Bát Tại Tường Đầu Đẳng Hồng Hạnh
-
Chương 92: Mơ tưởng vứt bỏ ta
Dịch Phi Yên bỗng giật mình tỉnh giấc, thở hổn hển từng ngụm lớn. Giấc mộng đó hắn không thể nào quên được, nó cứ lặp đi lặp lại trong đầu hắn.
Hắn vòng tay ôm chặt hai vai, gió lạnh rả rích, y phục trên người hắn thì đã sớm không có một chút công dụng giữ ấm nào nữa. Toàn thân hắn rất đau đớn, vết thương hoàn toàn không có dấu hiệu hồi phục, trước đó vài ngày hắn lại bị một trận đòn, cũng không có hảo hảo xử lý vết thương, hiện tại hắn hầu như không nhìn thấy gì, mỗi bước đi đều vô cùng đau đớn.
Những thủ vệ này nhận tiền của Thiên Hương, nhưng cũng không có nghe theo lời hắn mà chiếu cố Dịch Phi Yên, mà càng hành hạ hắn nhiều hơn.
Thân thể hắn giờ gầy gò vô cùng, hầu như không có bữa nào được ăn cơm, cuộc sống không bằng súc vật, tiết trời lại giá rét vô cùng, hắn ngủ trên một phiến đá lạnh lẽo, làn da vốn tinh tế trắng nõn của hắn nay đã loang lổ vết máu.
“Đáng chết! Con bà nó, thật quá xui xẻo!” Một gã thủ vệ vừa thua bạc liền chửi bới ầm ĩ. Càng nghĩ càng thấy bực mình, nhìn thấy Dịch Phi Yên liền thuận chân đạp hắn một cước: “Ngươi ngây ngốc nằm đó làm gì? Muốn chết phải không? Con bà nó, cứ thấy cái tên quái vật như ngươi là biết ngay không có chuyện gì tốt cả!”
Thủ vệ rút roi ra, điên cuồng vụt xuống người Dịch Phi Yên. Vết thương cũ chưa lành, lại thêm vết thương mới, thân thể Dịch Phi Yên sớm đã không còn chỗ nào lành lặn.
Hắn quật cường không chịu cúi đầu, gắt gao cắn môi, trừng mắt nhìn gã thủ vệ đó. Hắn không nhìn thấy gì, thế nhưng ánh mắt của hắn khiến cho mấy gã thủ vệ ở đó đều phải kinh sợ.
Thủ vệ xì một tiếng, khinh miệt nói: “Cái đồ yêu quái, lão tử hôm nay phải đánh chết ngươi!”
Hắn cũng không né tránh, yên lặng chịu đựng.
Gã thủ vệ giơ tay chém xuống, máu tươi liền trào ra trên mặt Dịch Phi Yên, máu hắn mang kịch độc, rất nhanh liền biến thành màu đen, tanh tưởi, Dịch Phi Yên chán ghét cực kỳ, không nhịn được dùng tay áo lau sạch khuôn mặt của hắn.
“Thủ vệ ở đây toàn bộ tru di cửu tộc, một người cũng không lưu lại.”
Động tác của Dịch Phi Yên nhất thời khựng lại, sau đó hai tay hắn bắt đầu run rẩy, thanh âm này quá đỗi quen thuộc, là thanh âm của người hắn ngày đêm mong nhớ.
An Minh Hiên phi ngựa suốt ngày đêm, hầu như không hề nghỉ ngơi, cuối cùng cũng đến được nơi này, vừa nãy thấy thủ vệ vung roi đánh Dịch Phi Yên, một roi này tựa như đánh vào trong lòng hắn, tan nát cõi lòng. Hắn phẫn nộ rút ngay bội kiếm bên hông ra kết liễu tính mạng của gã thủ vệ đó.
An Minh Hiên nhìn thấy Dịch Phi Yên như vậy, y phục mỏng manh rách nát, cả người đều là vết thương, tóc hắn lại bạc trắng như vậy, đôi mắt hắc sắc giờ đây trở thành vô thần, mất hết ánh sáng. Vết sẹo trên mặt thập phần dữ tợn, chân hắn cũng toàn là vết thương, còn bắt đầu lên mủ, hắn bị người ta hành hạ dằn vặt thành cái dạng này, ai còn có thể nhận ra hắn là Dịch Phi Yên tuyệt sắc trước đây? Chính là thiếu chủ Minh giáo thiên hạ vô địch?
“Tiểu Hồng Hạnh, ta đã tới chậm.” Hắn quỳ gối trước mặt Dịch Phi Yên, gắt gao ôm lấy thân mình yếu ớt của Dịch Phi Yên.
“Đau không?” An Minh Hiên nhẹ nhàng xoa xoa mặt hắn, vết thương đã đóng vảy phủ kín một bên mặt.
Dịch Phi Yên quay ngoắt đi, tránh khỏi vòng tay của hắn, loạng choạng đứng lên, xoay người đi sang một hướng khác, hắn muốn tránh An Minh Hiên càng xa càng tốt, tại sao vẫn còn xuất hiện trước mặt hắn?
“Ngươi lại muốn vứt bỏ ta sao? Dịch Phi Yên ngươi đứng lại đó cho ta!” Hắn ôm lấy thắt lưng của Dịch Phi Yên, sao tiểu Hồng Hạnh của hắn lại gầy đến như vậy? Hắn hầu như không dám ôm chặt, chỉ sợ sẽ lộng thương Dịch Phi Yên giờ chỉ còn là da bọc xương.
“Tiểu Hồng Hạnh, theo ta trở về đi, chúng ta không bao giờ rời nhau nữa. Ngươi đừng hòng mơ tưởng đến việc vứt bỏ ta.” Nước mắt của An Minh Hiên trào ra thấm ướt y phục, khiến vết thương trên lưng Dịch Phi Yên trở nên đau nhức. Thấy Dịch Phi Yên co rút người lại, An Minh Hiên vội vã buông hắn ra rồi lấy một kiện áo choàng khoác lên người hắn.
Dịch Phi Yên lạnh lùng xoay người, tiếp tục bước đi, xiềng xích trên cổ hắn vẫn như cũ gây ra những tiếng động vô cùng ầm ỹ.
“Là ai? Ai dám dùng xiềng xích trói hắn? Là ngươi? Hay là ngươi?” An Minh Hiên rít gào, tay vung bội kiếm, hai mắt đỏ vằn lên, sát khí dọa người vô cùng.
“Ngây ngốc đứng đó làm gì? Lập tức điều binh mang tất cả lũ này ra tru di cửu tộc, toàn bộ đều giết hết!” An Minh Hiên lấy tấm lệnh bài mấy hôm trước lão cha cho hắn ra.
Hắn ra lệnh một tiếng, tiếng gào thét liền vang động khắp cả một vùng, máu chảy thành sông.
Tất cả mọi chuyện này Dịch Phi Yên đều làm như không nghe thấy, lẳng lặng ngồi trên một tảng đá.
An Minh Hiên cố sức chém đứt xiềng xích, lệ rơi đầy mặt, hắn kỳ thực không phải yếu đuối như vậy, nam nhi vốn không nên rơi lệ, thế nhưng nhìn thấy Dịch Phi Yên như vậy, hắn có thể nào không rơi lệ?
Hắn đã từng nghĩ, nếu đã li khai, vậy thì cứ phải tiêu sái mà đi, mặc dù sau này không thể gặp được Dịch Phi Yên nữa, mặc dù trong lòng hắn đau khổ đến mức muốn chết đi, thế nhưng hắn tuyệt không rơi lệ.
Hắn quỳ gối trước mặt Dịch Phi Yên, hai tay ôm lấy khuôn mặt gầy gò của y, “Tiểu Hồng Hạnh, ngươi có từng nhớ đến ta hay không a? Ta rất nhớ ngươi, ngay cả trong mộng cũng nhớ đến ngươi, vậy mà giờ ngươi còn cáu kỉnh như vậy.”
“Tiểu Hồng Hạnh, ngươi về sau sẽ không được sống tốt, ngươi coi ta là ai hả? Chỉ cho ta cùng ngươi hưởng vinh hoa phú quý, lại không thể cùng ngươi đồng cam cộng khổ hay sao? Tiểu Hồng Hạnh, ngươi coi ta là kể nông cạn như vậy sao?” An Minh Hiên tự nói tự nghe, lại bắt đầu rơi lệ.
Đôi mắt xếch nguyên bản sáng lấp lánh như bảo ngọc của Dịch Phi Yên hôm nay đã không còn phân rõ trắng đen. An Minh Hiên đột nhiên phát hiện, đôi mắt của hắn không hề có thần như mọi khi, An Minh Hiên liền run run vẫy tay trước mặt hắn một chút, nức nở nói: “Mắt của ngươi bị làm sao vậy? Tiểu Hồng Hạnh, ngươi mau nói chuyện a? Rốt cuộc là ngươi bị làm sao? Ngươi nhìn ta a, vì sao lại như vậy? Vì sao lại như vậy?”
Dịch Phi Yên đẩy hắn ra, chán ghét xoay người sang hướng khác, từng bước từng bước rời xa hắn.
Thiên Hương nghẹn ngào nhìn tất cả mọi chuyện, đi tới bên cạnh An Minh Hiên, nhẹ giọng nói: “Hắn bị trúng độc, hai mắt đều bị mù cả rồi.”
“Không có khả năng, tiểu Hồng Hạnh, ngươi mau theo ta về, nhất định có thể trị tốt, chúng ta sẽ tìm thái y tốt nhất! Ngươi mau theo ta!”
Hắn sống chết ôm lấy thắt lưng của Dịch Phi Yên, không cho y rời đi.
“Ta đã sớm vứt bỏ ngươi, ta đã sớm chán ghét ngươi rồi, ngươi sao lại đê tiện như vậy? Cút, không nên tái xuất hiện trước mặt ta.” Dịch Phi Yên rốt cuộc cũng mở miệng, thanh âm có chút khàn khàn, nhưng vẫn vô cùng kiêu ngạo. Hắn gỡ từng ngón tay của An Minh Hiên ra, cuối cùng cũng có thể thoát khỏi vòng tay ôm ấp của y, rồi lại tiếp tục tập tễnh bước đi.
“Ta mặc kệ vừa rồi ngươi có nói đúng sự thật hay không, có đúng là những gì ngươi thực sự nghĩ trong đầu hay không, nếu như ngày hôm nay ngươi không theo ta, ta liền chết ở chỗ này! Dịch Phi Yên, ngươi cứ thử đi thêm một bước nữa xem!”
Dịch Phi Yên liền dừng lại, y đang bị hắn bức đến mức không thể thở nổi.
“Tiểu Hồng Hạnh, mau theo ta về đi, chúng ta cùng nhau bắt đầu lại một lần nữa. Ngươi muốn làm cái gì, ta đều cùng ngươi, ngươi muốn mấy lần ta đều tùy tiện ngươi, về sau khi ở trên giường ta đều nghe theo lời ngươi, có được hay không? Theo ta trở về!” An Minh Hiên nhỏ giọng năn nỉ, chậm rãi tới gần Dịch Phi Yên, bất ngờ xuất chưởng đập vào gáy hắn, rồi vòng tay ôm lấy thân hình Dịch Phi Yên đang ngã xuống.
Thiên Hương sửng sốt một chút, “Đồ đệ ngươi làm cái gì vậy?”
“Không làm như vậy sao có thể mang hắn đi? Không thể tiếp tục để hắn như vậy được.”
An Minh Hiên rốt cuộc cũng có thể ôm hắn, gắt gao ôm chặt vào trong lòng, y rất sợ nếu như hiện tại y buông tay thì tất cả sẽ biến mất. Ôm lấy hắn giống như ôm lấy cả thế gian. Dịch Phi Yên nguyên bản vốn không mập, nay lại càng gầy yếu hơn. An Minh Hiên làm sao có thể không đau lòng, bởi vì y đã yêu thương hắn đến mức phát rồ lên rồi.
Những chỗ bọn họ đi qua, máu chảy thành sông, mấy trăm thủ vệ ở mỏ đá, đều bị giết sạch không tha một ai.
Thiên Hương không đành lòng nhìn nữa, kéo tay An Minh Hiên, nỗ lực ngăn cản, “Đồ đệ, ngươi đây là lạm sát kẻ vô tội!”
“Tiểu Hồng Hạnh của ta không phải là người vô tội sao? Những kẻ đã khi dễ hắn đều phải chết.”
Thiên Hương sửng sốt một chút, trong trí nhớ của hắn, tên đồ đệ này từ trước tới giờ luôn luôn hi hi ha ha, không bao giờ ưu sầu, đối đãi với mọi người đều bình đẳng như nhau. Không nghĩ tới, hắn lại chỉ vì một người mà cải biến nhiều như vậy.
Dọc theo đường đi An Minh Hiên đều gắt gao ôm chặt lấy Dịch Phi Yên, sợ mã xa xóc nảy sẽ làm Dịch Phi Yên tỉnh giấc, bọn họ cũng không có vội vã quay về kinh, mà là đi tới chiếu tướng phủ bên trong thành. Vẫn còn có một người mà An Minh Hiên hắn không thể buông tha, hắn đã kiểm chứng, xác thực là Tô Mộc Dương đem Dịch Phi Yên đến sung quân tại mỏ đá.
Cấm vệ quân đông đảo theo sau lưng An Minh Hiên bày trận bao vây chiếu tướng phủ.
Tô Mộc Dương một thân triều phục, xuất môn nghênh tiếp.
“Chẳng hay Hiên Vương gia đại giá quang lâm, mạt tướng không tiếp đón từ xa, mong Vương gia thứ tội!” Tô Mộc Dương bán quỳ cúi đầu hành lễ.
An Minh Hiên lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, sau đó nói: “Quỳ xuống!”
Tô Mộc Dương sửng sốt một chút, võ tướng từ trước tới giờ đều chỉ hành lễ như vậy, vì sao hắn lại phải quỳ xuống? Tuy rằng vô cùng kinh ngạc, thế nhưng Tô Mộc Dương vẫn phải quỳ xuống. Hắn mới vừa quỳ xuống, An Minh Hiên liền xuất cước đạp thẳng vào ngực hắn, Tô Mộc Dương do bất ngờ nên liền gục xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.
“Vương gia đây là ý gì?” Tô Mộc Dương có chút tức giận hỏi.
An Minh Hiên lạnh nhạt nói: “Người đâu, tước mũ quan của Tô Mộc Dương, đem ra ngoài xử trảm, tịch thu toàn bộ tài sản!”
“Hiên Vương gia, mạt tướng đã phạm tội? Nếu không có chứng cứ thì chính là đang vu cáo cho mạt tướng, mạt tướng sẽ vào kinh diện thánh, thỉnh hoàng thượng chủ trì công đạo!” Tô Mộc Dương hắn tối không quen nhìn thấy kẻ khác ỷ thế hiếp người, An Minh Hiên bất quá chỉ là sinh ra trong hoàng thất, chính là có một thân thế tốt, nếu không nói đến điều này, thì An Minh Hiên chỉ là một gã côn đồ, nếu ở trong lãnh địa của hắn, đã sớm bị hắn bóp chết không biết bao nhiêu lần.
An Minh Hiên cười lạnh nói: “Bản vương muốn ngươi chết, tự nhiên sẽ có nghìn vạn lý do xác đáng, tùy tiện có thể tru di cửu tộc nhà ngươi.”
“An Minh Hiên, ta kính ngươi là Vương gia, cũng đã nể mặt ngươi, ngươi không nên khinh người quá đáng!” Tô Mộc Dương nổi giận nói lớn.
An Minh Hiên cười nhạt nói: “Khinh người quá đáng? Ngươi cũng xứng nói câu này sao? Người đâu, còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau bắt cái tên nghịch tặc có ý đồ mưu phản này lại!”
Cấm vệ quân tiến lên, bao vây Tô Mộc Dương, nhưng gã đâu dễ dàng thúc thủ chịu trói như vậy, vội rút bội kiếm ra giao đấu cùng cấm vệ quân.
Gã luôn miệng chửi bới An Minh Hiên, nhưng hắn lại làm như không nghe thấy, nhẹ giọng cười nhạo, sau đó lập tức trở về thì thấy Dịch Phi Yên đã tỉnh lại, hắn liền nhìn ái nhân với đôi mắt trần ngập yêu thương.
An Minh Hiên tươi cười nói: “Tiểu Hồng Hạnh ngươi đã tỉnh rồi a?”
Dịch Phi Yên nghe thấy tiếng đánh nhau ở bên ngoài, không biết đã xảy ra chuyện gì, liền vén mành lên muốn nhìn thử một chút, nhưng khi hắn vươn tay ra thì mới chợt nhớ ra mình căn bản là không nhìn thấy gì, liền chua xót cười tự giễu. An Minh Hiên nhìn vậy trong lòng sao có thể không chua xót, nhưng nhất thời cũng không biết làm cách nào để Dịch Phi Yên cảm thấy thoải mái hơn.
Tô Mộc Dương vẫn đang so kiếm cùng cấm vệ quân, thấy bên này có động liền nhìn thoáng qua một cái, vừa vặn thấy được Dịch Phi Yên đang ngồi trong mã xa, lập tức hiểu ra căn nguyên sự việc, liền lớn tiếng chửi bới: “Ngươi, đồ kỹ nữ thối tha! Nguyên là là ngươi thông đồng với An Minh Hiên, lão tử cứu ngươi một mạng, ngươi ngược lại còn dám hại ta!”
Dịch Phi Yên nhíu nhíu mày, vết thương trên mặt không những không ghê sợ mà còn khiến hắn càng trở nên tà mị.
Nhân cơ hội hắn đang thất thần, An Minh Hiên liền phi thân lên, nhanh như cắt đã cắt lưỡi của Tô Mộc Dương, máu chảy ròng ròng.
“Mau bắt hắn lại, ngày mai mang ra xử trảm!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook