Bát Tại Tường Đầu Đẳng Hồng Hạnh
-
Chương 61: Thanh lâu treo biển hành nghề (trung hạ)
An Minh Hiên theo nữ tử kia xuống lầu, nữ tử kia dáng đi đong đưa chập chờn như rắn nước vậy.
Tám mỹ thiếp trong phủ hắn, cũng chưa có ai từng đi như vậy, khiến hắn nhất thời có chút choáng váng.
“Tỷ tỷ, có thể đi nhanh lên một chút không?” An Minh Hiên có chút phiền muộn trong lòng bực dọc nói.
Nàng kia quay đầu lại trừng mắt liếc hắn, cười mắng: “Ngươi thì biết cái gì? Đi như thế này mới là xinh đẹp quyến rũ. Nam nhân đều thích hồ ly tinh!”
An Minh Hiên sửng sốt một chút, nữ tử này rất có tiềm năng làm tiểu thiếp a!
Nàng kia lại nói: “Học theo đi, ta đi như thế nào, ngươi liền đi như thế, tỷ tỷ bảo chứng tối nay ngươi sẽ có khách nhân!”
An Minh Hiên gật đầu cười nói: “Tỷ tỷ, ta chuộc thân cho ngươi nhé! Nhân tài như ngươi ở chỗ này không được trọng dụng thật phí! Ta đưa ngươi vào hoàng cung, ngươi khẳng định có thể phiên vân phúc vũ!”
Nữ tử cười nói: “Đệ đệ ngươi thật có lòng. Tỷ tỷ cảm tạ ngươi, bất quá ta ở chỗ này cũng đã quen, lười thay đổi.” Nàng suy nghĩ một chút lại nói: “Hôm nay cũng có một tiểu nhan gia ham thích nam phong, tướng mạo của ngươi coi như là thượng đẳng, đợi lát nữa gặp khách nhân thì phải tỏ ra quyến rũ, gợi cảm, chỉ cần có người nhìn ngươi, ngươi phải đáp trả. Phải biết linh hoạt nhanh trí một chút, hiểu không?”
An Minh Hiên gật đầu, đi theo phía sau nữ tử đó, học theo dáng đi của nàng, cũng bắt đầu đi theo kiểu uốn lượn như rắn của nàng.
An Minh Hiên có một ưu điểm, chính là rất thông minh, hơn nữa học cái gì biết cái đó, lúc này bước đi đã có vài phần nhẹ nhàng lay động, mang theo khí chất của những người trong chốn phong trần.
Trong đại sảnh luôn ầm ĩ náo nhiệt, hát xướng, khiêu vũ, oanh oanh yến yến, yến sấu hoàn phì, rất náo nhiệt.
An Minh Hiên cùng nữ tử kia ngồi xuống một bàn gần đại môn, ở đây không phải vị trí tốt nhất, thế nhưng xác thực là vị trí được người khác nhìn thấy đầu tiên khi vừa vào cửa.
An Minh Hiên hơi nghiêng người ngồi ngay ngắn lại.
Nàng kia thấy thế nhíu nhíu mày nói: “Ngươi làm như thế không được, người khác còn tưởng rằng ngươi là khách của ta a. Khi ngồi cũng rất quan trọng, phải thật lẳng lơ! Thân thể hơi nghiêng sang một bên, y phục của ngươi hôm nay vô cùng tốt, trước ngực không ngại lộ ra một chút, thế nhưng không nên phô ra quá nhiều, cảm giác như ẩn như hiện luôn là tốt nhất. Khi uống rượu, đầu lưỡi nhất định phải vươn ra, phải liếm liếm môi trên của ngươi. Còn có thân thể của ngươi nhất định phải làm ra vẻ mềm mại, khiến cho bất cứ người nam nhân nào nhìn thấy, đều phải muốn ôm ngươi vào lòng!”
An Minh Hiên nghe được mục trừng khẩu ngốc, tuy nói Kỳ Hạ cùng Mộ Thu cũng là xuất thân phong trần, thế nhưng hai người kia cũng đã từng là danh môn chính phái, hơn nữa lại là bán nghệ không bán thân, cho nên chỉ là quyến rũ, chứ không phải là yêu mị..
Nữ tử này hôm nay dạy hắn, đều là thủ đoạn quyến rũ nam nhân, những điểu này giảng cho một nam nhân như hắn, thật đúng là khiến hắn trong khoảng thời gian ngắn không tiếp thu được.
An Minh Hiên hỏi: “Tỷ tỷ, ta còn không biết tên ngươi a? Ngày khác nhất định đáp tạ!”
Nữ tử nhẹ nhàng nở nụ cười, khẽ chu môi nói: “Lục Ngạc.”
An Minh Hiên vốn định ca ngợi vài câu, khoe mẽ văng chương một chút, thế nhưng lại nhớ ra hắn trước đây làm sao cũng không thuộc được mấy câu thơ cổ. Vì vậy chỉ có thể cười nói: “Tên rất hay!”
Lục Ngạc nở nụ cười một chút, sóng mắt lưu chuyển, bỗng nhiên nói: “Đệ đệ có người nhìn ngươi kìa, nhớ kỹ những điều ta dạy cho ngươi. Đi thôi!”
An Minh Hiên học theo bộ dạng của Lục Ngạc, mắt phượng khêu gợi, liếc mắt nhìn nam tử đó, sau đó đứng lên, từng bước đong đưa tiến đến.
Nam tử kia mặc thanh sắc bào tử, vóc người cao gầy, nhưng mà lại gầy yếu, khúm núm, vừa nhìn đã biết là một thư sinh.
An Minh Hiên khoát một tay lên vai hắn, ngón tay chậm rãi ve vuốt cằm hắn, thổi một hơi vào tai hắn: “Công tử.”
Công tử nọ run lên một chút, trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.
Quả thực chỉ một tiếng gọi của An Minh Hiên đã khiến thư sinh này mất hồn rồi.
Thanh y công tử sửng sốt một chút, thanh âm có chút run: “Xin hỏi các hạ tìm ta có việc gì sao?”
An Minh Hiên tiếp tục nói vào tai hắn: “Công tử chúng ta vào trong phòng rồi nói được không?“ Vừa nói vừa cọ cọ vào hạ thân của hắn một chút.
Công tử kia chính là chỉ giả bộ chối từ, liền theo An Minh Hiên lên lầu.
An Minh Hiên quay đầu lại nhìn Lục Ngạc.
Lục Ngạc mỉm cười một chút, vươn ngón tay cái.
Cửa phòng binh một tiếng một tiếng đóng lại.
Thư sinh có chút cảm giác vừa bước chân lên thuyền của hải tặc. Vô thức ôm chặt túi tiền, run rẩy nói: “Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi muốn làm gì?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook