Bất Tố Ly Thương
-
Chương 5
Bụng truyền đến cảm giác khác thường như bị kim châm, Phong Ngâm suy yếu mà mở mắt ra, chỉ mơ hồ thấy được thân ảnh một người di động.
-Cứu.._Phong Ngâm chậm rãi giơ tay lên, khẩn trương mà bắt lấy một góc quần áo của người nọ, âm thanh mỏng manh.
Người nọ cả kình, vội nắm lấy tay của Phong Ngâm, trấn tĩnh an ủi _: ”Đứa nhỏ không có việc gì, ngươi cứ yên tâm ngủ một lát đi.” Thấy Phong Ngâm an tâm nhắm mắt lại, người nọ mới ngoảnh đầu lau đi mồ hôi đang ở trên trán, tiếp tục bận rộn việc xử lý châm.
-Ta muốn đi vào thấy hắn.
-Chậm… chậm lại. Hắn vẫn còn đang ngủ, ngươi đừng đánh thức hắn.
-Ngươi vừa không nguyện nói cho ta biết thương thế của hắn nặng như thế nào, lại còn ngăn cản ta vào nhìn hắn, người rốt cuộc có ý đồ gì?
-Uy, ngươi đừng động một chút lại xuất kiếm a! Có người lại đối xử với ân nhân của ái nhân của chính mình như vậy sao?
-…………….
-Ta muốn đưa thuốc cho hắn, ngươi đừng lại tiếp tục xông tới.
Ca thán cùng lắc đầu, giương mắt về phái tháp thượng, người nọ đã muốn đứng dậy để thay đổi xiêm y sạch sẽ.Mặt mày mang nét xuân phong ôn hòa, không khỏi cười khổ_: “ Cuối cùng cũng tỉnh? Ngươi nếu không tỉnh thì cái mạng nhỏ của đại phu ta đây cũng sẽ không giữ được..”
Phong Ngâm ngồi nghiêng ở mép giường, đáy mắt mỉm cười _: “Sở huynh, huynh tính tình thích khi dễ người khác vẫn không đổi”
-Đúng, đúng…_Sở Tương Tích đem dược bưng đến trước mặt Phong Ngâm, cười đến mức không ổn _: “ Ta hiện tại sẽ bắt đầu khi dễ ngươi…”
Phong Ngâm nhăn mặt nhíu mi nhìn chằm chằm vào nước dược đen tuyền kia, vẻ mặt chần chờ.
-Không gây thương tổn cho hài tử của ngươi! Là thuốc an thai!_Sở Tương Tích tức giận, ngồi xuống chiếc ghế, thở dài _: “ Cũng không biết là ai một tháng trước còn trăm phương nghìn kế nhờ ta chế nên dược lạc thai a?” (lạc thai ý muốn dùng dể phá thai, tại ta thấy để nguyên hay hơn)
Phong Ngâm ánh mắt rối rắm,người trước mặt cũng đã là một lão nam nhân bốn mươi tuổi rồi, cá tính vẫn còn bướng bỉnh như vậy, dù cho tổn hại người khác cũng phải có bài bản hẳn hoi.
Thấy Phong Ngâm đem dược uống xong, Sở Tương Tích an tâm cười, cầm lấy cái bát không, cười đùa _: “Ngươi hiện tại nghĩ thông suốt cũng tốt, ta không muốn truyền nhân duy nhất trên đời của Bạch Ngọc tộc bị ngươi bóp chết.”
Phong Ngâm cười sang sảng _: “Ngươi câu tiếp theo có phải hay không là, ta đây chờ xem đứa nhỏ do “Ngọc Thạch” ban như thế nào mà xuất thế? “ ( Ngọc Thạch, ý chỉ thân phận tôn quý)
Sở Tương Tích quay người một cái xem thường.
Nhưng tám năm trước có người phát hiện ra được linh ngọc có tác dụng cải tử hoàn sinh. Vì để đoạt được linh ngọc đã vu hãm cho Bạch Ngọc tộc là tà tộc, làm cho Bạch Ngọc tộc bị giết hại. Phong Ngâm là truyền nhân duy nhất còn lưu lại. Hắn đương nhiên không hy vọng đứa nhỏ này vừa đến lại tuyệt nhiên biến mất không dấu vết.
Sở Tương Tích đột nhiên vạn phần ủy khuất nhìn Phong Ngâm còn vẫn chưa có bụng, âm thanh thưa thớt _: “ Nó vốn là cháu của ta….”
Phong Ngâm không nói gì bất cười, tay theo bản năng xoa bụng.
-Ta đến bây giờ vẫn không biết người hắn yêu là ai…_Sở Tương Tích thần sắc trở nên ảm đạm, trí nhớ lại nhớ về những chuyện trước kia, lẩm bẩm _:” Hắn cũng thật sự là dễ đối phó., thế nhưng lại cam tâm tình nguyện vì một tên hỗn đản chưa từng xuất hiện kia mà lấy thân dựng tử.(mang thai)
Sở Tương Tích hung hăng liếc Phong Ngâm một cái _:” Ngươi thật sự giống hắn mà”
-Phụ thân không phải là dễ đối phó, mà thật sự thương người kia_ Phong Ngâm vẫn thực lý giải, tình yêu luôn khiến cho người ta làm ra những việc mà mình chưa từng nghĩ đến.
-Nói như thế, ngươi cũng thương hắn?_ Sở Tương Tích đột nhiên đứng lên_:” Chỉ vì tám năm trước người xuất hiện chí là hắn mà người liền cứ thế vô tâm,luôn canh giữ bên cạnh hắn. Nếu là người khác ngươi có thể hay không cũng như thế, cam tâm tình nguyện vì hắn dựng tử? “
-Thế sự luôn không có chữ nếu.._Phong Ngâm lạnh nhạt cười _:”Nghĩ đến chuyện này chỉ là lo sợ không đâu, ta hiện giờ chỉ mong đứa nhỏ có thể bình an xuất thế…”
-Rồi ngươi qua trở về đem mạng trả lại cho hắn_ Sở Tương Tích thở dài, tóc trước lay động_: “ Tiểu Phong a Tiểu Phong, ta có nên hiểu là ngươi đã nhân yêu thành si hay không?”
Phong Ngâm không thể cãi lại, mình quả thật đang lấy một mạng để đổi một mạng, chính là đứa nhỏ này thủy chung vẫn vô tội, hắn chỉ đành có thể làm như vậy.
Sở Tương Tích thấy nét mặt Phong Ngâm có chút mệt mỏi, cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ nghiêm túc dặn dò_: “ Ba tháng này ngươi rất bôn ba, đứa nhỏ vẫn còn chưa ổn, ngươi nhớ lấy không cần phải lại một lần cử động dùng võ nữa”
Phong Ngâm mỉm cười gật đầu.
-Bất quá hiện tại, vệc cấp bách nhất là …_Sở Tương Tích có chút bất đắc dĩ chìa tay ra_:” Làm thế nào để thuyết phục cái tên Nhạn Thiên Nhai kia không cần giống như cái đầu gỗ mà giữ cửa ở trước dược lư của ta.”
*******
Làm cho ta đây oán hận một chút: …..
Một chương này rất trọng yếu nha ~ mọi người phải thật sự chăm chú xem từng chút nha ~ cười tà ác ~
Ngày mái bắt đầu học theo đà điểu rồi T_T Cập nhật chậm rất nhiều T_T Mọi người nhớ phải đợi ta nha
-Cứu.._Phong Ngâm chậm rãi giơ tay lên, khẩn trương mà bắt lấy một góc quần áo của người nọ, âm thanh mỏng manh.
Người nọ cả kình, vội nắm lấy tay của Phong Ngâm, trấn tĩnh an ủi _: ”Đứa nhỏ không có việc gì, ngươi cứ yên tâm ngủ một lát đi.” Thấy Phong Ngâm an tâm nhắm mắt lại, người nọ mới ngoảnh đầu lau đi mồ hôi đang ở trên trán, tiếp tục bận rộn việc xử lý châm.
-Ta muốn đi vào thấy hắn.
-Chậm… chậm lại. Hắn vẫn còn đang ngủ, ngươi đừng đánh thức hắn.
-Ngươi vừa không nguyện nói cho ta biết thương thế của hắn nặng như thế nào, lại còn ngăn cản ta vào nhìn hắn, người rốt cuộc có ý đồ gì?
-Uy, ngươi đừng động một chút lại xuất kiếm a! Có người lại đối xử với ân nhân của ái nhân của chính mình như vậy sao?
-…………….
-Ta muốn đưa thuốc cho hắn, ngươi đừng lại tiếp tục xông tới.
Ca thán cùng lắc đầu, giương mắt về phái tháp thượng, người nọ đã muốn đứng dậy để thay đổi xiêm y sạch sẽ.Mặt mày mang nét xuân phong ôn hòa, không khỏi cười khổ_: “ Cuối cùng cũng tỉnh? Ngươi nếu không tỉnh thì cái mạng nhỏ của đại phu ta đây cũng sẽ không giữ được..”
Phong Ngâm ngồi nghiêng ở mép giường, đáy mắt mỉm cười _: “Sở huynh, huynh tính tình thích khi dễ người khác vẫn không đổi”
-Đúng, đúng…_Sở Tương Tích đem dược bưng đến trước mặt Phong Ngâm, cười đến mức không ổn _: “ Ta hiện tại sẽ bắt đầu khi dễ ngươi…”
Phong Ngâm nhăn mặt nhíu mi nhìn chằm chằm vào nước dược đen tuyền kia, vẻ mặt chần chờ.
-Không gây thương tổn cho hài tử của ngươi! Là thuốc an thai!_Sở Tương Tích tức giận, ngồi xuống chiếc ghế, thở dài _: “ Cũng không biết là ai một tháng trước còn trăm phương nghìn kế nhờ ta chế nên dược lạc thai a?” (lạc thai ý muốn dùng dể phá thai, tại ta thấy để nguyên hay hơn)
Phong Ngâm ánh mắt rối rắm,người trước mặt cũng đã là một lão nam nhân bốn mươi tuổi rồi, cá tính vẫn còn bướng bỉnh như vậy, dù cho tổn hại người khác cũng phải có bài bản hẳn hoi.
Thấy Phong Ngâm đem dược uống xong, Sở Tương Tích an tâm cười, cầm lấy cái bát không, cười đùa _: “Ngươi hiện tại nghĩ thông suốt cũng tốt, ta không muốn truyền nhân duy nhất trên đời của Bạch Ngọc tộc bị ngươi bóp chết.”
Phong Ngâm cười sang sảng _: “Ngươi câu tiếp theo có phải hay không là, ta đây chờ xem đứa nhỏ do “Ngọc Thạch” ban như thế nào mà xuất thế? “ ( Ngọc Thạch, ý chỉ thân phận tôn quý)
Sở Tương Tích quay người một cái xem thường.
Nhưng tám năm trước có người phát hiện ra được linh ngọc có tác dụng cải tử hoàn sinh. Vì để đoạt được linh ngọc đã vu hãm cho Bạch Ngọc tộc là tà tộc, làm cho Bạch Ngọc tộc bị giết hại. Phong Ngâm là truyền nhân duy nhất còn lưu lại. Hắn đương nhiên không hy vọng đứa nhỏ này vừa đến lại tuyệt nhiên biến mất không dấu vết.
Sở Tương Tích đột nhiên vạn phần ủy khuất nhìn Phong Ngâm còn vẫn chưa có bụng, âm thanh thưa thớt _: “ Nó vốn là cháu của ta….”
Phong Ngâm không nói gì bất cười, tay theo bản năng xoa bụng.
-Ta đến bây giờ vẫn không biết người hắn yêu là ai…_Sở Tương Tích thần sắc trở nên ảm đạm, trí nhớ lại nhớ về những chuyện trước kia, lẩm bẩm _:” Hắn cũng thật sự là dễ đối phó., thế nhưng lại cam tâm tình nguyện vì một tên hỗn đản chưa từng xuất hiện kia mà lấy thân dựng tử.(mang thai)
Sở Tương Tích hung hăng liếc Phong Ngâm một cái _:” Ngươi thật sự giống hắn mà”
-Phụ thân không phải là dễ đối phó, mà thật sự thương người kia_ Phong Ngâm vẫn thực lý giải, tình yêu luôn khiến cho người ta làm ra những việc mà mình chưa từng nghĩ đến.
-Nói như thế, ngươi cũng thương hắn?_ Sở Tương Tích đột nhiên đứng lên_:” Chỉ vì tám năm trước người xuất hiện chí là hắn mà người liền cứ thế vô tâm,luôn canh giữ bên cạnh hắn. Nếu là người khác ngươi có thể hay không cũng như thế, cam tâm tình nguyện vì hắn dựng tử? “
-Thế sự luôn không có chữ nếu.._Phong Ngâm lạnh nhạt cười _:”Nghĩ đến chuyện này chỉ là lo sợ không đâu, ta hiện giờ chỉ mong đứa nhỏ có thể bình an xuất thế…”
-Rồi ngươi qua trở về đem mạng trả lại cho hắn_ Sở Tương Tích thở dài, tóc trước lay động_: “ Tiểu Phong a Tiểu Phong, ta có nên hiểu là ngươi đã nhân yêu thành si hay không?”
Phong Ngâm không thể cãi lại, mình quả thật đang lấy một mạng để đổi một mạng, chính là đứa nhỏ này thủy chung vẫn vô tội, hắn chỉ đành có thể làm như vậy.
Sở Tương Tích thấy nét mặt Phong Ngâm có chút mệt mỏi, cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ nghiêm túc dặn dò_: “ Ba tháng này ngươi rất bôn ba, đứa nhỏ vẫn còn chưa ổn, ngươi nhớ lấy không cần phải lại một lần cử động dùng võ nữa”
Phong Ngâm mỉm cười gật đầu.
-Bất quá hiện tại, vệc cấp bách nhất là …_Sở Tương Tích có chút bất đắc dĩ chìa tay ra_:” Làm thế nào để thuyết phục cái tên Nhạn Thiên Nhai kia không cần giống như cái đầu gỗ mà giữ cửa ở trước dược lư của ta.”
*******
Làm cho ta đây oán hận một chút: …..
Một chương này rất trọng yếu nha ~ mọi người phải thật sự chăm chú xem từng chút nha ~ cười tà ác ~
Ngày mái bắt đầu học theo đà điểu rồi T_T Cập nhật chậm rất nhiều T_T Mọi người nhớ phải đợi ta nha
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook