Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh (Bản Dịch)
-
Chương 15: Yêu ma tấn công thôn làng
Thanh Châu nhiều đồi núi ít đồng bằng, ngoại trừ một số thành trì lớn được xây dựng trên đồng bằng ít ỏi. Hầu hết những nơi khác đều là các trấn nhỏ, những ngôi làng nhỏ được xây dựng trên núi!
Thôn Bán Pha.
Đây là một ngôi làng được xây dựng trên sườn đồi, chỉ có ba trăm hộ dân với hơn hai nghìn nhân khẩu.
Ngày thường ngôi làng vốn náo nhiệt, nhưng lúc này lại trở nên vô cùng vắng vẻ, nhà nào nhà nấy đóng cửa không ra, không trông thấy những đứa trẻ đùa giỡn vui vẻ như trước kia, ruộng vườn bên ngoài thôn cũng không được chăm sóc tưới tiêu.
Có mấy chục cửa nhà dân treo tấm vải trắng, bên trong loáng thoáng truyền ra tiếng nức nở.
Mấy chục hộ dân trong làng cùng nhau khóc tang, khiến cả ngôi làng bị bao trùm bởi bầu không khí rùng rợn quỷ dị.
“Trưởng thôn! Chúng ta mau trốn đi! Nếu không đi chúng ta đều sẽ chết hết!”
Lưu Đại Ngưu - một người dân trong thôn vẻ mặt hốt hoảng, giọng nói hơi run rẩy, tiếp tục khuyên nhủ lão đầu tử đứng trước mặt.
“Chắc chắn nha môn đã bỏ rơi chúng ta rồi, nói rằng sẽ đi xin viện binh, nhưng đã qua năm ngày rồi vẫn không thấy quay trở lại!”
“Bây giờ tình hình ngày càng nghiêm trọng, mới đầu chỉ có lão Lưu bị sát hại, ngày thứ hai chết ba người, ngày thứ ba là sáu người! Chỉ trong vòng bảy ngày ngắn ngủi đã có bốn mươi ba người chết thảm! Cứ tiếp tục như vậy… tiếp tục như thế thì cả thôn Bán Pha của chúng ta sẽ chết sạch!”
Nói đến đây, Lưu Đại Ngưu đã nằm liệt trên mặt đất với vẻ mặt ảm đạm, ba đứa con trai của hắn ta cũng bị sát hại vào đêm qua.
Mấy thanh niên trai tráng đứng xung quanh cũng lộ ra vẻ mặt âu sầu bi thương, hung thủ thoắt ẩn thoắt hiện, mấy ngày nay họ thức canh cả đêm nhưng ngay cả cái bóng cũng không thấy, lại vẫn liên tục có người gặp nạn như cũ.
Hơn nữa nạn nhân chết rất thê thảm, máu toàn thân bị hút sạch, thi thể khô héo.
Sai dịch của nha môn tới nơi xem xét, mặt biến sắc luôn miệng hô có yêu ma rồi lập tức vội vã rời đi, đến tận hôm nay vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.
Sắc mặt của lão trưởng thôn rất khó coi, mấy ngày nay lão cũng sợ đến mức không dám ngủ.
Nói thì dễ, trốn ư? Trốn đi đâu đây?
Tổ tiên đời đời đã sống ở đây, khai khẩn đất hoang, sinh sôi nảy nở. Trong số hơn hai nghìn người này, hầu hết đều là nữ tử, người già và trẻ em. Họ dẫn theo gia đình vứt bỏ thôn làng, e rằng cũng khó mà sống sót ở bên ngoài.
Mà điều khiến lão thực sự lo lắng là dường như lũ yêu này đã để mắt tới họ thì cũng không thể trốn đi đâu được.
Trưởng thôn rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, hơn hai nghìn sinh mệnh, sai một li đi một dặm, làm sao lão còn mặt mũi nhìn mặt tổ tiên đây!
Trưởng thôn vẫn luôn do dự, nhưng cuối cùng vẫn đưa ra quyết định, nói với mấy người trong nhà:
“Lưu Tam! Bây giờ ngươi lập tức đi lên trấn tìm quan phủ nha môn, xin họ cử người đến đây! Ngoài ra, hãy dán tờ cáo thị này lên cổng thành, tìm kiếm những người tài giỏi. Nếu có thể đuổi được yêu ma, thôn Bán Pha chúng ta sẽ cảm tạ hậu hĩnh!”
“Vâng thưa trưởng thôn, ta lập tức đi ngay!”
Một nam tử gầy gò cầm lấy tờ cáo thị, nhanh chóng chạy ra ngoài, bây giờ thời gian chính là sinh mệnh, có thể nhanh hơn đôi chút có lẽ sẽ ít người chết hơn. Không ai biết tiếp theo liệu có phải đến lượt gia đình mình hay không.
“Lưu Năng, ngươi tập hợp tất cả nam nhân trưởng thành, chia thành hai đội, ngày đêm luân phiên canh gác! Ngoài ra, đi gom dầu làm đuốc, đến đêm hãy thắp sáng cả thôn lên!”
Chờ đến khi Lưu Năng nghe lệnh chạy ra ngoài, lão đầu chậm rãi đi tới cửa, liếc nhìn bầu trời âm u rồi thở dài.
“Ba ngày, lại đợi thêm ba ngày nữa. Nếu không giải quyết được, chúng ta sẽ rời đi!”
“Sư đệ, phía nam có tới mười ba châu, tại sao chúng ta lại cứ phải tới Thanh Châu này?”
Liễu Nhất Nhất kề vai sát cánh bên cạnh Bạch Kiếm Ca mặc áo trắng đang cưỡi ngựa Long Lân.
Khắp người con ngựa Long Lân này mọc đầy lớp vảy mịn, nghe nói có một chút máu rồng, giá trị ngàn vàng. Nó có thể di chuyển vạn dặm một ngày, mỗi ngày ăn mười mấy cân thịt sống, người bình thường muốn nuôi cũng không thể nuôi nổi.
Đáng tiếc, Thanh Châu này toàn là đồi núi, dù sao ngựa Long Lân cũng là con thú bình thường, vẫn chưa làm được đến độ đi như trên đất bằng.
Cả hai người họ đều đã đạt tới Nguyên Thai Cảnh, nhưng cũng không thể sử dụng ngự kiếm phi hành xa xỉ để đi đường dài.
Nếu như gặp phải yêu ma quỷ quái lại hao hết chân nguyên, thì chẳng phải họ chỉ có thể mặc người chém giết sao?
Vì vậy chỉ có ngựa Long Lân mới có thể thay thế đi bộ, rất khó để ngựa Long Lân có thể phát huy được tốc độ của mình trên địa hình Thanh Châu, đó là lý do tại sao Liễu Nhất Nhất mới hỏi như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook