Bất Tử Võ Tôn
-
Chương 2: Võ hồn diệu dụng
Tiêu Vân là con cháu dòng chính Tiêu gia, sân viện nơi hắn ở cũng coi như không tệ, chỉ là hiện giờ lại có phần tiêu điều.
Trong sân viện rộng lớn cũng chỉ có hai người đầy tớ mà thôi.
Nhớ năm đó khi Tiêu Vân thức tỉnh võ hồn thì nổi trội không ai sánh bằng, trong sân viện có không ít thiết vệ bước vào Tiên Thiên cảnh bảo vệ, nha hoàn và lão ma ma còn nhiều hơn, nhưng khi tu vi hắn đình trệ không tiến, đầy tớ trong sân viện cũng liên tục giảm bớt.
Đặc biệt là hai năm trước, sau khi gia gia hắn bế quan giao tất cả sự việc cho đại bá hắn thì đãi ngộ lại càng bị tước đi nhiều hơn.
Nếu không phải bản thân có ân với Lý ma ma và Hoàn Nhi thì e rằng hai mẹ con này cũng đã sớm rời khỏi đây rồi.
- Vân thiếu gia, nguy rồi! Hàn khí của Linh Nhi tiểu thư lại phát tác rồi.
Khi Tiêu Vân bước vào sân viện thì một giọng nói đầy vội vã vang lên, chỉ thấy thị tỳ Hoàn Nhi đang tất tả chạy tới, xem bộ dạng dường như tình hình của Linh Nhi rất đáng lo.
- Sao lại sớm hơn một canh giờ chứ?
Tiêu Vân nhíu mày lại, biết rằng hàn khí của muội muội mình phát tác càng lúc càng lợi hại nên cũng không chần chừ nữa, lập tức chạy như bay tới một gian phòng, đẩy cửa bước vào.
Khi Tiêu Vân đẩy cánh cửa phòng đóng kín kia ra, một luồng hàn khí lập tức phả ra từ bên trong.
Hoàn Nhi sau lưng hắn lập tức bị lạnh run lẩy bẩy, không dám bước vào nửa bước.
Loại hàn khí này đến tu luyện giả Tiên Thiên cảnh còn kiêng dè, huống hồ gì là một cô gái yếu ớt như cô chứ?
Tiêu Vân chỉ hơi nhíu mày, không hề kiêng dè gì, ngược lại mặt mày đầy vẻ lo lắng, vội bước vào trong gian phòng.
Bước vào bên trong, có thể thấy được trong phòng đã có một đống lửa bốc cao, lửa cháy bừng bừng nhưng vẫn khó mà ngăn cản được hàn khí tung hoành.
Một thiếu nữ được mấy lớp chăn bông dày dặn quấn chặt trên chiếc giường tinh xảo, nhưng người cô lại cuộn tròn run rẩy không ngừng, dường như thiếu nữ nghe thấy động tĩnh nên vội nhô đầu ra từ trong chăn.
Đó là một thiếu nữ xinh xắn động lòng người, nhưng lúc này trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại tái nhợt, trên hàng mi dày phủ đầy bông tuyết, khuôn mặt như đóng một lớp sương mỏng, thoạt trông đã khiến người ta cảm thấy đau lòng.
- Ca.
Thiếu nữ hé mi, đôi mắt lởn vởn hàn khí. Cô thanh niên đang vội vàng đi tới kia, chợt khẽ hé môi mỉm cười, dường như biết ca đã đến rồi nên tất cả đau đớn đều theo đó tan thành mây khói.
- Linh Nhi đừng sợ, ca lập tức hút hàn khí ra cho muội.
Tiêu Vân đi tới bên giường của thiếu nữ, tuy hàn khí dày đặc cũng khiến hắn thấy lạnh run, chẳng qua hắn lại không thèm quan tâm, trực tiếp dùng tâm thần kết nối với võ hồn.
Chỉ thấy lòng bàn tay thiếu niên lấp lánh ánh sáng xanh, một nhánh cây màu xanh biếc xuất hiện trên làn da, phát ra ánh sáng rực rỡ.
- Hút cho ta!
Tiêu Vân cầm bàn tay đã đông cứng của thiếu nữ, bắt đầu khống chế võ hồn của bản thân hấp thu hàn khí trong cơ thể đối phương.
Nói cũng lạ, hàn khí khiến tu luyện giả Tiên Thiên cảnh cũng phải kiêng dè này lại bị cành cây màu xanh biếc kia hấp thu cuồn cuộn không ngừng, võ hồn này căn bản không hề kiêng kỵ loại hàn khí đó. Hàn ý trong căn phòng cuối cùng cũng bắt đầu giảm bớt dần.
Sau khu qua chừng nửa canh giờ, hàn khí trong phòng bỗng giảm xuống, thiếu nữ vốn còn run lập cập cũng bắt đỡ hẳn, vụn tuyết trên hàng mi biến mất, khuôn mặt vốn trắng bệch cũng bắt đầu hồng hào trở lại.
Chỉ là sắc mặt Tiêu Vân lúc này lại bắt đầu tái đi, giữa mi tâm có hàn khí đang lượn lờ.
Dường như toàn bộ hàn khí kia đều chuyển lên người hắn, khiến thân thể thiếu niên không nhịn được mà run rẩy.
Chẳng qua Tiêu Vân vẫn dốc sức chống chọi trước sự ăn mòn của loại hàn khí này, nghiến răng không ngừng hút hàn khí ra cho Tiêu Linh Nhi.
- Ca, được rồi, muội đã không sao nữa rồi.
Thấy mặt ca ca trắng bệch, rõ ràng đã sắp đông cứng nhưng vẫn chịu đựng khổ sở hút hết hàn khí cho mình, khóe mắt Tiêu Linh Nhi nhòe lệ trong lòng cảm thấy ấm áp, bèn cất tiếng khuyên nhủ ca ca của mình.
- Không sao, ta có thể chịu đựng được.
Khóe miệng Tiêu Vân cố gắng rặn ra một nụ cười, vội vã ổn định tâm thần khống chế võ hồn hút hàn khí trong cơ thể muội muội ra. Nếu không một lần hút hết không chỉ sẽ khiến nó phát tác lại trong thời gian ngắn, mà còn tổn thương đến cơ thể của cô.
Cho nên, dù bản thân Tiêu Vân cũng sắp không chịu nổi sự ăn mòn của hàn khí đó, nhưng hắn vẫn cắn răng rút bỏ hàn khí cho muội muội mình.
Vì đây là muội muội sống nương tựa lẫn nhau với hắn…
Nếu hắn không chăm sóc cô thì ai sẽ lo đây?
Thấy bộ dạng kiên quyết của ca ca nhà mình, hàng mi của Tiêu Linh Nhi run nhẹ, đôi mắt trong veo đã đong đầy lệ nóng.
Mấy năm nay, cảnh như hôm nay đã xảy ra không biết bao nhiêu lần rồi.
Mỗi lần hàn khí phát tác, Tiêu Linh Nhi đều mong ngóng ca ca xuất hiện, vì như vậy cô có thể giảm bớt đau đớn.
Nhưng ngược lại, cô lại rất đau lòng vì ca ca phải gánh chịu đau đớn khi rút bỏ hàn khí.
Cuối cùng, lát sau Tiêu Vân mới thở phào một hơi, thả lòng bàn tay đang nắm chặt thiếu nữ ra.
Vì hàn khí trong cơ thể thiếu nữ đã tạm thời bị loại bỏ sạch sẽ.
- Ca, huynh không sao chứ.
Tiêu Linh Nhi chớp mắt, nhìn chằm chằm huynh trưởng trước mặt với vẻ lo lắng, cất tiếng hỏi dò.
- Ta không sao, chỉ cần tốn chút thời gian là có thể hóa giải những hàn khí này rồi.
Tiêu Vân mỉm cười, khi nhìn thiếu nữ thì lại nhíu mày nói:
- Giờ hàn khí trong cơ thể muội càng càng càng mạnh, số lần phát tác cũng thường xuyên hơn rồi, ngày mai ta phải đến Tử Vân sơn một chuyến, giúp muội hái một chút Hỏa Nguyên quả để kiềm chế hàn khí.
- Ca, huynh đi một mình à?
Tiêu Linh Nhi lo lắng hỏi lại, trong Tử Vân sơn kia có rất nhiều yêu thú mạnh mẽ, ca ca mình chẳng qua chỉ mới Tôi Thể cảnh tầng sáu, nếu gặp phải những yêu thú kia thì sao mà sống nổi?
- Yên tâm đi, ta sẽ không gặp phải nguy hiểm gì đâu.
Tiêu Vân xua tay nói.
- Hay là bảo người trong tộc đi cùng huynh nhé?
Tiêu Linh Nhi ngẩng đầu nhìn thiếu niên trước mặt.
- Người trong tộc ư?
Nghe lời này, Tiêu Vân không khỏi nhíu mày, sau đó trong mắt lộ vẻ kiên quyết, nói:
- Muội yên tâm, cho dù không có người trong tộc giúp đỡ thì ca ca cũng có thể để muội sống rất tốt, đợi võ hồn của ta mạnh mẽ hơn một chút thì cỏ thể nhẹ nhàng giúp muội rút bỏ hàn khí rồi.
- Muội tin tưởng huynh có thể làm được.
Tiêu Linh Nhi gật đầu nói.
Mấy năm trước kia Tiêu gia còn tìm kiếm một ít Hỏa Nguyên quả đến cho cô chế ngự hàn khí, nhưng sau này người trong tộc lại không muốn làm nữa.
Vì những Hỏa Nguyên quả kia cũng không thể trị dứt hàn khí trong cơ thể cô, tài nguyên cần tiêu tốn lại nhiều, điều này khiến cho người của Tiêu gia kịch liệt phản đối, đặc biệt là sau khi Tiêu lão gia bế quan thì gia tộc cũng lập tức ngừng cung cấp.
Lý do của người trong tộc chỉ có một, cô không phải huyết mạch Tiêu gia ta, cần gì phải vì cô mà khuynh gia bại sản chứ?
Từ đó về sau, Tiêu Vân cũng chưa từng cầu xin trưởng bối trong tộc nữa.
Tiêu Linh Nhi cũng biết chuyện bản thân chỉ là con gái nuôi do Tiêu phụ ẵm về năm đó.
Sau khi dặn dò Tiêu Linh Nhi mấy câu, Lam Vân trở về phòng mình, bắt đầu hóa giải hàn khí trong cơ thể.
Tiêu Vân ngồi xếp bằng trên giường ngủ, tâm thần hắn chìm vào thức hải hòa vào với võ hồn, bắt đầu hóa giải những hàn khí kia.
Võ hồn nhánh cây xanh kia, hiện giờ được phủ lên từng tầng sương mờ, đối mặt với hàn khí nồng đậm như vậy, nhất thời cũng khó mà ứng đối cho xuể, khiến trên phiến lá xanh kia bị phủ hàn tinh. Được tâm thần dẫn dắt, Tiêu Vân chỉ cảm thấy linh hồn mình sắp sửa bị đông cứng đến nơi.
Võ hồn không ngừng hóa giải những hàn khí đó rồi hấp thu sạch sẽ.
Thời gian trôi qua, hàn khí cuối cùng cũng được nhánh cây xanh kia hấp thu toàn bộ, thân nhiệt trên người của Tiêu Vân cũng phục hồi.
Sau khi cảm ứng thật kỹ, Tiêu Vân có thể phát hiện võ hồn hình nhánh lan xanh của mình lại lớn hơn một phần.
Hàn khí khiến người ta e sợ ki, lại trở thành chất dinh dưỡng cho võ hồn của hắn phát triển, chỉ là hiện giờ võ hồn quá nhỏ yếu, còn không thể hấp thu hoàn toàn những hàn khí kia trong thời gian ngắn. Tiêu Vân chắc mẩm, chỉ cần võ hồn của bản thân không ngừng phát triển thì tất cả đều có thể giải quyết dễ dàng.
Có lẽ thiên phú biến mất đã lâu của mình cũng sẽ quay lại.
Một võ hồn có thể tiến cấp, thật sự là một võ hồn vứt đi sao?
Đáp án chắc chắn là không phải.
Vì Tiêu Vân có thể cảm giác được khi võ hồn tăng cường thì tốc độ hấp thu nguyên khí thiên địa của bản thân cũng đang tăng cường.
Có điều khiến người ta lo lắng là hàn khí trong cơ thể Tiêu Linh Nhi cũng đang dần mạnh lên.
- Cũng không biết thể chất của Linh Nhi muội muội rốt cuộc là gì đây?
Tiêu Vân có hơi lo lắng, trong lòng lại thầm hạ quyết tâm cho dù thế nào cũng phải bảo vệ muội muội cho thật tốt, trị tận gốc hàn khí cho cô, để cô có cuộc sống vui vẻ khỏe mạnh.
...
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Vân mang theo một ít lương khô ra khỏi Tiêu gia, đi về phía dãy núi ngoài Tử Vân quận.
Dãy núi này tên là Tử Vân sơn, trong đó có rất nhiều yêu thú và linh dược. Một tháng trước Tiêu Vân đã đến đây tìm kiếm, hy vọng có thể tìm được một chút linh dược áp chế hàn khí trong cơ thể muội muội, trời không phụ người có lòng, cuối cùng hắn đã tìm được một nguồn lửa ở mép dãy núi, ở đó mọc một số linh tụy thuộc tính hỏa, đó chính là thứ hắn cần.
Dãy núi này khô hanh nóng bức, đi vào sâu bên trong khiến người ta cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, nóng bức khó chịu. Tiêu Vân lại thích đi xuyên trong rừng, quen đường đi tới cánh rừng trên vách núi, lại tìm kiếm những linh quả ngày đó mình gặp được.
- Không ngờ mới một tháng mà những Hỏa Nguyên quả này đã chín rồi, xem ra sâu trong Tử Vân Sơn Mạch còn có thể có nhiều Hỏa Nguyên quả hơn nữa.
Không bao lâu, Tiêu Vân đã hái được năm trái Hỏa Nguyên quả ở giữa núi, có thể nói là thu hoạch khá dày.
Những linh quả đó nếu mang ra bên ngoài đều có giá trị không nhỏ!
- Nơi hỏa nguyên khí càng nồng đậm thì càng thai nghén nhiều linh quả, ở đó chắc có một nguồn lửa.
Tiêu Vân cẩn thận cảm giác khí tức dao động ở gần đấy, sau khi xác định phương hướng thì chạy về phía đó.
Sau khi băng qua một ngọn núi hiểm thì trở mặt trời đã xuống núi, Tiêu Vân lúc này đã tới một vực núi.
Phía trước mặt hắn có ánh lửa chiếu lên tận trời, một cỗ sóng nhiệt nóng rẫy bừng lên từ bên dưới.
Sóng nhiệt đó khiến người ta nghẹt thở, lòng Tiêu Vân cũng càng thêm mừng rỡ:
- Chỗ này chắc chắn có linh dược do hỏa nguyên khí thai nghén ra.
Phía trước là một vực lửa, phóng mắt nhìn qua thì giống như một cái miệng rộng, có dung nham hầm hập không ngừng cuộn trào.
Trên vách núi của vực lửa đó bất chờ có mọc một linh hoa màu đỏ rực, đón gió nở bung.
- Đó là một gốc Hỏa Linh Hoa, là linh tụy khá hiếm có. Nếu có nó thì dù thiếu ta cũng vẫn áp chế được hàn khí của muội muội rồi.
Thấy thế, Tiêu Vân lập túc hưng phấn, cũng không nghĩ nhiều, lập tức men theo vách núi từ từ tuột xuống.
Dù cho đá bị dòng lửa đốt nóng bỏng tay, Tiêu Vân vẫn không định bỏ cuộc.
Bản thân khó tránh khỏi có lúc không ở bên cạnh muội muội, những linh dược này có thể phòng hờ sẵn cho những lúc cần kíp như thế.
Tiêu Vân trèo trên vách đá mọc Hỏa Linh Hoa, lại cảnh giác nhìn khắp xung quanh, sau đómới cẩn thận bò tới hái linh hoa.
Phía dưới là vực lửa, hắn cũng không dám sơ suất!
Đợi đến khi linh hoa tới tay, sau khi cảm nhận được cái nóng do luồng hỏa nguyên khí mang đến, Tiêu Vân mới thở phào một hơi.
Xì!
Nào biết lúc này lại có một tiếng rít quái dị vang lên, khiến thiếu niên đang thầm vui vẻ chợt tái mặt.
- Tiêu rồi, là một con rắn lửa đang bảo vệ Hỏa Linh Hoa này!
Tiêu Vân kinh ngạc nhìn qua, lại thấy không xa có một con rắn lửa đang phóng tới, con rắn lauwr kia vừa động, đánh về phía thiếu niên kia như một sợi roi lửa.
Trong sân viện rộng lớn cũng chỉ có hai người đầy tớ mà thôi.
Nhớ năm đó khi Tiêu Vân thức tỉnh võ hồn thì nổi trội không ai sánh bằng, trong sân viện có không ít thiết vệ bước vào Tiên Thiên cảnh bảo vệ, nha hoàn và lão ma ma còn nhiều hơn, nhưng khi tu vi hắn đình trệ không tiến, đầy tớ trong sân viện cũng liên tục giảm bớt.
Đặc biệt là hai năm trước, sau khi gia gia hắn bế quan giao tất cả sự việc cho đại bá hắn thì đãi ngộ lại càng bị tước đi nhiều hơn.
Nếu không phải bản thân có ân với Lý ma ma và Hoàn Nhi thì e rằng hai mẹ con này cũng đã sớm rời khỏi đây rồi.
- Vân thiếu gia, nguy rồi! Hàn khí của Linh Nhi tiểu thư lại phát tác rồi.
Khi Tiêu Vân bước vào sân viện thì một giọng nói đầy vội vã vang lên, chỉ thấy thị tỳ Hoàn Nhi đang tất tả chạy tới, xem bộ dạng dường như tình hình của Linh Nhi rất đáng lo.
- Sao lại sớm hơn một canh giờ chứ?
Tiêu Vân nhíu mày lại, biết rằng hàn khí của muội muội mình phát tác càng lúc càng lợi hại nên cũng không chần chừ nữa, lập tức chạy như bay tới một gian phòng, đẩy cửa bước vào.
Khi Tiêu Vân đẩy cánh cửa phòng đóng kín kia ra, một luồng hàn khí lập tức phả ra từ bên trong.
Hoàn Nhi sau lưng hắn lập tức bị lạnh run lẩy bẩy, không dám bước vào nửa bước.
Loại hàn khí này đến tu luyện giả Tiên Thiên cảnh còn kiêng dè, huống hồ gì là một cô gái yếu ớt như cô chứ?
Tiêu Vân chỉ hơi nhíu mày, không hề kiêng dè gì, ngược lại mặt mày đầy vẻ lo lắng, vội bước vào trong gian phòng.
Bước vào bên trong, có thể thấy được trong phòng đã có một đống lửa bốc cao, lửa cháy bừng bừng nhưng vẫn khó mà ngăn cản được hàn khí tung hoành.
Một thiếu nữ được mấy lớp chăn bông dày dặn quấn chặt trên chiếc giường tinh xảo, nhưng người cô lại cuộn tròn run rẩy không ngừng, dường như thiếu nữ nghe thấy động tĩnh nên vội nhô đầu ra từ trong chăn.
Đó là một thiếu nữ xinh xắn động lòng người, nhưng lúc này trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại tái nhợt, trên hàng mi dày phủ đầy bông tuyết, khuôn mặt như đóng một lớp sương mỏng, thoạt trông đã khiến người ta cảm thấy đau lòng.
- Ca.
Thiếu nữ hé mi, đôi mắt lởn vởn hàn khí. Cô thanh niên đang vội vàng đi tới kia, chợt khẽ hé môi mỉm cười, dường như biết ca đã đến rồi nên tất cả đau đớn đều theo đó tan thành mây khói.
- Linh Nhi đừng sợ, ca lập tức hút hàn khí ra cho muội.
Tiêu Vân đi tới bên giường của thiếu nữ, tuy hàn khí dày đặc cũng khiến hắn thấy lạnh run, chẳng qua hắn lại không thèm quan tâm, trực tiếp dùng tâm thần kết nối với võ hồn.
Chỉ thấy lòng bàn tay thiếu niên lấp lánh ánh sáng xanh, một nhánh cây màu xanh biếc xuất hiện trên làn da, phát ra ánh sáng rực rỡ.
- Hút cho ta!
Tiêu Vân cầm bàn tay đã đông cứng của thiếu nữ, bắt đầu khống chế võ hồn của bản thân hấp thu hàn khí trong cơ thể đối phương.
Nói cũng lạ, hàn khí khiến tu luyện giả Tiên Thiên cảnh cũng phải kiêng dè này lại bị cành cây màu xanh biếc kia hấp thu cuồn cuộn không ngừng, võ hồn này căn bản không hề kiêng kỵ loại hàn khí đó. Hàn ý trong căn phòng cuối cùng cũng bắt đầu giảm bớt dần.
Sau khu qua chừng nửa canh giờ, hàn khí trong phòng bỗng giảm xuống, thiếu nữ vốn còn run lập cập cũng bắt đỡ hẳn, vụn tuyết trên hàng mi biến mất, khuôn mặt vốn trắng bệch cũng bắt đầu hồng hào trở lại.
Chỉ là sắc mặt Tiêu Vân lúc này lại bắt đầu tái đi, giữa mi tâm có hàn khí đang lượn lờ.
Dường như toàn bộ hàn khí kia đều chuyển lên người hắn, khiến thân thể thiếu niên không nhịn được mà run rẩy.
Chẳng qua Tiêu Vân vẫn dốc sức chống chọi trước sự ăn mòn của loại hàn khí này, nghiến răng không ngừng hút hàn khí ra cho Tiêu Linh Nhi.
- Ca, được rồi, muội đã không sao nữa rồi.
Thấy mặt ca ca trắng bệch, rõ ràng đã sắp đông cứng nhưng vẫn chịu đựng khổ sở hút hết hàn khí cho mình, khóe mắt Tiêu Linh Nhi nhòe lệ trong lòng cảm thấy ấm áp, bèn cất tiếng khuyên nhủ ca ca của mình.
- Không sao, ta có thể chịu đựng được.
Khóe miệng Tiêu Vân cố gắng rặn ra một nụ cười, vội vã ổn định tâm thần khống chế võ hồn hút hàn khí trong cơ thể muội muội ra. Nếu không một lần hút hết không chỉ sẽ khiến nó phát tác lại trong thời gian ngắn, mà còn tổn thương đến cơ thể của cô.
Cho nên, dù bản thân Tiêu Vân cũng sắp không chịu nổi sự ăn mòn của hàn khí đó, nhưng hắn vẫn cắn răng rút bỏ hàn khí cho muội muội mình.
Vì đây là muội muội sống nương tựa lẫn nhau với hắn…
Nếu hắn không chăm sóc cô thì ai sẽ lo đây?
Thấy bộ dạng kiên quyết của ca ca nhà mình, hàng mi của Tiêu Linh Nhi run nhẹ, đôi mắt trong veo đã đong đầy lệ nóng.
Mấy năm nay, cảnh như hôm nay đã xảy ra không biết bao nhiêu lần rồi.
Mỗi lần hàn khí phát tác, Tiêu Linh Nhi đều mong ngóng ca ca xuất hiện, vì như vậy cô có thể giảm bớt đau đớn.
Nhưng ngược lại, cô lại rất đau lòng vì ca ca phải gánh chịu đau đớn khi rút bỏ hàn khí.
Cuối cùng, lát sau Tiêu Vân mới thở phào một hơi, thả lòng bàn tay đang nắm chặt thiếu nữ ra.
Vì hàn khí trong cơ thể thiếu nữ đã tạm thời bị loại bỏ sạch sẽ.
- Ca, huynh không sao chứ.
Tiêu Linh Nhi chớp mắt, nhìn chằm chằm huynh trưởng trước mặt với vẻ lo lắng, cất tiếng hỏi dò.
- Ta không sao, chỉ cần tốn chút thời gian là có thể hóa giải những hàn khí này rồi.
Tiêu Vân mỉm cười, khi nhìn thiếu nữ thì lại nhíu mày nói:
- Giờ hàn khí trong cơ thể muội càng càng càng mạnh, số lần phát tác cũng thường xuyên hơn rồi, ngày mai ta phải đến Tử Vân sơn một chuyến, giúp muội hái một chút Hỏa Nguyên quả để kiềm chế hàn khí.
- Ca, huynh đi một mình à?
Tiêu Linh Nhi lo lắng hỏi lại, trong Tử Vân sơn kia có rất nhiều yêu thú mạnh mẽ, ca ca mình chẳng qua chỉ mới Tôi Thể cảnh tầng sáu, nếu gặp phải những yêu thú kia thì sao mà sống nổi?
- Yên tâm đi, ta sẽ không gặp phải nguy hiểm gì đâu.
Tiêu Vân xua tay nói.
- Hay là bảo người trong tộc đi cùng huynh nhé?
Tiêu Linh Nhi ngẩng đầu nhìn thiếu niên trước mặt.
- Người trong tộc ư?
Nghe lời này, Tiêu Vân không khỏi nhíu mày, sau đó trong mắt lộ vẻ kiên quyết, nói:
- Muội yên tâm, cho dù không có người trong tộc giúp đỡ thì ca ca cũng có thể để muội sống rất tốt, đợi võ hồn của ta mạnh mẽ hơn một chút thì cỏ thể nhẹ nhàng giúp muội rút bỏ hàn khí rồi.
- Muội tin tưởng huynh có thể làm được.
Tiêu Linh Nhi gật đầu nói.
Mấy năm trước kia Tiêu gia còn tìm kiếm một ít Hỏa Nguyên quả đến cho cô chế ngự hàn khí, nhưng sau này người trong tộc lại không muốn làm nữa.
Vì những Hỏa Nguyên quả kia cũng không thể trị dứt hàn khí trong cơ thể cô, tài nguyên cần tiêu tốn lại nhiều, điều này khiến cho người của Tiêu gia kịch liệt phản đối, đặc biệt là sau khi Tiêu lão gia bế quan thì gia tộc cũng lập tức ngừng cung cấp.
Lý do của người trong tộc chỉ có một, cô không phải huyết mạch Tiêu gia ta, cần gì phải vì cô mà khuynh gia bại sản chứ?
Từ đó về sau, Tiêu Vân cũng chưa từng cầu xin trưởng bối trong tộc nữa.
Tiêu Linh Nhi cũng biết chuyện bản thân chỉ là con gái nuôi do Tiêu phụ ẵm về năm đó.
Sau khi dặn dò Tiêu Linh Nhi mấy câu, Lam Vân trở về phòng mình, bắt đầu hóa giải hàn khí trong cơ thể.
Tiêu Vân ngồi xếp bằng trên giường ngủ, tâm thần hắn chìm vào thức hải hòa vào với võ hồn, bắt đầu hóa giải những hàn khí kia.
Võ hồn nhánh cây xanh kia, hiện giờ được phủ lên từng tầng sương mờ, đối mặt với hàn khí nồng đậm như vậy, nhất thời cũng khó mà ứng đối cho xuể, khiến trên phiến lá xanh kia bị phủ hàn tinh. Được tâm thần dẫn dắt, Tiêu Vân chỉ cảm thấy linh hồn mình sắp sửa bị đông cứng đến nơi.
Võ hồn không ngừng hóa giải những hàn khí đó rồi hấp thu sạch sẽ.
Thời gian trôi qua, hàn khí cuối cùng cũng được nhánh cây xanh kia hấp thu toàn bộ, thân nhiệt trên người của Tiêu Vân cũng phục hồi.
Sau khi cảm ứng thật kỹ, Tiêu Vân có thể phát hiện võ hồn hình nhánh lan xanh của mình lại lớn hơn một phần.
Hàn khí khiến người ta e sợ ki, lại trở thành chất dinh dưỡng cho võ hồn của hắn phát triển, chỉ là hiện giờ võ hồn quá nhỏ yếu, còn không thể hấp thu hoàn toàn những hàn khí kia trong thời gian ngắn. Tiêu Vân chắc mẩm, chỉ cần võ hồn của bản thân không ngừng phát triển thì tất cả đều có thể giải quyết dễ dàng.
Có lẽ thiên phú biến mất đã lâu của mình cũng sẽ quay lại.
Một võ hồn có thể tiến cấp, thật sự là một võ hồn vứt đi sao?
Đáp án chắc chắn là không phải.
Vì Tiêu Vân có thể cảm giác được khi võ hồn tăng cường thì tốc độ hấp thu nguyên khí thiên địa của bản thân cũng đang tăng cường.
Có điều khiến người ta lo lắng là hàn khí trong cơ thể Tiêu Linh Nhi cũng đang dần mạnh lên.
- Cũng không biết thể chất của Linh Nhi muội muội rốt cuộc là gì đây?
Tiêu Vân có hơi lo lắng, trong lòng lại thầm hạ quyết tâm cho dù thế nào cũng phải bảo vệ muội muội cho thật tốt, trị tận gốc hàn khí cho cô, để cô có cuộc sống vui vẻ khỏe mạnh.
...
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Vân mang theo một ít lương khô ra khỏi Tiêu gia, đi về phía dãy núi ngoài Tử Vân quận.
Dãy núi này tên là Tử Vân sơn, trong đó có rất nhiều yêu thú và linh dược. Một tháng trước Tiêu Vân đã đến đây tìm kiếm, hy vọng có thể tìm được một chút linh dược áp chế hàn khí trong cơ thể muội muội, trời không phụ người có lòng, cuối cùng hắn đã tìm được một nguồn lửa ở mép dãy núi, ở đó mọc một số linh tụy thuộc tính hỏa, đó chính là thứ hắn cần.
Dãy núi này khô hanh nóng bức, đi vào sâu bên trong khiến người ta cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, nóng bức khó chịu. Tiêu Vân lại thích đi xuyên trong rừng, quen đường đi tới cánh rừng trên vách núi, lại tìm kiếm những linh quả ngày đó mình gặp được.
- Không ngờ mới một tháng mà những Hỏa Nguyên quả này đã chín rồi, xem ra sâu trong Tử Vân Sơn Mạch còn có thể có nhiều Hỏa Nguyên quả hơn nữa.
Không bao lâu, Tiêu Vân đã hái được năm trái Hỏa Nguyên quả ở giữa núi, có thể nói là thu hoạch khá dày.
Những linh quả đó nếu mang ra bên ngoài đều có giá trị không nhỏ!
- Nơi hỏa nguyên khí càng nồng đậm thì càng thai nghén nhiều linh quả, ở đó chắc có một nguồn lửa.
Tiêu Vân cẩn thận cảm giác khí tức dao động ở gần đấy, sau khi xác định phương hướng thì chạy về phía đó.
Sau khi băng qua một ngọn núi hiểm thì trở mặt trời đã xuống núi, Tiêu Vân lúc này đã tới một vực núi.
Phía trước mặt hắn có ánh lửa chiếu lên tận trời, một cỗ sóng nhiệt nóng rẫy bừng lên từ bên dưới.
Sóng nhiệt đó khiến người ta nghẹt thở, lòng Tiêu Vân cũng càng thêm mừng rỡ:
- Chỗ này chắc chắn có linh dược do hỏa nguyên khí thai nghén ra.
Phía trước là một vực lửa, phóng mắt nhìn qua thì giống như một cái miệng rộng, có dung nham hầm hập không ngừng cuộn trào.
Trên vách núi của vực lửa đó bất chờ có mọc một linh hoa màu đỏ rực, đón gió nở bung.
- Đó là một gốc Hỏa Linh Hoa, là linh tụy khá hiếm có. Nếu có nó thì dù thiếu ta cũng vẫn áp chế được hàn khí của muội muội rồi.
Thấy thế, Tiêu Vân lập túc hưng phấn, cũng không nghĩ nhiều, lập tức men theo vách núi từ từ tuột xuống.
Dù cho đá bị dòng lửa đốt nóng bỏng tay, Tiêu Vân vẫn không định bỏ cuộc.
Bản thân khó tránh khỏi có lúc không ở bên cạnh muội muội, những linh dược này có thể phòng hờ sẵn cho những lúc cần kíp như thế.
Tiêu Vân trèo trên vách đá mọc Hỏa Linh Hoa, lại cảnh giác nhìn khắp xung quanh, sau đómới cẩn thận bò tới hái linh hoa.
Phía dưới là vực lửa, hắn cũng không dám sơ suất!
Đợi đến khi linh hoa tới tay, sau khi cảm nhận được cái nóng do luồng hỏa nguyên khí mang đến, Tiêu Vân mới thở phào một hơi.
Xì!
Nào biết lúc này lại có một tiếng rít quái dị vang lên, khiến thiếu niên đang thầm vui vẻ chợt tái mặt.
- Tiêu rồi, là một con rắn lửa đang bảo vệ Hỏa Linh Hoa này!
Tiêu Vân kinh ngạc nhìn qua, lại thấy không xa có một con rắn lửa đang phóng tới, con rắn lauwr kia vừa động, đánh về phía thiếu niên kia như một sợi roi lửa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook