Bất Tử Võ Tôn
-
Chương 14: Thôn thiên diệt thần quyết
Tiếng hừ lạnh của Phương Hạo vang vọng cả Tiêu gia, khiến cho trong lòng không ít người nặng trịch.
Dường như tất cả mọi người đều lộ vẻ mặt nặng nề, như có một tảng đá cực to đang đè lên ngực, khó mà thở mạnh.
Ngay cả Tiêu lão gia tử cũng phải nhíu mày lại.
- Thiên Nguyên Tông sao?
Tiêu Vân ở bên ngoài phòng khách cũng nheo mày lại, trong ánh mắt không khỏi lóe lên một tia tinh quang.
Thân là con cháu dòng chính của Tiêu thị, Tiêu Vân cũng không xa lạ gì với Thiên Nguyên Tông này.
Đây chính là tông phái đứng trên cả một vương quốc, bên trong hội tụ rất nhiều thiên tài, cường giả như mây.
Thiên Nguyên Tông này giống như thánh địa trong mắt tu giả ở Phong Nguyệt quốc này vậy.
Mặc dù Phương Hạo đã rời khỏi, nhưng sóng gió Tiêu gia cũng không vì vậy mà dừng lại. Đám trưởng lão tập hợp lại một chỗ để hỏi ý kiến Tiêu lão gia tử xem nên ứng phó thế nào với chuyện này. Ngay cả một vị thái thượng trưởng lão đã thoái ẩn nay cũng bị kinh động mà đi ra, có thể thấy được chuyện này nghiêm trọng đến mức nào.
Tiêu lão gia tử ngồi ở chủ vị trong phòng nghị sự, rất nhiều trưởng lão lo lắng đầy mặt bắt đầu thảo luận.
- Bây giờ Phương Hạo được trưởng lão của Thiên Nguyên Tông coi trọng, chuyện này nên làm sao cho phải đây?
- Nếu lần này làm phật ý hắn ta, đợi đến khi hắn ta bái nhập Thiên Nguyên Tông thì e rằng đó thực sự là lúc Tiêu gia ta bị tiêu diệt.
Mấy vị trưởng lão bàn luận với nhau, nói ra lo lắng trong lòng mình. Đối với bọn họ mà nói, Thiên Nguyên Tông quả thực vô cùng khủng bố.
Lúc này dường như toàn bộ người của Tiêu gia đều vây lại bên ngoài phòng nghị sự chờ nghe.
- Hay là cứ giao Tiêu Vân cho Phương gia đi?
Đột nhiên một vị trưởng lão mở miệng nói.
Nghe thấy câu này, ánh mắt Tiêu lão gia tử ngưng tụ, giống như một con sư tử muốn ăn thịt người, nhưng ông lại không mở miệng quát mắng nữa.
Tiêu Vân đứng cạnh gia gia, mặc dù không cam lòng khi nghe thấy những lời bàn luận của các tộc nhân đó nhưng cũng chỉ có thể cười khổ một tiếng.
Bởi vì hắn biết, lần này không phải chuyện đùa, một quyết định sai lầm sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh của toàn bộ Tiêu gia.
Những tộc nhân này có lo lắng cũng là chuyện thường.
- Bây giờ ta thấy chỉ có cách này thôi, bằng không thì khó mà làm nguôi ngoai cơn giận của Phương gia. Vì một tên phế vật mà hủy hoại cả gia tộc thì đúng không đáng. Viễn Sơn, ngươi thân là người đứng đầu trong gia tộc, phải lấy đại cuộc là trọng.
Một lão giả râu tóc bạc phơ gật đầu nói thêm:
- Đúng vậy, phải lấy đại cuộc làm trọng.
- Vì tên phế vật Tiêu Vân này mà hủy hoại cả gia tộc thì đúng là không đáng!
Các trưởng giả trong phòng đều mở miệng hùa theo.
Toàn bộ phòng khách, trừ một vài người ra thì dường như ai cũng đều muốn giao Tiêu Vân ra để làm nguôi cơn giận dữ của Phương gia.
- Lấy đại cuộc làm trọng?
Nge thấy những tiếng phụ họa giống như công khai lên án này, ánh mắt Tiêu Viễn Sơn trầm xuống, không khỏi hừ lạnh.
- Đã như vậy thì vị trí gia chủ này lão phu cũng không cần nữa. Ta sẽ dẫn theo Vân Nhi rời khỏi Tiêu gia phiêu bạt giang hồ, cục diện rối rắm này ai muốn quản thì tự đi mà quản.
- Cái gì?
Nghe thấy những lời này của Tiêu lão gia tử, đám người trong phòng nghị sự đều vô cùng sửng sốt.
- Thái thượng trưởng lão, ngươi đức cao vọng trọng, chi bằng ngươi làm đi nhé.
Tiêu lão gia tử liếc xéo lão giả râu tóc bạc phơ kia nói.
- Lão phu chẳng sống được bao lâu nữa, sao có thể gánh vác trách nhiệm to lớn này được chứ?
Khóe mắt của thái thượng trưởng lão co giật, nhíu mày nói.
- Hay là đại trưởng lão làm đi nhé?
Ánh mắt Tiêu Viễn Sơn hướng về phía vị đại trưởng lão khác.
Người này ngay từ đầu đã muốn giao nộp Tiêu Vân.
- Ta chẳng qua chỉ là Tiên Thiên cảnh viên mãn, sao có thể trấn áp thế lực khắp nơi được chứ?
Đại trưởng lão rụt đầu lại nói.
Tiêu Viễn Sơn bỗng nhiên đứng dậy, hai mắt lóe sáng, nhìn trừng trừng về tứ phía nói:
- Chỉ cần ai dám đứng ra, lão phu lập tức thoái vị.
Sau khi tộc người Tiêu thị nghe thấy thế thì không khỏi rối rắm.
Tiêu Viễn Sơn là cường giả Chân Nguyên hiếm có trong Tử Vân quận thành.
Thực lực mạnh vô cùng, cả Tiêu gia bây giờ cũng không tìm ra được ai khác mạnh hơn ông.
Có thể nói những năm gần đây, nếu không phải có Tiêu Viễn Sơn trấn giữ thì sản nghiệp Tiêu gia đã sớm bị các thị tộc khác cướp hết rồi.
Nếu Tiêu Viễn Sơn thực sự dẫn theo Tiêu Vân rời đi thì bọn họ còn chỗ đứng trong Tử Vân quận thành nữa sao?
- Gia chủ nói đùa rồi, không ai thích hợp với vị trí này hơn ông đâu.
Những kẻ cứ nằng nặc đòi giao nộp Tiêu Vân giờ đã không dám nói nhiều nữa. Cả đám cười làm lành, Tiêu gia bây giờ không thể không có ông được!
Nghe thấy gia gia không ngại tuyên bố trong hội nghị gia tộc rằng sẽ không ngại dẫn mình bỏ đi, trong lòng Tiêu Vân cũng cảm động không thôi.
Đến nay cũng chỉ có mỗi mình ông là nguyện ý trả giá không chút do dự gì mình như thế.
- Con mẹ nó, nếu đã không ai dám gánh vác trọng trách này thì các người còn lắm mồm cái gì nữa hả?
Nhìn thấy nụ cười làm lành của các trưởng lão, Tiêu Viễn Sơn trừng mắt, không nhịn được nên lại chửi tục một câu.
- Lão tử thân là người đứng đầu Tiêu gia, nếu ngay cả cháu trai của mình cũng không bảo vệ nổi thì sau này người đời sẽ nhìn Tiêu gia ta thế nào đây? Chẳng lẽ sau này các người chỉ quan tâm đến bản thân thôi sao?
- Chuyện này…
Các vị trưởng lão đều không ai nói được gì.
- Một đám người thiển cận.
Ánh mắt Tiêu lão gia tử lộ vẻ tàn ác, la mắng:
- Tiêu gia ta tại sao có thể đứng sừng sững ở Tử Vân quận thành mấy trăm năm không đổ chứ? Là vì may mắn ư? Hay là vì chúng ta được tổ tiên phù hộ?
Không ai trong phòng nghị sự dám chen ngang nữa, chỉ chăm chú lắng nghe.
Dường như toàn bộ đám người Tiêu gia đều biết Tiêu lão gia tử nói tục thế này là vì đang giận đến cực điểm, cho nên tuyệt đối không thể chọc thêm.
- Một thị tộc muốn trụ vững không đổ cũng chỉ có thể không ngừng vươn lên mà thôi, toàn bộ người trong gia tộc phải đoàn kết lại, không sợ kẻ địch, không sợ cái chết. Mỗi một người đều phải là trang nam nhi chí khí ngất trời, làm cho người ngoài nghe danh đã sợ mất mật. Các ngươi xem bây giờ các ngươi là cái dạng gì?
Tiêu lão gia tử tiếp tục chửi mắng.
- Phương gia chẳng qua mới chỉ có một tên Phương Hạo thôi mà đã khiến các người sợ xanh mặt như thế, sau này còn sống thế nào được nữa?
- Muốn sống cho tốt thì nhất định phải cứng rắn mạnh mẽ lên!
Mặc dù lão gia tử đang giáo huấn mọi người, nhưng từng câu từng chữ đều rất có lý, nói trúng vào tâm khảm của từng người.
Đặc biệt là những thanh niên, bọn họ đều đang ở độ huyết khí phương cương, sao có thể để người khác đè đầu cưỡi cổ chứ?
Lúc Phương Hạo gây hấn với Tiêu gia đã có người hận không thể đánh lại một trận cho bõ tức, tiếc rằng cùng thế hệ không ai có thể so bì được.
- Lão gia tử nói đúng lắm, nam nhi của Tiêu gia ta sao có thể hèn nhát được chứ?
- Tuyệt đối không thể khom lưng cúi đầu trước Phương gia, nếu không sau này chúng ta sẽ không thể sống yên ổn được.
Những thanh niên bên ngoài phòng nghị sự nhịn không được bèn cao giọng hô to.
- Nói cho ta biết, các người muốn trở thành nô lệ của Phương gia, hay là đứng lên chiến đấu để bảo vệ sự tôn nghiêm của chính mình đây?
Ánh mắt Tiêu lão gia tử quét ngang, như một vị tướng quân chất vấn đám binh sĩ của mình, từng chữ từng câu như sấm rền đánh thẳng vào tâm thần của mỗi người.
- Tuyệt đối không thể cúi đầu!
Những thanh niên bên ngoài hô to, sĩ khí tăng cao, không ai muốn phải cúi đầu.
- Các người muốn chết hiên ngang hay sống như một con chó đây?
Tiêu lão gia tử hài lòng gật đầu tiếp tục nói.
- Thà chết đứng chứ không sống nhục!
Những âm thanh bên ngoài truyền vào trong, sóng âm chấn động tràn đầy huyết khí, dường như có thể cảm nhận được nhiệt huyết sục sôi trong cơ thể của những thanh niên kia qua tiếng kêu đó, bầu không khí cũng lan ra tất cả mọi người.
Một số người vốn mang vẻ mặt âu lo đều quên hết tất cả, lòng căm phẫn cũng bắt đầu trào lên, không bao giờ cam chịu sự chèn ép của Phương gia nữa.
Bầu không khí này lây lan khiến những trưởng giả trong phòng nghị sự không khỏi có phần dao động.
"Gia gia thật lợi hại."
Tiêu Vân đứng bên cạnh nhún vai một cái. Đừng thấy vừa rồi gia gia thô tục như thế, nhưng nghĩ kỹ thì đúng là tâm tư vô cùng kín kẽ, chỉ trong chốc lát đã khiến đám lão quỷ cứ nằng nặc đòi giao hắn ra bình tĩnh trở lại.
Thủ đoạn này tốt hơn trực tiếp động thủ nhiều.
Dẫu sao thì đây đều là tộc nhân, dùng tới vũ lực khó mà khiến người ta tâm phục
- Gia chủ đã có cách gì để đối phó với Phương gia chưa?
Mặc dù các trưởng lão trong phòng nghị sự đã bắt đầu dao động, nhưng trong lòng mọi người vẫn vô cùng rối rắm. Dù sao người bọn họ muốn đối phó không chỉ là Phương gia mà còn trưởng lão của Thiên Nguyên Tông đứng sau bọn chúng nữa!
- Ta tự khắc có cách.
Tiêu lão gia tử nói.
- Không biết gia chủ có cách gì?
Mấy vị trưởng lão cười gượng hỏi dò.
- Phương gia không phải chỉ có một tên Phương Hạo thôi sao? Có gì mà ghê gớm chứ.
Tiêu lão gia tử nói.
- Chỉ cần Tiêu gia chúng ta có người bái nhập vào đại tông phái Thiên Nguyên Tông đó thì tất cả mọi vấn đề đều có thể dễ dàng giải quyết. Đến lúc đó chẳng lẽ còn sợ bọn họ sao? Người của tông phái không thể tùy tiện xen vào những chuyện thế tục trong vương quốc. Chỉ cần chúng ta không chọc bọn họ là được.
Nghe vậy, tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý.
Những tông phái siêu cấp có địa vị lớn hơn vương quốc cũng không thể tùy tiện ra tay.
Nếu có người vô duyên vô cớ ra tay với những tu giả của thế tục, bị một số sứ giả biết thì toàn bộ tông phái cũng sẽ gặp họa.
Tất cả những điều này chỉ vì muốn giữ vững trật tự của vùng đất này mà thôi. Nếu cường giả tông phái có thể tùy ý giết người thì chẳng phải sẽ loạn à?
- Nhưng muốn bái nhập vào các đại tông phái đó cũng không dễ dàng như vậy đâu!
Mấy vị trưởng lão mím chặt môi nói.
Người mà những tông phái đó thu nhận đều là những đệ tử thiên tài, người bình thường đều phải trải qua những đợt tuyển chọn kỹ càng mới có được cơ hội đặt chân đến sơn môn.
- Các ngươi không cần lo việc này, tất cả hãy lui hết ra đi.
Tiêu Viễn Sơn khoát tay một cái, sau đó nhìn về phía người thiếu niên bên cạnh nói.
- Vân Nhi, con đi theo gia gia.
Nói xong, Tiêu lão gia tử liền dẫn người thiếu niên bên cạnh rời khỏi phòng nghị sự.
- Chẳng lẽ dựa vào tên phế vật này sao?
Mọi người chần chừ một lúc, có nhưng thấy thái độ của Tiêu lão gia tử như vậy nên cũng không tiện hỏi nhiều.
Tiêu Vân đi theo Tiêu lão gia tử, dường như hắn đã thấy dấu vết tang thương năm tháng trên mặt của lão nhân gia, trong lòng thầm nghĩ: “Gia gia tìm mình có chuyện gì đây?”
Nhìn sắc mặt của lão gia tử thì Tiêu Vân cũng biết e rằng việc giải quyết nguy cơ Phương gia mang đến lần này không đơn giản chút nào.
Tiêu lão gia tử dẫn Tiêu Vân đến thư phòng, lấy một chiếc hộp sắt lóe ánh đen từ trong mật thất ra.
Phía trên chiếc hộp sắt có những đường vân huyền ảo, giữa nắp hộp có một chiếc khóa nhìn có vẻ rất thần bí.
- Đây là thứ gì?
Nhìn thấy chiếc hộp sắt này, trong lòng Tiêu Vân nhảy dựng, ẩn ẩn cảm thấy vật này có liên quan đến mình.
- Đây là di vật cha con để lại.
Tiêu lão gia tử nhìn chiếc hộp sắt đang cầm ở trên tay, lộ ra vẻ thổn thức.
- Cha!
Tiêu Vân chợt thấy lòng đau nhói, huyết mạch trong cơ thể bất chợt quay cuồng.
- Cha có để lại vật gì cho con sao?
Mười mấy năm nay, Tiêu Vân rất ít khi nghe được tin tức nào về cha mẹ của hắn, các tộc nhân cũng chưa từng nhắc tới.
Mỗi lần hắn hỏi gia gia đều nhận được câu trả lời là chờ đến khi hắn bước vào Tiên Thiên cảnh thì mới nói tiếp.
Đáng tiếc, tám năm qua hắn vẫn giậm chân tại chỗ nên cũng không hỏi rõ chuyện này được.
- Ừ.
Tiêu lão gia tử gật đầu một cái, nói:
- Bây giờ cũng nên giao vật này lại cho con rồi.
Nói xong, ông lấy chiếc chìa khóa ra từ từ mở nắp hộp.
Chiếc hộp sắt vừa được mở ra thì có một thứ ánh sáng màu đỏ bắn ra, một cỗ khí khổng lồ dao động cũng theo đó ập ra ngoài, khiến tâm thần của kẻ khác cảm thấy run rẩy, giống như có thể bị nó nuốt chửng, sinh ra cảm giác sợ hãi bất an.
- Trong này có thứ gì đây?
Tiêu Vân nhận lấy chiếc hộp sắt, tập trung nhìn kỹ thì lập tức phát hiện bên trong chứa một quyển sách cổ đã ngả sang màu vàng.
- Thôn Thiên Diệt Thần quyết!
Nhìn thấy mấy chữ đề trên cuốn sách cổ, ánh mắt Tiêu Vân không khỏi lóe lên.
Nghe tên thì hình như là một bộ pháp quyết cực kỳ bá đạo!
Trong lúc Tiêu Vân bị tên cuốn sách cổ này làm cho chấn động thì ánh mắt của hắn như lóe lên, trái tim cũng thắt lại.
Bên cạnh cuốn sách cổ có một viên trân châu màu đỏ to bằng móng tay, khí tức mênh mông khổng lồ đó chính là phát ra từ viên trân châu này. Cảm ứng thật kỹ thì hắn lại có thể cảm giác được nhịp đập trái tim từ bên trong nó.
- Đây là viên trân châu gì thế này!!!
Trong lòng Tiêu Vân kích động, ẩn ẩn cảm thấy thứ mà cha hắn để lại vô cùng bất phàm.
Dường như tất cả mọi người đều lộ vẻ mặt nặng nề, như có một tảng đá cực to đang đè lên ngực, khó mà thở mạnh.
Ngay cả Tiêu lão gia tử cũng phải nhíu mày lại.
- Thiên Nguyên Tông sao?
Tiêu Vân ở bên ngoài phòng khách cũng nheo mày lại, trong ánh mắt không khỏi lóe lên một tia tinh quang.
Thân là con cháu dòng chính của Tiêu thị, Tiêu Vân cũng không xa lạ gì với Thiên Nguyên Tông này.
Đây chính là tông phái đứng trên cả một vương quốc, bên trong hội tụ rất nhiều thiên tài, cường giả như mây.
Thiên Nguyên Tông này giống như thánh địa trong mắt tu giả ở Phong Nguyệt quốc này vậy.
Mặc dù Phương Hạo đã rời khỏi, nhưng sóng gió Tiêu gia cũng không vì vậy mà dừng lại. Đám trưởng lão tập hợp lại một chỗ để hỏi ý kiến Tiêu lão gia tử xem nên ứng phó thế nào với chuyện này. Ngay cả một vị thái thượng trưởng lão đã thoái ẩn nay cũng bị kinh động mà đi ra, có thể thấy được chuyện này nghiêm trọng đến mức nào.
Tiêu lão gia tử ngồi ở chủ vị trong phòng nghị sự, rất nhiều trưởng lão lo lắng đầy mặt bắt đầu thảo luận.
- Bây giờ Phương Hạo được trưởng lão của Thiên Nguyên Tông coi trọng, chuyện này nên làm sao cho phải đây?
- Nếu lần này làm phật ý hắn ta, đợi đến khi hắn ta bái nhập Thiên Nguyên Tông thì e rằng đó thực sự là lúc Tiêu gia ta bị tiêu diệt.
Mấy vị trưởng lão bàn luận với nhau, nói ra lo lắng trong lòng mình. Đối với bọn họ mà nói, Thiên Nguyên Tông quả thực vô cùng khủng bố.
Lúc này dường như toàn bộ người của Tiêu gia đều vây lại bên ngoài phòng nghị sự chờ nghe.
- Hay là cứ giao Tiêu Vân cho Phương gia đi?
Đột nhiên một vị trưởng lão mở miệng nói.
Nghe thấy câu này, ánh mắt Tiêu lão gia tử ngưng tụ, giống như một con sư tử muốn ăn thịt người, nhưng ông lại không mở miệng quát mắng nữa.
Tiêu Vân đứng cạnh gia gia, mặc dù không cam lòng khi nghe thấy những lời bàn luận của các tộc nhân đó nhưng cũng chỉ có thể cười khổ một tiếng.
Bởi vì hắn biết, lần này không phải chuyện đùa, một quyết định sai lầm sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh của toàn bộ Tiêu gia.
Những tộc nhân này có lo lắng cũng là chuyện thường.
- Bây giờ ta thấy chỉ có cách này thôi, bằng không thì khó mà làm nguôi ngoai cơn giận của Phương gia. Vì một tên phế vật mà hủy hoại cả gia tộc thì đúng không đáng. Viễn Sơn, ngươi thân là người đứng đầu trong gia tộc, phải lấy đại cuộc là trọng.
Một lão giả râu tóc bạc phơ gật đầu nói thêm:
- Đúng vậy, phải lấy đại cuộc làm trọng.
- Vì tên phế vật Tiêu Vân này mà hủy hoại cả gia tộc thì đúng là không đáng!
Các trưởng giả trong phòng đều mở miệng hùa theo.
Toàn bộ phòng khách, trừ một vài người ra thì dường như ai cũng đều muốn giao Tiêu Vân ra để làm nguôi cơn giận dữ của Phương gia.
- Lấy đại cuộc làm trọng?
Nge thấy những tiếng phụ họa giống như công khai lên án này, ánh mắt Tiêu Viễn Sơn trầm xuống, không khỏi hừ lạnh.
- Đã như vậy thì vị trí gia chủ này lão phu cũng không cần nữa. Ta sẽ dẫn theo Vân Nhi rời khỏi Tiêu gia phiêu bạt giang hồ, cục diện rối rắm này ai muốn quản thì tự đi mà quản.
- Cái gì?
Nghe thấy những lời này của Tiêu lão gia tử, đám người trong phòng nghị sự đều vô cùng sửng sốt.
- Thái thượng trưởng lão, ngươi đức cao vọng trọng, chi bằng ngươi làm đi nhé.
Tiêu lão gia tử liếc xéo lão giả râu tóc bạc phơ kia nói.
- Lão phu chẳng sống được bao lâu nữa, sao có thể gánh vác trách nhiệm to lớn này được chứ?
Khóe mắt của thái thượng trưởng lão co giật, nhíu mày nói.
- Hay là đại trưởng lão làm đi nhé?
Ánh mắt Tiêu Viễn Sơn hướng về phía vị đại trưởng lão khác.
Người này ngay từ đầu đã muốn giao nộp Tiêu Vân.
- Ta chẳng qua chỉ là Tiên Thiên cảnh viên mãn, sao có thể trấn áp thế lực khắp nơi được chứ?
Đại trưởng lão rụt đầu lại nói.
Tiêu Viễn Sơn bỗng nhiên đứng dậy, hai mắt lóe sáng, nhìn trừng trừng về tứ phía nói:
- Chỉ cần ai dám đứng ra, lão phu lập tức thoái vị.
Sau khi tộc người Tiêu thị nghe thấy thế thì không khỏi rối rắm.
Tiêu Viễn Sơn là cường giả Chân Nguyên hiếm có trong Tử Vân quận thành.
Thực lực mạnh vô cùng, cả Tiêu gia bây giờ cũng không tìm ra được ai khác mạnh hơn ông.
Có thể nói những năm gần đây, nếu không phải có Tiêu Viễn Sơn trấn giữ thì sản nghiệp Tiêu gia đã sớm bị các thị tộc khác cướp hết rồi.
Nếu Tiêu Viễn Sơn thực sự dẫn theo Tiêu Vân rời đi thì bọn họ còn chỗ đứng trong Tử Vân quận thành nữa sao?
- Gia chủ nói đùa rồi, không ai thích hợp với vị trí này hơn ông đâu.
Những kẻ cứ nằng nặc đòi giao nộp Tiêu Vân giờ đã không dám nói nhiều nữa. Cả đám cười làm lành, Tiêu gia bây giờ không thể không có ông được!
Nghe thấy gia gia không ngại tuyên bố trong hội nghị gia tộc rằng sẽ không ngại dẫn mình bỏ đi, trong lòng Tiêu Vân cũng cảm động không thôi.
Đến nay cũng chỉ có mỗi mình ông là nguyện ý trả giá không chút do dự gì mình như thế.
- Con mẹ nó, nếu đã không ai dám gánh vác trọng trách này thì các người còn lắm mồm cái gì nữa hả?
Nhìn thấy nụ cười làm lành của các trưởng lão, Tiêu Viễn Sơn trừng mắt, không nhịn được nên lại chửi tục một câu.
- Lão tử thân là người đứng đầu Tiêu gia, nếu ngay cả cháu trai của mình cũng không bảo vệ nổi thì sau này người đời sẽ nhìn Tiêu gia ta thế nào đây? Chẳng lẽ sau này các người chỉ quan tâm đến bản thân thôi sao?
- Chuyện này…
Các vị trưởng lão đều không ai nói được gì.
- Một đám người thiển cận.
Ánh mắt Tiêu lão gia tử lộ vẻ tàn ác, la mắng:
- Tiêu gia ta tại sao có thể đứng sừng sững ở Tử Vân quận thành mấy trăm năm không đổ chứ? Là vì may mắn ư? Hay là vì chúng ta được tổ tiên phù hộ?
Không ai trong phòng nghị sự dám chen ngang nữa, chỉ chăm chú lắng nghe.
Dường như toàn bộ đám người Tiêu gia đều biết Tiêu lão gia tử nói tục thế này là vì đang giận đến cực điểm, cho nên tuyệt đối không thể chọc thêm.
- Một thị tộc muốn trụ vững không đổ cũng chỉ có thể không ngừng vươn lên mà thôi, toàn bộ người trong gia tộc phải đoàn kết lại, không sợ kẻ địch, không sợ cái chết. Mỗi một người đều phải là trang nam nhi chí khí ngất trời, làm cho người ngoài nghe danh đã sợ mất mật. Các ngươi xem bây giờ các ngươi là cái dạng gì?
Tiêu lão gia tử tiếp tục chửi mắng.
- Phương gia chẳng qua mới chỉ có một tên Phương Hạo thôi mà đã khiến các người sợ xanh mặt như thế, sau này còn sống thế nào được nữa?
- Muốn sống cho tốt thì nhất định phải cứng rắn mạnh mẽ lên!
Mặc dù lão gia tử đang giáo huấn mọi người, nhưng từng câu từng chữ đều rất có lý, nói trúng vào tâm khảm của từng người.
Đặc biệt là những thanh niên, bọn họ đều đang ở độ huyết khí phương cương, sao có thể để người khác đè đầu cưỡi cổ chứ?
Lúc Phương Hạo gây hấn với Tiêu gia đã có người hận không thể đánh lại một trận cho bõ tức, tiếc rằng cùng thế hệ không ai có thể so bì được.
- Lão gia tử nói đúng lắm, nam nhi của Tiêu gia ta sao có thể hèn nhát được chứ?
- Tuyệt đối không thể khom lưng cúi đầu trước Phương gia, nếu không sau này chúng ta sẽ không thể sống yên ổn được.
Những thanh niên bên ngoài phòng nghị sự nhịn không được bèn cao giọng hô to.
- Nói cho ta biết, các người muốn trở thành nô lệ của Phương gia, hay là đứng lên chiến đấu để bảo vệ sự tôn nghiêm của chính mình đây?
Ánh mắt Tiêu lão gia tử quét ngang, như một vị tướng quân chất vấn đám binh sĩ của mình, từng chữ từng câu như sấm rền đánh thẳng vào tâm thần của mỗi người.
- Tuyệt đối không thể cúi đầu!
Những thanh niên bên ngoài hô to, sĩ khí tăng cao, không ai muốn phải cúi đầu.
- Các người muốn chết hiên ngang hay sống như một con chó đây?
Tiêu lão gia tử hài lòng gật đầu tiếp tục nói.
- Thà chết đứng chứ không sống nhục!
Những âm thanh bên ngoài truyền vào trong, sóng âm chấn động tràn đầy huyết khí, dường như có thể cảm nhận được nhiệt huyết sục sôi trong cơ thể của những thanh niên kia qua tiếng kêu đó, bầu không khí cũng lan ra tất cả mọi người.
Một số người vốn mang vẻ mặt âu lo đều quên hết tất cả, lòng căm phẫn cũng bắt đầu trào lên, không bao giờ cam chịu sự chèn ép của Phương gia nữa.
Bầu không khí này lây lan khiến những trưởng giả trong phòng nghị sự không khỏi có phần dao động.
"Gia gia thật lợi hại."
Tiêu Vân đứng bên cạnh nhún vai một cái. Đừng thấy vừa rồi gia gia thô tục như thế, nhưng nghĩ kỹ thì đúng là tâm tư vô cùng kín kẽ, chỉ trong chốc lát đã khiến đám lão quỷ cứ nằng nặc đòi giao hắn ra bình tĩnh trở lại.
Thủ đoạn này tốt hơn trực tiếp động thủ nhiều.
Dẫu sao thì đây đều là tộc nhân, dùng tới vũ lực khó mà khiến người ta tâm phục
- Gia chủ đã có cách gì để đối phó với Phương gia chưa?
Mặc dù các trưởng lão trong phòng nghị sự đã bắt đầu dao động, nhưng trong lòng mọi người vẫn vô cùng rối rắm. Dù sao người bọn họ muốn đối phó không chỉ là Phương gia mà còn trưởng lão của Thiên Nguyên Tông đứng sau bọn chúng nữa!
- Ta tự khắc có cách.
Tiêu lão gia tử nói.
- Không biết gia chủ có cách gì?
Mấy vị trưởng lão cười gượng hỏi dò.
- Phương gia không phải chỉ có một tên Phương Hạo thôi sao? Có gì mà ghê gớm chứ.
Tiêu lão gia tử nói.
- Chỉ cần Tiêu gia chúng ta có người bái nhập vào đại tông phái Thiên Nguyên Tông đó thì tất cả mọi vấn đề đều có thể dễ dàng giải quyết. Đến lúc đó chẳng lẽ còn sợ bọn họ sao? Người của tông phái không thể tùy tiện xen vào những chuyện thế tục trong vương quốc. Chỉ cần chúng ta không chọc bọn họ là được.
Nghe vậy, tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý.
Những tông phái siêu cấp có địa vị lớn hơn vương quốc cũng không thể tùy tiện ra tay.
Nếu có người vô duyên vô cớ ra tay với những tu giả của thế tục, bị một số sứ giả biết thì toàn bộ tông phái cũng sẽ gặp họa.
Tất cả những điều này chỉ vì muốn giữ vững trật tự của vùng đất này mà thôi. Nếu cường giả tông phái có thể tùy ý giết người thì chẳng phải sẽ loạn à?
- Nhưng muốn bái nhập vào các đại tông phái đó cũng không dễ dàng như vậy đâu!
Mấy vị trưởng lão mím chặt môi nói.
Người mà những tông phái đó thu nhận đều là những đệ tử thiên tài, người bình thường đều phải trải qua những đợt tuyển chọn kỹ càng mới có được cơ hội đặt chân đến sơn môn.
- Các ngươi không cần lo việc này, tất cả hãy lui hết ra đi.
Tiêu Viễn Sơn khoát tay một cái, sau đó nhìn về phía người thiếu niên bên cạnh nói.
- Vân Nhi, con đi theo gia gia.
Nói xong, Tiêu lão gia tử liền dẫn người thiếu niên bên cạnh rời khỏi phòng nghị sự.
- Chẳng lẽ dựa vào tên phế vật này sao?
Mọi người chần chừ một lúc, có nhưng thấy thái độ của Tiêu lão gia tử như vậy nên cũng không tiện hỏi nhiều.
Tiêu Vân đi theo Tiêu lão gia tử, dường như hắn đã thấy dấu vết tang thương năm tháng trên mặt của lão nhân gia, trong lòng thầm nghĩ: “Gia gia tìm mình có chuyện gì đây?”
Nhìn sắc mặt của lão gia tử thì Tiêu Vân cũng biết e rằng việc giải quyết nguy cơ Phương gia mang đến lần này không đơn giản chút nào.
Tiêu lão gia tử dẫn Tiêu Vân đến thư phòng, lấy một chiếc hộp sắt lóe ánh đen từ trong mật thất ra.
Phía trên chiếc hộp sắt có những đường vân huyền ảo, giữa nắp hộp có một chiếc khóa nhìn có vẻ rất thần bí.
- Đây là thứ gì?
Nhìn thấy chiếc hộp sắt này, trong lòng Tiêu Vân nhảy dựng, ẩn ẩn cảm thấy vật này có liên quan đến mình.
- Đây là di vật cha con để lại.
Tiêu lão gia tử nhìn chiếc hộp sắt đang cầm ở trên tay, lộ ra vẻ thổn thức.
- Cha!
Tiêu Vân chợt thấy lòng đau nhói, huyết mạch trong cơ thể bất chợt quay cuồng.
- Cha có để lại vật gì cho con sao?
Mười mấy năm nay, Tiêu Vân rất ít khi nghe được tin tức nào về cha mẹ của hắn, các tộc nhân cũng chưa từng nhắc tới.
Mỗi lần hắn hỏi gia gia đều nhận được câu trả lời là chờ đến khi hắn bước vào Tiên Thiên cảnh thì mới nói tiếp.
Đáng tiếc, tám năm qua hắn vẫn giậm chân tại chỗ nên cũng không hỏi rõ chuyện này được.
- Ừ.
Tiêu lão gia tử gật đầu một cái, nói:
- Bây giờ cũng nên giao vật này lại cho con rồi.
Nói xong, ông lấy chiếc chìa khóa ra từ từ mở nắp hộp.
Chiếc hộp sắt vừa được mở ra thì có một thứ ánh sáng màu đỏ bắn ra, một cỗ khí khổng lồ dao động cũng theo đó ập ra ngoài, khiến tâm thần của kẻ khác cảm thấy run rẩy, giống như có thể bị nó nuốt chửng, sinh ra cảm giác sợ hãi bất an.
- Trong này có thứ gì đây?
Tiêu Vân nhận lấy chiếc hộp sắt, tập trung nhìn kỹ thì lập tức phát hiện bên trong chứa một quyển sách cổ đã ngả sang màu vàng.
- Thôn Thiên Diệt Thần quyết!
Nhìn thấy mấy chữ đề trên cuốn sách cổ, ánh mắt Tiêu Vân không khỏi lóe lên.
Nghe tên thì hình như là một bộ pháp quyết cực kỳ bá đạo!
Trong lúc Tiêu Vân bị tên cuốn sách cổ này làm cho chấn động thì ánh mắt của hắn như lóe lên, trái tim cũng thắt lại.
Bên cạnh cuốn sách cổ có một viên trân châu màu đỏ to bằng móng tay, khí tức mênh mông khổng lồ đó chính là phát ra từ viên trân châu này. Cảm ứng thật kỹ thì hắn lại có thể cảm giác được nhịp đập trái tim từ bên trong nó.
- Đây là viên trân châu gì thế này!!!
Trong lòng Tiêu Vân kích động, ẩn ẩn cảm thấy thứ mà cha hắn để lại vô cùng bất phàm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook