Bất Tử Thần Long
-
Chương 13: Nam Cung kinh biến
Mọi sự trên đời quả là ly kỳ, kẻ giàu đa số keo kiệt, người khôn ngoan thường hay ngây dại, hồng nhan đa phần bạc mệnh, anh hùng ắt hẳn đa tình, kẻ lắm bệnh rất dễ lành, người ít bệnh hễ bệnh là bệnh liệt giường, người có nội lực tinh thâm khi đã bệnh ắt không thể nhẹ, tạo hóa quả là trớ trêu.
Trời mờ sáng, một cỗ xe mui rời Trường An, qua Chung Nam, thẳng tiến về Tuân Dương. Quái lão nhân không râu không tóc, kỳ trang dị phục nộ, hai tay vẫn khư khư ôm chặt chiếc bao bố, nhắm mắt nghiêng người dựa vào chỗ ngồi phía trước.
Trong thùng xe thỉnh thoảng lại vang lên tiếng rên khổ sở và tiếng thở dài buồn rầu.
Lão nhân đầu trọc bỗng quay lại, đưa tay gõ vào thùng xe và lớn tiếng nói :
- Đại cô nương có mang theo tiền bạc không?
Hồi lâu trong thùng xe mới có một giọng nói tức giận vang lên :
- Có!
Lão nhân đầu trọc nghiêm chỉnh nói :
- Vô luận đi đâu, tiền bạc cũng không thiếu được.
Lão yên tâm mỉm cười, lại nhắm mắt dưỡng thần.
Khi xe đến Tuân Dương thì mọi nhà lên đèn, lão nhân đầu trọc mở bừng mắt, trở tay gõ vào thùng xe nói :
- Đại cô nương, tiền bạc mang theo nhiều không?
- Không ít!
Lão nhân đầu trọc nghiêng mắt nhìn gã đánh xe, lớn tiếng nói :
- Hãy tìm một khách điếm sang trọng nhất, tốt hơn hết là có cả ăn uống.
Chợ đêm Tuân Dương hết sức phồn vinh, lão nhân đầu trọc thản nhiên băng qua những tiếng cười nhạo hiếu kỳ trên phố, thản nhiên chỉ huy xa phu và phổ kỵ khiêng Nam Cung Bình đang bệnh nặng vào khánh điếm.
Diệp Mạn Thanh cắm cúi bước xuống xe, lão nhân đầu trọc nói :
- Đại cô nương, hãy đưa cho năm lạng bạc trả tiền xe.
Gã xa phu mừng húm, miệng không ngớt cảm tạ, chỉ thấy lão nhân đầu trọc đón lấy bạc đặt trên tay cân thử và lẩm bẩm :
- Năm lạng... năm lạng...
Gã xa phu khom mình cảm tạ, lão nhân đầu trọc nói :
- Này cầm lấy!
Xòe tay ra, lại rụt về nói :
- Hãy thối lại ba lạng tiền ba phân trước đã.
Gã xa phu ngớ người, bất đắc dĩ thối tiền lại, lòng thầm chửi mắng bỏ đi.
Lão nhân đầu trọc ra chiều đắc ý đi vào khách điếm, tiện tay trao số bạc thừa lại cho phổ kỵ và nói :
- Hãy đi lo một bàn ăn mười lạng bạc nhưng phải bày lên cùng một lúc.
Gã phổ ky mừng rỡ nhủ thầm :
- “Người khách này ăn mặc tuy rách rưới nhưng thưởng tiền nhiều thật”.
Cảm tạ lia lịa rồi bỏ đi. Lão nhân đầu trọc đi vào sương viện, ôm chiếc bao vào lòng ngồi chễm chệ trong sảnh.
Phổ ky mang trà dâng nước, lát sau đã bày xong bàn ăn. Gã phổ ky cười giả lả nói :
- Lão gia uống rượu gì?
Lão nhân đầu trọc sầm mặt nghiêm giọng :
- Uống rượu rất dễ lỡ việc, uống say lại càng dễ đánh mất tiền bạc, ngươi còn trẻ, hẳn phải biết là kiếm được đồng tiền rất khó khăn?
Gã phổ ky thoáng ngớ người, đoạn vâng dạ lia lịa.
Lão nhân đầu trọc bỗng lại nói :
- Số bạc ta đã đưa cho ngươi khi nãy đâu?
Gã phổ ky vội cười giả lả :
- Hãy còn giữ đây!
- Mau đi đổi hết ra tiền đồng và mang đến đây ngay cho ta.
Gã phổ ky sững sờ, đứng thừ ra như phỗng, một hồi thật lâu mới chửi thầm trong bụng, bỏ đi.
Lão nhân đầu trọc hớn hở đưa mắt nhìn thức ăn trên bàn, xoa tay lớn tiếng nói :
- Đại cô nương nếu bận chăm sóc bệnh nhân, lão một mình ăn trước nhé!
Trong gian phòng bên cạnh có tiếng lạnh lùng nhắc lại. Lão nhân đầu trọc lẩm bẩm :
- Nếu lão mà không biết Nam Cung thế gia quả thật giàu có hơn lão, dù ngươi có là thiên kiều bá mỹ, thì lão cũng chả thèm đi cùng.
Đoạn đặt chiếc bao trên gối, cầm đũa lên ăn ngấu nghiến, thoáng chốc đã ăn sạch những món ăn ngon trên bàn.
Gã phổ kỵ tiu nghỉu mang số tiền đồng đã đổi được trao lại cho lão, lão đếm kỹ xong dùng ngón tay kẹp lấy ba đồng, ngẫm nghĩ một hồi, bỏ xuống lại hai đồng, còn lại một đồng để lên bàn, xót xa nói :
- Thưởng cho ngươi đó!
Gã phổ ky mắt trợn trừng mồm há hốc, sau cùng lạnh lùng nói :
- Thôi, lão gia hãy giữ lại mà dùng thì hơn.
Lão nhân đầu trọc cười :
- Được được, ta giữ lại mà dùng, giữ lại mà dùng.
Đoạn cất lấy tiền, xách bao bố đi sang một gian phòng khác, vào trong đóng chặt cửa lại.
Gã phổ ky trở ra ngoài, không dằn được và gặp một người bạn lắc đầu nói :
- Trên cõi đời tuy có rất nhiều người mê tiền, nhưng kẻ mê tiền đến mức độ khủng khiếp thế này, thật ta lần đầu tiên mới gặp.
Dưới ánh đèn nhập nhòa, Diệp Mạn Thanh tay bưng một chén thuốc đậm đà thổi khe khẽ, đó là phương thuốc mà chính nàng tự mình nấu lấy, và cũng phải chính mình nếm thử.
Tiếng nhai, tiếng nói, tiếng tiền đồng kêu leng keng, cùng với tiếng rên rất khẽ của Nam Cung Bình, khiến cõi lòng đã rối rắm của nàng lại càng rối rắm hơn. Nàng đưa bàn tay run run đỡ Nam Cung Bình dậy, đổ thuốc do chính mình nấu vào miệng Nam Cung Bình. Hai người tuy quen biết chưa bao lâu, và gặp nhau cũng vỏn vẹn chỉ hai lần, song nàng không thể nào quên được chàng thiếu niên luôn tỏa ra sức nóng và ánh sáng này.
Lần đầu tiên gặp Nam Cung Bình trên đỉnh Hoa Sơn, nàng đã sinh lòng quyến luyến chàng. Sau khi cùng bốn người đàn bà áo xanh quay trở về ngôi nhà trúc kia, nàng lại mang theo niềm luyến nhớ sư phụ rời khỏi Hoa Sơn, rồi kể từ đó cõi lòng nàng lúc nào cũng có hình bóng của Nam Cung Bình.
Nàng không sao suy đoán được những gì đã xảy ra tại ngôi nhà trúc trên đỉnh Hoa Sơn, cũng như giờ đây không thể nào suy đoán được tình cảm của Nam Cung Bình đã dành cho mình.
Bóng tối qua đi, ánh nắng lại đến, mặt trời lên, bóng đêm lại kéo về... Ba hôm trôi qua, trong thời gian ấy nàng đã nghe biết bao lần tiếng nhai nuốt, tiếng chuyện trò, tiếng tiền đồng kêu leng keng... Nàng đã phải trải qua ba hôm dài dằng dặt trong tình trạng cõi lòng rối rắm, phân lượng thuốc tuy mỗi ngày một giảm, song công việc và nỗi lo lắng của nàng vẫn không hề giảm thiểu, bởi Nam Cung Bình chung quy vẫn hôn mê bất tỉnh.
Nàng hết sức căm ghét lão già đầu trọc đến giờ vẫn chưa biết danh tánh kia, nàng dứt khoát từ chối tiếp xúc với lão già keo kiệt về lời nói cũng như ánh mắt, nhưng lại không thể từ chối lão ta ở chung một khách điếm và cùng một dãy sương phòng với nàng và Nam Cung Bình.
Nguyên nhân là vì phong tục tập quán, lời dèm pha của người đời, cùng với tính e thẹn vốn có của người con gái, khiến nàng không dám cùng Nam Cung Bình ở riêng một nơi, cho nên nàng không dám từ chối sự có mặt của lão già keo kiệt đê tiện kia.
Đêm nay trời sáng trăng, lão nhân đầu trọc ngồi đếm tiền đồng, khi đếm xong thì trời đã khuya, lão để nguyên quần áo nằm trên giường, lát sau thì đã ngáy như sấm rền.
Đang ngủ say lão bỗng giật mình tỉnh giấc bởi nghe có tiếng động khác thường ở phòng kế cận. Chỉ nghe Nam Cung Bình đã lên tiếng nói được, lão vừa định ngồi bật dậy, bèn lại ngủ tiếp, tay vẫn ôm chặt chiếc túi rách rưới kia.
Qua trưa hôm sau thì Nam Cung Bình đã khỏe, đến chiều thì chàng đã có thể đi đứng được, Diệp Mạn Thanh dìu chàng xuống giường, người con gái xinh tươi này giờ đây đã hết sức mỏi mệt và tiều tụy.
Nam Cung Bình không dám nhìn nàng, cúi đầu ngậm ngùi nói :
- Tại hạ ngã bệnh làm cô nương cực khổ quá.
Diệp Mạn Thanh cười khẽ :
- Chỉ cần... công tử khỏi bệnh, dù cực khổ đến mấy tôi cùng rất là vui mừng.
Nam Cung Bình giật mình, chàng không ngờ Diệp Mạn Thanh lại thốt ra những lời thân tình như vậy, hoàn toàn trái ngược với thái độ lạnh nhạt trước đây.
Chàng bất giác nghiêng mắt nhìn, ráng chiều xuyên qua cửa sổ, tuy nhuộm hồng đôi má duyên dáng của nàng, song vẫn không khỏa lấp được vẻ bơ phờ tiều lụy kia.
Nam Cung Bình bất giác cúi đầu, lẳng lặng theo nàng ra khỏi phòng, lòng vô cùng xao xuyến, sóng tình trào dâng, mặc dù chàng cố gắng đè nén, song vẫn vô phương.
Lão nhân đầu trọc đang ngồi trong sảnh ngấu nghiến ăn, quét mắt nhìn, bật cười ha hả rồi nói :
- Công tử đã khỏe rồi hả?
Nam Cung Bình mỉm cười :
- Đa tạ lão trượng đã quan tâm, tại hạ...
Lão nhân đầu trọc cười hóm hỉnh :
- Nếu lão mà là công tử hẳn còn bệnh thêm vài hôm nữa.
Nam Cung Bình ngớ người, lão lại cười nói tiếp :
- Nếu không phải công tử bệnh nặng thì cô bé này đâu chịu ở đây để cho lão tha hồ ăn uống, đâu chịu bộc lộ tình cảm đối với công tử. Nếu công tử bệnh thêm vài hôm nữa thì lão cũng có thể ăn uống thêm vài hôm, và công tử cũng có thể hưởng thụ sự chăm sóc dịu dàng thêm vài hôm nữa, vậy chẳng sung sướng ư?
Diệp Mạn Thanh thẹn đỏ mặt cúi đầu xuống, Nam Cung Bình gượng cười nói :
- Nếu như lão trượng rảnh rỗi thì cứ đi cùng với chúng tôi...
Chàng chợt nghĩ đến mình không thể nào đi riêng với Diệp Mạn Thanh, bởi chàng sợ mình không nén được lòng, bèn vội nói tiếp :
- Khi nào khỏi bệnh tại hạ sẽ cùng uống rượu với lão trượng, sự tốn kém chẳng là bao, tại hạ lo được mà.
Lão nhân đầu trọc bật cười :
- Vậy thì tốt quá...
Bỗng nín cười, nghiêm chỉnh nói :
- Tuy là hai người đã mời lão, nhưng lão tuyệt đối không hề cảm kích, bởi hai người muốn lão đi cùng hoàn toàn là dụng ý riêng, còn lão thì... ha ha, cũng rất vui lòng được tha hồ ăn uống.
Lão nhân đầu trọc lại nói trúng thâm tâm Nam Cung Bình và Diệp Mạn Thanh.
Nam Cung Bình ngồi xuống hắng giọng vài tiếng rồi nói :
- Nếu lão trượng có điều chi cần thiết, tại hạ cũng có thể giúp phần nào.
Lão nhân đầu trọc ngưng cười, nghiêm chỉnh nói :
- Lão đâu phải là hạng người không dưng nhận chịu sự bố thí của kẻ khác?
Nam Cung Bình chân thành :
- Tại hạ có thể bảo phổ ky đi đặt may thêm vài bộ quần áo cho lão trượng.
Lão nhân đầu trọc xua tay lia lịa, nghiêm giọng nói :
- Lão với công tử không thù không oán, việc gì công tử lại muốn làm hại lão?
Nam Cung Bình ngớ người :
- Làm hại... lão trượng ư?
Lão nhân đầu trọc đứng lên đi đến trước mặt Nam Cung Bình, trỏ vào chiếc áo nữa bào nữa túc của mình và nói :
- Công tử thấy bộ quần áo này biết bao thoải mái tiện lợi, ngồi đứng dễ dàng, chẳng cần bận tâm đến nó chút nào cả.
Đoạn lại đưa tay chỉ vào chiếc đầu nhẳn bóng nói tiếp :
- Công tử có biết vì muốn trở thành trọc thế này, lão đã phải tốn biết bao tâm huyết, như vậy không phải tốn tiền cắt tóc cũng không phải gội đầu kết búi, lão đã phải tốn biết bao tâm huyết mới nghiên cứu ra cách sống ít tiền nhất, vậy mà công tử lại đòi biếu quần áo cho lão. Nếu lão mà mặc quần áo của công tử thì lúc nào cũng phải bận tâm đến nó, vậy chẳng mất đi rất nhiều cơ hội tạo ra tiền, vậy chẳng là làm hại lão hay sao?
Nam Cung Bình và Diệp Mạn Thanh bất giác đưa mắt nhìn nhau, hai người quả là chưa từng nghe thấy lý luận quái dị như vậy bao giờ, nhất thời không làm sao biện bác được.
Lão nhân buông hai tiếng hừ tức giận, quay trở về bàn ngồi xuống, vừa ăn vừa nói :
- Nếu hai người muốn lão đi cùng, xin từ nay đừng bao giờ nhắc đến những điều như vậy nữa. Hừ hừ, nếu lão mà không nghĩ đến tiền bạc của công tử quả thực đáng tôn kính thì lão đã đi khỏi đây từ lâu rồi.
Diệp Mạn Thanh thầm hừ một tiếng, ngoảnh lại thấy Nam Cung Bình buông tiếng thở dài rồi nói :
- Kim tiền chả lẽ quan trọng đến thế thật ư?
Lão nhân đầu trọc thở dài :
- Dù lão có dùng trăm ngàn lời cũng không thể nào giải thích được sự quan trọng của kim tiền với một người có gia đình giàu có như công tử, chỉ cần công tử bị sự nghèo khó dằn vặt một lần, thì sẽ không cần lão giải thích cũng hiểu rõ được sự quan trọng của kim tiền.
Nam Cung Bình lòng bỗng dâng lên một niềm cảm xúc, thầm nhủ :
- “Mong rằng mình có thể nếm được mùi vị của sự nghèo khổ, nhưng muốn mình nghèo thì thật là khó khăn”.
Chàng bất giác nhếch môi cười tự mỉa, lão nhân đầu trọc nghiêm chỉnh nói :
- Lão nói câu nào cũng đúng với sự thật, công tử cười gì chứ?
Nam Cung Bình chậm rãi nói :
- Tại hạ cười là từ khi quen biết lão trượng đến giờ mà vẫn chưa biết danh tánh của lão trượng.
- Danh tánh đâu có gì là quan trọng, gọi lão là Tiền Si là được rồi.
Nam Cung Bình mỉm cười :
- Tiền Si... Tiền Si...
Bỗng tắt nụ cười nói :
- Vừa rồi tại hạ cười không phải là nguyên nhân này, lão trượng...
Lão nhân đầu trọc Tiền Si ngắt lời :
- Không ai có quyền thắc mắc đến tư tưởng riêng của mỗi người, trong lòng công tử đã nghĩ gì, đâu có liên quan gì đến lão. Bất kỳ ai miễn lời nói và hành động tử tế với lão, dù trong lòng chán ghét hay căm hận lão thấu xương thì lão cũng đâu có hề hấn gì.
Nếu lão suốt ngày cứ lo thắc mắc về sự suy nghĩ của kẻ khác, chắc phải điên mất quá.
Những lời lẽ ấy chẳng khác nào đòn roi quất vào lòng Nam Cung Bình, chàng cúi đầu lặng lẽ suy tư một hồi thật lâu. Lão nhân Tiền Si ăn no nê, vươn vai ngáp dài, đưa mắt nhìn Diệp Mạn Thanh ơ hờ nói :
- Cô nương, lão khuyên cô nương cũng nên bớt thắc mắc về tâm sự của kẻ khác, vậy sẽ giảm được rất nhiều phiền não.
Diệp Mạn Thanh cũng đang cúi đầu trầm tư, khi ngẩng lên thì Tiền Si đã đi vào trong, bỗng thấy bóng người lố nhố, từ ngoài vội vã đi vào mười mấy đại hán vạm vỡ, võ phục gọn gàng, hông đeo trường đao, trên lưng người nào cũng có giắt một lá cờ đỏ cán đen, khiêng một chiếc rương to đi vào một ngôi viện khác.
Những đại hán này người nào cũng nhanh nhẹn và dữ dằn, người đi sau cùng ánh mắt đầy cảnh giác, liếc nhanh về phía lão nhân Tiền Si rồi bước qua khung cửa tròn sang ngôi viện bên cạnh.
Tiền Si mắt rực lên, mỉm cười lẩm bẩm :
- Hồng Kỳ tiêu cục, Hồng Kỳ tiêu cục...
Nam Cung Bình lẳng lặng suy nghĩ một hồi, đoạn chậm rãi đi vào phòng.
Tiền Si lại vươn vai lẩm bẩm :
- Ăn nhiều vào là cứ buồn ngủ, khạc khạc...
Đoạn cũng đứng lên đi vào phòng và đóng chặt cửa lại.
Diệp Mạn Thanh ngẩng đầu lên, hết nhìn cửa phòng Nam Cung Bình lại quay sang nhìn cửa phòng lão nhân Tiền Si, bất giác buông tiếng thở dài, lững thững đi vào trong viện.
Không khí yên ắng, ánh đèn tắt dần, Diệp Mạn Thanh chẳng rõ đã đứng trong viện bao lâu, chỉ nghe từ xa vọng lại tiếng trống canh một, canh hai, rồi canh ba...
Lúc này cả khách điếm tĩnh lặng như bãi tha ma, song Diệp Mạn Thanh vẫn còn đứng im lìm trong đêm tối hiu quạnh, nàng bỗng cảm thấy ê chề vì bị bỏ quên, bất giác tự hận mình tại sao lại nảy sinh tình cảm đối với một người đàn ông tình cảm đã thuộc về kẻ khác.
Ngoảnh lại nhìn, trong phòng vẫn còn ánh đèn, ngọn đèn cô đơn trong sảnh xem ra cũng giống hệt như nàng.
Thốt nhiên trên nóc nhà vang lên một tiếng cười khẽ, rồi thì một giọng thâm trầm khẽ nói :
- Ai đó đã đứng giữa sương khuya?
Giọng nói chỉ có vẻ khinh bỉ mỉa mai, chẳng chút cảm thông thương hại, Diệp Mạn Thanh nhướng mày, tung mình vọt lên không quát :
- Ai đó?
Vừa dứt tiếng nàng đã phi thân lên trên nóc nhà, chỉ thấy một bóng người như làn khói nhẹ lướt vào trong bóng tối, ném lại câu nói đầy chế nhạo :
- Vì ai đã đứng giữa sương khuya?
Thân pháp của đối phương nhanh đến mức khiến Diệp Mạn Thanh vô cùng sửng sốt, song những lời chế nhạo kia hệt như lưỡi kiếm sắc đâm vào tâm hồn nàng, nàng quát khẽ :
- Đứng lại!
Rồi thì tức tốc đuổi theo, lòng vô cùng tức tối, vận hết công lực bình sanh phi thân sục tìm, song chính nàng cũng hiểu hành động của mình chẳng qua là để phát tiết nỗi ghen tức trong lòng mà thôi.
Nam Cung Bình ngồi xếp bằng trên giường, dường như là vận công điều tức, song thật ra lòng chàng vô cùng rối rắm, không hề biết Diệp Mạn Thanh vẫn cô đơn đứng trong viện, và cũng không biết Diệp Mạn Thanh đã phóng lên nóc nhà đuổi theo kẻ thần bí nào đó.
Chàng chỉ cố gắng dồn nén tạp niệm, với nội lực bao năm dần ổn định tâm thần, rồi thì hoàn toàn trong sáng...
Chẳng rõ đã trải qua bao lâu, chàng bỗng nghe có tiếng rên ngắn ngủi phát ra từ ngôi viện lân cận, rồi thì trở lại yên lặng, không còn động tĩnh gì nữa, chàng tuy hoài nghi, song chỉ một thoáng rồi lịm tắt ngay.
Sau đó, chàng lại nghe ngoài viện có tiếng tay áo xé gió từ trên mái nhà phóng xuống, tiếng gió rất sắc và khẽ, chứng tỏ người này khinh công chẳng kém. Chàng giật mình, vụt phóng đến bên cửa sổ, tay phải vung lên, cánh cửa sổ bật tung.
Dưới ánh trăng nhạt nhòa, chỉ thấy Diệp Mạn Thanh suối tóc rối bời, ánh mắt u oán thờ thẫn đứng bên ngoài.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Nam Cung Bình lập tức nghe lòng như gợn sóng, nhất thời bối rối chẳng biết có nên lẩn tránh ánh mắt chứa chan tình ý của Diệp Mạn Thanh hay không?
Diệp Mạn Thanh buông tiếng thở dài, khẽ nói :
- Công tử chưa ngủ sao?
Nam Cung Bình lắc đầu, bỗng hỏi :
- Diệp cô nương đã trông thấy gì phải không?
Diệp Mạn Thanh nhẹ gật đầu :
- Khi nãy tôi đã phát hiện một người dạ hành, tôi có đuổi theo nhưng không kịp.
Nam Cung Bình trố mắt kinh ngạc :
- Với khinh công của Diệp cô nương mà cũng không đuổi kịp ư?
Diệp Mạn Thanh thoáng đỏ mặt, cúi đầu nói :
- Tôi cũng không ngờ trong lúc này và tại đây lại có một cao thủ võ công cao đến vậy, điều lạ nhất là người này không có thiện ý mà cũng chẳng có ác ý, thật không thể nào hiểu được là bạn hay thù và có ý định gì?
Nam Cung Bình chau mày ngẫm nghĩ, hồi sau mới chậm rãi nói :
- Có lẽ không phải ác ý đâu, bằng không vì sao y không hạ thủ ngay lúc ấy?
Miệng chàng tuy nói vậy, song trong lòng thì hiểu rất rõ hiện nay trong chốn giang hồ chàng thù nhiều hơn bạn, chỉ vì một nữ nhân “Lãnh Huyết” vô tình, chàng đã tạo nên cường địch nhiều không kể xiết, cũng như bất kỳ một ai trên cõi đời này, chẳng thể nào giải thích tình cảm của lòng mình.
Hai người nhìn nhau im lặng, đêm đã sắp qua đi, Nam Cung Bình bỗng buông tiếng thở dài rồi nói :
- Gió rét sương lạnh thế này, Diệp cô nương hãy vào đây!
Lời nói của chàng tuy chỉ có một chút quan hoài, song cũng đủ khiến cho Diệp Mạn Thanh vui sướng rồi. Nàng nhoẻn miệng cười đi vào đại sảnh, Nam Cung Bình đã bước ra đón. Hai người ngồi đối diện nhau bên ngọn đèn dầu, song không ai dám nhìn vào mặt đối phương. Tiếng gà gáy đã đánh thức ánh bình minh, và ánh nắng ban mai cũng đánh thức vạn vật trên trái đất.
Lão nhân Tiền Si thò đầu ra, mắt hấp him ngáy ngủ, cười ha hả nói :
- Hai người quả là có hứng thú, chuyện trò với nhau thâu đêm thế này, ha ha... rõ là tuổi trẻ có khác.
Ngay khi ấy có một đôi mắt hấp him ngáy ngủ khác xuất hiện nơi cửa, cười xởi lởi nói :
- Khách quan đã thức sớm quá.
Gã phổ kỵ vội vàng thay nước, rồi bỗng quay lại nói :
- Xin khách quan lượng thứ cho, tiểu nhân thật hết sức ái ngại, nhưng tiền ăn và tiền phòng...
Nam Cung Bình mỉm cười :
- Không hề gì, ngươi cứ việc tính toán là bao nhiêu.
Gã phổ kỵ tươi cười nói :
- Không nhiều lắm, mặc dù vị đại gia kia đã ăn khá cầu kỳ, nhưng cũng chỉ có chín mươi ba lạng bảy tiền bạc thôi.
Số tiền ấy quả chẳng phải ít, nhưng đối với Nam Cung Bình thì rất là nhỏ mọn, song chợt nhớ là mình chẳng có mang theo tiền bạc, bèn quay sang Diệp Mạn Thanh cười nói :
- Diệp cô nương thanh toán dùm cho trước được chăng?
Bởi chàng sinh trưởng trong gia đình đại phú nên ngay từ thuở bé đã xem nhẹ tiền tài, do đó chàng mới nói một cách bình thản như vậy.
Diệp Mạn Thanh thoáng ngẩn người, đoạn mỉm cười nói :
- Tôi ít khi mang theo tiền bạc lắm.
Nàng hiểu rõ gia thế của Nam Cung Bình, cũng chẳng lấy làm bận tâm.
Nam Cung Bình ngẩn người, thấy gã phổ kỵ đang lom lom nhìn mình, mặt đanh lại lạnh lùng, bèn nói :
- Ngươi hãy đi lấy giấy bút đến đây ta viết vài chữ vào đó, ngươi có thể cầm mảnh giấy đi lấy được tiền ngay.
Gã phổ kỵ tuy rất không muốn, nhưng cũng đành nghe theo, vừa định quay người bỏ đi, cửa phòng bên cạnh bỗng hé mở. Lão nhân Tiền Si thò đầu ra nói :
- Điếm tiểu nhị ngươi sợ gì kia chứ? Ngươi biết vị công tử này là ai không? Kể chi trăm lạng, dù là mấy ngàn mấy vạn lạng cũng chỉ cần mảnh giấy của y là có ngay tức khắc.
Gã phổ kỵ đưa ánh mắt ngờ vực nhìn Nam Cung Bình. Lão nhân Tiền Si cười nói tiếp :
- Cho ngươi hay, đây chính là Nam Cung đại công tử của Nam Cung thế gia đấy!
Gã phổ kỵ sắc mặt đột biến, Nam Cung Bình bất giác thầm nhủ :
- “Những người này sao mà xem trọng đồng tiền thế nhỉ? Chỉ cần nghe nói đến...”
Nào ngờ gã phổ kỵ bỗng cười phá lên, đoạn sầm mặt lạnh lùng nói :
- Mặc dù tôi đã gặp qua rất nhiều kẻ lừa ăn bịp uống, nhưng chưa bao giờ thấy ai lại xuẩn ngốc và quá quắt đến độ lại đi...
Diệp Mạn Thanh trừng mắt gằn giọng nói :
- Ngươi nói sao?
Gã phổ kỵ bất giác thoái lui một bước, song vẫn cười khảy nói :
- Các ngươi lại không hay biết tất cả những tiệm buôn nguyên thuộc Nam Cung thế gia tại mấy mươi thị trấn trong vòng mấy trăm dặm này, trong vòng ba hôm đã bán hết cho kẻ khác, những phổ kỵ thuộc hạ của Nam Cung thế gia hiện đều đã giải tán tự đi tìm lấy sự sống, vậy mà còn dám tự xưng là Nam Cung đại công tử của Nam Cung thế gia, hừ hừ... hôm nay nếu các ngươi mà không thanh toán tiền bạc, hừ hừ...
Gã phổ kỵ trừng mắt giận dữ, hai tay chống nạnh, Nam Cung Bình cũng sửng sốt đến thừ ra tại chỗ, Diệp Mạn Thanh thì ngơ ngẩn bối rối.
Biến cố kinh khủng ấy đã xảy ra quá đột ngột, Nam Cung thế gia vì lẽ gì lại phải bán đi tiệm buôn của mình một cách vội vàng gấp gáp như vậy? Thật khó hiểu được nguyên nhân.
Lão nhân Tiền Si đứng cạnh cửa cũng trợn mắt há hốc mồm, thừ ra như phỗng đá, hiển nhiên cũng hết sức kinh ngạc.
Ngay khi ấy, bỗng có tiếng nhốn nháo khác thường vang lên từ ngôi viện kế cận, rồi thì những tiếng kinh hoàng hỗn loạn vang lên :
- Trời ơi, khủng khiếp quá... khủng khiếp quá...
Gã điếm tiểu nhị giật mình kinh hãi, và quay người chạy ra ngoài.
Nam Cung Bình chợt nhớ đến tiếng rên ngắn ngủi đêm qua, và Diệp Mạn Thanh đã gặp bóng người thần bí kia...
- Chả lẽ ngôi viện bên cạnh tối qua đã xảy ra án mạng gì?
Chàng nghĩ vậy lập tức đứng lên đi ra ngoài, Diệp Mạn Thanh cũng vội theo sau, không ai chú ý đến thái độ và hành động của lão nhân Tiền Si.
Trong ngôi viện bên cạnh, người lố nhố đầy hoảng hốt, lao nhao nói :
- Lạ lùng thật, sao tối qua mình chẳng nghe chút tiếng động gì cả nhỉ?
- Điều kỳ lạ nhất là ngay trong Hồng Kỳ tiêu cục danh chấn thiên hạ mà còn xảy ra độc thế này, kẻ đã gây ra vụ án thật chẳng rõ là nhân vật lợi hại thế nào?
Những lời xôn xao bàn tán khiến cho Nam Cung Bình dù chưa hiểu rõ sự tình đã cảm thấy rợn người.
Nam Cung Bình ngước nhìn, những thấy trên khung cửa tròn thông qua ngôi viện bên cạnh có một lá cờ đỏ tươi phất phơ trước gió, thoạt nhìn giống như lá cờ ký hiệu của Hồng Kỳ tiêu cục, song nhìn kỹ thì lá cờ ấy được nhuộm bằng máu tươi, thoáng có màu tím đen, trông vô cùng ghê rợn.
Chàng sải bước đi vào trong viện, ngoài sân rất ồn ào, song trong sương phòng thì im phăng phắc.
Một hán tử vẻ như chưởng quầy đứng ngoài cửa phòng đang khép kín. Nam Cung Bình sải bước đi tới, gã chưởng quầy liền đưa hai tay ra cản lại nói :
- Nơi đây cấm...
Chưa kịp dứt lời đã bị Nam Cung Bình đẩy lùi năm bước, suýt nữa đã ngã lăn ra đất. Chàng chợt nhận ra mình đã quá nặng tay, lòng không khỏi áy náy, song trong lúc này chàng không có thời giờ để lo toan đến, đưa tay mở cửa phòng đảo mắt nhìn, con tim chàng cũng hờ ngừng đập...
Ánh nắng ban mai xuyên qua cánh cửa sổ khép kín, yếu ớt soi vào phòng, soi trên mấy tử thi ngổn ngang của những đại hán áo đen.
Một đại hán râu xồm mắt trợn trừng giận dữ, một tay bấu vào thành cửa sổ, năm ngón tay lún sâu vào gỗ, nữa người dựa vào vách, vẻ mặt rất gớm ghiếc, một lá cờ đỏ cắm vào trước ngực, chiếc cán đen ngập sâu vào thịt cả thước, máu tươi nhuộm tím một khoảng ngực khá rộng.
Một đại hán khác mày rậm miệng to cũng hai mắt trợn trừng, mặt mày gớm ghiếc kinh hoàng, một mảnh chung vỡ ghim vào lòng bàn tay, trước ngực cũng có cắm một lá cờ đỏ cán đen, chết nằm ngửa sóng soài dưới đất.
Những người còn lại kẻ thì nằm úp, kẻ thì ngồi trên ghế, kẻ thì áo quần xốc xếch, có kẻ thậm chí không kịp mang giầy vớ bỏ chạy đến cửa thì bị ngã chết.
Những người này tuy dáng chết khác nhau, nhưng nguyên nhân gây ra tử vong thì hoàn toàn giống nhau, đó là bị chính lá cờ mình mang theo cắm vào ngực.
Tay trái của họ tuy khác nhau, song tay phải thảy đều nắm chặt cán đao, có kẻ đã tuốt ra, có kẻ đao hãy còn nằm nguyên trong vỏ.
Nam Cung Bình quét mắt chầm chậm nhìn qua những tử thi kia, máu huyết trong người tưởng chừng như đã cô đặc.
Chàng sững sờ đứng thừ ra nơi cửa. Diệp Mạn Thanh cũng mặt mày trắng bệch, bủn rủn dựa vào cửa, gã chưởng quầy ngơ ngẩn nhìn họ, cũng chẳng dám hé môi lên tiếng.
Nam Cung Bình biết những đại hán áo đen này đều là tiêu sư trong Hồng Kỳ tiêu cục, thuộc hạ của Tư Mã Trung Thiên, tuy họ không có thanh danh riêng trong chốn võ lâm, song người nào võ công cũng cao cường, hành sự hết sức thận trọng.
“Thiết Kích Hồng Kỳ Chấn Trung Châu” Tư Mã Trung Thiên sở dĩ vang danh thiên hạ, Hồng Kỳ tiêu cục sở dĩ có thể hoạt động suông sẻ trên chốn giang hồ, đa phần là nhờ vào công lao của những tiêu sư Hồng Kỳ này đây.
Thế mà giờ đây những tay tinh nhuệ ấy lại có trên mười người chết cùng một lúc tại cái khách điếm nhỏ trong thành Tuân Dương này, và lại chết một cách bi thảm hãi hùng như vậy, quả là một việc không thể tưởng tượng được.
Ai đã có can đảm động đến Hồng Kỳ tiêu cục thế này? Ai mà có võ công cao siêu đến mức đã giết chết những tay cao thủ này trong khi họ chưa phát được một chiêu nào cả?
Nam Cung Bình định thần, cất bước đi vào phòng, sau bức màn che cũng có một tử thi, dường như định lẩn trốn, song cuối cùng cũng bị hạ sát, và cũng là lá cờ đỏ cắm vào ngực.
Nam Cung Bình co chân ngồi xuống đỡ tử thi kia lên, bỗng giật mình vì thân thể người ấy hãy còn hơi ấm. Chàng liền thử xoa bóp huyệt đạo cho y, không hề có hiện tượng trúng độc mà huyệt đạo cũng không hề điểm trúng, vậy thì vì sao những người này lại trơ mắt chịu chết? Chả lẽ bấy nhiêu người mà không ai hoàn kích được chiêu nào cả sao?
Lòng chàng lại bừng lên một nỗi nghi vấn hãi hùng, đột nhiên người trong lòng chàng khẽ động đậy, Nam Cung Bình mừng rỡ khẽ nói :
- Bằng hữu hãy cố lên!
Người nọ mắt hé mở, với giọng yếu ớt nói :
- Ai?... Các hạ... là ai?
Nam Cung Bình vội nói :
- Tại hạ là Nam Cung Bình, có quen biết với quý tiêu cục, xin bằng hữu hãy cho biết hung thủ...
Chàng chưa kịp nói dứt, người nọ mặt co rúm, thều thào :
- Nam Cung Bình... Nam Cung... hết rồi...
Nam Cung Bình kinh hãi :
- Hết rồi! Cái gì hết rồi!
Chỉ thấy người nọ mắt đờ đẫn nhìn vào góc phòng, miệng chỉ run run nói :
- Hết rồi... hết...
Chưa dứt lời người đã duỗi thẳng, ngoẹo đầu sang bên trút hơi thở cuối cùng.
Nam Cung Bình buông tiếng thở dài, ngoái lại nhìn, chỉ thấy nơi góc phòng trống trơn, chăm chú nhìn kỹ mới nhận ra nơi đó dường như trước đây có đặt một chiếc rương, hay một vật gì đó tương tự, song giờ đây đã biến mất.
Cướp tiêu! Mọi cảnh tượng đều chứng tỏ một vụ cướp tiêu, song trong đó lại hàm chứa một vẻ thần bí và ghê rợn không sao diễn tả được.
Nam Cung Bình không sao hiểu được ý nghĩa trong câu nói của tiêu sư nọ, chàng thầm nhủ :
- “Chẳng lẽ vụ này có liên quan đến Nam Cung thế gia sao?”
Nghĩ vậy chàng bất giác nghe lòng bỗng dưng ớn lạnh, ngoái lại nhìn thấy Diệp Mạn Thanh đang đứng sau lưng và ra chiều tư lự, miệng lẩm bẩm :
- Nam Cung... hết rồi...
Bỗng ngẩng lên khẽ nói :
- Hồng Kỳ tiêu cục này phải chăng vẫn thường hộ tống tài vật cho gia đình công tử?
Nam Cung Bình gật đầu :
- Không sai!
- Vậy có lẽ phen này họ hộ tống cũng là tài vật của Nam Cung thế gia, nên sau khi bị cướp tiêu, trong cơn hổ thẹn lẫn đau khổ mới nói với công tử như vậy.
Nam Cung Bình ngẫm nghĩ một hồi, đoạn buông tiếng thở dài ra vẻ hết sức chán chường.
Diệp Mạn Thanh thấy vậy bèn nói :
- Công tử có gì mà phải thở than? Nam Cung thế gia dù có bị cướp mất một ít tài vật thì cũng như bãi sa mạc bị mất đi một hạt cát, có gì là đáng kể!
Nam Cung Bình nhếch môi cười chua chát :
- Tại hạ đâu có thở than về điều ấy, có những vấn đề hết sức đơn giản và rõ ràng nhưng ta lại cứ giải thích bằng phương pháp phức tạp và khó khăn nhất, há chẳng rất là ngu xuẩn ư?
Diệp Mạn Thanh nhoẻn miệng cười, bỗng bên ngoài vang lên tiếng chó sủa dữ dội và uy mãnh hơn chó thường rất nhiều. Rồi thì, ngoài cửa ánh vàng lấp lánh, một con chó toàn thân lông vàng to cỡ chú ngựa non, hai mắt sáng quắc, tai ngắn mũi dài chạy nhanh vào phòng.
Chú chó này chẳng những tiếng sủa mà khí độc cũng khác xa với chó thường, trên cổ đeo đầy vàng ngọc minh châu, một người áo đen mắt ưng mũi gà, ánh mắt thâm trầm, trên tay cầm một sợi xích vàng đi sau chú chó hung hãn kia.
Bên ngoài liền có tiếng xầm xì bàn tán :
- Thật không ngờ vị bộ đầu Kim Tiên Nô lừng danh Tây Hà hôm nay cũng có mặt tại Tuân Dương này, có y thì vụ án này hẳn sẽ được phá.
Người áo đen quét mắt nhìn Nam Cung Bình và Diệp Mạn Thanh, đoạn thoáng chau mày ngoái lại nói :
- Lâm điếm đông, trước khi ta đến đây, sao lại để cho những kẻ vô phận sự vào đây thế này?
Lão chủ điếm đứng ngoài cửa sợ hãi lắp bắp :
- Đó... đó...
Người áo đen buông tiếng cười gằn, sầm mặt bực tức. Diệp Mạn Thanh thấy chú chó lông vàng kỳ dị như vậy, không nén được đưa tay ra định ve vuốt, nào ngờ tay nàng chưa chạm tới thì chú chó đã gầm to một tiếng, toàn thân lông vàng dựng đứng.
Người áo đen biến sắc nói :
- Thiếu nữ kia lui ra mau, bộ không muốn sống hả?
Diệp Mạn Thanh nhướng mày, Nam Cung Bình vội kéo nhẹ tay áo nàng, nàng bèn nén giận làm thinh.
Người áo đen cúi xuống vỗ nhẹ lên lưng chú chó và nói :
- Đừng giận, đừng giận, họ không dám động đến mi nữa đâu!
Thái độ y hệt như một tên đầy tớ đối với chủ, chú chó lông vàng khẽ gầm gừ hai tiếng, lông từ từ hạ xuống.
Người áo đen vụt đứng lên, gắt giọng nói :
- Hai người là ai? Còn đứng đây làm gì?
Diệp Mạn Thanh lạnh lùng :
- Bổn cô nương đứng đây thì việc gì đến các hạ?
Người áo đen cười khảy :
- Rõ là vô tri, cô nương biết kẻ này là ai chăng mà dám cản trở công vụ của kẻ này?
Diệp Mạn Thanh cũng cười khảy :
- Sao lại không biết, các hạ chẳng qua chỉ là một tên nô tài của con chó này thôi.
Nàng nói khá to, những người bên ngoài nghe thấy thảy đều tái mặt thầm lo lắng cho nàng.
Thì ra con chó vàng này tên là Kim Tiên, chẳng những hung mãnh nhanh nhẹn, người võ công tầm thường khó chống nổi một thế vồ của nó, mà khứu giác cũng hết sức linh dị, bất kỳ vụ án giết người cướp của nào chỉ cần nó đến kịp thời, bằng vào một chút hơi hám là có thể tìm ra được hung thủ hoặc nơi cất giấu tài vật của bọn cướp.
Trong bao năm qua những vụ án bị nó khám phá thật chẳng kể xiết, chủ nó là người áo đen Kim Tiên Nô cũng nhờ chó mà nổi danh, trở thành một bộ đầu danh tiếng nhất sáu tỉnh miền Bắc.
Có điều là tuy y được vinh hiển nhờ chó và tự xưng là Kim Tiên Nô, song lại tối kỵ kẻ khác đề cập đến điều ấy, vậy mà Diệp Mạn Thanh lại vô ý chạm vào vết đau của y, ngay lập tức sắc mặt y tái mét, ngoái lại quát lớn :
- Bây đâu, bắt lấy ả này cho ta!
Diệp Mạn Thanh ngước mặt cười khảy :
- Vốn lẽ chó là đầy tớ của người, vậy mà giờ đây người lại trở thành đầy tớ của chó... hắc hắc, hắc hắc!
Bỗng nàng đưa tay phải lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào bốn gã quan sai tay cầm thước sắc và dây xích đã xông vào trong phòng, đanh giọng nói :
- Các ngươi ai dám tiến thêm một bước nữa, bổn cô nương lập tức đập chết tươi ngay.
Kim Tiên Nô nhướng mày, thầm buông sợi xích trong tay nói :
- Thật chăng!
Vừa dứt tiếng, Nam Cung Bình đã lách người đứng cản trước mặt Diệp Mạn Thanh nói :
- Hãy khoan!
Kim Tiên Nô ngước mắt nhìn, chỉ thấy thiếu niên này sắc mặt tuy hết sức tiều tụy, song thần thái lại có vẻ cao quý khác thường, bất giác giật tay ra sau, con chó vàng cũng lùi sau một bước. Vừa rồi y vốn có ý định thả chó ra tấn công Diệp Mạn Thanh, giờ thì không dám vọng động, trầm giọng nói :
- Các hạ là ai? Chả lẽ cũng là đồng...
Nam Cung Bình mỉm cười ngắt lời :
- Từ lâu tại hạ đã nghe nói các hạ là một vị bộ đầu danh tiếng Tây Hà, chả lẽ ngay cả trung gian thiện ác cũng không phân biệt được ư?
Kim Tiên Nô gằn giọng :
- Tại nơi xảy ra án mạng giết người cướp của, làm gì có kẻ trung thành lương thiện?
Nam Cung Bình sầm mặt :
- Vậy phải chăng Kim bộ đầu đã khẳng định chúng tại hạ nếu không phải chủ mưu thì là đồng lõa, chúng tại hạ sở dĩ ở đây là để cho Kim bộ đầu đến bắt giữ?
Kim Tiên Nô đảo mắt nhìn quanh, thấy mọi người ở bên ngoài đều đang chăm chú đến lời nói của mình, bèn buông tiếng cười gằn rồi nói :
- Mặc dù trong lúc này chưa thể khẳng định, nhưng lát nữa đây sẽ biết rõ trắng đen ngay.
Đoạn buông xích ra, cúi xuống vỗ vào lưng con chó vàng và nói :
- Kim lão nhị, đành phải làm phiền mi một lần nữa.
Chú chó Kim Tiên lập tức lao vút đi, thoáng chốc đã đảo quanh hết bốn gian phòng lớn nhỏ, ngước lên sủa khẽ ba tiếng, rồi lại chạy dọc theo vách tường, mỗi lúc càng chậm dần.
Kim Tiên Nô mặt vốn đầy vẻ kiêu ngạo tự tin, nhưng đến khi chú chó Kim Tiên chạy quanh nhà lần thứ hai thì đã lộ vẻ nôn nóng và kinh ngạc. Chú chó Kim Tiên chạy quanh mỗi một vòng thì y càng thêm nôn nóng và kinh ngạc, sau cùng trán y đã đẫm ướt mồ hôi, không dằn được bước nhanh theo sau chú chó vàng. Sau cùng càng đi càng chậm, mồ hôi trán càng nhiều, y lẩm bẩm :
- Lão nhị, chưa tìm ra được sao? Lão nhị, chưa tìm ra...
Diệp Mạn Thanh ngửa mặt buông tiếng cười khảy, những thấy chú chó Kim Tiên bỗng dừng bước, chuyển hướng đi ra cửa, những người bên ngoài lập tức tránh ra một lối đi.
Kim Tiên Nô thở phào, đắc ý liếc mắt nhìn Nam Cung Bình và Diệp Mạn Thanh trầm giọng nói :
- Chúng huynh đệ đừng để cho hai người này rời khỏi đây.
Đoạn sải bước đi ra theo. Nam Cung Bình khẽ nói :
- Nếu y mà thật sự tìm ra được hung thủ thì tại hạ cũng phải hết sức cảm kích y.
Diệp Mạn Thanh hất hàm :
- Ta đi theo!
Bốn tên tay sai liền vung xích sắt nói :
- Đi đâu?
Diệp Mạn Thanh xoay người, tay nhẹ nhàng phất ra, chỉ nghe tiếng leng keng liên hồi, thước sắt và xích sắt trong tay bốn tên quan sai thảy đều rơi hết xuống đất.
Bốn tên quan sai có bao giờ trông thấy võ công kinh người đến thế, bất giác đều sững người, trơ mắt nhìn Nam Cung Bình và Diệp Mạn Thanh đi ra ngoài, không một ai dám nhúc nhích.
Chú chó Kim Tiên ra đến ngoài vườn, đảo quanh một vòng, bỗng nhún chân phóng qua bờ tường. Kim Tiên Nô chẳng chút chậm trễ theo sau phóng qua, thấy chú chó Kim Tiên đang sủa ầm ĩ trước cửa phòng ngôi viện này.
Kim Tiên Nô ra chiều căng thẳng, ngoái lại quát lớn :
- Ai ở trong ngôi viện này?
Lúc này mọi người cũng đã ùa sang, nghe tiếng quát đều không hẹn cùng ngoảnh lại nhìn, Nam Cung Bình và Diệp Mạn Thanh đang chậm rãi đi tới, vừa lúc đón lấy những ánh mắt kinh ngạc kia.
Kim Tiên Nô gằn giọng :
- Quả nhiên chính hai ngươi đã trú tại đây!
Diệp Mạn Thanh xẵng giọng :
- Trú tại đây thì sao nào?
Kim Tiên Nô quắc mắt :
- Vậy thì các ngươi chính là kẻ cướp, hung thủ sát nhân.
Mọi người lập tức nhốn nháo lên, lão chủ điếm họ Lâm hốt hoảng thoái lui liền ba bước, không một ai dám đứng cạnh hai người nữa.
Nam Cung Bình trầm giọng :
- Các hạ có chịu trách nhiệm trước lời nói của mình chăng?
Kim Tiên Nô ra vẻ tự phụ :
- Hơn mười năm qua đã có biết bao hung thủ đạo tặc đã sa lưới của Kim Tiên Nô này, chưa bao giờ có vụ nào lầm lẫn, hai người nên thúc thủ chịu trói thì hơn.
Nam Cung Bình liếc mắt nhìn chú chó Kim Tiên vẫn đang không ngớt sủa vang, sực nhớ đến Tiền Si thần bí và tham tài kia, bất giác biến sắc mặt, vội bước tới xô mở cửa phòng, chỉ thấy bên trong trống không, nào còn bóng dáng của lão nhân kia đâu nữa.
Kim Tiên Nô bật cười ha hả :
- Đồng lõa của ngươi tuy đã chuồn mất, nhưng chỉ cần bắt giữ ngươi thì còn lo gì không truy ra được hắn.
Đoạn xoay tay rút từ nơi lưng ra một sợi xích bạc, gằn giọng nói :
- Hai ngươi còn muốn chống cự nữa sao?
Vung tay một cái sợi xích bạc vút thẳng ra, chầm chậm đi về phía Nam Cung Bình.
Mọi người lập tức đổ xô lui ra, lão chủ điếm cũng đã biến mất tự bao giờ.
Nam Cung Bình chau mày nói :
- Các hạ chưa điều tra rõ ràng mà đã...
Kim Tiên Nô trầm giọng :
- Đã có chiếc mũi của Kim Tiên thì còn cần điều tra gì nữa?
Ánh bạc lóe lên, một roi nhắm đỉnh đầu Nam Cung Bình giáng xuống. Diệp Mạn Thanh sợ Nam Cung Bình mới vừa bệnh khỏi, vội quát khẽ một tiếng, vừa định ra tay bỗng nghe sau lưng có một luồng kình phong ập tới, thì ra chú chó Kim Tiên mới đây còn đang sủa vang, vậy mà giờ đây lại lẳng lặng nhảy xổ vào nàng, nhanh không kém một cao thủ võ lâm.
Con chó hung hãn này vốn đã cao to, giờ đây hai chân trước giơ cao, răng trắng lưỡi đỏ vừa vặn nhắm ngay cổ họng Diệp Mạn Thanh. Mọi người cùng bật lên tiếng cười kinh hãi, mắt thấy thiếu nữ xinh đẹp này đã sắp thọ nạn dưới hàm răng nhọn hoắt của con chó lông vàng.
Diệp Mạn Thanh nghiêng người, hết sức nhanh nhẹn lách ra xa ba bước, nào ngờ con Kim Tiên lập tức như bóng theo hình lại lao bổ tới, hai chân trước vươn ra như hai thanh kiếm ngắn tấn công vào mặt đối phương.
Diệp Mạn Thanh thầm kinh hãi :
- Thảo nào con chó này đã nổi danh, trông nó còn nhanh nhẹn hơn những cao thủ võ lâm bình thường.
Nàng vốn không có ý đả thương con chó này, giờ lại càng thương tiếc hơn, tay trái vung lên nhanh như chớp vồ vào đầu con Kim Tiên, khẽ quát :
- Lui ra!
Quay người nhìn thấy Nam Cung Bình tuy bệnh nặng mới khỏi, song đối phó với ngọn roi bạc của Kim Tiên Nô cũng còn thưa sức, chàng với hộ pháp vô cùng linh diệu lách tránh, ngọn roi bạc chẳng tài nào chạm trúng vào người chàng được.
Mọi người lúc này lại kinh hoàng bàn tán :
- Hai thiếu niên nam nữ này rất có thể là hung thủ sát nhân, bằng không sao có võ công cao thế này.
Nhưng khi con Kim Tiên lần thứ hai nhảy xổ vào Diệp Mạn Thanh, mọi người lại bật lên một tiếng kinh hãi.
- Súc sanh!
Diệp Mạnh Thanh quay người phóng ra một chưởng, phen này nàng đã dùng đến bốn thành chân lực, nào ngờ con Kim Tiên sủa khẽ một tiếng, lách mình tránh khỏi, rồi nằm mọp dưới đất gườm gườm thủ thế, như không ngoạm được Diệp Mạn Thanh một phát quyết chẳng chịu thôi.
Đột nhiên, tiếng bước chân rậm rịch vang lên, bên ngoài lại ùa vào mấy mươi tên quan sai, kẻ trường thương, người cương đao sáng loáng.
Nam Cung Bình thoáng chau mày, lách người tránh khỏi một chiêu “Độc Xà Tầm Huyệt” của Kim Tiên Nô, trầm giọng nói :
- Nếu các hạ không chịu dừng tay, tra xét sự vụ cho rõ ràng thì đừng trách...
Chưa kịp dứt lời, bỗng nghe một tiếng quát lớn :
- Dừng tay ngay!
Tiếng quát như sấm nổ vang trời, khiến mọi người đều giật nảy mình, liền thì tiếng gió vun vút từ trên giáng xuống, một ngọn kích cán đen trên mũi có buộc một lá cờ đỏ như máu cấm phập vào mặt đất, ngọn kích dài một trượng mà cắm sâu vào đất những ba thước.
Kim Tiên Nô giật mình dừng tay, chỉ nghe ngoài xa một giọng nói rổn rảng vang lên :
- Kim bộ đầu đã tìm ra hung thủ rồi ư?
Tiếng cuối cùng vừa dứt đã thấy một lão nhân y phục sang trọng, râu tóc bạc phơ, trán cao miệng rộng, như cánh đại bàng mang theo một trận kình phong lướt vào trong viện.
Kim Tiên Nô mừng rỡ :
- Tư Mã lão tiêu đầu đã đến, may quá...
Đoạn quay lại đưa tay chỉ :
- Hung thủ kia kìa!
Lão nhân tóc bạc nhìn theo hướng chỉ của y, mặt bỗng lộ vẻ tức giận, trầm giọng nói :
- Hung thủ chính là người đó ư?
Kim Tiên Nô vội đáp :
- Đúng vậy, nhưng ngoài đôi nam nữ này ra, dường như còn có kẻ đồng mưu...
Lão nhân tóc bạc bỗng quát lớn :
- Im ngay!
Kim Tiên Nô sửng sốt bật lùi ba bước. Lão nhân tóc bạc đã đi đến gần Nam Cung Bình cười nói :
- Lão phu đến trễ khiến hiền điệt phải chịu oan ức.
Nam Cung Bình tươi cười, khom mình xá dài và nói :
- Thật không ngờ lão bá hôm nay cũng đến đây...
Lão nhân tóc bạc nắm lấy bắp tay chàng, ngoảnh lại nghiêm mặt nói :
- Kim bộ đầu, mời đến đây!
Kim Tiên Nô vô cùng ngạc nhiên thắc mắc, ngọn roi bạc trong tay buông rủ xuống đất, chậm rãi đi đến gần.
Lão nhân tóc bạc trỏ vào Nam Cung Bình trầm giọng nói :
- Kim bộ đầu bảo hung thủ chính là người này ư?
Vị bộ đầu khi nãy kiêu ngạo là thế, hình như đã bị khiếp hãi trước khí độ của lão nhân tóc bạc, thừ ra hồi lâu thốt chẳng nên lời.
Lão nhân tóc bạc trầm giọng :
- Nếu trước kia phương thức làm việc của ngươi cũng giống như lần này, thật lão phu lo lắng hết sức.
Kim Tiên Nô liếc nhìn chú chó Kim Tiên, từ khi có mặt lão nhân tóc bạc, con chó hung dữ này bỗng trở nên hiền lành, Kim Tiên Nô ấp úng :
- Vãn bối cũng không dám khẳng định, nhưng sự thật...
Lão nhân tóc bạc cười khảy :
- Sự thật? Ngươi biết người này là ai không?... Đây chính là trưởng công tử của chủ nhân Nam Cung thế gia, tên là Nam Cung Bình, và cũng là môn đồ đắc ý của Bất Tử Thần Long, đệ nhân danh nhất chốn võ lâm.
Kim Tiên Nô tái mặt, mắt đờ đẫn nhìn Nam Cung Bình.
Nam Cung Bình mỉm cười :
- Đây vốn là...
Thốt nhiên, một luồng sáng từ trong đám đông phóng tới, Nam Cung Bình vội lách tránh, lão nhân tóc bạc quát lớn, vung tay phóng ra một chưởng đánh bạt luồng sáng ấy ra xa, đồng thời nhún mình lao vút vào đám đông.
Diệp Mạn Thanh cũng lập tức lao nhanh vào trong đám đông, cơ hồ cùng một lúc với lão nhân tóc bạc đến nơi phát ra ám khí.
Con chó Kim Tiên cũng theo sau lão nhân tóc bạc, đám đông lập tức nhốn nháo.
Lão nhân tóc bạc và Diệp Mạn Thanh cùng quét mắt nhìn, những thấy đám đông láo nháo, ai nấy đều mặt đầy hốt hoảng, đâu thể nào phân biệt được kẻ đã ra tay ám toán.
Hai người khẽ nhíu mày, cùng quay người lại, Diệp Mạn Thanh mỉm cười nói :
- Lão tiền bối phải chăng là “Thiết Kích Hồng Kỳ Chấn Trung Châu” Tư Mã lão anh hùng?
Lão nhân tóc bạc quét mắt nhìn Diệp Mạn Thanh, đoạn gật đầu nói :
- Cô nương phải chăng là Khổng Tước Phi Tử?
Diệp Mạn Thanh nhoẻn cười lắc đầu. Bỗng nghe trong đám đông có một hán tử mặc áo dài đưa tay chỉ ra ngoài la lớn :
- Kìa kìa, chạy mất rồi... Khi nãy chính mắt tôi đã trông thấy hắn phóng ám khí, nhưng không dám nói, ngờ đâu hắn thừa lúc...
Tư Mã Trung Thiên và Diệp Mạn Thanh không chờ y nói dứt đã phi thân về hướng chỉ của y.
Gã hán tử nọ mắt ánh lên vẻ khoái trá, rón rén từ trong đám đông lui ra, ngờ đâu y chợt thấy bóng người nhấp nhoáng, Nam Cung Bình đã đứng cản trước mặt, lạnh lùng nói :
- Bằng hữu định bỏ đi thế này ư?
Gã hán tử ngớ người, Nam Cung Bình nói tiếp :
- Kẻ này với bằng hữu không thù không oán cũng chưa từng quen biết, sao không dưng lại ra tay ám toán kẻ này?
Chàng chầm chậm xòe tay ra, trong tay là một mảnh khăn lụa, trên khăn có một món ám khí đen nhánh hình dạng rất kỳ dị, hai đầu sắc nhọn, nữa như châm và nữa như thoa.
Nam Cung Bình nói tiếp :
- Ám khí tuyệt độc thế này nếu không phải là thâm thù đại địch, sao lại sử dụng khinh suất như vậy?
Gã hán tử nọ mặt tái nhợt :
- Công tử nói gì... tiểu... tiểu nhân không hiểu gì cả...
Bất thần vung tay một chưởng tống thẳng vào ngực Nam Cung Bình.
Nam Cung Bình buông tiếng cười khảy, thoáng nghiêng người tránh khỏi. Gã hán tử như cũng khinh chàng thể lực suy nhược, lại sấn tới phóng tiếp ra một chưởng.
Nào ngờ chưởng y vừa mới phóng ra giữa chừng, bỗng cảm thấy cổ áo bị nắm chặt, kinh hãi ngoái lại nhìn, chỉ thấy Tư Mã Trung Thiên mặt lạnh như tiền, đứng sau lưng quát :
- Quân chuột nhắt, lại dám giở trò quái quỷ trước mặt lão phu.
Đoạn nhún vai, nhấc bổng gã hán tử lên, vút một cái ném ra xa.
Nam Cung Bình than thầm :
- Ông ấy già từng tuổi này mà còn nóng nảy như vậy, nếu chém chết hắn thì làm sao tra xét lai lịch của hắn nữa.
Chàng mới vừa khỏi bệnh, chân lực chưa hoàn toàn hồi phục, tuy có lòng nhưng lại không đủ sức để cứu hán tử nọ.
Ngay trong khoảnh khắc ấy, bỗng có một bóng người lướt tới nhanh như chớp, lao theo gã hán tử bị Tư Mã Trung Thiên ném ra, nhẹ nhàng đón lấy và lướt theo, mắt thấy đã sắp chạm vào mái hiên, thân hình bỗng lộn ngược về, tiện tay ném gã hán tử nọ trở lại.
Tư Mã Trung Thiên theo phản ứng tự nhiên đưa tay đón lấy hán tử nọ, ngay lập tức Diệp Mạn Thanh đã đứng trước mặt ông.
Tư Mã Trung Thiên buột miệng khen :
- Khinh công của cô nương tuyệt lắm, phải chăng là môn hạ của Đơn Phụng Tiên Tử?
Diệp Mạn Thanh nhoẻn miệng cười :
- Lão tiền bối quả là mắt thần, vãn bối Diệp Mạn Thanh chính là môn hạ Đơn Phụng.
Tư Mã Trung Thiên bật cười ha hả :
- Thân pháp của cô nương nhanh nhẹn như phụng múa trên trời cao, ngoài Đơn Phụng Tiên Tử ra, còn ai có đệ tử như vậy. Hiện nay trên chốn giang hồ đã xuất hiện nhiều trang hào kiệt trẻ tuổi tài cao, lão phu thật hết sức vui mừng.
Đoạn nhẹ nhàng đặt hán tử nọ xuống đất, lúc này mặt mày hắn tái ngăt, hơi thở chỉ còn thoi thóp.
Nam Cung Bình vội bước tới, cúi xuống nói :
- Bằng hữu thật sự là vì nguyên nhân gì đã chịu sự sai khiến của ai ám toán kẻ này? Chỉ cần bằng hữu khai ra, kẻ này quyết không làm khó đâu.
Hán tử nọ thở liền mấy hơi dài, đảo mắt nhìn quanh, mặt bỗng lộ vẻ khiếp hãi, cắn chặt răng ngậm thinh.
Kim Tiên Nô rụt rè đến gần nói :
- Tiểu nhân đây có cách khiến người phun ra sự thật, chẳng hay các vị có cần tiểu nhân thử không?
Tư Mã Trung Thiên cười khảy :
- Hắn chắc chắn không liên quan đến vụ án này đâu, ngươi cứ việc an tâm. Trên đời tuy có nhiều kẻ cướp ngu xuẩn, nhưng cũng không đến nỗi ngu xuẩn đến vậy, đã gây án rồi mà còn ở đây chờ, còn về những việc khác... hừ hừ, không cần phiền đến Kim bộ đầu, lão phu cũng tự có cách tra khảo.
Kim Tiên Nô ngớ ra một hồi, sắc mặt thoạt xanh thoạt đỏ, bỗng quay lại quát :
- Ai bảo các người đến đây, còn đứng đó làm gì hả?
Bọn sai dịch cùng đưa mắt nhìn nhau, đoạn lục tục đổ xô bỏ đi.
Tư Mã Trung Thiên buông tiếng cười lạnh lùng, bất thần ra tay nhanh như gió, bóp vào đốt xương trên vai hán tử nọ, trầm giọng nói :
- Ngươi đã chịu sự sai khiến của ai, mau thú thật ra ngay!
Hán tử nọ đau đến trán đẫm mồ hôi, song vẫn cắn chặt răng chẳng thốt một lời.
Tư Mã Trung Thiên nhíu mày, bàn tay tăng thêm sức, hán tử nọ không dằn được bật tiếng rên rỉ.
Nam Cung Bình khẽ thở dài nói :
- Hắn đã không chịu nói, tiểu điệt cũng chưa thọ thương, thôi bỏ qua đi!
Tư Mã Trung Thiên nghiêm giọng :
- Hiền điệt không biết, Nam Cung thế gia hiện nay đang gặp nguy nan trùng trùng, người này đã đến đây ám toán hiền điệt ắt phải có nguyên nhân bên trong, bỏ qua sao được?
Nam Cung Bình thoáng biến sắc :
- Nguy nan gì vậy?
Tư Mã Trung Thiên buông tiếng thở dài, mặt đầy âu lo nói :
- Việc này rất dông dài, cũng may hiền điệt hiện đang trên đường về nhà... Ôi, đến lúc ấy hiền điệt sẽ rõ...
Nam Cung Bình càng thêm hoang mang, chẳng hiểu gia đình thật sự đã xảy ra biến cố gì, chàng chau mặt mày cúi đầu ngẫm nghĩ một hồi, chợt thấy một làn khói trắng nhàn nhạt từ dưới đất thoáng bốc lên, thoáng chốc đã lan phủ bàn chân mọi người.
Chàng giật mình ngẩng lên, thấy ánh nắng chói chang, liền kinh hãi hét lớn :
- Trong khói có độc, lui mau!
Đồng thời lập tức xoay người thoái lui ra sau vài bước. Tư Mã Trung Thiên thoáng ngẩn người nói :
- Gì vậy?
Bàn tay bất giác buông lơi, hán tử nọ mừng rỡ, tức khắc gom hết tàn lực lăn dài dưới đất, nhào vào trong làn sương trắng.
Đám đông lập tức rối loạn, Tư Mã Trung Thiên quát lớn :
- Trốn đâu cho khỏi?
Đồng thời đã vọt người đuổi theo, Nam Cung Bình khẽ giậm chân nói :
- Mau rời khỏi đây ngay, trễ ắt sinh biến.
Diệp Mạn Thanh lập tức đưa tay nắm chặt vai chàng, nhẹ nhàng phi thân lên mái nhà, ngóng mắt nhìn, thấy hán tử nọ dường như đã trà trộn vào trong đám đông hỗn loạn.
Tư Mã Trung Thiên râu dài phất phơ, tung người trong đám đông tìm kiếm. Kim Tiên Nô lại cầm lấy dây xích, nhưng con chó Kim Tiên đã không còn nghe theo sự chỉ huy của y nữa, chỉ gầm gừ theo sau Tư Mã Trung Thiên.
Diệp Mạn Thanh khẽ nói :
- Công tử hãy ở đây, tôi đi giúp Tư Mã lão tiêu đầu truy bắt người kia.
Nam Cung Bình thở dài :
- Không cần đâu, tại hạ đã rõ lai lịch của hắn rồi. Thật không ngờ chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà họ đã khuếch trương thế lực rộng đến vậy.
Diệp Mạn Thanh ngơ ngác :
- Họ là ai?
Bỗng thấy Nam Cung Bình lại tái mặt giậm chân nói :
- Nguy mất!
Quay người phóng vọt đi, nhưng thế lực suy nhược, suýt nữa đã ngã nhào.
Diệp Mạn Thanh vội lướt tới vịn vai chàng và hỏi :
- Công tử định đi đâu? Ôi! Có một số điều vì sao công tử cứ không chịu cho tôi biết rõ?
Nam Cung Bình thở dài :
- Diễn biến của sự việc này chính tại hạ cũng không hiểu, nhưng... ôi, lúc này tại hạ ước gì có thể chấp cánh bay ngay về nhà...
Chàng chợt dự cảm có điều chẳng lành sắp sửa giáng xuống chàng, và những người trong gia đình, nghĩ đến vây cánh của Phong Vũ Lưu Hương Bài đã phân bố thế lực nhanh chóng đến vậy, lòng lại càng thêm âu lo.
Diệp Mạn Thanh bỗng nhiên buông tiếng thở dài ảo não :
- Công tử định về nhà ư?
Nam Cung Bình phân vân :
- Cô nương... cô nương...
Diệp Mạn Thanh mắt rực lên :
- Công tử muốn tôi đi cùng phải không?
Nam Cung Bình lẳng lặng gật đầu, lòng càng thêm rối rắm, ngoài nỗi lo âu của bản thân giờ lại thêm sự trói buộc của sợi dây tình ái.
Diệp Mạn Thanh mừng rỡ :
- Vậy thì chúng ta đi mau!
Đoạn nắm lấy Nam Cung Bình phi thân lướt đi, chỉ cần có Nam Cung Bình bên cạnh, tất cả mọi việc khác đối với nàng đều không quan trọng, đó là tâm lý chung của phụ nữ.
Trời mờ sáng, một cỗ xe mui rời Trường An, qua Chung Nam, thẳng tiến về Tuân Dương. Quái lão nhân không râu không tóc, kỳ trang dị phục nộ, hai tay vẫn khư khư ôm chặt chiếc bao bố, nhắm mắt nghiêng người dựa vào chỗ ngồi phía trước.
Trong thùng xe thỉnh thoảng lại vang lên tiếng rên khổ sở và tiếng thở dài buồn rầu.
Lão nhân đầu trọc bỗng quay lại, đưa tay gõ vào thùng xe và lớn tiếng nói :
- Đại cô nương có mang theo tiền bạc không?
Hồi lâu trong thùng xe mới có một giọng nói tức giận vang lên :
- Có!
Lão nhân đầu trọc nghiêm chỉnh nói :
- Vô luận đi đâu, tiền bạc cũng không thiếu được.
Lão yên tâm mỉm cười, lại nhắm mắt dưỡng thần.
Khi xe đến Tuân Dương thì mọi nhà lên đèn, lão nhân đầu trọc mở bừng mắt, trở tay gõ vào thùng xe nói :
- Đại cô nương, tiền bạc mang theo nhiều không?
- Không ít!
Lão nhân đầu trọc nghiêng mắt nhìn gã đánh xe, lớn tiếng nói :
- Hãy tìm một khách điếm sang trọng nhất, tốt hơn hết là có cả ăn uống.
Chợ đêm Tuân Dương hết sức phồn vinh, lão nhân đầu trọc thản nhiên băng qua những tiếng cười nhạo hiếu kỳ trên phố, thản nhiên chỉ huy xa phu và phổ kỵ khiêng Nam Cung Bình đang bệnh nặng vào khánh điếm.
Diệp Mạn Thanh cắm cúi bước xuống xe, lão nhân đầu trọc nói :
- Đại cô nương, hãy đưa cho năm lạng bạc trả tiền xe.
Gã xa phu mừng húm, miệng không ngớt cảm tạ, chỉ thấy lão nhân đầu trọc đón lấy bạc đặt trên tay cân thử và lẩm bẩm :
- Năm lạng... năm lạng...
Gã xa phu khom mình cảm tạ, lão nhân đầu trọc nói :
- Này cầm lấy!
Xòe tay ra, lại rụt về nói :
- Hãy thối lại ba lạng tiền ba phân trước đã.
Gã xa phu ngớ người, bất đắc dĩ thối tiền lại, lòng thầm chửi mắng bỏ đi.
Lão nhân đầu trọc ra chiều đắc ý đi vào khách điếm, tiện tay trao số bạc thừa lại cho phổ kỵ và nói :
- Hãy đi lo một bàn ăn mười lạng bạc nhưng phải bày lên cùng một lúc.
Gã phổ ky mừng rỡ nhủ thầm :
- “Người khách này ăn mặc tuy rách rưới nhưng thưởng tiền nhiều thật”.
Cảm tạ lia lịa rồi bỏ đi. Lão nhân đầu trọc đi vào sương viện, ôm chiếc bao vào lòng ngồi chễm chệ trong sảnh.
Phổ ky mang trà dâng nước, lát sau đã bày xong bàn ăn. Gã phổ ky cười giả lả nói :
- Lão gia uống rượu gì?
Lão nhân đầu trọc sầm mặt nghiêm giọng :
- Uống rượu rất dễ lỡ việc, uống say lại càng dễ đánh mất tiền bạc, ngươi còn trẻ, hẳn phải biết là kiếm được đồng tiền rất khó khăn?
Gã phổ ky thoáng ngớ người, đoạn vâng dạ lia lịa.
Lão nhân đầu trọc bỗng lại nói :
- Số bạc ta đã đưa cho ngươi khi nãy đâu?
Gã phổ ky vội cười giả lả :
- Hãy còn giữ đây!
- Mau đi đổi hết ra tiền đồng và mang đến đây ngay cho ta.
Gã phổ ky sững sờ, đứng thừ ra như phỗng, một hồi thật lâu mới chửi thầm trong bụng, bỏ đi.
Lão nhân đầu trọc hớn hở đưa mắt nhìn thức ăn trên bàn, xoa tay lớn tiếng nói :
- Đại cô nương nếu bận chăm sóc bệnh nhân, lão một mình ăn trước nhé!
Trong gian phòng bên cạnh có tiếng lạnh lùng nhắc lại. Lão nhân đầu trọc lẩm bẩm :
- Nếu lão mà không biết Nam Cung thế gia quả thật giàu có hơn lão, dù ngươi có là thiên kiều bá mỹ, thì lão cũng chả thèm đi cùng.
Đoạn đặt chiếc bao trên gối, cầm đũa lên ăn ngấu nghiến, thoáng chốc đã ăn sạch những món ăn ngon trên bàn.
Gã phổ kỵ tiu nghỉu mang số tiền đồng đã đổi được trao lại cho lão, lão đếm kỹ xong dùng ngón tay kẹp lấy ba đồng, ngẫm nghĩ một hồi, bỏ xuống lại hai đồng, còn lại một đồng để lên bàn, xót xa nói :
- Thưởng cho ngươi đó!
Gã phổ ky mắt trợn trừng mồm há hốc, sau cùng lạnh lùng nói :
- Thôi, lão gia hãy giữ lại mà dùng thì hơn.
Lão nhân đầu trọc cười :
- Được được, ta giữ lại mà dùng, giữ lại mà dùng.
Đoạn cất lấy tiền, xách bao bố đi sang một gian phòng khác, vào trong đóng chặt cửa lại.
Gã phổ ky trở ra ngoài, không dằn được và gặp một người bạn lắc đầu nói :
- Trên cõi đời tuy có rất nhiều người mê tiền, nhưng kẻ mê tiền đến mức độ khủng khiếp thế này, thật ta lần đầu tiên mới gặp.
Dưới ánh đèn nhập nhòa, Diệp Mạn Thanh tay bưng một chén thuốc đậm đà thổi khe khẽ, đó là phương thuốc mà chính nàng tự mình nấu lấy, và cũng phải chính mình nếm thử.
Tiếng nhai, tiếng nói, tiếng tiền đồng kêu leng keng, cùng với tiếng rên rất khẽ của Nam Cung Bình, khiến cõi lòng đã rối rắm của nàng lại càng rối rắm hơn. Nàng đưa bàn tay run run đỡ Nam Cung Bình dậy, đổ thuốc do chính mình nấu vào miệng Nam Cung Bình. Hai người tuy quen biết chưa bao lâu, và gặp nhau cũng vỏn vẹn chỉ hai lần, song nàng không thể nào quên được chàng thiếu niên luôn tỏa ra sức nóng và ánh sáng này.
Lần đầu tiên gặp Nam Cung Bình trên đỉnh Hoa Sơn, nàng đã sinh lòng quyến luyến chàng. Sau khi cùng bốn người đàn bà áo xanh quay trở về ngôi nhà trúc kia, nàng lại mang theo niềm luyến nhớ sư phụ rời khỏi Hoa Sơn, rồi kể từ đó cõi lòng nàng lúc nào cũng có hình bóng của Nam Cung Bình.
Nàng không sao suy đoán được những gì đã xảy ra tại ngôi nhà trúc trên đỉnh Hoa Sơn, cũng như giờ đây không thể nào suy đoán được tình cảm của Nam Cung Bình đã dành cho mình.
Bóng tối qua đi, ánh nắng lại đến, mặt trời lên, bóng đêm lại kéo về... Ba hôm trôi qua, trong thời gian ấy nàng đã nghe biết bao lần tiếng nhai nuốt, tiếng chuyện trò, tiếng tiền đồng kêu leng keng... Nàng đã phải trải qua ba hôm dài dằng dặt trong tình trạng cõi lòng rối rắm, phân lượng thuốc tuy mỗi ngày một giảm, song công việc và nỗi lo lắng của nàng vẫn không hề giảm thiểu, bởi Nam Cung Bình chung quy vẫn hôn mê bất tỉnh.
Nàng hết sức căm ghét lão già đầu trọc đến giờ vẫn chưa biết danh tánh kia, nàng dứt khoát từ chối tiếp xúc với lão già keo kiệt về lời nói cũng như ánh mắt, nhưng lại không thể từ chối lão ta ở chung một khách điếm và cùng một dãy sương phòng với nàng và Nam Cung Bình.
Nguyên nhân là vì phong tục tập quán, lời dèm pha của người đời, cùng với tính e thẹn vốn có của người con gái, khiến nàng không dám cùng Nam Cung Bình ở riêng một nơi, cho nên nàng không dám từ chối sự có mặt của lão già keo kiệt đê tiện kia.
Đêm nay trời sáng trăng, lão nhân đầu trọc ngồi đếm tiền đồng, khi đếm xong thì trời đã khuya, lão để nguyên quần áo nằm trên giường, lát sau thì đã ngáy như sấm rền.
Đang ngủ say lão bỗng giật mình tỉnh giấc bởi nghe có tiếng động khác thường ở phòng kế cận. Chỉ nghe Nam Cung Bình đã lên tiếng nói được, lão vừa định ngồi bật dậy, bèn lại ngủ tiếp, tay vẫn ôm chặt chiếc túi rách rưới kia.
Qua trưa hôm sau thì Nam Cung Bình đã khỏe, đến chiều thì chàng đã có thể đi đứng được, Diệp Mạn Thanh dìu chàng xuống giường, người con gái xinh tươi này giờ đây đã hết sức mỏi mệt và tiều tụy.
Nam Cung Bình không dám nhìn nàng, cúi đầu ngậm ngùi nói :
- Tại hạ ngã bệnh làm cô nương cực khổ quá.
Diệp Mạn Thanh cười khẽ :
- Chỉ cần... công tử khỏi bệnh, dù cực khổ đến mấy tôi cùng rất là vui mừng.
Nam Cung Bình giật mình, chàng không ngờ Diệp Mạn Thanh lại thốt ra những lời thân tình như vậy, hoàn toàn trái ngược với thái độ lạnh nhạt trước đây.
Chàng bất giác nghiêng mắt nhìn, ráng chiều xuyên qua cửa sổ, tuy nhuộm hồng đôi má duyên dáng của nàng, song vẫn không khỏa lấp được vẻ bơ phờ tiều lụy kia.
Nam Cung Bình bất giác cúi đầu, lẳng lặng theo nàng ra khỏi phòng, lòng vô cùng xao xuyến, sóng tình trào dâng, mặc dù chàng cố gắng đè nén, song vẫn vô phương.
Lão nhân đầu trọc đang ngồi trong sảnh ngấu nghiến ăn, quét mắt nhìn, bật cười ha hả rồi nói :
- Công tử đã khỏe rồi hả?
Nam Cung Bình mỉm cười :
- Đa tạ lão trượng đã quan tâm, tại hạ...
Lão nhân đầu trọc cười hóm hỉnh :
- Nếu lão mà là công tử hẳn còn bệnh thêm vài hôm nữa.
Nam Cung Bình ngớ người, lão lại cười nói tiếp :
- Nếu không phải công tử bệnh nặng thì cô bé này đâu chịu ở đây để cho lão tha hồ ăn uống, đâu chịu bộc lộ tình cảm đối với công tử. Nếu công tử bệnh thêm vài hôm nữa thì lão cũng có thể ăn uống thêm vài hôm, và công tử cũng có thể hưởng thụ sự chăm sóc dịu dàng thêm vài hôm nữa, vậy chẳng sung sướng ư?
Diệp Mạn Thanh thẹn đỏ mặt cúi đầu xuống, Nam Cung Bình gượng cười nói :
- Nếu như lão trượng rảnh rỗi thì cứ đi cùng với chúng tôi...
Chàng chợt nghĩ đến mình không thể nào đi riêng với Diệp Mạn Thanh, bởi chàng sợ mình không nén được lòng, bèn vội nói tiếp :
- Khi nào khỏi bệnh tại hạ sẽ cùng uống rượu với lão trượng, sự tốn kém chẳng là bao, tại hạ lo được mà.
Lão nhân đầu trọc bật cười :
- Vậy thì tốt quá...
Bỗng nín cười, nghiêm chỉnh nói :
- Tuy là hai người đã mời lão, nhưng lão tuyệt đối không hề cảm kích, bởi hai người muốn lão đi cùng hoàn toàn là dụng ý riêng, còn lão thì... ha ha, cũng rất vui lòng được tha hồ ăn uống.
Lão nhân đầu trọc lại nói trúng thâm tâm Nam Cung Bình và Diệp Mạn Thanh.
Nam Cung Bình ngồi xuống hắng giọng vài tiếng rồi nói :
- Nếu lão trượng có điều chi cần thiết, tại hạ cũng có thể giúp phần nào.
Lão nhân đầu trọc ngưng cười, nghiêm chỉnh nói :
- Lão đâu phải là hạng người không dưng nhận chịu sự bố thí của kẻ khác?
Nam Cung Bình chân thành :
- Tại hạ có thể bảo phổ ky đi đặt may thêm vài bộ quần áo cho lão trượng.
Lão nhân đầu trọc xua tay lia lịa, nghiêm giọng nói :
- Lão với công tử không thù không oán, việc gì công tử lại muốn làm hại lão?
Nam Cung Bình ngớ người :
- Làm hại... lão trượng ư?
Lão nhân đầu trọc đứng lên đi đến trước mặt Nam Cung Bình, trỏ vào chiếc áo nữa bào nữa túc của mình và nói :
- Công tử thấy bộ quần áo này biết bao thoải mái tiện lợi, ngồi đứng dễ dàng, chẳng cần bận tâm đến nó chút nào cả.
Đoạn lại đưa tay chỉ vào chiếc đầu nhẳn bóng nói tiếp :
- Công tử có biết vì muốn trở thành trọc thế này, lão đã phải tốn biết bao tâm huyết, như vậy không phải tốn tiền cắt tóc cũng không phải gội đầu kết búi, lão đã phải tốn biết bao tâm huyết mới nghiên cứu ra cách sống ít tiền nhất, vậy mà công tử lại đòi biếu quần áo cho lão. Nếu lão mà mặc quần áo của công tử thì lúc nào cũng phải bận tâm đến nó, vậy chẳng mất đi rất nhiều cơ hội tạo ra tiền, vậy chẳng là làm hại lão hay sao?
Nam Cung Bình và Diệp Mạn Thanh bất giác đưa mắt nhìn nhau, hai người quả là chưa từng nghe thấy lý luận quái dị như vậy bao giờ, nhất thời không làm sao biện bác được.
Lão nhân buông hai tiếng hừ tức giận, quay trở về bàn ngồi xuống, vừa ăn vừa nói :
- Nếu hai người muốn lão đi cùng, xin từ nay đừng bao giờ nhắc đến những điều như vậy nữa. Hừ hừ, nếu lão mà không nghĩ đến tiền bạc của công tử quả thực đáng tôn kính thì lão đã đi khỏi đây từ lâu rồi.
Diệp Mạn Thanh thầm hừ một tiếng, ngoảnh lại thấy Nam Cung Bình buông tiếng thở dài rồi nói :
- Kim tiền chả lẽ quan trọng đến thế thật ư?
Lão nhân đầu trọc thở dài :
- Dù lão có dùng trăm ngàn lời cũng không thể nào giải thích được sự quan trọng của kim tiền với một người có gia đình giàu có như công tử, chỉ cần công tử bị sự nghèo khó dằn vặt một lần, thì sẽ không cần lão giải thích cũng hiểu rõ được sự quan trọng của kim tiền.
Nam Cung Bình lòng bỗng dâng lên một niềm cảm xúc, thầm nhủ :
- “Mong rằng mình có thể nếm được mùi vị của sự nghèo khổ, nhưng muốn mình nghèo thì thật là khó khăn”.
Chàng bất giác nhếch môi cười tự mỉa, lão nhân đầu trọc nghiêm chỉnh nói :
- Lão nói câu nào cũng đúng với sự thật, công tử cười gì chứ?
Nam Cung Bình chậm rãi nói :
- Tại hạ cười là từ khi quen biết lão trượng đến giờ mà vẫn chưa biết danh tánh của lão trượng.
- Danh tánh đâu có gì là quan trọng, gọi lão là Tiền Si là được rồi.
Nam Cung Bình mỉm cười :
- Tiền Si... Tiền Si...
Bỗng tắt nụ cười nói :
- Vừa rồi tại hạ cười không phải là nguyên nhân này, lão trượng...
Lão nhân đầu trọc Tiền Si ngắt lời :
- Không ai có quyền thắc mắc đến tư tưởng riêng của mỗi người, trong lòng công tử đã nghĩ gì, đâu có liên quan gì đến lão. Bất kỳ ai miễn lời nói và hành động tử tế với lão, dù trong lòng chán ghét hay căm hận lão thấu xương thì lão cũng đâu có hề hấn gì.
Nếu lão suốt ngày cứ lo thắc mắc về sự suy nghĩ của kẻ khác, chắc phải điên mất quá.
Những lời lẽ ấy chẳng khác nào đòn roi quất vào lòng Nam Cung Bình, chàng cúi đầu lặng lẽ suy tư một hồi thật lâu. Lão nhân Tiền Si ăn no nê, vươn vai ngáp dài, đưa mắt nhìn Diệp Mạn Thanh ơ hờ nói :
- Cô nương, lão khuyên cô nương cũng nên bớt thắc mắc về tâm sự của kẻ khác, vậy sẽ giảm được rất nhiều phiền não.
Diệp Mạn Thanh cũng đang cúi đầu trầm tư, khi ngẩng lên thì Tiền Si đã đi vào trong, bỗng thấy bóng người lố nhố, từ ngoài vội vã đi vào mười mấy đại hán vạm vỡ, võ phục gọn gàng, hông đeo trường đao, trên lưng người nào cũng có giắt một lá cờ đỏ cán đen, khiêng một chiếc rương to đi vào một ngôi viện khác.
Những đại hán này người nào cũng nhanh nhẹn và dữ dằn, người đi sau cùng ánh mắt đầy cảnh giác, liếc nhanh về phía lão nhân Tiền Si rồi bước qua khung cửa tròn sang ngôi viện bên cạnh.
Tiền Si mắt rực lên, mỉm cười lẩm bẩm :
- Hồng Kỳ tiêu cục, Hồng Kỳ tiêu cục...
Nam Cung Bình lẳng lặng suy nghĩ một hồi, đoạn chậm rãi đi vào phòng.
Tiền Si lại vươn vai lẩm bẩm :
- Ăn nhiều vào là cứ buồn ngủ, khạc khạc...
Đoạn cũng đứng lên đi vào phòng và đóng chặt cửa lại.
Diệp Mạn Thanh ngẩng đầu lên, hết nhìn cửa phòng Nam Cung Bình lại quay sang nhìn cửa phòng lão nhân Tiền Si, bất giác buông tiếng thở dài, lững thững đi vào trong viện.
Không khí yên ắng, ánh đèn tắt dần, Diệp Mạn Thanh chẳng rõ đã đứng trong viện bao lâu, chỉ nghe từ xa vọng lại tiếng trống canh một, canh hai, rồi canh ba...
Lúc này cả khách điếm tĩnh lặng như bãi tha ma, song Diệp Mạn Thanh vẫn còn đứng im lìm trong đêm tối hiu quạnh, nàng bỗng cảm thấy ê chề vì bị bỏ quên, bất giác tự hận mình tại sao lại nảy sinh tình cảm đối với một người đàn ông tình cảm đã thuộc về kẻ khác.
Ngoảnh lại nhìn, trong phòng vẫn còn ánh đèn, ngọn đèn cô đơn trong sảnh xem ra cũng giống hệt như nàng.
Thốt nhiên trên nóc nhà vang lên một tiếng cười khẽ, rồi thì một giọng thâm trầm khẽ nói :
- Ai đó đã đứng giữa sương khuya?
Giọng nói chỉ có vẻ khinh bỉ mỉa mai, chẳng chút cảm thông thương hại, Diệp Mạn Thanh nhướng mày, tung mình vọt lên không quát :
- Ai đó?
Vừa dứt tiếng nàng đã phi thân lên trên nóc nhà, chỉ thấy một bóng người như làn khói nhẹ lướt vào trong bóng tối, ném lại câu nói đầy chế nhạo :
- Vì ai đã đứng giữa sương khuya?
Thân pháp của đối phương nhanh đến mức khiến Diệp Mạn Thanh vô cùng sửng sốt, song những lời chế nhạo kia hệt như lưỡi kiếm sắc đâm vào tâm hồn nàng, nàng quát khẽ :
- Đứng lại!
Rồi thì tức tốc đuổi theo, lòng vô cùng tức tối, vận hết công lực bình sanh phi thân sục tìm, song chính nàng cũng hiểu hành động của mình chẳng qua là để phát tiết nỗi ghen tức trong lòng mà thôi.
Nam Cung Bình ngồi xếp bằng trên giường, dường như là vận công điều tức, song thật ra lòng chàng vô cùng rối rắm, không hề biết Diệp Mạn Thanh vẫn cô đơn đứng trong viện, và cũng không biết Diệp Mạn Thanh đã phóng lên nóc nhà đuổi theo kẻ thần bí nào đó.
Chàng chỉ cố gắng dồn nén tạp niệm, với nội lực bao năm dần ổn định tâm thần, rồi thì hoàn toàn trong sáng...
Chẳng rõ đã trải qua bao lâu, chàng bỗng nghe có tiếng rên ngắn ngủi phát ra từ ngôi viện lân cận, rồi thì trở lại yên lặng, không còn động tĩnh gì nữa, chàng tuy hoài nghi, song chỉ một thoáng rồi lịm tắt ngay.
Sau đó, chàng lại nghe ngoài viện có tiếng tay áo xé gió từ trên mái nhà phóng xuống, tiếng gió rất sắc và khẽ, chứng tỏ người này khinh công chẳng kém. Chàng giật mình, vụt phóng đến bên cửa sổ, tay phải vung lên, cánh cửa sổ bật tung.
Dưới ánh trăng nhạt nhòa, chỉ thấy Diệp Mạn Thanh suối tóc rối bời, ánh mắt u oán thờ thẫn đứng bên ngoài.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Nam Cung Bình lập tức nghe lòng như gợn sóng, nhất thời bối rối chẳng biết có nên lẩn tránh ánh mắt chứa chan tình ý của Diệp Mạn Thanh hay không?
Diệp Mạn Thanh buông tiếng thở dài, khẽ nói :
- Công tử chưa ngủ sao?
Nam Cung Bình lắc đầu, bỗng hỏi :
- Diệp cô nương đã trông thấy gì phải không?
Diệp Mạn Thanh nhẹ gật đầu :
- Khi nãy tôi đã phát hiện một người dạ hành, tôi có đuổi theo nhưng không kịp.
Nam Cung Bình trố mắt kinh ngạc :
- Với khinh công của Diệp cô nương mà cũng không đuổi kịp ư?
Diệp Mạn Thanh thoáng đỏ mặt, cúi đầu nói :
- Tôi cũng không ngờ trong lúc này và tại đây lại có một cao thủ võ công cao đến vậy, điều lạ nhất là người này không có thiện ý mà cũng chẳng có ác ý, thật không thể nào hiểu được là bạn hay thù và có ý định gì?
Nam Cung Bình chau mày ngẫm nghĩ, hồi sau mới chậm rãi nói :
- Có lẽ không phải ác ý đâu, bằng không vì sao y không hạ thủ ngay lúc ấy?
Miệng chàng tuy nói vậy, song trong lòng thì hiểu rất rõ hiện nay trong chốn giang hồ chàng thù nhiều hơn bạn, chỉ vì một nữ nhân “Lãnh Huyết” vô tình, chàng đã tạo nên cường địch nhiều không kể xiết, cũng như bất kỳ một ai trên cõi đời này, chẳng thể nào giải thích tình cảm của lòng mình.
Hai người nhìn nhau im lặng, đêm đã sắp qua đi, Nam Cung Bình bỗng buông tiếng thở dài rồi nói :
- Gió rét sương lạnh thế này, Diệp cô nương hãy vào đây!
Lời nói của chàng tuy chỉ có một chút quan hoài, song cũng đủ khiến cho Diệp Mạn Thanh vui sướng rồi. Nàng nhoẻn miệng cười đi vào đại sảnh, Nam Cung Bình đã bước ra đón. Hai người ngồi đối diện nhau bên ngọn đèn dầu, song không ai dám nhìn vào mặt đối phương. Tiếng gà gáy đã đánh thức ánh bình minh, và ánh nắng ban mai cũng đánh thức vạn vật trên trái đất.
Lão nhân Tiền Si thò đầu ra, mắt hấp him ngáy ngủ, cười ha hả nói :
- Hai người quả là có hứng thú, chuyện trò với nhau thâu đêm thế này, ha ha... rõ là tuổi trẻ có khác.
Ngay khi ấy có một đôi mắt hấp him ngáy ngủ khác xuất hiện nơi cửa, cười xởi lởi nói :
- Khách quan đã thức sớm quá.
Gã phổ kỵ vội vàng thay nước, rồi bỗng quay lại nói :
- Xin khách quan lượng thứ cho, tiểu nhân thật hết sức ái ngại, nhưng tiền ăn và tiền phòng...
Nam Cung Bình mỉm cười :
- Không hề gì, ngươi cứ việc tính toán là bao nhiêu.
Gã phổ kỵ tươi cười nói :
- Không nhiều lắm, mặc dù vị đại gia kia đã ăn khá cầu kỳ, nhưng cũng chỉ có chín mươi ba lạng bảy tiền bạc thôi.
Số tiền ấy quả chẳng phải ít, nhưng đối với Nam Cung Bình thì rất là nhỏ mọn, song chợt nhớ là mình chẳng có mang theo tiền bạc, bèn quay sang Diệp Mạn Thanh cười nói :
- Diệp cô nương thanh toán dùm cho trước được chăng?
Bởi chàng sinh trưởng trong gia đình đại phú nên ngay từ thuở bé đã xem nhẹ tiền tài, do đó chàng mới nói một cách bình thản như vậy.
Diệp Mạn Thanh thoáng ngẩn người, đoạn mỉm cười nói :
- Tôi ít khi mang theo tiền bạc lắm.
Nàng hiểu rõ gia thế của Nam Cung Bình, cũng chẳng lấy làm bận tâm.
Nam Cung Bình ngẩn người, thấy gã phổ kỵ đang lom lom nhìn mình, mặt đanh lại lạnh lùng, bèn nói :
- Ngươi hãy đi lấy giấy bút đến đây ta viết vài chữ vào đó, ngươi có thể cầm mảnh giấy đi lấy được tiền ngay.
Gã phổ kỵ tuy rất không muốn, nhưng cũng đành nghe theo, vừa định quay người bỏ đi, cửa phòng bên cạnh bỗng hé mở. Lão nhân Tiền Si thò đầu ra nói :
- Điếm tiểu nhị ngươi sợ gì kia chứ? Ngươi biết vị công tử này là ai không? Kể chi trăm lạng, dù là mấy ngàn mấy vạn lạng cũng chỉ cần mảnh giấy của y là có ngay tức khắc.
Gã phổ kỵ đưa ánh mắt ngờ vực nhìn Nam Cung Bình. Lão nhân Tiền Si cười nói tiếp :
- Cho ngươi hay, đây chính là Nam Cung đại công tử của Nam Cung thế gia đấy!
Gã phổ kỵ sắc mặt đột biến, Nam Cung Bình bất giác thầm nhủ :
- “Những người này sao mà xem trọng đồng tiền thế nhỉ? Chỉ cần nghe nói đến...”
Nào ngờ gã phổ kỵ bỗng cười phá lên, đoạn sầm mặt lạnh lùng nói :
- Mặc dù tôi đã gặp qua rất nhiều kẻ lừa ăn bịp uống, nhưng chưa bao giờ thấy ai lại xuẩn ngốc và quá quắt đến độ lại đi...
Diệp Mạn Thanh trừng mắt gằn giọng nói :
- Ngươi nói sao?
Gã phổ kỵ bất giác thoái lui một bước, song vẫn cười khảy nói :
- Các ngươi lại không hay biết tất cả những tiệm buôn nguyên thuộc Nam Cung thế gia tại mấy mươi thị trấn trong vòng mấy trăm dặm này, trong vòng ba hôm đã bán hết cho kẻ khác, những phổ kỵ thuộc hạ của Nam Cung thế gia hiện đều đã giải tán tự đi tìm lấy sự sống, vậy mà còn dám tự xưng là Nam Cung đại công tử của Nam Cung thế gia, hừ hừ... hôm nay nếu các ngươi mà không thanh toán tiền bạc, hừ hừ...
Gã phổ kỵ trừng mắt giận dữ, hai tay chống nạnh, Nam Cung Bình cũng sửng sốt đến thừ ra tại chỗ, Diệp Mạn Thanh thì ngơ ngẩn bối rối.
Biến cố kinh khủng ấy đã xảy ra quá đột ngột, Nam Cung thế gia vì lẽ gì lại phải bán đi tiệm buôn của mình một cách vội vàng gấp gáp như vậy? Thật khó hiểu được nguyên nhân.
Lão nhân Tiền Si đứng cạnh cửa cũng trợn mắt há hốc mồm, thừ ra như phỗng đá, hiển nhiên cũng hết sức kinh ngạc.
Ngay khi ấy, bỗng có tiếng nhốn nháo khác thường vang lên từ ngôi viện kế cận, rồi thì những tiếng kinh hoàng hỗn loạn vang lên :
- Trời ơi, khủng khiếp quá... khủng khiếp quá...
Gã điếm tiểu nhị giật mình kinh hãi, và quay người chạy ra ngoài.
Nam Cung Bình chợt nhớ đến tiếng rên ngắn ngủi đêm qua, và Diệp Mạn Thanh đã gặp bóng người thần bí kia...
- Chả lẽ ngôi viện bên cạnh tối qua đã xảy ra án mạng gì?
Chàng nghĩ vậy lập tức đứng lên đi ra ngoài, Diệp Mạn Thanh cũng vội theo sau, không ai chú ý đến thái độ và hành động của lão nhân Tiền Si.
Trong ngôi viện bên cạnh, người lố nhố đầy hoảng hốt, lao nhao nói :
- Lạ lùng thật, sao tối qua mình chẳng nghe chút tiếng động gì cả nhỉ?
- Điều kỳ lạ nhất là ngay trong Hồng Kỳ tiêu cục danh chấn thiên hạ mà còn xảy ra độc thế này, kẻ đã gây ra vụ án thật chẳng rõ là nhân vật lợi hại thế nào?
Những lời xôn xao bàn tán khiến cho Nam Cung Bình dù chưa hiểu rõ sự tình đã cảm thấy rợn người.
Nam Cung Bình ngước nhìn, những thấy trên khung cửa tròn thông qua ngôi viện bên cạnh có một lá cờ đỏ tươi phất phơ trước gió, thoạt nhìn giống như lá cờ ký hiệu của Hồng Kỳ tiêu cục, song nhìn kỹ thì lá cờ ấy được nhuộm bằng máu tươi, thoáng có màu tím đen, trông vô cùng ghê rợn.
Chàng sải bước đi vào trong viện, ngoài sân rất ồn ào, song trong sương phòng thì im phăng phắc.
Một hán tử vẻ như chưởng quầy đứng ngoài cửa phòng đang khép kín. Nam Cung Bình sải bước đi tới, gã chưởng quầy liền đưa hai tay ra cản lại nói :
- Nơi đây cấm...
Chưa kịp dứt lời đã bị Nam Cung Bình đẩy lùi năm bước, suýt nữa đã ngã lăn ra đất. Chàng chợt nhận ra mình đã quá nặng tay, lòng không khỏi áy náy, song trong lúc này chàng không có thời giờ để lo toan đến, đưa tay mở cửa phòng đảo mắt nhìn, con tim chàng cũng hờ ngừng đập...
Ánh nắng ban mai xuyên qua cánh cửa sổ khép kín, yếu ớt soi vào phòng, soi trên mấy tử thi ngổn ngang của những đại hán áo đen.
Một đại hán râu xồm mắt trợn trừng giận dữ, một tay bấu vào thành cửa sổ, năm ngón tay lún sâu vào gỗ, nữa người dựa vào vách, vẻ mặt rất gớm ghiếc, một lá cờ đỏ cắm vào trước ngực, chiếc cán đen ngập sâu vào thịt cả thước, máu tươi nhuộm tím một khoảng ngực khá rộng.
Một đại hán khác mày rậm miệng to cũng hai mắt trợn trừng, mặt mày gớm ghiếc kinh hoàng, một mảnh chung vỡ ghim vào lòng bàn tay, trước ngực cũng có cắm một lá cờ đỏ cán đen, chết nằm ngửa sóng soài dưới đất.
Những người còn lại kẻ thì nằm úp, kẻ thì ngồi trên ghế, kẻ thì áo quần xốc xếch, có kẻ thậm chí không kịp mang giầy vớ bỏ chạy đến cửa thì bị ngã chết.
Những người này tuy dáng chết khác nhau, nhưng nguyên nhân gây ra tử vong thì hoàn toàn giống nhau, đó là bị chính lá cờ mình mang theo cắm vào ngực.
Tay trái của họ tuy khác nhau, song tay phải thảy đều nắm chặt cán đao, có kẻ đã tuốt ra, có kẻ đao hãy còn nằm nguyên trong vỏ.
Nam Cung Bình quét mắt chầm chậm nhìn qua những tử thi kia, máu huyết trong người tưởng chừng như đã cô đặc.
Chàng sững sờ đứng thừ ra nơi cửa. Diệp Mạn Thanh cũng mặt mày trắng bệch, bủn rủn dựa vào cửa, gã chưởng quầy ngơ ngẩn nhìn họ, cũng chẳng dám hé môi lên tiếng.
Nam Cung Bình biết những đại hán áo đen này đều là tiêu sư trong Hồng Kỳ tiêu cục, thuộc hạ của Tư Mã Trung Thiên, tuy họ không có thanh danh riêng trong chốn võ lâm, song người nào võ công cũng cao cường, hành sự hết sức thận trọng.
“Thiết Kích Hồng Kỳ Chấn Trung Châu” Tư Mã Trung Thiên sở dĩ vang danh thiên hạ, Hồng Kỳ tiêu cục sở dĩ có thể hoạt động suông sẻ trên chốn giang hồ, đa phần là nhờ vào công lao của những tiêu sư Hồng Kỳ này đây.
Thế mà giờ đây những tay tinh nhuệ ấy lại có trên mười người chết cùng một lúc tại cái khách điếm nhỏ trong thành Tuân Dương này, và lại chết một cách bi thảm hãi hùng như vậy, quả là một việc không thể tưởng tượng được.
Ai đã có can đảm động đến Hồng Kỳ tiêu cục thế này? Ai mà có võ công cao siêu đến mức đã giết chết những tay cao thủ này trong khi họ chưa phát được một chiêu nào cả?
Nam Cung Bình định thần, cất bước đi vào phòng, sau bức màn che cũng có một tử thi, dường như định lẩn trốn, song cuối cùng cũng bị hạ sát, và cũng là lá cờ đỏ cắm vào ngực.
Nam Cung Bình co chân ngồi xuống đỡ tử thi kia lên, bỗng giật mình vì thân thể người ấy hãy còn hơi ấm. Chàng liền thử xoa bóp huyệt đạo cho y, không hề có hiện tượng trúng độc mà huyệt đạo cũng không hề điểm trúng, vậy thì vì sao những người này lại trơ mắt chịu chết? Chả lẽ bấy nhiêu người mà không ai hoàn kích được chiêu nào cả sao?
Lòng chàng lại bừng lên một nỗi nghi vấn hãi hùng, đột nhiên người trong lòng chàng khẽ động đậy, Nam Cung Bình mừng rỡ khẽ nói :
- Bằng hữu hãy cố lên!
Người nọ mắt hé mở, với giọng yếu ớt nói :
- Ai?... Các hạ... là ai?
Nam Cung Bình vội nói :
- Tại hạ là Nam Cung Bình, có quen biết với quý tiêu cục, xin bằng hữu hãy cho biết hung thủ...
Chàng chưa kịp nói dứt, người nọ mặt co rúm, thều thào :
- Nam Cung Bình... Nam Cung... hết rồi...
Nam Cung Bình kinh hãi :
- Hết rồi! Cái gì hết rồi!
Chỉ thấy người nọ mắt đờ đẫn nhìn vào góc phòng, miệng chỉ run run nói :
- Hết rồi... hết...
Chưa dứt lời người đã duỗi thẳng, ngoẹo đầu sang bên trút hơi thở cuối cùng.
Nam Cung Bình buông tiếng thở dài, ngoái lại nhìn, chỉ thấy nơi góc phòng trống trơn, chăm chú nhìn kỹ mới nhận ra nơi đó dường như trước đây có đặt một chiếc rương, hay một vật gì đó tương tự, song giờ đây đã biến mất.
Cướp tiêu! Mọi cảnh tượng đều chứng tỏ một vụ cướp tiêu, song trong đó lại hàm chứa một vẻ thần bí và ghê rợn không sao diễn tả được.
Nam Cung Bình không sao hiểu được ý nghĩa trong câu nói của tiêu sư nọ, chàng thầm nhủ :
- “Chẳng lẽ vụ này có liên quan đến Nam Cung thế gia sao?”
Nghĩ vậy chàng bất giác nghe lòng bỗng dưng ớn lạnh, ngoái lại nhìn thấy Diệp Mạn Thanh đang đứng sau lưng và ra chiều tư lự, miệng lẩm bẩm :
- Nam Cung... hết rồi...
Bỗng ngẩng lên khẽ nói :
- Hồng Kỳ tiêu cục này phải chăng vẫn thường hộ tống tài vật cho gia đình công tử?
Nam Cung Bình gật đầu :
- Không sai!
- Vậy có lẽ phen này họ hộ tống cũng là tài vật của Nam Cung thế gia, nên sau khi bị cướp tiêu, trong cơn hổ thẹn lẫn đau khổ mới nói với công tử như vậy.
Nam Cung Bình ngẫm nghĩ một hồi, đoạn buông tiếng thở dài ra vẻ hết sức chán chường.
Diệp Mạn Thanh thấy vậy bèn nói :
- Công tử có gì mà phải thở than? Nam Cung thế gia dù có bị cướp mất một ít tài vật thì cũng như bãi sa mạc bị mất đi một hạt cát, có gì là đáng kể!
Nam Cung Bình nhếch môi cười chua chát :
- Tại hạ đâu có thở than về điều ấy, có những vấn đề hết sức đơn giản và rõ ràng nhưng ta lại cứ giải thích bằng phương pháp phức tạp và khó khăn nhất, há chẳng rất là ngu xuẩn ư?
Diệp Mạn Thanh nhoẻn miệng cười, bỗng bên ngoài vang lên tiếng chó sủa dữ dội và uy mãnh hơn chó thường rất nhiều. Rồi thì, ngoài cửa ánh vàng lấp lánh, một con chó toàn thân lông vàng to cỡ chú ngựa non, hai mắt sáng quắc, tai ngắn mũi dài chạy nhanh vào phòng.
Chú chó này chẳng những tiếng sủa mà khí độc cũng khác xa với chó thường, trên cổ đeo đầy vàng ngọc minh châu, một người áo đen mắt ưng mũi gà, ánh mắt thâm trầm, trên tay cầm một sợi xích vàng đi sau chú chó hung hãn kia.
Bên ngoài liền có tiếng xầm xì bàn tán :
- Thật không ngờ vị bộ đầu Kim Tiên Nô lừng danh Tây Hà hôm nay cũng có mặt tại Tuân Dương này, có y thì vụ án này hẳn sẽ được phá.
Người áo đen quét mắt nhìn Nam Cung Bình và Diệp Mạn Thanh, đoạn thoáng chau mày ngoái lại nói :
- Lâm điếm đông, trước khi ta đến đây, sao lại để cho những kẻ vô phận sự vào đây thế này?
Lão chủ điếm đứng ngoài cửa sợ hãi lắp bắp :
- Đó... đó...
Người áo đen buông tiếng cười gằn, sầm mặt bực tức. Diệp Mạn Thanh thấy chú chó lông vàng kỳ dị như vậy, không nén được đưa tay ra định ve vuốt, nào ngờ tay nàng chưa chạm tới thì chú chó đã gầm to một tiếng, toàn thân lông vàng dựng đứng.
Người áo đen biến sắc nói :
- Thiếu nữ kia lui ra mau, bộ không muốn sống hả?
Diệp Mạn Thanh nhướng mày, Nam Cung Bình vội kéo nhẹ tay áo nàng, nàng bèn nén giận làm thinh.
Người áo đen cúi xuống vỗ nhẹ lên lưng chú chó và nói :
- Đừng giận, đừng giận, họ không dám động đến mi nữa đâu!
Thái độ y hệt như một tên đầy tớ đối với chủ, chú chó lông vàng khẽ gầm gừ hai tiếng, lông từ từ hạ xuống.
Người áo đen vụt đứng lên, gắt giọng nói :
- Hai người là ai? Còn đứng đây làm gì?
Diệp Mạn Thanh lạnh lùng :
- Bổn cô nương đứng đây thì việc gì đến các hạ?
Người áo đen cười khảy :
- Rõ là vô tri, cô nương biết kẻ này là ai chăng mà dám cản trở công vụ của kẻ này?
Diệp Mạn Thanh cũng cười khảy :
- Sao lại không biết, các hạ chẳng qua chỉ là một tên nô tài của con chó này thôi.
Nàng nói khá to, những người bên ngoài nghe thấy thảy đều tái mặt thầm lo lắng cho nàng.
Thì ra con chó vàng này tên là Kim Tiên, chẳng những hung mãnh nhanh nhẹn, người võ công tầm thường khó chống nổi một thế vồ của nó, mà khứu giác cũng hết sức linh dị, bất kỳ vụ án giết người cướp của nào chỉ cần nó đến kịp thời, bằng vào một chút hơi hám là có thể tìm ra được hung thủ hoặc nơi cất giấu tài vật của bọn cướp.
Trong bao năm qua những vụ án bị nó khám phá thật chẳng kể xiết, chủ nó là người áo đen Kim Tiên Nô cũng nhờ chó mà nổi danh, trở thành một bộ đầu danh tiếng nhất sáu tỉnh miền Bắc.
Có điều là tuy y được vinh hiển nhờ chó và tự xưng là Kim Tiên Nô, song lại tối kỵ kẻ khác đề cập đến điều ấy, vậy mà Diệp Mạn Thanh lại vô ý chạm vào vết đau của y, ngay lập tức sắc mặt y tái mét, ngoái lại quát lớn :
- Bây đâu, bắt lấy ả này cho ta!
Diệp Mạn Thanh ngước mặt cười khảy :
- Vốn lẽ chó là đầy tớ của người, vậy mà giờ đây người lại trở thành đầy tớ của chó... hắc hắc, hắc hắc!
Bỗng nàng đưa tay phải lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào bốn gã quan sai tay cầm thước sắc và dây xích đã xông vào trong phòng, đanh giọng nói :
- Các ngươi ai dám tiến thêm một bước nữa, bổn cô nương lập tức đập chết tươi ngay.
Kim Tiên Nô nhướng mày, thầm buông sợi xích trong tay nói :
- Thật chăng!
Vừa dứt tiếng, Nam Cung Bình đã lách người đứng cản trước mặt Diệp Mạn Thanh nói :
- Hãy khoan!
Kim Tiên Nô ngước mắt nhìn, chỉ thấy thiếu niên này sắc mặt tuy hết sức tiều tụy, song thần thái lại có vẻ cao quý khác thường, bất giác giật tay ra sau, con chó vàng cũng lùi sau một bước. Vừa rồi y vốn có ý định thả chó ra tấn công Diệp Mạn Thanh, giờ thì không dám vọng động, trầm giọng nói :
- Các hạ là ai? Chả lẽ cũng là đồng...
Nam Cung Bình mỉm cười ngắt lời :
- Từ lâu tại hạ đã nghe nói các hạ là một vị bộ đầu danh tiếng Tây Hà, chả lẽ ngay cả trung gian thiện ác cũng không phân biệt được ư?
Kim Tiên Nô gằn giọng :
- Tại nơi xảy ra án mạng giết người cướp của, làm gì có kẻ trung thành lương thiện?
Nam Cung Bình sầm mặt :
- Vậy phải chăng Kim bộ đầu đã khẳng định chúng tại hạ nếu không phải chủ mưu thì là đồng lõa, chúng tại hạ sở dĩ ở đây là để cho Kim bộ đầu đến bắt giữ?
Kim Tiên Nô đảo mắt nhìn quanh, thấy mọi người ở bên ngoài đều đang chăm chú đến lời nói của mình, bèn buông tiếng cười gằn rồi nói :
- Mặc dù trong lúc này chưa thể khẳng định, nhưng lát nữa đây sẽ biết rõ trắng đen ngay.
Đoạn buông xích ra, cúi xuống vỗ vào lưng con chó vàng và nói :
- Kim lão nhị, đành phải làm phiền mi một lần nữa.
Chú chó Kim Tiên lập tức lao vút đi, thoáng chốc đã đảo quanh hết bốn gian phòng lớn nhỏ, ngước lên sủa khẽ ba tiếng, rồi lại chạy dọc theo vách tường, mỗi lúc càng chậm dần.
Kim Tiên Nô mặt vốn đầy vẻ kiêu ngạo tự tin, nhưng đến khi chú chó Kim Tiên chạy quanh nhà lần thứ hai thì đã lộ vẻ nôn nóng và kinh ngạc. Chú chó Kim Tiên chạy quanh mỗi một vòng thì y càng thêm nôn nóng và kinh ngạc, sau cùng trán y đã đẫm ướt mồ hôi, không dằn được bước nhanh theo sau chú chó vàng. Sau cùng càng đi càng chậm, mồ hôi trán càng nhiều, y lẩm bẩm :
- Lão nhị, chưa tìm ra được sao? Lão nhị, chưa tìm ra...
Diệp Mạn Thanh ngửa mặt buông tiếng cười khảy, những thấy chú chó Kim Tiên bỗng dừng bước, chuyển hướng đi ra cửa, những người bên ngoài lập tức tránh ra một lối đi.
Kim Tiên Nô thở phào, đắc ý liếc mắt nhìn Nam Cung Bình và Diệp Mạn Thanh trầm giọng nói :
- Chúng huynh đệ đừng để cho hai người này rời khỏi đây.
Đoạn sải bước đi ra theo. Nam Cung Bình khẽ nói :
- Nếu y mà thật sự tìm ra được hung thủ thì tại hạ cũng phải hết sức cảm kích y.
Diệp Mạn Thanh hất hàm :
- Ta đi theo!
Bốn tên tay sai liền vung xích sắt nói :
- Đi đâu?
Diệp Mạn Thanh xoay người, tay nhẹ nhàng phất ra, chỉ nghe tiếng leng keng liên hồi, thước sắt và xích sắt trong tay bốn tên quan sai thảy đều rơi hết xuống đất.
Bốn tên quan sai có bao giờ trông thấy võ công kinh người đến thế, bất giác đều sững người, trơ mắt nhìn Nam Cung Bình và Diệp Mạn Thanh đi ra ngoài, không một ai dám nhúc nhích.
Chú chó Kim Tiên ra đến ngoài vườn, đảo quanh một vòng, bỗng nhún chân phóng qua bờ tường. Kim Tiên Nô chẳng chút chậm trễ theo sau phóng qua, thấy chú chó Kim Tiên đang sủa ầm ĩ trước cửa phòng ngôi viện này.
Kim Tiên Nô ra chiều căng thẳng, ngoái lại quát lớn :
- Ai ở trong ngôi viện này?
Lúc này mọi người cũng đã ùa sang, nghe tiếng quát đều không hẹn cùng ngoảnh lại nhìn, Nam Cung Bình và Diệp Mạn Thanh đang chậm rãi đi tới, vừa lúc đón lấy những ánh mắt kinh ngạc kia.
Kim Tiên Nô gằn giọng :
- Quả nhiên chính hai ngươi đã trú tại đây!
Diệp Mạn Thanh xẵng giọng :
- Trú tại đây thì sao nào?
Kim Tiên Nô quắc mắt :
- Vậy thì các ngươi chính là kẻ cướp, hung thủ sát nhân.
Mọi người lập tức nhốn nháo lên, lão chủ điếm họ Lâm hốt hoảng thoái lui liền ba bước, không một ai dám đứng cạnh hai người nữa.
Nam Cung Bình trầm giọng :
- Các hạ có chịu trách nhiệm trước lời nói của mình chăng?
Kim Tiên Nô ra vẻ tự phụ :
- Hơn mười năm qua đã có biết bao hung thủ đạo tặc đã sa lưới của Kim Tiên Nô này, chưa bao giờ có vụ nào lầm lẫn, hai người nên thúc thủ chịu trói thì hơn.
Nam Cung Bình liếc mắt nhìn chú chó Kim Tiên vẫn đang không ngớt sủa vang, sực nhớ đến Tiền Si thần bí và tham tài kia, bất giác biến sắc mặt, vội bước tới xô mở cửa phòng, chỉ thấy bên trong trống không, nào còn bóng dáng của lão nhân kia đâu nữa.
Kim Tiên Nô bật cười ha hả :
- Đồng lõa của ngươi tuy đã chuồn mất, nhưng chỉ cần bắt giữ ngươi thì còn lo gì không truy ra được hắn.
Đoạn xoay tay rút từ nơi lưng ra một sợi xích bạc, gằn giọng nói :
- Hai ngươi còn muốn chống cự nữa sao?
Vung tay một cái sợi xích bạc vút thẳng ra, chầm chậm đi về phía Nam Cung Bình.
Mọi người lập tức đổ xô lui ra, lão chủ điếm cũng đã biến mất tự bao giờ.
Nam Cung Bình chau mày nói :
- Các hạ chưa điều tra rõ ràng mà đã...
Kim Tiên Nô trầm giọng :
- Đã có chiếc mũi của Kim Tiên thì còn cần điều tra gì nữa?
Ánh bạc lóe lên, một roi nhắm đỉnh đầu Nam Cung Bình giáng xuống. Diệp Mạn Thanh sợ Nam Cung Bình mới vừa bệnh khỏi, vội quát khẽ một tiếng, vừa định ra tay bỗng nghe sau lưng có một luồng kình phong ập tới, thì ra chú chó Kim Tiên mới đây còn đang sủa vang, vậy mà giờ đây lại lẳng lặng nhảy xổ vào nàng, nhanh không kém một cao thủ võ lâm.
Con chó hung hãn này vốn đã cao to, giờ đây hai chân trước giơ cao, răng trắng lưỡi đỏ vừa vặn nhắm ngay cổ họng Diệp Mạn Thanh. Mọi người cùng bật lên tiếng cười kinh hãi, mắt thấy thiếu nữ xinh đẹp này đã sắp thọ nạn dưới hàm răng nhọn hoắt của con chó lông vàng.
Diệp Mạn Thanh nghiêng người, hết sức nhanh nhẹn lách ra xa ba bước, nào ngờ con Kim Tiên lập tức như bóng theo hình lại lao bổ tới, hai chân trước vươn ra như hai thanh kiếm ngắn tấn công vào mặt đối phương.
Diệp Mạn Thanh thầm kinh hãi :
- Thảo nào con chó này đã nổi danh, trông nó còn nhanh nhẹn hơn những cao thủ võ lâm bình thường.
Nàng vốn không có ý đả thương con chó này, giờ lại càng thương tiếc hơn, tay trái vung lên nhanh như chớp vồ vào đầu con Kim Tiên, khẽ quát :
- Lui ra!
Quay người nhìn thấy Nam Cung Bình tuy bệnh nặng mới khỏi, song đối phó với ngọn roi bạc của Kim Tiên Nô cũng còn thưa sức, chàng với hộ pháp vô cùng linh diệu lách tránh, ngọn roi bạc chẳng tài nào chạm trúng vào người chàng được.
Mọi người lúc này lại kinh hoàng bàn tán :
- Hai thiếu niên nam nữ này rất có thể là hung thủ sát nhân, bằng không sao có võ công cao thế này.
Nhưng khi con Kim Tiên lần thứ hai nhảy xổ vào Diệp Mạn Thanh, mọi người lại bật lên một tiếng kinh hãi.
- Súc sanh!
Diệp Mạnh Thanh quay người phóng ra một chưởng, phen này nàng đã dùng đến bốn thành chân lực, nào ngờ con Kim Tiên sủa khẽ một tiếng, lách mình tránh khỏi, rồi nằm mọp dưới đất gườm gườm thủ thế, như không ngoạm được Diệp Mạn Thanh một phát quyết chẳng chịu thôi.
Đột nhiên, tiếng bước chân rậm rịch vang lên, bên ngoài lại ùa vào mấy mươi tên quan sai, kẻ trường thương, người cương đao sáng loáng.
Nam Cung Bình thoáng chau mày, lách người tránh khỏi một chiêu “Độc Xà Tầm Huyệt” của Kim Tiên Nô, trầm giọng nói :
- Nếu các hạ không chịu dừng tay, tra xét sự vụ cho rõ ràng thì đừng trách...
Chưa kịp dứt lời, bỗng nghe một tiếng quát lớn :
- Dừng tay ngay!
Tiếng quát như sấm nổ vang trời, khiến mọi người đều giật nảy mình, liền thì tiếng gió vun vút từ trên giáng xuống, một ngọn kích cán đen trên mũi có buộc một lá cờ đỏ như máu cấm phập vào mặt đất, ngọn kích dài một trượng mà cắm sâu vào đất những ba thước.
Kim Tiên Nô giật mình dừng tay, chỉ nghe ngoài xa một giọng nói rổn rảng vang lên :
- Kim bộ đầu đã tìm ra hung thủ rồi ư?
Tiếng cuối cùng vừa dứt đã thấy một lão nhân y phục sang trọng, râu tóc bạc phơ, trán cao miệng rộng, như cánh đại bàng mang theo một trận kình phong lướt vào trong viện.
Kim Tiên Nô mừng rỡ :
- Tư Mã lão tiêu đầu đã đến, may quá...
Đoạn quay lại đưa tay chỉ :
- Hung thủ kia kìa!
Lão nhân tóc bạc nhìn theo hướng chỉ của y, mặt bỗng lộ vẻ tức giận, trầm giọng nói :
- Hung thủ chính là người đó ư?
Kim Tiên Nô vội đáp :
- Đúng vậy, nhưng ngoài đôi nam nữ này ra, dường như còn có kẻ đồng mưu...
Lão nhân tóc bạc bỗng quát lớn :
- Im ngay!
Kim Tiên Nô sửng sốt bật lùi ba bước. Lão nhân tóc bạc đã đi đến gần Nam Cung Bình cười nói :
- Lão phu đến trễ khiến hiền điệt phải chịu oan ức.
Nam Cung Bình tươi cười, khom mình xá dài và nói :
- Thật không ngờ lão bá hôm nay cũng đến đây...
Lão nhân tóc bạc nắm lấy bắp tay chàng, ngoảnh lại nghiêm mặt nói :
- Kim bộ đầu, mời đến đây!
Kim Tiên Nô vô cùng ngạc nhiên thắc mắc, ngọn roi bạc trong tay buông rủ xuống đất, chậm rãi đi đến gần.
Lão nhân tóc bạc trỏ vào Nam Cung Bình trầm giọng nói :
- Kim bộ đầu bảo hung thủ chính là người này ư?
Vị bộ đầu khi nãy kiêu ngạo là thế, hình như đã bị khiếp hãi trước khí độ của lão nhân tóc bạc, thừ ra hồi lâu thốt chẳng nên lời.
Lão nhân tóc bạc trầm giọng :
- Nếu trước kia phương thức làm việc của ngươi cũng giống như lần này, thật lão phu lo lắng hết sức.
Kim Tiên Nô liếc nhìn chú chó Kim Tiên, từ khi có mặt lão nhân tóc bạc, con chó hung dữ này bỗng trở nên hiền lành, Kim Tiên Nô ấp úng :
- Vãn bối cũng không dám khẳng định, nhưng sự thật...
Lão nhân tóc bạc cười khảy :
- Sự thật? Ngươi biết người này là ai không?... Đây chính là trưởng công tử của chủ nhân Nam Cung thế gia, tên là Nam Cung Bình, và cũng là môn đồ đắc ý của Bất Tử Thần Long, đệ nhân danh nhất chốn võ lâm.
Kim Tiên Nô tái mặt, mắt đờ đẫn nhìn Nam Cung Bình.
Nam Cung Bình mỉm cười :
- Đây vốn là...
Thốt nhiên, một luồng sáng từ trong đám đông phóng tới, Nam Cung Bình vội lách tránh, lão nhân tóc bạc quát lớn, vung tay phóng ra một chưởng đánh bạt luồng sáng ấy ra xa, đồng thời nhún mình lao vút vào đám đông.
Diệp Mạn Thanh cũng lập tức lao nhanh vào trong đám đông, cơ hồ cùng một lúc với lão nhân tóc bạc đến nơi phát ra ám khí.
Con chó Kim Tiên cũng theo sau lão nhân tóc bạc, đám đông lập tức nhốn nháo.
Lão nhân tóc bạc và Diệp Mạn Thanh cùng quét mắt nhìn, những thấy đám đông láo nháo, ai nấy đều mặt đầy hốt hoảng, đâu thể nào phân biệt được kẻ đã ra tay ám toán.
Hai người khẽ nhíu mày, cùng quay người lại, Diệp Mạn Thanh mỉm cười nói :
- Lão tiền bối phải chăng là “Thiết Kích Hồng Kỳ Chấn Trung Châu” Tư Mã lão anh hùng?
Lão nhân tóc bạc quét mắt nhìn Diệp Mạn Thanh, đoạn gật đầu nói :
- Cô nương phải chăng là Khổng Tước Phi Tử?
Diệp Mạn Thanh nhoẻn cười lắc đầu. Bỗng nghe trong đám đông có một hán tử mặc áo dài đưa tay chỉ ra ngoài la lớn :
- Kìa kìa, chạy mất rồi... Khi nãy chính mắt tôi đã trông thấy hắn phóng ám khí, nhưng không dám nói, ngờ đâu hắn thừa lúc...
Tư Mã Trung Thiên và Diệp Mạn Thanh không chờ y nói dứt đã phi thân về hướng chỉ của y.
Gã hán tử nọ mắt ánh lên vẻ khoái trá, rón rén từ trong đám đông lui ra, ngờ đâu y chợt thấy bóng người nhấp nhoáng, Nam Cung Bình đã đứng cản trước mặt, lạnh lùng nói :
- Bằng hữu định bỏ đi thế này ư?
Gã hán tử ngớ người, Nam Cung Bình nói tiếp :
- Kẻ này với bằng hữu không thù không oán cũng chưa từng quen biết, sao không dưng lại ra tay ám toán kẻ này?
Chàng chầm chậm xòe tay ra, trong tay là một mảnh khăn lụa, trên khăn có một món ám khí đen nhánh hình dạng rất kỳ dị, hai đầu sắc nhọn, nữa như châm và nữa như thoa.
Nam Cung Bình nói tiếp :
- Ám khí tuyệt độc thế này nếu không phải là thâm thù đại địch, sao lại sử dụng khinh suất như vậy?
Gã hán tử nọ mặt tái nhợt :
- Công tử nói gì... tiểu... tiểu nhân không hiểu gì cả...
Bất thần vung tay một chưởng tống thẳng vào ngực Nam Cung Bình.
Nam Cung Bình buông tiếng cười khảy, thoáng nghiêng người tránh khỏi. Gã hán tử như cũng khinh chàng thể lực suy nhược, lại sấn tới phóng tiếp ra một chưởng.
Nào ngờ chưởng y vừa mới phóng ra giữa chừng, bỗng cảm thấy cổ áo bị nắm chặt, kinh hãi ngoái lại nhìn, chỉ thấy Tư Mã Trung Thiên mặt lạnh như tiền, đứng sau lưng quát :
- Quân chuột nhắt, lại dám giở trò quái quỷ trước mặt lão phu.
Đoạn nhún vai, nhấc bổng gã hán tử lên, vút một cái ném ra xa.
Nam Cung Bình than thầm :
- Ông ấy già từng tuổi này mà còn nóng nảy như vậy, nếu chém chết hắn thì làm sao tra xét lai lịch của hắn nữa.
Chàng mới vừa khỏi bệnh, chân lực chưa hoàn toàn hồi phục, tuy có lòng nhưng lại không đủ sức để cứu hán tử nọ.
Ngay trong khoảnh khắc ấy, bỗng có một bóng người lướt tới nhanh như chớp, lao theo gã hán tử bị Tư Mã Trung Thiên ném ra, nhẹ nhàng đón lấy và lướt theo, mắt thấy đã sắp chạm vào mái hiên, thân hình bỗng lộn ngược về, tiện tay ném gã hán tử nọ trở lại.
Tư Mã Trung Thiên theo phản ứng tự nhiên đưa tay đón lấy hán tử nọ, ngay lập tức Diệp Mạn Thanh đã đứng trước mặt ông.
Tư Mã Trung Thiên buột miệng khen :
- Khinh công của cô nương tuyệt lắm, phải chăng là môn hạ của Đơn Phụng Tiên Tử?
Diệp Mạn Thanh nhoẻn miệng cười :
- Lão tiền bối quả là mắt thần, vãn bối Diệp Mạn Thanh chính là môn hạ Đơn Phụng.
Tư Mã Trung Thiên bật cười ha hả :
- Thân pháp của cô nương nhanh nhẹn như phụng múa trên trời cao, ngoài Đơn Phụng Tiên Tử ra, còn ai có đệ tử như vậy. Hiện nay trên chốn giang hồ đã xuất hiện nhiều trang hào kiệt trẻ tuổi tài cao, lão phu thật hết sức vui mừng.
Đoạn nhẹ nhàng đặt hán tử nọ xuống đất, lúc này mặt mày hắn tái ngăt, hơi thở chỉ còn thoi thóp.
Nam Cung Bình vội bước tới, cúi xuống nói :
- Bằng hữu thật sự là vì nguyên nhân gì đã chịu sự sai khiến của ai ám toán kẻ này? Chỉ cần bằng hữu khai ra, kẻ này quyết không làm khó đâu.
Hán tử nọ thở liền mấy hơi dài, đảo mắt nhìn quanh, mặt bỗng lộ vẻ khiếp hãi, cắn chặt răng ngậm thinh.
Kim Tiên Nô rụt rè đến gần nói :
- Tiểu nhân đây có cách khiến người phun ra sự thật, chẳng hay các vị có cần tiểu nhân thử không?
Tư Mã Trung Thiên cười khảy :
- Hắn chắc chắn không liên quan đến vụ án này đâu, ngươi cứ việc an tâm. Trên đời tuy có nhiều kẻ cướp ngu xuẩn, nhưng cũng không đến nỗi ngu xuẩn đến vậy, đã gây án rồi mà còn ở đây chờ, còn về những việc khác... hừ hừ, không cần phiền đến Kim bộ đầu, lão phu cũng tự có cách tra khảo.
Kim Tiên Nô ngớ ra một hồi, sắc mặt thoạt xanh thoạt đỏ, bỗng quay lại quát :
- Ai bảo các người đến đây, còn đứng đó làm gì hả?
Bọn sai dịch cùng đưa mắt nhìn nhau, đoạn lục tục đổ xô bỏ đi.
Tư Mã Trung Thiên buông tiếng cười lạnh lùng, bất thần ra tay nhanh như gió, bóp vào đốt xương trên vai hán tử nọ, trầm giọng nói :
- Ngươi đã chịu sự sai khiến của ai, mau thú thật ra ngay!
Hán tử nọ đau đến trán đẫm mồ hôi, song vẫn cắn chặt răng chẳng thốt một lời.
Tư Mã Trung Thiên nhíu mày, bàn tay tăng thêm sức, hán tử nọ không dằn được bật tiếng rên rỉ.
Nam Cung Bình khẽ thở dài nói :
- Hắn đã không chịu nói, tiểu điệt cũng chưa thọ thương, thôi bỏ qua đi!
Tư Mã Trung Thiên nghiêm giọng :
- Hiền điệt không biết, Nam Cung thế gia hiện nay đang gặp nguy nan trùng trùng, người này đã đến đây ám toán hiền điệt ắt phải có nguyên nhân bên trong, bỏ qua sao được?
Nam Cung Bình thoáng biến sắc :
- Nguy nan gì vậy?
Tư Mã Trung Thiên buông tiếng thở dài, mặt đầy âu lo nói :
- Việc này rất dông dài, cũng may hiền điệt hiện đang trên đường về nhà... Ôi, đến lúc ấy hiền điệt sẽ rõ...
Nam Cung Bình càng thêm hoang mang, chẳng hiểu gia đình thật sự đã xảy ra biến cố gì, chàng chau mặt mày cúi đầu ngẫm nghĩ một hồi, chợt thấy một làn khói trắng nhàn nhạt từ dưới đất thoáng bốc lên, thoáng chốc đã lan phủ bàn chân mọi người.
Chàng giật mình ngẩng lên, thấy ánh nắng chói chang, liền kinh hãi hét lớn :
- Trong khói có độc, lui mau!
Đồng thời lập tức xoay người thoái lui ra sau vài bước. Tư Mã Trung Thiên thoáng ngẩn người nói :
- Gì vậy?
Bàn tay bất giác buông lơi, hán tử nọ mừng rỡ, tức khắc gom hết tàn lực lăn dài dưới đất, nhào vào trong làn sương trắng.
Đám đông lập tức rối loạn, Tư Mã Trung Thiên quát lớn :
- Trốn đâu cho khỏi?
Đồng thời đã vọt người đuổi theo, Nam Cung Bình khẽ giậm chân nói :
- Mau rời khỏi đây ngay, trễ ắt sinh biến.
Diệp Mạn Thanh lập tức đưa tay nắm chặt vai chàng, nhẹ nhàng phi thân lên mái nhà, ngóng mắt nhìn, thấy hán tử nọ dường như đã trà trộn vào trong đám đông hỗn loạn.
Tư Mã Trung Thiên râu dài phất phơ, tung người trong đám đông tìm kiếm. Kim Tiên Nô lại cầm lấy dây xích, nhưng con chó Kim Tiên đã không còn nghe theo sự chỉ huy của y nữa, chỉ gầm gừ theo sau Tư Mã Trung Thiên.
Diệp Mạn Thanh khẽ nói :
- Công tử hãy ở đây, tôi đi giúp Tư Mã lão tiêu đầu truy bắt người kia.
Nam Cung Bình thở dài :
- Không cần đâu, tại hạ đã rõ lai lịch của hắn rồi. Thật không ngờ chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà họ đã khuếch trương thế lực rộng đến vậy.
Diệp Mạn Thanh ngơ ngác :
- Họ là ai?
Bỗng thấy Nam Cung Bình lại tái mặt giậm chân nói :
- Nguy mất!
Quay người phóng vọt đi, nhưng thế lực suy nhược, suýt nữa đã ngã nhào.
Diệp Mạn Thanh vội lướt tới vịn vai chàng và hỏi :
- Công tử định đi đâu? Ôi! Có một số điều vì sao công tử cứ không chịu cho tôi biết rõ?
Nam Cung Bình thở dài :
- Diễn biến của sự việc này chính tại hạ cũng không hiểu, nhưng... ôi, lúc này tại hạ ước gì có thể chấp cánh bay ngay về nhà...
Chàng chợt dự cảm có điều chẳng lành sắp sửa giáng xuống chàng, và những người trong gia đình, nghĩ đến vây cánh của Phong Vũ Lưu Hương Bài đã phân bố thế lực nhanh chóng đến vậy, lòng lại càng thêm âu lo.
Diệp Mạn Thanh bỗng nhiên buông tiếng thở dài ảo não :
- Công tử định về nhà ư?
Nam Cung Bình phân vân :
- Cô nương... cô nương...
Diệp Mạn Thanh mắt rực lên :
- Công tử muốn tôi đi cùng phải không?
Nam Cung Bình lẳng lặng gật đầu, lòng càng thêm rối rắm, ngoài nỗi lo âu của bản thân giờ lại thêm sự trói buộc của sợi dây tình ái.
Diệp Mạn Thanh mừng rỡ :
- Vậy thì chúng ta đi mau!
Đoạn nắm lấy Nam Cung Bình phi thân lướt đi, chỉ cần có Nam Cung Bình bên cạnh, tất cả mọi việc khác đối với nàng đều không quan trọng, đó là tâm lý chung của phụ nữ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook