Bất Phụ Vinh Quang, Bất Phụ Em
-
Chương 32: Có phải có bệnh hay không?
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chỉ là Giản Tang Du có chút ngoài dự đoán, vào cửa liền nhìn thấy mọi người đều ngồi ở phòng khách chờ cô, nhìn bộ dáng thì chắc chưa ăn cơm.
“Chị về rồi à.” Giản Gia Lãng vừa nghe thấy tiếng cửa mở liền đứng lên, sau đó vuốt bụng cười: “Cuối cùng chị cũng về rồi, chị mà còn không về thì em trai của chị sắp chết đói đến nơi rồi.”
“Lúc nãy mẹ nói Tang Du bị kẹt xe trên đường, bảo mọi người trong nhà ăn trước, nhưng lại nói một hai phải chờ, kêu đói cũng là chị.” Giản Gia Nguyệt đứng ở một bên, vẻ mặt không tốt lắm nói một câu, lúc này mới đi theo Mẹ Giản đứng lên đi vào phòng ăn.
Giản Tang Du đặt túi xách, Giản Gia Lãng cố ý tụt lại phía sau hai người phía trước đi theo Giản Tang Du từng bước một, lẩm bẩm nói: “Chị, chị đừng nghe chị ấy nói linh tinh, chính là chị ấy bảo mẹ gọi chị về, hình như là tìm chị có việc, nói cái gì mà gọi chị về ăn cơm trưa, nếu chỉ muốn gọi chị về ăn cơm đơn thuần thì có thể gọi điện thoại cho chị được không?”
Giản Gia Lãng nhìn Giản Gia Nguyệt đứng ở phía trước đột nhiên quay đầu lại nhìn cậu ấy một cái, cậu ấy ra vẻ không nhìn thấy cô ta đang trừng mình, lại tiếp tục kề tai nói nhỏ với Giản Tang Du: “Muốn chị đột ngột trở về ăn cơm trưa chính là chị ta, tới giờ cơm không muốn chờ chị cũng là chị ta, chị nói xem con người chị ta có phải có bệnh rồi không? Ích kỷ, giống tất cả mọi người trên đời đều thiếu nợ chị ta một trăm triệu vậy.”
Giản Tang Du giơ tay xoa đầu Giản Gia Lãng, ước chừng vừa ngủ dậy cậu ấy chưa chải tóc, dùng lòng bàn tay ấn xuống, tức khắc không có nửa điểm kiểu tóc.
“Đúng rồi, ba không ở nhà sao?” Giản Tang Du hỏi khi nghĩ đến việc nhìn không nhìn thấy xe của ba Giản ở ga ra: “Có phải ba lại đi công tác rồi không?”
“Đúng vậy, đi phương nam công tác mấy ngày, sáng sớm hôm nay mới vừa đi xong.”
Giản Tang Du bĩu môi, cô biết ngay Giản Gia Nguyệt nhất định sẽ chọn lúc ba cô không có ở nhà để gọi điện thoại gọi cô trở về.
Hơn nữa Giản Tang Du ít nhiều đoán được là bởi vì chuyện gì.
Sau khi cô ký vào thỏa thuận cổ phần tối qua, Cố Trầm đã nói mấy câu, Giản Gia Nguyệt phỏng chừng có chút sốt ruột đi?
Rốt cuộc Giản Gia Nguyệt đã ròm ngó những thứ thuộc về cô đã lâu, theo lời của Giản Gia Nguyệt thì chính là gấp không chờ nổi muốn vật quy nguyên chủ.
Giản Tang Du chưa bao giờ nghĩ đến việc nắm giữ cổ phiếu, vì vậy sau khi nhận được cuộc gọi, cô đã đồng ý đến vào buổi trưa.
Vừa đến bàn ăn Giản Gia Nguyệt liền hỏi Giản Gia Lãng một câu: “Hai người ở phía sau lẩm nhẩm cái gì đấy?”
“Nếu em nói ra những gì em vừa nói với chị ấy thì đâu còn gọi là thì thầm bí mật nữa.” Giản Gia Lãng cười ha hả đáp lại, thậm chí còn không thèm tìm cớ khác để đối phó.
Nét mặt của Giản Gia Nguyệt hơi khựng lại, và sự không vui của cô ta hiện rõ trên khuôn mặt, bởi vì Giản Gia Lãng, cũng bởi vì Giản Tang Du.
Từ đầu chí cuối Giản Gia Lãng đều gọi cô ta là chị Gia Nguyệt, nhưng lại vĩnh viễn gọi Giản Tang Du một cách thân mật một tiếng chị, Giản Gia Lãng sẽ làm nũng chơi đùa với Giản Tang Du, thân mật khăng khít, nhưng mà với cô ta thì vĩnh viễn chỉ dừng lại ở sự khách sáo ngoài mặt.
Không, thậm chí ngay cả khách sáo ngoài mặt cũng không có.
Giữa cô ta và Giản Tang Du, Giản Gia Lãng vẫn luôn thiên vị Giản Tang Du.
Phòng bếp vẫn luôn giữ nóng đồ ăn chờ Giản Tang Du, cho nên mấy người ngồi vào bàn bảo mẫu liền mang thức ăn ra khỏi bếp, mẹ Giản múc canh cho Giản Gia Nguyệt đầu tiên, sau đó lại gắp cho Giản Gia Lãng cánh gà mà cậu ấy thích, cuối cùng mới lấy cơm cho Giản Tang Du, sau đó nói vài lời với Giản Tang Du.
“Tang Du, mẹ nhớ khi còn nhỏ quan hệ giữa con và Tiểu Liễu lão sư cũng không tồi phải không? Gần đây cô ấy đạt được một giải thưởng quốc tế khá lớn, con có biết không?” Mẹ Giản hỏi.
“Ồ, vậy sao? Con không để ý.” Trên thực tế Giản Tang Du rõ ràng, Tiểu Liễu lão sư mà mẹ Giản vừa nhắc tới chính là một vị đại sư dương cầm, là bạn tốt trên WeChat của cô, hai người vẫn thường xuyên trò chuyện trên WeChat, khi cô ấy đoạt giải Giản Tang Du còn tự mình gọi điện thoại chúc mừng.
Giản Tang Du không thừa nhận là bởi vì cảm thấy sẽ không vô duyên vô cớ mẹ Giản lại tự nhiên quan tâm đến việc đời tư của mình.
Chỉ là Giản Tang Du có chút ngoài dự đoán, vào cửa liền nhìn thấy mọi người đều ngồi ở phòng khách chờ cô, nhìn bộ dáng thì chắc chưa ăn cơm.
“Chị về rồi à.” Giản Gia Lãng vừa nghe thấy tiếng cửa mở liền đứng lên, sau đó vuốt bụng cười: “Cuối cùng chị cũng về rồi, chị mà còn không về thì em trai của chị sắp chết đói đến nơi rồi.”
“Lúc nãy mẹ nói Tang Du bị kẹt xe trên đường, bảo mọi người trong nhà ăn trước, nhưng lại nói một hai phải chờ, kêu đói cũng là chị.” Giản Gia Nguyệt đứng ở một bên, vẻ mặt không tốt lắm nói một câu, lúc này mới đi theo Mẹ Giản đứng lên đi vào phòng ăn.
Giản Tang Du đặt túi xách, Giản Gia Lãng cố ý tụt lại phía sau hai người phía trước đi theo Giản Tang Du từng bước một, lẩm bẩm nói: “Chị, chị đừng nghe chị ấy nói linh tinh, chính là chị ấy bảo mẹ gọi chị về, hình như là tìm chị có việc, nói cái gì mà gọi chị về ăn cơm trưa, nếu chỉ muốn gọi chị về ăn cơm đơn thuần thì có thể gọi điện thoại cho chị được không?”
Giản Gia Lãng nhìn Giản Gia Nguyệt đứng ở phía trước đột nhiên quay đầu lại nhìn cậu ấy một cái, cậu ấy ra vẻ không nhìn thấy cô ta đang trừng mình, lại tiếp tục kề tai nói nhỏ với Giản Tang Du: “Muốn chị đột ngột trở về ăn cơm trưa chính là chị ta, tới giờ cơm không muốn chờ chị cũng là chị ta, chị nói xem con người chị ta có phải có bệnh rồi không? Ích kỷ, giống tất cả mọi người trên đời đều thiếu nợ chị ta một trăm triệu vậy.”
Giản Tang Du giơ tay xoa đầu Giản Gia Lãng, ước chừng vừa ngủ dậy cậu ấy chưa chải tóc, dùng lòng bàn tay ấn xuống, tức khắc không có nửa điểm kiểu tóc.
“Đúng rồi, ba không ở nhà sao?” Giản Tang Du hỏi khi nghĩ đến việc nhìn không nhìn thấy xe của ba Giản ở ga ra: “Có phải ba lại đi công tác rồi không?”
“Đúng vậy, đi phương nam công tác mấy ngày, sáng sớm hôm nay mới vừa đi xong.”
Giản Tang Du bĩu môi, cô biết ngay Giản Gia Nguyệt nhất định sẽ chọn lúc ba cô không có ở nhà để gọi điện thoại gọi cô trở về.
Hơn nữa Giản Tang Du ít nhiều đoán được là bởi vì chuyện gì.
Sau khi cô ký vào thỏa thuận cổ phần tối qua, Cố Trầm đã nói mấy câu, Giản Gia Nguyệt phỏng chừng có chút sốt ruột đi?
Rốt cuộc Giản Gia Nguyệt đã ròm ngó những thứ thuộc về cô đã lâu, theo lời của Giản Gia Nguyệt thì chính là gấp không chờ nổi muốn vật quy nguyên chủ.
Giản Tang Du chưa bao giờ nghĩ đến việc nắm giữ cổ phiếu, vì vậy sau khi nhận được cuộc gọi, cô đã đồng ý đến vào buổi trưa.
Vừa đến bàn ăn Giản Gia Nguyệt liền hỏi Giản Gia Lãng một câu: “Hai người ở phía sau lẩm nhẩm cái gì đấy?”
“Nếu em nói ra những gì em vừa nói với chị ấy thì đâu còn gọi là thì thầm bí mật nữa.” Giản Gia Lãng cười ha hả đáp lại, thậm chí còn không thèm tìm cớ khác để đối phó.
Nét mặt của Giản Gia Nguyệt hơi khựng lại, và sự không vui của cô ta hiện rõ trên khuôn mặt, bởi vì Giản Gia Lãng, cũng bởi vì Giản Tang Du.
Từ đầu chí cuối Giản Gia Lãng đều gọi cô ta là chị Gia Nguyệt, nhưng lại vĩnh viễn gọi Giản Tang Du một cách thân mật một tiếng chị, Giản Gia Lãng sẽ làm nũng chơi đùa với Giản Tang Du, thân mật khăng khít, nhưng mà với cô ta thì vĩnh viễn chỉ dừng lại ở sự khách sáo ngoài mặt.
Không, thậm chí ngay cả khách sáo ngoài mặt cũng không có.
Giữa cô ta và Giản Tang Du, Giản Gia Lãng vẫn luôn thiên vị Giản Tang Du.
Phòng bếp vẫn luôn giữ nóng đồ ăn chờ Giản Tang Du, cho nên mấy người ngồi vào bàn bảo mẫu liền mang thức ăn ra khỏi bếp, mẹ Giản múc canh cho Giản Gia Nguyệt đầu tiên, sau đó lại gắp cho Giản Gia Lãng cánh gà mà cậu ấy thích, cuối cùng mới lấy cơm cho Giản Tang Du, sau đó nói vài lời với Giản Tang Du.
“Tang Du, mẹ nhớ khi còn nhỏ quan hệ giữa con và Tiểu Liễu lão sư cũng không tồi phải không? Gần đây cô ấy đạt được một giải thưởng quốc tế khá lớn, con có biết không?” Mẹ Giản hỏi.
“Ồ, vậy sao? Con không để ý.” Trên thực tế Giản Tang Du rõ ràng, Tiểu Liễu lão sư mà mẹ Giản vừa nhắc tới chính là một vị đại sư dương cầm, là bạn tốt trên WeChat của cô, hai người vẫn thường xuyên trò chuyện trên WeChat, khi cô ấy đoạt giải Giản Tang Du còn tự mình gọi điện thoại chúc mừng.
Giản Tang Du không thừa nhận là bởi vì cảm thấy sẽ không vô duyên vô cớ mẹ Giản lại tự nhiên quan tâm đến việc đời tư của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook