Bất Tử - Evermore
-
Chương 38
CHẮC HẲN TÔI ĐÃ BỊ NGẤT. Nhưng chỉ là một khoảnh khắc rất ngắn mà thôi. Bởi vì khi tôi mở mắt ra, cô ta vẫn còn ở ngay đó, phía trên tôi. Gương mặt và hai bàn tay cô ta nhòe nhoẹt những vết máu của tôi. Những lời rền rĩ, thì thầm như cố thuyết phục tôi hãy đi đi, chỉ cần cho mình đi, chỉ như một cú trượt, và tất cả sẽ được giải quyết xong.
Nhưng mặc dù đã bị xúi giục, khiêu khích, lôi kéo trước đó, song bây giờ tôi không còn một mảy may nào lướng vướng vào những lời đó nữa. Kẻ khốn kiếp này đã giết chết gia đình của tôi. Và bây giờ là lúc cô ta phải trả giá!
Tôi nhắm nghiền mắt lại, quả quyết trở về chính nơi đó – cái nơi mà tất cả chúng tôi cùng ngồi trên xe, cười đùa với nhau hạnh phúc, tràn đầy cảm giác yêu thương. Khung cảnh ấy hiện lên rõ ràng hơn bao giờ hết. Giờ đây, nó không còn bị bao phủ bởi cảm giác tội lỗi. Tôi hoàn toàn không còn chút gì trách cứ chính mình.
Khi tôi cảm nhận được sức mạnh của mình cuồn cuộn dâng tràn bên trong, tôi bật người, nhấc cô ta lên, ném thẳng vào góc phòng. Mắt tôi nhìn trừng trừng cả thân hình ấy bay đập vào tường. Bàn tay cô ta ngắc ngoải khi cả thân hình đổ sập xuống sàn nhà.
Cô ta trợn mắt nhìn tôi. Đôi mắt mở to đầy những hoang mang kinh ngạc. Nhưng liền sau đấy, cô ta đứng lên, phá ra cười trong khi phủi phủi mớ bụi bám quanh mình. Khi cô ta lao đến tôi, tôi lại nhấc bổng và ném thẳng cả thân hình cô ta đi lần nữa. Tôi trừng trừng nhìn cô ta bay vèo ngang nhà bếp, trượt vào căn phòng nhỏ liền đó, làm vỡ luôn cánh cửa gỗ và đâm sầm vào hàng loạt thứ đồ gốm khiến chúng vỡ tan nát, bắn vương vãi khắp phòng.
“Ố ồ… Xem cái cảnh bạo lực và hung hãn mà mi vừa tạo ra kìa…”, cô ta nói, kéo mảnh kính vụn ghim vào trong cánh tay ra. Chân cô ta, mặt cô ta… Những vết thương đầy trên đó!
“Hết sức ấn tượng đấy. Rất nóng lòng được đọc tất cả những thứ như thế này trên báo ngày mai!” Cô ta mỉm cười, và cũng như lúc nãy, chỉ một tích tắc là cô ta lại vượt đến sát bên tôi, dồn hết sức lực mạnh mẽ của mình để đè lên trên, quyết giành chiến thắng.
“Mi đi quá giới hạn rồi đấy”, cô ta thì thầm. “Cái màn biểu diễn thống thiết của mi vừa rồi bằng chút sức tàn lực kiệt xem ra hơi dư thừa nhỉ? Ta nói rất nghiêm túc, Ever. Mi là một ả chủ nhà tệ hại nhất mà ta từng thấy. Chẳng có gì ngạc nhiên khi mi gần như chẳng có người bạn nào. Hãy xem cách mi đối xử ra sao với khách mời của mi thế này?”
Tôi đẩy mạnh Drina ra, ước gì có thể ném cô ta xuyên qua cả ngàn cánh cửa sổ nếu tôi có thể. Nhưng tôi chưa kịp hoàn tất suy nghĩ ấy trong đầu thì đã phải oằn mình lại với cảm giác đau buốt, ê ẩm toàn thân.
Drina ném rầm tôi đi lần nữa, rồi rảo từng bước thẳng đến chỗ tôi, trên mặt nhếch một nụ cười.
Người tôi như tê liệt.
“Tội nghiệp chưa. Ta đã cảnh cáo mi rồi mà. Thế mà mi chẳng buồn nghe. Đây là do mi chọn đấy nhé Ever. Đừng trách ta. Nhưng ta hứa là ta có thể giúp mi giải thoát khỏi cơn đau”. Cô ta dí mắt sát vào cơ thể tôi, sát vào từng vết thương đang chảy máu. “Chỉ cần mi chấp nhận ra đi thôi.
Chỉ cần ra đi… thật nhẹ nhàng, dễ chịu, thư thái biết bao. Chỉ cần mi chọn lựa!”
Tôi cố tập trung vào cô ta, cố nhìn theo từng chuyển động của cô ta. Cô ta quá nhanh. Tôi biết tôi không thể đánh bại cô ta được.
Nhưng rồi, khi tôi nhắm mắt lại, tôi biết rằng sùng sục trong tôi đang là một suy nghĩ mãnh liệt: Mình không thể để cô ta thắng. Tôi không thể để cô ta thắng. Nhất định không được để cô ta thắng, sau tất cả những gì cô ta đã làm với gia đình mình.
Tôi tập trung hết sức mình, nghe sức mạnh dồn lại, dồn lại vào lòng bàn tay.
Tôi nắm chặt tay, vung thẳng lên nhắm vào cô ta. Một cú duy nhất sau cùng, thẳng vào ngực Drina. Trước khi cả hai chúng tôi cùng bị tung lên, bắn mạnh về hai hướng.
Cảm giác liền theo đó của tôi là nghẹn thở. Tôi nhắm nghiền mắt lại. Chới với, chờ một kết thúc sau cùng. Hi vọng rằng mọi thứ sẽ đến thật nhanh.
Nhưng, sau vài giây, khi hơi thở nhẹ nhàng quay trở lại, tôi thấy cơn quặn thắt của mình cũng như dịu lại. Đầu óc tôi tỉnh táo như mới thức dậy khỏi giấc ngủ dài. Tôi mở mắt ra lần nữa, ngạc nhiên nhìn thấy Drina đang đau đớn giãy giụa ở một góc tường, hai tay ôm chặt lấy ngực, mắt nhìn tôi trừng trừng với nỗi hờn căm.
“Damen!”, đột nhiên cô ta rên lên, nhìn qua phía sau tôi. “Đừng để cô ta làm thế với em, với… chúng… ta…”.
Tôi quay lại, sững sờ khi thấy anh đang đứng cạnh tôi, nhìn chằm chằm vào Drina và lắc đầu. “Quá trễ rồi”. Anh nắm lấy tay tôi, đan những ngón tay của anh vào những ngón tay của tôi. “Đến lúc cô phải đi rồi, Poverina!”
“Đừng gọi em như thế!” Cô ta vẫn tiếp tục rên. Đôi mắt màu xanh lá cây giờ đây chuyển dần sang sắc đỏ. “Anh biết em ghét cái tên đó!”
“Ừ, tôi biết!” Anh nói, cúi xuống nắm lấy những ngón tay tôi trong khi cô ta vẫn đang lồng lộn với những cử động sau cùng, gương mặt trắng nhợt dần, rồi đột nhiên cả thân hình tan biến đi như một làn khói trước mặt chúng tôi. Chiếc váy lụa màu đen và đôi giày sang trọng là thứ duy nhất còn sót lại để chứng rằng cô ta vừa tồn tại ở đây.
“Làm thế nào mà...” Tôi quay sang nhìn Damen, chờ đợi một câu trả lời.
Nhưng anh chỉ khẽ khàng. “Mọi thứ kết thúc rồi. Hoàn toàn kết thúc. Chính xác. Rõ ràng. Và mãi mãi!”
Anh nâng tôi lên trong hai cánh tay của mình, đặt nhẹ lên mặt tôi những chiếc hôn dịu dàng. “Cô ta sẽ chẳng bao giờ còn làm hại em được nữa”.
“Có phải em đã... giết cô ta?” Tôi hỏi, không chắc lắm mình đang cảm thấy thế nào, mặc dù sau tất cả những gì mà cô ta đã làm với gia đình tôi và chuyện cô ta luôn nhắm tới việc giết chết tôi, thì lẽ ra tôi phải thở phào mới phải.
Anh gật đầu.
“Nhưng... Bằng cách nào? Cô ta là người bất tử cơ mà? Em không cần phải... phải... cắt đầu cô ta sao?”
Tôi nhăn mặt, hai tay đưa lên cổ, không tin mình đủ can đảm làm được điều đó.
Damen lắc đầu, phá lên cười. “Trời ơi, em đọc những thể loại sách nào thế, Ever?” Nhưng liền sau đó, gương mặt anh trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết. Anh nhẹ nhàng: “Không phải theo cách em nghĩ đâu, Ever. Không cần phải chặt đầu. Không cần những viên đạn bằng bạc. Không cần những chiếc dùi bằng gỗ. Không cần tỏi, máu sống hay bất cứ cái gì tương tự như em từng đọc trong sách hay thấy trong phim. Nó diễn ra theo cách khác, đơn giản và thật hơn nhiều. Đó là vì trong mỗi con người đều luôn chứa đựng một sức mạnh của tình yêu. Sức mạnh ấy lớn hơn rất nhiều so với sự căm tức, ghen tỵ, thù hận và ý muốn trả thù. Bằng một cách nào đó, em đã đánh được Drina ngay vào lúc trong cô ta chỉ còn lại sự thù hận tuyệt đối. Em mạnh hơn cô ta!”
Tôi nhíu mày, không hoàn toàn hiểu những gì anh vừa nói.
“Em chỉ mới... chạm vào cô ta!” Tôi lẩm bẩm, mường tượng lại nắm tay tôi đã đấm vào ngực Drina như thế nào.
“Tử huyệt thứ tư. Đó là những gì em đã chọn làm mục tiêu của mình để đấm vào. Em đã đấm vào mắt của con bò, điểm yếu nhất của một linh hồn đấy!”
“Hả?”
“Cơ thể con người có tổng cộng bảy tử huyệt. Tử huyệt thứ tư, chính là cái mà con người hay gọi bằng trái tim, chính là trung tâm của tình-yêu-tuyệt-đối, vô điều kiện, của cảm xúc tối thượng trong mỗi con người. Nó là một tử huyệt thiêng liêng, nơi chứa đựng sự sống và sức mạnh. Drina thiếu mất điều đó. Chính vì sự thiếu hụt ấy khiến cô ta trở nên yếu ớt hơn trong cuộc chiến với em. Ever, sự thiếu hụt tình yêu chính là thứ đã giết chết cô ấy, chứ không hẳn là em!”
“Nhưng nếu nó là điểm yếu dễ bị tấn công như thế, tại sao cô ta không bảo vệ nó, che chắn nó, hay làm cái gì tương tự thế?”
“Cái tôi của cô ta quá lớn. Cô ta chưa bao giờ tin rằng mình có một điểm yếu, Ever ạ. Drina cũng chưa từng bao giờ nhận ra rằng cô ta đã trở thành con người chứa đầy sự thù hận, ích kỷ, căm ghét, xấu xa, độc ác đến mức nào...”
“Anh biết tất cả những điều này, thế... thế sao anh không nói cho em biết trước?”
Anh nhún vai. “Đó chỉ là giả thuyết của anh. Anh chưa từng bao giờ giết chết một người bất tử, vì vậy anh cũng không chắc suy luận của mình là đúng. Chỉ cho đến hôm nay...”
“Anh định nói là... Ý anh là còn có những người khác nữa? Drina không phải là người duy nhất phải không?”
Môi anh mấp máy như định nói điều gì. Nhưng sau đó, nó mím lại thật chặt, đầy quả quyết. Trong một tích tắc, tôi thấy điều gì đó lóe lên trong đôi mắt anh. Điều gì đó chừng như hối tiếc vì đã lỡ lời. Nhưng tất cả chỉ diễn ra rất nhanh, rồi lập tức tan biến mất.
“Cô ta nói vài điều về anh, về quá khứ của anh...”
“Ever”, tiếng Damen xa gần như gió thoảng, “Ever, em nhìn vào anh đi!”
Anh nâng cằm tôi lên, giữ nguyên đó cho đến lúc ánh mắt tôi buộc rọi thẳng vào anh.
“Anh đã sống một khoảng thời gian rất dài...”
“Để em nói, em biết... Đã sáu trăm năm!”
“Bao nhiêu cũng được”, anh thoáng nhăn mặt, “Điều anh muốn nói là anh đã từng nhìn thấy nhiều thứ, đã từng làm nhiều việc, và cuộc đời anh cũng không hoàn toàn trong sạch hay tốt đẹp một trăm phần trăm. Nhưng...”
Tôi quay đi, không chắc chắn lắm mình đã sẵn sàng để nghe những bí mật này. Song anh nhẹ nhàng kéo gương mặt tôi quay lại, để nhìn thẳng vào anh.
“Hãy tin anh! Em đã sẵn sàng để nghe điều này. Bởi vì sự thật anh không phải là một kẻ giết người, không phải là một con quái vật kinh khủng. Anh chỉ...”
Anh dừng lại, ngập ngừng.
“Anh chỉ muốn nếm trải, tận hưởng những hương vị của cuộc sống tuyệt diệu này. Và thật đó, cứ mỗi lần anh nhìn thấy em, anh lại muốn đẩy tất cả những thứ ấy ra xa, chỉ được gần bên em...”
Á à... Tôi muốn reo lên khe khẽ trong lòng. Ôi chao, cuối cùng thì cũng như một câu chuyện cổ tích với những tình tiết cổ điển. Các tạp chí hướng dẫn về tình yêu tuổi teen nói như thế nào nhỉ? Luôn giữ khoảng cách, giữ cho mình một sự bí ẩn chưa khám phá hết để anh ấy phải khao khát, quan tâm và theo đuổi. Tôi sẽ như một trái cấm sống động, biết hít thở khí trời, tươi tắn và tuyệt diệu. Nhưng thế thì tôi có phải cố gắng giữ gìn mình là một cô gái trong trắng, không-dính-gì-đến-sex hoài không nhỉ? Liệu việc tôi biến đi vài năm có khiến anh ấy quan tâm đến tôi nhiều hơn? Nếu như chúng tôi “dính chặt” với nhau vĩnh viễn trong cuộc sống bất tử, thì chắc hẳn sớm muộn gì anh cũng cảm thấy chán tôi mà thôi. Liệu anh có đi tìm một cuộc sống tốt đẹp và những điều mới mẻ khác lần nữa không?
“Dính vào anh ấy à? Trời đất, làm sao em có thể nghĩ ra điều ấy. Em sẽ dính vào anh suốt cả cuộc sống bất tử này?”
Damen đột ngột thốt lên. Một nụ cười kín đáo đang được cố nén trên gương mặt. Rõ ràng, anh muốn chọc ghẹo tôi bằng chính suy nghĩ của tôi.
Hai má tôi đỏ bừng bừng. Trong một phút giây quá phấn khích, tôi đã quên bẵng mất rằng anh có thể dễ dàng đọc được những ý nghĩ sâu kín của tôi.
“Không... Em chỉ đang nghĩ tới... À, ừm... Em chỉ đang nghĩ tới... Mà thôi, anh có đến sáu trăm năm kinh nghiệm để đoán biết suy nghĩ của người khác rồi...”
Tôi thở dài, giương cờ trắng đầu hàng.
Nhưng anh bật cười.
“Ever, anh có sáu trăm năm kinh nghiệm, nên anh muốn chia sẻ với em một điều quan trọng để có thể sống cuộc sống bất tử, đó là hãy sống trong từng phút giây mình sống. Chỉ sống hết mình với chính phút giây đó mà thôi...”
Anh hôn tôi. Một nụ hôn thật nhanh và thật ngắn, trước khi xoay người định đi.
“Đừng đi”, tôi hốt hoảng nắm chặt cánh tay anh. “Anh đừng bao giờ rời bỏ em lần nữa”.
“Ngay cả trong trường hợp định đi lấy cho em một chút nước à?”, anh mỉm cười.
“Ngay cả trong trường hợp ấy...” Tôi thì thầm, hai bàn tay tôi mơn man, chạm lên từng đường nét trên gương mặt anh, nâng niu từng chi tiết nhỏ. Một gương mặt cuốn hút biết bao!
“Em…”, những từ ngữ ngập ngừng trong cổ tôi.
“Sao cơ?” Anh mỉm cười.
“Em nhớ anh…”.
“Ừ…”. Anh kéo tôi sát lại gần. Đôi môi dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán tôi rồi vội quay đi.
“Gì thế?” Tôi lắp bắp, nhận ra có điều gì đấy như một nụ cười cố nén sau đôi môi anh. Gương mặt anh ấm áp và mãn nguyện. Tôi vội vàng lướt tay mình lên trán và hổn hển thở gấp từng hơi khi nhận ra vết sẹo của tôi đã biến mất tự bao giờ.
“Sự tha thứ sẽ luôn có sức mạnh chữa lành”. Anh mỉm cười. “Đặc biệt khi em tha thứ cho chính mình”.
Tôi nhìn anh chằm chằm, nhìn sâu vào trong mắt, biết rằng có một điều gì đó… nhiều hơn… mà tôi không đủ sức diễn tả hết chỉ bằng lời nói. Tôi nhắm mắt lại, mong anh đọc được ý nghĩ của mình, mong anh đọc được thay vì phải thốt ra nó thành lời.
Nhưng anh lại bật cười thoải mái.
“Nói ra được thành lời lúc nào cũng tốt hơn, cô bé ạ!”
“Nhưng em đã nói rồi, sao giờ anh mới quay lại? Em nghĩ lẽ ra anh quay lại sớm hơn. Em cần anh biết bao…”.
“Anh biết. Nhưng anh cũng cần em biết rằng em đã thật sự sẵn sàng, rằng em đến với anh không phải chỉ vì cảm giác cô đơn sau khi đã tạm biệt Riley!”
“Anh biết chuyện đó?”
Anh gật đầu. “Em đã làm một việc hoàn toàn đúng”.
“Nhưng phút giây đó… Anh gần như đã làm em muốn chết đi đấy!”
Anh lắc đầu. “Anh không bao giờ để em chết đi. Em biết mà…!”
“Còn về Drina?”
“Anh đã đánh giá thấp cô ta. Anh không tưởng tượng được cô ta ghê gớm đến mức ấy…”.
“Anh không thể đọc được suy nghĩ của những người khác sao?”
Anh đăm đắm nhìn, ngón tay cái chà nhè nhẹ lên má tôi.
“Có vẻ như Drina đã học được cách che giấu chúng!” Anh mỉm cười. “Anh cũng sẽ dạy mọi thứ cho em, anh hứa. Nhưng Ever, em cần biết rằng cuộc sống bất tử có ý nghĩa gì. Em sẽ không bao giờ được bên gia đình em một lần nữa. Em sẽ không bao giờ băng qua cây cầu ấy. Em cần biết tất cả những gì mà em quyết định sẽ làm!”
Anh nâng cằm tôi lên và nhìn sâu vào trong đáy mắt tôi.
Tôi nhìn anh, biết rằng có vô vàn điều mà mình chưa nói hết thành lời. Tôi yêu gia đình mình và mong xiết bao ngày nhận được một dấu hiệu nhỏ của Riley để báo với tôi rằng mọi thứ đều ổn. Nhưng, nếu như cuộc sống bất tử bắt đầu từ hôm nay, thì tôi sẽ chọn như thế! Tôi sẽ sống vì điều đó. Sẽ sống và biết được rằng Damen sẽ luôn ở bên tôi, luôn luôn như thế, phải không?
Anh nhìn tôi, chờ đợi.
“Em yêu anh”, tôi thì thầm.
“Ừ, anh cũng yêu em…”. Damen mỉm cười. Đôi môi dịu dàng cúi xuống tìm kiếm môi tôi.
“Đã từng như thế. Luôn luôn như thế. Và sẽ mãi mãi là như thế...”
Nhưng mặc dù đã bị xúi giục, khiêu khích, lôi kéo trước đó, song bây giờ tôi không còn một mảy may nào lướng vướng vào những lời đó nữa. Kẻ khốn kiếp này đã giết chết gia đình của tôi. Và bây giờ là lúc cô ta phải trả giá!
Tôi nhắm nghiền mắt lại, quả quyết trở về chính nơi đó – cái nơi mà tất cả chúng tôi cùng ngồi trên xe, cười đùa với nhau hạnh phúc, tràn đầy cảm giác yêu thương. Khung cảnh ấy hiện lên rõ ràng hơn bao giờ hết. Giờ đây, nó không còn bị bao phủ bởi cảm giác tội lỗi. Tôi hoàn toàn không còn chút gì trách cứ chính mình.
Khi tôi cảm nhận được sức mạnh của mình cuồn cuộn dâng tràn bên trong, tôi bật người, nhấc cô ta lên, ném thẳng vào góc phòng. Mắt tôi nhìn trừng trừng cả thân hình ấy bay đập vào tường. Bàn tay cô ta ngắc ngoải khi cả thân hình đổ sập xuống sàn nhà.
Cô ta trợn mắt nhìn tôi. Đôi mắt mở to đầy những hoang mang kinh ngạc. Nhưng liền sau đấy, cô ta đứng lên, phá ra cười trong khi phủi phủi mớ bụi bám quanh mình. Khi cô ta lao đến tôi, tôi lại nhấc bổng và ném thẳng cả thân hình cô ta đi lần nữa. Tôi trừng trừng nhìn cô ta bay vèo ngang nhà bếp, trượt vào căn phòng nhỏ liền đó, làm vỡ luôn cánh cửa gỗ và đâm sầm vào hàng loạt thứ đồ gốm khiến chúng vỡ tan nát, bắn vương vãi khắp phòng.
“Ố ồ… Xem cái cảnh bạo lực và hung hãn mà mi vừa tạo ra kìa…”, cô ta nói, kéo mảnh kính vụn ghim vào trong cánh tay ra. Chân cô ta, mặt cô ta… Những vết thương đầy trên đó!
“Hết sức ấn tượng đấy. Rất nóng lòng được đọc tất cả những thứ như thế này trên báo ngày mai!” Cô ta mỉm cười, và cũng như lúc nãy, chỉ một tích tắc là cô ta lại vượt đến sát bên tôi, dồn hết sức lực mạnh mẽ của mình để đè lên trên, quyết giành chiến thắng.
“Mi đi quá giới hạn rồi đấy”, cô ta thì thầm. “Cái màn biểu diễn thống thiết của mi vừa rồi bằng chút sức tàn lực kiệt xem ra hơi dư thừa nhỉ? Ta nói rất nghiêm túc, Ever. Mi là một ả chủ nhà tệ hại nhất mà ta từng thấy. Chẳng có gì ngạc nhiên khi mi gần như chẳng có người bạn nào. Hãy xem cách mi đối xử ra sao với khách mời của mi thế này?”
Tôi đẩy mạnh Drina ra, ước gì có thể ném cô ta xuyên qua cả ngàn cánh cửa sổ nếu tôi có thể. Nhưng tôi chưa kịp hoàn tất suy nghĩ ấy trong đầu thì đã phải oằn mình lại với cảm giác đau buốt, ê ẩm toàn thân.
Drina ném rầm tôi đi lần nữa, rồi rảo từng bước thẳng đến chỗ tôi, trên mặt nhếch một nụ cười.
Người tôi như tê liệt.
“Tội nghiệp chưa. Ta đã cảnh cáo mi rồi mà. Thế mà mi chẳng buồn nghe. Đây là do mi chọn đấy nhé Ever. Đừng trách ta. Nhưng ta hứa là ta có thể giúp mi giải thoát khỏi cơn đau”. Cô ta dí mắt sát vào cơ thể tôi, sát vào từng vết thương đang chảy máu. “Chỉ cần mi chấp nhận ra đi thôi.
Chỉ cần ra đi… thật nhẹ nhàng, dễ chịu, thư thái biết bao. Chỉ cần mi chọn lựa!”
Tôi cố tập trung vào cô ta, cố nhìn theo từng chuyển động của cô ta. Cô ta quá nhanh. Tôi biết tôi không thể đánh bại cô ta được.
Nhưng rồi, khi tôi nhắm mắt lại, tôi biết rằng sùng sục trong tôi đang là một suy nghĩ mãnh liệt: Mình không thể để cô ta thắng. Tôi không thể để cô ta thắng. Nhất định không được để cô ta thắng, sau tất cả những gì cô ta đã làm với gia đình mình.
Tôi tập trung hết sức mình, nghe sức mạnh dồn lại, dồn lại vào lòng bàn tay.
Tôi nắm chặt tay, vung thẳng lên nhắm vào cô ta. Một cú duy nhất sau cùng, thẳng vào ngực Drina. Trước khi cả hai chúng tôi cùng bị tung lên, bắn mạnh về hai hướng.
Cảm giác liền theo đó của tôi là nghẹn thở. Tôi nhắm nghiền mắt lại. Chới với, chờ một kết thúc sau cùng. Hi vọng rằng mọi thứ sẽ đến thật nhanh.
Nhưng, sau vài giây, khi hơi thở nhẹ nhàng quay trở lại, tôi thấy cơn quặn thắt của mình cũng như dịu lại. Đầu óc tôi tỉnh táo như mới thức dậy khỏi giấc ngủ dài. Tôi mở mắt ra lần nữa, ngạc nhiên nhìn thấy Drina đang đau đớn giãy giụa ở một góc tường, hai tay ôm chặt lấy ngực, mắt nhìn tôi trừng trừng với nỗi hờn căm.
“Damen!”, đột nhiên cô ta rên lên, nhìn qua phía sau tôi. “Đừng để cô ta làm thế với em, với… chúng… ta…”.
Tôi quay lại, sững sờ khi thấy anh đang đứng cạnh tôi, nhìn chằm chằm vào Drina và lắc đầu. “Quá trễ rồi”. Anh nắm lấy tay tôi, đan những ngón tay của anh vào những ngón tay của tôi. “Đến lúc cô phải đi rồi, Poverina!”
“Đừng gọi em như thế!” Cô ta vẫn tiếp tục rên. Đôi mắt màu xanh lá cây giờ đây chuyển dần sang sắc đỏ. “Anh biết em ghét cái tên đó!”
“Ừ, tôi biết!” Anh nói, cúi xuống nắm lấy những ngón tay tôi trong khi cô ta vẫn đang lồng lộn với những cử động sau cùng, gương mặt trắng nhợt dần, rồi đột nhiên cả thân hình tan biến đi như một làn khói trước mặt chúng tôi. Chiếc váy lụa màu đen và đôi giày sang trọng là thứ duy nhất còn sót lại để chứng rằng cô ta vừa tồn tại ở đây.
“Làm thế nào mà...” Tôi quay sang nhìn Damen, chờ đợi một câu trả lời.
Nhưng anh chỉ khẽ khàng. “Mọi thứ kết thúc rồi. Hoàn toàn kết thúc. Chính xác. Rõ ràng. Và mãi mãi!”
Anh nâng tôi lên trong hai cánh tay của mình, đặt nhẹ lên mặt tôi những chiếc hôn dịu dàng. “Cô ta sẽ chẳng bao giờ còn làm hại em được nữa”.
“Có phải em đã... giết cô ta?” Tôi hỏi, không chắc lắm mình đang cảm thấy thế nào, mặc dù sau tất cả những gì mà cô ta đã làm với gia đình tôi và chuyện cô ta luôn nhắm tới việc giết chết tôi, thì lẽ ra tôi phải thở phào mới phải.
Anh gật đầu.
“Nhưng... Bằng cách nào? Cô ta là người bất tử cơ mà? Em không cần phải... phải... cắt đầu cô ta sao?”
Tôi nhăn mặt, hai tay đưa lên cổ, không tin mình đủ can đảm làm được điều đó.
Damen lắc đầu, phá lên cười. “Trời ơi, em đọc những thể loại sách nào thế, Ever?” Nhưng liền sau đó, gương mặt anh trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết. Anh nhẹ nhàng: “Không phải theo cách em nghĩ đâu, Ever. Không cần phải chặt đầu. Không cần những viên đạn bằng bạc. Không cần những chiếc dùi bằng gỗ. Không cần tỏi, máu sống hay bất cứ cái gì tương tự như em từng đọc trong sách hay thấy trong phim. Nó diễn ra theo cách khác, đơn giản và thật hơn nhiều. Đó là vì trong mỗi con người đều luôn chứa đựng một sức mạnh của tình yêu. Sức mạnh ấy lớn hơn rất nhiều so với sự căm tức, ghen tỵ, thù hận và ý muốn trả thù. Bằng một cách nào đó, em đã đánh được Drina ngay vào lúc trong cô ta chỉ còn lại sự thù hận tuyệt đối. Em mạnh hơn cô ta!”
Tôi nhíu mày, không hoàn toàn hiểu những gì anh vừa nói.
“Em chỉ mới... chạm vào cô ta!” Tôi lẩm bẩm, mường tượng lại nắm tay tôi đã đấm vào ngực Drina như thế nào.
“Tử huyệt thứ tư. Đó là những gì em đã chọn làm mục tiêu của mình để đấm vào. Em đã đấm vào mắt của con bò, điểm yếu nhất của một linh hồn đấy!”
“Hả?”
“Cơ thể con người có tổng cộng bảy tử huyệt. Tử huyệt thứ tư, chính là cái mà con người hay gọi bằng trái tim, chính là trung tâm của tình-yêu-tuyệt-đối, vô điều kiện, của cảm xúc tối thượng trong mỗi con người. Nó là một tử huyệt thiêng liêng, nơi chứa đựng sự sống và sức mạnh. Drina thiếu mất điều đó. Chính vì sự thiếu hụt ấy khiến cô ta trở nên yếu ớt hơn trong cuộc chiến với em. Ever, sự thiếu hụt tình yêu chính là thứ đã giết chết cô ấy, chứ không hẳn là em!”
“Nhưng nếu nó là điểm yếu dễ bị tấn công như thế, tại sao cô ta không bảo vệ nó, che chắn nó, hay làm cái gì tương tự thế?”
“Cái tôi của cô ta quá lớn. Cô ta chưa bao giờ tin rằng mình có một điểm yếu, Ever ạ. Drina cũng chưa từng bao giờ nhận ra rằng cô ta đã trở thành con người chứa đầy sự thù hận, ích kỷ, căm ghét, xấu xa, độc ác đến mức nào...”
“Anh biết tất cả những điều này, thế... thế sao anh không nói cho em biết trước?”
Anh nhún vai. “Đó chỉ là giả thuyết của anh. Anh chưa từng bao giờ giết chết một người bất tử, vì vậy anh cũng không chắc suy luận của mình là đúng. Chỉ cho đến hôm nay...”
“Anh định nói là... Ý anh là còn có những người khác nữa? Drina không phải là người duy nhất phải không?”
Môi anh mấp máy như định nói điều gì. Nhưng sau đó, nó mím lại thật chặt, đầy quả quyết. Trong một tích tắc, tôi thấy điều gì đó lóe lên trong đôi mắt anh. Điều gì đó chừng như hối tiếc vì đã lỡ lời. Nhưng tất cả chỉ diễn ra rất nhanh, rồi lập tức tan biến mất.
“Cô ta nói vài điều về anh, về quá khứ của anh...”
“Ever”, tiếng Damen xa gần như gió thoảng, “Ever, em nhìn vào anh đi!”
Anh nâng cằm tôi lên, giữ nguyên đó cho đến lúc ánh mắt tôi buộc rọi thẳng vào anh.
“Anh đã sống một khoảng thời gian rất dài...”
“Để em nói, em biết... Đã sáu trăm năm!”
“Bao nhiêu cũng được”, anh thoáng nhăn mặt, “Điều anh muốn nói là anh đã từng nhìn thấy nhiều thứ, đã từng làm nhiều việc, và cuộc đời anh cũng không hoàn toàn trong sạch hay tốt đẹp một trăm phần trăm. Nhưng...”
Tôi quay đi, không chắc chắn lắm mình đã sẵn sàng để nghe những bí mật này. Song anh nhẹ nhàng kéo gương mặt tôi quay lại, để nhìn thẳng vào anh.
“Hãy tin anh! Em đã sẵn sàng để nghe điều này. Bởi vì sự thật anh không phải là một kẻ giết người, không phải là một con quái vật kinh khủng. Anh chỉ...”
Anh dừng lại, ngập ngừng.
“Anh chỉ muốn nếm trải, tận hưởng những hương vị của cuộc sống tuyệt diệu này. Và thật đó, cứ mỗi lần anh nhìn thấy em, anh lại muốn đẩy tất cả những thứ ấy ra xa, chỉ được gần bên em...”
Á à... Tôi muốn reo lên khe khẽ trong lòng. Ôi chao, cuối cùng thì cũng như một câu chuyện cổ tích với những tình tiết cổ điển. Các tạp chí hướng dẫn về tình yêu tuổi teen nói như thế nào nhỉ? Luôn giữ khoảng cách, giữ cho mình một sự bí ẩn chưa khám phá hết để anh ấy phải khao khát, quan tâm và theo đuổi. Tôi sẽ như một trái cấm sống động, biết hít thở khí trời, tươi tắn và tuyệt diệu. Nhưng thế thì tôi có phải cố gắng giữ gìn mình là một cô gái trong trắng, không-dính-gì-đến-sex hoài không nhỉ? Liệu việc tôi biến đi vài năm có khiến anh ấy quan tâm đến tôi nhiều hơn? Nếu như chúng tôi “dính chặt” với nhau vĩnh viễn trong cuộc sống bất tử, thì chắc hẳn sớm muộn gì anh cũng cảm thấy chán tôi mà thôi. Liệu anh có đi tìm một cuộc sống tốt đẹp và những điều mới mẻ khác lần nữa không?
“Dính vào anh ấy à? Trời đất, làm sao em có thể nghĩ ra điều ấy. Em sẽ dính vào anh suốt cả cuộc sống bất tử này?”
Damen đột ngột thốt lên. Một nụ cười kín đáo đang được cố nén trên gương mặt. Rõ ràng, anh muốn chọc ghẹo tôi bằng chính suy nghĩ của tôi.
Hai má tôi đỏ bừng bừng. Trong một phút giây quá phấn khích, tôi đã quên bẵng mất rằng anh có thể dễ dàng đọc được những ý nghĩ sâu kín của tôi.
“Không... Em chỉ đang nghĩ tới... À, ừm... Em chỉ đang nghĩ tới... Mà thôi, anh có đến sáu trăm năm kinh nghiệm để đoán biết suy nghĩ của người khác rồi...”
Tôi thở dài, giương cờ trắng đầu hàng.
Nhưng anh bật cười.
“Ever, anh có sáu trăm năm kinh nghiệm, nên anh muốn chia sẻ với em một điều quan trọng để có thể sống cuộc sống bất tử, đó là hãy sống trong từng phút giây mình sống. Chỉ sống hết mình với chính phút giây đó mà thôi...”
Anh hôn tôi. Một nụ hôn thật nhanh và thật ngắn, trước khi xoay người định đi.
“Đừng đi”, tôi hốt hoảng nắm chặt cánh tay anh. “Anh đừng bao giờ rời bỏ em lần nữa”.
“Ngay cả trong trường hợp định đi lấy cho em một chút nước à?”, anh mỉm cười.
“Ngay cả trong trường hợp ấy...” Tôi thì thầm, hai bàn tay tôi mơn man, chạm lên từng đường nét trên gương mặt anh, nâng niu từng chi tiết nhỏ. Một gương mặt cuốn hút biết bao!
“Em…”, những từ ngữ ngập ngừng trong cổ tôi.
“Sao cơ?” Anh mỉm cười.
“Em nhớ anh…”.
“Ừ…”. Anh kéo tôi sát lại gần. Đôi môi dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán tôi rồi vội quay đi.
“Gì thế?” Tôi lắp bắp, nhận ra có điều gì đấy như một nụ cười cố nén sau đôi môi anh. Gương mặt anh ấm áp và mãn nguyện. Tôi vội vàng lướt tay mình lên trán và hổn hển thở gấp từng hơi khi nhận ra vết sẹo của tôi đã biến mất tự bao giờ.
“Sự tha thứ sẽ luôn có sức mạnh chữa lành”. Anh mỉm cười. “Đặc biệt khi em tha thứ cho chính mình”.
Tôi nhìn anh chằm chằm, nhìn sâu vào trong mắt, biết rằng có một điều gì đó… nhiều hơn… mà tôi không đủ sức diễn tả hết chỉ bằng lời nói. Tôi nhắm mắt lại, mong anh đọc được ý nghĩ của mình, mong anh đọc được thay vì phải thốt ra nó thành lời.
Nhưng anh lại bật cười thoải mái.
“Nói ra được thành lời lúc nào cũng tốt hơn, cô bé ạ!”
“Nhưng em đã nói rồi, sao giờ anh mới quay lại? Em nghĩ lẽ ra anh quay lại sớm hơn. Em cần anh biết bao…”.
“Anh biết. Nhưng anh cũng cần em biết rằng em đã thật sự sẵn sàng, rằng em đến với anh không phải chỉ vì cảm giác cô đơn sau khi đã tạm biệt Riley!”
“Anh biết chuyện đó?”
Anh gật đầu. “Em đã làm một việc hoàn toàn đúng”.
“Nhưng phút giây đó… Anh gần như đã làm em muốn chết đi đấy!”
Anh lắc đầu. “Anh không bao giờ để em chết đi. Em biết mà…!”
“Còn về Drina?”
“Anh đã đánh giá thấp cô ta. Anh không tưởng tượng được cô ta ghê gớm đến mức ấy…”.
“Anh không thể đọc được suy nghĩ của những người khác sao?”
Anh đăm đắm nhìn, ngón tay cái chà nhè nhẹ lên má tôi.
“Có vẻ như Drina đã học được cách che giấu chúng!” Anh mỉm cười. “Anh cũng sẽ dạy mọi thứ cho em, anh hứa. Nhưng Ever, em cần biết rằng cuộc sống bất tử có ý nghĩa gì. Em sẽ không bao giờ được bên gia đình em một lần nữa. Em sẽ không bao giờ băng qua cây cầu ấy. Em cần biết tất cả những gì mà em quyết định sẽ làm!”
Anh nâng cằm tôi lên và nhìn sâu vào trong đáy mắt tôi.
Tôi nhìn anh, biết rằng có vô vàn điều mà mình chưa nói hết thành lời. Tôi yêu gia đình mình và mong xiết bao ngày nhận được một dấu hiệu nhỏ của Riley để báo với tôi rằng mọi thứ đều ổn. Nhưng, nếu như cuộc sống bất tử bắt đầu từ hôm nay, thì tôi sẽ chọn như thế! Tôi sẽ sống vì điều đó. Sẽ sống và biết được rằng Damen sẽ luôn ở bên tôi, luôn luôn như thế, phải không?
Anh nhìn tôi, chờ đợi.
“Em yêu anh”, tôi thì thầm.
“Ừ, anh cũng yêu em…”. Damen mỉm cười. Đôi môi dịu dàng cúi xuống tìm kiếm môi tôi.
“Đã từng như thế. Luôn luôn như thế. Và sẽ mãi mãi là như thế...”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook