Hôm sau Lâm Vấn Kinh vẫn mang bữa sáng cho Hạ Tinh Nhiên.

Bạn cùng phòng của Hạ Tinh Nhiên đã dậy hết, đang ngồi ngay ngắn một lượt trên bàn học.

Trông thấy Lâm Vấn Kinh, mắt ai nấy đều sáng bừng cả lên, nhất là đồng chí hôm qua dậy muộn, chỉ nghe nói Lâm Vấn Kinh đưa đồ ăn sáng tới.

Cậu bạn một mực nghĩ là hai ông bạn lừa mình, Lâm Vấn Kinh mà đang theo đuổi anh Nhiên nhà họ á, chuyện này nghe đã thấy vớ vẩn.

Giờ tay bưng hoành thánh nóng hổi, cậu bạn đơ toàn tập.

Thế là Lâm Vấn Kinh theo đuổi anh Nhiên nhà họ thật hở, còn áp dụng mấy chiêu vừa cũ rích vừa vụng về này nữa…
Hạ Tinh Nhiên bê cái ghế đẩu vứt ngoài ban công phủ đầy bụi vào, vẫn nhường Lâm Vấn Kinh ghế tựa, mình thì ngồi ghế đẩu.
“Thực ra cậu…” Anh khựng lại, đổi cách nói khác uyển chuyển hơn, “Có thể hẹn tôi cùng đi ăn sáng.” Không cần đưa riêng bữa sáng mỗi ngày, càng đừng tặng kèm thêm đồ ăn cho đám bạn cùng phòng của anh.

Lâm Vấn Kinh nghĩ ngợi rồi hỏi: “Thế hẹn cả cái khác được không?” Giọng đến là nghiêm túc: “Ngoài ăn cơm, tự học ra, còn hẹn cái khác được không?”
Mấy ông bạn cùng phòng giả câm vờ điếc mà lòng chỉ khát khao nhấn đầu Hạ Tinh Nhiên gật lấy gật để.

Sự thẳng thắn của Lâm Vấn Kinh ghẹo Hạ Tinh Nhiên đến mức anh muốn bật cười: “Cậu muốn hẹn chi nào?”
Đại học C gần khu ngoại thành, mấy trò giải trí đã ít càng thêm thiếu.

Huống chi giờ sắp tới cuối kỳ, người người nhà nhà đều đổ xô đi ôn bài, nào còn ý nghĩ ra ngoài ngao du.
“Hẹn hò.” Lâm Vấn Kinh liếm môi vì hơi căng thẳng, khẽ nói, “Tôi muốn hẹn hò với cậu.” Cậu luôn thẳng thắn và chẳng hề che giấu rằng mình có ý với Hạ Tinh Nhiên, xông pha đơn độc và quyết tuyệt, hệt như định “lành làm gáo, vỡ làm muôi”.
Bởi vì cậu thực sự đã đợi lâu quá rồi.

Đợi Hạ Tinh Nhiên và Diệp Hành chia tay, tiếp tục đợi Hạ Tinh Nhiên lành vết thương lòng thất tình.

Cái chờ đợi này chẳng có thời hạn, không hề le lói hi vọng.

Biết đâu Hạ Tinh Nhiên mãi mãi không chia tay với Diệp Hành, biết đâu mãi mãi chẳng hay tấm lòng cậu, nhưng cậu vẫn đợi.
Nay, cậu đợi được rồi.
Cậu muốn yêu người này trọn vẹn, yêu dốc hết vốn cạn sạch liếng.

Dẫu cho kết cục chẳng đẹp, cậu cũng sẽ làm “anh hùng dứt áo ra đi”, để trọn đời này Hạ Tinh Nhiên nhớ cậu, không quên được cậu.
Hạ Tinh Nhiên nhìn ai kia, từ từ nhoẻn cười: “Được chứ.” Lâm Vấn Kinh và Diệp Hành quả là hai kiểu người hoàn toàn khác biệt.

Một lúc theo đuổi anh thì ngại ngùng hết chỗ trốn, một lại vừa ngầu vừa ngông, không chơi vòng vo.
So sánh kiểu này cũng chưa đúng lắm.


Tất tần tật sự ngại ngùng của Diệp Hành đều là giả dối; còn Lâm Vấn Kinh vẫn luôn như vậy, cậu nâng niu trái tim hôi hổi tình yêu tới trước mặt anh, thẳng thắn và chính trực.

Diệp Hành vốn chẳng hề xứng để so sánh với Lâm Vấn Kinh một chút nào.

Sau khi kết thúc thi cuối kỳ, phòng ký túc làm một bữa theo lệ thường, bao hẳn phòng riêng ở quán lẩu kiêm karaoke gần trường.

Lâm Vấn Kinh uống chút rượu, tan cuộc xong gọi một suất bánh gạo nếp đường nâu, muốn mang về cho Hạ Tinh Nhiên.
Bận bịu hết cuối kỳ, tin tám nhảm từ các phường rụng đầy đất như lá mùa thu trên diễn đàn, gió thổi một cơn là bay ra toàn trường.

Cậu nghe nói Cố Lẫm lại kèm người mới; chuyện Diệp Hành “ăn phở” từng sôi sùng sục một hồi, giờ bị đá, lời đồn ra nói vào càng tợn.
Diệp Hành cũng khiêm tốn đi nhiều.

Lâu lắm rồi Lâm Vấn Kinh chưa thấy mặt cậu ta, thế mà lại bất ngờ bắt gặp Diệp Hành đang nói gì đó với Hạ Tinh Nhiên ở dưới tòa ký túc xá.

Đến hôm nay ngành của bọn cậu và bên Máy tính mới thi xong môn cuối.


Ngày chót của tuần thi, nhiều ngành đã nghỉ từ đời, cả trường trông vắng vẻ đến lạ.
Mười một giờ bảy phút tối, dưới tòa ký túc không bóng người, gió đông ập vào người lạnh thấu xương.

Ánh trăng ảm đạm, Lâm Vấn Kinh đừng đằng xa xa, chẳng biết hai người đang nói chi, cũng không rõ sắc mặt Hạ Tinh Nhiên thế nào.
Cậu ngồi xuống bậc thang cạnh bồn hoa, mò thuốc và bật lửa ra, châm cháy.

Cậu không nghiện thuốc lá nặng, chỉ thi thoảng làm một hai điếu lúc lòng phiền tim muộn.

Cậu học hút thuốc từ giáo viên dạy trống, về sau người ấy cai thuốc vì một người đàn ông; còn cậu, vì Hạ Tinh Nhiên mà mãi chẳng bỏ được.
Có lẽ cả đời này cũng không cai nổi mất.
Hết chương 6..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương