục do trợ lý studio đưa cho trong phòng thay đồ, mang guốc đi ra ngoài, toàn bộ người ở trước studio đều quay đầu nhìn cậu, bao gồm cả thợ ảnh và người mẫu đến thuê studio.
Bộ yukata này là do Điền Ái chọn, chỉ nhìn qua thì có thể nói là một kiểu dáng rất bình thường, thậm chí là cổ hủ với nền màu xanh nước biển, cổ áo khá bảo thủ, mơ hồ có thể nhìn thấy xương quanh xanh trắng như ngọc, dưới tà áo chỉ lộ ra một mắt cá chân nhỏ.
Điền Ái sắp không thể khống chế được lòng ham muốn với cái đẹp của mình nữa rồi, ai cũng yêu cái đẹp, cô cũng chẳng ngoại lệ, chỉ là đàn em tính cách quá tốt, lịch sử tình trường cũng sạch sẽ, lúc nào chuyện cười hai mắt cong cong, cô không nỡ xuống tay.
“Em muốn chụp ngoại cảnh hay nội cảnh trước?”
“Sao cũng được ạ.”
Trợ lý lấy một cái quạt mo cho cậu làm đạo cụ.
Dưới ánh nắng, mái tóc hồng của Tiết Hựu Ca hoàn toàn chuyển sang màu bạch kim, dưới ống kính máy ảnh cậu càng cho người ta ảo giác rằng mình sắp bốc cháy thành bọt, Điền Ái vô cùng kinh ngạc với cảm giác trước ống kính của cậu.
Kiếm được người mẫu xịn thế này mà không mất tiền, quá đáng giá.
“Chụp được chừng hơn nghìn tấm rồi, tối chị sẽ gửi ảnh gốc cho em, em tự chọn nhé, thích tấm nào thì nhặt ra gửi chị, dùng lightroom chỉnh màu chút là được.”
Nhìn từ máy ảnh DSLR, shot ảnh này thật sự rất được, đình viện phong cách Nhật Bản này của Điền Ái được thiết kế rất đẹp, nếu không biết mà chỉ xem ảnh thì còn tưởng đây là Nhật Bản thật.
“Cảm ơn đàn chị, vậy những ảnh này em tự up có được không?”
“Vòng bạn bè thì tất nhiên là được.”
“Weibo…thì sao ạ?” Cậu dè dặt hỏi.
“Là ảnh của em mà, tùy ý,” Điền Ái cười bảo, “weibo của em là gì, chị follow em.”
Có lẽ là bởi chụp được ảnh ưng ý, Điền Ái cứ như uống doping vậy, sau khi Tiết Hựu Ca gửi ảnh cho cô xong, liền chỉnh sửa 4-50 tấm ảnh ngay trong đêm, ngày hôm sau lại sửa thêm mấy tấm nữa, ghép chín tấm thành một: “Vẫn còn một số ảnh raw nữa cũng rất đẹp, về chị chỉnh màu rồi gửi em.”
“Cảm ơn đàn chị!! Cảm ơn ạ!!!”
Tiết Hựu Ca gửi một meme quay tròn cho cô.
“Không có gì, shot ảnh này chị chụp cũng rất vui.”
Tiết Hựu Ca gửi ảnh cho Tôn Văn Hạo xem: “Hao Tử, mày thấy mấy ảnh này thế nào?”
“** má!!”
Tôn Văn Hạo: “Mày kiếm đại thần ở đâu đấy, kỹ thuật trâu bò vãi chưởng!!”
Cả shot ảnh tỏa ra hương vị của thời đại Showa với tông màu lạnh, độ bão hòa hơi thấp.
Hơn nữa chẳng biết cô ấy làm thế nào, lại chỉnh được tóc hồng của Tiết Hựu Ca thành màu vàng, thoạt trông trong shot ảnh này, cậu giống như một tinh linh vậy. Có vài bức ảnh Điền Ái còn cố ý bảo cậu để hé vạt áo, chỉ hở xương quai xanh, để lộ ra khí chất buông thả lười biếng, thậm chí là gợi cảm vô số tội.
“Là đàn chị trong câu lạc bộ bọn tao, chị ấy là phó chủ tịch, hình như chị ấy đỉnh của chóp lắm… Studio mòn bọn tao chụp đó là chị ấy mở đấy.”
“Số mày may vãi chưởng! Ôm chân phú bà đi, phú bà còn là thợ ảnh siêu đỉnh nữa chứ, hời rồi hời rồi…”
Tôn Văn Hạo nói: “Chút nữa tao chọn giờ rồi up cho mày, lại tăng fan nữa rồi, shot ảnh này bổ mắt thật sự, nói thật đó!!”
Đến tối, Tôn Văn Hạo báo cáo thành tích: “Vừa đăng được một tiếng, mày xem, đây đều là khen mày đó.”
Tiết Hựu Ca lướt xuống, cũng cảm thấy rất vui, nói muốn mời đàn chị ăn cơm, Tôn Văn Hạo bảo: “À? Tiểu Ca, đàn chị phú bà của mày có xinh không?”
“Tao cũng không để ý, hình như khá xinh, làm sao…”
“Có bạn trai chưa?”
“Sao tao biết được.”
Tôn Văn Hạo: “Tao thấy chị đó cống hiến thế này, chắc chắn là thích mày rồi, mời người ta ăn cơm mà nếu như chỉ có hai người thì cũng không hay lắm. Chi bằng mày giúp đỡ người ta, trả lại ân tình.’
“Tao giúp gì được…”
“À tao nghĩ ra rồi!”
Tiết Hựu Ca gặp Điền Ái nói chuyện xong, Điền Ái bảo: “Ở đây chị có thời khóa biểu của Turbo, ý kiến lên lớp ảnh học, ngồi cạnh ảnh của em khá là được… Trong giờ học ảnh cũng không chạy được, một tiết học hai tiếng chắc là có thể xin add wechat nhỉ, chỉ cần add được wechat đã, còn lại chúng ta nói sau.”
TIết Hựu Ca: “Phải không!! Em cũng thấy đó là biện pháp tốt.”
“Cơ mà nhé, tóc của em là vấn đề đấy…”
Tóc hồng của cậu đơn giản là đèn đường trong đêm đen, trừ phi giảng viên bị mù rồi mới không chú ý đến.
Tiết Hựu Ca vội trả lời: “Không sao đâu chị, em có tóc giả, để em tìm một bộ màu đen. Chị cứ gửi thời khóa biểu cho em là được, đảm bảo với chị sẽ đâu vào đấy!!”
Tiết Hựu Ca thấy tối nay anh ấy có tiết kinh tế học vĩ mô.
Vị đại thần Turbo này cùng học viện với cậu, có điều là khoa kinh tế hàng xóm thôi.
Tiết Hựu Ca cấp tốc gọi điện cho Tôn Văn Hạo: “Hao Tử ơi, chỗ mày có tóc giả đen không? Hoặc là màu tối cũng được, chút nữa lên lớp tao đội.”
“Mày cần gấp lắm à? Để tao tìm, tao nhớ là có mà…”
“Giờ tao qua lấy nhé.”
Cậu quét một chiếc xe đạp (*), đạp từ đại học T sang đại học Y.
(*) Ở Trung Quốc có hệ thống xe đạp cho thuê, người dùng chỉ cần quét mã thanh toán QR là có thể sử dụng.
Tuy hai trường cách nhau không xa, nhưng trong làng đại học này thì có thể nói là một trời một vực. Đại học T là đại học hàng đầu trong nước, còn đại học Y tuy thuộc dự án 211 nhưng so với đại học T thì thua kém rất rất nhiều.
Tiết Hựu Ca đạp xe đến ngoài trường cậu ta, Hao Tử tay cầm một túi đựng đồ, trong túi có một bộ tóc giả màu đen được chải chuốt cẩn thận.
“Việc gì mà gấp gáp thế?”
“Về rồi kể với mày.”
Tôn Văn Hạo còn chưa kịp nói với cậu tóc giả này giống kiểu của Kotaro Katsura (*) thì Tôn Văn Hạo đã đạp xe đi rồi.
(*) Kotaro Katsura
Về ký túc xá, Tiết Hựu Ca đi tắm, lúc ra mở túi đồ mới thấy là tóc dài.
“Hao Tử…mày, sao lại là tóc dài.”
“Mày đi nhanh quá, tao chưa kịp nói luôn, đây là hồi trước tao cos Kotaro Katsura mua đó, còn chưa đội đâu, mà đầu tao to quá nên đội lên trông như ông lão giả gái… Tao đang định bảo hay là mày mang qua tiệm tóc cắt bớt đi thì mày đã chạy mất rồi.”
Bốn người bạn cùng phòng, hai người đi chơi, một đang ở thư viện.
Một mình Tiết Hựu Ca trong ký túc xá, đội tóc giả lên. Đội vài lần là có kinh nghiệm, lại thêm đầu cậu nhỏ, đội lên cũng chẳng giống tóc giả chút nào.
Tiết Hựu Ca soi gương, cảm thấy kỳ quặc quá, trước giờ cậu chưa từng để tóc dài thế này, phần đuôi tóc xõa xuống gần đến ngực. Vào lúc cậu đang tìm kéo khắp ký túc xá, tính cắt ngắn tóc đi thì cửa ký túc xá mở ra.
Bạn cùng phòng mở cửa, thấy trong ký túc xá có một cô gái tóc dài, đột ngột đóng sập cửa lại.
Hắn ngẩng đầu nhìn số phòng.
511.
Đúng mà nhỉ.
Hắn gõ cửa.
Tiết Hựu Ca mở cửa: “… Anh Khiếu.”
Anh Khiếu là người lớn tuổi nhất trong ký túc xá bọn họ, vừa vào ký túc xá ngày đầu tiên, mấy người đã dựa theo tuổi tác mà phân chia thứ tự, anh Khiếu là anh cả.
Ánh mắt kinh hãi của anh Khiếu dán chặt vào mặt cậu, sau đó nhìn tóc cậu, hai từ ‘huynh đệ’ này làm sao cũng chẳng thể nói ra miệng.
“À…à thì,” hắn nói chuyện cũng không tự chủ nhẹ nhàng hơn, “út à, tóc em…”
“Giả đó.” Tiết Hựu Ca thoải mái giải thích, “Em muốn vào lớp này, sợ giảng viên chú ý đến em nên kiếm bộ tóc đen. Kỳ quặc lắm phải không?”
“Không kỳ quặc, chỉ là…” Hắn biết em út ký túc xá rất đẹp trai, cũng biết sau lưng các nữ sinh gọi Tiết Hựu Ca là ‘ánh sáng khoa tài chính’.
Nhưng không ngờ em út đội tóc giả…thế mà lại có thể đẹp đến mức độ này.
“Khá đẹp đó, ừm.” Hắn vò đầu bứt tai.
“Liệu có bị nhầm thành con gái không?”
“Không đâu… Em cao thế này, lại có yết hầu, em lại còn có lông chân… À không đúng, em chẳng có mấy cọng lông chân, có điều cũng không giống con gái lắm đâu, nếu nhìn từ đằng sau thì hơi hơi còn nhìn từ trước thì không.”
Tiết Hựu Ca mặc một bộ quần áo bóng rổ rộng rãi màu trắng ra ngoài. Cậu không chơi bóng, quần áo là do Hà Tiểu Yêu săn sale ở trung tâm thương mại, sau lưng còn in số 19.
Lúc ra khỏi ký túc xá, không ngừng có người quay lại nhìn cậu, Tiết Hựu Ca thậm chí còn nghe thấy có người nói: “ĐM, sao lại có mỹ nữ vào ký túc xá bọn mình thế này, sao mà cô ấy vào được nhỉ…”
“Sao mỹ nữ này còn cao hơn tôi.”
Tiết Hựu Ca gần như muốn quay đầu lại trả lời một cách cộc cằn: “Mày thấy mỹ nữ nào size giày 42 chưa? Ông đây moi ra còn to hơn mày đấy tin không!”
Tiết Hựu Ca tìm đến giảng đường bậc thang trước, ngồi phía sau quan sát. Có điều cậu đã thấy mặt Turbo một lần hồi tuần trước, biết anh trông thế nào, cũng biết anh có một hình xăm cánh tay màu đen.
Giảng đường đã kín một nửa, phần lớn sinh viên đều vào rồi, Tiết Hựu Ca ngồi ở sau nhìn về trước, nhanh chóng chú ý tới một nam sinh có hình xăm màu đen trên bắp tay, cậu sải bước đi đến cạnh người đàn ông xăm trổ này.
Sợ đối phương chạy mất, chờ khoảng hai phút, Tiết Hựu Ca vờ vịt dùng một cuốn kinh tế vĩ mô che mặt, cho tới khi chuông vào lớp vang lên, giảng viên đi vào rồi thì cậu mới thấp giọng gọi anh: “Nè, đàn anh ơi.”
Anh xăm trổ ở bên cúi đầu nhìn em gái xinh đẹp này.
Từ khi nào mà khoa bọn họ có một cô gái xinh đẹp thế này.
Á rung động rung động.
Cô gái cố ý đè thấp giọng, nghe không quá ngọt ngào nhưng rất dịu dàng: “Chào đàn anh ạ… Chúng mình add wechat được không?”
“À… Được chứ.” Anh xăm trổ nhanh tay móc điện thoại ra.
Lúc này Tiết Hựu Ca mới nhìn rõ mặt mũi người ta.
Cảm thấy hơi sai sai.
Hình như Turbo rất đẹp trai mà nhỉ, anh này tuy không xấu, nhưng cũng không đẹp đến thế.
“Anh là Turbo ạ?”
Anh xăm trổ: “…”
Tiết Hựu Ca mắt trông biểu tình của người ta, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi đàn anh ạ, hình như em nhận nhầm người rồi!”
“Không sao… Đàn em này, em cố ý theo Turbo lên lớp à?”
“Vâng, em có một buổi phỏng vấn cần tìm anh ấy.”
“À à, phỏng vấn hả… Vậy thì đừng nóng, anh giúp em tìm cậu ta.” Anh xăm trổ ngẩng đầu nhìn quanh phòng học, rất nhanh đã tìm thấy, khe khẽ nói với đàn em, “Cậu ta ngồi ở hàng cuối cùng, em tìm bên trái, người đội mũ hổ NY màu đen ấy.”
Tiết Hựu Ca quay đầu lại nhìn, nhanh chóng tìm thấy anh ấy, mơ hồ có thể nhìn thấy khuôn mặt dưới vành nón, quả đúng là tay trống của ban nhạc mà tối đó cậu thấy… Nhưng mà không đúng nha, sao không có hình xăm?
Anh xăm trổ có vẻ như hiểu được nghi ngờ của cậu, giải thích trong tiếng giảng bài của giảng viên: “Hình xăm đó của cậu ta là dán, căn bản không có ngầu như em tưởng đâu, còn của anh là thật này, xăm được mấy năm rồi.”
Anh xăm trổ vén bắp tay màu đen để lên bàn.
Tiết Hựu Ca nhìn nhìn, gật đầu: “Vâng vâng, rất ngầu.”
“Hi hi, cũng thường thôi…” Anh xăm trổ cười ngượng ngùng, cầm điện thoại lên mở mã QR ra, “Vậy đàn em này, wechat…chúng mình vẫn add chứ?”
Tiết Hựu Ca đơ người một giây, tiếp đó cả tiếng nói: “Anh hai à, em là con trai đó.”
Anh xăm trổ tức thì kinh hoảng: “…”
Hắn cẩn thận nhìn lại, đàn em mà hắn tưởng là con gái này, hình như là nam thật. Trừ tóc ra thì không còn gì khác là giống, bộ ngực ‘màn hình phẳng’, yết hầu lộ khá rõ, lại còn cả quần áo và giày bóng rổ…
ĐM, hình như đây mẹ nó là con trai thật.
Tiết Hựu Ca không ngừng nhìn về sau.
Nghĩ cách làm sao để nhẹ nhàng ngồi qua đó, ngồi cạnh Turbo.
Chỉ là cậu và đại thần Turbo cách nhau ba hàng ghế, xa quá trời quá đất… Tiết Hựu Ca đưa mắt nhìn giảng viên đức đáng kính đang giảng bài trên bục, cũng không dám hấp tấp.
Nhưng Tiết Hựu Ca vẫn nhìn chằm chằm anh, tính toán lát nữa tan học sẽ chặn đường, tuyệt đối không để cho anh có cơ hội chạy thoát.
Trình Dự chẳng nghe giảng, tay nghịch bút chì, mắt nhìn vào iPad. Gần đây họ muộn ra album mới, nhưng vẫn chưa xác định được chủ đề, anh đang xây dựng giai điệu trong đầu.
Ánh nhìn đến từ phía trước anh cũng có thể cảm giác được, nhưng Trình Dự đã quen rồi, chỉ đè thấp vành mũ xuống chứ cũng chẳng quan tâm.
Chỉ có điều ánh mắt đó dính chặt vào người anh, năm lần bảy lượt quay đầu lại nhìn, Trình Dự bị nhìn tới phiền, bèn ngẩng đầu lền trừng người ta.
Đó là một cô gái với tóc đen dài, tóc mái xõa ra. Ánh mắt hai người vừa hay chạm nhau giữa không trung. Ngay giây phút đó, máu trong người Trình Dự bắt đầu sôi sục, khí lạnh trong ánh mắt cũng bốc hơi, bút trong tay rơi trên bàn.
Trình Dự nhìn chằm chằm người ta, cho tới khi cô gái đó có vẻ hơi ngại ngùng, giơ tay vẫn vẫy với anh, nói ‘hi’.
HẾT CHƯƠNG 22
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook