Bầu Trời Đầy Sao
-
Quyển 1 - Chương 14
Suy nghĩ cái gì?
Tiết Hựu Ca không biết, nhưng tiếp đó lại nghe Trình Dự nói một câu: “Em nghe rõ chưa?”
“Rõ rồi, anh bảo suy nghĩ một chút, ừm.”
Lúc này Trình Dự mới quay đầu lại nhìn cậu, thấy cậu vẫn đang vui vẻ ăn mì.
Nếu mình từ chối, liệu cậu có khóc không?
Trình Dự càng rối bời hơn.
“Bôi thuốc xong rồi.” Tiết Hựu Ca nghiêng đầu nhìn vào mắt anh, “Anh à, đồng hồ của anh cứ kêu mãi.”
Vòng tay không thể tắt, Trình Dự cũng chẳng thể tháo nó xuống, chỉ đành cố gắng khống chế cảm xúc của mình lại: “Đi thôi, anh đưa em về nhà.”
Tiết Hựu Ca sợ bị lộ nên về nhà cô chú trước, thấy chị họ vẫn chưa về, cậu bảo mình về trước, chị họ còn phải đợi một lát. Thế này rất giống phong cách của con gái mình nên cô cũng không nghi ngờ, lái xe đưa cậu về nhà.
Trên xe, cô nhắc tới chuyện mấy hôm nữa họ chuyển nhà: “Cô chú chuyển đi rồi, nhà sẽ thành trống.”
“Cô ơi, về sau mọi người không quay về nữa ạ?”
“Có, sẽ về chứ, nhưng chị họ con phải đi học, cô còn phải chăm Cao Cao nên có về cũng chẳng ở được mấy hôm.” Nguyên nhân nhà cô chuyển đến thành phố lớn, ngoài việc cho con gái đi học thì chủ yếu vẫn là vì bệnh tình của con út, “Đến lúc đó con nghỉ hè có thể tới Bắc Kinh chơi, co đưa con đi leo Trường Thành.”
Cô lái xe rất chậm: “Cô chú chuyển đi rồi thì nhà sẽ để không, con lên cấp hai thì cứ chuyển vào nhà cô mà ở.”
Tiết Hựu Ca lắc đầu, bảo mình có thể tự đi xe đi học.
“Nhưng không phải cho con ở không đâu, lúc rảnh thì giúp cô dọn dẹp nhà cửa, phòng ốc phải có người ở thì mới có hơi người. Ông bà nội con cũng chuyển qua sống cùng, bà nội có thể nấu cơm cho con, nhiều người cùng chăm sóc con, con còn lo không có động lực học tập à?” Cô nói vậy là bởi biết chắc rất ít khi có cơ hội quay về, nhà cửa để không hoặc cho người ngoài thuê đều không ổn, chi bằng để cho người nhà ở.
Về tới nhà, Tiết Thiên Lượng đang say rượu nằm trên sofa, chẳng khiến người ta yên tâm chút nào.
Hà Tiểu Yêu vừa gội đầu vừa ngâm nga một bài hát trong phòng khách, nghe chừng tâm tình không tệ. Tiết Hựu Ca nói với mẹ một tiếng, chuẩn bị về phòng thì bị Hà Tiểu Yêu gọi lại, trên đầu đầy bọt, cô quay qua nhìn cậu nói: “Mễ Mễ, cuối tuần mẹ đưa con đi Khánh Châu một chuyến, nghe một buổi tọa đàm tiếng Anh.”
Thỉnh thoảng Hà Tiểu Yêu sẽ đưa cậu đi nghe tọa đàm một lần, Tiết Hựu Ca đã quen rồi nên đáp một tiếng. Sau khi tắm rửa xong thì về phòng khóa cửa lại, thả đom đóm trong bình ra.
Trong căn phòng không bật đèn, những đốm sáng nho nhỏ rọi sáng poster anime treo khắp bốn bức tường.
Khi đang mơ màng ngủ, Tiết Hựu Ca đột nhiên nghe thấy tiếng cãi vã kìm nén.
“Tiết Thiên Lượng! Em sẽ không cho anh một phân tiền nào nữa, Mễ Mễ còn phải đi học, đây đều là tiền học của con, anh không được động vào!”
“Một tháng anh về nhà được một lần, anh giống một ông bố ở chỗ nào hả?!
“Nhỏ tiếng thôi… Đừng đánh thức Mễ Mễ.”
Tiết Thiên Lượng một tháng về nhà mấy ngày, như vậy tránh được xung đột, tuy nhiên có nhiều khi hai người họ vẫn cãi nhau.
Tiết Hựu Ca mơ màng nghĩ, có phải đúng như mẹ Hổ Bì nói thật không nhỉ, rằng ba cậu bài bạc bên ngoài.
Rất nhanh, tiếng cãi vã bên ngoài không còn nữa. Sáng sớm hôm sau, Tiết Hựu Ca thấy những con đom đóm kia đều chết cả rồi, bèn nhặc xác tụi nó lên rồi để vào trong lọ thủy tinh.
Hà Tiểu Yêu làm bữa sáng cho cậu: “Mễ Mễ, lát nữa ba đưa con đến nhà bà nội ở mấy hôm, cuối tuần lại đón con.”
Tiết Hựu Ca nhìn cô, rồi lại nhìn Tiết Hựu Ca, hai người đều không vui vẻ như hôm qua.
“Vâng ạ.” Cậu ngoan ngoãn đáp lời.
Tới nhà bà nội, Tiết Thiên Lượng tắt máy, lấy ví tiền ra cho Tiết Thiên Lượng 200 tệ: “Mua quà cho mẹ con chắc mọi sạch tiền trong ống heo rồi?”
Tiết Hựu Ca vốn không muốn nhận, đột nhiên nhớ tới chuyện hai người họ cãi nhau tối qua.
Cậu giơ tay ra nhận tiền.
“Ba ơi, số tiền này con giữ giúp ba, về sẽ con sẽ trả lại.”
Tiết Thiên Lượng cười khẽ như thở dài: “Đứa bé ngoan.”
“Ba đừng mua vé số nữa.” Tiết Hựu Ca không biết ba có cờ bạc bên ngoài không, cũng chẳng đề cập tới chuyện này. Cậu nhào qua ôm chặt Tiết Thiên Lượng, “Cũng đừng chọc mẹ tức giận nữa.”
Sống mũi Tiết Thiên Lượng cay cay, xoa tóc cậu: “Ừ, ba đồng ý với con.”
Sau khi xuống xe, Tiết Hựu Ca cách cánh sửa sổ xe thủy tinh, đột nhiên kêu lên một tiếng ‘ba’.
Tiết Thiên Lượng thấy cậu hôn lên cửa sổ, nghe thấy cậu nói: “Con yêu ba.”
Sau đó Tiết Hựu Ca chạy mất.
Chữ ‘yêu’ này thật sự rất xấu hổ, nhưng thỉnh thoảng Tiết Hựu Ca vẫn sẽ nói ra. Bởi vì cậu biết ba yêu cậu, đồng thời cậu nghĩ rất đơn giản, cho rằng người lớn cũng sẽ bị giữ lại bởi tình yêu, bất luận là có mâu thuẫn gì, đều có thể vì chữ ‘yêu’ bình thường nhưng vĩ đại này mà tan thành mây khói.
—
Hổ Bì biết cậu quay lại, chạy qua rủ cậu đi chơi xe điện dụng. Tuy trong lòng Tiết Hựu Ca cũng rất muốn đi, nhưng vẫn từ chối.
“Buổi chiều tao còn chút việc, tao đã hẹn bạn rồi.”
“Mày hẹn bạn nào, bạn học à? Có thể đi cùng mà!”
Tiết Hựu Ca nghĩ ngợi, cảm thấy Trình Dự 100% sẽ không thích Hổ Bì.
“Mày không quen đâu, anh ấy bảo tao đừng rủ người khác.”
Lúc Hổ Bì rời đi có hơi không vui, Tiết Hựu Ca thấy nó như vậy, trong lòng cũng khó chịu, có lẽ là chuyện của Tiết Thiên Lượng và Hà Tiểu Yêu ảnh hưởng tới tâm trạng của cậu, cả ngày đều chẳng dậy được tinh thần.
Buổi chiều, cậu đem chôn lọ thủy tinh đựng đom đóm ở dưới gốc cây sung, làm cho tụi nó một cái mộ rồi một mình ngồi trên nhà cây nghe nhạc ngẩn người.
Đứa trẻ ở tầm tuổi này, cảm giác với thế giới bên ngoài rất nhạy cảm. Người lớn đều xem tụi nó là trẻ con, thật ra lại chẳng biết trong lòng chúng chuyện gì cũng rõ ràng, Tiết Hựu Ca cứ thế mà ngủ mất rồi bị người đánh thức.
Cậu chui ra từ nhà cây, trông thấy người đứng ở dưới thế mà lại là Trình Dự thì rất ngạc nhiên: “Sao anh lại tới?”
“Cửa nhà em mở, bên trong chẳng có ai, không sợ ăn trộm à?” Trình Dự gọi cậu, “Bé con, xuống đây đi.”
Tiết Hựu Ca dụi dụi mắt: “Không có ai đi ăn trộm đâu.”
“Em đã nói sẽ làm hướng dẫn viên cho anh, đừng bảo quên rồi nhé.”
“Vậy anh muốn đi đâu? Em đưa anh đi xem thác nước nhé?”
“Ở đây còn có thác nước á?”
“Có chứ!” Dứt lời, cậu leo thang dây xuống, nào ngờ bậc gỗ trên thang đột nhiên gãy ra, cậu đạp chân vào không khí, còn chưa kịp phản ứng đã rơi xuống từ độ cao bằng một người, trong khoảnh khắc trời đất quay cuồng.
Vừa hay rơi ở vị trí Trình Dự đang đứng, Trình Dự vốn muốn tránh, nhưng trong khoảnh khắc, căn bản chưa kịp suy nghĩ đã giơ tay ra đỡ.
Trình Dự ôm chặt eo cậu từ phía sau, nhưng trọng lượng từ trên trời rơi xuống quá nặng, anh lùi lại một bước rồi ngã ra đất.
Trình Dự nằm trên thảm cỏ xanh, trên đỉnh đầu có những chiếc là cây sung bị gió thổi bay, cùng với bầu trời xanh mấy trăng không chút ô nhiễm, nơi chóp mũi anh là mái tóc ngắn của Trình Dự và àn da ấp áp mang hương xà phòng, nhịp tim đập thình thịch không kiểm soát được.
Cảm giác rất xa lạ.
Mấy giây sau, Tiết Hựu Ca mới phản ứng lại. Ngã không hề đau, được người khác giữ lại – dưới thân cậu còn có một tấm đệm thịt, có thể cảm nhận rõ ràng độ ấm cơ thể Trình Dự truyền qua.
“Này.” Trình Dự nằm dưới, cánh tay rời khỏi eo cậu, dùng tay chọc chọc vai cậu, “Đưa anh đi xem thác nước ư?”
—
“Đây là thác nước em nói?”
Trình Dự ngẩng đầu nhìn dòng nước phun ra từ lưng chừng núi rồi rơi xuống đầm.
Đầm nước đó rộng chừng nửa sân bóng rổ, không sâu, nước trong nhìn thấy cả đáy.
“Tất nhiên gọi là thác nước rồi, trước kia em cùng Hổ Bì, còn có mấy anh em khác nữa thường tới đây bơi.” Cậu ngồi bên đầm nước, cởi giày rồi nhúng chân xuống, “Ở dưới kia kìa.” Cậu lại chỉ vào thác nước, “Bọn em từng đứa tắm cho nhau ở đó.”
“Tắm cho nhau?” Trình Dự nghe xong lời này, không khỏi quay đầu nhìn cậu, “Em cùng… mấy đứa con trai?”
“Phải, lớp ba hay lớp bốn gì đó, em cũng quên rồi.” Tiết Hựu Ca nằm ra, nhìn lên bầu trời, những bông cúc nhỏ bên thác đung đưa theo gió.
Trình Dự cau mày, lớn lên trông giống con trai, tính cách cũng giống con trai, thế mà lại đi bơi cùng nhiều nam sinh như thế.
Thôi bỏ đi, lớp ba lớp bốn vẫn đều là trẻ con. Anh miễn cưỡng thuyết phục bản thân, nhưng vẫn còn chút không vui chẳng biết từ đâu đến: “Về sau không được bơi với những bạn nam kia nữa.”
“Gì cơ?”
Trình Dự: “… Trong nước không sạch, sẽ bị bệnh đấy.”
“Bị bệnh gì chứ, không đâu, nước này là từ trong núi ra, sạch lắm luôn.” Nói rồi Tiết Hựu Ca đứng dậy, cậu cúi người vốc một ngụm nước, uống trước mặt Trình Dự, rồi té nước lên mặt anh.
Trình Dự cúi xuống nhìn thấy đôi chân đang đung đưa dưới nước của cậu, không nói gì.
“Anh có muốn uống một ngụm không? Ngọt lắm.” Trên mặt Tiết Hựu Ca vương những giọt nước lấp lánh như pha lê, mái tóc đều ướt hết cả, đôi mắt nhạt màu của cậu lấp lánh dưới ánh sáng.
“Không.” Trình Dự mím chặt môi.
Tiết Hựu Ca thấy anh vẫn không vui thì có hơi bế tắc, muốn chọc cho anh vui nên kể vài câu chuyện hài hước, hỏi anh có thấy buồn cười không, Trình Dự vẫn rất hợp tác, mặt vô nói buồn cười.
“Thế anh cười một cái xem nào!: Nói chuyện với Trình Dự làm Tiết Hựu Ca mệt mỏi quá trời, còn phải hao tâm pha trò cho anh, “Như anh là rất dễ mắc chứng sa sút trí tuệ đấy.”
Tiết Hựu Ca nói xong lại nảy ra chủ ý, cậu lặng lẽ đưa tay ra rồi thừa cơ thò vào áo của Trình Dự gãi eo anh. Trình Dự không ngờ cậu lại có chiêu này, lập tức né sang một bên. Thấy anh né tránh, Tiết Hựu Ca chẳng những không lui lại mà còn xông tới, Trình Dự bị cậu gãi đến ngứa ngáy, càng né về sau: “Này!”
“Được rồi đấy!”
Tiết Hựu Ca vẫn còn cười, hỏi anh có nhột không.
Tiếp đó, chỉ nghe ‘tùm!’ một tiếng.
Trình Dự rơi xuống nước.
Tiết Hựu Ca ngớ người, rất nhanh kịp phản ứng lại: “Anh ơi!”
Đang chuẩn bị nhảy xuống cứu anh thì Trình Dự đã nổi lên.
Tóc đen dán vào mặt, những giọt nước trượt dài trên khuôn mặt xuống cằm. Trình Dự rũ nước trên mặt, trầm mặt từ đầm nước lên bờ.
Anh đã uống phải nước rửa chân của người khác.
Tiết Hựu Ca nhìn biểu tình của anh, trong chốc lát không dám cử động, lắp bắp xin lỗi: “Anh Trình Dự, không phải em cố ý đâu…”
Trình Dự không đáp lời, đưa tay vuốt nước trên mặt, túm cổ áo rồi cởi ra, lấy xuống vắt khô.
Nước chảy khắp người anh, từng giọt nước lăn dài trên tóc anh dọc theo tấm lưng trẻ trung cường tráng, rồi thấm vào chiếc quần jeans bởi ngấm nước mà càng đậm màu hơn.
Quần và giày đều ướt cả, mặc vào rất khó chịu, nhưng Trình Dự cũng không cởi ra trước mặt cậu.
Trình Dự vắt kiệt nước trong áo rồi mặc lên.
Với chiếc áo T-shirt ướt át trên người, Trình Dự quay nửa mặt lại, khuôn mặt ướt át bởi nốt lệ chí mà trở nên yêu dị, một giọt nước lăn dài trên sống mũi thẳng tắp, rồi trượt qua cánh mũi.
Tiết Hựu Ca càng không dám nói gì.
“Xuống núi.” Anh phun ra hai từ.
Tiết Hựu Ca không nói gì, lẳng lặng đi sau lưng anh, lát sau mới dám lên tiếng: “Anh đang giận em à?”
“Không.”
Trong đầu Trình Dự toàn là ‘mình đã uống phải nước rửa chân của người khác’.
“Chắc chắn là anh giận rồi, anh có thèm để ý em nữa đâu… Anh ơi em xin lỗi, em chỉ là…muốn khiến anh cười, chọc cho anh vui thôi mà.”
“Không giận.”
Hai người một trước một sau đi xuống núi.
Tiết Hựu Ca thật sự sợ đã chọc giận anh, dọc đường luôn miệng bảo muốn cho anh trứng gà trứng vịt, rồi bắt lươn cho anh, còn hỏi nhà anh có chuột không để cậu qua bắt giúp, cái gì cũng nói được. Cuối cùng Trình Dự hết kiên nhẫn, trả lời một câu: “Sao em lại tùy tiện sờ soạng người khác?”
“… Anh lại chẳng phải người khác, sờ anh thì có làm sao.”
“Tiết Mễ Mễ.” Tai Trình Dự có vẻ hơi đỏ lên, “Anh còn chưa đồng ý với em đâu.”
“Gì cơ?” Cậu không hiểu câu này của Trình Dự.
“Không có gì.”
“Ừm… Vậy anh còn giận không?” Cậu nhìn biểu tình của Trình Dự suy đoán, nhưng chẳng nhìn ra được gì.
“Không.”
Trên đường xuống núi, hai người cứ tới lui mãi mấy vấn đề “Anh còn giận à?” “Hết giận rồi chứ hả?” “Thật sự không giận nữa à?” Sau khi xuống núi, đi ngang qua một cánh đồng hoa cải vàng rực rộng mệnh mông, Trình Dự quay đầu qua nhìn, Trình Dự vội bắt đầu giới thiệu: “Đẹp anh nhỉ? Trước em bảo anh là đẹp lắm, anh còn không tin.”
Trình Dự: “Ừ.”
Tiết Hựu Ca khẽ đưa tay sờ sờ áo anh.
Trình Dự cúi đầu: “Lại sờ soạng?”
“Em sờ xem áo anh hình như khô rồi.” Cậu nói, “Nhưng quần thì chưa.”
Giày tất của Trình Dự đều ướt cả, chỉ muốn nhanh nhanh về nhà.
Kết quả hai người cứ đi, bỗng trên đường xuất hiện một con chó cỏ lông vàng.
“Đù má.” Tiết Hựu Ca không kiềm được chửi thề.
Cậu tím lấy cánh tay Trình Dự không cho anh đi tiếp: “Anh đừng cử động, con chó này tên Đại Hoàng, dữ lắm đó.”
Trình Dự nhìn qua, con chó đó đang chặn ở giữa đường, bộ dáng nghiến răng chuẩn bị xông lên.
Trình Dự chẳng biết cậu đang sợ cái gì, cong lưng nhặt một hòn đá lên ước tính trọng lượng rồi vung tay ném qua. Tiết Hựu Ca căn bản không kịp ngăn anh lại, đã thấy Đại Hoàng nổi khùng, như phát điên mà lao về phía bọn họ.
Tiết Hựu Ca phản ứng nhanh như chớp, bỏ chạy.
Trình Dự đơ người một giây, thấy con chó trông thật dữ tợn, anh hơi bất lực, quay người chạy theo.
Tiết Hựu Ca chạy nhanh như gió, quay đầu lại thấy Tiết Hựu Ca đang ở phía sau, con chó đang đuổi theo anh. Tiết Hựu Ca dừng chân, quay người lại nắm lấy tay anh: “Sao mà anh chạy chậm thế!”
Trình Dự mang giày vừa ướt vừa nặng, vốn chẳng chạy nổi. Anh chẳng kịp suy nghĩ, chỉ cảm giác có hai luồng gió vụt qua bên tai, rồi anh bị người ta nắm tay, kéo chạy như bay trên con đường làng. Gió mang hương hoa cải thổi qua, tóc đen đã khô phân nửa của Trình Dự dựng lên, anh quay mặt nhìn người đang chạy bên cạnh mình.
Thời gian tựa như trôi chậm lại, tiếng trống ngực trở nên nặng nề và dồn dập.
Tiết Hựu Ca cong người, tay chống đầu gối thở dốc: “Con chó điên ngu ngốc đó, ĐM, đuổi theo bọn mình ít nhất một cây số, chưa thấy chó nào thù dai như thế, mệt muốn chết.” Cậu túm vạt áo vẩy vẩy quạt gió, lộ ra vòng eo trắng trẻo thon gọn.
Trình Dự dời tầm mắt, cũng thở dốc đến lợi hại, cả khuôn mặt đỏ bừng vì chạy bộ, miệng nói: “Đừng có nói bậy.”
Tiết Hựu Ca cười hi hi, quẹt mồ hôi trên cổ: “Đồng hồ của anh sao cứ kêu mãi thế.”
“Bị hỏng rồi.” Trình Dự nhìn đứa trẻ thôn quê chẳng giống con gái chút nào này, lại cảm giác cậu như đang tỏa sáng.
“Ban nãy, em quay lại nắm tay anh.” Trình Dự hỏi cậu, “Tại sao?”
“Tất nhiên là sợ anh bị chó cắn rồi, đại thiếu gia anh chắc chưa từng thấy loại chó hoang thế này nhỉ.” Nhỡ Trình Dự bị cắn rồi tìm cậu đòi bồi thường thì biết làm sao.
“Chưa từng thấy…” Ánh mắt Trình Dự càng sâu hơn bình thường, chầm chậm nở nụ cười, “Dữ tợn thế này.”
Tiết Hựu Ca bảo chó hoang đã đi rồi, đang định kéo anh đi thì bị Trình Dự nắm lấy lòng bàn tay: “Này.”
“Chuyện em nói hai hôm trước, anh đã nghĩ xong rồi.” Trình Dự dừng một lát, “Có thể thử xem.”
“Cái gì?” Tiết Hựu Ca ngẩng đầu nhìn anh.
Màu đỏ trên mặt Trình Dự lan từ nốt lệ chí bên khóe mắt ra tới sau tai: “Em biết anh nói về gì mà.”
Tiết Hựu Ca há hốc miệng.
Anh thấp giọng: “Tiết Mễ Mễ, em đừng có biết rồi còn cố hỏi.”
ĐM, Trình Dự thầm mắng trong lòng, cuộc đời anh chưa từng làm qua chuyện gì mất mặt thế này.
Cũng may đây ở đây là nơi hoang vu hẻo lánh, không có người khác.
Tiết Hựu Ca nhìn vẻ mặt rối rắm của anh, càng ngớ người hơn, cái gì cơ cái gì cơ…
Thôi bỏ đi, tính tình đại thiếu gia này vẫn thế, có hỏi cũng chẳng ra.
“Ừa, vậy được.” Cậu thuận miệng đáp lời.
Trình Dự thấy cậu đồng ý, khóe miệng nhếch lên thành hình vòng cung, cũng chẳng biết diễn đạt thế nào nên đơn giản là đưa tay lên xoa đầu cậu: “Ngày mai anh đưa em đi chơi.”
HẾT CHƯƠNG 14.
Tiết Hựu Ca không biết, nhưng tiếp đó lại nghe Trình Dự nói một câu: “Em nghe rõ chưa?”
“Rõ rồi, anh bảo suy nghĩ một chút, ừm.”
Lúc này Trình Dự mới quay đầu lại nhìn cậu, thấy cậu vẫn đang vui vẻ ăn mì.
Nếu mình từ chối, liệu cậu có khóc không?
Trình Dự càng rối bời hơn.
“Bôi thuốc xong rồi.” Tiết Hựu Ca nghiêng đầu nhìn vào mắt anh, “Anh à, đồng hồ của anh cứ kêu mãi.”
Vòng tay không thể tắt, Trình Dự cũng chẳng thể tháo nó xuống, chỉ đành cố gắng khống chế cảm xúc của mình lại: “Đi thôi, anh đưa em về nhà.”
Tiết Hựu Ca sợ bị lộ nên về nhà cô chú trước, thấy chị họ vẫn chưa về, cậu bảo mình về trước, chị họ còn phải đợi một lát. Thế này rất giống phong cách của con gái mình nên cô cũng không nghi ngờ, lái xe đưa cậu về nhà.
Trên xe, cô nhắc tới chuyện mấy hôm nữa họ chuyển nhà: “Cô chú chuyển đi rồi, nhà sẽ thành trống.”
“Cô ơi, về sau mọi người không quay về nữa ạ?”
“Có, sẽ về chứ, nhưng chị họ con phải đi học, cô còn phải chăm Cao Cao nên có về cũng chẳng ở được mấy hôm.” Nguyên nhân nhà cô chuyển đến thành phố lớn, ngoài việc cho con gái đi học thì chủ yếu vẫn là vì bệnh tình của con út, “Đến lúc đó con nghỉ hè có thể tới Bắc Kinh chơi, co đưa con đi leo Trường Thành.”
Cô lái xe rất chậm: “Cô chú chuyển đi rồi thì nhà sẽ để không, con lên cấp hai thì cứ chuyển vào nhà cô mà ở.”
Tiết Hựu Ca lắc đầu, bảo mình có thể tự đi xe đi học.
“Nhưng không phải cho con ở không đâu, lúc rảnh thì giúp cô dọn dẹp nhà cửa, phòng ốc phải có người ở thì mới có hơi người. Ông bà nội con cũng chuyển qua sống cùng, bà nội có thể nấu cơm cho con, nhiều người cùng chăm sóc con, con còn lo không có động lực học tập à?” Cô nói vậy là bởi biết chắc rất ít khi có cơ hội quay về, nhà cửa để không hoặc cho người ngoài thuê đều không ổn, chi bằng để cho người nhà ở.
Về tới nhà, Tiết Thiên Lượng đang say rượu nằm trên sofa, chẳng khiến người ta yên tâm chút nào.
Hà Tiểu Yêu vừa gội đầu vừa ngâm nga một bài hát trong phòng khách, nghe chừng tâm tình không tệ. Tiết Hựu Ca nói với mẹ một tiếng, chuẩn bị về phòng thì bị Hà Tiểu Yêu gọi lại, trên đầu đầy bọt, cô quay qua nhìn cậu nói: “Mễ Mễ, cuối tuần mẹ đưa con đi Khánh Châu một chuyến, nghe một buổi tọa đàm tiếng Anh.”
Thỉnh thoảng Hà Tiểu Yêu sẽ đưa cậu đi nghe tọa đàm một lần, Tiết Hựu Ca đã quen rồi nên đáp một tiếng. Sau khi tắm rửa xong thì về phòng khóa cửa lại, thả đom đóm trong bình ra.
Trong căn phòng không bật đèn, những đốm sáng nho nhỏ rọi sáng poster anime treo khắp bốn bức tường.
Khi đang mơ màng ngủ, Tiết Hựu Ca đột nhiên nghe thấy tiếng cãi vã kìm nén.
“Tiết Thiên Lượng! Em sẽ không cho anh một phân tiền nào nữa, Mễ Mễ còn phải đi học, đây đều là tiền học của con, anh không được động vào!”
“Một tháng anh về nhà được một lần, anh giống một ông bố ở chỗ nào hả?!
“Nhỏ tiếng thôi… Đừng đánh thức Mễ Mễ.”
Tiết Thiên Lượng một tháng về nhà mấy ngày, như vậy tránh được xung đột, tuy nhiên có nhiều khi hai người họ vẫn cãi nhau.
Tiết Hựu Ca mơ màng nghĩ, có phải đúng như mẹ Hổ Bì nói thật không nhỉ, rằng ba cậu bài bạc bên ngoài.
Rất nhanh, tiếng cãi vã bên ngoài không còn nữa. Sáng sớm hôm sau, Tiết Hựu Ca thấy những con đom đóm kia đều chết cả rồi, bèn nhặc xác tụi nó lên rồi để vào trong lọ thủy tinh.
Hà Tiểu Yêu làm bữa sáng cho cậu: “Mễ Mễ, lát nữa ba đưa con đến nhà bà nội ở mấy hôm, cuối tuần lại đón con.”
Tiết Hựu Ca nhìn cô, rồi lại nhìn Tiết Hựu Ca, hai người đều không vui vẻ như hôm qua.
“Vâng ạ.” Cậu ngoan ngoãn đáp lời.
Tới nhà bà nội, Tiết Thiên Lượng tắt máy, lấy ví tiền ra cho Tiết Thiên Lượng 200 tệ: “Mua quà cho mẹ con chắc mọi sạch tiền trong ống heo rồi?”
Tiết Hựu Ca vốn không muốn nhận, đột nhiên nhớ tới chuyện hai người họ cãi nhau tối qua.
Cậu giơ tay ra nhận tiền.
“Ba ơi, số tiền này con giữ giúp ba, về sẽ con sẽ trả lại.”
Tiết Thiên Lượng cười khẽ như thở dài: “Đứa bé ngoan.”
“Ba đừng mua vé số nữa.” Tiết Hựu Ca không biết ba có cờ bạc bên ngoài không, cũng chẳng đề cập tới chuyện này. Cậu nhào qua ôm chặt Tiết Thiên Lượng, “Cũng đừng chọc mẹ tức giận nữa.”
Sống mũi Tiết Thiên Lượng cay cay, xoa tóc cậu: “Ừ, ba đồng ý với con.”
Sau khi xuống xe, Tiết Hựu Ca cách cánh sửa sổ xe thủy tinh, đột nhiên kêu lên một tiếng ‘ba’.
Tiết Thiên Lượng thấy cậu hôn lên cửa sổ, nghe thấy cậu nói: “Con yêu ba.”
Sau đó Tiết Hựu Ca chạy mất.
Chữ ‘yêu’ này thật sự rất xấu hổ, nhưng thỉnh thoảng Tiết Hựu Ca vẫn sẽ nói ra. Bởi vì cậu biết ba yêu cậu, đồng thời cậu nghĩ rất đơn giản, cho rằng người lớn cũng sẽ bị giữ lại bởi tình yêu, bất luận là có mâu thuẫn gì, đều có thể vì chữ ‘yêu’ bình thường nhưng vĩ đại này mà tan thành mây khói.
—
Hổ Bì biết cậu quay lại, chạy qua rủ cậu đi chơi xe điện dụng. Tuy trong lòng Tiết Hựu Ca cũng rất muốn đi, nhưng vẫn từ chối.
“Buổi chiều tao còn chút việc, tao đã hẹn bạn rồi.”
“Mày hẹn bạn nào, bạn học à? Có thể đi cùng mà!”
Tiết Hựu Ca nghĩ ngợi, cảm thấy Trình Dự 100% sẽ không thích Hổ Bì.
“Mày không quen đâu, anh ấy bảo tao đừng rủ người khác.”
Lúc Hổ Bì rời đi có hơi không vui, Tiết Hựu Ca thấy nó như vậy, trong lòng cũng khó chịu, có lẽ là chuyện của Tiết Thiên Lượng và Hà Tiểu Yêu ảnh hưởng tới tâm trạng của cậu, cả ngày đều chẳng dậy được tinh thần.
Buổi chiều, cậu đem chôn lọ thủy tinh đựng đom đóm ở dưới gốc cây sung, làm cho tụi nó một cái mộ rồi một mình ngồi trên nhà cây nghe nhạc ngẩn người.
Đứa trẻ ở tầm tuổi này, cảm giác với thế giới bên ngoài rất nhạy cảm. Người lớn đều xem tụi nó là trẻ con, thật ra lại chẳng biết trong lòng chúng chuyện gì cũng rõ ràng, Tiết Hựu Ca cứ thế mà ngủ mất rồi bị người đánh thức.
Cậu chui ra từ nhà cây, trông thấy người đứng ở dưới thế mà lại là Trình Dự thì rất ngạc nhiên: “Sao anh lại tới?”
“Cửa nhà em mở, bên trong chẳng có ai, không sợ ăn trộm à?” Trình Dự gọi cậu, “Bé con, xuống đây đi.”
Tiết Hựu Ca dụi dụi mắt: “Không có ai đi ăn trộm đâu.”
“Em đã nói sẽ làm hướng dẫn viên cho anh, đừng bảo quên rồi nhé.”
“Vậy anh muốn đi đâu? Em đưa anh đi xem thác nước nhé?”
“Ở đây còn có thác nước á?”
“Có chứ!” Dứt lời, cậu leo thang dây xuống, nào ngờ bậc gỗ trên thang đột nhiên gãy ra, cậu đạp chân vào không khí, còn chưa kịp phản ứng đã rơi xuống từ độ cao bằng một người, trong khoảnh khắc trời đất quay cuồng.
Vừa hay rơi ở vị trí Trình Dự đang đứng, Trình Dự vốn muốn tránh, nhưng trong khoảnh khắc, căn bản chưa kịp suy nghĩ đã giơ tay ra đỡ.
Trình Dự ôm chặt eo cậu từ phía sau, nhưng trọng lượng từ trên trời rơi xuống quá nặng, anh lùi lại một bước rồi ngã ra đất.
Trình Dự nằm trên thảm cỏ xanh, trên đỉnh đầu có những chiếc là cây sung bị gió thổi bay, cùng với bầu trời xanh mấy trăng không chút ô nhiễm, nơi chóp mũi anh là mái tóc ngắn của Trình Dự và àn da ấp áp mang hương xà phòng, nhịp tim đập thình thịch không kiểm soát được.
Cảm giác rất xa lạ.
Mấy giây sau, Tiết Hựu Ca mới phản ứng lại. Ngã không hề đau, được người khác giữ lại – dưới thân cậu còn có một tấm đệm thịt, có thể cảm nhận rõ ràng độ ấm cơ thể Trình Dự truyền qua.
“Này.” Trình Dự nằm dưới, cánh tay rời khỏi eo cậu, dùng tay chọc chọc vai cậu, “Đưa anh đi xem thác nước ư?”
—
“Đây là thác nước em nói?”
Trình Dự ngẩng đầu nhìn dòng nước phun ra từ lưng chừng núi rồi rơi xuống đầm.
Đầm nước đó rộng chừng nửa sân bóng rổ, không sâu, nước trong nhìn thấy cả đáy.
“Tất nhiên gọi là thác nước rồi, trước kia em cùng Hổ Bì, còn có mấy anh em khác nữa thường tới đây bơi.” Cậu ngồi bên đầm nước, cởi giày rồi nhúng chân xuống, “Ở dưới kia kìa.” Cậu lại chỉ vào thác nước, “Bọn em từng đứa tắm cho nhau ở đó.”
“Tắm cho nhau?” Trình Dự nghe xong lời này, không khỏi quay đầu nhìn cậu, “Em cùng… mấy đứa con trai?”
“Phải, lớp ba hay lớp bốn gì đó, em cũng quên rồi.” Tiết Hựu Ca nằm ra, nhìn lên bầu trời, những bông cúc nhỏ bên thác đung đưa theo gió.
Trình Dự cau mày, lớn lên trông giống con trai, tính cách cũng giống con trai, thế mà lại đi bơi cùng nhiều nam sinh như thế.
Thôi bỏ đi, lớp ba lớp bốn vẫn đều là trẻ con. Anh miễn cưỡng thuyết phục bản thân, nhưng vẫn còn chút không vui chẳng biết từ đâu đến: “Về sau không được bơi với những bạn nam kia nữa.”
“Gì cơ?”
Trình Dự: “… Trong nước không sạch, sẽ bị bệnh đấy.”
“Bị bệnh gì chứ, không đâu, nước này là từ trong núi ra, sạch lắm luôn.” Nói rồi Tiết Hựu Ca đứng dậy, cậu cúi người vốc một ngụm nước, uống trước mặt Trình Dự, rồi té nước lên mặt anh.
Trình Dự cúi xuống nhìn thấy đôi chân đang đung đưa dưới nước của cậu, không nói gì.
“Anh có muốn uống một ngụm không? Ngọt lắm.” Trên mặt Tiết Hựu Ca vương những giọt nước lấp lánh như pha lê, mái tóc đều ướt hết cả, đôi mắt nhạt màu của cậu lấp lánh dưới ánh sáng.
“Không.” Trình Dự mím chặt môi.
Tiết Hựu Ca thấy anh vẫn không vui thì có hơi bế tắc, muốn chọc cho anh vui nên kể vài câu chuyện hài hước, hỏi anh có thấy buồn cười không, Trình Dự vẫn rất hợp tác, mặt vô nói buồn cười.
“Thế anh cười một cái xem nào!: Nói chuyện với Trình Dự làm Tiết Hựu Ca mệt mỏi quá trời, còn phải hao tâm pha trò cho anh, “Như anh là rất dễ mắc chứng sa sút trí tuệ đấy.”
Tiết Hựu Ca nói xong lại nảy ra chủ ý, cậu lặng lẽ đưa tay ra rồi thừa cơ thò vào áo của Trình Dự gãi eo anh. Trình Dự không ngờ cậu lại có chiêu này, lập tức né sang một bên. Thấy anh né tránh, Tiết Hựu Ca chẳng những không lui lại mà còn xông tới, Trình Dự bị cậu gãi đến ngứa ngáy, càng né về sau: “Này!”
“Được rồi đấy!”
Tiết Hựu Ca vẫn còn cười, hỏi anh có nhột không.
Tiếp đó, chỉ nghe ‘tùm!’ một tiếng.
Trình Dự rơi xuống nước.
Tiết Hựu Ca ngớ người, rất nhanh kịp phản ứng lại: “Anh ơi!”
Đang chuẩn bị nhảy xuống cứu anh thì Trình Dự đã nổi lên.
Tóc đen dán vào mặt, những giọt nước trượt dài trên khuôn mặt xuống cằm. Trình Dự rũ nước trên mặt, trầm mặt từ đầm nước lên bờ.
Anh đã uống phải nước rửa chân của người khác.
Tiết Hựu Ca nhìn biểu tình của anh, trong chốc lát không dám cử động, lắp bắp xin lỗi: “Anh Trình Dự, không phải em cố ý đâu…”
Trình Dự không đáp lời, đưa tay vuốt nước trên mặt, túm cổ áo rồi cởi ra, lấy xuống vắt khô.
Nước chảy khắp người anh, từng giọt nước lăn dài trên tóc anh dọc theo tấm lưng trẻ trung cường tráng, rồi thấm vào chiếc quần jeans bởi ngấm nước mà càng đậm màu hơn.
Quần và giày đều ướt cả, mặc vào rất khó chịu, nhưng Trình Dự cũng không cởi ra trước mặt cậu.
Trình Dự vắt kiệt nước trong áo rồi mặc lên.
Với chiếc áo T-shirt ướt át trên người, Trình Dự quay nửa mặt lại, khuôn mặt ướt át bởi nốt lệ chí mà trở nên yêu dị, một giọt nước lăn dài trên sống mũi thẳng tắp, rồi trượt qua cánh mũi.
Tiết Hựu Ca càng không dám nói gì.
“Xuống núi.” Anh phun ra hai từ.
Tiết Hựu Ca không nói gì, lẳng lặng đi sau lưng anh, lát sau mới dám lên tiếng: “Anh đang giận em à?”
“Không.”
Trong đầu Trình Dự toàn là ‘mình đã uống phải nước rửa chân của người khác’.
“Chắc chắn là anh giận rồi, anh có thèm để ý em nữa đâu… Anh ơi em xin lỗi, em chỉ là…muốn khiến anh cười, chọc cho anh vui thôi mà.”
“Không giận.”
Hai người một trước một sau đi xuống núi.
Tiết Hựu Ca thật sự sợ đã chọc giận anh, dọc đường luôn miệng bảo muốn cho anh trứng gà trứng vịt, rồi bắt lươn cho anh, còn hỏi nhà anh có chuột không để cậu qua bắt giúp, cái gì cũng nói được. Cuối cùng Trình Dự hết kiên nhẫn, trả lời một câu: “Sao em lại tùy tiện sờ soạng người khác?”
“… Anh lại chẳng phải người khác, sờ anh thì có làm sao.”
“Tiết Mễ Mễ.” Tai Trình Dự có vẻ hơi đỏ lên, “Anh còn chưa đồng ý với em đâu.”
“Gì cơ?” Cậu không hiểu câu này của Trình Dự.
“Không có gì.”
“Ừm… Vậy anh còn giận không?” Cậu nhìn biểu tình của Trình Dự suy đoán, nhưng chẳng nhìn ra được gì.
“Không.”
Trên đường xuống núi, hai người cứ tới lui mãi mấy vấn đề “Anh còn giận à?” “Hết giận rồi chứ hả?” “Thật sự không giận nữa à?” Sau khi xuống núi, đi ngang qua một cánh đồng hoa cải vàng rực rộng mệnh mông, Trình Dự quay đầu qua nhìn, Trình Dự vội bắt đầu giới thiệu: “Đẹp anh nhỉ? Trước em bảo anh là đẹp lắm, anh còn không tin.”
Trình Dự: “Ừ.”
Tiết Hựu Ca khẽ đưa tay sờ sờ áo anh.
Trình Dự cúi đầu: “Lại sờ soạng?”
“Em sờ xem áo anh hình như khô rồi.” Cậu nói, “Nhưng quần thì chưa.”
Giày tất của Trình Dự đều ướt cả, chỉ muốn nhanh nhanh về nhà.
Kết quả hai người cứ đi, bỗng trên đường xuất hiện một con chó cỏ lông vàng.
“Đù má.” Tiết Hựu Ca không kiềm được chửi thề.
Cậu tím lấy cánh tay Trình Dự không cho anh đi tiếp: “Anh đừng cử động, con chó này tên Đại Hoàng, dữ lắm đó.”
Trình Dự nhìn qua, con chó đó đang chặn ở giữa đường, bộ dáng nghiến răng chuẩn bị xông lên.
Trình Dự chẳng biết cậu đang sợ cái gì, cong lưng nhặt một hòn đá lên ước tính trọng lượng rồi vung tay ném qua. Tiết Hựu Ca căn bản không kịp ngăn anh lại, đã thấy Đại Hoàng nổi khùng, như phát điên mà lao về phía bọn họ.
Tiết Hựu Ca phản ứng nhanh như chớp, bỏ chạy.
Trình Dự đơ người một giây, thấy con chó trông thật dữ tợn, anh hơi bất lực, quay người chạy theo.
Tiết Hựu Ca chạy nhanh như gió, quay đầu lại thấy Tiết Hựu Ca đang ở phía sau, con chó đang đuổi theo anh. Tiết Hựu Ca dừng chân, quay người lại nắm lấy tay anh: “Sao mà anh chạy chậm thế!”
Trình Dự mang giày vừa ướt vừa nặng, vốn chẳng chạy nổi. Anh chẳng kịp suy nghĩ, chỉ cảm giác có hai luồng gió vụt qua bên tai, rồi anh bị người ta nắm tay, kéo chạy như bay trên con đường làng. Gió mang hương hoa cải thổi qua, tóc đen đã khô phân nửa của Trình Dự dựng lên, anh quay mặt nhìn người đang chạy bên cạnh mình.
Thời gian tựa như trôi chậm lại, tiếng trống ngực trở nên nặng nề và dồn dập.
Tiết Hựu Ca cong người, tay chống đầu gối thở dốc: “Con chó điên ngu ngốc đó, ĐM, đuổi theo bọn mình ít nhất một cây số, chưa thấy chó nào thù dai như thế, mệt muốn chết.” Cậu túm vạt áo vẩy vẩy quạt gió, lộ ra vòng eo trắng trẻo thon gọn.
Trình Dự dời tầm mắt, cũng thở dốc đến lợi hại, cả khuôn mặt đỏ bừng vì chạy bộ, miệng nói: “Đừng có nói bậy.”
Tiết Hựu Ca cười hi hi, quẹt mồ hôi trên cổ: “Đồng hồ của anh sao cứ kêu mãi thế.”
“Bị hỏng rồi.” Trình Dự nhìn đứa trẻ thôn quê chẳng giống con gái chút nào này, lại cảm giác cậu như đang tỏa sáng.
“Ban nãy, em quay lại nắm tay anh.” Trình Dự hỏi cậu, “Tại sao?”
“Tất nhiên là sợ anh bị chó cắn rồi, đại thiếu gia anh chắc chưa từng thấy loại chó hoang thế này nhỉ.” Nhỡ Trình Dự bị cắn rồi tìm cậu đòi bồi thường thì biết làm sao.
“Chưa từng thấy…” Ánh mắt Trình Dự càng sâu hơn bình thường, chầm chậm nở nụ cười, “Dữ tợn thế này.”
Tiết Hựu Ca bảo chó hoang đã đi rồi, đang định kéo anh đi thì bị Trình Dự nắm lấy lòng bàn tay: “Này.”
“Chuyện em nói hai hôm trước, anh đã nghĩ xong rồi.” Trình Dự dừng một lát, “Có thể thử xem.”
“Cái gì?” Tiết Hựu Ca ngẩng đầu nhìn anh.
Màu đỏ trên mặt Trình Dự lan từ nốt lệ chí bên khóe mắt ra tới sau tai: “Em biết anh nói về gì mà.”
Tiết Hựu Ca há hốc miệng.
Anh thấp giọng: “Tiết Mễ Mễ, em đừng có biết rồi còn cố hỏi.”
ĐM, Trình Dự thầm mắng trong lòng, cuộc đời anh chưa từng làm qua chuyện gì mất mặt thế này.
Cũng may đây ở đây là nơi hoang vu hẻo lánh, không có người khác.
Tiết Hựu Ca nhìn vẻ mặt rối rắm của anh, càng ngớ người hơn, cái gì cơ cái gì cơ…
Thôi bỏ đi, tính tình đại thiếu gia này vẫn thế, có hỏi cũng chẳng ra.
“Ừa, vậy được.” Cậu thuận miệng đáp lời.
Trình Dự thấy cậu đồng ý, khóe miệng nhếch lên thành hình vòng cung, cũng chẳng biết diễn đạt thế nào nên đơn giản là đưa tay lên xoa đầu cậu: “Ngày mai anh đưa em đi chơi.”
HẾT CHƯƠNG 14.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook