Bất Phụ Vinh Quang, Bất Phụ Em
Chương 40: Không thể nào

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cố Trầm ở bên giường đột nhiên trầm mặc vài giây, sau đó liền trực tiếp khiêng cả người cả chăn lên vai rồi ra khỏi phòng ngủ.

Làm một người sống sờ sờ nhưng lại bị người ta coi như bao tải mà vác, kiểu tư thế này thật sự không thoải mái một chút nào.

Giản Tang Du tức giận nghiến răng, cũng may Cố Trầm nhanh chóng đặt cô ngồi xuống ghế ăn, sau đó cầm lấy chăn bông trên người cô, lạnh lùng nói: “Ăn xong chúng ta đi ngủ tiếp.”

Tổn thọ! Ăn cơm ăn cơm! Ăn cơm quan trọng đến như vậy sao?

Giản Tang Du kéo chặt chăn không buông, vì bị bế dạy nên cô thể giấu nổi nỗi tức giận trong lòng, tức giận từ trên xuống dưới, trực tiếp học vẻ mặt âm trầm và giọng điệu của Cố Trầm, mở miệng nói: “Cố Trầm, tôi cảm thấy chúng ta cần phải ly hôn!”

Bởi vì ly hôn thì anh không thể phá giấc ngủ của cô được nữa!

Vừa mới dứt lời, mùi hương thịt kho tàu nồng đậm đột nhiên sộc vào mũi của Giản Tang Du, bụng của cô đột nhiên thầm kêu lên, kêu to đến mức cô chỉ hận không thể tìm cái lỗ nẻ mà chui xuống.

Được một câu hay, bỗng nhiên mất hết động lực!

Mà Cố Trầm không ngờ hậu quả của việc kéo Giản Tang Du ra khỏi giường lại là cô muốn ly hôn, anh ngồi ở đối diện Giản Tang Du, khuôn mặt bình tĩnh nhưng làm người ta áp lực đến đáng sợ.

“Đừng nhìn tôi như thế này.” Giản Tang Du cúi đầu không dám nhìn Cố Trầm đang ngồi đối diện, nhưng cho dù anh có nhìn chằm chằm cô đến chết đi nữa thì câu nói kia cũng không thể thu hồi, có chết cũng không thể.

Sau khi ly hôn, cô không phải lo lắng sợ bị Cố Trầm phát hiện ra rằng hiện tại cô đang giấu anh điều gì đó.

“Giản Tang Du, xem ra lần trước tôi chưa làm cho em hiểu những gì tôi nói, thôi được, tôi có thể nói lại một lần nữa cho em nghe.” Cố Trầm giật giật, giơ tay múc đầy bát súp cho Giản Tang Du trang chén súp không nhẹ không nặng đặt ở trước mặt cô, còn phát ra phịch một tiếng.



Tầm mắt của Giản Tang Du bất giác lưu lại trên đầu ngón tay anh trong vài giây, rồi từ từ ngẩng đầu lên quan sát vẻ mặt ngày càng âm trầm của anh.

“Tôi và em không bao giờ ly hôn.”

Nghe xong Cố Trầm nói Giản Tang Du sửng sốt: “Lần trước anh không nói như vậy ~ rõ ràng là không phải.”

Đàn ông đúng là hay thay đổi, nói thay đổi thì thay đổi, lần trước rõ ràng anh nói không phải là không thể ly hôn.

Cố Trầm nhẹ a một tiếng không mở miệng trả lời Giản Tang Du, theo quan điểm của anh, Giản Tang Du hiện tại đang nói chuyện theo cảm xúc, hoặc là cũng có thể nói là đang nói chuyện theo trạng thái vừa ngủ dậy, cho nên anh cũng không coi là thật.

“Cố Trầm, nói chuyện đừng có tự mãn như vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày anh cầu xin tôi ly hôn!” Giản Tang Du chí khí dâng trào hừ một tiếng, cúi đầu ăn cơm, Cố Trầm lười để ý đến cô, cô cũng lười để ý đến Cố Trầm.

Ăn xong, cả người vốn đã buồn ngủ đã tràn đầy khí lực, Giản Tang Du ngồi trên sô pha cầm điện thoại di động, cố ý tạo khoảng cách với Cố Trầm.

Sau khi ngồi xuống, đầu tiên cô liếc nhìn Cố Trầm, sau đó nghĩ ngợi lung tung, chậm rãi thu một chân lên ghế sô pha, lúc này, cô đột nhiên nhận thấy ánh mắt Cố Trầm hướng về phía mình, Giản Tang Du có tật giật mình nhanh chóng thả chân đó trở lại mặt đất.

Sau khi nghe thấy tiếng cười như không cười của Cố Trầm, Giản Tang Du bẹt miệng, tự lẩm bẩm trong lòng, tại sao cô phải sợ chứ?

Nếu anh không quen nhìn dáng vẻ không hiểu phép tắc này của cô thì ly hôn đi?

Sau khi suy nghĩ xong Giản Tang Du nhanh chóng gác chân lên ghế sô pha như bà già, lấy gối kê sau lưng thoải mái dựa vào người cô rồi bắt đầu xim phim.

Tâm lý con người có lẽ rất khó đoán định, Giản Tang Du đã sợ chết khiếp khi Cố Trầm có phản ứng, nhưng khi Cố Trầm không phản ứng lại việc cô cố tình chọc giận anh, Giản Tang Du lại giận dỗi trong lòng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương