Bất Phụ Vinh Quang, Bất Phụ Em
-
Chương 49: Chờ tôi ba phút
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mặc kệ Cố Trầm có bao nhiêu tiền, Giản Tang Du không để ý đến tiền tài của anh, cho nên cũng không quan tâm, mặc dù cô muốn ly hôn thật nhưng cô không tính lấy nửa xu của Cố Trầm.
Sau khi Cố Thanh Khê rời đi, trong nhà chỉ còn lại Cố Trầm và Giản Tang Du, nhìn người đàn ông đang ngồi im lặng pha trà, Giản Tang Du không thể ngồi yên, trực tiếp chạy vào bếp, lúc đi vào vừa hay nghe thấy bảo mẫu nói ở trong phòng bếp rằng không còn nước tương và gừng, Giản Tang Du vừa nghe vậy vội vàng xung phong nhận việc.
“Dì ơi, thiếu cái gì dì cứ nói với cháu, cháu giúp dì đi siêu thị mua đồ!” So với việc ở nhà không làm gì, cứ ở đây ăn không ngồi rồi nhìn vẻ mặt của Cố Trầm, Giản Tang Du cảm thấy đi ra ngoài mua chút đồ tiện thể còn có thể thuận tiện đi ăn vụng chút đồ ăn vặt đây là một kế hoạch không thể tốt hơn.
Bảo mẫu vừa nghe thấy Giản Tang Du muốn đi ra ngoài liền vui vẻ nói: “Vậy thì tốt quá, lúc này tôi phải trông nồi canh không đi đâu được! Cố tiểu thư cũng đã nói giữa trưa mọi người đều trở về ăn cơm, tôi phải thu xếp cho tốt.”
“Chuẩn bị bữa trưa làm dì vất vả rồi.” Giản Tang Du cười tủm tỉm vuốt mông ngựa: “Chờ cháu đi mua đồ về sẽ giúp dì một tay!”
Nói xong Giản Tang Du liền vui vẻ đi ra khỏi phòng bếp, túi xách của cô để trên ghế sô pha, chìa khóa xe vẫn để trong tay Cố Trầm, cho nên tất nhiên cô phải đi tìm Cố Trầm.
Cô còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, vừa thấy cô đeo túi lên lưng Cố Trầm đã hỏi: “Đi đâu đấy?”
“Đi siêu thị mua đồ cho dì bảo mẫu.” Giản Tang Du nhanh chóng đáp lại, sau đó vươn lòng bàn tay về phía Cố Trầm: “Đưa chìa khóa xe cho tôi. Tôi sẽ tự lái xe đi mua.”
Khoảng cách từ Cố Trạch đến siêu thị gần nhất cũng phải lái xe hai mươi phút, trong thời tiết nắng nóng như thế này, nếu không lái xe đến đó thì e rằng cái mạng nhỏ này cũng mất một nửa.
Cố Trầm nhìn thoáng qua lòng bàn tay trắng nõn của Giản Tang Du ngón tay chơi đàn của cô dài và đẹp, thậm chí lòng bàn tay còn trắng hơn người thường.
“Tôi đi cùng em.” Cố Trầm nhanh chóng thu dọn bộ pha trà: “Chờ tôi ba phút.”
Giản Tang Du chỉ cảm thấy một hàng dấu chấm than đập thẳng vào trán cô.
“Tôi có thể từ chối không?” Giản Tang Du nhỏ giọng hỏi: “Tôi có thể tự đi.”
Cố Trầm dừng hành động trên tay và ngước mắt lên nhìn Giản Tang Du đang đứng khoanh tay, anh không trả lời ngay lập tức, thay vào đó anh đứng đó thu dọn bộ trà cụ trong tay xong xuôi rồi mới đứng dậy vòng qua bàn trà đi về phía Giản Tang Du.
Nhìn vào khuôn mặt của cô, anh đột nhiên đưa tay lên và vuốt ve gương mặt của cô.
Giản Tang Du kinh hãi lùi lại hai bước: “Cố Trầm anh đang làm gì vậy!”
Chắc sẽ không nói gì mà đã động tay động chân đấy chứ? Chẳng nhẽ chỉ bởi vì cô nói muốn tự đi ư?
“Em cho rằng tôi muốn làm gì?” Cố Trầm cau mày: “Em cho rằng tôi muốn động thủ đánh em sao?”
Cố Trầm quả thực cảm thấy buồn cười, ở trong lòng Giản Tang Du anh lại là loại đàn ông sẽ làm điều đó với vợ mình sao?
Hỏi xong Cố Trầm mới đưa tay ra ấn vào vai Giản Tang Du, động tác của bàn tay không tính nhẹ nhàng ôn nhu, anh lau đi vụn khoai tây chiên trên mặt cô.
Nói xong, anh cũng không nhìn biểu cảm lúc này của Giản Tang Du, cầm chìa khóa xe bước ra ngoài trước, ra đến cửa không thấy Giản Tang Du đuổi kịp, anh mới quay đầu lại thúc giục người đang đứng ở đó: “Có đi hay không?”
“Đi! Đi!” giọng nói của Giản Tang Du mềm như bông đáp lời, không còn là niềm vui sướng khi đi hỏi chìa khóa xe vừa rồi.
Đi một mình khác với việc có Cố Trầm đi cùng, đó là một tâm trạng hoàn toàn khác.
Người trước thì cười toe toét, người sau thì đầy bi thương.
Mặc kệ Cố Trầm có bao nhiêu tiền, Giản Tang Du không để ý đến tiền tài của anh, cho nên cũng không quan tâm, mặc dù cô muốn ly hôn thật nhưng cô không tính lấy nửa xu của Cố Trầm.
Sau khi Cố Thanh Khê rời đi, trong nhà chỉ còn lại Cố Trầm và Giản Tang Du, nhìn người đàn ông đang ngồi im lặng pha trà, Giản Tang Du không thể ngồi yên, trực tiếp chạy vào bếp, lúc đi vào vừa hay nghe thấy bảo mẫu nói ở trong phòng bếp rằng không còn nước tương và gừng, Giản Tang Du vừa nghe vậy vội vàng xung phong nhận việc.
“Dì ơi, thiếu cái gì dì cứ nói với cháu, cháu giúp dì đi siêu thị mua đồ!” So với việc ở nhà không làm gì, cứ ở đây ăn không ngồi rồi nhìn vẻ mặt của Cố Trầm, Giản Tang Du cảm thấy đi ra ngoài mua chút đồ tiện thể còn có thể thuận tiện đi ăn vụng chút đồ ăn vặt đây là một kế hoạch không thể tốt hơn.
Bảo mẫu vừa nghe thấy Giản Tang Du muốn đi ra ngoài liền vui vẻ nói: “Vậy thì tốt quá, lúc này tôi phải trông nồi canh không đi đâu được! Cố tiểu thư cũng đã nói giữa trưa mọi người đều trở về ăn cơm, tôi phải thu xếp cho tốt.”
“Chuẩn bị bữa trưa làm dì vất vả rồi.” Giản Tang Du cười tủm tỉm vuốt mông ngựa: “Chờ cháu đi mua đồ về sẽ giúp dì một tay!”
Nói xong Giản Tang Du liền vui vẻ đi ra khỏi phòng bếp, túi xách của cô để trên ghế sô pha, chìa khóa xe vẫn để trong tay Cố Trầm, cho nên tất nhiên cô phải đi tìm Cố Trầm.
Cô còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, vừa thấy cô đeo túi lên lưng Cố Trầm đã hỏi: “Đi đâu đấy?”
“Đi siêu thị mua đồ cho dì bảo mẫu.” Giản Tang Du nhanh chóng đáp lại, sau đó vươn lòng bàn tay về phía Cố Trầm: “Đưa chìa khóa xe cho tôi. Tôi sẽ tự lái xe đi mua.”
Khoảng cách từ Cố Trạch đến siêu thị gần nhất cũng phải lái xe hai mươi phút, trong thời tiết nắng nóng như thế này, nếu không lái xe đến đó thì e rằng cái mạng nhỏ này cũng mất một nửa.
Cố Trầm nhìn thoáng qua lòng bàn tay trắng nõn của Giản Tang Du ngón tay chơi đàn của cô dài và đẹp, thậm chí lòng bàn tay còn trắng hơn người thường.
“Tôi đi cùng em.” Cố Trầm nhanh chóng thu dọn bộ pha trà: “Chờ tôi ba phút.”
Giản Tang Du chỉ cảm thấy một hàng dấu chấm than đập thẳng vào trán cô.
“Tôi có thể từ chối không?” Giản Tang Du nhỏ giọng hỏi: “Tôi có thể tự đi.”
Cố Trầm dừng hành động trên tay và ngước mắt lên nhìn Giản Tang Du đang đứng khoanh tay, anh không trả lời ngay lập tức, thay vào đó anh đứng đó thu dọn bộ trà cụ trong tay xong xuôi rồi mới đứng dậy vòng qua bàn trà đi về phía Giản Tang Du.
Nhìn vào khuôn mặt của cô, anh đột nhiên đưa tay lên và vuốt ve gương mặt của cô.
Giản Tang Du kinh hãi lùi lại hai bước: “Cố Trầm anh đang làm gì vậy!”
Chắc sẽ không nói gì mà đã động tay động chân đấy chứ? Chẳng nhẽ chỉ bởi vì cô nói muốn tự đi ư?
“Em cho rằng tôi muốn làm gì?” Cố Trầm cau mày: “Em cho rằng tôi muốn động thủ đánh em sao?”
Cố Trầm quả thực cảm thấy buồn cười, ở trong lòng Giản Tang Du anh lại là loại đàn ông sẽ làm điều đó với vợ mình sao?
Hỏi xong Cố Trầm mới đưa tay ra ấn vào vai Giản Tang Du, động tác của bàn tay không tính nhẹ nhàng ôn nhu, anh lau đi vụn khoai tây chiên trên mặt cô.
Nói xong, anh cũng không nhìn biểu cảm lúc này của Giản Tang Du, cầm chìa khóa xe bước ra ngoài trước, ra đến cửa không thấy Giản Tang Du đuổi kịp, anh mới quay đầu lại thúc giục người đang đứng ở đó: “Có đi hay không?”
“Đi! Đi!” giọng nói của Giản Tang Du mềm như bông đáp lời, không còn là niềm vui sướng khi đi hỏi chìa khóa xe vừa rồi.
Đi một mình khác với việc có Cố Trầm đi cùng, đó là một tâm trạng hoàn toàn khác.
Người trước thì cười toe toét, người sau thì đầy bi thương.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook