Bất Phụ Vinh Quang, Bất Phụ Em
-
Chương 29: Chồng em là ai.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chung Nham Đinh không dễ gì mới xuôi giọng: "Chồng em ngoại tình à? Hay là bạo lực gia đình?''
Nếu như không phải vì tình cảm rạn nứt thì Chung Nham Đinh cũng không tìm nổi lý do khiến Giản Tang Du nói ly hôn là liền ly hôn, như thể có thể khiến người ta dứt khoát ly hôn, ngoại tình và bạo lực gia đình đứng ở vị trí đầu tiên.
"Không có không có." Giản Tang Du vội vã lắc đầu phủ nhận, đùa à, tên Cố Trầm kia có đầu thai một lần nữa, chỉ cần không đổi cái tính tình cứng nhắc kia của mình thì chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra trên người anh ta, có được không?
"Vậy là do anh ta xấu xí? Hay là kỹ thuật kém? Liệt dương?"
Bây giờ đổi lại đến phiên Chung Nham Đinh nói ra những câu khiến người ta kinh hãi, tuy rằng đều là người đã kết hôn giống nhau, nhưng cho tới bây giờ Giản Tang Du cũng chưa từng trò chuyện với người khác mấy vấn đề này.
Cố Trầm ấy mà, Giản Tang Du vỗ vỗ lương tâm của mình mà nói, người như Cố Trầm chẳng những không xấu mà còn đẹp trai lồng lộn, vẻ đẹp trai của Cố Trầm là kiểu đẹp anh tuấn khí thế, giống như là hormone biết đi vậy, nói thật, anh ta có đi ăn xin vẫn đẹp trai.
Vẻ đẹp của Cố Trầm không nhu hòa giống như những tiểu thịt tươi mà các cô nữ sinh thích, lần đầu tiên Giản Tang Du nhìn thấy Cố Trầm liền cảm thấy Cố Trầm rất đẹp, hơn nữa độ đẹp trai từ nhỏ đến lớn cũng không giảm bớt.
Còn về bệnh liệt dương?
Giản Tang Du thật sự rất muốn đập bàn, tên kia cả người sức lực sung mãn, sức chiến đấu bền bỉ, nhưng kỹ thuật nát thì là sự thật.
"Không nói gì, thế là thật à?" Chung Nham Đinh nhìn Giản Tang Du bằng vẻ mặt đầy thương hại, sau đó đột nhiên hỏi một câu: "Đúng rồi, chồng em là ai?"
Lúc này Chung Nham Đinh mới nhớ ra phải hỏi một câu chống Giản Tang Du là ai, nhà họ Giản ở thủ đô không coi là nhà giàu sang quyền thế hàng đầu, nhưng dẫu sao cũng gian nan bước vào giới giàu có, căn cứ vào việc môn đăng hộ đối của những gia đình này mà nói, chồng của Giản Tang Du chắc cũng là người ở thủ đô.
Chung Nham Đinh cảm thấy cùng là người lớn lên ở thủ đô, khả năng chị quen biết người đó là rất lớn.
"Chị Tiểu Đinh chắc là biết, Cố Trầm." Giản Tang Du sợ Chung Nham Đình ngầm mặc nhận sự trầm mặc lúc nãy của cô là sự thật, vì thế lại giải thích: "Anh ta tốt lắm, chỗ nào cũng tốt, không có mấy tật xấu chị nói đâu."
"Cố Trầm? Không biết." Chung Nham Đình xoay một vòng trong đầu cũng không tìm ra khuôn mặt tương ứng với cái tên, nhưng vừa dứt lời, vẻ mặt của chị nhìn Giản Tang Du có hơi thay đổi.
"Đợi chút!" Chung Nham Đinh bỗng nhiên giơ tay lên che miệng, nói: "Cố Trầm mà em nói không phải là Cố Trầm của nhà họ Cố ở thủ đô đấy chứ? Cháu ngoại của ông cụ Cố?
"Bính boong, đúng rồi." Giản Tang Du gật đầu: "Em nói mà chị Tiểu Đinh chắc là biết anh ta, lúc nhỏ chúng ta đã gặp nhau rồi mà!"
Chung Nham Đinh đương nhiên là biết Cố Trầm, hoặc là nói, toàn thủ đô có ai mà không biết đứa cháu ngoại Cố Trầm này của ông cụ Cố chứ?
Cố Trầm tốt nghiệp từ trường quân đội thủ đô, sau đó trực tiếp vào quân ngũ, tuổi trẻ tài cao, phía sau còn có nhà họ Cố lớn mạnh lợi hại chống lưng, ai mà không biết đến anh ta?
Chung Nham Đinh mới đầu cũng không khớp với Cố Trầm trong đầu mình là bởi vì chị chưa từng nghĩ Giản Tang Du với Cố Trầm của nhà họ Cố lại ở bên nhau, dù sao Giản Tang Du cũng bé hơn Cố Trầm không ít tuổi.
"Hôn ước của em với anh ấy từ nhỏ đã có rồi." Giản Tang Du chớp chớp đôi mắt nhìn Chung Nham Đinh: "Em vừa tốt nghiệp đại học liền kết hôn với anh ấy."
Chung Nham Đinh phản ứng chậm nửa nhịp, gật đầu: "Nếu như là Cố Trầm, vậy chị đã hiểu em rồi."
Người quen biết Cố Trầm đều đã nghe qua tính cách của Cố Trầm, không phải là người dễ chung đụng, nghiêm túc thận trọng, trầm mặc kiệm lời, tính cách cứng nhắc, những câu này đều là người ta nhận xét về anh.
Chung Nham Đinh không dễ gì mới xuôi giọng: "Chồng em ngoại tình à? Hay là bạo lực gia đình?''
Nếu như không phải vì tình cảm rạn nứt thì Chung Nham Đinh cũng không tìm nổi lý do khiến Giản Tang Du nói ly hôn là liền ly hôn, như thể có thể khiến người ta dứt khoát ly hôn, ngoại tình và bạo lực gia đình đứng ở vị trí đầu tiên.
"Không có không có." Giản Tang Du vội vã lắc đầu phủ nhận, đùa à, tên Cố Trầm kia có đầu thai một lần nữa, chỉ cần không đổi cái tính tình cứng nhắc kia của mình thì chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra trên người anh ta, có được không?
"Vậy là do anh ta xấu xí? Hay là kỹ thuật kém? Liệt dương?"
Bây giờ đổi lại đến phiên Chung Nham Đinh nói ra những câu khiến người ta kinh hãi, tuy rằng đều là người đã kết hôn giống nhau, nhưng cho tới bây giờ Giản Tang Du cũng chưa từng trò chuyện với người khác mấy vấn đề này.
Cố Trầm ấy mà, Giản Tang Du vỗ vỗ lương tâm của mình mà nói, người như Cố Trầm chẳng những không xấu mà còn đẹp trai lồng lộn, vẻ đẹp trai của Cố Trầm là kiểu đẹp anh tuấn khí thế, giống như là hormone biết đi vậy, nói thật, anh ta có đi ăn xin vẫn đẹp trai.
Vẻ đẹp của Cố Trầm không nhu hòa giống như những tiểu thịt tươi mà các cô nữ sinh thích, lần đầu tiên Giản Tang Du nhìn thấy Cố Trầm liền cảm thấy Cố Trầm rất đẹp, hơn nữa độ đẹp trai từ nhỏ đến lớn cũng không giảm bớt.
Còn về bệnh liệt dương?
Giản Tang Du thật sự rất muốn đập bàn, tên kia cả người sức lực sung mãn, sức chiến đấu bền bỉ, nhưng kỹ thuật nát thì là sự thật.
"Không nói gì, thế là thật à?" Chung Nham Đinh nhìn Giản Tang Du bằng vẻ mặt đầy thương hại, sau đó đột nhiên hỏi một câu: "Đúng rồi, chồng em là ai?"
Lúc này Chung Nham Đinh mới nhớ ra phải hỏi một câu chống Giản Tang Du là ai, nhà họ Giản ở thủ đô không coi là nhà giàu sang quyền thế hàng đầu, nhưng dẫu sao cũng gian nan bước vào giới giàu có, căn cứ vào việc môn đăng hộ đối của những gia đình này mà nói, chồng của Giản Tang Du chắc cũng là người ở thủ đô.
Chung Nham Đinh cảm thấy cùng là người lớn lên ở thủ đô, khả năng chị quen biết người đó là rất lớn.
"Chị Tiểu Đinh chắc là biết, Cố Trầm." Giản Tang Du sợ Chung Nham Đình ngầm mặc nhận sự trầm mặc lúc nãy của cô là sự thật, vì thế lại giải thích: "Anh ta tốt lắm, chỗ nào cũng tốt, không có mấy tật xấu chị nói đâu."
"Cố Trầm? Không biết." Chung Nham Đình xoay một vòng trong đầu cũng không tìm ra khuôn mặt tương ứng với cái tên, nhưng vừa dứt lời, vẻ mặt của chị nhìn Giản Tang Du có hơi thay đổi.
"Đợi chút!" Chung Nham Đinh bỗng nhiên giơ tay lên che miệng, nói: "Cố Trầm mà em nói không phải là Cố Trầm của nhà họ Cố ở thủ đô đấy chứ? Cháu ngoại của ông cụ Cố?
"Bính boong, đúng rồi." Giản Tang Du gật đầu: "Em nói mà chị Tiểu Đinh chắc là biết anh ta, lúc nhỏ chúng ta đã gặp nhau rồi mà!"
Chung Nham Đinh đương nhiên là biết Cố Trầm, hoặc là nói, toàn thủ đô có ai mà không biết đứa cháu ngoại Cố Trầm này của ông cụ Cố chứ?
Cố Trầm tốt nghiệp từ trường quân đội thủ đô, sau đó trực tiếp vào quân ngũ, tuổi trẻ tài cao, phía sau còn có nhà họ Cố lớn mạnh lợi hại chống lưng, ai mà không biết đến anh ta?
Chung Nham Đinh mới đầu cũng không khớp với Cố Trầm trong đầu mình là bởi vì chị chưa từng nghĩ Giản Tang Du với Cố Trầm của nhà họ Cố lại ở bên nhau, dù sao Giản Tang Du cũng bé hơn Cố Trầm không ít tuổi.
"Hôn ước của em với anh ấy từ nhỏ đã có rồi." Giản Tang Du chớp chớp đôi mắt nhìn Chung Nham Đinh: "Em vừa tốt nghiệp đại học liền kết hôn với anh ấy."
Chung Nham Đinh phản ứng chậm nửa nhịp, gật đầu: "Nếu như là Cố Trầm, vậy chị đã hiểu em rồi."
Người quen biết Cố Trầm đều đã nghe qua tính cách của Cố Trầm, không phải là người dễ chung đụng, nghiêm túc thận trọng, trầm mặc kiệm lời, tính cách cứng nhắc, những câu này đều là người ta nhận xét về anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook