Bất Tử - Evermore
-
Chương 9
HẲN DAMEN CÓ THỜI GIAN NGẮN LÀM NGƯỜI MẪU, lúc anh ta sống ở New York. Đó là lý do tại sao những bức ảnh của anh được đưa lên mạng, để rồi có kẻ tải xuống rồi cho là hình của họ.
Chúng tôi cùng phá lên cười rõ to vì sự trùng hợp ngẫu nhiên lạ lùng này. Nhưng có một việc tôi không hiểu: Damen chuyển đến đây từ New Mexico, chứ không phải New York. Nghĩa là thời điểm lúc còn ở New York phải cách đây khá lâu. Sao trong hình, trông anh chẳng trẻ hơn bây giờ chút nào? Tôi không nghĩ có ai đó lúc mười bốn, mười lăm tuổi mà từ ngoại hình đến nét mặt vẫn trông giống hệt như bây giờ – khi đã mười bảy tuổi.
Điều đó thật vô lý!
Khi đến lớp Mỹ thuật, tôi đi thẳng vào phòng đựng dụng cụ, lấy màu và giá vẽ của mình, cố không chú ý đến cả việc Damen đang chuẩn bị giá vẽ ở vị trí ngay kế bên tôi.
Tôi hít một hơi thật sâu, cài nút áo khoát, chọn cọ, tập trung vào công việc của mình dù thỉnh thoảng vẫn kín đáo liếc bức tranh sơn dầu của anh ta, cố không trố mắt nhìn một cách ngẩn ngơ “kiệt tác” Damen đang vẽ – một bức tranh mô phỏng lại tác phẩm vĩ đại Người phụ nữ có mái tóc vàng của Picasso.
Bài tập của chúng tôi là chọn một trong những tác phẩm nổi tiếng có tính chất tượng hình và vẽ lại. Không hiểu sao, tôi nghĩ những vòng xoáy đơn giản của Van Gogh là dễ sao chép và dễ lấy điểm A. Nhưng khi đã bắt tay vào việc, tôi mới biết mình đã hoàn toàn sai lầm. Những vòng xoáy ấy không hề đơn giản chút nào. Bây giờ thì mọi việc đã đi quá xa, tôi không biết mình phải làm gì.
Kể từ khi có trong người năng lực siêu linh, tôi không còn phải miệt mài học bài hay cố công đọc sách nữa. Tất cả những gì tôi cần làm là đặt tay lên trên cuốn sách. Những nội dung trong trong ấy sẽ nhanh chóng thể hiện trong đầu. Còn các bài kiểm tra thì sao? Chẳng khó khăn gì. Tôi chỉ cần lướt ngón tay của mình lên trên câu hỏi. Câu trả lời sẽ lập tức hiện ra.
Nhưng Mỹ thuật lại mà một môn hoàn toàn khác.
Bởi vì cảm xúc và tài năng thì không thể bắt chước hay làm giả được.
Năng lực siêu linh chẳng giúp được gì cho tôi trong việc sáng tác. Đó phải là cảm xúc thật. Và đó cũng là lý do tại sao tôi phải “đánh vật” với một bài tập Mỹ thuật thế này.
“Đêm đầy sao?” Damen hỏi, mỉm cười gật đầu nhìn về phía tấm vải lốm đốm màu xanh trong khi tôi bối rối, tự hỏi làm sao mà anh ta có thể đoán chính xác như thế từ những phác họa rất đơn giản ban đầu.
Tôi thở dài, nhìn anh ta thoải mái vung cọ ở bên cạnh. Lại thêm một điểm cộng nữa trong danh mục những việc mà anh ta rất giỏi.
Thật vậy, nhiều lúc tôi không hiểu sao Damen biết nhiều và giỏi nhiều thứ khác nhau như thế.
Như môn tiếng Anh, Damen có thể trả lời tất cả những câu hỏi của thầy Robins, trong khi anh ta chỉ có một đêm để xem hơn ba trăm trang trong tác phẩm Đỉnh Gió Hú. Đó là chưa kể những kiến thức về lịch sử, anh ta có thể nói rành rọt các sự kiện lịch sử như thể anh ta có mặt ở đó vậy. Anh ta cũng thuận cả hai tay, nghe thì không có gì đặc biệt lắm, nhưng khi bạn nhìn anh ta viết một tay và vẽ một tay thì thật đáng kinh ngạc. Và còn cả chuyện anh ta có thể vuốt nhẹ tóc bạn để “hô biến” ra một bông hoa tulip hay tung cây bút lên không cho nó bay thành một vòng ngoạn mục trước khi đáp xuống.
“Ồ, em làm tôi ngạc nhiên đấy, Damen! Trên cả tuyệt vời!”
Cô Machado vừa nói vừa vuốt bím tóc dài óng ả của mình khi đi ngang, nhìn chăm chú vào bức tranh của anh ta. Vầng hào quang xung quanh cô lung linh một màu xanh thẫm rất đẹp. Tôi cảm nhận từ vầng sáng ấy rằng cảm xúc của cô đang dâng tràn trong niềm vui sướng. Tôi thấy cô nhanh chóng lướt lại trong đầu cả danh sách những học sinh xuất sắc nhất trước nay, để rồi mỉm cười nhận ra chưa bao giờ cô gặp một tài năng bẩm sinh như vậy.
“Còn Ever?” Bên ngoài cô vẫn còn cười, nhưng bên trong tôi thấy cô đang nghĩ: Cái gì đây nhỉ?
“Dạ... Ừm... Là tác phẩm của Van Gogh, Đêm Đầy Sao ạ!” Tôi bối rối đỏ mặt, đọc thấy cô đang thở dài trong đầu trước “tác phẩm” của tôi.
“Một khởi đầu đáng khen ngợi đấy!”
Cô gật đầu, cố giữ vẻ mặt bình thản, thoải mái và giọng nói đầy khuyến khích học trò như thường lệ. “Nhưng em chú ý là tranh của Van Gogh thoạt nhìn thì đơn giản, nhưng những gì chứa đựng bên trong thì sâu thẳm và khó thể hiện hơn nhiều lắm. Nhớ đừng quên những ánh vàng rực lung linh như sự tỏa sáng của tâm hồn!”
Tôi nhìn theo dáng cô bước đi sang chỗ những học sinh khác. Vầng hào quang quanh cô rộng ra và sáng lên. Tôi biết, cô không thích bức tranh của tôi, nhưng cũng rất cảm kích việc cô không thể hiện điều đó ra bên ngoài. Sau vài giây, không cần suy nghĩ nhiều nữa, tôi nhúng cọ vào ô màu vàng, sau đó quét lên trên chút màu xanh dương. Và khi nhấn cọ vào khung vải, kết quả cuối cùng có được là một đốm to màu... xanh lá!
“Làm sao mà anh vẽ được như vậy?” Tôi thở dài, lắc đầu thất vọng, nhìn chăm chăm vào bức tranh tuyệt vời của Damen, rồi quay sang bức tranh “bất trị” của mình. Bao nhiêu tự tin của tôi như rơi thẳng đứng xuống vực.
Damen cười, quay sang nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Em nghĩ ai dạy Picasso vẽ?”, anh ta nói.
Tôi làm rơi cọ xuống sàn, làm bắn tung tóe những giọt sơn màu xanh lá vào giày, áo khoác và cả gương mặt của mình, rồi cố giữ bình tĩnh trong khi Damen cúi xuống nhặt cây cọ lên, đặt nó lại vào tay tôi.
“Ai cũng phải thử bắt đầu”. Anh ta nói, cặp mắt đen sống động như có lửa. Ngón tay của anh ta lướt tìm cái sẹo trên mặt của tôi.
Cái sẹo ở trên trán.
Nó ẩn dưới lớp tóc.
Cái sẹo mà tôi chưa hề kể.
“Ngay cả Picasso cũng có một người thầy”, anh ta cười, rút tay lại và hơi ấm cũng theo đó tan biến đi. Anh quay về với bức tranh của mình trong khi tôi cố gắng để hít thở bình thường trở lại.
Chúng tôi cùng phá lên cười rõ to vì sự trùng hợp ngẫu nhiên lạ lùng này. Nhưng có một việc tôi không hiểu: Damen chuyển đến đây từ New Mexico, chứ không phải New York. Nghĩa là thời điểm lúc còn ở New York phải cách đây khá lâu. Sao trong hình, trông anh chẳng trẻ hơn bây giờ chút nào? Tôi không nghĩ có ai đó lúc mười bốn, mười lăm tuổi mà từ ngoại hình đến nét mặt vẫn trông giống hệt như bây giờ – khi đã mười bảy tuổi.
Điều đó thật vô lý!
Khi đến lớp Mỹ thuật, tôi đi thẳng vào phòng đựng dụng cụ, lấy màu và giá vẽ của mình, cố không chú ý đến cả việc Damen đang chuẩn bị giá vẽ ở vị trí ngay kế bên tôi.
Tôi hít một hơi thật sâu, cài nút áo khoát, chọn cọ, tập trung vào công việc của mình dù thỉnh thoảng vẫn kín đáo liếc bức tranh sơn dầu của anh ta, cố không trố mắt nhìn một cách ngẩn ngơ “kiệt tác” Damen đang vẽ – một bức tranh mô phỏng lại tác phẩm vĩ đại Người phụ nữ có mái tóc vàng của Picasso.
Bài tập của chúng tôi là chọn một trong những tác phẩm nổi tiếng có tính chất tượng hình và vẽ lại. Không hiểu sao, tôi nghĩ những vòng xoáy đơn giản của Van Gogh là dễ sao chép và dễ lấy điểm A. Nhưng khi đã bắt tay vào việc, tôi mới biết mình đã hoàn toàn sai lầm. Những vòng xoáy ấy không hề đơn giản chút nào. Bây giờ thì mọi việc đã đi quá xa, tôi không biết mình phải làm gì.
Kể từ khi có trong người năng lực siêu linh, tôi không còn phải miệt mài học bài hay cố công đọc sách nữa. Tất cả những gì tôi cần làm là đặt tay lên trên cuốn sách. Những nội dung trong trong ấy sẽ nhanh chóng thể hiện trong đầu. Còn các bài kiểm tra thì sao? Chẳng khó khăn gì. Tôi chỉ cần lướt ngón tay của mình lên trên câu hỏi. Câu trả lời sẽ lập tức hiện ra.
Nhưng Mỹ thuật lại mà một môn hoàn toàn khác.
Bởi vì cảm xúc và tài năng thì không thể bắt chước hay làm giả được.
Năng lực siêu linh chẳng giúp được gì cho tôi trong việc sáng tác. Đó phải là cảm xúc thật. Và đó cũng là lý do tại sao tôi phải “đánh vật” với một bài tập Mỹ thuật thế này.
“Đêm đầy sao?” Damen hỏi, mỉm cười gật đầu nhìn về phía tấm vải lốm đốm màu xanh trong khi tôi bối rối, tự hỏi làm sao mà anh ta có thể đoán chính xác như thế từ những phác họa rất đơn giản ban đầu.
Tôi thở dài, nhìn anh ta thoải mái vung cọ ở bên cạnh. Lại thêm một điểm cộng nữa trong danh mục những việc mà anh ta rất giỏi.
Thật vậy, nhiều lúc tôi không hiểu sao Damen biết nhiều và giỏi nhiều thứ khác nhau như thế.
Như môn tiếng Anh, Damen có thể trả lời tất cả những câu hỏi của thầy Robins, trong khi anh ta chỉ có một đêm để xem hơn ba trăm trang trong tác phẩm Đỉnh Gió Hú. Đó là chưa kể những kiến thức về lịch sử, anh ta có thể nói rành rọt các sự kiện lịch sử như thể anh ta có mặt ở đó vậy. Anh ta cũng thuận cả hai tay, nghe thì không có gì đặc biệt lắm, nhưng khi bạn nhìn anh ta viết một tay và vẽ một tay thì thật đáng kinh ngạc. Và còn cả chuyện anh ta có thể vuốt nhẹ tóc bạn để “hô biến” ra một bông hoa tulip hay tung cây bút lên không cho nó bay thành một vòng ngoạn mục trước khi đáp xuống.
“Ồ, em làm tôi ngạc nhiên đấy, Damen! Trên cả tuyệt vời!”
Cô Machado vừa nói vừa vuốt bím tóc dài óng ả của mình khi đi ngang, nhìn chăm chú vào bức tranh của anh ta. Vầng hào quang xung quanh cô lung linh một màu xanh thẫm rất đẹp. Tôi cảm nhận từ vầng sáng ấy rằng cảm xúc của cô đang dâng tràn trong niềm vui sướng. Tôi thấy cô nhanh chóng lướt lại trong đầu cả danh sách những học sinh xuất sắc nhất trước nay, để rồi mỉm cười nhận ra chưa bao giờ cô gặp một tài năng bẩm sinh như vậy.
“Còn Ever?” Bên ngoài cô vẫn còn cười, nhưng bên trong tôi thấy cô đang nghĩ: Cái gì đây nhỉ?
“Dạ... Ừm... Là tác phẩm của Van Gogh, Đêm Đầy Sao ạ!” Tôi bối rối đỏ mặt, đọc thấy cô đang thở dài trong đầu trước “tác phẩm” của tôi.
“Một khởi đầu đáng khen ngợi đấy!”
Cô gật đầu, cố giữ vẻ mặt bình thản, thoải mái và giọng nói đầy khuyến khích học trò như thường lệ. “Nhưng em chú ý là tranh của Van Gogh thoạt nhìn thì đơn giản, nhưng những gì chứa đựng bên trong thì sâu thẳm và khó thể hiện hơn nhiều lắm. Nhớ đừng quên những ánh vàng rực lung linh như sự tỏa sáng của tâm hồn!”
Tôi nhìn theo dáng cô bước đi sang chỗ những học sinh khác. Vầng hào quang quanh cô rộng ra và sáng lên. Tôi biết, cô không thích bức tranh của tôi, nhưng cũng rất cảm kích việc cô không thể hiện điều đó ra bên ngoài. Sau vài giây, không cần suy nghĩ nhiều nữa, tôi nhúng cọ vào ô màu vàng, sau đó quét lên trên chút màu xanh dương. Và khi nhấn cọ vào khung vải, kết quả cuối cùng có được là một đốm to màu... xanh lá!
“Làm sao mà anh vẽ được như vậy?” Tôi thở dài, lắc đầu thất vọng, nhìn chăm chăm vào bức tranh tuyệt vời của Damen, rồi quay sang bức tranh “bất trị” của mình. Bao nhiêu tự tin của tôi như rơi thẳng đứng xuống vực.
Damen cười, quay sang nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Em nghĩ ai dạy Picasso vẽ?”, anh ta nói.
Tôi làm rơi cọ xuống sàn, làm bắn tung tóe những giọt sơn màu xanh lá vào giày, áo khoác và cả gương mặt của mình, rồi cố giữ bình tĩnh trong khi Damen cúi xuống nhặt cây cọ lên, đặt nó lại vào tay tôi.
“Ai cũng phải thử bắt đầu”. Anh ta nói, cặp mắt đen sống động như có lửa. Ngón tay của anh ta lướt tìm cái sẹo trên mặt của tôi.
Cái sẹo ở trên trán.
Nó ẩn dưới lớp tóc.
Cái sẹo mà tôi chưa hề kể.
“Ngay cả Picasso cũng có một người thầy”, anh ta cười, rút tay lại và hơi ấm cũng theo đó tan biến đi. Anh quay về với bức tranh của mình trong khi tôi cố gắng để hít thở bình thường trở lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook