Bất Tuần
-
Chương 31: Chương 31
“Để bà đi lấy cho hai đứa cái chăn.” Vừa nghe Lục Tuần đồng ý là bà lập tức đi vào phòng ngủ ngay.
Lục Tuần cầm cặp đứng đơ tại chỗ: “……..”
“Ăn một ít không?” Trần Dã giơ bát đào tới chỗ hắn.
Lục Tuần nhìn cậu bằng ánh mắt phức tạp: “Thôi không cần đâu.”
“Vậy cậu vào phòng ngủ chờ tôi một lát.” Trần Dã đẩy nhanh tốc độ ăn đào, nhoáng cái đã đánh chén hết sạch, cậu lau miệng, mang bát đi rửa rồi mới về phòng ngủ.
Lục Tuần đang thu dọn cái bàn học bừa bộn của cậu.
Trần Dã tựa người vào cửa, lấy làm khó hiểu: “Cậu có bệnh sạch sẽ à?”
Lục Tuần quay đầu nhìn cậu, chỉ vào mớ quần áo, sách vở và cả hộp giấy đựng đồ linh tinh vứt loạn xạ dưới sàn gỗ, hỏi: “Cậu không có bệnh sạch sẽ à?”
“Đệt.” Trần Dã nhíu mày, khom lưng nhặt nhạnh quần áo, “Tôi chưa kịp dọn.”
“Lo làm bài đi đã.” Lục Tuần thở dài, chỉ vào đề vật lý trên bàn.
Trần Dã tặc lưỡi, kéo ghế ra ngồi xuống.
Bởi vì đã ăn một ít lót dạ nên cậu lại lần nữa vực dậy tinh thần, bắt đầu cầm bút giải đề.
Chừng mười phút sau, Trần Dã buông bút, vươn vai duỗi người.
Lục Tuần đặt bài thi trong tay xuống, cầm tờ bài làm của cậu lên nhìn lướt qua, kinh ngạc bảo: “Cậu học lý khá đấy.”
Tuy cũng có câu sai, nhưng xác suất làm đúng thì vẫn rất cao.
Trần Dã nhíu mày: “Cái này hồi cấp hai có học rồi mà, chuyển một cái là được.”
Lục Tuần chợt phát hiện mình có lẽ đã lầm tưởng về Trần Dã rồi, nếu Trần Dã thật sự chẳng chịu học hành gì, thi thố toàn qua loa đối phó, vậy thì sao mà có thể thi vào trường I được? Hắn thả tờ đề xuống, hỏi Trần Dã: “Hồi cấp hai thành tích cậu thế nào?”
“Dù sao cũng tốt hơn cậu.” Trần Dã vui vẻ nhìn Lục Tuần, “Nghe nói hồi cấp hai cậu toàn bỏ thi hửm?”
“Sử Tùng Lâm nói à?” Lục Tuần cười.
“Đại ca cấp hai ghê gớm quá ha.” Trần Dã nói.
“Nào có ghê gớm bằng đại ca cấp ba.” Lục Tuần nhìn cậu.
“Thường thôi thường thôi.” Trần Dã rất hài lòng với sự thức thời của hắn: “Để đó ngày mài hẵng làm tiếp, đi tắm trước đã.”
“Ừ.” Lục Tuần gật đầu.
“Cậu tắm trước đi, tôi đi lấy quần áo cho cậu.” Trần Dã đi đến chỗ tủ quần áo, cắm cúi lục lọi một hồi như đào kho báu, mãi một lúc sau mới lôi được một cái áo cộc tay ra.
Đây là cái áo sáu ngàn hai mà Lục Tuần cho cậu mượn lúc ở bệnh viên.
Cậu đã giặt sạch sẽ rồi, chỉ có điều ——
Trần Dã giũ giũ cái áo vo thành cục rồi mở ra.
Cậu tìm phần cổ áo, vẩy mạnh một phát từ trên xuống dưới.
Áo thì mở ra rồi nhưng mà vẫn nhăn nhăn nhúm nhúm như dưa muối vậy.
Trần Dã xấu hổ quá, bèn nhét quách cái áo vào trong tủ, quay đầu hỏi Lục Tuần, “Hay cậu mặc tạm đồ ngủ của tôi nhé?”
Lục Tuần: “……”
Lục Tuần thật sự rất muốn chiêm ngưỡng bên trong tủ quần áo của Trần Dã trông như nào mà có thể biến quần ào thành ra thế này.
Trần Dã lại lục lọi một thôi một hồi, cuối cùng lôi được một bộ đồ ngủ lụa màu đen từ dưới cùng ra, đưa cho Lục Tuần.
“Còn mới đó.” Cậu đặc biệt nhấn mạnh.
“……Tôi không có bệnh sạch sẽ đâu.” Lục Tuần bảo.
“Ờ, phòng tắm ở đối diện bếp nhé.” Trần Dã rõ ràng không tin.
Lục Tuần: “……”
Lục Tuần cầm đồ ngủ đi tắm.
Trần Dã quay đầu ngó cái bàn học đã được thu dọn ngăn nắp chỉnh tề, thế này mà còn bảo không có bệnh sạch sẽ?
Cậu cạn lời, bắt đầu dọn dẹp mớ đồ linh tinh dưới đất, nhất là nhét hết găng tay vào trong tủ đồ.
Mặc dù bình thường bà không tùy tiện đi vào phòng cậu, nhưng cứ đề phòng trước vẫn hơn.
Trần Dã tốn hơn mười phút để nhét hết toàn bộ đồ đạc dưới đất vào trong ngăn tủ, cuối cùng cũng coi như xử lý xong xuôi, ít nhất không thấy thứ gì dưới sàn nhà nữa.
Dọn đồ xong rồi, cậu bèn nhìn về phía phòng tắm.
Lục Tuần vẫn còn chưa tắm xong nữa.
Tên này ngủ luôn trong phòng tắm đấy à?
Lại chờ tiếp mười phút nữa, tiếng nước trong phòng tắm mới từ từ ngừng lại.
Trần Dã cũng đến là quỳ luôn.
Khi tiếng bước chân vang lên trong phòng ngủ, Trần Dã dời mắt khỏi màn hình điện thoại, ngẩng đầu lên bảo: “Cậu tắm gì mà ——”
Sau khi nhìn kỹ Lục Tuần, cậu bỗng nhiên ngớ ra.
Bộ đồ ngủ bằng lụa màu đen này là Trình Tiến Đông tặng cậu vào dịp sinh nhật, còn nói là tốn tận 100 đồng mới mua được.
Nhưng lúc ngủ Trần Dã không thích mặc áo cho nên cứ để đó chẳng mặc bao giờ.
Vả lại cậu cũng không thích cái cảm giác trơn tuột này, cứ thấy mặc vào người dinh dính kiểu gì.
Quan trọng nhất là Trình Tiến Đông cũng có một bộ như này, Trần Dã từng thấy cậu ta mặc rồi, dù có đi phía sau con gái 500m thì cũng bị kêu là biến thái quấy rối ấy chứ.
Chính bởi vậy cậu càng không muốn mặc.
Ấy thế nhưng Lục Tuần mặc vào thì lại hợp cực kỳ.
Trần Dã không diễn tả được là hợp như thế nào, nhưng nếu giờ gọi Trình Tiến Đông qua đây, ắt hẳn Trình Tiến Đông sẽ khóc ngất luôn cho xem.
“Cậu đi tắm đi.” Lục Tuần xắn tay áo lên.
“Cậu ngủ bên trong nhé, tôi thích ngủ bên ngoài.” Nói rồi, Trần Dã bèn cầm quần áo đi ra khỏi phòng ngủ.
Cậu băng qua phòng khách, đi tới trước cửa phòng bà.
Cửa phòng bà mở một nửa, đèn đã tắt, song ti vi vẫn đang phát rất náo nhiệt.
Mỗi lần bà xem ti vi là lại quên bẵng thời gian, bác sĩ đã dặn nhiều lần là phải chú ý nghỉ ngơi mà bà cứ cứng đầu không nghe, thật sự là còn bướng bỉnh hơn cả cậu nữa.
“Bà chưa ngủ sao?” Trần Dã cau mày, khoanh tay tựa vào cửa.
“Bà xem hết tập này rồi ngủ.” Mắt bà vẫn dán vào ti vi.
Trần Dã còn lâu mới tin, cậu cầm lấy điều khiển ti vi, cài đặt hẹn giờ: “Hết tập này là nó tự động tắt đấy nhé.”
“Phiền quá đi mất.” Bà đang xem chăm chú, xua tay đuổi cậu đi, “Đi tắm đi, đi tắm đi.”
Trần Dã tắm rất nhanh, xịt dầu gội lên đầu rồi cứ thế để cái đầu đầy bọt mà bôi sữa tắm qua loa khắp người, cuối cùng dội nước cả thảy một lượt.
Tắm xong, cậu tròng mỗi cái quần đi ra khỏi phòng tắm, rón rén đi tới gần phòng của bà.
Bà đang lim dim khép hờ mắt rồi, cậu liền cầm điều khiển chỉnh thấp âm lượng, sau đó cẩn thận chuồn ra ngoài, trở về phòng ngủ của mình.
Lục Tuần nằm sát mé giường, đang cầm sách đọc, nghe tiếng cậu đẩy cửa đi vào, hắn bèn ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt dừng lại ở xương quai xanh của Trần Dã trong một giây lát rồi lại nhanh chóng dời ra.
Nhìn chi vậy?
Trần Dã ngơ ngác cúi đầu, theo ánh mắt Lục Tuần nhìn xuống thân trên trần trụi của mình.
Cái ĐM.
Bấy giờ cậu mới ý thức được một việc cực kỳ quan trọng đã bị mình xem nhẹ.
Hình như Lục Tuần thích con trai.
Trần Dã tự dưng thấy lúng túng, giờ cũng không kịp chạy đến tủ đồ lấy áo mặc vào nữa rồi.
Cậu phi nhanh đến giường, vén chăn lên, chui tọt vào trong, bọc mình thật kỹ trong ổ chăn.
Lục Tuần thở dài, đặt sách xuống, quay sang dòm cậu.
Cả người Trần Dã chỉ có mỗi cái đầu lộ ra bên ngoài.
“Bây giờ cậu mới phản ứng thì trễ quá rồi đó.” Lục Tuần bất đắc dĩ.
Trần Dã: “……”
Đúng là cậu không để ý.
Cậu hoàn toàn quên khuấy chuyện này luôn.
Cậu chợt nhớ lúc nãy bà bảo Lục Tuần ngủ lại, hình như Lục Tuần——
Chắc là Lục Tuần không muốn ở lại đây rồi.
“Không nóng à?” Lục Tuần hỏi cậu.
Trần Dã vén chăn ra một chút, suy nghĩ một chốc rồi bèn nghiêng đầu nhìn hắn, nhíu mày hỏi: “Cậu vừa nhìn tôi hả?”
“Tôi chưa từng nhìn à?” Lục Tuần hỏi ngược lại.
Trần Dã ngẩn ngơ, lúc ở quyền quán mỗi khi đánh xong là cậu hay cởi áo ra, nhìn thì đúng thật là từng nhìn rồi.
Cơ mà lúc đó cậu đâu có biết Lục Tuần thích con trai.
Trần Dã buồn bực cầm điện thoại lên, chọn bừa một trò chơi, sau khi tìm ra được điểm khác biệt giữa hai bức hình ngớ ngẩn, cậu liền quay sang gọi Lục Tuần: “Nè.”
Lục Tuần dời mắt khỏi trang sách, cũng quay sang nhìn cậu.
“Ờm……” Trần Dã ngập ngà ngập ngừng, đoạn hắng giọng hỏi: “Cậu ngủ được không? “
“Gì cơ?” Lục Tuần không hiểu.
“Nếu người ngủ bên cạnh tôi là con gái, tôi nhất định chẳng thể ngủ nổi.” Trần Dã bảo.
Lục Tuần đã hiểu ra, hắn cười bảo: “Vì sao không ngủ được?”
“Hỏi thừa.” Trần Dã chép miệng, “Đừng giả ngu nữa, cậu hiểu ý tôi mà.”
Lục Tuần nở nụ cười, suy nghĩ một chốc rồi đáp, “Đối với tôi thì cậu chỉ là bạn bè thôi, cũng giống cậu đâu phải nhìn thấy cô gái nào cũng thích.”
Lục Tuần biết lời này không phải thành thật, nếu nói hắn không hề có ý nghĩ gì với Trần Dã thì là nói đối, nhưng đó cũng chỉ là ý nghĩ mà thôi.
“Tôi đã thích cô gái nào bao giờ đâu.” Trần Dã kéo chăn xuống cánh tay, bảo.
“Hở?” Lục Tuần nhìn cậu.
“Chưa từng nghĩ tới.” Trần Dã nói, “Tôi bận quá mà.”
Lục Tuần lặng thinh.
Trần Dã không chỉ phải đi học mà còn phải đi làm thêm, thi thoảng còn đi đánh nhau dẹp loạn gì gì đó nữa.
“Cậu thì sao?” Nói đến trọng tâm câu chuyện, Trần Dã hết sức tò mò, “Cậu có…… bạn trai không?”
“Không có.” Lục Tuần trả lời.
“Ồ.” Trần Dã chỉ biết đáp một tiếng thế thôi.
Nói xong câu này, hai người đều im lặng.
Trần Dã cầm điện thoại lên, mở màn hình tiếp tục chơi tìm điểm khác biệt.
Ván mới là tranh phong cảnh, cậu nhìn muốn mòn con mắt rồi mà chẳng thấy điểm khác biệt đâu.
Nhờ hệ thông giúp đỡ thì mất những 100 đồng vàng lận! Mà 100 đồng vàng thì lại ngốn ối tiền mới mua được!
“Móa.” Trần Dã xóa luôn cái con game ngu ngốc này.
“Trên cái cây bên trái có con chim.” Lục Tuần nói.
Trần Dã ngạc nhiên quay sang nhìn hắn chằm chằm: “Đù má cậu cố ý đúng không?”
“Tắt đèn đi, sáng mai dậy cậu còn phải học thuộc trang từ vựng thứ nhất nữa đấy.” Lục Tuần đặt sách lên đầu giường.
Trần Dã: “……”
Mẹ kiếp.
Trần Dã nhổm dậy tìm cái công tắc ở đầu giường, tay vung vẩy mò mẫm, “Cạch” một tiếng, đèn tắt.
Căn phòng bỗng chốc tối thui, mấy giây sau, Lục Tuần chỉ còn thấy chút ánh sáng le lói dư lại trong bóng đèn.
Trần Dã trừng mắt nhìn hắn, đều tại hôm nay phải cày mấy bộ đề liền nên tế bào não chết cmnr, bằng không cậu nhất định đã tìm được con chim trên cây rồi!
Cậu nghiến răng lật người lại, từ từ nhắm mắt.
Có lẽ vì mệt quá nên vừa mới nhắm mắt xong, còn chưa kịp chửi Lục Tuần, cậu đã ngủ say rồi.
Lục Tuần nghe tiếng hít thở đều đều của Trần Dã, cũng nghiêng đầu qua, nhắm mắt lại.
Sáu giờ sáng hôm sau, Lục Tuần tự động tỉnh giấc.
Hắn cúi đầu nhìn cánh tay vắt ngang qua ngực mình.
Trần Dã ngủ cũng coi như yên tĩnh, không cựa quậy di chuyển nhiều, có điều tay thì cứ ốm lấy người hắn, Lục Tuần nhớ mang mang là không dưới nắm lần.
Lần cuối cùng hắn nhớ mình đã kéo tay Trần Dã ra rồi còn lấy chăn chặn lại, nhưng không biết Trần Dã lại gác sang từ lúc nào.
Lục Tuần thở dài, lấy tay Trần Dã ra khỏi ngực mình.
Xưa nay Trần Dã luôn ngủ rất sâu, vì nằm nghiêng nên nửa gương mặt vùi vào trong gối, chỉ lộ ra nửa gương mặt còn lại.
Lục Tuần dời mắt khỏi gương mặt cậu, vén chăn lên, đi xuống từ phía cuối giường.
Tối qua mưa suốt đêm, ngoài cửa sổ lúc này vẫn vương hơi nước mưa.
Lục Tuần đẩy cửa kính ban công, mặt đất vẫn còn ẩm ướt, tuy nhiên mặt trời trên cao kia thì đã ló rạng một góc nhỏ rồi.
Hắn nhìn theo hướng mặt trời, trông thấy khu nhà mà mình thuê.
Khu nhà mà ngày nào cũng có người nói với hắn là “Chào mừng về nhà”.
Nhà ư.
Hắn ngoái đầu nhìn căn phòng phía sau lưng, phòng ở chẳng hề lớn, nhưng bên trong bày biện không ít đồ đạc.
Có giá giày đặt những chiếc giày kích cỡ khác nhau, có chiếc ghế sô pha được trải tấm vải in hình hoa nhỏ, có giá sách xếp cả những quyển sách quyển vở hồi tiểu học……
Còn có ——
Lục Tuần cúi đầu nhìn vườn hoa tuy chỉ rộng mấy mét vuông nhưng được trồng một hàng hoa nho nhỏ rực sắc vàng.
Đây mới gọi là nhà chứ.
Bà bưng cháo đi tới từ trong bếp, thấy Lục Tuần đứng ngoài ban công thì lấy làm ngạc nhiên: “Tiểu Lục dậy rồi hả?”
Lục Tuần xoay người chào bà: “Con chào bà ạ.”
“Ừ.” Bà vui vẻ đáp, sau đó lại quan tâm bảo, “Đang còn sớm mà, sao con không ngủ thêm chút nữa?”
“Mọi khi con toàn dậy vào giờ này nên cũng quen rồi.” Lục Tuần cười giải thích.
“Bà nấu cháo thịt rau xanh đấy, không biết có hợp khẩu vị của con không.” Bà mở chiếc nồi sành ra, múc một bát đưa cho Lục Tuần, “Con ngửi thử xem.”
Lục Tuần nhận lấy bát chào, cúi đầu ngửi thử.
Hơi khói ấm nóng và mùi thơm của rau củ bốc lên từ trong bát, phả vào mắt Lục Tuần.
“Thế nào?” Bà hỏi.
Hình bóng người bà phía sau màn hơi nước trông giống như bà ngoại trong ký ức của hắn vậy.
“Con mau nếm thử đi.” Bà nhìn hắn với vẻ chờ mong.
Lục Tuần cúi đầu nếm thử một miếng rồi lại ngẩng lên, cười bảo với bà: “Ngon lắm ạ.”
Là hương vị ấm áp mà đã rất lâu rồi hắn chưa được thưởng thức.
“Ngon là tốt rồi.” Bà dịu dàng nhìn hắn rồi lại quay sang ngó chiếc đồng hồ treo trên tường.
Đã sáu rưỡi rồi nhưng cái người trong phòng ngủ vẫn chưa hề có ý định rời giường.
Bà nội hiền lành lập tức thay đổi sắc mặt.
“Trần Dã! Trần Dã! Giờ nào rồi mà còn ngủ hả! Cái thằng quỷ sứ này! Muốn chết à!” Bà đẩy tung cửa, chạy xồng xộc vào.
Lục Tuần: “………………”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook