Bát Quái Tạp Chí Nói Chúng Ta Rất Tốt
-
Chương 38
Biểu tình của Văn Lược rất kỳ quái, biểu tình của An Trình Điển càng thêm kỳ quái, hai người lấy tư thế kỳ quái đối diện nhau. Ngay tại một khắc kia, áy náy trong lòng Văn Lược tan thành mây khói, thứ còn lại chỉ là phẫn nộ, còn là phẫn nộ không biết đến từ đâu.
Tần Thấm dùng trực giác của nữ nhân lý giải, tình huống hiện tại có chút không thích hợp, nhưng theo lối suy nghĩ bình thường là An Trình Điển tới đối mặt mình.. Lúc này trong lòng nhất thời ngọt ngào, trên mặt hai má đỏ ửng, khó có thể thấy được.
“Khụ..” Liên Mục Thanh ho khan một chút dịu không khí, “Bây giờ, hai người có thể quay chưa?”
“Cảnh của Văn Lược không phải chưa quay xong sao?” An Trình Điển hỏi.
“Cái kia… là chưa quay xong!”Liên Mục Thanh có điểm khó xử, Văn Lược chưa quay xong chẳng lẽ không được quay hắn trước? Tiến độ không kéo lại được nha!
“Được rồi! Để em quay trước vậy!” An Trình Điển mặt bình tĩnh, rốt cuộc không đành lòng.
An Trình Điển quay cảnh này thực khoái trá, tính nghiêm khắc của diễn viên trong hắn đứng lên, tùy thời tùy chỗ cũng có thể diễn. Văn Lược lại không được, hắn có thể diễn tất cả các loại người nhưng không cách nào làm ra bộ dáng của bản thân, hắn bình thường chính là người thản nhiên, nói năng thẩn trọng, làm bộ thế nào cũng không diễn ra như An Trình Điển loại sinh động cùng quỷ mã. Hắn diễn người khác không thành vấn đề, nhưng diễn chính mình thì không được.
Thực rối rắm, kỳ thật hắn chính là người rối rắm cùng bốc đồng.
Chương trình phải làm tốt, trình tự của diễn viên cũng rất trọng yếu, dưới loại tình huống này xem ra không được. Liên Mục Thanh thật cẩn thận cùng đạo diễn thảo luận, vậy thì phải chờ ngày mai thôi.
Sau đó đem người thả đi.
Đạo diễn bên này khép nép cùng Đỗ Minh Thành thương lượng sau đó rốt cuộc quyết định thời gian ngày mai đến đây. Liên Mục Thanh cùng đạo diễn nhìn Văn Lược với An Trình Điển thân ảnh một trước một sau rời đi, làm các cô gái ở đây ở bên trong thì thầm to nhỏ.
Ngày mai tâm tình nhất định phải tốt lên.
Kết quả kịch tổ bên này buổi tối kết thúc công việc, kịch tổ bên kia Liên Mục Thanh bị người theo ổ chăn đánh thức, An Trình Điển miệng ngậm điếu thuốc tựa vào cửa nhìn hắn, “Không phải nói đêm nay cùng nhau sao?”
Liên Mục Thanh mặc áo ngủ theo bản năng bưng kín ngực, “Cậu sẽ đối anh làm cái gì?”
An Trình Điển liếc hắn một cái lấy gói to trong lòng quăng vào ngực hắn tiến vào. Liên Mục Thanh vội vàng mở túi ra, không phải đồ dùng X, cư nhiên là rượu, vội cười đi theo phía sau: “Trễ như vậy còn kiếm anh uống rượu, cậu không sợ Văn Lược loạn tưởng?”
“Hắn loạn tưởng thì tốt rồi!” An Trình Điển cười khổ, một hơi phun khói đầy phòng.
Liên Mục Thanh chán ghét phất phất tay đêm khói phiêu tán: “Muốn uống thì cậu uống một mình đi, anh ngày mai còn phải quay ngoại cảnh, không thể để mắt biến thành gấu trúc..”
Hoàn bỏ lại gói to sau đó chui lên giường.
An Trình Điển mặc kệ, đi qua nhấc chân dẫm lên người Liên Mục Thanh, “Có phải bằng hữu hay không vậy hả?”
Nam nhân miệng còn ngậm điếu thuốc, nhưng không làm người ta chán ghét, nhưng loại cảm giác bỉ bỉ này lại dị thường muốn fan hắn ở đây, Liên Mục Thanh nhớ tới thời điểm hắn bị chụp hình lúc mình hút thuốc, fan như thế nào tới?
Tiểu hài tử lén ba má hút thuốc?
Đúng rồi, màn hình di động Liên Mục Thanh là mặt búp bê □.
Bất quá mặt kia sau khi cùng Bạch Đồng ở một chỗ đã sửa lại. Nếu hiện tại người vào phòng không phải An Trình Điển mà là mỹ nam hay mỹ nữ, hắn đêm nay chỉ sợ kiềm chế không được. Nhưng hiện tại là An Trình Điển, hắn cho dù muốn cũng không được, bộ vị phía dưới cũng khởi không lên.
Cho nên, vẫn bồi hắn uống rượu đi.
Vẫn uống đến trời sáng, hai người một người trên mặt đất, một người ở trên ghế salon ngủ, ở dưới đất còn có vài chai, Liên Mục Thanh còn ôm một chai ngáy khò khò ngủ.
Gần sáng, di động An Trình Điển sáng một chút, là tin nhắn từ Văn Lược.
Văn Lược từ lúc kết thuốc công việc đến bây giờ đều nằm trên giường, An Trình Điển vẫn không quay về. Hắn nhớ đến lúc quay, Tần Thấm còn mời An Trình Điển đi ăn cơm.
Tim hắn lập tức liền lạnh, bởi vì hắn nghĩ sau khi ăn cơm người còn chưa trở về, cho dù đầu óc không tỉnh táo cũng biết bọn họ có thể đang làm gì đó.
Hắn do dự thật lâu, cũng chưa dám gọi điện thoại cho An Trình Điển, bất hảo hỏi, không sợ mất mặt hỏi, hai người bọn họ lúc nào cũng là An Trình Điển chủ động, hắn khi nào thì chủ động qua? Hiện tại đến phiên hắn chủ động, cư nhiên phát hiện mình không có biện pháp từng bước đi ra.
Nguyên lai đối phương từng bước đi vào thật khó khăn như vậy, An Trình Điển đã muốn hướng hắn bước tới chín mươi chín bước đi!
Kết quả do dự thật lâu, hắn vẫn là không dám gọi điện cho An Trình Điển, thật ra hậu trứ kiểm bì gọi điện cho Tần Thấm. Điện thoại vừa chuyển, hắn liền hối hận, vạn nhất An Trình Điển cũng nghe được thì hắn sẽ rất xấu hổ.
Bất quá hắn may mắn là không có chuyện gì phát sinh, Tần Thấm còn chưa ngủ, cũng không biết có gì không đúng, hắn lại hẹn Tần Thấm ra ăn khuya, nếu An Trình Điển hiện đang ở đó, nàng khẳng định sẽ cự tuyệt.
Ba giờ sáng đi ăn khuya, Tần Thấm không mắng hắn bệnh tâm thần còn cùng hắn ra, cũng may khách sạn còn cung cấp đồ ăn khuya, tâm tình Văn Lược cũng không tồi, hắn phát hiện bản thân vì An Trình Điển lại không cùng một chỗ với Tần Thấm mà cao hứng, giờ khắc này không phải hắn nên cao hứng vì được ăn khuya với Tần Thấm sao?
Nhớ tới nơi này cháo tôm cũng không tệ lắm liền gọi một phần, Tần Thấm cũng gọi tôm cháo, nhưng bởi vì sợ tăng cân nên cũng chỉ ăn một chút, điểm tâm còn lại và vân vân đều đưa cho Văn Lược.
“Chuyến đi này là muốn bảo trì gì sao?” Tần Thấm nhìn điểm tâm trên bàn, “Ăn không hết thì đem về cho An Trình Điển đi! Anh ấy ăn không mập đâu!”
Văn Lược sửng sốt một chút, nói như vậy, Tần Thấm căn bản cũng không biết An Trình Điển không có ở nhà.
“Hắn.. còn chưa có trở lại!” Văn Lược do dự nói ra tình hình thực tế.
“Nguyên lai anh hẹn em ra ăn khuya là để tìm anh ấy?” Tần Thấm cười vui, “Anh sẽ không nghĩ đến anh ấy ở chỗ em đi!”
Văn Lược thành thành thật thật gật đầu, hoàn toàn không có trực tiếp nói sau đó giác ngộ Tần Thấm sẽ mất hứng, “Nếu không cùng em một chỗ vậy hắn…”
“Anh ấy lớn như vậy sẽ không bị bắt cóc đâu!” Tần Thấm ăn một muỗng cháo, Nếu không trở về, có thể tới chỗ Liên Mục Thanh, có cần giúp anh gọi điện thoại hỏi không?”
“Không cần!” Văn Lược vội vàng ngăn Tần Thấm, “Anh chỉ tùy tiện hỏi.”
Thật sự tùy tiện hỏi mới là lạ, nếu cùng Liên Mục Thanh ở cùng nhau càng không xong, hắn nghe đồng chí trong lúc đó bởi vì tài nguyên không đủ sẽ…
Đầu Văn Lược đều phải nổ tung, lại nghĩ tới buổi tối kia của hắn cùng An Trình Điển, cũng bởi vì tài nguyên không đủ nên mới được thông qua sao?
“Không có gì phải lo lắng! Thời điểm trước kia anh ấy với em cùng một chỗ, cũng thường xuyên không trở lại!” Tần Thấm nói thật không kiêng kị, một bộ hoàn toàn đem Văn Lược biến thành người nhà.
Văn Lược xấu hổ ở một bên gật đầu, cũng thật sự không nên hỏi lại, nam nhân qua đêm bên ngoài thực bình thường đi! Không phải mỗi người đều giống hắn chưa bao giờ qua đêm.
Ăn khuya xong Văn Lược đưa Tần Thấm lên lầu, thời điểm tới cửa, Tần Thấm bỗng nhiên cười giữ chặt áo Văn Lược, giúp hắn chỉnh cổ áo, thanh âm phóng ôn nhu, “Muốn hay không.. Tiến vào ngồi một chút?”
Văn Lược đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó mới hiểu được ý tứ dấu diếm, lúc này liền hoảng sợ, lông mao đều dựng hết cả lên, cũng không phải chưa từng có nữ nhân cùng hắn qua đêm, nhưng đến trình độ này, phải là thật tâm muốn qua đêm cùng nữ nhân, kia đều không phải chọn tùy tiện. Chính là đối phương là Tần Thấm.
Tim của hắn mắt nữ thần nha! Bị đại mỹ nữ như vậy mời, có mấy nam nhân chịu được?
“Anh mời em ăn khuya, chẳng lẽ không đúng ý tứ này?” Tay Tần Thấm đã muốn ôm cổ Văn Lược. (cô nghĩ sao vậy ~)
“Không.. không.. không phải!” Văn Lược vội vàng biện giải, hắn cảm thấy chính mình với Tần Thấm còn đang ở giai đoạn bước đầu nhận thức, hoàn toàn không tới việc nông nỗi lên giường, hơn nữa hắn lần này đến tìm nàng, thật sự đơn thuần muốn hỏi An Trình Điển có phải ở đây hay không. Hiện tại hắn có thể khẳng định An Trình Điển không có ở đây, cho nên cần phải đi, quan hệ của hắn xem ra đã tiến thêm được một bước, hoàn toàn không thích hợp với tình huống đang phát sinh.
“Chẳng lẽ… Anh không thích em?” Tần Thấm nói trắng ra, còn kéo người vào phòng.
Văn Lược sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nói cũng không đầy đủ, “Anh…Anh..”
Tần Thấm như thế nào biết hắn thích nàng? Hắn biểu hiện rõ ràng như vậy? Thật sự rất mất mặt. Trơ mắt không chấp nhận muốn hỏi đối phương vì sao lại biết mình thích nàng.
Tần Thấm đã muốn dựa vào, nữ nhân độc hữu chính là hương khí đập vào mặt mà đến, trần ngập lực hấp dẫn. Tần Thấm lôi kéo tay hắn để ở hông mình, vòng eo mềm mại, tim Văn Lược đập mạnh. Môi mọng của đối phương hấp dẫn trước mắt hắn, chỉ cần hắn nguyện ý, bước tiếp theo cái gì đến rồi cũng sẽ đến.
Chính là, hắn đẩy ra. Không phải cái gọi chính nhân quân tử, mà là hắn hôn không được.
Người hắn thích ở trước mặt, hắn lại không có biện pháp xuống tay, loại tư vị này hắn không biết phải hình dung thế nào, rõ ràng trực giác nói cho hắn biết, hắn vẫn thích Tần Thấm, chính là vì cái gì muốn đẩy đối phương ra, còn quyết đoán rời khỏi.
Một đêm này, An Trình Điển ngủ như chết, Văn Lược lại lăn lộn một đêm.
Ngày hôm sau trời vừa sáng, Văn Lược đã bị tiếng đập cửa kéo dậy, thầm nghĩ có phải hay không An Trình Điển trở về, vội vàng từ trên giường lăn xuống ra mở cửa. Lúc mở cửa liền gặp Liên Mục Thanh không biết có biểu tình gì.
“Hắn tối hôm qua uống hơi nhiều, hiện tại còn chưa tỉnh rượu!” Liên Mục Thanh chê cười hướng người trong ngực đem qua cho Văn Lược, “Anh bên kia không có ai chiếu cố, cho nên liền đưa tới đây!”
“Hắn…” Văn Lược sửng sốt một chút, nguyên lai hắn tối hôm qua cùng Liên Mục Thanh uống rượu.
Uống rượu không loạn tính? Văn Lược tầm mắt hồ nghi dán trên người Liên Mục Thanh.
“Làm gì nhìn anh?” Liên Mục Thanh bị Văn Lược nhìn có điểm không biết làm sao, “Cậu không cần làm bộ dạng anh phá hủy hắn, hôm nay anh còn phải quay ngoại cảnh, hiện tại hóa trang sư sẽ mắng chết anh!”
Văn Lược không nói gì, chính là tiếp nhận An Trình Điển chậm rãi kéo lên giường, nghe một thân mùi rượu nồng nặc, hắn tin tưởng tối hôm qua người này cùng Liên Mục Thanh không có gì phát sinh. Chính là vì cái gì hắn lại ôm cái suy nghĩ này?
Liên Mục Thanh nhìn gánh nặng súy rớt, vội vàng cáo tới.
Văn Lược cũng không nhìn, trực tiếp bắt đầu giúp An Trình Điển cởi quần áo, đến khi cới đến đồ bên trong, hắn do dự, nhưng vì tính khiết phích nên hắn vẫn quyết định lột hết, sau đó thấm khăn ướt lau mặt cho hắn.
Hết chương 38
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook