Thời điểm kết thúc công việc, An Trình Điển trên đường trở về tiện đường mua đồ ăn khuya, về tới liền phát hiện trong phòng không thấy Văn Lược đâu, hành lý cũng không thấy.

Văn Lược chuyển ra ngoài? Chẳng lẽ bởi vì chuyện tối hôm qua?

An Trình Điển gọi điện thoại cho Văn Lược, Văn Lược bắt máy, hắn nói mệt nhọc phải nghỉ ngơi, có việc gì ngày mai nói. Sau đó cúp điện thoại.

Đỗ Minh Thành trên giường ngủ mơ mơ màng màng, lẩm bẩm: “Người lớn như vậy rồi sẽ không bị lạc, ngủ đi! Ngủ đi!”

An Trình Điển thở dài, hắn đương nhiên biết y sẽ không sao, hắn để ý chính là người này có phải hay không bị dọa bỏ chạy.

Bất quá chuyện này không khó đoán, ngay cả người cùng hành lý đều không thấy đâu, vậy cũng chỉ có một khả năng, bản thân tự lấy phòng riêng, nhưng thời điểm hắn đi xuống hỏi, tiếp tân nói cho hắn biết, nơi này đã đầy, không có khả năng lấy thêm một phòng. Nếu Văn Lược dọn đến khách sạn khác, kia cũng không có khả năng, thời gian không cho phép, hắn buổi sáng đến phim trường sẽ bị trễ.

Cuối cùng hắn cho ra giả thiết, chỉ có thể là phòng phó đạo diễn.

An Trình Điển chạy tới mở cửa, nghe nói phó đạo diễn ngủ như chết khẳng định không có khả năng nghe thấy, cho nên Văn Lược mới ra mở cửa, hắn một chút cũng không bất ngờ, mà là thật sâu nhẹ nhàng thở ra.

“Sao cậu lại tới đây?” Văn Lược có chút ngượng ngùng.

“Tôi tìm không thấy cậu, chẳng lẽ cậu muốn tôi lo lắng cả đêm?” An Trình Điển hạ giọng, sợ đánh thức phó đạo diễn.

“Có cái gì phải lo!” Văn Lược quật cường bĩu môi.

“Tôi làm sao có thể không lo!” Văn Lược gõ đầu Văn Lược, sắc mặt hơi lộ ra vẻ giận: “Vô tâm vô phế!”

Văn Lược định đóng cửa. An Trình Điển vội vàng chặn lại, nhanh chóng tiến vào.

“Cậu làm gì?” Văn Lược sắc mặt đại biến.

“Sợ?” An Trình Điển lộ ra gian trá tươi cười, “Sớm làm gì đi?”

“Đi ra ngoài!” Văn Lược mặt đỏ lên, liên tưởng đến điều không tốt, người này không phải muốn ở trong này đi! Kia…

“Như thế nào? Cậu đang loạn tưởng cái gì?” An Trình Điển đem Văn Lược bắt giam ở vách tường, thân thể chặn Văn Lược lại.

“Tôi có thể… nghĩ cái gì! Cậu đi ra ngoài… Tôi muốn đi ngủ!” Văn Lược phản kháng thực không lượng sức, ngược lại giống như nữ sinh ngượng ngùng, phía trước chính là ngực An Trình Điển, còn có hương vị quen thuộc của đối phương, hắn phát hiện mình giống như không có biện pháp cự tuyệt người này thân cận.

“Cậu có thể nghĩ đến những thứ linh tinh…. rất nhiều, rất nhiều..” An Trình Điển tiến đến từng bước, hai người lúc đó khoảng cách càng gần, tay Văn Lược đã muốn chạm vào ngực An Trình Điển.

“A!” Tiếp xúc không kịp đề phòng, Văn Lược không cẩn thận kêu lên.

Bỗng nhiên tay bị cầm, An Trình Điển cười tiến đến bên tai: “Cậu đang suy nghĩ cái gì?”

Suy nghĩ cái đầu cậu! Văn Lược ở trong lòng rít gào, bị người như vậy áp trên tường, tưởng hắn là cái gì? Nữ nhân sao? Quả thực là không muốn sống rồi!

“Ân?” An Trình Điển còn đang tiến lại gần, quả thực muốn đem Văn Lược dán trên tường, hơi thở chiếu bên tai Văn Lược, nghe được trong lòng ngứa ngáy. Biểu tình của An Trình Điển dường như sự tình hoàn toàn không phải như vậy.

Hai người ở chung, cho dù quan hệ không tốt, nhưng cũng sẽ có hiểu biết. Văn Lược rõ ràng biết, đối phương giờ khắc này là đang đùa giỡn với hắn.

Vô sỉ!

Thời điểm trong lòng nói ra hai từ này, hắn nắm tay thành quyền đấm vào bụng An Trình Điển.

An Trình Điển kêu lên một tiếng đau đớn, cả người ngồi chồm hổm trên mặt đất, Văn Lược vội vàng mở cửa, ý đồ dùng chân đem An Trình Điển đá ra ngoài. An Trình Điển từ trước tới nay nở mày nở mặt, xuất môn đều là người người tâng bốc, hôm nay cư nhiên bị người này đá ra ngoài.

Này không có khoa học!

Văn Lược mặc dù hạ quyết tâm đem người đá đi, nhưng hình thể của đối phương đến bây giờ vẫn không thể bị đá đi, Văn Lược đá tới đá lui đều không có hiệu quả đành phải ngồi chồm hổm đàm phán.

“Ngày mai còn phải quay!” Ý tứ của Văn Lược, cậu vẫn là chính mình ma lưu cút đi!

“Không quan hệ!” An Trình Điển ngồi chồm hổm trên mặt đất nhìn Văn Lược mỉm cười, đầu vẫn là không sợ chết tiến tới, cơ hồ phải chạm đến mặt đối phương.

Có thể nhẫn nhịn loại khoảng cách này, không phải quay phim, mà là lưu tâm giữa thích và mơ hồ.

“Tôi muốn ngủ! Cậu nếu không sợ mất mặt, liền tiến vào!” Văn Lược bất đắc dĩ, so với An Trình Điển, đạo hạnh của hắn thật sự không bằng y.

“Được rồi!” An Trình Điển nở nụ cười, đứng dậy, “Chờ tôi một chút, đừng đóng cửa!”

Nói xong liền đi ra ngoài, Văn Lược cũng không rõ hắn muốn làm cái gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn không đóng cửa, chỉ chốc lát An Trình Điển liền trở lại, trong tay mang theo một phần ăn khuya vẫn còn nóng.

“Kết thúc công việc trở về tiện đường mua cho cậu!” An Trình Điển cười đưa đồ ăn khuya cho Văn Lược.

Văn Lược mộc mộc nhìn An Trình Điển, tư vị trong lòng thật khó khăn để hình dung, hành động của An Trình Điển làm cho hắn có loại ảo giác, kỳ thật hắn tìm mình không phải có ý gì khác, mà là muốn đưa đồ ăn khuya trước khi mình đi ngủ.

Săn sóc như vậy thật thích hợp với hành vi tán gái.

Văn Lược cười khổ, hắn là nam nhân, không tất yếu phải dùng thủ đoạn này.

“Tôi về phòng!” An Trình Điển vẫn mang theo tươi cười như cũ, đưa tay sờ tóc Văn Lược, “Sớm nghỉ ngơi một chút!”

Nói xong liền với tay đóng cửa, nhìn cánh cửa khép lại, Văn Lược cũng không biết có gì không đúng, bỗng nhiên chặn cửa lại, một cước bước ra, giữa chặt áo An Trình Điển, một phen kéo lại, hoàn toàn không có dự liệu môi tiến tới, thô lỗ áp vào môi An Trình Điển, mang theo bạo lực khẳng cắn, cơ hồ đem môi An Trình Điển phá ra, đầu lưỡi bá đạo ở khoang miệng đối phương quét một vòng, lập tức lui về.

“Rầm” một tiếng, cửa liền bị đóng lại.

An Trình Điển lăng lăng bên ngoài còn chưa phục hồi tinh thần, môi giống như có điểm phá da. Từ trong đáy lòng cảm thán, thật là tốc độ của hổ báo nha!

Văn Lược lăng lăng tựa vào bên cửa, hận không thể gặp trở ngại mà chết, hắn vừa mới làm gì? Chủ động hôn nam nhân còn chưa tính, mà còn là cường hôn đối phương.

Trong tay còn cầm đồ ăn khuya của đối phương, khóe miệng run rẩy mở ra, hung tợn uống một hơi, dạ dày tiếp nhận chậm rãi, sau đó mới hậu tri hậu giác cảm thấy mất mặt.

Chuyện đổi phòng cơ bản là đã định rồi, bởi vì đạo diễn cùng phó đạo diễn vẫn giằng co, quay phim cũng không có gì, Đỗ Minh Thành cũng không tốt cả ngày ở trong phòng ngủ, bỗng nhiên vào buổi sáng một ngày nào đó thần không biết quỷ không hay hiện ra ở phim trường. không ai dám hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, phó đạo diễn thản nhiên dùng hai từ “thất tình” tổng kết những việc không tự nhiên trong thời gian qua.

Sau đó Đỗ Minh Thành sống lại, kịch tổ bắt đầu nghênh đón một quả bom oanh tạc khác.

Đáng tiếc, ở phim trường không nhìn ra dấu vết hai người đạo diễn này có gì không hòa hảo. Phòng cũng không có ý tứ đổi lại. Cho nên đại nhân có đôi khi cãi nhau so với tiểu hài tử còn ấu trĩ hơn.

Này chỉ có An Trình Điển khóc, bởi vì không thể cùng một chỗ, hắn hiện tại mỗi buổi tối kết thúc công việc đều đem đồ ăn khuya mang qua cho văn Lược, quần chúng có vẻ không rõ chân tướng, An Trình Điển sở dĩ có thể thành diễn viên, chủ yếu là mỗi ngày hắn phải ở trong phòng đạo diễn ngây ngốc nửa ngày, đây là quy tắc của giới giải trí.

Văn Lược hưởng thụ mỗi ngày đúng giờ nhận bữa ăn khuya miễn phí, nếu tâm tình tốt sẽ nói vài câu, tâm tình không tốt sẽ lấy đồ ăn rồi đóng sầm cửa.

Kỳ thật, cho lẫn nhau thời gian là chuyện tốt. An Trình Điển cho là như vậy. Ít nhất phản ứng của Văn Lược đều trong phạm vi khống chế của hắn, không ở cùng một chỗ cũng không phải gánh nặng gì, bộ phim sắp quay xong, cho Văn Lược thời gian cũng là chuyện tốt.

Cho nên An Trình Điển cũng không quá mức cưỡng cầu gì đó, không ràng buộc nam nhân cũng vẫn là cách có hiệu quả.

Hai ngày nữa Văn Lược quay xong Vệ Sanh tới là vừa, hắn muốn theo kịch tổ tới một chỗ khác, cho nên Tiểu Càng cũng phải lại đây một chuyến, bộ phim này sắp kết thúc, hắn cũng nên cho Tiểu Càng một cái công đạo.

An Trình Điển có thể giấu bất cứ kẻ nào về việc hắn đối Văn Lược tâm hoài bất quỹ, nhưng không thể giấu diếm người thân cận nhất Tiểu Càng. Đừng nhìn vóc dáng của người đại diện này nhỏ, hắn có thể dễ dàng nhìn thấu tâm của người khác. Ít nhất người bình thường sẽ không nghĩ đem hai nam nhân đến với nhau đi! Chính là hắn nghĩ tới, thời điểm Tiểu Càng lần đầu tiên vấn An Trình Điển có phải hay không thích Văn Lược, An Trình Điển liền hào phóng thừa nhận, kết quả bị Tiểu Càng mắng. Những điều này là có khả năng giải thích, nếu không bởi vì thích Văn Lược, An Trình Điển khẳng định kiếm tiến so với hiện tại hơn rất nhiều.

Bởi vì scandal của hắn nhiều lắm, nhiều đến nỗi thương nghiệp quảng cáo cũng không dám dùng hắn. Nhưng scandal cũng không phải toàn bộ bởi vì nguyên nhân công tác mà tới, rất lâu trước kia đều là hắn tự chủ trương nháo, hắn cảm thấy nhìn scandal của Văn Lược rất khó chịu, không bằng trực tiếp chen vào đi, như vậy hắn còn có thể nắm chắt một chút.

Cũng may hắn hỗn đắc không tồi, vai diễn còn có tình chính nghĩa, hình tượng cũng không hoàn toàn bị hủy diệt, cũng may mắn scandal của Văn Lược rất ít, bằng không hắn đã biến thành khí XX di động trong giới giải trí rồi.

Tiểu Càng cuối cùng ở một scandal của hắn mà bùng nổ, vóc dáng nho nhỏ mà bùng nổ thật sự rất đáng sợ, An Trình Điển từ khi làm nghệ sĩ tới nay lần đầu tiên bị mắng như vậy, hắn thỏa hiệp, kỳ thật trong lòng có chút mệt, trông coi thật sự quá mệt mỏi.

Bất quá trong đó vô luận thế nào cũng muốn tranh thủ một chút, đây là lựa chọn của hắn, Tiểu Càng cũng không phản đối, nhưng cho hắn một cơ hội cùng kỳ hạn. Kỳ thật bước đầu tiên không phải rất khó, hắn đáp ứng Tiểu Càng nếu thất bại, về sau liền dẹp đi cái gọi là hy vọng. Hiện tại xem ra hắn thắng rồi.

Ngày hôm sau Tiểu Càng tới, so với dự đoán còn nhanh hơn, tiến vào phim trường liền nhìn thấy hai người, ngồi gần như vậy, gần đến nỗi hắn phải loạn tưởng. Nghe được hắn đã đến, An Trình Điển ngẩng đầu đưa qua một nụ cười. Văn Lược thản nhiên gật đầu rồi đi ra.

Loại tình huống này xem ra không ổn nha.

“An Trình Điển!” Tiểu Càng hắc nghiêm mặt môt bên hô cả tên lẫn họ của An Trình Điển.

An Trình Điển cười bước tới, mặc y phục cổ trang bước đi đều mang phong cách, đẹp trai mang theo nhất cổ khí phách.

“Cậu thuận lợi?” Tiểu Càng đổ ập xuống liền hỏi, không hề rụt rè.

“Cậu chỉ phương diện nào?” An Trình Điển nở nụ cười.

“Cậu.. Cậu.. Cậu đối Văn Lược làm cái gì?” Tiểu Càng giật mình, biểu tình thật đúng là thú vị.

Hết chương 44

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương