Bật Thốt Lên Nói Yêu Em FULL
-
Chương 3
3.
Bị chọc thủng chiêu trò anh ấy cũng không thấy xấu hổ ngược lại còn hỏi tôi: “Vì sao kéo anh vào danh sách đen trên Wechat?”
“Nguyên nhân chắc hẳn anh phải biết chứ?” Tôi nói với vẻ âm dương quái khí: “Bởi vì tôi vẫn còn tơ vương tới người yêu cũ, bởi vì tôi chỉ xem anh như món đồ chơi giải sầu, bây giờ tôi cảm thấy anh không còn giá trị nữa cho nên đã đến lúc chúng ta nên cúi chào nhau.
”
Sau đó Vệ Triều gửi cho tôi cái meme khó chịu.
Là một con vịt Koduck, phía dưới còn có dòng chữ: “Đồ đầu vịt, những lời nói tức giận đó tôi không tin!”
Tôi nhìn chằm chằm màn hình rồi cười to một tiếng.
Vệ Triều lại gửi cho tôi một đoạn voice: “Khương Duyệt, ngày đó anh nói thế là không đúng nhưng nhất định đó không phải là nguyên nhân em đòi chia tay.
Em nói đi, rốt cuộc vì sao kéo anh vào danh sách đen? Chẳng lẽ ngay cả cơ hội giải thích cũng không muốn cho anh sao?”
Ngón tay tôi khẽ run, sự đau đớn trong lòng khiến tôi suýt chút nữa không cầm nổi điện thoại được.
Khi đã ổn định được tinh thần, tầm mắt bắt đầu mơ hồ.
Tôi đưa tay quét mắt, sau đó gõ từng chữ vào khung thoại: “Buổi tối hôm đó em thấy anh và người phụ nữ kia ở trên xe.
”
Một chiếc Maserati màu tím, bên cạnh là người phụ nữ mặc váy tơ tằm màu quả nho kéo cánh tay Vệ Triều lên xe.
Cách một đường cái và bồn hoa, lúc tôi cầm hộp cơm nắm nóng hổi ở trên tay đi ra từ cửa hàng tiện lợi đã nhìn thấy một màn này.
Sửng sốt hai giây, tôi lấy điện thoại ra nhắn tin cho Vệ Triều: “Anh đang ở đâu?”
Rất lâu sau Vệ Triều mới trả lời: “Ở tổ tiết mục sửa bản thảo! Vợ à, sao em chưa ngủ?”
Tôi gọi điện thoại.
Tiếng nhạc kéo dài một lúc Vệ Triều mới nhận máy.
Bên kia yên lặng, âm thanh của anh ấy còn mang theo vẻ mệt mỏi, thêm vào đó là sự vui sướng khó đè nén: “Làm sao thế? Nhớ anh à?”
Sao tôi có thể quên diễn viên talk show cũng là diễn viên chứ?
Đối mặt với kỹ năng diễn xuất của anh ấy tôi vẫn bình tĩnh, im lặng một lúc mới nói:
“Không có việc gì, em chỉ muốn xác nhận chút, nếu đêm nay anh không về thì em sẽ khóa trái cửa.
”
“Đừng khóa, ngày mai anh về đưa bữa sáng cho em.
”
Tôi cong môi, cúp điện thoại, ném hộp cơm nắm vào thùng rác.
Ngay từ đầu đã thấy sắc nổi lòng tham sao có thể hy vọng trước sau như một?
Sáng sớm hôm sau Vệ Triều về nhà, tôi ngậm bàn chải đánh răng đi ra mở cửa, thấy lưng anh ấy dựa vào cánh cửa trong lòng còn ôm hai hộp cơm chiên.
“Sao em không để cửa cho anh?”
Tôi bình tĩnh nói: “Quên mất.
”
Khó có được cuối tuần rảnh rỗi, tôi và Vệ Triều đi tới rạp chiếu phim xem bộ “Tô Hà Châu” mới ra.
Trên đường về nhà anh ấy như đứa con nít đá hòn đá nhỏ ven đường, bỗng nhiên nói lời kịch: “Nếu có một ngày anh đi rồi em sẽ giống như mô tơ đi tìm anh không?”
Mỗi lần xem xong một bộ phim anh ấy sẽ dùng một câu thoại để diễn với tôi, đây là câu chuyện mà Vệ Triều đã làm đi làm lại không biết bao nhiêu lần.
Nhưng trong nháy mắt đó tôi không muốn phối hợp với anh ấy, vì thế nói: “Không.
”
Vệ Triều dừng chân lại, đột nhiên quay đầu nhìn tôi.
Tôi nói: “Chia tay đi, Vệ Triều.
”
Sau khi thăng chức tình cảm biến chất, sau đó nữa là những tiết mục cãi nhau vì chuyện này chuyện nọ, trên phim đã diễn quá nhiều lần cho nên tôi không muốn nó xảy ra trong cuộc sống của mình.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook